Quân Bố Chính dưới sự chủ động cùng chuẩn bị kĩ càng hơn, chiến sĩ chất lượng hơn, vũ khí càng là tối tân và đa dạng hơn. Cộng nhêm nhân số áp đảo cho nên việc chiến thắng áp đảo là điều dễ hiểu.
Lúc này các chiến binh người Châu Âu cực kì hung tợn bắt đầu tỏa ra tàn sát khắp nơi. Nói thật lợi thế về sức mạnh thể chất của họ kể cả đánh theo đội hình hay đánh theo phong cách hỗn loạn của người Barrberians đều cực kỳ nguy hiểm. Chỉ có thể dùng chiến thuật đội hình chắc chắn cùng số lượng đông đảo mới có thể chiến thắng được đám này. Mà ngay cả người La Mã vua của chiến thuật đôi hình, số lượng binh sĩ cũng không nhỏ trang bị tối tân so với người Barrbarian còn bị ăn hành lên xuông. Do đó có thể thấy được nếu là trong thời vũ khí lạnh thì sức mạnh thể chất của binh sĩ quan trọng ra sao.
Người Châu Âu phương Tây có thể chất mạnh hơn người phương Đông đó chính là điều không thể bàn cãi, tếp theo đó là người Tây Á cũng có thể chất tương đối tốt. Đối với người phương Đông thì sức mạn thể chất lại phân bố theo trục Bắc Nam, người phương Bắc có thể chất tốt hơn người Phương Nam. Đó chính là biểu hiện của sự phân bổ gen.
Nhóm người Du Mục phương Bắc có nhóm gen từ tộc Iran Tây Á nên thể trạng tốt, khỏe mạnh hơn người Hoa Hạ, người Hoa Hạ bản thân của họ tiền thân cũng là một nhánh người Iran bành trướng xuống phương Nam. Nhưng nguồn gen của họ đã bị pha loãng hơn bởi Tộc Tai ở Phương Nam. Kể từ đây người Hoa Hạ kế thừa được sức mạnh thể chất từ người Iran và sự khéo léo tinh ranh của người Tai.
Cùng sự ăn trộm các thành tựu khoa học, văn hóa xã hội của người Tai thì nhóm người con lai Hoa Hạ xây dựng cho mình được một nguồn văn minh nông nghiêp rực rỡ, họ chuyển từ săn bắn, chăn nuôi di mục thành nền văn minh nông nghiệp định canh định cư.
Người Tai bản địa tuy thông minh, khéo léo trong chế tạo và sản xuất nông nghiệp, nhưng nói thẳng về mặt thể hình và thể chất chịu quá nhiều thiệt thòi cho nên cứ dần bị đánh bại và đẩy lui về phía biển Phương Đông cũng như chạy về Phương Nam tạo nên tộc Bách Việt ngày nay.
Nói thẳng một câu đầy mất lòng nếu địa hình phương Nam là bằng phẳng không ủng hộ cho người Hoa Hạ chinh phạt và nếu người gen gốc Iran ở phương Bắc Hoa Hạ không thường thực đe dọa biên giới của quốc gia này thì các tộc Phương Nam tiền thân là người Tai sẽ còn phải chạy nữa, chạy mãi. Trong đó có cả dân tộc Việt lúc này.
Đó chính là sự chênh lệch về thể trạng trong thời đại vũ khí lạnh. Chỉ khi thời đại vũ khí nóng, hiện đại, tiêu diệt hàng loạt tiến tới thì khoảng cách về thể chất mới được thu hẹp giữa các dân tộc. Không cần biết anh khỏe bao nhiêu, cao bao nhiêu chỉ cần trúng một viên đạn cũng sẽ lên bảng đếm số. Đây chính là chuyển biến của thời đại ảnh hưởng đến phương thức chiến tranh của các dân tộc.
Nói dài cũng chỉ để miêu tả một điều những người Châu Âu nô lệ này đang như ngững con quái thú khổng lồ cầm trên tay chiến phủ Viking cùng các thanh gậy nanh sói đầy sát thương mà không cần đội hình gì lao thẳng vào đám người Hoa Hạ đang tán loạn mà chém giết. Tốc độ giết người của họ còn nhanh hơn cả lựu đạn của Ngô Khảo Ký nổ. Bất kì một cái quật nào cũng là tình cảnh kiên mây vỡ tan nát hoạc bị chẻ làm hai.
