“ Có tín hiệu, con mẹ bọn này trốn ở góc phía bắc … mưu cao a…”
“ Cũng may chủ công đã lường trước bọn này chơi kỳ mưu… tất cả tiến lên… mỗi đội mười người rải đều… nhớ gặp thằng thọt chân thì không được giết… lệnh bắt sống…”
“ Xuất phát”
Cả đám mấy trăm người chia nhau mỗi đội mười người do thân binh của Ngô Khảo Ký dẫn đầu lao đến chỗ có tín hiệu bắn ra.
Bám theo sau đám người Tô Giám bố trí đưa Tống Kiệt ra khỏi thành không ai khác là nhóm Vương thị ở lộ Phúc Kiến. Tô Giám quả thật có lùng bắt người họ Vương trong thành Ung Châu nhưng cũng chỉ là bắt được mấy con mèo ba chân nổi trên mặt nước mà thôi. Lực lượng ngầm của Vương thị không thể coi thường.
“ Phía sau có người đuổi theo…” Tô Lượng lên tiếng, hắn chính là chất ruột của Tô Giám một trong những người làm nhiệm vụ bảo vệ Tống Kiệt về Biện Kinh.
“ Không để ý nhiều tiểu tướng quân đi trước, chúng tôi chặn hậu…” Một tên thân binh của Tô Giám lên tiếng.
“ Giáp ngươi cẩn thận… chúng ta đi…” Tô Lượng không lằng nhằng mà quyết đoán dẫn theo Tống Kiệt lao về phía trước. Đoạn đường phía trước tối om, bọn họ cũng không đám đốt đèn nhưng trong tay bọn họ có la bàn, chỉ cần chạy đi 6 dặm tiến vào rừng rậm thì sẽ có hơ hội trốn thoát.
Lúc này hơn hai mươi cao thủ Vương thị cũng đột phá được đầu thành mà lao xuống bám theo nhóm của Tống Kiệt.
Ngay khi đám người Vương thị bắc được thang gỗ lao qua sông hào cũng là lúc tiếng la hét vang trời nổi lên. Khoảng mười tên thân binh của Tô Giám bất ngờ đánh chặn.
Trong bóng tối đao quang kiếm ảnh nổi kên mù mịt, thực tế chỉ trong một lần va chạm thì tất cả người ở đây đều không biết ai là địch ai là bạn. Trong bóng tối tứ phía kiếm đao đều có thể lấy mạng người, chính vì vậy không cần biết ai ở bên cạnh chỉ cần nằm trong tầm tấn công họ bắt buộc phải tấn công.
Đây chính sự hỗn loạn khi chiến đấu trong đêm tối khi không có đội hình. Và đây cũng chính là điều mà nhóm thân binh của Tô Giám muốn trông thấy. Họ nhiệm vụ là chặn bước tiến của Vương thi tử sĩ tạo điều kiện cho Tống Kiệt chạy là đủ rồi.
Việc chém giết trong bóng tối kiểu này chắc chắn chỉ có một người sau cùng còn sống sót, vì không biết địch bạn là ai cho nên tất cả mọi người xung quanh đều là kẻ địch hết. Những tưởng Thân binh của Tô Giám thành công nhưng cách đó tầm 20m một loạt các thang tre đã được bắc qua hào rộng của Ung Châu thành. Một đám người thân thủ thượng thừa đạp thang tre lướt qua sông lách qua đoạn hỗn chiến kia mà tiến về phía trước.
Trong đêm tối này không kẻ nào là đèn dầu cạn cả. Tô Giám đặt phục binh thì người Vương Thị cũng tung ra một dám mồi nhử đi trước để cho Tô Giám mắc câu. Tinh nhuệ thực sự của Vương thị sẽ lách qua trận chém giết này mà tiến về mục tiêu chính. Tống Kiệt.
Trong đêm tối sát cơ khắp nơi ẩn hiện, vốn dĩ nếu chỉ một hai người thân thủ tốt một chút hoàn toàn có thể dựa vào đêm tối ẩn úp và thoát đi. Nhưng Tống Kiệt là một kẻ thọt chân, di chuyển bất tiện cho nên nhiệm vụ bảo hộ hắn để thoát đi là vô cùng khó khăn….
