Mắt thấy cách đại hội giao lưu đấu pháp chỉ còn một ngày, cả khách sạn Thiên Thai đều đã chật cứng người, bất luận phòng chữ Thiên Địa Nhân nào, không còn chỗ trống.
Nói đến khách sạn Thiên Thai này chưởng quỹ xác thực sẽ làm trò gian manh không giống những chỗ khác, cũng khó trách có thể làm khách sạn to lớn trong Ngọc An Thành này. Ví dụ như mấy ngày nay, trong khách sạn mời một người thuyết thư cực kỳ nổi danh trong thành Ngọc An Thành, tự mình đến khách sạn Thiên Thai thuyết thư cho những người trong đại sảnh tầng dưới cùng.
Trong đại sảnh đặt bàn ghế, trên bàn còn đặt trái cây nước trà.
Các đại nhân trong phòng chữ Thiên không ai đồng ý nể nang mặt mũi trong đám người huyên náo này, khách nhân trong phòng chữ Địa cũng phòng chữ Nhân lại dồn dập đến ủng hộ. Đại sảnh tầng dưới cùng của khách sạn Thiên Thai, liên tục mấy ngày đã là tiếng khen ngợi dậy sóng.
Mấy ngày nay Tô Diệp Tử tình cờ đi ra ngoài “dắt” đồ đệ ngoan đi dạo, mỗi khi nghe tới cũng nở nụ cười cho qua, mà cũng chưa từng nghỉ chân ở đại sảnh tầng dưới cùng.
Hôm nay lại là một ngoại lệ.
Vân Khởi cùng Tô Diệp Tử ới vừa xuống lầu, khi đang định ra ngoài cửa, phía sau truyền đến từng tiếng trong vắt của người thuyết thư ——
“Lại nói đến Khúc Kiếm tiên quân, đó cũng là...”
Âm thanh phía sau thấp xuống, bước tiến của Tô Diệp Tử lại dừng lại, sau đó đứng tại chỗ vẻ mặt có chút vi diệu.
“Sư phụ?” Chẳng biết vì sao Tô Diệp Tử đột nhiên ngừng cước bộ, Vân Khởi cũng dừng theo, nhìn sang.
Vào lúc này thần sắc trên mặt Tô Diệp Tử có hơi biến hóa đôi chút, hắn vỗ vỗ Vân Khởi, xoay người trực tiếp đi về phía đại sảnh: “Đồ đệ ngoan, hôm nay cùng sư phụ đi nghe thuyết thư một đoạn.”
Lúc hai người đi qua, đại sảnh người đông như mắc cửi đã không dư lại bao nhiêu chỗ trống, thật vất vả tìm được hai vị trí, Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi liền một trước một sau đi tới, ngồi xuống. Ngồi xuống chưa được một giây, Tô Diệp Tử cười híp mắt quay đầu hỏi thăm người bên cạnh đang nghe đến say đắm ngon lành.
Người kia xoay mặt qua, chính là tiểu nhị tiếp đón Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi hôm đó. Đối phương vừa nhìn thấy Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi ngồi xuống bên cạnh, không khỏi cả kinh, giơ tay định hành lễ, Tô Diệp Tử như là đã đoán được động tác của hắn vậy, từ sau tới trước đè tay hắn lại.
“... Sư phụ uống trà.”
Ngồi bên kia của Tô Diệp Tử Vân Khởi thần sắc bình tĩnh đưa một chén trà qua, vòng qua tay trái của Tô Diệp Tử, lại rơi lên bàn tay phải đang đặt lên cánh tay tiểu nhị của Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử không phát hiện dụng tâm bên trong, thật cao hứng nhận lấy, uống một ngụm rồi đặt lên bàn rồi không đụng tới nữa.
