Tháng sáu tiết trời mát mẻ, thao nguyên bá ngát xanh tươi một màu nhìn tơi đẹp vô cùng.
Phóng tầm mắt xa xa chỉ là đường chân trời xanh thẳm cùng thảm cỏ như nhung mượt xanh mơn man, cảm giác đứng giưa nơi bao la đất trời này con người sẽ trở nên hào sảng vô cùng. Có lẽ tự nhiên cũng quyết định tính cách con người nơi này, họ hào sảng, ngay thẳng, hung tàn nhưng không thiếu phần mộc mạc.
Bất kỳ ai đứng giữa cánh đồng bao la rộng lớn thảm cỏ xanh tươi thì trong đầu cũng sẽ nảy ra một ý định muốn cưỡi một con bảo mã thỏa sức phi nhanh để những làn dó tươi mát thảo nguyên vốt ve thân thể.
Nhưng giữa nơi tươi đẹp như vậy một nét chấm phá gần như tan nát khung cảnh mộng mơ, một đoàn thiết kỵ dậm rạp khôi giáp thâm trầm thúc ngựa tiến lên, cước lực không đủ nhanh nhưng số lượng nhiều nên cũng đủ cày nát cả một dải dài trên cỏ đất.
Hai vạn kỵ binh sắt thép ầm ầm tiến về phía trước khí thế hung hung, gương mặt thuần phác của người thảo nguyên lúc này lại trở nên dị thường háo chiến, dị thường tham lam dị thường khủng bố.
“ Phụ thân, tỉ phu vậy mà không công bằng, Hoàng Nhan bộ lạc chúng ta dĩ nhiên chiến sĩ mạnh hơn họ, người cũng đông hơn mà chỉ có thể làm phó tướng nơi này.” Cưỡi một chiến mã có cao lơn cơ bắp cuồn cuộn nhìn qua là bảo mã ngàn chọn một không ngờ chỉ là một tiểu hài tử chỉ tầm mười hai mười ba tuổi. Thằng này vậy mà mặc khôi giáp sáng loáng vựa vặn khít người, lưng đeo đoản cung eo dắt trường đao trên yên ngựa cũng có một thanh trường thương đã cố tình chế nhỏ để tiện cho tên này sử dụng.
Không ai khác đó chính là Hoàng Nhan A Cốt Đả, người mà tương lai sẽ thống nhất các bộ tộc Nữ Chân xây dựng đế chế Đại Kim.
Nhưng lúc này hắn chỉ là một tiểu nhân lẽo đẽo đi theo quân đội hùng mạnh của Liêu Đông Vương mà thôi, thằng này đang lải nhải bên cạch phụ thân của hắn là Hoàng Nhan A Cốt Mẫn.
“ Chớ nói xằng, Đại Vương ý tứ không phải là ngươi có thể nghị luận” Đang thúc ngựa phi đi vị này thủ lĩnh bộ lạc Hoàng Nhan thị cũng kịp thời quay lại dăn dạy đứa con út của mình.
“ Có gì hiếm lạ đâu, ngày ngày ta vẫn cãi lời anh rể hắn có làm gì đâu chỉ ha ha tìm cách cấu tai của ta mà thôi” Hoàng Nhan A Cốt Đả không cho là đúng mà làu bàu cự lại.
Đúng lúc này một kỵ sĩ đưa tay lên vỗ mạnh vào đầu tên tiểu nhân Hoàng Nhan A Cốt Đả kiến hắn nhúi cả người về phía trước mà lệnh cả mũ sắt.
“ Thằng khốn này được anh rể chiều chuộng quá mức sinh hư hỏng, nhưng làm gì ngươi cũng phái nhớ phận bề tôi của mình không nên được chiều mà phạm thượng” Người thanh niên kỵ sĩ vỗ vào đầu tên tiểu nhân chính là Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc con trai trưởng của Hoàng Nhan A Cốt Mẫn.
