Cả dải Tây Bắc, Hà gia quyền thế là điều không phải bàn tới.
Cho nhiều người đều coi Hà gia là Tây Bắc thổ hoàng đế.
Nhưng khi xét về chân chính thực lực, liệu Hà gia có thật sự là số 1 ở cái mảnh Tây Bắc hỗn loạn này hay không?
Đáp án là không!
Vì có ít nhất 1 gia tộc có sức ảnh hưởng cũng như sức mạnh vượt trên Hà gia rất nhiều.
Gia tộc đó gọi là Ma tộc!
Khoan! Đừng nhầm lẫn!
Đây không phải là cái loại Ma tộc hay có trong truyện huyền Huyễn đâu!!
Đây là truyện lịch sử!
Ma tộc là gia tộc họ Ma đã sống ở vùng đất này cả ngàn đời.
Thế hệ truyền thừa đã rất lâu đời từ thời Hùng Vương đến nay.
Người ta cũng chẳng rõ họ Ma bắt đầu từ khi nào, mạnh đến đâu.
Chỉ biết Ma tộc là đã cắm rễ ở Tây Bắc trong suốt chiều dài lịch sử, dài hơn bất cứ một triều đại nào, thậm trí còn hơn bất cứ một dòng họ nào đã từng tồn tại ở Đại Việt.
Ngụy Bàng ngoái đầu, nhìn ra đằng sau lưng, ánh mắt hướng về hai trên kị sĩ quần áo phục sức kì quái đang bước tới, trên tay bọn hắn còn cầm một loại trường đao mà khi nhìn kĩ lại thì rõ ràng lưỡi đao lại là lưỡi khoắm.
Hai tên một cao một thấp thúc ngựa đi tới bên cạnh Nguỵ Bàng, gã cao kều mở miệng nói trước:
- Nguỵ động chủ, nếu không phải Ma Lang thiếu chủ đã mở lời, Ma tộc sẽ không tham dự vào mớ hỗn loạn này! Việc này sẽ có một lần, ngài nhớ kĩ! Ngài thiếu Ma tộc chúng ta một ân tình!
Ngụy Bàng nhìn hơn trăm tên kị sĩ lưng hùm vai gấu ở phía sau, khẽ gật đầu một cái.
Ma tộc lính đánh thuê, đó là cụm từ danh xưng dành cho Ma tộc binh lính, vì bình thường ở Tây Bắc sẽ chẳng có một bộ tộc hay thế lực nào dám động vào họ cả, vậy nên muốn chui rèn binh lính, chỉ có cách làm lính đánh thuê mới có thể ra trận.
Bọn hắn cũng không phải kẻ ngu, ai thuê cũng liều lĩnh nhận, ít nhất là đối với Đại Việt thì Ma tộc vẫn là có chút tình nghĩa cũng như kiêng dè, phải đến khi thiếu niên đầu trọc Ma Lang mở miệng, đám Ma tộc kị binh này mới đáp ứng giúp Nguỵ Bàng một tay.
Ngụy Bàng hướng về đám kỵ binh của Ma tộc, nghiêm nghị chắp tay nói:
- Chư vị, thời gian cấp bách, ta cũng không muốn nhiều lời, Hoàng Đế hiện đang phá vây thoát ra ngoài, mong chư vị giúp ta chặn hắn lại, Bàng chỉ cầu chư vị chuyện này, không có sở nguyện gì cao xa hơn!
Hai gã kĩ sĩ cầm đầu nhìn nhau rồi gật một cái.
Ngay ở phía xa, bên trong chiến lũy bỗng rộ lên những đợt ồn ào, nhìn kĩ lại thì thấy Đại Việt giáp sĩ do Phan Điền chỉ huy cuối cùng cũng đục thủng được vòng vây của Ma Sa sĩ tốt, mang theo một đám người từ bên trong chạy ra ngoài, một đường hướng Đông ba chân bốn cẳng chạy thẳng.
Bắt mắt nhất hẳn chính là Nhân Tông thân mang hoàng kim chiến giáp, mũ mão mặt nạ che chắn đủ kiểu, bảo vệ toàn thân từ trên xuống dưới tránh khỏi tên bay đạn lạc.
