Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 208: Chương 208: Minamoto hai vạn lạng lập quốc Lưu Cầu




Đầu tháng năm là một thời kỳ bão tố của cả khu vực.

Tống Kiệt thành công được nhanh nhất đưa về Đại Việt, hoàng tộc quản lý chặt chẽ tên này nhưng lấy lễ đối đãi thay vì tra tấn hay giam cầm như tù nhân. Tống Kiệt thậm chí còn được phối hôn cho một hoàng tộc quận chúa. Tất nhiên vị hoàng tộc nữ tính này là bàng chi không quan trọng nhưng cũng được phong quận chúa trước khi ban hôn cho Tống Kiệt. Vậy là trung tuần tháng năm thì Tống Kiệt bỗng chốc trở thành nhân vật phong vân ở Long Thành. Người ngoài không thể hiểu nổi tại sao một tên tù nhân như Tống Kiệt lai bỗng chốc nhảy một bước trở con rể hoàng gia Đại Việt như vậy. Nhưng sự việc này ván đã đóng thuyền không ai ý kiến thêm nữa.

Tống Kiệt thực sự hết sức biết điều, đi đâu cũng dắt theo thân tín của hoàng gia bên người, tiếp xúc với người khác cũng không nói nhiều vài câu ngoại trừ xã giao chào hỏi. Nói chung hắn thân phận bị giam lỏng ai cũng hiểu, nhưng bản thân của Tống Kiệt cũng tự biết mình mà không bao giờ chủ động nói chuyện với người khác. Ngoại trừ các vị hoàng tộc cốt can của Lý gia thì ai cũng đừng mong cạy được nửa lời từ mồm tên này. Có lẽ sau nhiều trắc trở Tống Kiệt đã khôn ra quá nhiều, hắn quyết định tài hèn trí mọn ôm chân hoàng tộc Lý gia toàn phần nhằm sinh tồn trong thế giới này.

Phương pháp của Lý gia ngoài lỏng trong chặt, lấy lễ đối đãi, lấy lợi dụ hoạch xem ra rất hiệu quả. Tống Kiệt hết sức phối hợp cùng hoàng tộc. Thứ mà Vương thị nghiên cứu mười năm chưa thành công thì chỉ trong vài tháng hoàng tộc Đại Việt đã đuổi kịp. Tức là kiêu pháo đại bác sơ khai đã chính thức có mặt ở Long thành. Chuyện này chẳng có gì khó hiểu, với công nghệ luyện kim nửa ông nửa thằng mà Ngô Khảo Ký buff cho Long thành thì đã đủ cho Lý thị dư sức đúc những khẩu pháo bằng thép cỡ bé. Đây là pháo thép chứ không phải pháo gang.

Hệ thống lò thổi besemer của Ngô Khảo Ký chuyển giap cho triều đình là bán thành phẩm cho nên mỗi lần thổi gió hóa thép từ gang cũng chỉ được 500kg đến gần một tấn mà thôi. Cho nên Đại Việt lúc này cũng chỉ có thể đúc các loại pháo thép nhỏ.

Nhưng đúc pháo thép rất khó khăn vì thép lỏng có độ nhớt lỏng không đủ, thường đúc rất nhiều lần mới có thể có một lần thành công. Nòn pháo luôn lởm chởm không đủ tiêu chuẩn. Nhưng có thể nói vì bản chất là thép cho nên độ bền cao hơn nòng pháo gang đúc của Vương Thị quá nhiều. Do đó Tống Kiệt dễ dàng thành công với loại pháo sơ khai này. Tất nhiên nếu Ngô Khảo Ký nhìn thấy thì sẽ hỉ mũi coi thường vì loại pháo này quá không ổn định và vỡ thang pháp vẫn rất dễ xảy ra. Nhưng pháo xuất hiện đã làm cho vị thế cùng tầm quan trọng của Tống Kiệt trở nên quá đỗi chói mắt đối với Lý gia hoàng tộc. Việc hắn được ban hôn với một vị quận chúa cũng là dễ hiểu. Khoan hãy nói đến chuyện súng pháo mà quay lại với tình hình chính trị rắc rối ở Đại Việt.