“ Đúng vậy hai người các ngươi phải biết đến ân điển của Vương gia, trong nhà khi không có ai nếu Đại Vương cưng chiều thì ngươi có thể hồ nháo. Nhưng đối ngoại phải hết sức cung kính với người, thậm chí nếu ai nói năng bất lợi cho đại Vương thì các ngươi không cần ngần ngại ra tay.” Hoàng Nhan A Cốt Mẫn răn dạy tại chỗ.
Hoàng Nhan A Cốt Mẫn không thể không dạy dỗ mấy đứa con này vì bọn trẻ thường dễ bị ngoại giới ảnh hưởng, được chiều sinh kiêu ngạo. Ông ta cũng thắc mắc tại sao Liêu Đông Vương cực kỳ ưu ái gia tộc Hoàng Nhan. Không kể đồng cỏ được phân những vùng tốt nhất, ngay cả lần này xuất chinh nam hạ thì bộ lạc Hoàng Nhan cũng có những khôi giáp, vũ khí thuộc nhóm tốt nhất của Liêu Đông đại quân. Có thể nói Hoàng Nhan bộ lạc chưa lập được một tấc công lao nhưng đã được đối xử không kém gì gia tộc Hô Luân cả.
Nên nhớ Hô Luân gia tộc đi theo Ngô Khảo Ký từ những ngày đầu. Liều mạng đánh đông dẹp bắc sau đó mới được chuyển giao cho Liêu Đông Vương và cũng theo Liêu Đông Vương cống hiến nhiều trận đánh vô cùng ác liệt.
Nếu so sanh ra thì gia tộc Hoàng Nhan chỉ thuộc vào top đông người mà thôi, còn về công lao thì chưa có được là bao nhiêu. Kể cả so sánh về số đông thì cũng có khá nhiều bộ lạc cống hiến trên 3 ngàn kỵ binh cho đại quân lúc này.
Hoàng Nhan A Cốt Mẫn rất không hiểu lý do Liêu Đông Vương đối xử tốt với ông ta, có lẽ là con gái của ông ta làm Liêu Đông Vương hài lòng chăng. Cũng có lẽ là Liêu Đông Vương muốn nâng một thế lực lên để tạo thế cân bằng với gia tộc Hô Luân tránh một nhà độc đại?
Dù cho lý do nào cũng là tốt lành với gia tộc Hoàng Nhan, nhưng như vậy càng khiến cho Hoàng Nhan A Cốt Mẫn hết sức cẩn thận trong cách đối nhân xử thế. Vì ông ta biết rằng những điều tốt đẹp nhất lúc này của bộ lạc là do Liêu Đông Vương ban cho, do đó Liêu Đông Vương có thể tước đi bất kỳ lúc nào.
Ý tưởng của Hoàng Nhan A Cốt Mẫn lúc này chỉ là cố gắng lập công để tránh cho Liêu Đông Vương thất vọng và không phụ sự ưu ái của ngài. Quan trọng nhất là Hoàng Nhan A Cốt Mẫn muốn chứng minh bộ lạc của ông ta xứng đáng với sự tin tưởng của Liêu Đông Vương, tránh những lời đàm tiếu nói ra nói vào sau lưng.
Nếu Ngô Khảo Ký ở đây thì hắn muốn túm cổ vị Hoàng Nhan A Cốt Mẫn này xách lên mà quát, ta muốn nâng đỡ nhà ngươi để Hoàng Nhan bộ lạc đủ sức thống nhất Nữ Chân sau đó thay Liêu đánh Tống thành lập đế chế Đại Kim.
Nhưng như người xưa đã có câu, kế hoạch sinh ra để thay đổi, hiệp ước sinh ra để xé toang. Mọi tính toán của Ngô Khảo Ký dường như đã đi lệch khỏi mục đích ban đầu.
Với độ “trung thành” của Hoàng Nhan bộ lạc lúc này cho Ngô Khảo Tước thì chắc có lẽ nước Đại Kim khó có thể sinh ra, mà nếu có thể sinh ra thì cũng rất rất lâu sau đó.
