“ Xem ra lần này không có chút công huân nào rồi….”
Trong hoàn cảnh cả thành Bắc và thành Tây của Ung Châu đang bừng bừng chuẩn bi quyết chiến thì không ngờ còn có một đám quân sĩ nhàn nhã ngồi tán dóc trong đêm tuyết đầy trời. Người lên tiếng làu bàu là Đỗ Mạc tên này mới chỉ mười bảy tuổi mặt còn búng ra sữa trẻ em.
Bộp.
“ Ai ui…”
“ Đồ ngu này, chúng ta thuộc hệ thống Bố Chính, chỉ cần làm việc cho chủ công, chủ công biết là đủ. Lập công huân thì triều đình cũng chẳng ban thưởng xuống cho chúng ta..” Đỗ Tùng một bên vỗ mạnh vào đầu đứa em út, lên mặt huynh trưởng mà dạy bảo.
“ Biết rồi… nói bình thường không được sao cứ phải động tay chân..?” Đỗ Mạc vẫn làu bàu không phục.
“Nhà họ Đỗ yên lặng một chút đi” Ngô Văn Vân lên tiếng.
“Mẹ kiếp Ngô gia tiểu tử thiếu ăn đánh đi..” Đỗ Bách nhao nhao.
“ Chờ làm xong nhiệm vụ của chủ công thì ông đây cũng thử một chút Đỗ gia tiểu tử có bao nhiêu tiến bộ.. hừ” Ngô Văn Vân khiêu khích.
“ Thôi im cả đi. Lần này nhiệm vụ rất quan trọng, nếu không chủ công đã không phân hết cả trăm thân binh ra ngoài như vậy. Kém gây sự mà làm việc cho tốt..” Ngô Bình cạy già lên mặt mắng cả hai bên.
Thực tế thì hai bên Ngô Đỗ cũng không có gì mâu thuẫn chỉ là trong binh luôn có sự cạnh tranh một chút, hai nhà này theo Ngô Khảo Ký từ hồi đầu lập nghiệp cho nên có thể nói là lão thần công cao. Lúc này địa vị của Ngô Khảo Ký càng lúc càng cao thì họ cũng càng ngày càng muốn tranh thủ mà leo lên cái cây đại thụ này. Cạnh tranh là không thể tránh khỏi.
“ Các ngươi bớt càm ràm một chút, chủ nhân đã phân đến 300 chiến mã tốt nhất cùng hơn trăm tinh binh người Mân ắt có ẩn ý. Nhiệm vụ lần này tuyệt mật và không được để cho tai mắt triều đình biết được. Tất cả nghe rõ chứ..” Ngô Văn Võ lên tiếng căn dặn mọi người có mặt nơi này.
“ Không biết lùng bắt đại nhân vật nào mà khiết tất cả anh em chúng ta phải tập trung một chỗ như thế này…” Đỗ Siêu có phần khó hiểu.
“ Điều này không phải là thứ chúng ta quan tâm, là binh tốt chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là đủ.” Ngô Bình trầm ngâm nói.
“ Thứ thời tiết chết tiệt này… quá lạnh mà… nếu không có thứ găng tay này tôi thậm chí hoài nghi mình có thể cầm lên được chiến đao hay không nữa” Ngô Văn Tứ mân mê hai bên tay đùa nghịch.
“ Thứ này dùng thật tốt…” Đỗ Bách cười cười.
Ngô Khảo Ký biết được lính phương nam tác chiến phương bắc sợ nhất là trời lạnh cho nên chuẩn bị rất kĩ lưỡng mọi trang thiết bị cho họ. Áo quần ấm khỏi cần nói, mũ lót găng tay tất chân đều không thiếu một ai. Đặc biệt găng tay được chuẩn bị rất kĩ, chỉ là may bằng vải thô dày 2 lớp phía lòng bàn tay có vá các miếng da để ma sát và mút khi cầm nắm vũ khí tránh trơn trượt. Đừng nghĩ thứ này nhỏ bé mà nhầm, chỉ cần những thứ nhỏ bé chênh lệch này đủ tạo nên sức chiến đấu khác biệt vô cùng lớn.
UỲNH UỲNH UỲNH… Bỗng nhiên từ đầu thành Tây vang lên tiếng nổ liên hồi. Cả đám binh sĩ nơi này xiết chặt vũ khí nghiên đầu mà nhìn.
“Phía cổng thành đánh rồi..”