Mà lúc này, trên cái bục tạm thời dựng lên, người thuyết thư đang nói đến mặt mày hớn hở:
“Nói đến Khúc Kiếm tiên quân này, tuy đã phi thăng nhiều năm, nhưng đừng nói giới tu hành, mặc dù trong những phàm nhân không hiểu đại đạo như chúng ta, cũng là người người đều biết nhà nhà khen ngợi!”
“Nghe đồn rằng, người cao tám thước, bạch diện vô nhiêm; ngạch quan minh ngọc, mày kiếm như phong; mục tự hàn tinh, tị nhược huyền đảm; đan thân ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên. Nghĩ kinh hồng chi phiên phiên, nhược du long chi kiểu nhiên. Long chương phượng tư, có thể nói là thế gian hiếm thấy. Năm đó Khúc Kiếm tiên quân bằng một thanh xà kiếm đi khắp Tiên Vực, cứu vô số khổ nạn, thiên hạ ai ai cũng cảm ơn ân đức, dồn dập viết sách lưu truyền, lúc này mới có vô số truyền thuyết cùng điển cố ai cũng thích như bây giờ, để chúng ta có thể từ bên trong nhớ lại phong thái cả người đệ nhất thiên hạ ngày xưa...”
(Gương mặt trắng sạch không râu ria xồm xoàm, vầng trán cao, mày kiếm nhếch lên như đỉnh núi, mắt sáng như sao, mũi cao thẳng thon gọn, môi đỏ mềm mại, hàm răng trắng tinh. Thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng như chim nghịch nước, hình dáng khỏe mạnh như rồng)
Cố sự truyện ký của Khúc Kiếm tiên quân đi khắp Tiên Vực kia, bị người thuyết thư có Khởi có Thừa có Chuyển có Hợp* nói vang vang, khi tiếng nói dừng lại, người nghe đều khen hay. Với tình cảnh căng thẳng, thời khắc hồi hộp, trong đại sảnh đầy yên tĩnh này, Tô Diệp Tử đều có thể nghe thấy hàm răng của tiểu nhị bên cạnh nghiến đến vang kèn kẹt; giây lát hình ảnh xoay chuyển, sóng vỗ núi sập, sóng lớn diệt hết, một câu nói cười của người thuyết thư, lại chọc cho các thính khách hoàn hồn dồn dập không nhịn được cười.
*Bốn cách hành văn, làm thơ, sáng tác văn chương
Đến khi nước trà trên bàn được đổi từ bình này sang bình khác, trái cây đứa lê từ nhóm này đến nhóm khác, vỏ trái cây rơi đầy đất, mà ngoài cửa sổ tà dương dần nghiêng, lời bình của người thuyết thư này cũng dần dần đến kết thúc:
“Khúc Kiếm tiên quân sau khi du ngoạn xong, là một sự thịnh thế thái bình nhất thiên hạ. Hắn với một thanh xà kiếm, cứu hộ Tiên Vực, trong bảng ác nhân chín chín tám mươi mốt người toàn bộ đều đền tội dưới thanh xà kiếm kia. Sau đó ở ngoại thành phía Bắc, Ma Vực tu giả thế mạnh xâm lấn, tổn thương con dân Tiên Vực ta, đoạt kế sinh nhai của Tiên Vực ta, Khúc Kiếm tiên quân sau khi nghe nói thì vung kiếm tiến lên phía Bắc, một chiêu kiếm đánh cho cường đạo Ma Vực chạy trối chết; tiên quân không từ bỏ, tiến thẳng vào Ma Vực, truy đuổi tám ngàn dặm, cho đến khi kẻ xâm lấn cuối cùng bị chém dưới kiếm, sau đó thoát thân trong vòng vây của mấy chục cường giả Ma Vực, xúc động cười dài mà đi!”
Giọng nói của người thuyết thư nâng cao đến cực hạn, sau đó chậm rãi hạ xuống, nhưng cũng từng chữ vang vang ——
“Sau lần đó, ngoại thành phía Bắc Tiên Vực, trăm năm không có một người Ma Vực dám bước vào nửa bước!”
