Thỏ khôn có ba hang.
Làm gì cũng phải tính đường lui!
Ma Sa động cảnh nội là địa hình thuộc dạng lòng chảo dựa vào núi.
Đường ra vào chỉ có một lối là đi qua cửa ở Sơn ải.
Nhưng đường vốn là do người đi nhiều mà thành, ngươi dân trong vùng muốn lên núi, từ đó con đường mòn Sơn đạo cũng được hình thành.
Như vậy muốn ra vào Ma Sa động cảnh nội cả thẩy là có hai con đường!
Mọi người đều cho là như vậy.
Chỉ là ít có ai biết được kỳ thật vẫn còn có một con đường thứ ba.
Con đường này chỉ có mình Nguỵ Bàng cùng thân tín biết đến.
Từ Ma Sa động chủ phủ, Nguỵ Bàng đã sai người đào một còn đường thông thẳng ra Tây Bắc hậu Sơn.
Số phận của những kẻ đào đường ra sao thì không ai rõ, chỉ biết là từ đó về sau liền không gặp lại, con đường này cũng vì thế mà chẳng còn ai biết tới.
Chỉ có mình Nguỵ Bàng biết!
Khi nhìn thấy Nhân Tông chạy, hắn liền biết Hoàng Đế trăm phần trăm sẽ tiến ra hậu Sơn.
Trước dùng Ma tộc kị binh truy sát, sau thì dẫn người thông qua thông đạo một đường tiến đến đây mai phục.
Nhân Tông nếu may mắn thoát được khỏi kị binh truy sát thì cũng phải trải qua con đường mòn trắc trở vòng qua núi, mất rất nhiều thời gian mới đến được hậu sơn, lúc đó Nguỵ Bàng đã sớm bố trí từ lâu.
Lúc này, hắn nhìn đám người của Hoàng Đế không khác gì vật trong túi, lòng cảm thấy vạn sự đã thành công thì bỗng nhiên tiểu tử trước mắt lại nói những câu khó hiểu?
Đây là gì?
Lên cơn thần kinh sao?
Hay là muốn giao động nội tâm của ta?
Ngụy Bàng nhíu mày, ở trên chiến trường nhìn thấy một tiểu hài tử đã là đủ kì quặc rồi, hắn cũng không muốn quan tâm nhiều nữa, phất tay nói:
- Trừ Hoàng Đế, còn lại giết sạch cho ta.
Từ lời nói của Nguỵ Bàng là có thể nghe ra Đỗ Anh Vũ cũng không nằm trong danh sách sống sót, lão Nguỵ hắn không phải thiện nam tín nữ, để đạt được mục đích thì người già trẻ nhỏ hắn cũng có thể xuống tay không chút suy nghĩ.
Đám Ma Sa binh theo Nguỵ Bàng tiến tới đây mai phục phải hơn trăm tên, so với hơn mười tên Đại Việt quân sĩ thì đông hơn gấp mười lần, thắng bại là không cần phải nghĩ nhiều.
Đám binh sĩ Đại Việt nhìn quân địch lũ lượt tiến đến liền quay đầu hướng về mặc giáp Nhân Tông nói:
- Bệ Hạ! Người mau lui lại trên núi, đám người này giao cho bọn thuộc hạ!
Nhưng bất ngờ thay, Nhân Tông là không nghe, ngược lại còn tiến về phía trước, rút ra một thanh trường kiếm sáng bóng.
Thấy kẻ địch áp sát đến nơi rồi, đám hộ vệ mí mắt như căng ra, vội chạy đến hộ giá, hốt hoảng kêu lên:
- Bệ Hạ! Cẩn thận!
Nhưng thứ diễn ra ngay sau đó liền khiến mấy tên hộ vệ mộng bức!
Bọn hắn thấy gì?
Bọn hắn thấy Nhân Tông Bệ Hạ xuất kiếm nhanh như điện, một kiếm bêu đầu một tên Ma Sa binh xấu số, rồi lại tiếp tục thuận thế, đưa kiếm nhắm thẳng yết hầu tên đằng sau, vẫn chưa dừng lại, Bệ Hạ xoắn kiếm, quét ngang, lại một cái đầu nữa bay lên không trung, máu phun như suối ướt đẫm cả bộ hoàng kim khải giáp!