Hoàng tộc từ khi có Tống Kiệt với những hiểu biết…. không phải thường nhân đã cực kỳ tự tin vào tương lai trưởng khống hoàn toàn Đại Việt thậm trí trưởng khống cả khu vực. Trong giai đoạn này Tống Kiệt thái độ cũng như hành động lại rất hợp lẽ là một con chó ngoan của Lý thị cho nên hắn hoàn toàn an toàn tuyệt đối dưới sự bảo hộ của Ỷ Lan Thái Hậu. Đặc biệt thằng khốn này tài văn chương thơ phú hơn người cho nên mĩ danh về “học thức” cũng cứ như vậy bay cao bay xa, với trình độ văn chương cao thủ kết hợp đạo văn cả trăm năm của các danh tác thì chẳng khó gì hắn lấy thơ phú lấy lòng chủ tịch hội đồng quản trị Đại Việt Ỷ Lan Thái Hậu. Có thể nói Tống Kiệt là tù nhân giam lỏng của hoàng gia, nhưng hắn là tù nhân phong quang nhất trong lịch sử Đại Việt.

Chuyện nếu đến thế thì thôi đi. Nhưng sự việc không đơn giản như vậy. Công thức thuốc nổ mạnh đột nhiên phân tán khắp các thế lực lớn ở Đại Việt. Chuyện đơn giản đó là Tống Kiệt trong đêm tối đã lớn tiếng nói công thức cho binh sĩ của Tô Giám cách đó chục bước chân. Nào ngờ không chỉ có binh sĩ Tô Giám có thể nghe thấy mà xung quanh đó khá nhiều binh sĩ Đại Việt cùng binh sĩ Mân nghe thấy.

Các thế lực lớn ở Đại Việt dĩ nhiên bằng các con đường của mình đã “mua chuộc” đám binh sĩ Bố Chính để moi ra tin tức này. Ỷ Lan Thái Hậu, hoàng tộc chửi cha chửi mẹ Ngô Khảo Ký trị quân không nghiêm, bí mật như vậy cũng để người khác thọc tay vào quân đội mà mua tin. Chửi thì chửi nhưng Ỷ Lan Thái Hậu chẳng thể nào trị tội của Ngô Khảo Ký được vì lỗi cũng không hoàn toàn nằm ở hắn. Ỷ Lan Thái Hậu biết rằng người Bố Chính rất dễ bị “mua chuộc” bằng chứng là hệ thống Nội Vụ mật thám của bà ta đã “rất dễ dàng” thâm nhập Bố Chính. Cho nên Ỷ Lan Thái Hậu nghĩ rằng các thế lực khác thâm nhập Bố Chính cũng dễ thôi.

Đến lúc này thì công thức thuốc nổ không còn là độc quyền của hoàng tộc, cũng may hoàng tộc nắm được con át chủ bài là Tống Kiệt cho nên tên này càng trở nên quan trọng. Các ngươi có được thuốc nổ thì sao? Các ngươi biết dùng hay không? Đây là suy nghĩ của Ỷ Lan Thái Hậu cũng như hoàng tộc.

Súng thần công ra đời chẳng dấu diếm được ai. Các thế tộc thiếu gì mật thám gài trong Công Xưởng của triêu đình. Đến lúc này thế tộc có được thuốc nổ lại đánh chủ ý lên hỏa pháo. Nhưng vấn đề là thế gia không nắm trong tay công nghệ luyện thép, mà dùng gang chế thì họ đi theo con đường của Vương thị Mân quốc. Chưa một ai thành công, thấy được hoàng tộc thế lớn đè người các thế gia lúc này lại quay qua yêu cầu công nghệ luyện thép, lần này quyết không thỏa hiệp. Vậy mới nói tình hình Đại Việt rối ren loạn lên.