Bởi lẽ trên thảo nguyên chỉ phục tùng sói đầu đàn mạnh nhất, khi Lang Vương vẫn còn sung sức, nanh vuốt vẫn còn sắc bén thì không có một con sói ngu dại nào đi thách thức chúng cả. Thay vào đó cả đàn sói sẽ trung thành một cách hết mực mà thôi.
Lúc này Ngô Khảo Tước đang thừa đủ điều kiện để là một con Lang Vương hùng mạnh nhất trong các con Lang Vương ở thảo nguyên, do đó chẳng có lý do gì một quốc gia Nữ Chân sẽ được thành lập cả. Điều này đến cả Ngô Khảo Ký cũng không thể tính ra nổi. Nhưng Ngô Khảo Ký cũng không cần tính toán vì thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Nếu Ngô Khảo Tước đủ năng lực thay thế cả Liêu và Kim thì hãy để Liêu Đông tiếp tục hành hạ Đại Tống ở phương bắc đi.
Nói thẳng thừng để tạo nên hiện trạng như hiện tại thì có nhiều nguyên nhân lắm, cả khách quan lẫn chủ quan, cả vô tình lẫn cố ý.
Đầu tiên có thể nói đến chính sách tiệt các “đại tộc” ở Thảo nguyên vùng Liêu Đông. Tức là nhóm bộ lạc Gia Luật, Tiêu, Hốt, Đài bị tẩy chay ở Liêu Đông và bị đánh tan không còn hình dáng. Đây chính là những bộ lạc thống trị ở Đại Liêu với đanh nghĩa là các bộ lạc quý tộc.
Ngô Khảo Ký không cần dùng các quý tộc Đại Liêu để quản lý Liêu Đông hắn từ đầu đã hướng đến số lượng lớn các bộ lạc cỡ trung và cỡ nhỏ. Nhóm này dễ bị thuần phục hơn nhiều và dễ bị khống chế.
Vốn dĩ trên thảo nguyên muốn vận hành một cỗ máy chính quyền thì bắt buộc phải có các quý tộc bộ lạc ủng hộ, giống như trung nguyên nhà Hán muốn triều đình vận hành phải đủ thế tộc sĩ tộc ủng hộ, điều này cũng giống như ở Đại Việt vậy.
Nhưng Ngô Khảo Ký không cần quý tộc nhóm để vận hành Liêu Đông, quý tộc nhóm ở thảo nguyên là những người nắm tài nguyên, vũ khí, khôi giáp và nhiều gia súc. Nhóm trung và nhỏ bộ lạc tuy số lượng đông thật nhưng lại vô dụng nếu không có tài nguyên của nhóm quý tộc cung cấp.
Ví như đánh trận thì nhóp trung tiểu bộ lạc có tập hợp quân số lượng đông cũng chẳng có tác dụng nhiều vì làm gì có khí giới. Chỉ khi nhóm quý tộc “ cho mượn” vũ khí thì nhóm này mới thành một quân. Chỉ khi nào quý tộc cung cấp bò dê đi theo thì nhóm tiểu bộ lạc mới có đủ lương thực để chiến đấu.
Cho nên với người khác muốn khống chế thảo nguyên phải khống chế các bộ lạc quý tộc. rồi từ họ khống chế các bộ lại nhỏ hơn và nhỏ hơn nữa.
Nhưng Ký ca là không đi theo sáo lộ này, thằng này trong tay có tiền có lương, có vũ khí có khôi giáp. Cho nên quý tộc nhóm đối với Ngô Khảo Ký là vô dụng, đám này vừa khó thuần phục, tâm tư lại bố láo chẳng hiểu lúc nào chúng sẽ phản cho nên Ngô Khảo Ký đánh tan cả hết ở Liêu Đông.
