- Bệ Hạ! - Lão nội thị tiến lên bên cạnh Nhân Tông, kính cẩn khom người.
Nhân Tông Bệ Hạ chẳng ngẩng đầu nhìn lão, vẫn tập trung giải quyết đống tấu chương trước mặt, qua loa mở miệng hỏi:
- Tiểu tử kia là đi rồi sao?!
- Dạ vâng! Thưa Bệ Hạ, chỉ có điều...
Cảm thấy lão nội thị câu từ có phần ấp úng, không giống bình thường, Nhân Tông lúc này mới liếc mắt dò xét, nhàn nhạt nói:
- Chỉ có điều gì?
Lão nội thị biểu hiện có phần khó xử, sau thì vẫn cắn răng nói thật, lão nói:
- Tiểu tử kia trước lúc ra khỏi cung thì lén lút đi gặp công chúa... Bệ Hạ! Hắn là mang công chúa trốn đi mất rồi!
Nhân Tông trợn tròn mắt, há hốc mồm, không biết là do tạm thời bí từ hay là đang cố kiềm chế bản thân không được nói bậy mà cứ nghẹn ở trong họng, không phát ra tiếng nào.
Lão nội thị thì cúi đầu, chờ đợi Bệ Hạ ra mệnh lệnh thì sẽ lập tức mang người đi tìm 2 tiểu choai choai trở lại, đặc biệt là gã họ Đỗ, lần này chỉ e mông nhỏ của hắn lại phải gặp tai ương.
Nhưng chờ đợi nửa ngày vẫn không thấy Bệ Hạ phát ra thanh âm nào hết, lão liền ngẩng lên xem xét thì thấy Bệ Hạ khuôn mặt có phần biến ảo, nội tâm tựa hồ đang tranh đấu hay gắt, kết cục người chỉ phát ra một tiếng thở dài, xong rồi nói:
- Haizzz! Thôi đi vậy! Mặc bọn chúng đi! - Bệ Hạ có phần bất đắc dĩ nói
- Vâng! Thưa Bệ Hạ! - Lão nội thị nhanh chóng cúi đầu, cẩn thận che đi tiếu dung trên miệng lão.
Ở một góc khác, chiếc xe ngựa bốn bánh đặc trưng của Đỗ Anh Vũ một đường bon bon chạy, trong xe, Đỗ tiểu tử nằm gối đầu lên đùi Lý An Bình, giơ lên một bức họa, tập trung nghiền ngẫm.
“Ngươi đánh ta, ta liền đem con gái ngươi ngoặt chạỵ!” Đỗ tiểu tử trong lòng đắc ý, hung hăng suy nghĩ.
Trưởng công chúa thì mặc một bộ quần áo thái giám, hẳn là dùng để ngụy trang xuất hành, nàng lúc này khuôn mặt đỏ ửng, xấu hổ cúi đầu.
Không biết là vì Đỗ tiểu tử gối đầu lên đùi nàng nên vậy.
Hay là do hắn đang cầm bức tranh mà nàng vẽ trong tay...
Nhìn cái “thứ” ở trong tranh, Đỗ tiểu tử có chút buồn cười cũng có phần cảm động.
Tiểu công chúa vậy mà vẽ hắn!
Chỉ có điều nàng vẽ hắn so với vẽ quỷ cũng không sai biệt, nếu không phải dựa vào kiểu tóc cùng trang phục của kẻ trong tranh, Đỗ Anh Vũ là không thể nào luận ra nổi.
Quan sát một hồi lâu, Đỗ Anh Vũ liếc mắt lên nhìn Lý An Bình, nghiêm túc đưa ra lời nhận xét:
- Ngươi vẽ thật chẳng ra làm sao?!
Dẫu biết đó là sự thật, nhưng con gái da mặt mỏng, bị thẳng thừng nói như vậy khiến khuôn mặt nàng chuyển từ đỏ hồng biến thành đỏ chót, giọng lí nhí như muỗi kêu, nói:
- Trả lại cho ta!
Đỗ Anh Vũ tự nhiên là không đáp ứng, nhanh chóng nhét bức họa vào trong ngực áo, dùng giọng điệu hiển nhiên mà nói:
- Không trả! Tranh là vẽ ta, tất nhiên là thuộc về ta rồi!!
- Nhưng ta vẽ rất xấu...
- Xấu cũng là của ta!
Thoại âm bỗng dưng ngưng lại, Đỗ tiểu tử nhìn tiểu nương tử này khuôn mặt xinh đẹp đỏ như trái táo, không nhịn được véo má nàng một cái, giọng thoả mãn phát ra:
- Xúc cảm thật là tốt!
