Từ sau Thiên Môn Thành, liền tiến vào địa vực Tiên Vực mà phàm nhân chiếm đa số, một đường đi qua thành trấn càng lúc càng phồn hoa, cũng không gặp phải đoạn đường hiếm có người qua lại như Lạc Nhãn Lĩnh.
Đông Thổ sâm lâm từ đầu đến cuối không có bất kỳ tin tức gì truyền đến, Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi dọc đường đi cũng không có gấp gì, mà là một đường vừa đi vừa nghỉ, đến tối thì vào khách sạn gần sát thành trấn nghỉ một đêm.
Mãi đến tận ngày hôm đó, bọn họ đi tới Ngọc An Thành chếch về phía đông của Tiên Vực.
Ngọc An Thành là thành thị khá là nổi danh trong toàn Tiên Vực, nguyên nhân rất đơn giản. Một mặt, nơi này được tính là một trong những thành thị thịnh cảnh phồn hoa nhất khu đông, bất luận phát triển kinh doanh hay là nhân khẩu lưu động, đều cao hơn những thành thị khác một đoạn; mặt khác, bên trong Ngọc An Thành có một trong ba gia tộc nổi danh nhất khu đông —— Ngọc An Tôn gia.
Tam đại gia tộc là ba thế lực lớn nhất ngoại trừ Kiếm Môn một trong tứ đại tiên môn của khu đông, Ngọc An Tôn gia càng là một trong số đó. Tam đại gia tộc này đều là đại gia tộc tu tiên truyền thừa mấy trăm năm thậm chí hơn nghìn năm, từng người gốc gác thâm hậu, tuy rằng không thể đánh đồng với tứ đại tiên môn, nhưng trong mắt phàm nhân và tán tu cùng với một vài gia tộc nhỏ, cũng là quái vật khổng lồ không dám đắc tội.
Ngọc An Tôn gia cứ mấy năm đều sẽ tổ chức giao lưu đấu pháp cho thanh niên tuấn kiệt của tu tiên giới một lần, mời đến thanh niên tuấn kiệt có tiếng hoặc là ẩn cư giấu tài bị Tôn gia thăm dò ra kéo đến Ngọc An Thành, mà mỗi lần đấu pháp đại hội, Tôn gia đều sẽ lấy ra không ít linh vật hoặc là pháp bảo làm phần thưởng cuối cùng của đại hội, vì vậy đồng thời cũng dẫn vô số người bên ngoài khu đông ngưỡng mộ mà đến đây.
Lại qua không đến mấy ngày, vừa vặn chính là đại hội thanh niên tuấn kiệt giao lưu đấu pháp lần này của Ngọc An Tôn gia.
Lấy số tuổi thọ của những người tu hành mà nói, năm mươi tuổi trở xuống đều có thể được cho là thanh niên. Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi may mắn gặp dịp, Tô Diệp Tử bấm tay tính toán thì đồ đệ ngoan của mình còn chưa tới ba mươi, lập tức hứng thú, ánh mắt do mấy ngày đi đường liên tục nên có chút mệt mỏi cũng sáng lên, nói muốn ở lại đến ngày đại hội đấu pháp bắt đầu.
Tô Diệp Tử nói ra, Vân Khởi tự nhiên không sẽ có bất kỳ dị nghị gì.
Thế là hai người liền tìm đến ngoài cửa khách sạn lớn nhất Ngọc An Thành.
“Thiên Thai Khách Sạn,“ Tô Diệp Tử cười tủm tỉm nhìn chằm chằm bốn chữ rồng bay phượng múa kia, “Cái tên này ta yêu thích nha.”