Đây...đây là Bệ Hạ!
Con mẹ nó! Cái thực lực này thật là cần đám chúng ta bảo vệ?
Phải là Bệ Hạ bảo vệ chúng ta mới đúng a!
Mẹ kiếp, là giả heo ăn hổ trong truyền thuyết đây sao?
Cả đám hộ vệ nhìn Nhân Tông múa một đường kiếm đều có chút tự ti xấu hổ, bỗng nhiên trong lòng có xúc động muốn bỏ nghiệp binh đao, về quê chăn vịt.
Đỗ tiểu tử ngồi xổm đằng sau cũng phải giơ lên một ngón tay cái, không tiếc lời cổ vũ: “Bệ Hạ! Hảo kiếm pháp!!” một câu.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Là Nhân Tông ngồi xổm trong hoàng cung, đánh dấu 50 năm, đi ra liền vô địch?
Hay là thời khắc mấu chốt, bị vị đại năng nào mượn xác hoàn hồn rồi?!
Không! Tất cả đều nằm trong một câu hỏi của Nguỵ Bàng!
Lão Nguỵ sắc mặt đanh lại, cau mày, trầm giọng:
- Ngươi....là ai?
....
Ma Sa động cảnh nội, loạn chiến vẫn đang diễn ra.
Thế cục tạm thời vẫn chưa có nghiêng hẳn về phương nào.
Dương Đoan Hoa vung vẩy trên thân ngựa, một tay nắm chặt trường thương, một tay giơ lên sờ sờ chiếc cổ thon của mình.
Một bên cổ của nàng bị binh khí lướt qua, bị thương một chút da lông.
Sờ thấy có máu, Dương Đoan Hoa không chút nào hoảng hốt, ngược lại mặt mày càng trở nên hưng phấn, hướng về đối thủ của nàng không tiếc lời khen:
- Cùng cảnh giới có thể khiến ta bị thương, ngươi rất tốt, Ma Lang! Ta sẽ nhớ cái tên này.
Còn về phía đối thủ của nàng, thiếu niên tên Ma Lang thì....Ách!
Hắn có chút thảm....
Thôi được rồi....hắn là rất thảm!
Thiếu niên đầu trọc bị đánh cho không ra hình người, từ trên xuống dưới không có chỗ nào không bị thương, mặt mày tím bầm, chiến mã thì không biết đã chết đi nơi nào, hắn dùng trường sóc chống đất, cố giữ bản thân không ngã gục, trong đầu hắn lúc này chỉ có một câu hỏi
“Con mẹ nó! Đây là giống quái vật gì?!”
Hắn Ma Lang tại Ma tộc có xưng là vũ luyện thiên tài, đồng trang lứa khắp Tây Bắc không ai phải đối thủ của hắn.
Tựa như một con sói cao ngạo, hắn bình thường không để ai vào mắt.
Chỉ là hôm nay hắn bị người đánh cho không có sức hoàn thủ, đánh cho hoài nghi nhân sinh, không biết có phải từ trước đến nay hắn luôn được người khác nhường cho hay không?
“Nếu không thì tại sao ta! Ma tộc thiên tài Ma Lang....lại bị một nữ nhân đánh cho đến mức như thế này.” Đầu trọc thiếu niên nội tâm gào thét.
Dương Đoan Hoa thì khác, việc bị thương khiến chiến ý trong nàng càng bạo tăng, môi đỏ cong lên, nói:
- Đến đây! Chúng ta tái chiến!
Đầu trọc thiếu niên cố ngăn bản thân không quay đầu chạy trốn, cắn răng đáp:
- Đến đây đi!
Hắn là cảm thấy mình đã sẵn sàng đối diện với cái chết rồi.
Nhưng vào chính ngay lúc đó, một âm thanh vang lên thu hút sự chú ý của nàng, liếc mắt Phượng nhìn về phía bên trong chiến lũy.
Ở nơi đó có một lão nhân.
Quân áo đơn bạc đang không ngừng đánh trống.
Trống trận kì thật cũng không có gì đặc sặc.
Nhưng người đánh trống mới là tiêu điểm.
Không sai! Lão nhân đó không ai khác chính là Nhân Tông Bệ Hạ!