Đỗ Anh Vũ cũng nhiều lần thắc mắc tại sao binh tướng khi đánh trận, đám người lại ít đeo mặt nạ.
Dù sao khuôn mặt cũng chính là một yếu điểm trên cơ thể, sao không che chắn nó lại.
Về sau mới cảm thấy mình thật ngây thơ, mặt nạ là có, nhưng chỉ có cấp bậc tướng lĩnh cấp cao sử dụng mà thôi, cái thời kì binh tốt bình thường chiến giáp còn không có, lấy đâu ra kim loại mà làm mặt nạ.
Và không phải ai cũng có thể làm được một chiếc mặt nạ tiêu chuẩn cả, làm không tốt đeo lên chỉ sợ chưa gặp kẻ địch đã chết vì ngột thở.
Đỗ tiểu tử chân ngắn dưới sự tả hữu tháp tùng của đám người cuối cùng cũng chạy ra được vòng vây, ngoái đầu nhìn võ trang toàn thân Nhân Tông Bệ Hạ không khỏi cười một tiếng khó hiểu, sau thì cất giọng nói:
- Bệ Hạ! Để ta mang người ra ngoài!
Nhân Tông không nói năng gì, chỉ nặng nề gật đầu.
Mục tiêu của Đỗ Anh Vũ chính là hướng Đông, con đường lên núi chính là ở nơi đó!
Liếc nhìn về phía đội hình phe địch, Đỗ Anh Vũ mắt diều hầu là có thể nhìn thấy bên kia bắt đầu có động tác, một đám kị mã số lượng không rõ đang tụ tập lại phía sau.
Trái tim bé nhỏ bỗng nhảy lên một đợt.
Con mẹ nó.
Kỵ binh ở đâu ra vậy?!
Hắn có chút hoảng hốt ngoái về đằng sau, Phan Điền vẫn đang miệt mài phấn chiến, chặn hậu cho đám người của Đỗ Anh Vũ chạy trốn.
Những lời định nói, Đỗ tiểu tử lại phải nuốt vào trong bụng.
Mẹ kiếp người ta là đang bận muốn chết, không thoát thân ra được, sao mà có thể giúp hắn!
Cắn chặt hàng răng, hắn hưởng về đám binh sĩ còn lại xung quanh hét lớn:
- Quân địch có kỵ binh, tất cả cẩn thận, nhanh tăng tốc lên!
Một câu nói khiến đám người như bừng tỉnh, cũng ngoái đầu nhìn sang, dù không thể nhìn rõ ràng như Đỗ Anh Vũ nhưng vẫn có thể lờ mờ trong thấy một đám binh hùng mã tráng đang điểm binh, trong lòng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Có tên sĩ tốt vội vàng cất tiếng hỏi:
- Đỗ tiểu công....Uhm...tướng quân, đường có xa không?
Đỗ Anh Vũ lúc lắc đầu nhỏ, chân vẫn không ngừng chạy, nhẹ giọng nói:
- Không xa, chưa đầy mười dặm!
Mười dặm!
Quả thật là không xa.
Nhưng đó chỉ là trong trường hợp bình thường mà thôi.
Một đám chạy bộ thi đua mới mã kỵ thì 1 dặm cũng đã là xa rồi!
- Chúng ra ở lại cản đường bọn chúng, Đỗ tiểu tướng quân....người nhanh mang Bệ Hạ rời đi. - Tên sĩ tốt lộ ra tử chí, quyết định cùng đám người ở lại chặn hậu, ngăn đường quân địch.
Đỗ Anh Vũ không tán thành cũng chẳng phản đối, vẫn gắt gao cắm đầu lao đi, vừa chạy vừa nói:
- Các vị, cứ đi trước đã rồi tính.
Ngay tức khắc, một cuộc đua sinh tử diễn ra.
Đám kỵ binh của Ma Sa quân cũng bắt đầu xuất phát, đuổi theo đám người.