Chính cái sự vô tình này đã khiến cho Ngô Khảo Tước sau đó tiếp nhận Liêu Đông cực kỳ cực kỳ dễ dàng với những bộ lạc cỡ trung và cỡ nhỏ với độ trung thành cao. Kể từ đó vô tình việc thành lập một Nữ Chân thống nhất sẽ đi ngược lại lợi ích của Ngô Khảo Tước và vị Liêu Đông Vương này đã bày tỏ không cần rách việc thành lập một nhà nước Đại Kim thay Đại Liêu đánh Tống. Nếu muốn đánh Đại Tống thì để Liêu Đông Việt quốc ra tay là đủ rồi.
Ý trí của Ngô Khảo Tước đã định và đã bày tỏ đủ rõ với Ngô Khảo Ký cho nên vị Nhị ca này phải đồng ý với dã tâm của tam đệ thôi. Ngô Khảo Ký cũng thấy không có gì cả, nếu Ngô Khảo Tước có thể đảm nhiệm được trách nhiệm của Đại Kim thì quốc gia này không cần thiết phải xây dựng như theo kế hoạch. Tất nhiên Nữ Chân vẫn là một lực lượng đáng gờm ở khu vực cho nên Ngô Khảo Ký quyết tâm duy trì sự giao hảo với họ thông qua việc nâng đỡ một phần gia tộc Hoàng Nhan.
Tất nhiên Ngô Khảo Tước lại có ý đồ tạo nên đối trọng cho gia tộc Hô Luân trong hệ thống quyền lực của Liêu Đông. Ngô Khảo Ký cũng nhìn ta điều này và cảm thấy đệ đệ của hắn đã lớn va bắt đầu biết vận dụng quyền mưu. Điều này khiến Ngô Khảo Ký yên lòng hơn nhiều và không quá can thiệp vào nội chính Liêu Đông nữa.
Lý do tiếp theo cho việc thành công của Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tước ở Liêu Đông không thể không kể đến thứ rượu thuốc phiện của huynh đệ nhà này.
Tức là nhóm dứng đầu các bộ lạc đều bị khống chế bởi thứ chất độc này, tuy nói là mất nhân tính thực sự nhưng nói thẳng không làm vậy thì không bao giờ trong chỉ vẻn vẹn mười tháng trời Ngô Khảo Tước có thể đứng vững như bàn thạch ở Liêu Đông và tự tay thành lập nên Vương đình bộ lạc siêu to khổng lồ của mình với hai vạn Cấm Vệ quân Vương Đình.
Không có thuốc phiện thì nói thẳng không thể trong thời gian ngắn Ngô Khảo Ký có thể tụ tập được một lượng lớn kỵ binh cho trận chiến ở Liêu Trung. Mà từ trận chiến ở Liêu Trung thì thế cục ở Liêu Đông đã hoàn toàn an địch, đến lúc đó thực tế không cần dùng thuốc phiện nữa cũng có thể đứng vững bước chân nơi này. Nhưng nói thẳng, không có thuốc phiện trải đường đừng hòng mong có một kết quả mỹ mãn như ngày hôm nay.
Một nguyên nhân khác nữa đó là tính cách Ngô Khảo Tước rất phù hợp để làm Vương của người Thảo nguyên. Nói thẳng một câu cả Ngô Khảo Tích và Ngô Khảo Ký đều không phải “dạng người” mà thảo nguyên chiến sĩ … ưa thích. Cho nên khi Ngô Khảo Tước đứng ở ví trí này hắn đứng rất vững và càng ngày càng tỏ ra cường đại. Đây chỉ là vô tình mà thôi đến cả Ngô Khảo Ký kẻ chủ mưu cũng không thế đoán định được Ngô Khảo Tước vậy mà thể hiện ra một mặt tính cách như vậy.
Tiếp theo đó là về mặt quân sự, lúc đầu lực lượng của Ngô Khảo Ký là một lực lượng cực kỳ đáng sợ đối với người thảo nguyên. Những vũ khí chỉ dành riêng để chống kỵ binh, hỏa pháo tốc độ bắn cao, uy lực mạnh, trọng giáp bộ binh trường thương, thép gai, voi chiến, nỏ lớn, rồi cả những đinh thép rải đầy đường là những thứ đánh khuất phục Liêu Đông ở thời gian đầu. Nhưng cho đến này Ngô Khảo Tước lại tự xây dựng một bộ lạc hai vạn kỵ sĩ cấm vệ quân, đi theo đúng hướng của người Thảo nguyên khiến họ thuần phục.
