Tô Tử Duyệt suy nghĩ 1 chút rồi nói- Tên tiểu bướm con tự nhiên là phải đặt, con người của ta ko phải tùy tiện đặt tên, đợi ta hảo suy nghĩ đã. Trước là nên cấp Thường Hoan tìm cái chỗ ở, sắc trời nhanh chóng đen.
Bạch Khổng Tước trải qua Tố Điệp nhắc nhở, cũng chú ý đến vấn đề tên Thường Hoan, ko mặn ko nhạt tiếp lời nói- Thế nhưng ta lại thấy ngươi rất thích việc đặt tên.
Tô Tử Duyệt nghe bọn hắn nói như thế, vội vàng quay đầu nhìn biểu tình Thường Hoan, nàng lo lắng Thường Hoan nội tâm ko thoải mái. Thường Hoan lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng ko quá để ở tro lòng. Hắn biết bọn hắn ko phải thật tâm muốn châm chích chính mình, mà là ở thầm oán Tô Tử Duyệt. Nếu đơn giản chỉ là ân oán giữa ma quỷ, bọn hắn bình thường thích dùng bạo lực giải quyết. Mà hiện tại chỉ là ngôn ngữ, rõ ràng là châm chích Tô Tử Duyệt. Nhưng đương sự rõ ràng lại ko hiểu rõ dụng ý 2 người, Thường Hoan ngược lại thay 2 người họ buồn bực 1 phen.
Tô Tử Duyệt thấy Thường Hoan ko có việc gì, liền nói- Chúng ta trước đem chỗ ở an bài tốt đã, cấp việc này xong đại gia đình chúng ta cùng nhau ăn 1 bữa cơm, tựa như người 1 nhà- Tô Tử Duyệt hưng trí bừng bừng nói, nàng đột nhiên có 1 cái ý tưởng kỳ quái. Nàng muốn có 1 cái phòng ở thật lớn, rồi mọi người đều ở cùng 1 chỗ, như vậy mới có cảm giác nhà. Nhưng nghĩ kĩ lại, công trình lớn như thế, điều kiện tro Ma đô rất khó hoàn thành.
Suy nghĩ sâu hơn, Tô Tử Duyệt liền nghĩ đến nơi ở của Mẫn Mặc. Tuy rằng Mẫn Mặc cũng là ở tro thạch động, nhưng là nơi ở của hắn ở lại là 1 cái huyệt động vô cùng lớn, cấu tạo tro đó rắc rối phức tạp, phòng ốc lại rất nhiều. Đến lúc đó chính là 1 người 1 phòng cũng ko sợ thiếu chỗ ở, Tô Tử Duyệt nghĩ như vậy, liền có chút khẩn cấp muốn trở thành ma hậu, rồi mới quang minh chính đại chiếm địa bàn Mẫn Mặc.
Thường Hoan thấy Tô Tử Duyệt ko biết suy nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ tham lam. Hắn kéo cánh tay của nàng, ý bảo nàng hoàn hồn. Tô Tử Duyệt thế này mới “Hắc hắc” cười, kéo hắn đi luôn.
Bạch Khổng Tước cùng Tố Điệp nói là ở cùng 1 chỗ, kỳ thật cũng chỉ là rất gần thôi. Phía trước bởi vì có nhân ngư duyên cớ, bọn hắn tuyển địa phương ở cạnh biển, sau khi nhân ngư chết, bọn hắn liền đem sào huyệt hồi lại tro rừng. Tuyển cái địa phương tương đối có vẻ dễ ẩn nấp sắp xếp cẩn thận.