Nhìn cô nàng Tsudere này, Đỗ tiểu tử luôn không nhịn được mà muốn trêu trọc nàng.
Mà biết điều tuyệt vời là gì không?
Đó là nàng sẽ luôn thuận theo hắn.
Xe ngựa một băng ra khỏi Tây môn, ngựa không dừng vó phóng đến Tây Xưởng.
Lần cuối cùng hắn tới đây chính là hơn 1 tháng trước.
Trước khi đi, hắn là muốn bàn giao lại cho đám thuộc hạ một chút, chỉ e lần tiếp theo hắn có thể tới sẽ phải tính bằng năm.
Đỗ Anh Vũ một trận cười khổ.
Vung tay chưởng quỹ, hắn là làm quá mức lô thuần thanh rồi.
Cho đến lúc gặp được Ngô Toái thì đã là đầu giờ chiều.
Lão Ngô vẫn giống như lần trước, tiến hành báo cáo doanh thu cùng các phương hướng phát triển trong tương lai.
Đỗ tiểu tử rất kiên nhẫn, ngồi nghe tên thuộc hạ nói hết, sau đó mỉm cười đáp:
- Lão Ngô! Sĩ biệt ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác, người ý tưởng cũng như cách thức lập kế hoạch so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Ngô Toái được tiểu công tử khen tặng cũng ngượng ngùng gãi đầu, luôn miệng nói nhờ công tử chỉ bảo.
Lão Ngô là nói thật, không phải khách khí, từ ở trong tâm khảm của hắn, Đỗ Anh Vũ chính là kim chỉ nam giúp hắn nhận biết phương hướng, xua đi mây mờ, tìm thấy con đường sáng.
Nhìn ánh mắt sùng bái của Ngô Toái, Đỗ Anh Vũ ngại ngùng mà lẳng tránh đi.
Hắn mặt dày thật nhưng vẫn còn tồn tại một ít liêm sỉ, Đỗ Anh Vũ là biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.
Kiếp trước nhỏ nhoi một nhân viên văn phòng, các đường lối để phát triển 1 doanh nghiệp là hắn biết, nhưng tất cả chỉ là trên lý thuyết.
Hắn còn chưa kịp thử lập nghiệp thì đã bay tới nơi này.
Nên khí nói về kinh thương, Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân thoả thoả một cái Triệu Quát, chỉ có thể đàm binh trên giấy.
Ý tưởng, kế hoạch là hắn có thể lên, còn việc có thể làm được đến đâu thì tất cả đều dựa vào bản lĩnh của các chiến tướng trong tay hắn.
Mà ở đây chính là dựa hết vào Ngô Toái!
Nhưng rõ ràng lão Ngô lại là nghĩ bản thân chỉ là một cái công cụ người, nghe lệnh làm việc, mọi công lao đều thuộc về Đỗ Anh Vũ.
Chính vì điều này mà Đỗ tiểu tử vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
Khi lão Ngô hứng khởi xin lời khuyên, Đỗ Anh Vũ chỉ có thể mập mờ nước đôi, nói:
- Lão Ngô! Ta tin ngươi, ngươi cũng là nên tin vào chính bản thân mình!! Tiến lên đi! Đừng sợ!
Sau một hồi trò chuyện thật lâu, Ngô Toái lại dẫn Đỗ chủ tịch đi dạo quanh một vòng Tây Xưởng như thông lệ.
Còn có cái đuôi Lý An Bình trong lốt một tiểu thái giám cũng lẽo đẽo đi theo đằng sau.
Nàng như một đứa trẻ hiếu kì giương đôi mắt to tròn long lanh thám hiểm mọi thứ.
Lúc đến thăm xưởng sản xuất xà phòng thì nàng ngạc nhiên quá đỗi, che miệng nhìn ngắm cách mà một bánh xà phòng được hình thành như thế nào, sau thì nhìn những nữ nhân công cẩn thận theo dây chuyền sản xuất, mỗi người một công đoạn.
Sau cùng là xem các nàng tách từng bánh xà phòng ra khỏi khuôn, phân loại rồi xếp vào trong các hộp gỗ riêng biệt, cuối cùng là chất vào trong thùng.
Từng khâu, từng khâu không bỏ sót
“Những bánh xà phòng mà đám tiểu thư phu nhân quý tộc ngày nhớ đêm mong thì ra là được sản xuất như thế!” Lòng nàng thầm nghĩ.