Khoảng cách càng lúc càng được kéo lại gần, chẳng biết bao lâu, đám kỵ binh đã rượt theo ngay sát đằng sau.
Đỗ Anh Vũ thấy vậy liền hét lớn:
- Đi ép sát vào núi, tránh kỵ binh tạt ngang chặn chúng ta.
Việc đi ép sát vào núi hạn chế đi khả năng phi nước đại cắt mặt của kị binh, nếu bọn hắn đột ngột phóng tới hoàn toàn có khả năng lao đầu vào chân núi thẳng đứng, nhưng tốc độ của kị binh vẫn là quá mau, chẳng mấy chốc đã áp sát, tiếp cận được Đỗ Anh Vũ đám người.
Vào chính lúc này chính lúc này, đám sĩ tốt đi theo không còn sự lựa chọn nào khác, trong đó một tên gầm giọng thét lớn.
- Chúng ta tách ra, bọn ta ở lại chặn hậu!
Lời không nhiều nhưng thông tin là đủ.
Đám người tháp tùng liền ngay lập tức chia tách ra, vài chục sĩ tốt nâng lên vũ khí, thấy thân làm tường rào, quay lại tử chiến, mong có thể kéo thêm chút thời gian cho Bệ Hạ trốn đi.
Lúc này chạy tiếp bên cạnh Đỗ Anh Vũ cũng chỉ còn lại hơn mười trên binh sĩ, cả đám không nói một lời, cắn răng chạy tiếp.
Nhưng trong lòng ai ai cũng có một cỗ bi phẫn!
Đám binh sĩ ở lại dựng thẳng thân thể của mình, lấy tấm xác phàm tạo lên một đạo bình chướng.
- Giết!!!!!!!
Một tiếng thét dài cất lên thay cho khẩu lệnh.
Rất nhanh bọn hắn bị chìm vào trong đám kỵ binh đang lao vút tới. Từ phía sau, những âm thanh chém giết thảm liệt vọng ra.
- Bệ Hạ!!!! Phải sống!!!!!
Những tiếng tru lên cuối cùng của đám người ở lại cũng truyền đến tai Đỗ Anh Vũ.
Nhăn mặt, cắn răng thật chặt, hắn vẫn chạy thẳng, hai bàn tay nhỏ không biết vì phẫn nộ hay tiếc thương mà rung lên bần bật.
Nhưng đáng tiếc, sự hi sinh của đám binh sĩ ở lại cũng chỉ chặn lại đoàn kỵ binh một thời gian ngắn, cũng chẳng bao lâu sau, Đỗ Anh Vũ đoàn người lại một lần nữa sắp bị bắt kịp.
Hơn mười tên binh sĩ còn lại nhìn nhau, hạ quyết tâm.
- Đỗ công tử, đến lượt chúng ta rồi, ngài mau mang Bệ Hạ....
- Không cần, ngay trước mắt rồi!!!
Tên binh sĩ chưa kịp nói hết câu, thì bị tiếng hò reo của Đỗ Anh Vũ át đi, cả đám cũng chăm chú nhìn về phía trước, đó là một hẻm núi.
Nheo mắt, tập trung nhìn thì có thể thấy ở nơi đó cũng lờ mờ xuất hiện một bóng người đơn bạc đang đứng chờ sẵn.
Là một gã thư sinh!
Đỗ Anh Vũ nhìn tên trước mặt, cười toe toét hét lên:
- Quân Tượng của ta, trăm sự nhờ huynh!!!
Gã thư sinh rút ra thanh kiếm bên hông, mỉm cười đáp lại:
- Trong vòng kiếm của ta, không kẻ nào có thể vượt qua, ngươi là cứ an tâm đi thôi!
“Mẹ kiếp! Trang bức vậy!” Đỗ Anh Vũ không kìm được lòng, nhổ nước bọt con hàng này một hồi.
Sau lại liếc nhìn hai bên hẻm núi, Trần Đại Long cùng Trịnh Hà đã sớm chuẩn bị, trong lòng khinh bỉ lại càng gia tăng.
“Thảo nào tinh tướng vậy, hoá ra đã sớm có chuẩn bị.”