“ Phía trước có kỵ binh Man Việt, con mẹ nó pháo hiệu lúc nãy có lẽ là Vương Thị ra ám hiệu cho lũ chó Nam Man này… tình thế này khó liệu…” Tô Lượng và đám người Tống Kiệt chạy được gần một dặm thì phía trước đã xuất hiện đầy kỵ binh bọn họ không còn cách nào khác là né tránh vào các bụi rậm tốc độ tiến lên chậm chạp vô cùng. Ngoài thành Ung Châu phần lớn là ruộng đồng bình nguyên. Cây cối có bao nhiêu thì cũng bị cả chục vạn quân Đại Việt khi ở đây đốn hạ làm củi, làm công sự, cũng như vũ khí công thành cả rồi.
Đến ngay cả các bụi cỏ cao một chút cũng bị đoàn quân này cắt gọt làm lót giường cả. Có thể mô tả xung quanh Ung Châu bán kính chục dặm như thể là có đại dịch châu chấu vừa qua. Gốc gây ngọn cỏ đều tuyệt diệt, điều này khiên cho sự lẩn trốn của hơn 50 người nhóm Tống Kiệt càng khó khăn vô cùng.
“ Chia ra, 5 người một nhóm nhỏ mới có thể trốn thoát được… Nên nhớ nhiệm vụ của chúng ta mỗi người có một bức mật thư báo về triều đình về việc Vương gia tạo phản. Nhớ lấy cố gắng thoát thân dù chỉ một người là thành công rồi…” Tô Lượng quyết định thật nhanh.
Nhóm 50 người không thể nào thoát được, mục tiêu quá lớn, mà lúc này nhân số nhiều cũng chẳng thể đấu thắng được kỵ binh đang rải khắp nơi như vậy. Nếu đã vậy thà rằng chia nhỏ ra hành động thì có lẽ phân tán được sự chú ý của kỵ binh Đại Việt đồng thời mục tiêu nhỏ khó bị phát hiện hơn.
Năm tên họ hàng của Tô Giám áp giải Tống Kiệt đi về một phía, còn lại phân làm 10 nhóm người khác nhau trốn vào trong đêm tối.
Trong bóng đêm vài ánh mắt lập lòe đầy sát cơ ẩn hiện.
“Suỵt phía trước có kỵ binh… ẩn úp mau..” Một nhóm thân binh Tô Giám tiến lên thì bỗng nhiên phát hiện một nhóm kỵ binh đang hoạt động phía trước.
Tên ngũ trưởng vừa ra lệnh cho đám người theo hắn muốn quay đầu lại để cảnh báo cho mấy tên cáp dưới thì trong bóng tối vang lên hai tiếng “Hự … Hự” rất rõ ràng.
“ Mã Toại, Lý Minh các ngươi làm cái chó gì vậy…”
“ Ha ha … xin lỗi Tô đại nhân, tại hạ tên tật Vương Toại, đây là đệ đệ ta Vương Minh… nể tình nhiều năm quen biết, chúng ta tiễn đãi nhân một cái thống khoái lên đường a…”
Trong bong tối Tô Thanh Tuyền có thể thấy được gương mặt máu me đang nở nụ cười như yêu ma của Mã Toại, không đúng kẻ này tên Vương Toại. Không ngờ người Vương Thị có thể ẩn sâu đến vậy, trong thân binh quân của Tô Giám cũng có mật thám như vậy.
Tô Thanh Tuyền không nói hai lời bạt đao như điện chém vào cổ của Vương Toại, nhưng Vương toại thân chủ không tồi hoành đao cản lại. Cùng lúc này Vương Minh đã lột một vòng bên cạnh của Tô Thanh Tuyền mà hạ xuống một đao sẻ nách nên này. Hợp kích chiến cực kỳ thuần thục, đây là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Tô Thanh Tuyền chết không nhắm mắt, đao của Vương Minh quá độc và chuẩn, một đao xẻ nách phá vỡ lồng ngực có lẽ chạm cả vào tim khiến cho Tô Thanh Tuyền chết ngay không có đường dãy dụa.
Tiếng động nơi đây đã thu hút kỵ binh Bố Chính ở gần đó. Ngô Văn Vũ cùng chục kỵ không nhiều lời giơ lên trường thương lao đến….
“ Không nên tấn công… chúng tôi là người Vương thị….” Vương Minh thấy kỵ binh lao đến thì vội vàng bỏ xuống chiến đao giơ lên hai tay đứng thẳng.
Dưới ánh đèn bão Ngô Văn Vũ có thể nhìn rõ một phần tràng cảnh máu me ba tên Tống binh nằm sấp trong vũng máu.