Đỗ Anh Vũ quay lại liếc nàng, nhoẻn cười, hờ hững nói:
- Đây là công xưởng xà phòng của ta! Thế nào? Thích không?
Lý An Bình theo bản năng gật đầu, xong khi nhìn thấy Đỗ tiểu tử bộ dạng tủm tỉm nhìn nàng thì cúi đầu xấu hổ.
Đỗ Anh Vũ ha ha cười lớn, rất hào sảng nói:
- Nếu ngươi thích, ta cho ngươi một ít cổ phần, ngươi giúp ta trông coi, như thế nào?
Lý An Bình vội xua tay, xấu hổ đáp:
- Ta... không làm được đâu, hơn nữa... ta cũng cũng không có tiền...!
- Tiểu Bình tử! Chúng ta quan hệ là như nào?! Đừng nhắc đến tiền nong với ta, ta muốn ngươi nhận thì ngươi cứ nhận, yên tâm ta sẽ không hại ngươi! Ngươi cũng biết ta là sắp đi xa, không có thời gian để đến xem nơi này, ta muốn nhờ người thỉnh thoảng có thể ghé qua, thay ta chăm sóc một hai, tiểu Bình tử! Giúp ta được chứ?
Đỗ Anh Vũ giọng nói từ tốn, đầy trân thành đả động Lý An Bình, đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng nàng cũng gật đầu tiếp nhận.
Đỗ công tử híp mắt cười, việc kéo hoàng tộc vào tập đoàn hắn đã dự tính từ lâu, và chẳng có ai là thích hợp hơn Lý An Bình cả.
Nên nhớ đằng sau Lý An Bình chính là hết mực cưng chiều con gái Nhân Tông Bệ Hạ, nay Tây Xưởng trên danh nghĩa có nàng làm cổ đông, hắn là có thể yên tâm rời đi rồi.
Ngô Toái dẫn hai người đi chuyển từ xưởng xà phòng sang khu vực luyện kim rèn sắt.
Chứng kiến lão nhân Cao Viễn càng già càng xung, một bên quát tháo, một bên chỉ bảo đám học đồ, Đỗ Anh Vũ cười cười, cảm thấy lão nhân này thời gian qua trải qua không tệ.
Lão Cao cũng rất nhanh nhận ra Đỗ Anh Vũ người tới, liền vui vẻ bỏ qua cho đám học đồ tiến lên tiếp đón.
Hai người một già một trẻ gặp nhau, tay bắt mặt mừng trò chuyện rôm rả như đôi bạn vọng niên, sau thì Đỗ Anh Vũ nhìn lão, nói thẳng mục đích.
Chuyến đi Đông Bắc lần này hắn rất cần có Cao thị giúp sức, Đỗ Anh Vũ muốn Cao Viễn cũng một số đệ tử của Cao Lão Trang đi theo mình.
Cao Viễn trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Công tử, không phải lão Cao không muốn giúp, nhưng ngài cũng biết ta tuổi tác đã cao, không phù hợp đi xa, hơn nữa một đám mới học đồ này là còn cần ta giảng dậy chỉ bảo, ta là không thể rời đi được... thế nhưng con trai ta, Cao Tùng là có thể, nếu công tử không chê, ta liền để hắn mang theo 50 tên Cao gia để tử đi theo giúp sức cho công tử!
Cao Tùng sao?
Hình ảnh một gã thanh niên cao to chất phác thoáng chốc vụt qua đầu Đố Anh Vũ, không cần suy nghĩ nhiều, Đỗ tiểu tử nhanh chóng gật đầu.
Chuyến đi lần này hung hiểm chưa biết, Đỗ Anh Vũ cũng cảm thấy Cao Viễn đã già, cũng chỉ phù hợp ở lại địa phương này thói
Việc xông xáo đi ra thì nên để cho người trẻ tuổi làm!
Tây Xưởng đất đai sau khi được Hoàng Nghĩa Hiền cải tạo chất lượng tăng lên rõ rệt.
Đi kèm chính là tăng cao về chất lượng cũng như sản lượng của hoa trồng.
Có thể trồng đa dạng các loại hoa, tăng thêm các mẫu mã mùi hương xà phòng mới.
Đặc biệt là có thể trồng kèm thêm cả hoa màu.
Cái này chính là thứ Đỗ tiểu công tử ưng ý nhất, dù sao thì dân dĩ thực vị thiên, dù không trồng được lúa gạo nhưng có chút rau củ cũng là không tệ.
