Ông chủ Triệu thất kinh, vội vàng lùi lại phía sau, trong lòng nghĩ:
"Đồ Hắc Hổ cho rằng chùa - Hộ Quốc nằm xung quanh khu vực thành Khai
Phong, vẫn đào bới ở khu vực đó, sao lại có thông tin ở đây mà điều quân tới?"
Nơi đây là khúc quanh của dòng sông, bọn quân phiệt từ phía Nam tới,
có nghĩa đã vây kín khu vực này. Những năm đó quân phiệt chẳng khác gì
thổ phỉ, coi mạng người như cỏ rác, rơi vào tay bọn chúng thì đừng nghĩ
còn đường sống.
Bốn người vội cầm lấy súng, đứng nép sau bức tường ngắm chuẩn vào
đoàn quân đang ầm ầm kéo đến, quyết tâm một phen sống mái, nếu có thể
bám trụ tới đêm thì còn cơ hội thoát thân. Có điều bốn người thì không
có cách nào chống chọi lại với cả một đội quân, nhưng họ cũng không cam
tâm buông tay chịu chết, họ chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu trong tư thế
của một mãnh thú đã bị bao vây.
Đội quân phiệt đang đi hùng hổ bỗng dừng lại phía ngoài tầm đạn bắn,
Dương Phương tinh mắt nhận ngay ra tên đi đầu là Đồ Hắc Hổ, hiềm nỗi
khoảng cách quá xa, súng săn không thể bắn tới. Bỗng thấy có người phi
ngựa tiến lên phía trước, tay không cầm súng, đeo một tay nải bên người
cồm cộm không rõ là đựng thứ gì, xem ra người này có gì đó muốn nói, nên anh để cho hắn tiến gần lên, đợi khi nhìn rõ là ai thì cả bốn người đều kinh ngạc.
Người cưỡi ngựa tới không phải ai khác, chính là tên trộm mộ Biên Hải Long chạy trốn ở quán ăn hôm trước, Biên Hải Long bị Đồ Hắc Hổ ép đi ra phía Dương Phương, hắn sợ bị hội Dương Phương giết chết nên khi tiến
gần tới chỗ tường đất liền chắp tay chào rồi gỡ tay nải xuống, cố gắng
ra vẻ bình tĩnh nói: "Hai nước giao tranh không giết sứ giả, chúng ta
trong nghề cũng có quy định đó, Biên đệ tôi thay mặt thống đốc đại nhân
tới chuyển lời."
Ông chủ Triệu thấy Biên Hải Long là thuộc hạ của Đồ Hắc Hổ thì trách
mình đã nhìn nhầm người, ông cố nén cơn tức giận, quát: "Mày cút đi, tao không có gì để nói với bọn quân phiệt cả."
Thực ra, Thôi lão đạo rơi xuống sông không chết, lão vẫn sống tới khi đất nước hoàn toàn giải phóng, nhưng đó là chuyện về sau, tạm thời
không nhắc tới. Thảo đầu thái tuế Mạnh Bôn đúng là chết thật, tay nải
trên vai Mạnh Bôn bị quân lính gỡ xuống trình lên cho Đồ Hắc Hổ. Đồ Hắc
Hổ mở ra xem, ngay lập tức thổ huyết, trong tay nải đó là bảo bối trong
mộ tổ nhà hắn ta. Hắn chưa xem trong quan tài có gì nhưng hắn nhận ra
hai chiếc chén ngọc, biết ngay là mộ tổ nhà mình đã bị đào trộm, nổi
giận lôi đình, nhưng bức tượng nghìn tay nghìn mắt chỉ có ông chủ Triệu
biết nên đành án binh bất động theo dõi hành tung của ông chủ Triệu.
Thấy mấy người họ dừng lại ở quán trọ bên bờ sông và bắt đầu đào bới,
nghĩ chắc đây chính là di chỉ của chùa Đại Hộ Quốc liền đem binh bao
vây, lệnh cho Biên Hải Long làm thuyết khách khuyên hội ông chủ Triệu
đầu hàng, chỉ cần nói ra ai là người đã đào trộm mộ tổ nhà hắn thì thống đốc sẽ tha tội chết cho bọn họ.
Ông chủ Triệu tức tím mặt, chỉ vào mặt Biên Hải Long nói: "Mày cút về nói với thằng cầm đầu quân phiệt đừng có nằm mơ."
Dương Phương nghe Biên Hải Long kể Thôi lão đạo rơi xuống sông, Mạnh
Bôn đã chết thì chưa tin hẳn, thấy tay nải Biên Hải Long đeo trên người
có vết máu liền giật lấy mở ra xem, chính là đầu của Mạnh Bôn, hai mắt
vẫn trợn trừng chưa nhắm lại, chết rất thảm. Dương Phương ôm lấy đầu
Mạnh Bôn, nhớ lại giấc mơ tối qua, không biết có phải mình tự liên tưởng hay là Mạnh Bôn sau khi chết đã về báo mộng cho mình, đau lòng đến đứt
gan đứt ruột, hai mắt anh trợn trừng như sắp lồi ra ngoài.
Mới nói tới đó, chiếc roi đồng của Dương Phương đã vung lên, đầu Biên Hải Long bị đánh tụt vào trong lồng ngực, thi thể đổ ập xuống mặt đất,
Dương Phương nhặt lên vứt ra bên ngoài bức tường đất.
Ông chủ Triệu tức giận nói: "Chết như vậy quá là nhẹ nhàng cho tên cẩu tặc này."
Dương Phương cố nhịn nỗi đau trong lòng, gói cẩn thận đầu của Mạnh
Bôn vác lên vai, trong lòng nghĩ: "Phải tìm cơ hội bẻ đầu tên Đồ Hắc Hổ
xuống để rửa hận cho Thôi lão đạo và Mạnh Bôn."