Hắn chưa từng đi đâu cả, hắn vẫn luôn ở lại nơi chiến trường này.
Như lời hắn đã nói, chỉ có Hoàng Đế tử trận, không có Hoàng Đế bỏ binh sĩ của mình mà đi!
Có Nhân Tông Bệ Hạ dẫn đầu, hàng loạt trống trận ở phía đằng sau cũng cũng theo đó mà được gõ vang, trong tức khắc, âm thanh như muốn nứt trời bao phủ toàn bộ Ma Sa động cảnh nội.
Đại Việt binh sĩ như được gia tăng một loại hào quanh buff sức mạnh.
“Quân Vương của chúng ta vẫn ở đây, vậy thì cái mạng nhỏ này cũng thề quyết không rời không bỏ!!”
- Vì Bệ Hạ! Tử chiến!
- Vì Bệ Hạ! Tử chiến!
Không biết là từ kẻ nào bắt đầu nhưng dần dà đám binh Đại Việt cùng nhau đồng thanh hô vang.
Ngược lại với tinh thần phấn chiến cao ngút của Đại Việt quân lính, đám Ma Sa sĩ tốt quay đầu lại lại không thấy thủ lĩnh của bọn hắn ở đâu.
Đây là sao?
Thủ lĩnh bỏ chúng ta rồi sao?
Một sự hoang mang bỗng phủ lên nội tâm của đám binh lính Ma Sa động!
Tiếng hò vang của binh sĩ Đại Việt không chỉ át vía đối thủ, nó dường như còn có một loại ma lực khác....
Nó kêu gọi được đồng minh từ phương xa hưởng ứng chạy tới.
Từ phía nam đột nhiên có những âm thanh đáp lại những lời kêu gọi này, những tạp âm đó càng lúc càng to, càng lúc càng rõ ràng.
- Hộ giá Bệ Hạ! Hộ giá Bệ Hạ!
Tiếng kêu gào như muốn đứt thanh âm của đám người mới chạy đến tựa như một phát búa, phá nát niềm tin cuối cùng của Ma Sa động binh lính.
Lưu Khánh Đàm tới!
Nhưng hắn không chỉ có đi một mình.
Theo sau hắn là Quách Công Bình cùng Đại Việt thủy sư cũng tới.
Lê Bá Ngọc lão nhân cùng Mâu Du Đô cũng cưỡi ngựa theo ở ngay phía sau:
- Bệ Hạ! Chúng thần tới rồi! - Lưu Khánh Đàm tay cầm kiếm xông vào quân địch, miệng hướng về lão nhân đang đánh trống kêu lớn.
Nhân Tông Bệ Hạ lúc này mới dừng lại, mỉm cười thét lớn:
- Đại Việt vinh quang!
Lại một lần nữa, khẩu hiệu Đại Việt vinh quang được hô vang.
....
Ở một nơi khác, Tô Hiến Thành cùng Ma tộc kị binh cũng lâm vào thế giằng co.
Tượng binh mạnh, nhưng quá ít, tốc độ lại chậm theo không kịp mã kỵ
Cũng may tiễn trận có sức uy hiếp nên đám kị binh cũng không thể làm càn, chỉ có thể rong
ruổi tìm khe hở mà tấn công.
Nhưng tên kị sĩ thủ lĩnh càng tìm càng cảm thấy uất ức, bất lực, trong lòng không khỏi chửi ầm lên.
“Con mẹ nó, thằng này là cầm tinh con rùa à?!”
Ma tộc kị binh nắm thế chủ động, Tô Hiến Thành có sự chắc chắn.
Cán cân vốn đang cân bằng, chỉ cần thêm một chút yếu tố lợi thế sẽ nghiêng sang một bên.
Và lợi thế đó thật đến.
Từ đằng sau, một đám Ma Sa viện quân xuất hiện.
Tên thủ lĩnh kị binh thấy vậy liền vui mừng khấp khởi, đám kị binh cũng vì thế mà hò reo.
Nhìn đám người Ma Sa mới tới này số lượng cũng phải đến ngàn người, tên thủ lĩnh tự tin càng lúc càng dâng cao.