Đứng xa xa nhìn đang chổng mông cày cuốc tiểu mập mạp, Đỗ Anh Vũ có chút buồn cười.
Cái thằng này sư phụ hắn là muốn hắn dùng Đạo gia bản lĩnh để đi kiếm cơm, kết quả hắn lại dùng Nông gia học thuật để sinh sống, sư phụ hắn biết tin này không tức chết mới là lạ.
Không quấy rầy Hoàng Nghĩa Hiền, Đỗ Anh Vũ mang theo cái đuôi Lý An Bình lặng lẽ rời đi.
Ngẩng đầu lên thì thấy sắc trời đã dần dần trở về chiều tối, Đỗ tiểu công tử cảm thấy đã đến lúc trở lại.
Khi ra đến cổng, hắn thấy Ngụy Quốc Bảo, thân khoác Tây Xưởng Vệ đồng phục đang tiến hành giao ban.
Phân vân không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không, cuối cùng Đỗ Anh Vũ vẫn là không tiến tới, thấy Ngụy Quốc Bảo ngoái đầu nhìn về phía mình thì cũng chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu.
Trần Kình mang theo Đỗ Anh Vũ hai người trở lại nội thành, thẳng hướng Hồng Phường - Di Hoa Lâu.
Tương tự như Tây Xưởng, tòa thanh lâu này chủ nhân của nó cũng đã lâu không đoái hoài đến rồi.
Di Hoa Lâu vẫn vậy, vẫn ồn ã nhiều năm chẳng thay đổi, khi đôi chân ngắn nện bước tiếng vào trong, đàm người ở đó cũng kinh ngạc nhìn theo, không tự chủ mà nhường ra một con đường.
Ở bên trong, tiếng hô hào tửu lệnh cất lên không ngớt, một gã nam tử không ngừng vung vẩy nắm đấm, xong khi kết thúc thì khà khà cười lớn, hớp một ngụm rượu, nói:
- Chung tiền đi! Nhanh nhẹn lên....
Hẳn là trong ván đấu vừa rồi hắn là người thắng được.
Đám người trong vòng tròn một bên cằn nhằn, hô không phục, nhưng vẫn thành thục móc ra những đồng tiền ném cho hắn.
Đột nhiên, đám đông ồn ào trở nên im bặt, trừng mặt nhìn phía đằng sau tên nam tử, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc cùng chột dạ hoảng hốt.
Tên nam tử vừa thắng cũng ngoái lại nhìn xem thì thấy một tiểu tử xinh đẹp, đang mỉm cười nhìn hắn cùng đám người trong vòng, tên tiểu tử đó tiến về phía đám người, cười cười nói:
- Đánh tửu quyền... làm sao có thể thiếu ta được!! Nào, bắt đầu lại! Chúng ta tới!
Đứng ở một bên “tiểu thái giám” Lý Anh Bình cũng tương đối quen thuộc, tìm lấy một góc đứng ở phía sau Đỗ Anh Vũ, nàng lặng lẽ nhìn đám người trước mặt rồi lại nhìn về phía Đỗ tiểu tử nay đã hăng hái tiến nhập vòng tròn.
Bất giác mỉm cười!
Cảm giác này.... thật quen thuộc!
Ở một phía góc khác tại kinh thành, Công Đàm một tay là cầm một tờ danh sách.
Một bên là mang theo một trồng thư, mỗi bức thư đều là Đỗ tiểu tử viết tay, thuộc về mỗi người nằm trong đống danh sách đó.
Chuyến đi lần này Đỗ Anh Vũ là cần rất nhiều người đến giúp hắn.
Bản thân hắn lại chẳng thể nào diễn cái vai Lưu Bị ba lần đến thăm lều cỏ.
Tất cả thâm ý đều nằm tại trong thư, nếu có thể tiến tới tụ lại cùng nhau chính là duyên phận.
Nếu không thể thì cũng chẳng sao, mọi người vẫn là bằng hữu, Đỗ Anh Vũ tuyệt không cưỡng cầu.
Đỗ tiểu công tử là muốn chính thức thành lập tập đoàn vây cánh của mình.
Đám người lần này theo hắn đôi khi là sẽ theo hắn cả một đời!
Dựa theo cái tên nằm ở vị trí đầu tiên trên danh sách, Công Đàm là đã đến nơi cần phải đến.
Ngẩng đầu lên nhìn.
Tấm biển Tô Phủ tương đối giản đơn những không kém phần khí khái lộ ra trước mắt hắn!
...