Lý Thường Kiệt đến rồi Ung Châu thì đóng quân ở thành Bắc với 1,5 vạn người còn lại năm ngàn người do Ngô Khảo Tích chỉ huy được đưa đến Ải Côn Lôn để hỗ trợ Ngô Khảo Ký.
Quân triều đình Đại Việt không chần chừ nói nhiều, số lượng cực lớn công tượng bắt đầu đựng lên máy các cỗ máy bắn đá đối trọng bằng luồng.
Nếu nói Ngô Khảo Ký tấn công Ải Côn Lôn dùng 30 cỗ máy bắn đá để ném đất thì so sánh cùng Lý Thường Kiệt chỉ là tiểu vu so với đại Vu.
Số lượng máy bắn đá mà Lý Thường Kiệt dựng lên đó là nhan nhản, số lượng vượt quá cả trăm vượt quá 3 hàng từ 200m dến 250m hoàn toàn nằm ngoài tầm tấn công của quân Tống.
Kêt từ đó cho dù đến sau Lưu Kỷ cả một khoảng thời gian dài nhưng vì không chịu quấy phá từ quân Tống phía trong thành cho nên phía cánh Bắc quân của triều đình Đại Việt lấp thành còn nhanh hơn nhiều quân thổ binh của Lưu Kỷ.
Tất nhiên các cỗ máy bắn đá đối trọng được bảo mật nghiêm cẩn trong những hàng rào tre và chỉ có thân binh của Lý gia hay Hoàng gia quân được tham dự vào cho nên Lưu Kỷ có muốn rình mò cũng bất lực.
Tình hình ở Ung Châu quá căng thẳng đối với quân Tống, trên thực tế thì Tô Giám đã hối hận quá nhiều. Trong lịch sử quân vây thành Ung Châu không có nhiều đến như vậy, chỉ có 3 vạn quân thổ binh của Lưu Kỷ mà thôi. Còn quân triều đình Đại Việt trung ương thì phải chia ra phòng thủ các mặt như Liêm Khâm Bạch ba châu, phòng thủ quân cảng để không bị tiệt đường lui. Và quan trọng nhất là quân chủ lực Lý Thường Kiệt phải đến Ải Côn Lông phía bắc để chặn đánh quân cứu viện của người Tống.
Chính vì thế cho dù bị bao vậy nhưng trong lịch sử Ung Châu vẫn có thể cử người liều chết vượt vây báo tin về triều đình Đại Tống.
Nhưng sự thật thì lúc này tình thế khác xa, 7 vạn quân thổ binh Lưu Kỷ cùng 2 vạn quân triều đình Đại Việt đã vây thành Ung Châu đến con muỗi không bay lọt chứ đừng nói gì đến các thám báo liều chết đưa tin.
Ải Côn Lôn thì bị công chiếm hoàn toàn, Bạch Châu bị khóa, Ung Châu chính thức thành một cô thành không có bất kỳ hi vọng nào.
Thứ mà Tô Giám hối hận nhất đó chính là không thể đưa Tống Kiệt về kinh thành, ông ta sợ hãi nếu Tống Kiệt rơi vào tay của người Việt và biết được bí mật chế tạo thuôc nổ mới thì đó chính là đại họa cho người Tống.
Cho nên Tô Giám đã bố trí một đạo binh sĩ đặc biệt sẵn sàng, trong trường hợp không thể thủ nơi Ung Châu và quân triều đình Tống không thể ứng cứu thì ông ta sẽ ra tay hạ sát Tống Kiệt. Đây cũng chính là phương án cuối cùng khi không còn hi vọng thủ thành.
Trong lúc đó doanh trại quân Bố Chính ở Ải Chi Lăng.
“ Đại ca, ngươi muốn ta đi phương bắc làm nhiệm vụ ta đồng ý không dám cãi, ngươi là phụ huynh chuyện cưới gả là ngươi quyết ta cũng khong cãi. Nhưng đại ca a, ngươi con dâu cũng phải nhìn người mới được, không xinh đẹp như chị dâu cũng phải được hai ba phần… ngươi nhìn hắn mắt ti hí râu cá trê mặt thì béo mỡ, con gái hắn ngươi cũng đồng ý không phải đẩy đệ vào hố lửa?”
Ngô Khảo Tước lúc này đang phụng phịu chỉ vào Trịnh Cao mà phản kháng.
Ngô Khảo Ký há mồm muốn nói nhưng nói không thành lời, thằng này tính cách vẫn vậy, mở mồm là vả mặt người khác.