Thân thể binh sĩ Đại Tống cũng như tờ giấy vậy, mỏng manh yếu đuối và dễ dàng bị xé rách soàn soạt.
Ải Côn Lôn, hùng quan của người Tống nơi tự hào là rào chắn không thể vượt qua bằng cách đánh chính diện của người Tống bị xé nát chỉ trong 2 giờ đồng hồ chiến đấu.
Nên nhớ khi Nùng Trí Cao đánh nơi này hắn phải cử quân thổ địa giỏi đi rừng và thông thạo địa hình đi vòng ra sau Ải Côn Lôn sau đó hai mặt bất ngờ tập kích mới xuyên qua được.
Ngô Khảo Ký đánh Ải Côn Lôn là đánh vỗ mặt, đánh trực diện và là dùng sức mạnh của công nghệ vượt truội mà bẻ nát, không hề có âm mưu hay kế sách vòng vèo gì ở đây cả.
Mười giờ đêm chiến tranh đã chấm dứt.
Lúc này đám người Châu Âu đã rút về thay thế bằng đám người Mân phụ binh tiến hành thu dọn chiên trường cùng nhiêu công tác khác.
Kiểm kê cho thấy linh Châu Âu, không lúc này phải nói họ là binh đoàn Legion Châu Âu trong hệ thống quân của Bố Chính có mộ chút thiệt hại. 12 người chết cùng 27 người bị thương nhẹ. Số người bị chết hoàn toàn là do sự tấn công của nỏ lớn từ hai bên cánh của quân Tống phát xạ.
Tuy Ngô Khảo Ký đặc biệt chú ý đánh áp chế hai bên cánh và tiêu diện nỗ lớn cùng máy bắn đá ở hai cánh này nhưng sự thực không thể tiêu diệt hoàn toàn một cách nhanh chóng. Một số đại nỗ của quân Tống vẫn còn hoạt động, những mũi tên thô to với sức manh kinh hoàng của đại Nỗ có thể xuyên thủng mọi loại áo giáp lúc này.
Nhưng với sự trang bị siêu kỹ lưỡng của Legion Châu Âu thì những mũi tên đại Nỗ của người Tống cũng không thể xuyên một lúc hai ba người cho nên thực tế giảm rất nhiều sát thương.
Trong đêm tối Ngô Khảo Ký cho binh sĩ người Mân nhanh chóng phá đi hệ thống thang gạch phía mặt Bắc của Ải Côn Lôn. Từ đây Ải Côn Lôn bản chất sinh ra để phòng thủ phương Nam lại trở thành một lá chắn thép phòng thủ phương Bắc, con đường đất thoai thoải hướng lên đầu thành Ải Côn Lôn chính là những bậc thang tốt nhất để đưa quân đội lên đầu thành chiến đấu.
Tiệp báo thắng trận ngay lập tức được gừi về cho Lý Thường Kiệt, trong trận đánh này Ngô Khảo Ký thân là chủ tướng chỉ huy cho nên nắn thực tế không hề tham gia vào trực tiếp chém giết gì cả.
Ngày 17 tháng Giêng năm 1076.
Cuối cùng sau một thời gian chần chừ khá lâu thì quân triều đình Đại Việt đã mang theo 2 vạn 5 ngàn quân tiến tới chân thành Ung Châu tổng chỉ huy là Lý Thường Kiệt. Thực tế số quân này chỉ có 1,5 vạn là quân chính quy trong đó 5 ngàn thiên tử binh còn lại 1 vạn và sương quân các lộ. 1 vạn người còn lại là dân phu cùng những người Mân đã thuần phục Đại Việt, những người Mân này trên thực tế là quân của chúa Thân Cảnh Phúc đang định đô ở Liêm Châu.
Chuyện này còn phải kể đến Thân Cảnh Phúc đang nhảy nhót tưng bừng ở cánh phía Đông, tên này rõ ràng là dòng máu đã Việt hóa đến 9 phần nhưng hắn chính danh vẫn là người Mân. Lại có tiền tài ủng hộ, lương thảo đầy đủ cho nên suốt thời gian qua Thân Cảnh Phúc đã mở rộng tầm ảnh hưởng của mình bằng ngoại giao, mua chuộc, đe dọa cưỡng bức bằng sức mạnh quân sự.