Đội quân phiệt từ xa nhìn thấy thi thể Biên Hải Long thì lập tức nổ
súng, đồng thời tiến lên. Bốn người nấp sau bức tường đất bắn trả lại,
nhưng đối phương bắn dữ quá, đạn bay vèo vèo như châu chấu, bắn vào bức
tường đất nghe bụp bụp, khói đạn mù mịt. Dương Phương không tài nào ngóc đầu lên được, trong lòng nghĩ: "Thôi xong, xem ra hôm nay bỏ mạng ở đây rồi, âm hồn của đạo trưởng và Mạnh Bôn huynh chưa đi xa xin hãy chờ
tôi, chúng ta cùng làm bạn với nhau trên đường xuống suối vàng."
Lúc này, gió bụi mù mịt, vừa giữa trưa, trời bỗng chuyển màu vàng
sẫm, dưới đất cũng một màu cát bụi, trời đất hỗn độn vào nhau, đến đội
quân phiệt cũng cảm thấy e ngại, đây là hiện tượng sông Hoàng Hà sẽ có
đại hồng thủy. Nhưng đội quân của Đồ Hắc Hổ được rèn luyện nghiêm khắc,
dưới trướng toàn quân lính tinh nhuệ, tuy trong lòng hốt hoảng nhưng
lính thì phải nghe lời tướng như cỏ thuận theo chiều gió vậy, nhận được
lệnh của thống đốc, toàn quân vẫn rầm rộ tiến lên.
Ông chủ Triệu kêu lên: "Dương huynh đệ, chúng ta không thể chống cự lại với đội quân, chỉ còn cách rút xuống Phật điện thôi."
Dương Phương biết rõ nếu lúc này không đi chỉ có chết, việc đã đến
nước này đành đi đến đâu hay đến đó. Anh ta cũng không nhiều lời, cố
vượt qua lớp đạn bắn tới tấp như mưa, thòng dây thừng xuống Phật điện,
bốn người lần lượt xuống bên dưới, không khí ẩm mốc vẫn chưa thoát ra
hết bốc lên nồng nặc làm ai cũng ho sặc sụa, trên xà nhà phủ một lớp bụi dày, mạng nhện chăng mắc khắp nơi, bên dưới sâu đến rợn người, không
ngờ gian Phật điện này lại rộng lớn đến vậy, cả đoàn theo dây thừng tụt
xuống bên dưới, nhìn thấy chính giữa là một bức tượng nghìn tay nghìn
mắt rất lớn, lừng lững như một ngọn núi, mỗi bàn tay đều cầm một vật khí khác nhau, tượng cao khoảng bảy, tám trượng, xung quanh có tổng một
trăm lẻ tám con mắt và bốn mươi hai cánh tay, khuôn mặt nghiêm nghị
nhưng hiền dịu, khi ánh đèn soi vào bức tượng phản chiếu ánh sáng lấp
lánh, rõ ràng là được mạ vàng, hai bên là tượng các vị La Hán, Địa tạng
vương bồ tát, phía trước là tượng Di Lặc và Vi Đà Bồ tát, tất cả đều
mang phong cách điêu khắc thời Bắc Tống.
2
Bốn người đều bị choáng ngợp trước bức tượng Phật, đến khi tiếp đất
mới biết bên dưới toàn là bùn đất. Ông chủ Triệu lần đầu tiên đặt chân
tới đây, gian Phật điện bị nhấn chìm mấy trăm năm, ông vốn mê mẩn với
bức tượng Phật nghìn tay nghìn mắt, trong mơ cũng muốn được tới đây cho
biết. Bất kể một bức tượng nào trong số những bức ở đây đều là bảo bối
độc nhất vô nhị, hiển hiện trong gian Phật điện tối mờ này càng thể hiện sự thần bí, ông cứ đứng ngây người ra chiêm ngưỡng, cho tới khi nghe
thấy tiếng súng nổ bên tai mới định thần lại, vội vàng xác định vị trí,
dẫn theo ba người kia trốn ra phía sau bức tượng Phật lớn.
Tượng trong Phật điện nhiều không kể xiết, kích cỡ lớn bé khác nhau,
trên tường là những bức bích họa về truyền thuyết của Phật giáo, bên
dưới bệ đỡ của bức tượng Phật cao như núi đó là những gian thờ cao bằng
người bình thường, bên trong đều là những bức tượng Phật nghìn tay nghìn mắt với nhiều hình thái khác nhau.
Dương Phương thấy ông chủ Triệu đang vội vàng tìm kiếm trong số những bức tượng đó, anh ta hiểu rằng trong gian điện thờ này có thứ gì đó đặc biệt, nếu không trong lúc cận kề cái chết này, ông chủ Triệu đã không
màng tất cả chỉ để đi tìm vật đó. Đồ Hắc Hổ không kìm được cũng đích
thân tìm tới, không đơn giản chỉ là một vài bức tượng Phật, không lẽ
liên quan đến việc bức tượng nghìn tay nghìn mắt trấn áp thủy quái sông
Hoàng Hà?
Ý nghĩ đó vừa hiện ra thì nghe thấy tiếng ông chủ Triệu kêu lên:
"Chính là bức tượng này!" ông gọi Triệu Nhị Bảo tới giúp, hai tay cầm
chặt lấy thân bức tượng để xoay chuyển.
Dương Phương và Đạm Đài Minh Nguyệt cầm súng để yểm trợ hai bên, bắn
tất cả những bọn quan binh theo xuống dưới Phật điện. Tài bắn súng của
Đạm Đài Minh Nguyệt có thể nói là tuyệt đỉnh, hầu như không trượt phát
nào, mỗi lần nhả đạn là hạ gục một tên, nhưng bọn quân phiệt đông như
ong, xem chừng không thể cầm cự được lâu. Mặc dù Đồ Hắc Hổ đã lệnh cho
quân lính không được ham bắn làm hỏng tượng phật nhưng bọn chúng ngày
càng hăng máu, trong thế một mất một còn thì đâu còn tâm trí để ý tới
lệnh của cấp trên nữa, xung quanh tiếng súng nổ rầm rầm, đạn bay như
trấu, thiếu mỗi nước ném thẳng lựu đạn vào trong điện.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì ông chủ Triệu và Nhị Bảo đã di
chuyển được một nửa bức tượng Phật, cùng lúc đó một tiếng động lớn vang
lên, đế đỡ hình hoa sen của bức tượng Phật nghìn tay nghìn mắt bỗng mở
ra một cánh cửa.
