Ma Giới Đại Lộ

Chương 11: Chương 11






Hắn dùng tay khõ vài cái vào vài cái để kiểm tra, xem chừng cái lò luyện đan này giống hàng thật đến tám chín phần nhưng mà thật sự không cần đến. Với cảnh giới luyện đan mà Côn Bằng dạy tay không hắn cũng có thể luyện thành đại hoàn đan. Chủ yếu vẫn muốn xem khả năng tạo vật hư không của y thôi.

Tiếp đó Cửu Anh lôi trong tay áo ra rất nhiều thảo dược. - ''Diệp linh thảo, kim ngân thảo, linh chi thảo, kim ngân hoa..." - Rồi lại lấy trong tay áo còn lại một đống linh thạch trung cấp.

Vô Thiên mắt nhắm mắt mở nhìn đống dược thảo kia, chẳng phải vừa trộm ở chỗ Yến Nương cô nương lúc nãy mới là lạ đó. Y tuy đã biết hắn là kẻ vô sĩ không gì không làm nhưng mà tới nước này thật là không còn gì để nói.

''Ngươi là ma tôn đấy. Tốt xấu gì người ta gọi ngươi một tiếng tôn thượng..."

"Dù sao thì ma tôn hay thiên tôn cũng đâu phải phú hào. Lúc trước toàn ghi sổ nợ ở mấy cái tiền trang với tửu lầu ở ma giới đến mức họ đều quen mặt, mấy việc này cũng không phải chuyện gì hiếm lạ."

Vô Thiên:

"Định luyện loại dược đan gì thế? Mấy loại dược thảo này nhìn cũng quen mắt lắm?"

Cửu Anh dùng tay thúc nhẹ vào bụng y rồi bật cười:

''Quen mắt cơ đấy? Thứ này không cần phải uống đâu, chỉ hít một chút thôi trong vòng ba bước lập tức phát dục, chỉ cần có dục vọng với kẻ trước mặt thì người uống không kiềm chế được."

Vô Thiên há hốc mồm ngạc nhiên chỉ tay vào mặt hắn:

''Đệ nhất xuân dược Mộng Bồng lai! Bây giờ ngươi còn tâm trí tìm nữ nhân sao? Chê mấy món nợ phong lưu không đủ nhiều à?"

Cửu Anh:

''Việc này... Mà ta lười giải thích với ngươi lắm. Giờ chúng ta vào Huyết Ảnh điện tìm chút đồ tốt. Lúc trước ta cất giấu nhiều món pháp bảo lắm, ta dẫn ngươi đi xem."

Việc chế loại xuân dược này để lấy độc trị độc, áp chế lại thời gian phát dục theo chu kỳ của mình, thúc đẩy nó đến sớm một chút để tránh người khác nhìn thấy. Hiện tại vẫn thiếu một dẫn dược quan trọng, đó là nước mắt nhân ngư dùng để cân bằng dược tính.

Vô Thiên thu lại linh khí khi nãy rồi cả hai đi bộ ra khỏi Tứ Thiên nhằm hướng Thập Tam điện mà đến. Phía sau có bóng dáng một người bước chân nặng nề kịch cộm theo sau từ nãy giờ.

Âm thanh của tiếng bước chân lạ lọt vào tầm ngắm. Thần thức truy quét cũng không phát hiện được diện mạo thực sự của kẻ lạ mặt.

''Vô Thiên, hình như chúng ta có khách!"

Y nhắm mắt lại trong phút chốc mở ra lại. Ba động tu vi của con yêu thú này hoàn toàn khác biệt.

''Tu vi của nó cũng hơn một vạn năm rồi. Thủ hạ của ngươi chăng?"

Cửu Anh:

''Thủ hạ gì chứ? Tu vi vạn năm còn hơn cả đệ đệ ta được xem là ngang hàng với Thập nhị điện chủ. Khí tức này không phải của họ. Ta còn định hỏi ngươi vừa đến đắc tội với ai."

Vô Thiên gác tay lên vai hắn: ''Đắc tội ai với trực tiếp nói tên ngươi ra còn không sợ hắn chạy mất dạng."

Cửu Anh: "..."

''Tất cả chú ý phong tỏa khu vực này lại. Không cho bất kì ai lại gần."

Cả hai ngơ ngác sau tiếng hét của Bạch Tử, y kéo theo rất nhiều quỷ binh xông đến bao vây tứ phương tám hướng. Hằng hà lớp lớp cự nhân cùng ma tộc vũ sư bay rợp trời. Dao động của linh khí từ yêu thú lạ vừa rồi cũng biến mất.

Hắn nhăn mặt nhăn mài nhìn một lúc nhiều ma chúng như thế. ''Bạch huynh đệ có chuyện gì thế?"

