Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 122: Chương 122: Quân lệnh trạng




Đế Vương thuật giảng cân bằng, không phải giảng công bằng!

Đỗ Anh Vũ là nghe nhiều nhưng đến tận bây giờ mới có thể coi như tận mục sở thị.

Vấn đề Tây Bắc là vậy, vấn đề xử lý Phật môn cũng là như vậy.

Nếu khu vực Tây Bắc được Bệ Hạ ném ra như một miếng mồi cho 3 phe thế lực nhảy vào tranh đoạt thì việc xử lý Phật môn lại là lén lút xử lý kín, có ý giấu trời qua biển.

Phạt tiền, cắt giảm một ít tăng quan không cần thiết cùng trợ cấp gia đình đám người tử vong.

Uhm! Chỉ vậy thôi!!

Hoàn toàn là một bộ giơ cao đánh khẽ.

Lúc Đỗ Anh Vũ biết được tin này thì thật sự chẳng biết phải nói điều gì.

Quả nhiên giá trị của sinh mạng đối với mỗi người là khác nhau, đặc biệt là đối với bậc quân vương thì thiên hạ chúng sinh đều là quân cờ.

Mà một quân cờ sống là có giá trị hơn trăm quân cờ chết.

Cái này Đỗ Anh Vũ cũng không lên tiếng phê phán quyết định của Bệ Hạ, chỉ là nội tâm hắn có chút lạnh mà thôi!

Lúc này Đỗ tiểu tử là có thể khẳng định, với cái quan điểm này thì chỉ cần Nhân Tông Bệ Hạ còn sống ngày nào, Phật môn chính là không thể đụng ngày đó.

Hệ lụy ra sao tạm thời chưa rõ...chỉ e rằng sau chuyện này sẽ càng khiến cho Nho giáo cùng Phật giáo mâu thuẫn ngày càng thăng cấp.

Giống như việc càng ấn chặt chiếc lò xo xuống, lực phản sẽ càng mạnh.

Chỉ cần Nhân Tông nằm xuống, một cuộc chiến long trời sẽ ngay lập tức phát sinh.

Ngồi trên xe ngựa, thò tay sờ sờ tấm chiếc hộp nhỏ mà Mạc Hiển Tích đưa cho bản thân, bên trong chứa Thông Quan Văn Điệp Tín Sứ Lệnh, Đỗ Anh Vũ bỗng cảm thấy là có chút hổ thẹn.

Kỳ thật việc này là không thể trách hắn được.

Không phải là hắn không chịu giúp, chỉ là còn chưa kịp xuất thủ thì mọi việc đã ngã ngũ, làm cho Đỗ Anh Vũ cũng chẳng có cách nào.

“Bệ Hạ à Bệ Hạ!” Đỗ tiểu tử lắc đầu cười khổ!

- Công Tử! Tới nơi rồi! - Từ ngoài xe, Trần Kình lên tiếng gọi, kéo Đỗ Anh Vũ từ trong miên man mà tỉnh lại.

Xe ngựa đỗ tại trước cửa Hoàng Cung, nửa tháng nay bị hắn bị kẹt trong nhà không ra, bên ngoài thành Thăng Long ngược lại cũng chẳng có gì thay đổi mấy.

Nếu có thì chỉ duy nhất một thứ!

Đó là tấm bia lưu danh của đã được chuyển tới kinh thành, hiện đang được đặt ngay trước cửa Hoàng Cung.

Bệ Hạ đã thực hiện lời hứa của mình.

Đối với đám thương nhân, được lưu trên bảng này chính là một kiện lớn lao vinh dự.

Đỗ Anh Vũ tiến tới trước bia đá, ngắm nhìn một lúc.

Hắn không phải chú ý đến những cái tên được ghi tạc bên trên, thứ hắn chú ý chính là bản thân tấm bia đá.

“Loại chất liệu này là...” Đỗ tiểu tử nheo mắt, thầm nghĩ.

Hắn toan muốn tiến lên sờ thử thì bị mấy tên thị vệ chặn lại, Trần Kình đứng phía sau, đang chuẩn bị tiến lên phân bua thì từ đằng xa đã có âm thanh vang vọng truyền đến:

- Để cho hắn tiến tới!

Đám thị vệ ngay lập tức nhận ra giọng nói này, đều nhanh chóng hướng về nơi phát ra giọng nói, chỉnh tề chắp tay hành lễ:

- Đại Tổng Quản!

Người tới không ai khác ngoài lão nội thị.