Dương Phương nghĩ chẳng phải bức tượng này trấn áp thủy quái sông
Hoàng Hà sao? Mới nghĩ vậy thì thấy ông chủ Triệu gọi mọi người đi vào
bên trong, lúc đó cũng chẳng kịp thời hỏi lại, chỉ vừa đánh vừa rút,
chui vào đường hầm bên dưới bức tượng, bên trong như một hang động, có
một quả cầu đá trên một chiếc đòn bẩy, sau khi khởi động thì quả cầu đá
lăn xuống bịt kín lối vào. Quân đội của Đồ Hắc Hổ bị chắn ở bên ngoài,
người bên trong cũng đừng mong có lối ra.
Sau khi thoát chết, Dương Phương định thần lại, bật đèn pin lên xem
xét, phát hiện trong động còn có một đường hầm bằng đá, đường hầm phẳng
rộng, chiều ngang khoảng năm, sáu người đứng sát nhau, không rõ đường
hầm đó thông đi đâu, chỉ thấy đứng trong đường hầm nghe gió thổi lạnh
buốt, chứng tỏ bên trong rất rộng và sâu, trên tường khắc chi chít kinh
văn pháp chú, anh ta nhận ra đây là "Kim cương phục ma chú", nếu không
có yêu ma quỷ quái thì không tự dưng lại khắc kinh này trên tường, trong lòng thấy lạ đang định hỏi ông chủ Triệu đây là nơi nào?
Vừa định lên tiếng thì nghe thấy ông chủ Triệu kêu lên một tiếng
"Ối!". Hóa ra lúc ở Phật điện, ông chủ Triệu đã bị trúng đạn ở bụng,
trong lúc tình hình căng thẳng ông cũng không để ý tới, đến khi rút được vào trong đường hầm thì không trụ được vì mất quá nhiều máu. Ba người
vội vàng dìu ông ngồi xuống để xem xét vết thương, ông chủ Triệu nắm
chặt tay Dương Phương như muốn nói điều gì đó, lời nói đã tới cửa miệng
nhưng chưa kịp thốt lên thì đã tắt thở ngay sau đó.
Ông chủ Triệu chết quá đột ngột, Dương Phương cảm thấy đau lòng khôn
xiết, sinh tử vốn vô thường như vậy, vừa quen nhau chưa được bao lâu,
không ngờ đã âm dương cách trở. Nhị Bảo ôm lấy thi thể ông chủ Triệu,
người đần ra như kẻ ngốc, không ngừng khóc gọi chủ nhân. Đạm Đài Minh
Nguyệt từ nhỏ đã nương tựa vào ông chủ Triệu, tình như cha con, giờ đã
khóc ngất đi. Dương Phương vội đỡ lấy cô, tới khi tỉnh lại liền chạy ra
ôm lấy thi thể ông chủ Triệu khóc lóc thảm thiết. Lúc này chỉ nghe thấy
tiếng nổ đinh tai, vách đá cũng bị chấn động rung lên bần bật.
3
Ba người hiểu ra bọn quân phiệt đang dùng thuốc nổ để phá cửa hầm,
Dương Phương chửi thầm: "Đồ Hắc Hổ khốn nạn! Cắn được người rồi là không chịu nhả ra". Lần này tuy chưa phá được cửa hầm, nhưng nếu cho nổ lần
nữa thì cho dù cả ba người không bị nổ tan tành mây khói cũng bị bọn
lính đông như ong tràn xuống bắn chết.
Dương Phương biết không thể ở lại chốn này lâu, phải thoát ra theo
lối đường hầm, người chết rồi không thể sống lại, có khóc lóc cũng vô
dụng. Vì không muốn thi thể ông chủ Triệu rơi vào tay quân phiệt, chết
rồi mà còn phải chịu nhục, anh liền đổ dầu lên thi thể ông rồi đốt cùng
chiếc đầu của Mạnh Bôn. Đạm Đài Minh Nguyệt tuy rất đau lòng nhưng cũng
hiểu đại cục, biết được đâu là việc quan trọng, cô gạt nước mắt, nhìn
lần cuối thi thể đang bị ngọn lửa thiêu đốt, kéo Nhị Bảo đang khóc ngất
ra, rồi theo Dương Phương tiến vào trong đường hầm.
Từ đời bố của Triệu Nhị Bảo đã hầu hạ cho nhà họ Triệu, từ trước đến
nay ông chủ nói gì thì cậu ta làm cái đó, bản thân mình chưa làm chủ
điều gì, giờ đây gặp đại nạn này, trong lòng hoang mang vô cùng, chỉ còn cách hỏi Đạm Đài Minh Nguyệt: "Đại tiểu thư, ông chủ mất rồi, từ giờ
chúng ta phải làm sao đây?" Đạm Đài Minh Nguyệt nói: "Đương nhiên phải
tìm cách ra khỏi đây rồi tìm cơ hội giết Đồ Hắc Hổ để trả thù." Dương
Phương nói: "Đúng thế, còn sống thì làm gì cũng được, một khi đã chết
thì mọi việc cũng trở nên vô nghĩa, không cần phải nghĩ nhiều như vậy,
tránh cho qua hôm nay đã rồi tính, mọi người có biết con đường hầm này
thông tới đâu không?"
Những chuyện ông chủ Triệu biết thì Đạm Đài Minh Nguyệt đều biết, cô
kể lại cho Dương Phương. Từ cổ tới nay, nạn lũ trên sông Hoàng Hà rất
khó trị, mỗi năm có lụt đều nhấn chìm không ít người dân. Thời Bắc Tống, ngôi chùa Đại Hộ Quốc đã được dựng lên bên bờ sông để trấn hà an dân.