Trịnh Cao vốn làm ăn với người Việt cho nên tiếng Việt là hắn thông thạo, nghe hiểu rõ hoàn toàn Ngô Khảo Tước nói gì. Con mẹ nó con rể tương lai ngay mặt chê cha vợ tương lai xấu, suy luận ra con gái hắn xấu. Nhưng Trịnh Cao nhịn được, hắn hiểu rõ thỏ khôn phải chui ba hang, như dạng này Trịnh Cao muốn phân gia muốn làm nghiệp lớn không phải không thể. Nhưng quan trọng nhất là phải ôm bắp đùi lớn.
Cái mũi thương nhân của hắn không thể nói là không thính, hắn đánh hơi được Ngô Khảo Ký cực cường đại, vốn dĩ hắn muốn ôm chân Ngô Khảo Ký nhưng vì Ngô Khảo Ký là phò mã Đại Việt nên khó khăn. Đúng là Ngô Khảo Ký cung Thân Cảnh Phúc đều là phò mã nhưng Thân Cảnh Phúc điều kiện khác Ngô Khảo Ký hắn dù gì cũng là thân trại chủ một trại Mân lại lập trí đánh xuống Quảng Đông làm vương cho nên việc Thân Cảnh Phúc tam thê tứ thiếp hậu cung không ai dám ý kiến.
Nhưng tình cảnh của Ngô Khảo Ký thì Trịnh Cao biết một hai, Lý Từ Huy vợ thật nhưng có thực lực, ở Bố Chính ít nhất trong tay Lý Thường Kiệt có cả ngàn binh mã. Trịnh Cao nếu không muốn con gái mình bị chém làm mấy mảnh thì có thể thử thông gia cùng Ngô Khảo Ký tất nhiên hắn không điên rồ mà làm chuyện này. Cho dù có thành công thông gia thì cũng gây nên sự đấu đá vô vị ảnh hưởng đến làm ăn với Bố Chính. Một khi Lý Từ Huy ra tay ngăn cản thì thân phận thiếp thất của con gái hắn chẳng những không mang lại lợi lộc mà còn triệt đi đường buôn bán làm ăn với Bố Chính. Việc ngu như vậy Trịnh Cao dĩ nhiên không làm.
Lui lại một bước thông gia cùng em trai của Ngô Khảo Ký là vị Nhị gia Ngô Khảo Tước này thì quả thực không tồi, vừa kéo gần quan hệ, vừa có thể đặt cơ sở ở Bố Chính. Quả thực nếu Thân Cảnh Phúc mà thất bại thì hai tên con trai riêng của hắn hoàn toàn có thể dong thuyền chạy đến Bố Chính phát triển. Làm người như Trịnh Cao chưa nghĩ đến thắng lợi phải nghĩ đường lui. Hắn đã tính toán cực kỹ càng cho nên chuyện này Trịnh Cao nhịn..
“ Nhi gia nói đi đâu rồi…. Nhị ga đã nhìn thấy Trịnh Tiều Hoa con gái của Lão, không đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn nhưng cũng là quốc sắc thiên hương. Thân Cảnh Phúc vương gia còn mê đắm đâu…” Trịnh cao làm ra vẻ điềm tĩnh không để bụng vuốt râu mà cười cười.
Ngô Khảo Tước vỗ đùi cái đét.
“ A hà. Lao Trịnh nói đúng, ta cũng có gặp qua Hoa phu nhân, dễ nhìn. Có điều Trịnh lão gương mặt khó coi vậy mà có thể sinh thành Hoa phu nhân xin đẹp thật là khó tin. Trịnh Lão có chắc chắn đây là cn gái ngài?” Ngô Khảo Tước thiên chân vô tà dò hỏi Trịnh Cao một cách hết sức chân thành.
Trịnh Cao đang ung dung vuốt râu rung đùi thì khực một cái tay chân vô thức bứt đi mấy cọng râu, gương mặt co quắp.
Vẫn biết vị Nhị gia này mở mồm là thối nhưng không thể nào tưởng tượng được thối đến mức độ này. Hắn hăn… con mẹ nó… không thể nhẫn.
“ Đại nhân….” Trịnh Cao bó tay méo mó mặt nhìn qua Ngô Khảo Ký.
“ Khục Khục….. Ngô Khảo Tước ngươi im miệng, không cho mở mồm nói thì không được nói. Trịnh huynh chớ để bung, ha hà ta thay mặt tên này xin lỗi ngươi. Hắn nói chung là… miệng lưỡi không đứng đắn nhưng thực sự không có ý xúc phạm người” Ngô Khảo Ký không thể không đứng ra nói chuyện. Nói thật mỗi lần Ngô Khảo Tước mở mồm nói chuyện y như rằng phạm sự.