“ Ồi dào cũng là chó Tống lao đầu chỗ chết thôi. Chủ công đã bày sẵn trận địa ngênh địch, chúng nó tới bao nhiêu thì chết bấy nhiêu mà thôi….”
“ Thèm được chiến đấu nơi đó quá..”
“ Haizz … lần này bọn Thiên Tử Quân đánh trận lớn lại có cơ hội vểnh mặt khoe khoang với chúng ta rồi…”
“ Chấp làm gì… không có tính khiêu chiến…”
Cả đám rôm rả bàn luận về chiến trận như thứ gì đó bình thường và không nguy hiểm vậy.
Chiến đấu ở thành Bắc diễn ra từ sớm và ác liệt vô cùng tận, nơi này tập trung đến 7 ngàn binh sĩ Tống, nhưng thực tế chỉ có gần ngàn là quân chính quy còn lại đa phần là dân binh được trang bị vũ khí và huấn luyện sơ sài tạm thời. Sở dĩ nơi này chiến đấu ác liệt vì dẫn đầu là Tô Giám. Sau khi bảy ngàn binh sĩ rời thành thì Tô Giám đã cho đóng lại cổng thành phía sau, binh sĩ Tống lúc này vốn dĩ không có đường lui nên chỉ có thể liều chết xông về phía trước vật lộn với quân của Hoàng Kim Mãn Vi Thủ An.
Kế hoạch của Tô Giám đó chính là dùng kế đập nồi dìm thuyền không để đường lui cho binh sĩ, đánh mạnh vào cánh quân phía Bắc khiến cho nơi này phải cứu viện các nơi khác. Chỉ cần lừa đi một phần binh lực của Đại Việt ở phía Tây là đủ.
Thành Bắc hỗn chiến trong nửa canh giờ thì thành Tây cũng khai môm xuất chiến.
So sánh thành Bắc thì nhánh quân thành Tây do Trần Cảnh lãnh đạo chỉ có 4 ngàn người nhưng toàn bộ là tinh binh của người Tống, trong đó có đến 1 ngàn kỵ binh với tư thế rời non lấp biển không sợ chết lao thẳng về phía doanh trướng quân Đại Việt mà tấn công.
Khốn nạn cho họ đó là kế hoạch của Tô Giám đã bị Ngô Khảo Ký đoán đến 7-8 phần, cộng them vào thì Ngô Khảo Ký còn có thông tin từ hán gian cho nên mười phần kế hoạch của Tô Giám là Ngô Khảo Ký nắm cả. Đối diện với vài ngàn ai binh người Tống xông ra từ thành Tây đó chính là 1 vạn thiên tử quân Đại Việt cực kỳ tinh nhuệ dàn trận đợi sẵn. 2 ngàn Legion Châu Âu binh, cùng phụ binh người Mân lên tới hơn một vạn nữa, có thể nói là người Tống nơi này chẳng có chút hi vọng nào thoát khỏi.
Mặc dù về binh lực đã mạnh hơn quá nhiều nhưng Ngô Khảo Ký vẫn cẩn thận bố trí quá nhiều bẫy rập.
Vài trăm cân thuốc nổ còn lại hắn cho chôn trên đường từ cổng thành tây dẫn ra. Dây đốt thì được bảo quản tốt trong ống trúc, các hầm trú ẩn ngụy trang cho binh sĩ cham ngòi dọc hai bên. Kị binh chưa xông được bao xa thì ăn một loạt bộc phá nổ vào mồm khiến chô cả trăm người chết và trận hình thì thất tinh bát lạc. Tiếp theo đó là bãi đinh dài cả trăm mét hiến người ngã ngựa đổ như cắt dạ. Cuối cùng đón chào kị binh của Tống quân đó chính là cả trăm thanh Ballista cùng gần hai ngàn nỏ binh thiên tử quân.
Không có điểm gì đặc sắc một ngàn Kỵ binh Tống trong đêm, dưới ánh “đèn pha” bị hạ sát gọn gàng trước khi họ kịp gây bất kỳ tổn thương nào cho đối phương. Chiến đấu mang tính nghiền ép cùng đố sát.
Nói thật kỵ binh mạnh thì mạnh thật, nhưng còn tùy vào số lượng, chất lượng cùng chiến thuật. Một ngàn kỵ binh xung phong liều chết vào cả vạn bộ binh đã bày sẵn trận địa thì đó là tự sát. Ngay cả trọng kỵ binh cũng vô dụng trong tình huống này.