Ra hiệu cho mấy tên thị vệ lui ra, lão tiến đến bên cạnh Đỗ tiểu tử, một thấp một cao đứng song song, nhìn về tấm bia đá, lão nội thị có chút hài hước nói:

- Không nghĩ tới cũng có một ngày, Cần Vương Khố Tả Hữu Trưởng Xử lại có thể đồng thời đứng nơi đây ngắm nhìn tấm bia này!

Đỗ Anh Vũ lại chẳng tỏ ra quan tâm đến lão thái giám, hắn tiến lên, sờ sờ tấm bia, sau thì quay ra hỏi lão:

- Đại tổng quản, tấm bia này là lấy ở đâu?

Lão nội thị nghe thấy câu hỏi thì có phần bất ngờ, xong cũng rất nhanh hồi đáp:

- Tại mỏ đá ở Ái châu! Làm sao! Tiểu tử người thích à?

Đỗ Anh Vũ gật đầu ngay tắp lự, nhanh nhảu nói:

- Đại tổng quản, loại đá dùng để làm bia này còn không, cho ta, bao nhiêu ta cũng nhận, bao hết!

Lão thái giám nghe vậy ban đầu chỉ cười cười, nhưng khi nhìn sắc mặt của Đỗ Anh Vũ hoàn toàn nghiêm túc thì lão mới nói:

- Ngươi là thật muốn, ta có thể giúp ngươi làm trung gian giới thiệu!

Thấy Lão Nội Thị đã hào sảng như vậy, Đỗ Anh Vũ đương nhiên cũng biết cách làm người, quay sang nhìn lão, tiểu công tử tươi cười nói:

- Đại Tổng Quản yên tâm, tiểu tử tất nhiên sẽ không để cho ngài một chuyến không công...

Lão nội thị gật đầu mỉm cười, không chối từ.

Chuyện này tạm thời dừng lại ở đây, cụ thể sẽ bàn bạc sau, vì đang có một người chờ đợi Đỗ Anh Vũ hắn đến yết kiết.

Nhân Tông Bệ Hạ là đang chờ Đỗ tiểu tử hắn nhập cung.

Cũng chẳng mất bao lâu, Đỗ tiểu công tử theo mông Lão nội thị một đường tiến tới nội thư phòng, ngẩng đầu nhìn lại cái nơi mà nửa tháng trước hắn xin Bệ Hạ một chức huyện lệnh.

Nay Đỗ Anh Vũ lại xuất hiện với cương vị là một Tiết Độ Sứ, thế sự xoay vần thật chẳng thể nào ngờ tới được.

- Thần! Đỗ Anh Vũ tham kiến Bệ Hạ! Bệ Hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Đỗ Anh Vũ không nhanh không chậm tiến lên hành lễ.

Hắn giờ là người đã có quan chức, đã có thể xưng thần!

Thật ra hắn vẫn như cũ xưng học sinh cũng chẳng sao, chỉ là trong nội tâm đối với Bệ Hạ có chút bất mãn, dùng cái cách xưng hô này để biểu lộ mà thôi.

Nhân Tông Bệ Hạ cũng có vẻ nhận ra sự biến chuyển, hắn buông xuống tấu chương, mắt rồng chằm chằm nhìn tiểu tử trước mắt một hồi, lát sau mới nói:

- Bình thân!

- Thần! Tạ chủ long ân! - Đỗ Anh Vũ chắp tay đáp, sau thì thẳng người đứng sang một bên, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, lặng yên cúi đầu đứng đó chờ lệnh.

Nhân Tông Bệ Hạ thấy vậy cũng mặc kệ hắn, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương như cũ, lòng thầm nghĩ để xem tên tiểu tử người diễn cái vẻ nghiêm túc đến khi nào!

Có điều Nhân Tông đã nhầm!

Kỳ thật Đỗ Anh Vũ không phải diễn, đây mới thực sự chính là hắn!

Từ trước tới giờ, biểu hiện như một đứa trẻ mới là hắn diễn!

Gần 2 canh giờ sau, Nhân Tông hạ xuống tấm tấu chương cuối cùng, hơi duỗi cổ một chút cho đỡ mỏi, mắt liếc liếc về phía tiểu tử đứng bên dưới.

Biểu hiện của Đỗ Anh Vũ từ lúc bước vào thư phòng đến giờ vẫn chưa từng thay đổi.

Hệt như một lão tăng nhập định, lặng yên hóa thành tượng đá đứng đó.

Lão nội thị cũng quan sát tiểu tử này từ nãy đến giờ, lòng kinh hãi khi nhận ra Đỗ Anh Vũ hắn chưa từng thay đổi dáng đứng, lúc trước như thế nào, lúc này ý hệt thế.

Nếu không phải hơi thở của hắn vẫn đều nhịp, lão nội thị con tưởng hắn chết đứng.