Bạch Tử:

''Hai vị xin cẩn trọng ở cấm địa vừa có dị thú ác thần phá nát phong ấn, bọn ta lần theo dấu vết đến đây thì không thấy nó bộc lộ khí tức nữa. Yêu vật này đã bước vào thánh cấp tu vi cực kỳ cao lại rất hung hãng. Xin mau chóng rời đi.

Vô Thiên: ''Có phải hỏa dị thú không? Nó vừa chạy theo hướng linh tuyền."

''Bọn ta sẽ nhanh chóng đuổi theo hai người cũng nên về đi." - Bạch Tử cùng bọn lâu la rời đi, hắn hơi ngạc nhiên cái vụ Vô Thiên vừa chỉ đích danh linh tuyền, nơi đó trước giờ chỉ có ma tộc bát vương và hắn dùng qua. Người ngoài biết chỗ linh tuyền có hơi lạ.

Nhưng trước mắt cũng không tiện hỏi, có một vấn đề khác cần lưu tâm hơn, đợi đến khi bóng dáng họ không thấy nữa Cửu Anh mới cất giọng hướng về bụi cây gần đó.

"Theo bọn ta lâu như vậy cũng nên ra mặt rồi."

Bụi cây reo lên tiếng tí tách của lá khô bị đốt cháy, giây phút sau ngọn lửa lạ thổi bùng lên ngùn ngụt. Cả tán cây kia đã ngập trong lửa đỏ. Bước ra một thiếu niên cơ thể đầy thương tích, lẫn trong mái tóc đỏ rực là hai cái tai như của loài sói đang vểnh lên đầy cảnh giác.

Cả là tay chân của thiếu niên đều bị gông xiềng khóa chặt. Trên ngực còn bị đâm xuyên bởi một thanh kiếm khí. Thân thể không chỗ nào lành lặn, vết thương cũ mới chi chích khắp người thoạt nhìn không khác gì vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

Tay chân quấn đầy hoa văn ma tộc ẩn hiện dưới lớp quần áo rách tả tơi. Thiếu niên mở mắt to tròn ứa lệ rồi lao đến ôm chặt Cửu Anh hơi thở dồn dập. Siết chặt đến nỗi như thể sợ hắn lại chạy mất.

Đằng sau lưng y cái đuôi màu đỏ rực cũng khẽ cong lên rồi liên tục vẫy biểu cảm sự vui sướng.

Cửu Anh: ''Đế Á..."

Vô Thiên: ''Đoán không nhầm nha! Con Hỏa Khuyển Kỳ Ba năm xưa ngươi cưỡi." - Cơ thể con súc vật này sao lại thê thảm như thế.

Hắn vuốt ve đầu nó:

''Năm đó ta thả ngươi đi thì ngươi đã chuẩn bị bước vào cảnh giới độ kiếp trở thành Thần. Tại sao lại ra nông nổi này..."

Cửu Anh đưa tay đáp trả lại cái ôm của Đế Á rồi hắn cắn nhẹ lên cổ nó máu tươm ra thấm vào đầu lưỡi. Bằng cách này hắn có thể đọc được toàn bộ những gì nó đã trãi qua những năm nay.

Huyễn cảnh lướt qua trước mắt, sau khi tháo xích nó vẫn ở lại canh giữ Huyết ảnh điện cho đến lúc tiến vào cảnh giới thần thú hóa thành hình người, Đế Á dùng móng xé rách kết giới rời khỏi ma giới đi tìm chủ nhân.

Trong hơn bốn trăm năm nó rong ruổi khắp các cảnh giới giao chiến với rất nhiều cường giả thực lực không ngừng tiến bộ, có lần đi ngang Bác La lọt vào tầm ngấm của Tứ đại thần tôn họ bày kế hóa thành hình dạng Cửu Anh để lừa tiếp cận Đế Á rồi cắm vào ngực nó thanh Tiêu Đình Kiếm khí.

Trọng thương nó trốn về ma giới lại bị thập nhị yêu thánh lập mưu lấy máu để nâng cao tu vi, hôm nay nó ngửi được mùi của Cửu Anh từ khi hắn bước đến bên Huyết hải mới liều mình trốn ra đây.

Không nhìn nổi nữa, càng xem càng khiến hắn quặn thắt tâm can.

Cửu Anh:

''Tất cả bọn chúng rồi sẽ phải trả giá cho những chuyện này. Đế Á bổn tôn nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngươi."

''Ưm ưm..." - [ Tôn thượng ta nghe lời người không có đánh lại họ.]

Đế Á dựa sát người vào hắn khẽ rên rỉ kể lể mọi chuyện, vết thương khắp thân thể nó là tàn dư của những lần bị đánh đập bởi chính lũ thuộc hạ của hắn. Cửu Anh đã từng dặn nó tuyệt đối không được tấn công người trong ma tộc nên dù bị chúng xuống tay nó cũng không dám phản kháng lại.