Rất nhanh, đám người Đỗ Anh Vũ băng qua gã thư sinh, chạy vào bên trong hẻm núi, hướng về con đường mòn độc đạo lên núi chạy thẳng.
Tô Hiến Thành thì ở lại, đối diện với đám kị binh.
Ngay trong thời khắc đó, phảng phất như thời không ngưng đọng!
Hàng loạt suy nghĩ xoẹt qua trong đầu hắn.
Hắn! Tô Hiến Thành! Là Tô thị độc đinh!
Tô gia đã sớm nhà tan cửa nát, mà kẻ làm ra điều đó không ai khác chính là Hoàng Đế!
Hắn đã từng nhen nhóm một suy nghĩ
Liệu rằng có thể nhân cơ hội này, báo thù cho Tô gia hay không?!
Nhưng sau đó thì sao?
Triều đình sẽ loạn! Đại Việt sẽ loạn! Bách tính sẽ lầm than!
“Tô gia! Thật xin lỗi! Đạo nghĩa của ta không cho phép ta làm vậy!”
“Công đạo là ta sẽ đòi lại! Nhưng hôm nay! Hoàng Đế! Tô Hiến Thành ta phải cứu lấy!”
Rất nhanh chóng, Tô Hiến Thành chém đứt hết tạp niệm trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám kỵ binh đang lao tới trước mặt, miệng quát lớn:
- Hành động!
Gần như ngay lập tức, những sợi dây thừng nằm trên mặt đất được toán quân mai phục căng lên, kỵ binh hàng đầu phi tốc có chút kìm lại không được, liền bị mắc phải, ngã xuống tới tấp.
Thấy đám kỵ binh hơi bị chậm lại, ẩn nấp hai bên Trần Đại Long cùng Trịnh Hà cho quân mai phục đứng lên, xách theo cung nỏ hướng về kỵ binh xạ bắn.
Cảm giác tình thế không ổn, hai tên kị binh cầm đầu không ngưng hô hoán đám người nhanh chóng ổn định lại, thúc ngựa chạy tách sang bên hai cánh.
- Từ hai cánh ép tới đám cung tiễn thủ! - Tên thủ lĩnh cao giọng ra lệnh.
Nhưng ngay khi đám người vừa mới bình ổn lại đội hình, chuẩn bị xếp trận xông rời thì bỗng từ bên cánh phía Đông có một tiếng tù và vang vọng tới.
Tiếp theo sau đó lát mặt đất chấn động, đất bằng dậy sóng.
Vẫn còn chưa thấy dáng hình thì đã nghe thấy tiếng kêu như sấm rền vọng tới.
Tiếng kêu lớn kinh khủng, dọa đám ngựa bên dưới hốt hoảng loạn chạy, đội hình vừa mới thành lập chưa được bao lâu liền có phần xáo trộn!
“Tiếng kêu này là....” Tên thủ lĩnh kỵ binh nội tâm có chút kinh hãi.
Thứ hắn vừa nghĩ tới cũng đã xuất hiện.
5 con mãnh tượng toàn thân trên dưới võ trang bao bọc, hệt như 5 cỗ xe tăng thiết giáp đang hướng về đám kỵ binh xông tới.
Phía sau bọn chúng còn kéo theo những thanh gỗ nằm ngang quét đất!
Con mẹ nó!
- Tất cả cẩn thận, là tượng binh!!!
Tên kị sĩ hoảng hốt, cổ họng như bị kẻ nào bóp, âm thanh có chút nghẹn, không còn hùng hồn như ban đầu.
5 con mãnh tượng được các quản tượng trên lưng điều khiển một đường lao tới, dũng mãnh không sợ, hung hăng đụng!
Những thanh gỗ kéo theo đằng sau cũng thuận thế mà quét qua đám chân ngựa.
Cảnh tượng này hệt như bóng bowling ghi điểm vậy.
Tô Hiến Thành thấy tượng binh đã ra thì cũng vội vàng hạ lệnh:
- Toàn quân xông lên, nấp sau tượng binh xạ bắn!