Nhìn thấy Đỗ tiểu tử biểu hiện khác lạ hơn thường ngày, Nhân Tông thoáng ồ lên một tiếng, sau thì vuốt râu, chậm rãi nói:

- Tiểu tử! Ngươi... là đối mới trẫm có điều bất mãn sao?

Đỗ Anh Vũ thần tình tự nhiên không sợ hãi, tiến lên chính giữa nội thư phòng, chắp tay bái, mở miệng nói:

- Thần! Không dám...

- Là không dám chứ không phải là không có sao? - Bệ Hạ cười như không cười, hỏi tiếp.

Đỗ Anh Vũ hai tay giữ nguyên, đầu hơi ngẩng, nhìn Bệ Hạ, nghiêm chỉnh nói:

- Bệ Hạ! Lôi đình mưa móc cũng là quân ân, thần dù nhỏ tuổi nhưng đạo lý này vẫn là hiểu!

Nghe thấy lời Đỗ Anh Vũ đáp Bệ Hạ liền sững người.

Mẹ kiếp!

Tiểu tử khôn lanh này biểu hiện sự bất mãn nhưng làm cho người khác không thể trách cứ được hắn!

Xuề xoà cười một tiếng, Nhân Tông bỗng vẫy tay, ra hiệu cho Đỗ Anh Vũ tiến tới gần hắn.

Đỗ tiểu tử có chút không hiểu nhưng vẫn làm theo.

Tiến lên được vài bước chân thì dừng lại chờ đợi, nhưng Nhân Tông vẫn cảm thấy xa, vẫn tiếp tục vẫy tay gọi hắn:

- Lại gần đây, tiến tới trước mặt trẫm!

Đỗ Anh Vũ ngơ ngác làm theo, chắp tay cúi đầu bước đến trước mặt Nhân Tông, khi khoảng cách chỉ còn một bước chân thì Bệ Hạ bất ngờ động thủ, vung tay gõ đầu hắn, giọng quát lớn:

- Lại còn dám giả trang lão sói vẫy đuôi trước mặt trẫm!

Toàn thân không phòng bị Đỗ Anh Vũ bất ngờ dính đòn đau, a ui một tiếng rồi ôm đầu nằm lăn lộn, một tay xoa trán, miệng tủi tủi nói:

- Bệ Hạ! Ngài thật xuống tay à?!

Nhân Tông có vẻ vẫn chưa hả giận, thuận thế đạp đạp vài cái vào Mông đít nhỏ của hắn, miệng quát:

- Trẫm không chỉ xuống tay, trẫm còn có thể xuống chân!!!

Cứ như vậy, bầu không khí nghiêm túc mà Đỗ tiểu tử dày công xây dựng thoáng chốc bị vỡ nát.

Xoa Mông đứng dậy, Đỗ Anh Vũ có chút bất đắc dĩ nói:

- Bệ Hạ! Giờ thần cũng là mệnh quan triều đình rồi, ngài cũng nên cho tiểu thần một chút thể diện chứ?

Nhân Tông lườm nguýt hắn, lạnh giọng đáp:

- Còn không phải là trẫm cho ngươi?! Tiểu tử thối! Trẫm lực bài dị nghị, ép xuống hết tất cả thanh âm phản đổi mà ban cho ngươi chức tước, ngươi không biết ơn thì thôi, lại còn dám đối với trẫm có bất mãn! Tên bạch nhãn lang này!

Đỗ Anh Vũ ngay lập tức lộ ra dáng vẻ của bậc thầy giảng hoà, gãi đầu cười nịnh nọt, giọng có ngô nghê nói:

- Thần là không bất mãn! Thật! không có chút bất mãn nào cả ha ha!

Lão nội thị đứng bên cạnh nhìn hai người già trẻ đối thoại, bất chi bất giác lộ ra tiếu dung.

“Tên tiểu tử này thật sự quá được thánh quyến...!”

Sau khi nhốn nháo một hồi, Bệ Hạ hơi hắng giọng một chút rồi nghiêm túc nhìn Đỗ Anh Vũ, mở miệng nói:

- Tiết độ sứ không phải là một chức dễ làm, trẫm cho ngươi trong vòng 3 năm phải có thành tựu, nếu không đừng nói theo chân Cam La bái tướng, thì dù chỉ là một chức quan nhỏ ngươi cũng đừng có hòng mơ tưởng. Thế nào tiểu tử... ngươi có dám trước mặt trẫm lập xuống quân lệnh trạng hay không?

Đỗ nhe răng cười đáp:

- Bệ Hạ an tâm, chuyện này thần có thể đảm bảo trong vòng 3 năm ta tất mang thành quả về gặp Bệ Hạ, quân lệnh trạng này, ta lập!!!