Bên ngoài thì như vậy, nhưng thực chất là để trấn yêu. Trước đây có một
truyền thuyết rất đáng sợ, kể rằng thành Khai Phong bên bờ sông Hoàng Hà là thành trì trên thành trì, ngày nay nhìn từ trên xuống ít nhất cũng
có sáu bảy thành trì, toàn do lụt sông Hoàng Hà, đất phù sa bồi đắp
khiến nước sông ngày một dâng cao, mỗi lần có lụt, nước sông và phù sa
nuốt trọn thành trì, mấy nghìn năm trôi qua, thay đổi nhiều triều đại,
khiến thành trì sau chồng lên thành trì trước tạo thành một kỳ quan hiếm gặp. Tương truyền, thành Khai Phong là "Tam sơn bất hiển, ngũ môn bất
chiếu", tam sơn bất hiển là ý nói ngoài thành Khai Phong có địa danh đều có chữ sơn nhưng những vùng đó không có ngọn núi nào, chỉ là đồng bằng, thực ra ngọn núi đó dần bị phù sa sông Hoàng Hà bồi lấp, từ đó có thể
thấy lớp đất do phù sa bồi lấp sâu tới mức nào, càng xuống sâu thì niên
đại của thành trì phía dưới càng lâu. Thành trì lâu đời nhất có thể tính được là Đại Lương thành của thời Xuân Thu Chiến Quốc, sớm hơn nữa chưa
hẳn là không có mà chỉ do không có tài liệu của sử sách để truy cứu. Đa
phần là thành trì trống bị phù sa vùi lấp nhưng cũng có vài lần do gặp
đại nạn khiến toàn dân trong thành bị chôn sống. Anh thử nghĩ xem, cả
thành trì bị chôn vùi thì kiểu gì cũng có khe hở nhưng không thể nào có
người còn sống được. Vậy mà có lúc động đất, thì cổ nhân từ hàng nghìn
năm trước từ dưới thành trì trong lòng đất bò lên qua những vết nứt trên mặt đất, những người này tỏa ra mùi hôi thối khó chịu, mặt xanh nanh
dài, đuổi bắt người dân để ăn thịt, nhưng khi thấy mặt trời thì toàn
thân đơ cứng không thể cử động, nói vậy rất giống cương thi, nhưng vẫn
có thịt có máu, vẫn thở bình thường, không ai biết đó là yêu quái gì. Vì vậy, ngôi chùa Đại Hộ Quốc này mới thờ tượng phật nghìn tay nghìn mắt,
bức tượng khổng lồ này trấn ngay ở cửa động, chính là chỗ năm xưa những
yêu quái xuất hiện, đó vốn là một dòng chảy ngầm dưới lòng đất, sau khi
nước rút thì thành một đường hầm, chắc là thông tới động cát bên ngoài
thành Khai Phong, theo sơ đồ dòng sông thì đó cũng là mắt sông.
Dương Phương nghe chuyện này thấy có điểm vô lý, năm xưa người dân
đều biết ở đây có yêu quái, tại sao không lấp luôn cửa động mà phải tạc
tượng lấp đường hầm làm gì?
4
Đạm Đài Minh Nguyệt nói, quân vương nghe lời quần thần nịnh nọt, nói
rằng thứ trồi lên từ dưới sông Hoàng Hà không phải là cương thi mà là
thần tiên trong lốt thân xác phàm trần, tu luyện nghìn năm đã đắc đạo
trường sinh bất lão, đạo giáo đều chú trọng việc sau khi chết hóa thành
lông hồng bay về trời, thân xác phàm trần càng đáng quý. Những cương thi này chắc do bị chôn vùi dưới đất nhưng không chết, đã ăn thịt Tê dưới
mắt sông Hoàng Hà, Tê chính là một rồng già sống dưới sông Hoàng Hà, sau khi chết thì trên thi thể mọc lên những cây nấm linh chi bằng thịt, ăn
thứ đó có thể trường sinh bất lão, chính vì vậy những người bị chôn dưới lòng đất mới có thể sống sót tới ngày nay, chỉ có điều họ bị những oan
hồn đeo bám. Quân vương là hiện thân của thánh minh thiên tử, nên cần độ hóa cho những cô hồn dã quỷ đó. Vậy nên quân vương mới tắm rửa sạch sẽ, thắp hương khấn vái trời đất, chọn ngày lành phái hai người đạo sỹ tới
bờ sông tìm thần tiên để xin phép thường sinh bất lão. Cũng có người
không tin thân xác phàm trần có thể thành thánh, nhưng cho rằng nơi đây
có kỳ chân dị bảo, thành trì quý giá nên mới bị chôn vùi toàn diện như
vậy, đồ vật trong thành hẳn chưa có ai động tới, một con lạc đà chết đói còn được khối thịt huống hồ là cả thành trì, có người tới để kiếm của
phát tài, có người tới để tìm thuật giúp thân xác phàm trần có thể thành thánh nhân, nên bỗng chốc đâu đâu cũng bàn luận vấn đề này nhưng không
ai dám đi tìm hiểu sự tình, sau cùng họ chọn một giải pháp trung gian,
đầu tiên tới bên bờ sông tạc một bức tượng nghìn tay nghìn mắt khổng lồ, tạm thời bịt kín miệng hố, nhưng để lại một con đường hầm, mỗi năm đều
mời cao tăng tới độ hóa những ác quỷ đó. Nhưng chưa đợi quân vương chọn
người đi tìm phép tiên thì quân lính nhà Kim đã đánh tới tiêu diệt Bắc
Tống, sau đó Hoàng Hà đổi dòng, lũ lụt kéo theo lượng phù sa bùn đất lớn đã nhấn chìm cả ngôi chùa, cùng với sự thay đổi triều đại, nơi đây dần
bị con người lãng quên.
Đạm Đài Minh Nguyệt còn kể với Dương Phương, ông chủ Triệu nói dã tâm của Đồ Hắc Hổ rất lớn, phần là hắn muốn đào thành cổ dưới phủ Khai
Phong, một phần hắn muốn tìm thần vật đã khiến cho người xưa có thể
trường sinh bất tử. Ông chủ Triệu tuy biết chuyện này nhưng ông không
mấy tin vào những truyền thuyết ma quỷ, chỉ muốn lấy những tượng phật và báu vật của chùa lên tránh rơi vào tay quân phiệt. Trong lúc đường cùng mới vô tình phát hiện ra đúng là có đường hầm ngầm phía dưới bức tượng
Phật khổng lồ. Điều này cho thấy đường hầm này thông ra mắt sông, còn có yêu quái hay không thì không ai có thể phán đoán được.