“Trận này thắng chắc!” Hắn vui sướng thầm nghĩ, thúc ngựa hướng về đám viện quân kêu gọi:
- Ngươi anh em, đến giúp chúng ta một tay.
- Được! - Từ trong đám viện quân ngay lập tức có âm thanh đáp ứng.
Đến khi hai quân đoàn bắt đầu lại sát gần nhau để trao đổi thì tên kị binh bỗng cảm thấy có chút không đúng, vừa định mở miệng hỏi thăm thì thứ mà đám viện quân mới tới này trước tiên tặng hắn chính là một thanh đao chém xuống.
Gã kị binh cũng là kẻ dày dặn kinh nghiệm, phản ứng rất nhanh, vung trường đao đón lấy nhát chém.
Tiếng âm thanh kim loại vào nhau “choang!” một tiếng nghe đinh tai nhức óc.
Đám viện quân như nhận được tín hiệu, quay giáo một kích hướng về đám kị binh tiến hành công kích.
Bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, Ma tộc kị binh tử thương thảm trọng, gã kĩ sĩ đầu lĩnh vừa hốt hoảng vừa phẫn nộ, hướng về tên vừa chém mình kêu gào:
- Các ngươi là ai?
Gã phía đối diện nhe răng cười lên một tiếng, một nụ cười khó coi vô cùng, hắn đáp:
- Ông nội mày...Phí Công Tín!
....
Trở lại về phía hậu Sơn, Nguỵ Bàng sắc mặt khó nhìn, hướng về gã mặc hoàng kim chiến giáp, đeo mặt nạ mà hắn tưởng là Nhân Tông, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Quân Sĩ của ta! Thế nào? Không ngờ tới phải không? - Đáp lại hắn không phải là kẻ mặc giáp, mà lại là tiểu tử nhí nha nhí nhố ở đằng sau.
Đỗ Anh Vũ nhảy nhót chạy tới bên cạnh Nhân Tông giả, tay nhỏ gõ gõ lên chiến giáp, nói:
- Công Đàm! Xong rồi! Không cần phải giấu nữa!
Gã mặc giáp nghe vậy cũng gật đầu một cái, tháo xuống mũ giáp cùng mặt nạ, khuôn mặt cương thi vô cảm cũng hiện ra.
Trong bàn cờ, quân Sĩ theo sát bảo hộ chủ tướng, đối với Đỗ Anh Vũ, không ai phù hợp với quân cờ này hơn Công Đàm!
Ngụy Bàng đến lúc này cũng đã nhận ra mình là đuổi giết theo Hoàng Đế giả, mặt mày tối sầm lại, nghiến răng nói:
- Ngươi dùng kế này để hộ Hoàng Đế sao?
Đỗ tiểu tử nghe thấy vậy thì bật cười một tiếng, lắc đầu, chầm chậm nói:
- Nguỵ động chủ, hình như ngài đối với ta có chút hiểu lầm, mục tiêu của ta chưa bao giờ là Bệ Hạ cả! Thực ra mục tiêu của ta từ đầu đến cuối.....luôn chính là ngươi!
Ngụy Bàng mắt híp lại, một lần nữa nhìn kĩ lại thiếu niên mà hắn tưởng chừng như là bình vôi vô hại, một nhân vật không quan trọng trước mặt.
Đỗ Anh Vũ thì ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, khoé miệng nhếch lên, gằn giọng nói:
- Cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề chính là giải quyết kẻ tạo ra vấn đề! Hôm nay trăng thanh gió mát, Nguỵ động chủ! Hay là ngài chết tại đây đi!
- Dựa vào đám người này của ngươi?! - Nguỵ Bàng rất nhanh lấy lại được bình ổn, khịt mũi coi thường.
Nhưng vừa nói dứt câu, từ bên trong rừng rậm có hàng loạt tiếng bước chân, hàng loạt ánh đuốc lửa hiện hữu khắp nơi, dần dần bao vây lấy toàn bộ nơi này, chim chóc cũng vì thứ đang đến mà hoảng sợ, tán loạn bay đi khắp nơi.
Đỗ Anh Vũ quét mắt nhìn xung quanh, lấy tay vuốt vuốt mũi nhỏ:
- Thật ngượng ngùng! Đúng là dựa vào “đám” người này của ta!!
....