Thậm trí ngoài Trịnh Tiểu Hoa thì Thân Cảnh Phúc còn co thêm hai người thiếp khác là con gái của hai tù trưởng rất có thế lực ở vùng Quảng Nam Đông Lộ mé phía Bạch Châu, Liễu Châu và Khâm Châu. Cho nên thế lực của Thân Cảnh Phúc nở ra không hề thua kém Lưu Kỷ về mặt chất lượng.
Nghe theo lời Ngô Khảo Ký khuyên can. Thân Cảnh Phúc không cắm đầu đánh Quảng Châu mà tập trung vào tuyển mộ binh sĩ chất lượng cùng luyện tập binh sĩ cùng chờ đợi vũ khí từ Bố Chính và triều đình Đại Việt.
Quân của Thân Cảnh Phúc lúc này cũng lên tớn 3 vạn quân, nhưng nếu so sánh với 7,5 vạn của Lưu Kỷ thì nó có vẻ nhẹ nhàng không cồng kềnh, đủ dùng và tinh nhuệ hơn. Ý nói 7,5 vạn quâ của Lưu Kỷ thực chất chỉ có 3 vạn là có sức chiến đấu, trong khi đó quân của Thân Cảnh Phúc được tuyển chọn kĩ càng không ôm đồm về mặt số lượng cho nên chỉ có 3 vạn quân nhưng thực tế đều là binh sĩ có sức chiến đấu trong đó có 1 vạn tinh nhuệ là dòng chính của Thân Cảnh Phúc với trang bị không thua kém bao nhiêu quân triều đình Đại Việt.
Chính vì chỉ có 3 vạn quân nhưng nắm cả 4 châu khá giàu có là Khâm – Liêm – Bạch- Ngô cho nên Thân Cảnh Phúc thừa sức nuôi quân với sự giúp đỡ tận tình của nhóm cha vợ anh vợ họ Trịnh.
Lúc này thậm trí trong quân đã bóng gió gọi Thân Cảnh Phúc là Vương gia, còn Thân Cảnh Phúc thì hứa chắc sẽ để hai anh em họ Trịnh vị trí Hầu gia thế tập. Không thể không nói Thân Cảnh Phúc gặp may mắn, hắ đi cùng quân đội của Ngô Khảo Ký một đạo quân mạnh mẽ nhưng lại không ham muốn quyền lực hay công lao, cho nên không hề có sự tranh chấp gì. Càng may mắn hơn nữa là Thân Cảnh Phúc gặp được hán gian họ Trịnh đã gần như một tay giúp đỡ Thân Cảnh Phúc có nhiều mối quan hệ tốt đẹp với các gia tộc trong vùng.
Đương cử như Ngô Châu. Thân Cảnh Phúc không tốn một binh một tốt. Trịnh Cao dùng ba tấc lưỡi cùng tiền tài mua chuộc khiến 3 trại nơi này tự công phá Liễu Châu. Bản thân Thân Cảnh Phúc chỉ cần cử một vị anh vợ tên Trịnh Thành mang theo 5 ngàn binh mã trú đóng nơi này ánh mắt hau háu nhìn về Hạ Châu phía Bắc cánh Ngô Châu 100km, nếu chiếm đóng nốt Hạ Châu thì Thân Cảnh Phúc đã hoàn thành triệt để vòng vây với Quảng Châu và cô lập nó với phần còn lại của Trung Hoa.
Kế hoạch tằm ăn rỗi của Thân Cảnh Phúc bắt đầu tỏ ra hiệu quả.
Không những thẩm thấu khắp các vùng phía Đông, vì rảnh tay không có gì làm Thân Cảnh Phúc lại cử cha vợ Trịnh Cao tiến về Khâm Châu hoạt động. Nơi này quân Đại Việt là cho dù có Phạt Tống Bố Văn của Lý Thường Kiệt nhưng không thể nào tránh khỏi sự thù định của người Mân. Người mân ghét người Hán cai trị thì cũng không thích người Việt ở trên đất họ cho dù nói hay nói đẹp thế nào đi nữa.
Tuy quân Đại Việt được lệnh không cượp bóc không phiền hà người Mân, nhưng cả một đội quân hơn 4 vạn người tràn vào một khu vực nhỏ bé Khâm Châu thì nói thế nào là không có va chạm cho được. Người Mân “niềm nở” ra đường chào đón Việt quân. Người Mân gạo thịt khao quân Đại Việt. Đó chỉ là tự bôi son thiếp vàng mà thôi. Người Mân sở dĩ làm vậy coi như “đút lót” để nhanh nhanh quân Đại Việt tiến đi chỗ khác và không làm hại họ. Người Mân không dám chống lại sức mạnh vô địch của quân Đại Việt lúc này, nhưng không thể nói là họ ủng hộ quân triều đình Đại Việt được.