Có Tượng Binh đi đầu làm Tanker lá chắn, tiễn trận ở phía sau có thể thoải mái xạ bắn kỵ binh của đối thủ.
Tất nhiên cũng không phải hoàn toàn có thể áp chế được kị binh, dù sao số lượng tượng binh cũng chỉ có 5 con, rất nhanh cũng có một số đầu kỵ binh lách ra phóng tới tiễn trận.
Trần Đại Long nhìn thấy vậy thì ngay lập tức cho đám người quăng ra Trần gia đặc sản.
Lưới bắt cá!
Lưới quăng đến kéo kỵ binh xuống ngựa, tiếp theo là một loạt đao kiếm đón chào.
Tô Hiến Thành nhìn chăm chú về phía trước, cũng đang có một tên kị binh lao tới bên hắn.
Trạng thái kiếm thế ngay lập tức theo chiến ý mà bộc phát ra, Tô thư sinh rất nhẹ nhàng lách qua mũi thương, vung kiếm cắt chân ngựa.
Tên kỵ binh cũng vì thế mà ngã dúi dụi, vừa ngẩng đầu lên thì cảm thấy một thứ sắc lạnh đâm xuyên cổ mình.
Tô Hiến Thành rút ra thanh kiếm, vung vẩy máu xuống mặt đất, thì thầm nói:
- Ta đã nói, trong vòng kiếm của ta, không ai có thể vượt qua!
Lý Kế Nguyên từng nhận xét Tô Hiến Thành là kẻ thiện thủ!
Chỉ cần hắn tập trung phòng thủ!
Thiên quân vạn mã đều không thể vượt qua!
....
Bỏ lại chiến sự phía sau, Đỗ Anh Vũ đám người một đường men theo con đường mòn, chẳng biết bao lâu cuối cùng cũng vượt qua được ngọn núi, tiến về hậu sơn.
Tây Đạo Hộ Quân doanh trại cũng chỉ cách nơi này vài dặm đường.
Ngoái đầu về sau, không nhìn thấy quân địch truy đuổi, đám ngươi lúc này mới có thể thở ra được một hơi.
Đỗ Tiểu tử sau khi chạy bán sống bán chết, thể lực có phần suy kiệt, không quản hình tượng, ngồi bệt xuống đất.
- Chúng ta thoát?! - Đám hộ vệ binh sĩ đi theo có phần không thể tin được, nhìn nhau nói
Thoát hiểm thành công, thần sắc tên nào cũng vui vẻ ra mặt.
Nhưng biến cố thường đến vào lúc con người ta không ngờ đến nhất.
Từ phía xung quanh rừng cây sột soạt tiếng bước chân người đi tới.
Dưới ánh trăng, một thân hình uy nghiêm bệ vệ xuất hiện.
Ngụy Bàng liếc mắt nhìn đám người Đỗ Anh Vũ, lạnh nhạt nói:
- Không! Các ngươi không thoát! Ta đã đợi các ngươi thật lâu rồi!
Từ trong rừng cây, càng lúc càng có đông người tiến về, bao vây lấy đám người Đỗ Anh Vũ, trên tay kẻ nào cũng lăm lăm vũ khí, chỉ chờ lệnh của Nguỵ Bàng là có thể ngay lập tức xông lên làm thịt đám tàn quân.
Đám Đại Việt binh sĩ thấy lâm phải đại địch cũng co cụm lại, bao bọc lấy Bệ Hạ cùng Đỗ tiểu tử lại bên trong.
Không khí hai bên giương cung bạt kiếm, căng thẳng đến cực điểm.
Bỗng có một tiếng cười dài cất lên làm cả hai phe giật mình, kinh ngạc nhìn lại thì thấy tràng cười là xuất phát từ tiểu tử đang ngồi dưới đất.
Đỗ Anh Vũ vẫn ngồi ở nơi đó, tư thế bất nhã không thay đổi, liếc Nguỵ Bàng, nhấp nháy con mắt nói:
- Nguỵ động chủ, ngươi sai rồi, là ta đã đợi ngươi thật lâu mới đúng!
.....