Cách đánh kỵ binh không phải như vậy, kinh kỵ binh là để tập kích hai cánh hoặc hậu quân. Cũng có thể kinh kỵ binh tấn công trực diện nhưng đa phần là dùng cung tên su đó vẽ hai đường vòng mà tránh lao thẳng vào đội hình bộ binh trường thương.
Cách dùng trọng kỵ binh cũng rất đặc biệt mà không như trên phim ảnh hay những tiểu thuyết thiếu não lao thẳng vào trận địa của địch nhân như thiêu thân vậy.
Trọng kỵ binh chỉ lao vào những phương trận không có chiều sâu với lớp bộ binh không quá dày, nếu bị sa lầy trong biển bộ binh thì trọng kỵ đắt tiền cũng chỉ là rác rưởi. Cách đánh thường thấy nhất của Trọng Kỵ Binh đó chính là lao lên chậm một nhịp so với các nhánh kinh kị hay bộ binh.
Thường thấy nhất đó chính là bộ binh sẽ đối đầu bộ binh ở hai cánh gây nên hiện tượng hút quân qua hai bên cánh. Lúc này trọng kỵ mới công phá vào trung quân của đối thủ để đục thủng phòng tuyến. Còn ví dụ với những đạo quân thuần kỵ binh như Mông Cổ, Khiết Đan, Nữ Chân, thì các nhánh kinh kị binh sẽ quấy rối xung quanh khiến đội hình bộ binh sao nhãng. Và trọng kỵ sẽ chọn nơi yếu nhất để công vào. Trong phim và truyện toàn thấy Trọng Kỵ Binh xông lên đầu rồi lăn ra chết đó hoàn toàn là bịa đặt mà thôi, không có một nhà quân sự nào dùng trọng kỵ đắt đỏ một đổi một với bộ binh rẻ mạt. Điều này không khác gì lấy tên lửa tấn công xe bò cả.
Nói như vậy không phải nói người Tống ngu không biết dùng kỵ binh, họ thừa biết dùng và là chuyên gia Kỵ binh. Khoảng thời gian dài chiến đấu cùng các quốc gia thuần Kỵ như Liêu, Tây Hạ. Người Tống cũng phát triển cho mình một lực lượng kỵ binh hùng hậu. Tất nhiên là hùng hậu so với các quốc gia phương Nam mà thôi. Nhưng nói về dùng kỵ thì người Tống hiểu và giỏi hơn các quốc gia phương Nam nhiều. Nhưng trong tình thế này người Tống không có lựa chọn, Kỵ binh hay bộ binh của họ xông lên để chiến tử và tạo cơ hội cho một nhóm người khác.
Tại một góc thành Tây.
“ Có tín hiệu lửa trên đầu thành…”
“ Mau châm pháo hiệu..”
“ Nhanh tay….”
“ Công lên đầu thành đuổi theo bọn họ”
Từ phía trong một góc thành Tây đột nhiên pháo hoa bắn lên liên tiếp.
Ngay lúc đó bên ngoài, một đám người vừa theo thang dây mượn nhờ màn đêm bí mật tiến ra ngoài bống nhiên ai đấy đều biến sắc.
“ Có nôi gián… bị phát hiện rồi”
“ Con mẹ nó …thằng chó nào là nội gián..”
“ Không nói nhiều nhanh vượt song hộ thành…. Tống Kiệt đại nhân, nếu tình hình thoát không nổi ngài nên tự biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chúng tôi có hết sức đưa ngài an toàn về Biện Kinh. Nhưng nếu tình hình mất không chế thì xin lỗi rồi….” Một tên quân tướng quay mặt lại gằn giọng với Tống Kiệt.
“ Ta hiểu được..” Tống Kiệt chán nản mặt cắt không còn giọt máu gật đầu.
Hắn trong đầu lúc này thật không thể hiểu nổi tại sao cũng là người xuyên việt nhưng các nhân vật trong truyện luôn phong vân một cõi. Đến bản thân hắn xuyên việt thì kiếp sống chẳng khác gì một tên ăn mày. Bị cầm tù đến hơn mười năm như một tên nô lệ. Vừa nghĩ thoát khốn thì vướng vào chuyện Ung Châu. Đến lúc này ngay cả thuốc nổ lựu đạn cũng không giúp gì cho Ung Châu chiến trận. Nghe đâu quân Đại Việt cũng có thuốc nổ với sức mạnh lớn không thua kém gì thuốc nổ của hắn. Tống Kiệt suy nghĩ đến Đại Việt cũng có người xuyên không nhưng hắn lắc lắc đầu phủ định điều này. Hai người cùng xuyên không gặp nhau quá khó, và trong tiểu thuyết yy của tàu hắn đọc thường là một người xuyên không bá cả thế giới.