Dương Phương hiểu được ngọn ngành sự việc, trong lòng nghĩ: "Tình thế này đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cổ nhân bị chôn vùi trong bùn đất
mà không chết sao? Mắt sông Hoàng Hà có yêu quái gì?" vừa nghĩ tới đó
thì phía sau lưng vọng tới tiếng mìn nổ, phía xa lốm đốm ánh lên những
tia lửa, Đồ Hắc Hổ đã cho nổ tung bệ đá, đội quân của hắn lập tức xông
xuống phía dưới.
Đồ Hắc Hổ tuy trong quân đội nhưng thường ngày vốn hay mê tín, bí mật dời mộ tổ về chôn ở Lôi Công Lĩnh, cho rằng đã giấu được trời đất,
không ngờ lại bị đổ đấu, tức đến thổ huyết, may đã tìm ra đường hầm
thông xuống thành trì dưới đất, hắn ta nghe nói bên dưới có thần vật,
huống hồ mấy tên đào trộm mộ tổ nhà hắn cũng trốn xuống đó, không băm
vằm được bọn nó thì khó mà làm tan được nỗi hận trong lòng. Trước đó,
hắn sai Biên Hải Long làm thuyết khách là để bắt sống moi tin đứa đã đào trộm mộ, còn truyền thuyết tượng phật dùng để trấn áp yêu quái rồi bên
dưới có đường hầm ngầm thì hắn rõ như lòng bàn tay. Giờ hắn đã cho nổ
tung cửa hầm, đích thân dẫn quân xông xuống, hơn bốn trăm quân lính đi
theo đều là những tay tinh nhuệ, chỉ cần đánh hơi thấy nơi nào có tiền
có khói bếp thì thậm chí không cần mạng sống để liều mình, tên nào cũng
có một khẩu súng ngắn, một khẩu súng trường, sau lưng còn một thanh đao, thắp mấy trăm bó đuốc, xếp hàng đi vào đường hầm. Đồ Hắc Hổ tay cầm
súng, đi giữa chỉ huy, vừa đi vừa giơ súng lên hạ lệnh: "Các quân sỹ
nghe đây, hãy theo ta đi lấy báu vật, ai đi sẽ được thăng quan trọng
thưởng, ai dám quay ra thì ta sẽ cho ăn đạn ngay lập tức, bọn trộm thoát vào đường hầm gồm bốn tên, giờ đã chết một tên, còn lại ba tên, nếu bắt được một tên còn sống thì ta sẽ thưởng hai mươi thỏi bạc, chết thì
thưởng mười thỏi." Quân sỹ đồng thanh trả lời, ỷ vào thế đông lực mạnh
không coi ai ra gì, đều muốn bắt sống để lĩnh thưởng, mấy hàng lính đi
đầu thu súng lại, rút đao ra, cầm đuốc tiến lên phía trước.
Dương Phương nhìn thấy thế lực quân phiệt hết sức hung hãn đang đuổi
theo rất gấp, vội tắt đèn pin, may mà Dương Phương có đôi mắt tinh
tường, đi trong bóng tối vẫn nhìn thấy rõ ràng, anh nói Đạm Đài Minh
Nguyệt và Nhị Bảo theo sát phía sau, súng đeo cả sau lưng, nắm lấy tay
nhau đi trong bóng tối. Trong đường hầm rộng rãi bằng phẳng, tuy khoảng
cách với bọn quân phiệt còn xa nhưng vẫn thấy được ánh lửa sáng lên phía sau lưng.
Nhị Bảo thấy quân binh đuổi theo sát phía sau thì hồn vía lên mây,
run rẩy nói: "Đại tiểu thư, sớm muộn gì cũng bị bọn Đồ Hắc Hổ đuổi kịp
thôi, mình phải làm gì bây giờ?"
Đạm Đài Minh Nguyệt cũng bất giác toát mồ hôi lạnh, nhưng cô là người có chủ kiến, liền nói với Nhị Bảo: "Chuyện đã đến nước này chỉ còn cách tùy cơ ứng biến thôi."
Dương Phương không khỏi khâm phục Đạm Đài Minh Nguyệt gan dạ, nghĩ
tới tình cảnh lúc này của mọi người, đúng là mối nguy hiểm khủng khiếp
chưa từng gặp bao giờ, đến như anh cũng chỉ có thể nghĩ "tùy cơ ứng
biến". Nghe thấy hiệu lệnh thét lên phía sau lưng, hình như bọn quân
phiệt đã chui xuống đường hầm, nỗi tức giận trào dâng, định quay lại một phen sống mái với chúng, nhưng nghĩ lại lời dặn dò của Thôi lão đạo
đành phải nhẫn nhục, tiếp tục mò mẫm trong bóng tối.
Đi thêm một đoạn thì tới nhánh dòng sông đã cạn nước, địa hình chật
hẹp hơn, thực ra nơi đây trước là dòng chảy ngầm của con sông, đường hầm uốn khúc quanh co, lúc rộng lúc hẹp, dưới nền toàn bùn đất và cát, mỗi
bước chân đi đều bị lún sâu rất khó rút chân lên. Ba người bỏ xa đội
quân đang đuổi theo phía sau một đoạn, tạm thời không nhìn thấy ánh lửa
nên bật đèn pin lên, họ lại tiếp tục di chuyển trong đường hầm ngoằn
ngoèo. Bỗng phía trước xuất hiện một bức tường thành màu vàng đất chắn
ngay trước mặt, phía trên một màu tối đen, nghe ngóng phía bên kia không thấy động tĩnh gì.
Nhóm Dương Phương đi men theo bức tường tới phía cổng thành, thấy bố
cục đường xá bên trong vẫn nguyên vẹn, vừa sâu vừa hẹp, giống như hào
giao thông quân sự, nhưng nhà cửa đều bị bùn cát phủ lấp, chỉ nhìn thấy
hình thù cao thấp mà thôi, không thể phân biệt được là thuộc triều đại
nào.