Người đâu gương mặt đẹp đẽ nhưng chưa bao giờ nói được một lời ra hồn.
Ngô Khảo Tước cũng biết mình lỡ mồm cho nên chắp tay xin lỗi.
“ Ta đây tạ lỗi Trịnh lão, thật ta không có ý bôi nhọ danh dự của vợ ngươi, chỉ là ngươi xấu quá mà Hoa phu nhân xinh đẹp cho nên ta mới thắc mắc hỏi mà thôi.”
“ Ngô Khảo Tước ngươi im” Ngô Khảo Ký tức giận vỗ bàn trừng mắt. Thằng khốn này không nói thì thôi, càng nói càng chửi người lợi hại.
“…” Ngô Khảo Tước mím môi xua xua tay ý nói ta im rồi.
“ Không sao không sao…. con gái lão Trịnh Hiên Hiên nó là giống mẹ,xinh đẹp vô cùng… Nhị gia yên tâm. Hiên Hiên từ nhỏ được dạy bảo cẩn thận, tam tòng tứ đức là nhất tuyệt, bên cạnh đó cầm kỳ thư họa đều tinh thông, kinh thương lại càng có thiên phú, có nó giúp đỡ Nhị gia việc lớn tắc thành..” Trịnh Cao mặt tím như gan heo nhưng vẫn phải nhịn mà giải thích.
Thực sự lão Trịnh đang hơi hối hận, có thằng con rể dạng này không hiểu có lúc nào đó khí mà chết không nữa.
“ Mặc kệ hắn… chuyện hôn nhân đại sự cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hắn không được ý kiến ở đây” Ngô Khảo Ký không muốn dài dòng thêm nữa, dùng thế phụ huynh áp người là được.
Ngô Khảo Tước ỉu xìu nhưng không dám ý kiến gì hơn nữa chỉ có thể ngồi đó xem hai người bàn bạc ấn định hôn nhân của hắn.
Được rồi Ngô Khảo Ký tiền bạc đầy kho quyết định cung cấp cho Ngô Khảo Tước 4 vạn lượng mua xuống một điền trang cùng một cửa hàng lớn trong thành Biện Kinh để bước đầu gây dựng cơ sở Tiêu Cục. Tất nhiên số tiền này được Ngô Khảo Ký dùng đồ thủy tinh để thế chấp, việc của Trịnh Cao là bán đi đồ thủy tinh thành tiền sau đó mua bán cơ sở hạ tầng, lo lót quan viên làm giấy tờ v.v…
Đúng lúc này thì thám báo của Ngô Khảo Tích xin cầu kiến.
“ Bẩm tướng quân, tiểu binh theo lệnh của Ngô Khảo Tích tướng quân mang đến thư tín” Tên thám báo này chính là tinh nhuệ của nhà họ Ngô.
Lần này Ngô Khảo Tích mang đến Ải Côn Lôn gần 1 vạn binh trong đó có 2 ngàn kỵ binh là tinh nhuệ của Ngô gia, 5 ngàn bộ binh là Thiên tử binh tinh nhuệ còn lại là phụ binh. Cộng thêm cả quân của Ngô Khảo Ký nơi này thì có tới 1,5 vạn người.
Ngô Khảo Ký nhìn vào thư tín mà nhíu mày đăm chiêu.
Đúng như trong lịc sử vua quan nhà Tống đã kịp phản ứng và triệu tập binh mã muốn giải vây cho Ung Châu.
Nói thật triều đinh Tống phản ứng khá chậm trong vấn đề này và mắc bẫy của Lý Thường Kiệt.
Đúng là quân Tống đã triệu tập binh mã để giải quyết tình hình” bất ổn” biên giới với Đại Việt. Nhưng họ tụ tập lại là số lượng quân cùng chất lượng quân để đối kháng một cuộc tấn công quy mô nhỏ mang tính chất “quấy phá” của người Đại Việt.
Tức là đạo quân phản ứng của người Tống chỉ có hơn vạn người do Trương Thủ Tiết chỉ huy. Đạo quân này chỉ có 3 ngàn kỵ binh là quân chính quy còn lại 7 ngàn là sương binh xung quanh các thành trì cạnh Biện Kinh gom góm lại.
Tức là nhánh quân này được tổ chức một cách rất nhanh chóng và “kịp thời”. Ngay sau khi Vi Thủ An cùng Lưu Kỷ tấn công dọc biên giới và tạo nên một giả tượng rằng chỉ có thổ binh Đại Việt quấy phá biên giới.
Cho nên việc “kịp thời” ứng phó của nước Tống lại là ứng phó với đố thủ mà họ nghĩ là thổ binh Đại Việt. Đây là cái dở của hệ thống quan liêu cồng kềnh của Tống nơi mà các quan văn lại chỉ đạo các quan võ đánh trận.