“ Vương thị? Khẩu lệnh là gì? “ Ngô Văn Vũ cất tiếng hỏi. Nói thật trong mấy năm này đám sĩ quan Bố Chính về mặt tri thức cùng ngoại ngữ có rất nhiều tiến triển. Không biết ngoại ngữ không học binh thư, không biết chữ latin thì không thể nào được trọng dụng trong quân. Ít nhất đám người sĩ quan Bố Chính phải biết tầm 500 chữ thông dụng của người hán, biết nói một chút tiếng Hán, tiếng Khmer thì được ưu tiên nhiều hơn một chút
Có thể nói trình độ học vấn của sĩ quan cấp thấp ở Bố Chính có chất lượng cao nhất Đại Việt lúc này rồi.
“ Trên núi có hổ gọi là lão Vương” Vương Minh không nhanh không chậm nói ra khẩu lệnh.
Thực tế thì kế hoạch của Tô Giám đã bị người Vương Thị cấp báo cho Ngô Khảo Ký từ trước, cộng thêm với những gì Ngô Khảo Ký quan sát được thì hắn đã đoán ra gần như tòa bộ kế hoạch của Tô Giám và thiết kế bẫy rập cũng như quăng lưới bỏ vây Tống Kiệt. Đến cả mật khẩu liên lạc với người họ Vương để tránh nhận nhầm trong đêm tối cũng được hai bên thỏa thuận cả rồi.
Việc một tên lính quèn đồ ngũ ban đêm nhảy tường trốn ra ngoài không có gì lạ, Trong quân Bố Chính có người họ Vương để xác nhận thân phận những kẻ trốn ra. Cho nên việc liên hệ hai bên Vương thị trong Ung Châu thành và Ngô Khảo Ký chưa hề dán đoạn kể từ khi quân Tô Giám bị hút cả vào mặt thành mà Ngô Khảo Ký đã cho nổ tan.
“Thằng què đâu?” Ngô Văn Vũ ngước mắt hỏi hai kẻ họ Vương.
Ngô Khảo Ký không nói tên Tống Kiệt hắn không muốn cái tên này lộ ra ngoài, Ngô Khảo Ký chỉ dặn dò thân binh của mình phối hợp để bắt một tên què tầm ba mươi tuổi thân thể gày gò phía lưng có nhiều sẹo do vết roi đánh. Đặc biệt ở mũi có một chiếc nốt ruồi ngay chóp. Đây chính là đặc điểm nhận dạng Tống Kiệt mà Vương thị đã cho Ngô Khảo Ký rõ.
“ Bẩm đai nhân hắn chạy hướng kia…” Vương Minh nhanh chóng chỉ về một hướng… Mấy nhóm người tách nhau chưa lâu. Lúc Tô Lượng dẫn Tống Kiệt đi thì Vương Minh đã chú ý phương hướng thật kỹ.
“ Tốt, người bỏ xuông vũ khí lên ngựa dẫn đường…”
“ Ngươi nhường ngựa cho hắn…” Ngô Văn Vũ chỉ vào một tê Mân binh đi theo mà nói.
Chỉ trong chốc lát Vương Minh thân không vũ khí cưỡi lên chiến mã dẫn Ngô Văn Vũ lao theo lướng Tống Kiệt vừa chạy.
………………………..
“ Không tốt, chắc chắn bị phát hiện…” Tô Lượng lo lắng từ bấy đến giờ hướng đi của hắn luôn gặp liên tục các nhóm kỵ binh vờn quanh, đám này còn bắn pháo hiệu liên tục, cho nên càng lúc càng có nhiều các nhóm kỵ binh Đại Việt tập trung theo hướng này.
“ Tô Lượng tướng quân, tiếp tục như vậy không phải là cách. Nếu chúng ta chết cả nơi này thì mọi chuyên đều là vô ích…” Lúc này nấm sau một mô đất nhấp nhô Tống Kiệt lên tiếng.
“ Ý của Tống đại nhân là…?” Tô Lượng tinh ý nhận ra được Tống Kiệt có chuyện muốn nói.
“ Ta muốn làm một cái giao dịch với Tô đại nhân, nếu được thì đôi bên cùng có lợi và cả hai cũng đạt được mục đích của mình..” Tống Kiệt lúc này trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết và đầu óc nhanh nhẹn hơn vài phần mà suy nghĩ.
“ Mới Tống đại nhân thỉnh giảng” Tô Lượng hơi cau mày mà hỏi.
“ Tô Giáo Úy, chúng ta lời ngay nói thẳng, các ngài được lệnh nếu như không thoát nổi thì lập tức hạ sát ta. Nhưng các ngài nghĩ xem hạ sát ta giờ này có tác dụng gì khi mà Vương gia đã biết bí mật chế thuốc nổ chất lượng cao. Việc quan trọng lúc này là đem được bí mật thuốc nổ và bí mật Vương gia mưu phản về triều đình đúng không?”