Bệ Hạ gật đầu, cười mỉm nói:

- Vậy để chúng ta chờ xem! - Nhân Tông nghiền ngẫm nhìn hắn, không nhanh không chậm nói.

*

Cùng thời điểm đó, ở một nơi khác.

Lưu Vũ Nhĩ từ ngay khi trở về thì tương đối điệu thấp, việc tưởng thưởng cho hắn trong chuyến đi Tây Bắc lần này có phần qua loa, dù sao gần như toàn bộ cuộc chiến hắn là đóng vai tù phạm, chẳng có quân công gì đáng kể.

Tự tay rót xuống một ly trà, đẩy về hướng vị khách nhân trước mặt, ra hiệu mời dùng một tiếng.

Tên khách nhân tiếp nhận ly trà, thật trọng uống, có phần thắc mắc dò hỏi:

- Lưu Đại Nhân, chúng ta cứ như vậy gặp mặt, không sợ mang tới lời ong tiếng ve hay sao?

Lưu Vũ Nhĩ nhìn tên thanh niên trẻ tuổi trước mắt, gật đầu tán thành sự cẩn thẩn của hắn, sau đó lại lắc đầu cười nói:

- Vũ tướng quân, chúng là cùng lắm chỉ là đồng liêu đàm chuyện, có cái gì mà lời ong tiếng ve? Chúng ta đâu có có làm chuyện gì thương thiên hại lý đâu mà phải sợ hãi, đúng không Vũ Tướng quân?!

Tên khách nhân của Lưu Vũ Nhĩ chẳng phải ai xa lạ, hắn chính là Long Dực Vệ Điền Tiền chỉ huy sứ Vũ Cát Đái!

Nhìn về phía Lưu Vũ Nhĩ đang cười tủm tỉm, khuôn mặt lạnh của Vũ Cát Đái là hơi nhăn một chút.

Chuyện thiên thương hại lý sao?

Vậy việc giết sạch quân trinh sát, khiến Đại Việt tổn thất hơn vạn người, suýt chút nữa đẩy Bệ Hạ đến cửa tử... có được tính là chuyện thương thiên hại lý không?!

Vũ Cát Đái có điểm chột dạ, chỉ âm thầm tự hỏi, chẳng nói ra thành tiếng.

Nhưng kẻ khôn khéo lão thành như Lưu Vũ Nhĩ xem sắc mặt liền hiểu, cười cười lên tiếng chấn an:

- Vũ tướng quân ngài an tâm, chuyện đó... sẽ không thể tính lên đầu chúng ta được. Lần này “vị đại nhân kia” đối với cách hành động của tướng quân rất hài lòng, tướng quân tuổi trẻ cẩn trọng, hành sự kín đáo, tương lai chính là lương tài!

Vũ Cát Đái âm thầm cười khổ, nay tay hắn đã nhúng chàm, không thể không đâm lao theo lao, cắn răng nói:

- Không biết lần này “vị đại nhân kia” là cần tại hạ làm gì?!

Lưu Vũ Nhĩ lắc đầu, ý bảo ngươi an nhiên chớ vội, sau thì tự mình nhâm nhi một ngụm trà, cười nói:

- Không có việc gì cả! Ta được lệnh trước là đến chấn an, giải tỏa tâm lý cho tướng quân, sau thì là giới thiệu cho tướng quân một đồng bạn mới của chúng ta...

“Đồng bạn mới?” Vũ Cát Đái cau mày, âm thầm suy đoán xem kẻ đó là ai!

Cũng chẳng để gã đối diện phải chờ lâu, Lưu Vũ Nhĩ hướng về phía cửa kêu gọi người tới

Từ bên ngoài, một trung niên nhân tướng mạo đoan chính xuất hiện.

Nhìn qua còn tưởng hắn là bậc nho sĩ phương nào đi ngang qua.

Chỉ là không phải.

Hắn chỉ là một tên hèn mọn người ở rể.

Đồng thời cũng là một cái thấp kém thương nhân mà thôi.

- Tô Chính! Bái kiến hai vị đại nhân! - Tên trung niên mới tới chắp tay hướng Lưu, Vũ hai người chào bái.

Vũ Cát Đái nhìn kẻ mới tới thì thần sắc lộ rõ vẻ kinh ngạc không thôi, quay sang nhìn Lưu Vũ Nhĩ, thấy hắn vẫn điềm nhiên mỉm cười, an tĩnh phẩm trà.

Vũ tướng quân là có chút lắp bắp.

Đây là....

Đồng bạn mới của chúng ta??!

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.