Chuyện này tương tự như thời quân Giải Phóng Việt Nam tiến cào Campuchia giải phóng dân tộc này dưới ách thống trị tàn bạo của Khmer Đỏ. Người Việt vì sứ mệnh lịch sử, vì trách nhiệm quốc tế mà giúp dân nước bạn khỏi cơn khốn cùng. Người Việt lúc này giàu có, rảnh không có chuyện gì làm cho nên bốc đồng đem quân qua giúp anh em láng giềng? Không Không Không. Người Việt lúc này vừa trài qua cuộc chiến thảm khốc kinh hoàng cùng người Mỹ, kinh tế chưa phục hồi, đất nước vẫn đày dãy vết thương đang rỉ mãu chưa lành.
Nhưng vì tình thương đồng loại, tránh cho dân Campuchia bị diệt chủng cho nên một lần nữa nhịn đau, nhịn đói mà cầm lên vũ khí trường chinh xa nhà giúp đỡ anh em bạn bè. Biết bao tiền bạc, xương máu đã đổ xuống nhưng cuối cùng chúng ta có gì? Được gì?
Một lời cảm ơn có không? Không có? Thế hệ trẻ Campichia chỉ biết Việt Nam xâm lược họ, thế hệ trẻ vô não Campuchia lên mạng xã hội tự cho Miền Man Việt Nam là của Campuchia và đòi hỏi. Thậm trí người đứng đầu đất nước này, người đã từng được Viện Nam giúp đỡ và nâng ông ta lên vị trí đó còn nói về một hòn đảo của Việt Nam một cách ẩn ý như: Hòn đảo này là do “ chế độ phong kiến của Campuchia” cắt cho Thực dân Pháp, ông ta không thể làm gi” ý nói trong này đó chính là Phú Quốc vốn là của Campuchia, chế độ tiề nhiệm của ông ta đã cắt cho Việt Nam cho nên ông ta không thể làm gì.
Chỉ cần nói đến đây để mọi người hiểu, chỉ cần khác chủng tộc, cho dù bất kì lý do gì mang quân đội đến nước khác, dù mục đích tốt hay xấu đều bị những sự đối sử thô bạo, vô ơn như vậy.
Nực cười nhất là có mấy anh lính Việt Nam xa nhà chịu không nổi cảnh cô đơn mà quyết định mua bán dâm. Khổ nỗi đây là bẫy rập, quan hệ xong mấy anh lính này bị bắt lại với tội danh cưỡng hiếp rồi báo trí phương Tây đồng loạt nhảy vào tới tấp công kích linh Việt Nam hãm hiếp người C bản địa. Đau khổ hơn là một số anh linh non tơ không mua bán dâm nhưng lại vướng vào bẫy tình yêu đương, yêu xong ấy xong cuối cùng lại biến thành cương hiếp và lên báo. Biết bao anh linh Việt ngậm ngùi ra toàn án binh vì những chiếc bẫy tinh vi này. Cấp trên chỉ còn biết lắc đầu vỗ vai động vien mấy anh lính này “ Thôi các chú chịu khó ngồi khám vài bữa, về đến quê nhà lại phục chức cho các chú, chuyện này không ghi lí lịch”
Thời hiện đại con người có nhận thức tiến bộ còn vậy, thì thời cổ đại chuyện này còn phức tạp và khó giải quyết hơn nhiêu lần. Cũng may có Thân Cảnh Phúc với dòng máu chín Việt một Mân xuất hiện là cứu cánh của tình hình. Hắn như ánh sáng ấm áp giữ trời âm u lạnh lẽo, hắn chính là cam lộ thủy cho người Nâm đang hoang mang vô hướng ở Khâm Châu. Thân Cảnh Phúc thu phục người Mân ở Khâm châu còn nhanh hơn 10 lần so với việc thu phục người Mân ở Liễu _ Ngô nhị châu. Thậm trí thế lực Mân lớn nhất ở Khâm Châu không nói hai lời gửi luôn cô gái duy nhất được lão quý như ngọc trên tay cho Thân Cảnh Phúc làm thiếp.
Đúng là có những kẻ số sinh ra là để hưởng. Thân Cảnh Phúc chính là người như vậy.