Khai Phong là sông trên trời mà thành trì dưới lòng đất, sông Hoàng
Hà chảy xiết nên phù sa bồi đắp ngày càng nhiều, sông ngày càng cao,
thậm chí cao hơn thành Khai Phong, vậy mới gọi sông trên trời, thành lũy cổ bên dưới thành Khai Phong chính là thành trì ngầm trong lòng đất. Lũ lụt sông Hoàng Hà là đại nạn từ xưa tới nay, đất bồi của sông hết lớp
này tới lớp khác khiến mặt đất ngày càng cao hơn, nhưng bên trong vẫn có những khe hở, năm này qua năm khác thành những đụn cát lớn, ngôi thành
cổ này năm xưa rơi vào động cát nên tổng thể vẫn nguyên vẹn hơn những
thành trì cổ bên dưới thành Khai Phong, nhưng mỗi lần lũ lụt nước dâng
lên, những động cát đó cũng chìm dưới nước, ngày nay chỉ còn lại những
ngôi nhà xây bằng gạch kiên cố, những kiến trúc khác chỉ còn dấu tích
nền đất hoặc tường đất.
Đạm Đài Minh Nguyệt nói: "Xem ra nơi này nhiều lần bị nhấn chìm trong nước, năm xưa khi thành trì bị lún vào động cát, nếu may mắn thoát chết chắc cũng không sống được bao lâu, nên ngôi thành trì này chẳng có châu báu ngọc ngà cũng chẳng còn ai sống sót, chỉ là một thành phố chết."
5
Nhị Bảo thở hổn hển: "Không chạy được nữa rồi, có thể vào trong thành trốn tạm không..."
Dương Phương nói: "Dù sao cũng không chạy ra được, chúng ta vào trong thành thử làm hoàng thượng xem sao."
Nhị Bảo là một người lạc quan, liền nói: "Lục ca, nếu huynh là hoàng thượng thì đại tiểu thư làm hoàng hậu, tôi làm tướng quân."
Dương Phương nói: "Huynh đệ, ngữ cậu chưa làm tướng quân được đâu, cùng lắm chỉ làm thái giám."
Đạm Đài Minh Nguyệt nói: "Hai người còn có thời gian mơ mộng nữa à, quân phiệt sắp đuổi tới nơi rồi."
Mới đứng nói chuyện một lúc mà quân của Đồ Hắc Hổ đã tới ngoài thành. Ba người không dám dừng lại, vội vã vào bên trong. Bọn binh lính nhìn
thấy ba người từ xa như nhìn thấy sáu thỏi vàng, chẳng ai dám nổ súng,
ai cũng tranh lên trước để đuổi theo, tiếng la hét chửi bới ầm ĩ vang
lên phía sau.
Nhóm Dương Phương thoát vào trong thành, để lại vết chân phía sau
lưng, nhưng vì bọn Đồ Hắc Hổ bám riết phía sau, ba người lại quá mệt
mỏi, chẳng kịp xóa dấu vết, cứ thế chạy thẳng đến cổng thành phía bên
kia, phía trước mặt đất ngày một lún hơn, khắp nơi đều là nước, mặt nước mênh mông, không còn đường nào để chạy thoát nữa.
Đạm Đài Minh Nguyệt hạ khẩu súng săn trên lưng xuống cầm sẵn trên
tay, nấp sau một bức tường, nếu nhân lúc nhộn nhạo mà bắn trúng Đồ Hắc
Hổ thì tốt, nếu không thì nhảy xuống sông tự tử, thà chết chứ không để
rơi vào tay quân phiệt.
Dương Phương nói: "Trong đám lộn nhộn kia khó mà phân biệt được mục
tiêu, nếu một phát không bắn trúng Đồ Hắc Hổ, tuyệt đối không còn cơ hội thứ hai, hay là tôi nấp sau cổng thành, cho chúng một điều bất ngờ, cô
và Nhị Bảo leo lên phía trên thành, chờ thời cơ tiếp ứng."
Đạm Đài Minh Nguyệt không biết Dương Phương làm thế nào để nấp tại
cổng thành mà không bị phát hiện, nhưng bọn quân phiệt đã đuổi tới nơi,
đành cùng Nhị Bảo tìm chỗ có thể trèo để leo lên đỉnh thành.
Dương Phương biết lần này chết chắc mà không còn cơ hội sống, nhưng
nếu không kéo theo được Đồ Hắc Hổ thì chết cũng không nhắm được mắt. Anh ta tắt đèn dầu, nấp vào chân tường, Dương Phương đứng phía bên ngoài,
bọn quân phiệt đuổi từ phía sau tới, hầu hết đều đã vào trong thành, hai bên cách nhau chỉ một cái cổng thành. Một tên lính muốn lập công đầu,
chạy lên rất nhanh, một tay giơ cao ngọn đuốc, một tay cầm súng xông vào cổng thành, Dương Phương nghe thấy tiếng bước chân đã tới gần, rút roi
ra nhằm trúng đầu tên lính quất tới, tên lính này đã dày dạn trận mạc,
cũng kịp giơ khẩu súng lên đỡ nhát roi của Dương Phương quất tới, coi
như phản ứng nhanh, khổ nỗi lực đánh của Dương Phương quá mạnh, chiếc
roi lại nặng, khẩu súng bị đánh gãy làm đôi, đầu cũng nát bét, đổ gục
xuống đám bùn đất mà không kịp kêu lên một tiếng.
Dương Phương đạp thi thể tên lính sang một bên, nhặt lấy bó đuốc vứt
xuống nước tắt ngóm, trong thành cổ nếu không có đuốc đốt sáng thì không nhìn thấy gì, bọn lính truy đuổi phía sau không nhìn rõ tình hình phía
trước, thấy có ánh lửa vẫn lay động phía trước thì cho rằng còn phải
tiếp tục tiến lên, ai cũng mong lập công đầu, ra sức chạy, chỉ cắm đầu
cắm cổ đuổi theo. Dương Phương từ chân tường thành di chuyển vào bên
trong cổng thành, hít một hơi thật sâu, lấy hết sức bình sinh nhảy lên
bám vào đỉnh cổng thành như một con thằn lằn.