Vân Khởi biết vì sao Tô Diệp Tử tại sao lại yêu thích cái tên này —— Vào lúc điển lễ liền nghe người ta giới thiệu, cửa đầu tiên “Đăng Thiên Đại” của điển lễ khai sơn nạp đồ của Đàn tông chính là sư phụ của hắn cố ý chơi một bộ văn tự kỹ xảo, qua nhiều thế hệ không biết có bao nhiêu đệ tử đều tràn kỳ vọng thở như chó bò lên thang đó, sau đó cứng họng nghẹn lời với hai chữ “Thiên Thai” đẫm máu kia.
Vân Khởi nghĩ xong vụ này, khẽ cong khóe môi: “Cái tên này xác thực rất tốt, chỉ kém hơn sư phụ một phần.”
“...”
Tô Diệp Tử chớp mắt, vẻ mặt có chút vô tội —— Nếu như đây là Thiên Đấu sư đệ nói trong tông, hắn tất nhiên muốn phản pháo trở lại; nhưng đây là từ trong miệng đồ đệ ngoan của hắn nói ra, nên đành không nói gì, vạn nhất đồ đệ ngoan bảo bối của hắn vừa vặn có ý kiến tương đồng với hắn, là đang chân tâm thật lòng khích lệ hắn à?
Tô Diệp Tử hiếm khi không tiếp lời, cũng không bắt buộc, cười híp mắt gọi tiếng “Đồ đệ ngoan”, tiến vào khách sạn trước.
“Khách quan nghỉ trọ?”
Tiểu nhị đi tới có chút hoài nghi nhìn Tô Diệp Tử —— Cũng không phải hắn có xem thường người khác bao nhiêu, chỉ là Tô Diệp Tử này thân hình đơn bạc cả người khoác áo choàng trắng thuần, trông thực sự không giống một người có tiền gì, khắp toàn thân ngay cả nửa điểm phụ kiện chọc người sáng mắt cũng không có; mà khách sạn Thiên Thai của bọn họ là một khách sạn lớn nhất Ngọc An Thành, tự nhiên cũng là một nơi tốn phí qua đêm cao nhất, người có tiền tầm thường đều không nhất định nghỉ lại nổi.
Đặc biệt là mấy ngày gần đây, đại hội thanh niên tuấn kiệt giao đấu pháp mà Ngọc An Tôn gia tổ chức sắp bắt đầu, thanh niên tuấn kiệt ở khắp khu đông đều đến Ngọc An Thành, trong khách sạn Thiên Thai của bọn họ, bây giờ gần phân nửa là những thanh niên tu giả có tu vi trong người —— xem ra tuổi tác tương đương với người trẻ tuổi một thân áo choàng trắng trước mắt này, nhưng những tuấn kiệt này có ai không phải đệ tử thiên tài của gia tộc tu tiên, từng người từng người phong lưu phóng khoáng vênh vang đắc ý ăn mặc sang trọng, lại chưa thấy ai giống như người trước mắt này.
Nghĩ tới đây, tiểu nhị tốt bụng nhắc nhở: “Vị khách quan này, khách sạn chúng ta phí qu đêm nghỉ tương đối cao, bây giờ trong thành vẫn có khách sạn khác còn chỗ, không bằng ngài đến khách sạn khác xem thử?”
Tô Diệp Tử tuy rằng thích giả ngu, nhưng tâm tính quả thực cũng rất nhanh nhẹn, sao lại không biết tiểu nhị này đang kiêng kị cái gì? Chỉ có điều thái độ của đối phương làm cho hắn rất có hảo cảm, Tô Diệp Tử cũng không đùa giỡn đối phương, mà là xoay người gọi lại đồ đệ ngoan bảo bối của mình: “Sư đệ, đến đây.”
“...”
Bây giờ chỉ cần là có người ngoài ở đây, Vân Khởi vĩnh viễn may mắn tăng một bối phận cũng chỉ có thể nghe lời đi tới, trên ngón áp út dưới tay áo lóe lên hắc quang, trong tay hắn có thêm một khối linh thạch chất chứa linh khí, lấy thần thức điều động lăng không bay về phía tiểu nhị.