Cho nên có thể nói về rất nhiều yếu tố khách quan chủ quan đã khiến cho một vị tài tuấn dòng máu Lạc Hồng lại có thể trở thành Vương thảo nguyên như vậy ( nếu mấy anh xuyên không có đủ các điều kiện trên thì đừng thử, người thảo nguyên này nó không đơn giản a:D).
Giờ đây hai vạn đại quân kỵ binh tiên phong Chủ tướng nhà Hô Luân Bối Đa, phó tướng Hoàng Nhan A Cốt Mẫn đã lao nhanh đến Trường thành tiếp giáp U Châu ( Bắc Kinh). Nhiệp vụ của họ không phải là công chiếm Yên Vân 11 châu phía Hà Bắc mà là chặn đứng việc vận chuyển dân của người Tống về phía Nam sông Hoàng Hà.
Đúng vậy, người Tống chiếm được bốn Châu Yên Vân phía Hà Bắc, bảy Châu còn lại do tập đoàn Minamoto các cướp biển đang chiếm đóng. Nhưng người Tống nghe tin Ngô Khảo Tước tụ binh hai mươi vạn thì mặt tái mà bỏ thành rút đi chỉ để lại quân canh giữ có hanh để tránh va chạm quá khốc liệt cùng quân Liêu Đông ở bình nguyên Hà Bắc.
Người Tống muốn dùng Hoàng Hà và bố trí cực nhiều pháo lớn ở phía nam để vật tay cùng Ngô Khảo Tước. Không những thế họ chơi bài rút củi đáy nồi khi mà cho vận chuyện Hán dân ở Yên Vân qua sông.
Nghe được tin này thì Ngô Khảo Tước không thể chần chừ hơn được nữa, hắn lệnh cho 2 vạn tinh nhuệ kỵ binh là tiên phong. Trung quân 10 vạn, 8 vạn hâu quân tiến về phương Nam. Trong đó 8 vạn hậu quân tuy được trang bị không hề tồi nhưng làm nhiệm vụ vận chuyển lương thực là chính.
Thủy binh loe ngoe của Liêu Đông có tên hạm đôi Hoàng Hải với 5 ngàn quân cùng mấy chục chiến hạm, thuyền vận tại thì chuẩn bị mọi lúc có thể xuất phát từ Dinh Khẩu Cảng tới Thiên Tân để tiếp lương thực. Đây là lực lượng hải quân mới toe của Liêu Đông mới được thành lập hai tháng, Chiến Hạm đáy bằng thì toàn là của người Nhật mà Ngô Khảo Ký thu được sau trận chiến ở Kanagawa.
Đừng nhìn lực lượng hải quân này khá mỏng, nhưng vùng biển Hoàng Hải này đã bị Ngô Khảo Ký quét qua một lần, khu vực này làm gì còn hải quân của quốc gia nào đâu. Cho nên anh Tước vẫn là bá chủ trên biển Hoàng Hải luôn.
Người Tống muốn đưa lương thủy binh ít ỏi từ Hoàng Hà tiến vào Hoàng Hải chiến đấu thì phải hỏi Đông Hải Việt quốc có mở cấm biển hay không. Láo nháo là chết ngay. Còn về mặt thủy quân Trường giang của người Tống một mặt vướng Vương Thị một mặt cũng bị thủy quân Bố Chính bủa vây Trường Giang nên cũng chịu chết ( toán hải quân Mã Lai thay binh).
Kể từ đó hai vạn kỵ binh Liêu Đông ầm ầm phóng nhanh đến Trường Thành, phối hợp cùng vạn kỵ binh vốn dĩ đóng sẵn ở nơi này lao vào Quan Nội.
Vó sắt kỵ binh Liêu Đông Vương chính thức dẫm đạp lên đất Hán.