Bọn quân phiệt đuổi tới, rầm rộ chạy qua cổng thành ngay phía dưới
Dương Phương, chẳng ai nghĩ là có người trốn ngay phía trên đỉnh đầu
mình, khoảng hơn năm mươi tên chạy qua, Đồ Hắc Hổ tiến tới giữa đám quân lính tiền hô hậu ủng. Hắn vào thành, tận mắt nhìn thấy không có thần
tiên, cũng chẳng có núi vàng núi bạc thì thất vọng vô cùng, phía trước
chẳng còn đường tiến, nên liền lệnh cho quân lính phân chia nhau đi lục
soát, không được để tên trộm nào chạy thoát, mấy tên phó tướng bên cạnh
hắn cũng lớn tiếng hò hét: "Mấy tên trộm tép riu này dám vuốt râu hùm,
dám đào trộm mộ tổ nhà thống đốc, cũng không nghĩ xem chúng nó có mấy
cái đầu, phải bắt sống chúng lột da ép mỡ chúng để thắp đèn trời."
Dương Phương ở phía trên nghe thấy mồn một, đúng là cơ hội ngàn năm
có một, nếu lúc này nhảy xuống, anh chắc mười mươi có thể đánh vỡ đầu Đồ Hắc Hổ, nhưng quân lính xung quanh hắn quá đông, thằng nào cũng sát khí đằng đằng, gươm súng đầy đủ. Anh có thể giết được Đồ Hắc Hổ nhưng khó
mà thoát thân, không bị đạn lạc bắn chết thì cũng bị rừng đao chém chết. Nhưng cơ hội chỉ đến trong chớp mắt, không có thì giờ để nghĩ ngợi
nhiều, Dương Phương từ trên thành phi xuống như chim bay, lựa tư thế tốt nhất, nhắm thẳng đầu Đồ Hắc Hổ quất tới.
Dương Phương dồn hết mười hai phần công lực vào chiếc roi, dồn hết kỹ thuật mà mình đã từng luyện được vào lần xuất chiêu này, trong lòng
nghĩ: "Đồ Hắc Hổ đầu ngươi có cứng mấy đi chăng nữa cũng không thể cứng
hơn cương thi ở Lạc Dương mình đồng da sắt được."
6
Lần này bị tấn công bất ngờ, Đồ Hắc Hổ bản lĩnh đến mấy cũng không
thể ngờ Dương Phương lại treo mình trên nóc cổng thành, nhưng vì trong
thành cổ khắp nơi toàn là bùn nước nên trước khi Dương Phương ra tay đã
làm rơi một ít bùn đất trúng ngay đầu của Đồ Hắc Hổ, với bản lĩnh nhạy
bén, hắn biết ngay có điều bất thường nên khi chiếc roi của Dương Phương quất tới hắn đã kịp né tránh, chiếc roi đồng xoẹt qua người hắn, sém
chút nữa đầu đã lìa khỏi cổ, lực roi quất ra mạnh đến nỗi tuy không đánh trúng người nhưng tạo ra luồng gió quét qua mặt Đồ Hắc Hổ đau rát,
khiến hắn vừa thất kinh vừa phẫn nộ, hét to: "Tên trộm to gan kia", rồi
rút súng ra nhằm thẳng Dương Phương bóp cò.
Dương Phương vốn đinh ninh sẽ đánh trúng đầu Đồ Hắc Hổ, không ngờ hắn phản ứng quá nhanh, đã tránh được trong gang tấc. Trong lúc tiếp đất đã nhìn thấy Đồ Hắc Hổ rút súng ra, anh ta cũng ra tay nhanh như gió, liên tục quất ba roi, roi đầu đánh bay khẩu súng của Đồ Hắc Hổ, hai roi sau
đánh vào hai vai của hắn. Roi đồng quất nhanh như gió, Đồ Hắc Hổ chưa
kịp lên nòng thì súng đã bị đánh rơi, hắn càng tức giận hơn, lùi một
bước tránh roi thứ hai, rút thanh đao bên hông ra, nghe tiếng gió quất
vù vù hẳn lực đánh rất mạnh, không thể đỡ bằng lưỡi đao được, liền dùng
cán đao đỡ roi thứ ba, sau đó chuyển sang phản công, tiếng đao chém
trong không khí nghe vun vút. Dương Phương thấy Đồ Hắc Hổ đao pháp lợi
hại, đành thu roi tiếp chiêu.
Đạm Đài Minh Nguyệt và Nhị Bảo trốn trên thành lầu, nhìn thấy bên
dưới đèn đuốc sáng trưng, chi chít hàng trăm quân lính, tuy không nhìn
thấy Dương Phương đánh nhau với Đồ Hắc Hổ ra sao, nhưng nghe thấy tiếng
hô hét của hai bên thì cũng thấy lo lắng.
Lúc này, Đồ Hắc Hổ và Dương Phương đánh nhau chưa tới hồi phân giải,
nếu ở nơi đất bằng rộng rãi thì Dương Phương cũng chưa chắc đã là đối
thủ của Đồ Hắc Hổ, chuyện đến nước này đành phải liều mạng thôi, anh dựa vào địa thế trong cổng thành để xoay xở, nên vẫn miễn cưỡng cầm cự
được. Đồ Hắc Hổ xuất thân từ thổ phỉ nhưng luyện được thân thủ phi phàm, trên ngựa dưới đất võ nghệ đều tốt, thường ngày hiếm khi gặp được đối
thủ, tự xưng là thần dũng, hai năm gần đây làm thống đốc quân đội, quyền cao chức trọng nhưng vẫn không thay đổi được thói quen giết người, lúc
này đây cũng đang quyết tâm dồn đối phương vào chỗ chết, hắn gầm lên một tiếng rồi thay đổi chiêu thức, tay phải cầm đao đỡ roi đồng, tay trái
tung chưởng thiết sa.