Tô Lượng chỉ trầm ngâm mà không nói gì hắn vẫn đang suy nghĩ những lời Tống Kiệt muốn nói.
“ Vậy nên?” Tống Lượng cau mày hỏi lại.
“ Vậy nên ta nghĩ ra một cách lưỡng toàn cả hai, tại hạ tiếc cái mạng này, và giáo úy đại nhân cũng mang hoàn thành được sứ mệnh cùng lập công lướn thăng quan bái tước là chuyện trong tầm tay.” Tống Kiệt làm ra vẻ cao nhân chỉ đạo thời cuộc một chút.
Lạch cạch…
Tô Lương một ngón tay đẩy ra chiến đao, hắn chuẩn bị ra tay.
“ Họ Tống ngươi có gì muốn nói thì nói thẳng không cần úp mở. Quả thật không thoát được nơi này thì chúng ta cùng chết đi thôi..” Tô Lương gằn giọng.
“ Ấy ấy tướng quân chớ mất bình tĩnh nghe tại hạ nói cho hết” Tống Kiệt tái mặt mà xua tay liên tục.
“ Thứ nhất ta chân bị tật đi đứng bất tiện, các vị có hộ tống kiểu gì cũng khó thoát được nơi này. Kết cục duy nhất của chúng ta đó chính là chết. Nhưng điểm đáng tiếc là triều đình không biết được bí mật về công thức chế thuốc nổ. Điều này há chẳng phải là chết vô ích hay sao?”
“ Nhưng nếu ta nói công thức chế tạo thuốc nổ cho 5 vị ở đây. Mỗi người đều là cao thủ dễ dàng tự mình trốn đi đem bí mật về Biện Kinh thì đó há chẳng phải lập công lớn? Phong quan bái tước chỉ là chuyện nhỏ” Tống Kiệt vội vã liến thoắng sợ bịt trảm sát tại chỗ, hắn rất sợ chết.
“ Ngươi chịu mở miệng nói cho chúng ta…?” Một tên thân minh trong nhóm nói chen vào.
“ Mọi người cũng thấy đó, Vương thị bày ra bố cục lớn này chẳng qua để bắt ta mà thôi. Mà có bắt hay không bắt ta thì cũng vậy, Vương thị đã biết cách chế tạo thuốc nổ từ mười năm trước, cho nên việc các vị muốn hạ sát ta để giữ bí mật thì có tác dụng gì? Vậy nên tại hạ chỉ có cách lấy bí mật này nói cho các vị, đổi lấy sinh lộ các vị thả tại hạ một con đường sống…” Tống Kiệt nói thẳng ý của mình.
“ Được, ta đồng ý với ngươi. Giờ thì ngươi có thể nói ra bí mật rồi chứ?” Tô Lương đút lại chiến đao vào vỏ tỏ ra “thân ái đồng chí” mà hỏi Tống Kiệt.
“ Tô đại nhân, chúng ta đều là người lớn cả rồi việc gì cần phải dùng chiêu trò trẻ con đối phó tại hạ. Thế này đi, các ngươi để ta đi 30 bước, ta sẽ hét lớn công thức chế tạo thuốc nổ cho các ngươi…” Tống Kiệt ra điều kiện.
“ Không được, nếu ngươi rời đi mà không nói bí phương thì sao?” Tô Lượng không đồng ý.
“ Ta…” Tống Kiệt như mắc nghẹn ở cổ họng không nói nên lời.
“ Ta có cách này….” Tống Kiệt sau một hồi suy nghĩ thì đưa ra phương pháp cuối cùng.
Trong đêm tối bỗng nhiên vang lên tiếng hét lớn… “Tống Kiệ ở đây”
Tiếng động làm cho đám kỵ binh Đại Việt ở ngay gần đó nhanh như chớp phi lại gần. Cách Tống Kiệt tầm 10 bước chân có một người thân binh của Tô Giám nhưng hắn không có vũ khí trong tay. Tên này muốn xông lên hạ sát Tống Kiệt nhưng e rằng không kịp nên chỉ có thể hậm hực dùng thân thủ của mình trường trong một máng mương nhỏ rời xa khu vực này. Hắn đã có được bí phương thuốc nổ trong tay, điều quan trọng nhất lúc này là hội họp cùng đồng bọn và cố gắng đem được bí mật này về Biện Kinh.
Chỉ cần mang được về Biện Kinh thì chờ đợi họ chính là tương lai phong hầu bái tước sáng lạng như Tống Kiệt đã miêu tả. Những binh sĩ này tin tưởng hoàn toàn đó chính alf sự thật.