“Hay ——!”
Khi âm thanh của người thuyết thư vừa dứt, trong đại sảnh đã nhấc lên một mảnh khen hay sau hồi lâu ngột ngạt, tiểu nhị ngồi bên Tô Diệp Tử càng là kích động đến gân cổ vỗ bàn tán dương.
Tô Diệp Tử từ đầu tới cuối tựa hồ nghe đến say sưa ngon lành, nhưng bất luận người bên ngoài căng thẳng nghẹt thở hay là kích động, hắn đều không hòa vào trong đó, trái lại giống như cách xa ở thế ngoại, không buồn không vui không bi không giận ngồi nghe mà thôi.
Bởi vì Tô Diệp Tử muốn đến, Vân Khởi ngồi bên cạnh nghe tỉ mỉ, nhưng cũng quan sát biểu cảm của Tô Diệp Tử không ít, lúc này thấy đối phương giống như hiện lên chút thần thái thẫn thờ hoài niệm, ánh mắt Vân Khởi trầm xuống, nhưng không nói một lời.
Khi lời bình nơi đây kết thúc, giữa trường tuy còn người chưa thõa mãn vẫn còn thổn thức, nhưng đa số đều đã dần dần đứng dậy rời đi. Sau khi Tô Diệp Tử hoàn hồn, cũng đứng dậy, chia tay tiểu nhị mặt vẫn còn kích động bên cạnh, rồi định đi ra ngoài đại sảnh
“Sư phụ cùng Khúc Kiếm tiên quân kia...” Vân Khởi bỗng dưng mở miệng, thanh tuyến trầm thấp, một lát sau hắn nâng mắt đón nhận tầm mắt nhìn lại của Tô Diệp Tử, trầm giọng nói, “Chẳng lẽ là quen biết cũ?”
Giờ khắc này Tô Diệp Tử đã khôi phục lại dáng vẻ cười tủm tỉm không nhìn ra tâm tình từ lâu: “Sao lại thế được, nhân vật anh truyền kỳ quang minh nổi danh cái thế như vậy, vi sư ta lại không quen biết.”
Vân Khởi im lặng, rũ mắt xuống.
Hai người vừa đi được vài bước, mà vẫn có thể nghe thấy tiểu nhị phía sau kia còn kích động đuổi theo người thuyết thư hỏi: “Lão tiên sinh, Khúc Kiếm tiên quân có còn lưu lại truyền thuyết ít hay biết đây hay không?”
“Truy đuổi tu giả Ma Vực cùng thanh trừ ác đồ trong bảng ác nhân chưa đủ truyền thuyết ít người biết đến sao?”
“Đủ thì đủ, chỉ là những cái này ta đều nghe rất nhiều lần rồi, lão gia ngài vào nam ra bắc du ngoạn tứ phương, chắc đã nghe nói đến chuyện càng đa tài đúng không?”
“Nói như vậy, ta thực sự cũng có nghe nói đến một chuyện, nhưng chung quy chỉ là đồn đại, không biết có phải thật hay không, ta cũng chưa từng nói đến.”
“Ồ, là cái gì?” Giọng nói của tiểu nhị hưng phấn cực kì, “Ngài nói mau cho ta nghe một chút đi.”
“Nhóc con nhà ngươi... Ta chỉ nghe nói, nghe đồn năm đó Khúc Kiếm tiên quân đuổi bắt người thứ ba trong bảng ác nhân “Tà Đao Lý Lôi, vì Lý Lôi kia độn pháp lợi hại, hai người một đường truy trốn, còn đánh tới bên bờ Thiên Kính Hồ ở Nam vực, vào hôm đó trên Kính Hồ đại chiến nửa ngày, cuối cùng Khúc Kiếm tiên quân đã bắt giữ người.”
Nghe đến đó, hai sư đồ đang đi ra ngoài đồng thời dừng bước tiến.
Vân Khởi hơi trợn to hai mắt chuyển hướng sang Tô Diệp Tử.