Không thể nói Lý Thường Kiệt không cao tay, từ một vòng xoáy trung tâm là Ngô Khảo Ký sau khi qua tay Lý Thường Kiệt thì nhân vật Phò Mã gia này dường như chìm hẳn. Không một thế lực nào ở Đại Việt chú ý đến Ngô Khảo Ký nữa vì nhân vật này đã vô dụng hoàn toàn.

Trong lúc đấu tranh chính trị phe phái ở Đại Việt đang vào lúc căng thẳng không ai chú ý đến Ngô Khảo Ký thì tên này lại trở thành trung tâm nguy cơ cả một vùng biển Đông Hải kéo đển Hoàng Hải.

Xu Mật Viện Tống triều, Biện Kinh thành.

Tể tương Vương An Thạch, bè lũ Tể chấp cũng nhị đảng người thành viên của Xu Mật Viện lúc này có mặt nơi đây. Hiếm có một lần nào đó mà phe Tân Pháp đảng cải cách Vương An Thạch và phe Cựu Đảng do Tư Mã Quang cầm đầu có thể đứng chung một chỗ nhất trí bàn việc nước. Bất ngờ trong nhóm người này còn có Tô Thức ( Tự Đông Pha) vốn dĩ phải điều đến hàng Châu từ lâu giờ đây lại làm Thị Lang của Xu mật viện. Đặc biệt trong hàng ngũ tể chấp (tên gọi chung của Tri xu mật viện sự, Xu mật phó sứ, Đồng tri xu mật viện sự, Thiêm thư xu mật viện sự, Đồng thiêm thư xu mật viện sự) có sự góp mặt của Thôi Chính Hòa Thôi thị Bác Lăng.

“ Các vị ngồi đây chúng ta vì việc lớn tạm gạt qua mâu thẫn trên chính trường. Vương mỗ tại chỗ này đa tạ chư vị “ Vương An Thạch thân là tể tướng lúc này đứng ra chủ trì công đạo và cũng hướng về Tư Mã Quang tỏ thái độ.

“ Trước lo việc nước, Vương tướng nói chí phải. Quang tôi hoàn toàn đồng ý” Tư Mã Quang sao lại không muốn cơ chứ.

Vương An thạch vì thực hiện tân chính cho nên đã phế bỏ hết các lão thần, trọng thần trong triều mà thăng chức, bổ nhiệm những người mà Tư Mã Quang cho là “tiểu nhân gian tà“. Cho nên tình hình này Vương An Thạch một mình đỡ không nổi thế nước rối ren mà đành phải bắt tay tạm thời cùng Tư Mã Quang cho nên việc phục chức cho các lão thần phe Cựu đảng là đây. Dĩ nhiên để đạt được cuộc mua bán chính tri này thì Tư Mã Quang sẽ không nên chọc phá nhiều vào việc đối ngoại cùng việc xâm lăng của Đại Việt cùng phản loạn của Vương Thị. Nói chung mỗi bên nhường nhau một ít lợi ích để cố gắng chống ngoại địch.

“ Việc chúng ta cần nhất lúc này là chế tạo thuốc nổ và nghiên cứu các vĩ khí có thể sử dụng thuốc nổ hiệu quả nhất. Vương thị đã ngấm ngầm chế tạo thuốc nổ cả mười năm cũng như nghiên cứu hỏa pháo tên là Súng Thần Công uy lực rất lớn. Cho nên chúng ta lúc này cần nhất là thời gian để có thể chế tạo những thứ kia…” Một vị Thiêm thư xu mật viện sự có trách nhiệm viề việc nghiên cứu tình hình Vương Thị cùng những cuộc va chạm lẻ tẻ trên sông Trường giang giữa Đại Tống và Mân Quốc đưa ra nhận định.

“ Đúng vậy, việc Lưu Kỷ hay Thân Cảnh Phúc làm loạn Lưỡng Quảng chỉ là mụn ghẻ ngoài da, Bắc Biên quân không khó để dẹp tan bọn này. Xưa có Địch Thanh sát hạ Nùng Trí Cao thì nay chúng ta cũng có Quách Quỳ tướng quân vậy. Cho nên Lưỡng Quảng không phải là mối họa lớn nhưng Vương Thị thì đúng là mối nguy trước mắt…” Một vị Đồng tri xu mật viện sự có trách nhiệm quản lý sự vụ Lưỡng Quảng binh bị lên tiếng.