Tiểu nhị trố mắt ngoác mồm, lại phản xạ có điều kiện đón lấy linh thạch lơ lửng giữa không trung.
Lấy kiến thức của hắn trong Ngọc An Thành này, tự nhiên biết giá cả của một khối linh thạch như thế không biết còn cao hơn phí qua đêm của khách sạn mình bao nhiêu lần —— hoặc là nên nói đó cũng không phải vật có thể lấy ngân lượng để đo đạc.
Mà bây giờ đối phương nhẹ nhàng không để ý lấy ra, còn là bay qua...
Tiểu nhị sợ đến mặt mày tái mét mặt mày cúi người chào: “Tiểu nhân ánh mắt vụng về, thất lễ hai vị, thực sự xin lỗi.”
Tô Diệp Tử nhìn thấy cảnh tượng Vân Khởi trực tiếp để linh thạch ngự không vẫn còn ngẩn ra, lúc này đã hoàn hồn, không hề để ý khoát tay áo một cái: “Không sao, chúng ta muốn hai gian phòng hảo hạng thật an tĩnh, nếu trả phí không đủ thì sau này có thể lấy thêm bất cứ lúc nào.”
Tiểu nhị vừa muốn gật đầu đáp lại, đột nhiên cần cổ cứng đờ, vẻ mặt đau khổ xin lỗi cười với Tô Diệp Tử: “Thực sự xin lỗi, vị khách quan này, phòng chữ Thiên của chúng ta chỉ còn lại một gian, phòng chữ Địa đã hết, phòng chữ Nhân thì trống không ít, chỉ là không dám thất lễ hai vị a.”
Tô Diệp Tử sững sờ: “Náo nhiệt như thế?”
Tiểu nhị cười khổ: “Mấy ngày nay vừa vặn có đại hội đấu pháp, người trong thành nhiều...” Con ngươi chuyển động, tiểu nhị nhìn nhìn hai người này, do dự mở miệng: “Bất quá phòng chữ Thiên ở chỗ chúng ta vì để thuận tiện cho các tu gia, một phòng ba gian, từ trong ra ngoài phân biệt là tĩnh thất tu luyện, ngọa thất nghỉ ngơi và trà thất gặp mặt trò chuyện; trong tĩnh thất cùng ngọa thất, đều có giường đệm.”
Tô Diệp Tử nghe hiểu ý của đối phương, nhoẻn miệng cười: “Vậy thì một gian phòng hảo hạng, hai người chúng ta ở cùng.”
Tiểu nhị không ngoài ý muốn đáp ứng, xoay người nói: “Thỉnh hai vị khách quan đi theo ta.”
Tô Diệp Tử đi theo, Vân Khởi phía sau hắn lại sững sờ vài giây. Mãi đến tận khi Tô Diệp Tử không nghe thấy động tĩnh của đồ đệ ngoan phía sau, có chút kỳ quái quay đầu nhìn Vân Khởi: “Đồ đệ ngoan, ngươi còn chưa tiến lên, đứng ở đó làm gì?”
Lúc này Vân Khởi mới hoàn hồn, đáp một tiếng rũ mắt theo sau.
Một nén nhang sau, cửa trà thất ở phía ngoài cùng của phòng chữ Thiên cuối cùng bị tiểu nhị đi ra ngoài đóng lại, nụ cười trên mặt Tô Diệp Tử hơi phai, chuyển hướng sang Vân Khởi không nói một lời ở một bên: “Vừa nãy lại dùng lực thần hồn?”
Mặc dù là câu hỏi, giọng điệu của Tô Diệp Tử lại mười phần bình đạm trực tiếp, tinh tế cân nhắc còn có thể nghe ra chút ý lạnh bị đè xuống.
Vào trong phòng đã không nói gì Vân Khởi nghe vậy, thì nói: “Ngự không một khối linh thạch, điều động lực thần hồn cực nhỏ, sư phụ không cần phải lo lắng.”