Tiểu nhị phía sau hai người còn đầy hứng thú truy hỏi: “Sau đó thì sao sau đó thì sao?”
Người thuyết thư kia ho nhẹ một tiếng: “Chính là sau đó ta không xác định, có người nói Khúc Kiếm tiên quân hôm đó anh tư bộc phát, dẫn tới trên Thiên Kính Lâu bên bờ Thiên Kính Hồ, các cô nương dồn dập nghiêng đầu ra, hái trái cây hoa cỏ quăng xuống hết, vứt đầy cả đường, lại còn mời Khúc Kiếm tiên quân vào trong...”
Tiểu nhị vui vẻ nói: “Tiên quân cùng một vị mỹ nhân bên trong thành một đoạn giai thoại?”
“Không phải.” Người thuyết thư lắc đầu, chần chừ một lúc mới mở miệng, “Nghe nói tiên quân cùng Lý Lôi đại chiến nửa ngày trên Kính Hồ biểu hiện uy vũ bất phàm, lại bị các cô nương của cả lâu nhiệt tình thái quá dọa đến chạy trối chết, ngay cả xà kiếm bên người đều suýt chút nữa đã rơi vào trong hồ.”
“A?!” Hầu tiểu nhị ra, không kịp phản ứng.
“...”
Cửa ra của đại sảnh, tĩnh mịch chốc lát, Vân Khởi nhẹ nhàng khụ một tiếng, cố nhịn cười nghiêng mặt sang chỗ khác.
Tô Diệp Tử mặt không hề cảm xúc: “Vi sư có việc, về phòng trước.”
Không nói hai lời, bản tôn của Khúc Kiếm tiên quân đã từng bị các cô nương của cả lâu nhiệt tình thái quá doạ chạy nhấc chân đi thẳng lên lầu.
Nhìn bóng lưng của Tô Diệp Tử, trên mặt Vân Khởi không che giấu được ý cười: Chỉ nhìn bóng lưng hốt hoảng lúc này của người nọ, hắn cũng có thể tưởng tượng, năm đó sư phụ của hắn bên bờ Kính Hồ hôm đó, nghênh đón trái cây hoa cỏ đây trời nhưng lại một mình chạy trối chết làm sao rồi.
Chỉ là... Đã nói là một đêm hoa tửu mỹ nhân thơm, hóa ra sư phụ ngươi lừa ta?
=
Tác giả có lời muốn nói:
(Trưởng lão đốc sát Tô Diệp Tử mất mặt quay về “Chương 10: Nghe nói năm đó ngươi uống một đêm rượu hoa”) ——
“... Sư phụ ngươi lúc ấy trẻ tuổi nóng tính, cùng người kia đánh hơn nửa ngày trên Thiên Kính Hồ, cuối cùng thành công giam giữ người kia, dẫn tới vô số cô nương trên Thiên Kính Lâu quăng trái cây xuống, dồn dập mời ta vào trong.”
“Sư phụ đi vào?” Vân Khởi thần sắc bất động, tay trái khẽ vuốt nhẫn đen trên tay phải.
Tô Diệp Tử thần sắc cứng đờ, sau đó miệng vẫn cười: “Đương nhiên, vi sư lại vào trong Thiên Kính Lâu uống một đêm rượu hoa. Ánh trăng say lòng người, hương rượu say lòng người, mỹ nhân càng say lòng người.”
...
Người thuyết thư: “Nghe nói tiên quân cùng Lý Lôi đại chiến nửa ngày trên hồ biểu hiện uy vũ bất phàm, lại bị các cô nương của cả lâu nhiệt tình thái quá dọa cho chạy trối chết, ngay cả xà kiếm bên người cũng suýt chút nữa đã rơi vào trong hồ.”
Tô Diệp Tử: “...”
Vân Khởi: “...?”
——————
Tô Diệp Tử: Không có đau xíu nào đâu, thật sự:)