Dường như ở đây ai cũng nhất trí với việc này và cho rằng nên trước hết dẹp yên Vương Thị phản loạn.

“ Ý của Quách Triệu nhị vị tướng quân ra sao?” Lúc này Vương An Thạch quay qua hai người đàng ông mặc khôi giáp thân hình bưu hãn dự thính trong Xu Mậ Viện mà lên tiếng.

“ Bẩm Vương Tướng, Tư Mã Học Sĩ. Theo mạt tướng thì Quế Lâm và Quảng Châu đã mất liên lạc và bị cô lập lâu ngày, thế quân Đại Việt rất lớn cho nên việc thu hồi hai vùng đất này theo mạt tướng là khó khắn lúc này. Chi bằng cử quân 2 vạn trú đóng Quý Dương uy hiếp quân Đại Việt bắc tiến. Nơi này dãy ngũ lĩnh chặn đứng có Ải Hà Tri trấn giữ vạn người canh giữ thì 10 vạn đại quân cũng khó qua ải.

“ Về phần Tương Dương thành chỉ cần 2 vạn kỵ binh đồn trú nơi này thì quân Vương Thị có vượt sông cũng sẽ bị tiêu diệt hết. địa hình Kinh Châu bờ bắc Trường Giang thích hợp Kỵ binh tác chiến, 2 vạn Biên quân kỵ binh đủ để thủ vững nơi này.”

“ Theo ngu kiến của Mạt Tướng thì chiến trường chính nên đặt ở nơi này…”

Quách Quỳ chỉ ngay vào vị trí Hợp Phì Thành cùng Kiến Ngiệp thành đối chọi nhau hai bờ bắc nam sông Trường Giang…

“ Nhưng theo mạt tướng trận chiến này phải đánh nhanh nhất có thể, biên giới phía bắc điều đi 10 tinh binh sẽ trống rỗng vô dùng. Tuy Liêu quốc cùng chúng ta có hòa ước nhưng… mạt tướng lo ngại…” Quách Quỳ đăm chiêu nói ra.

Vương An Thạch nghe vậy thì cau có mặt mày xoa xoa huyệt thái dương.

Không phải Vương An Thạch không muốn giải quyết nhanh gọn Vương Thị Phúc Kiến mà thực tế là đánh không nổi trong thời gian ngắn.

Thùy binh Dương Châu không phải là đối thủ của Thủy Binh Chiết Giang, nhất là Chiết Giang Thủy binh lại có được súng thần công một loại vũ khí sắc bén đặt trên chiến thuyền tuy rằng loại vũ khí này chưa đến nỗi hùng bá vì số lượng quá ít nhưng nó lại gây ảnh hưởng tâm lý rất lớn cho thủy binh Dương Châu khiến họ hai lần bị bại chận rồi. Đến nỗi thủy binh Dương Châu không dám xuất binh trong thời gian ngắn.

Không có thủy binh yểm hộ thì chỉ có thể đợi đến mù khô nước nhỏ mới có thể dùng điểm cạn vượt sông mà thôi. Lúc này Vương thị Phúc Kiến đang nắm thế chủ động trên mặt sông Trường Giang.

“ Bẩm các vị đại nhân, thật ra chúng ta còn một cách” Thôi Chính Hòa Đồng tri xu mật viện sự lên tiếng.

“ Thôi Đồng Chi có cách gì mau nói ra” Tư Mã Quang vội vàng lên tiếng khích lệ, không lên tiếng không xong vì Thôi Chính Hòa chính là thành viên cốt cán của phe Cựu đảng.

“ Bẩm các vị đại nhân, chúng ta có thể dùng kế xua Hổ nuốt Lang. Nơi này đang có một chi thủy binh cực kỳ đáng sợ…” Thôi Chính Hòa chỉ vào bản đồ.