Cũng chẳng trách được Tống Kiệt vì hắn tầng lớp thấp chưa đủ để tiếp cận Ngọc Lộ Tửu. Thời gian hắn “ra tù” quá ngắn để nắm bắt tình hình thế cuộc, cho nên Tống Kiệt không hề biết sự tồn tại của Ngô Khảo Ký. Ngô Khảo Ký thực sự lộ vết chân ngựa chỉ có một thứ đó chính là nấu rượu, còn lại hắn dấu cực sâu, ngay cả thuốc nổ thì trước khi đánh nhau ở Bắc Tống hắn cũng rất ít khi lộ ra trên lãnh thổ Đại Việt. Đa phần thuốc nổ Ngô Khảo Ký chỉ cho mấy thằng đàn em sử dụng mà thôi.
Trận chiến với Chiêm thành thì có một số lúc Ngô Khảo Ký cũng dùng thuốc nổ nhưng phần lớn chỉ có nội bộ quân Bố Chính biết cùng Lý Thường Kiệt chứng kiến. Còn lại quân triều đình hoàn toàn chưa từng bước chân lên Bố Chính nửa bước nên không có thông tin về thứ này.
Chính việc ẩn dấu quá sâu đến vậy mà Tống Kiệt không hề nghĩ đến chuyện có người xuyên trùng với hắn. Ngược lại tên đầu óc mơ mộng Tống Kiệt lại theo trường phái thuyết âm mưu mà nghĩ đến một “kế hoạc” rùng rợn.
Sau khi Tô Giám bị Ngô Khảo Ký khoan thủng hai đoạn tường thành bằng thuốc nổ thì hắn ngay lập tức hỏi Tống Kiệt về vấn đề này. Tống Kiệt nghĩ ngay đến Vương thị ở Phúc Châu, và theo thuyết âm mưu hắn cho rằng Vương Thị đã cung cấp thuốc nổ cho người Đại Việt để Đại Việt gây loạn ở Đại Tống chỉ có như vậy thì Vương Thị mới có được cơ hội phất cờ khởi nghĩa. Đến lúc này thì Tống Kiệt cũng không dấu diếm Tô Giám về chuyện Vương Thị.
Ngay khi nói ra vấn đề này thì Tô Giám cũng đồng ý với cách nghĩ Vương thị muốn tạo phản nên muốn bắt tay cùng Đại Việt gây loạn Đại Tống để có thời cơ nổi dậy. Liên hiệ cùng tình hình chiến trận, diễn biến chiều hướng của người Mân ở Lưỡng quảng cùng lùng bắt một số Vương thị tộc nhân ở Ung Châu thì Tô Giám càng khẳng định Vương thị có liên hệ mật thiết cùng Đại Việt. Đây không còn là nghi ngờ mà đã trở thành xác định trong lòng Tô Giám cho nên việc quan trọng nhất của Tô Giám đó chính là tìm mọi cách thông báo về cho triều đình Tống về tin của Vương Thị có thuốc nổ mạnh cùng việc Vương thị tạo phản. Bên cạnh đó phải đưa bằng được Tống Kiệt về Biện Kinh.
Đây chính là lý do sâu xa dẫn đến việc tại sao Tô Giám không nghĩ đến phòng thủ thêm nữa mà quyế định mở đường máu cho Tống Kiệt thoát đi.
Tống Kiệt lần này học khôn một chút, kể cả có kính phục cánh làm người của Tô Giám hắn cũng quyết không nói ra bí quyết chế thuốc nổ. Vì hắn biết nếu mình nói ra sẽ bị bỏ rơi không thương tiếc. Một tên thân binh của Tô Giám với võ nghệ tuyệt luân hoàn toàn có thể trốn đi một cách dễ dàng với bí kíp. Lúc đó Tống Kiệt không còn giá tri lợi dụng gì thì ai sẽ mất công hộ tống hắn rời đi Ung Châu.
Tống Kiệt không thỏa hiệp, quyết không hé răng nói về cách điều chế thuốc nổ cho nên Tô Giám không có cách nào khác phải tổ chức một nhánh quân rườm rà bảo kê tên này rời đi Ung Châu thành. Đây chính là nguồn cơn của sự việc cả vạn người chết tối nay chỉ để một người thoát đi về Biện Kinh kinh đô nước Tống