Tô Tử Duyệt cùng Thường Hoan tại phụ cận kia tìm rất lâu, mới tuyển ra 1 cái sơn động. Vậy sơn động xem ra đã bị bỏ hoang từ lâu, bọn họ đi vào hảo quét tước 1 phen thế này mới miễn cưỡng có thể đặt chân. Thừa dịp Thường Hoan đi thu thập tuyến cỏ thời điểm, Tô Tử Duyệt nhớ tới Đầu sói. Nàng cảm thấy nếu hắn cũng có thể ở cùng 1 chỗ thì tốt biết mấy. Nhưng sói là động vật quần cư, ko biết hắn có chịu cùng chính mình bỏ đi hay ko, huống chi cha mẹ hắn còn ở bên kia. Nhưng hắn cách nàng xa như thế, đại gia đình muốn cùng nhau ăn 1 bữa cơm cũng rất khó.
Buổi tối, Thường Hoan ôm Tô Tử Duyệt, nghe nàng nói chuyện. Tô Tử Duyệt tiến đến bên tai hắn nói- Thường Hoan, ta sau này sẽ sinh thật nhiều thật nhiều cục cưng cho ngươi, ngươi đừng khổ sở, sau này đều phải luôn vui vẻ. Tuy rằng Bạch Khổng Tước cùng Tố Điệp nhìn bộ dáng có vẻ rất ko hợp ở chung, nhưng bọn hắn đều là người tốt, ko giống tộc nhân của ngươi đâu.
Thường Hoan gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Sáng sớm ngày thứ 2, Tô Tử Duyệt liền ngồi ko yên, nàng muốn đi tìm Đầu sói. Rồi đại gia đình mới cùng nhau ăn chung 1 bữa cơm, dù sao Mẫn Mặc cũng đã nói qua, chính mình ko cần nữa trải qua tay ma quỷ khác, cái này ý tứ hàm xúc là, sau này thành viên tro nhà liền chỉ có mấy người này.
Thường Hoan vốn muốn cùng Tô Tử Duyệt đi, nhưng Tô Tử Duyệt sợ Đầu sói nhìn thấy Thường Hoan hội cảm thấy chính mình giống như dẫn người đến ép hắn đi, cho nên cự tuyệt hảo ý Thường Hoan. Tô Tử Duyệt ở báo đen dẫn dắt hạ đến sơn động của Đầu sói, nàng còn chưa kịp đi vào bên tro, chỉ thấy 1 bóng dáng màu xám bạc hướng về chính mình phóng tới.
Vậy bóng dáng nhỏ bé, đúng là tiểu sói. Tô Tử Duyệt ngồi xổm xuống đem hắn ôm lên, dùng 2 má cọ đầu lông xù của hắn nói- Hảo cục cưng, nhớ ma ma ko.
Tô Tử Duyệt ôm tiểu sói vào sơn động, chỉ thấy Đầu sói kiều chân, đỉnh đạc nằm ở trên đệm cỏ, thấy Tô Tử Duyệt lạnh lẽo nói- Ô, còn biết trở về sao?
Tô Tử Duyệt đi qua, ngồi ở bên cạnh Đầu sói, nói- Muốn cùng ngươi thương lượng chuyện này được ko? Ngươi nhất định phải đáp ứng a.
_ Ngươi trước tiên là muốn nói về chuyện gì, đừng làm gia lo lắng- Đầu sói nói.
_ Kỳ thật, việc này… có chút khó khăn- Tô Tử Duyệt do dự nói.
Lúc này, bị Tô Tử Duyệt ôm tiểu sói bởi vì thói quen lúc trước luôn được nàng ôm uy sữa. Nó thói quen cũ tính cắn lớp da thú trước ngực Tô Tử Duyệt, lạnh lạnh mũi khứu hương vị sữa liền củng đến chỗ nhũ Tô Tử Duyệt. Đầu sói thấy thế, hung hăng vỗ đầu tiểu sói 1 chút, giáo huấn nói- Đã lớn còn đòi uống sữa? Chỗ đó ngươi có thể đụng sao? Đó là của gia.