Dương Phương biết sự lợi hại của chiêu này nên không dám đỡ liều, vội lùi lại nhưng hai phía cổng thành đều có binh lính cầm đao vây kín,
không sao xông ra ngoài được, trong lúc hoảng hốt vội tránh sang một bên tường đá. Binh lính thấy thống đốc chiếm thế thượng phong, ép được đối
phương vào bước đường cùng đều hò reo ầm ĩ. Đồ Hắc Hổ thấy Dương Phương
bỏ chạy liền nghĩ: "Với thân pháp của người này, không hẳn có thể bay
lên tường thành như các hiệp sỹ thời Đường, hơn nữa hang động dưới chân
thành rộng tới đâu cơ chứ, bên ngoài gươm súng như rừng ta còn sợ hắn
chạy lên trời chắc", liền xách đao đuổi theo mà không biết Dương Phương
còn một chiêu nữa, đó là "Tản thủ tiên". Lúc này Dương Phương đã chạy
tới chân tường, chỉ nghe tiếng gió không ngoảnh đầu lại, bất ngờ giơ tay ra phía sau, hét lên một tiếng: "Trúng!" cùng lúc chiếc roi bay ra khỏi tay.
Tản thủ tiên của Dương Phương trăm lần xuất chiêu chưa thất bại lần
nào, là chiêu sát thương cực hiểm, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không tùy tiện sử dụng. Lúc này khoảng cách của hai người khá gần, nếu là
người khác hẳn đã bị roi quất thẳng mặt, nhưng Đồ Hắc Hổ võ công lợi
hại, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn kịp đưa đao lên đỡ, thanh đao
bị chém làm đôi, chiếc roi bị chuyển hướng chỉ sát thương ở vai của Đồ
Hắc Hổ rồi bật mạnh vào tường phát ra tiếng kêu lớn. Dương Phương nhanh
như chớp, đón lấy chiếc roi trước khi nó rơi xuống đất, lập tức đánh
loạn xạ lên người Đồ Hắc Hổ. Trong tay Đồ Hắc Hổ chỉ còn lại một nửa
thanh đao, trong khi Dương Phương tới tấp tấn công, roi quất tứ phía như mưa rơi. Vừa rồi bị chiêu "Tản thủ tiên" làm cho lạnh toát toàn thân,
trên bả vai vẫn truyền đến từng cơn đau, nhức nhối thấu xương khiến hắn
chân tay luống cuống, không còn khả năng tiếp chiêu nữa. Dương Phương
chuyển bại thành thắng, đang định hạ thủ kết liễu Đồ Hắc Hổ thì chợt
thấy đám binh lính nhốn nháo loạn xạ, chạy hết cả vào bên trong cổng
thành.
7
Dương Phương và Đồ Hắc Hổ bị quân lính chen lấn đùn đẩy ra khỏi cổng
thành, Đạm Đài Minh Nguyệt thấy Dương Phương ló ra liền lập tức thả dây
thừng xuống giúp anh ta leo lên trên. Dương Phương không dám liều đánh,
thu roi lại, nhân lúc hỗn loạn đu dây thừng lên phía trên tường thành.
Sau khi cứu Dương Phương, Đạm Đài Minh Nguyệt cầm lấy súng săn định
bắn Đồ Hắc Hổ thì hắn đã trốn vào góc chết phía dưới thành. Bọn binh
lính dưới chân tường thành phát hiện bên trên có người thì bắt đầu nổ
súng, hiềm nỗi không đèn đóm, phía trên lại tối đen nên khó mà bắn
chuẩn, lại nghe thấy trong đám binh lính có người kêu lên rằng thượng
nguồn sông Hoàng Hà đang có lũ, là trận lũ lớn nhất trong vòng một trăm
năm nay, thành Khai Phong đã ngập trong nước, không biết có bao nhiêu
người đã làm mồi cho hà bá, số quân lính phía trên bến phà đều đã chui
xuống hết bên dưới, nước lụt cũng đang tràn vào bên trong.
Đồ Hắc Hổ nhặt được một khẩu súng và thanh đao, quay lại bắn chết mấy tên lính định tháo chạy, vung đao lên lại chém chết bốn năm tên nữa mới tạm thời ổn định được đám hỗn loạn, hắn hét lên: "Mẹ chúng mày, cuống
cái gì? Nơi này là động cát, nước có vào nhiều mấy cũng bị ngấm hết, đợi nước rút rồi lên vẫn không muộn, giờ phải đi bắt ba đứa đáng chết kia
rồi băm vằm cho ta!"
Thuộc hạ của Đồ Hắc Hổ vốn gan lì, nghe mệnh lệnh của Thống đốc như
vậy lập tức mọi tiếng ồn ào đều im bặt. Đồ Hắc Hổ cố nhịn cơn đau ở vai, ngẩng đầu hét lên phía trên thành: "Đao pháp của bổn thống đốc tuy
nhanh nhưng không phải để chém đám chuột bọ vô danh, nay các người đã
như cá trong rọ, chết tới nơi rồi có dám để lại danh tính không?"
Dương Phương hét lại: "Bọn tao nghe thấy rồi. Ông nội mày là Đả thần
tiên Dương Phương, đào mộ tổ nhà thống lĩnh quân phiệt Đồ Hắc Hổ, đánh
xác chết, lấy báu vật, tên nào không sợ chết thì cứ lên đây nếm thử roi
của ông."
Đồ Hắc Hổ nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ muốn moi tim ăn sống ba tên kia, nên đích thân đem theo thuộc hạ leo lên thành, hạ tử lệnh phải bắt sống bọn Dương Phương, thật là "Hiệu lệnh xuất thời sương tuyết lạnh,
uy phong đáo sở quỷ thần kinh".
Đạm Đài Minh Nguyệt nấp sau lô cốt đất cao nhất trên thành, dặn dò
Nhị Bảo ở bên cạnh chỉ việc phụ trách nạp đạn, cô bắn một lúc hai khẩu
súng săn hai nòng, hạ gục từng tên lính leo lên trên thành, mỗi lần nổ
súng tất có một tên lính lộn cổ xuống dưới, những tên lính sau vẫn không sợ chết, tiếp tục bò lên như ong như kiến.
Đúng lúc đó, đám binh lính phía dưới lại nhao nhao loạn xạ, có tiếng
thét lên kinh hãi, nghe như có ai đó nói nhìn thấy thần tiên xuất hiện
trong thân xác phàm trần.