“Mặc dù trước kia ta đã nói không cho ngươi điều động lớn như thanh kiếm khí kia, nhưng sử dụng lực thần hồn tương tự có thể không cần thiết thế này, ngươi càng không nên dùng.” Tô Diệp Tử nói, đuôi chân mày hơi nhếch lên, “Hay là nhập thế chưa được mấy tháng, ngươi cũng đã gấp gáp đến mức muốn khoe khoang trước mặt phàm nhân?”
Vân Khởi trầm mặc giây lát, nhưng không giải thích: “Vân Khởi biết sai, thỉnh sư phụ trách phạt.”
“...”
Lần này lại đến phiên Tô Diệp Tử trầm mặc rất lâu. Hồi lâu sau biểu tình trên mặt hắn tan đi, chuyển thành một chút ý cười bất đắc dĩ: “Trách phạt trách phạt, mỗi lần đều lấy trách phạt ra nói... Chỉ cần không phải lỗi lầm của ngươi, hoặc là có ẩn tình khác, mặc dù là đối với vi sư, ngươi cũng có thể nói thẳng.” Tô Diệp Tử dừng lại, đón ánh mắt hơi lạ của Vân Khởi, nở nụ cười, “Ta biết ngươi ôm bất bình vì thái độ của tiểu nhị với ta, cũng biết nếu việc này phát sinh trên người bản thân ngươi thì ngươi sẽ không có phản ứng gì.”
Ánh mắt Vân Khởi ngơ ngác, qua vài giây tâm tình dưới đáy mắt hắn như đợt sóng phá băng trong thoáng chốc từ trong ngực tràn ra ngoài, hắn lập tức rũ mắt xuống không tiếp tục đối diện với Tô Diệp Tử nữa, giống như rất sợ đối phương nhìn thấu cái gì từ đáy mắt hắn.
Tô Diệp Tử vẫn chưa lý giải được vì sao Vân Khởi đột nhiên tránh mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ bất đắc dĩ cười khổ: “Ta còn tưởng rằng sau khi hạ sơn nhập thế, tính tình của ngươi sẽ linh hoạt một chút, sao mà vẫn là dáng vẻ như thế?”
Vân Khởi mở miệng, nghe không ra tâm tình gì: “Nếu như sư phụ không thích, Vân Khởi sẽ sửa.”
Lần này Tô Diệp Tử sửng sốt hồi lâu, trong lòng nhất thời không thể nói được là nên cảm động hay là nên dở khóc dở cười, “Tính tình này của ngươi, thực sự là...”
Vân Khởi giương mắt, đáy mắt đã như giếng cổ không dao động, chỉ là dưới con ngươi vừa trong vừa đen sâu không thấy đáy kia phảng phất như cất giấu quái vật khổng lồ gì đó. Hắn yên lặng nhìn Tô Diệp Tử, thần sắc bình tĩnh, từng chữ rõ ràng: “Sư phụ không thích sao? Vân Khởi có thể sửa.”
“...” Nhìn đồ đệ ngoan bảo bối nhà mình còn có dáng dấp lão thành hơn cái người làm sư trưởng như mình một ít, Tô Diệp Tử không khỏi cười lên, cố ý ở trên tóc đen gọn gàng của đối phương nhìn như thô lỗ lại kì thực mềm nhẹ sờ soạng hai cái: “Thích thích thích, sư phụ yêu thích, vi sư thích đồ đệ ngoan bảo bối nhất còn không được?”
Vân Khởi không nói tiếp, chỉ rũ mắt xuống.
Dưới tay áo, đầu ngón tay của hắn âm thầm run lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Rất lâu sau này ——
Lệ Thiên: “Sư phụ không phải thích ta nhất sao? Tự nói cũng tự quên... Hửm?”
Tô Diệp Tử: “...”
Chỉ trách lúc trước quá non nớt.