Tô Tử Duyệt trừng mắt liếc hắn 1 cái, 1 bên nhu đầu tiểu sói, vừa nói- Ngươi sao lại xuống tay nặng như thế? Nó dù gì cũng là nhi tử của ngươi nha.
Bị tiểu sói này 1 náo, chủ đề tính nói lúc nãy cũng liền chặt đứt. Ngược lại Đầu sói phát hiện Tô Tử Duyệt trở về có chút sớm, nói:- Ko đúng nha, ngươi sao hiện tại liền trở lại? Đứa nhỏ nhanh cai sữa như thế sao?
Tô Tử Duyệt thở dài, đem chuyện buồn giảng cho Đầu sói nghe. Đầu sói nghe xong đem Tô Tử Duyệt kéo đến tro lòng, vuốt lưng của nàng nói- Đừng khổ sở, loại sự tình này ở Ma đô thường có. Cùng lắm thì sau này ngươi cấp gia sinh thêm vài đứa nhỏ, gia đưa cho hắn làm nhi tử. Đổ phải là ngươi, thân mình ko có việc gì đi?
Tô Tử Duyệt ở tro ngực của hắn chủy 1 quyền, sẵng giọng- Ko được nói bậy, sao có thể tùy tiện cấp chứ? Việc đó ko quan trọng. Đúng rồi, nói đứng đắn, ta là tới đây kêu ngươi mang đứa nhỏ qua ăn 1 bữa cơm.
_ Qua?- Đầu sói nhăn mi, hỏi- Đi qua đâu?
_ Chính là… ở chỗ bên kia của bọn hắn- Tô Tử Duyệt nói.
Sao lại ko gọi bọn hắn đến chỗ gia ăn cơm?- Đầu sói cả giận.
_ Dù sao cũng chỉ là gặp mặt bọn hắn thôi, ta còn muốn ngươi chuyển đến bên đó ở luôn, ngươi thấy được ko? Đến lúc đó ta muốn gặp ngươi cùng đứa nhỏ cũng thuận tiện- Tô Tử Duyệt trương 1 đôi nước mắt lưng tròng nhìn Đầu sói.
_ Nghe khẩu khí này của ngươi, là muốn ở bên kia luôn sao?- Đầu sói hỏi.
Tô Tử Duyệt gật gật đầu nói- Hẳn đương nhiên, dù sao đa số đều ở bên kia mà.
Đầu sói cả giận- Tình cảm ở đây với gia thì sao! Ngươi đều ở đó trôi qua, gia thì phải làm sao đây? Gia nếu ko qua nhìn ngươi, vậy ko phải càng làm cho bọn hắn trộm vui vẻ sao? Nghĩ đến đổ mỹ. Gia qua, hiện tại liền qua- Nói xong hắn liền như 1 con cá chép nhảy dựng lên, bắt đầu thu thập vật.
_ A, ngươi lo lắng như thế làm gì? Chậm rãi chuyển đi, nhiều vật như thế cũng phải 1-2 ngày mới có thể chuyển qua hết- Tô Tử Duyệt vội vàng đứng dậy nói- Trước qua ăn 1 bữa cơm nha?
Đầu sói do dự 1 chút, cuối cùng thở dài nói- Cũng chỉ có thể như vậy, lão nhân qua bên kia cũng phải được tiếp đón nồng hậu.
Tô Tử Duyệt lúc này nói ra sự tình nội tâm lo lắng- Vậy… ngươi đi, bầy sói chịu ko? Hơn nữa ngươi sau này săn thú thuận tiện ko?
Đầu sói thở dài, bộ dáng cũng có chút luyến tiếc ko đành, bất quá nhưng vẫn lắc đầu nói- Ko có việc gì, gia tuy lợi hại, nhưng cũng ko đến nỗi gia rời khỏi bọn hắn liền sống ko được.
Tô Tử Duyệt nói- Ta còn ko phải là lo lắng ngươi sao? Nếu biết vậy, ta ko thèm quan tâm.