Thành thử ra quân của Trương Thủ Tiết xuất phát từ Biện Kinh đi đến Quế Lâm rồi dóng quân tại Liễu Châu thì triều đình trung ương của Tống lúc này mới nhận được tin báo quân chính quy triều đình Đại Việt theo đường biển đổ bộ Khâm Liêm.
Triều đình Đại Tống lại hốt hoảng một lần nữa tìm kế sách vì nói thật vừa điều một lần quân đội họ không kiếm đâu ra quân nữa mà điều đi. Chẳng nhẽ điều đi 5 vạn cấm quân ở Kinh Sư đi ra tiền tuyến. Không có quân đội bảo vệ Kinh Sư thì bố vua Tống cũng không dám làm điều này. Muốn điều quân từ biên giới phương Bắc thì điều đó là khó vô cùng.
Khó vì chưa biết thế quân của Đại Việt là bao nhiêu, điều bao nhiêu biên quân từ phương Bắc về là đủ. Điều ít quân thì không bõ bèn, mà điều nhiều quân thì sợ thủng hệ thống phòng ngự ở biên giới phương Bắc. Việc điều động trên một vạn binh mã không phải muốn nói là làm được, cần phải có kế hoạch bổ xung phòng thủ chỗ trống, lại thêm cần chuẩn bị nhiều tiền bạc lương thực khí giới thuốc men. Cho nên nếu có muốn di chuyển quân đội thời này cần phải hoạch định vô cùng vô cùng cẩn thận và tiêu tốn thời gian rất nhiều.
Mưu kế thâm độc của Đại Việt đã khiến cho triều Tống vua tôi luôn phải rơi vào thế bị động cùng chạy theo sau những bước đi của người Việt.
Chư kịp định thần cùng tìm ra kế sách với việc quân chính quy của Đại Việt chiếm Khâm Liêm nhị châu thì tin dữ lại liên tục cấp báo về triều đình.
Ngày hôm nay Bạch Châu thất thủ, ngay mai Ngọc Lâm thất thủ, ngày mốt Ngô Châu đầu hàng, Quảng Chau thì điên cuồng gửi thư cầu viện vì họ đang bị vòng vây của Thân Cảnh Phúc dần dần khép kín.
Phía Đông chưa lo xong thì phía Tây lại có biến. Ải Côn Lôn hùng quan chắn giữ biên giới phía Nam thất thủ binh sĩ như chó chết chạy về Liễu Châu.
Vốn dĩ Trương Thủ Tiết ý đồ đóng quân Liễu Châu môt mặt dòm ngó Ngô Châu khiến cho cánh quân phía đông của Đại Việt e sợ cùng bị động. Một mặt thông qua Ải Côn Lôn nhìn chằm chằm quân Đại Việt phía Tây để uy hiếp.
Nhưng Trương Tủ Tiết đến quá chậm. Chính lúc này hắn đang phải co rút trong thành Liễu Châu đề phòng quân Đại Việt ở Ải Công Lôn đánh úp và cũng đề phòng quân Thân Cảnh Phúc ở Ngô Châu bất ngờ tập kích nơi cánh.
Đúng Trương Thủ Tiết nên thủ vững Liễu Châu môn lộ phụ của Quế Lâm. Nếu nói môn lộ chính của Quế Lâm là Ải Côn Lôn thì môn lộ thứ hai thông vào Quế Lâm là Liễu Châu. Nên thủ vững nơi này ít ra có thể tạo nên sức răn đe nhất định đối với quân Đại Việt ở cả Cải Côn Lôn Và Ngô Châu. Nhưng vấn đề ở chỗ người Tống có sở tích rất kỳ lạ, quan văn chỉ đạo Võ Tướng đánh nhau.
Lưu Di nhận quá nhiều cấp báo của Quảng Châu cho nên thúc dục Trương Thủ Tiết tiến đánh Ngô Châu mở vòng vây cho Phiên Ngung.
Chuyện đến đây thì hay rồi, Trương Thủ Tiết nếu không đi sẽ bị buộc tội tránh chiến thông đồng địch, nếu đi thì ai thủ Liễu Châu? 5 ngàn tân binh ở Quế Lâm tiến lên thủ Liễu Châu.
Trương Thủ Tiết nghe được tin thì phun một ngụm máu dài ba thước khụy xuống đất nước mắt chảy dài nhìn về hướng Biện Kinh. Chúng võ tướng đi theo Trương Thủ Tiết thì tứng giận ầm ầm nhưng không thể làm gì khác… bi ai thay.