“ Là bọn Đại Việt tặc khấu?..” Quách Quỳ trợn ngạc nhiên.

“ Quách tướng quân không biết, bọn này là Đại Việt quân binh nhưng lại cũng không hẳn là Đại Việt” Thôi Chính Hòa mỉm cười mà nói….

“ Ý của Thôi đại nhân là…? “ Triệu Tiết tò mò hỏi.

“ Hạ quan đã tìm hiểu qua các thông tin về bọn này. Đây là một nhánh quân đội thuộc một tên Phò Mã của Đại Việt dẫn dắt. Nhưng điểm quan trọng là đám hải quân này phần lớn là được tên Phò Mã này thuê của ngoại quốc chứ không phải là quân sĩ Đại Việt “ Thôi Chính Hòa lên tiếng.

“ Điều này hoàn toàn chính xác, thám báo của chúng tôi đã tìm hiểu thông tin này” một vị Đồng tri khác bên phe Tân Chính không ngờ lên tiếng.

“ Ý của Thôi Đồng Tri là?” Vương An Thạch cau mày hỏi.

“ Như cạc vị đã biết, tên phò mã Đại Việt này có tên Ngô Khảo Ký hắn tước danh Tân Bình Hầu lãnh thổ tận phương Nam của Đại Việt. Tên này ham mê tền bạc việc này các thương nhân đã từng làm ăn với hắn đều rõ ràng, có đủ tiền thì chẳng việc gì hắn không dám làm cả. Thám báo đưa tin về lần này tên phò mã Đại Việt này bỗng nhiên động thủy quân tiến về phía Bắc làm các phe đều lo ngại.”

“ Chúng ta xu mật viện cũng đã cử sứ thần tiếp xúc với tên này và nhận được tin tức hồi đáp chính thức từ tên Ngô Khảo Ký này. Hắn trả lời rằng hai vạn quân của hắn lên phía bắc thuộc cái gì mà Công Ty Tân Bình Hải làm thương nghiệp là chính. Trong đó có một ngành thương nghiệp đó là quân sự thương nhiệp…” Thôi Chính Hòa từ từ giải thích.

“ Đúng vậy, tên này có trả lời thẳng, cái gì Công Ty của hắn sẵn sàng hỗ trợ quân sự cho bất kỳ phe nào ở Khu Vực chỉ cần giá tiền đủ là được.” Một vị Đồng tri phụ trách tiếp xúc Ngô Khảo Ký khẳng định trả lời.

“ Chỉ cần trả tiền, ai hắn cũng đánh?” Tư Mã Quang bất ngờ giật mình đến râu già cũng bị giật vài cọng.

“ Dĩ nhiên hắn sẽ không đánh quân Đại Việt nhưng ngoài đó ra chỉ cần trả tiền ai hắn cũng đánh…” Vị đồng tri kia trả lời.

“ Liệu có tin được không?” Vương An Thạch cau có hỏi.

“ Bẩm tể tướng khi sứ thần của chùng ta tiếp xúc tên này thì Thiên Tôn Vương triều đã đổi chủ… là bọn Đại Việt này ra tay giúp một thế gia ở đây cướp ngôi Teson gia tộc…” Vị Đồng Tri kia khẽ lên tiếng.

“ Bẩm các vị đại nhân, Nghe nói gia tộc Minamoto đã bỏ ra hai vạn lượng nhờ tên Ngô Khảo Ký này, chỉ trong 2 tuần thì Thủ Lý đảo bị công phá. Gia tộc Teson bị tàn sát không còn. Minamoto gia tộc thuận lợi đăng cơ ở đây lập quốc gọi là Lưu Cầu quốc.” Thôi Chính Hòa lên tiếng.

“ Chỉ 2 vạn lạng đã có thể chiếm ngôi lập quốc… Cái này…”

Toàn bộ xu mật viện Đại Tống rơi vào trầm mặc trong giây lát, họ cảm thấy chuyện này dường như… có thể khả dụng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.