Cửu Anh: ''Ngoan lắm, vẫn còn nhớ lời ta dặn."

''Gâu gâuuuu, grừ!" - [ Bọn hắn bắt nạt ta, đánh ta rất đau!!]

''Ta biết ngươi đau lắm. Được rồi đừng làm nũng nữa ngoan ngoãn tránh mặt đi."

Hắn đưa tay lên miệng trích ra ít máu thoa nhẹ lên miệng vết thương của nó, cổ huyết thấm vào trong nhanh chóng tái tạo lại thương thế, trong chớp mắt miệng vết thương bớt sưng tấy, cảm giác đau nhức cũng đã thuyên giảm phần nào.

Thiếu niên gương mặt sáng rỡ vui mừng ngoe ngẩy cái đuôi bé tí sau lưng cọ cọ vào người Cửu Anh thay cho lời cảm ơn rồi dùng hai tay ôm chặt lấy hắn liếm lung tung trên cổ và mặt đầy nước bọt.

Cửu Anh:

"Đế Á ngươi mau bỏ ta ra, ngươi là giống đực đấy. Người ngoài nhìn thấy chúng ta hai tên đàn ông quấn lấy nhau còn ra thể thống gì nữa. Nhả ra nhanh không thì lão tử thiến ngươi."

Nghe thế nó vội thu người lại hóa thân thành một viên hỏa châu đính trên tóc hắn tựa như món trang sức.

Hắn kéo vạt áo lên lau nước bọt xung quanh cổ: ''Con chó này thật là khốn nạn cứ liếm ở những huyệt vị dễ khiến người ta động tình. Nếu nó là giống cái không chừng vừa nãy liếm như thế bổn tôn liền không kiếm chế được. Vô Thiên ngươi mau xem xung quanh có ai không? Chúng ta vào Thập Tam điện thôi."

Y thấy hắn mới khốn nạn đấy, cả sủng vật cũng có thể phát tình. Còn không phải chủ nào tớ nấy hay sao? Vô Thiên nhìn vực sâu vạn trượng trước mặt có chút do dự,

''Vào thế nào? Do ảnh hưởng của âm khí quanh đây không dùng phi hành thuật được đâu."

Cửu Anh bước thẳng về phía trước dù trên khoảng không bên dưới hoàn toàn không có gì trước mặt, phía dưới chân là vực thẳm không đáy.

Hắn quay lại chìa tay về phía Vô Thiên:

''Dưới chân ta là một cây cầu độc mộc hình thành từ hồn khí đi theo ta sẽ qua được bờ bên kia."

''Ừm."

Họ cẩn thận bước từng bước chẳng mấy chốc đã đến. Cửu Anh bước đến đâu sương đen tan ra đến ấy, Vô Thiên cảm nhận được áp lực mạnh mẽ của oán hồn nơi này, quả không hổ danh là Tử điện trong Thập Tam Thiên.



Linh giới của y chỉ tồn tại những linh hồn thần khiết hoặc không quá xấu xa. Còn ở đây Cửu Anh thu gom chúng từ khắp các nơi trong tam giới. Đều là những cô hồn dã quỷ oán khí sâu nặng không thể siêu sinh.

Thập Tam địa gồm ba vùng lớn, Bất Tử Thành - Nơi để giam giữ và nuôi dưỡng táng thi. U Linh Thành - Nơi luyện hóa ác hồn và cuối cùng là Phong La thành - Nơi chứa đựng toàn bộ trân bảo mà hắn thu thập từ trời đất.

Cả ba nơi đó đều bị hắn phong ấn, lối vào của chúng nằm trong Huyết Ảnh điện chỉ có Cửu Anh mới biết.

Còn lại là một vùng rộng lớn hoang vu gió thổi xung quanh vạn dặm. Mộ phần rải rác khắp nơi, những bài vị sơ xài dựng lên cạnh mấy đụn cát trên đó ghi tùy tiện vài chữ, chỗ khác thì có vài cọc gỗ để trống, có chỗ chỉ phũ lên mảnh vãi áo hay cái mũ bằng sắt.

Vô Thiên:

"Ta từng nghe rất nhiều lời đồn đại về nơi này nhưng cũng khó tưởng tượng nổi khung cảnh ghê rợn như thế. Cháu trai ngươi ở cái nơi đáng sợ này hết mấy ngàn năm không chán sao?"

Hài cốt loang lỗ vứt ngổn ngang dưới những gốc cây khô chết chốc, trên mỗi gốc cây Cửu Anh đều lưu lại vài lá bùa chú viết bằng máu để trấp áp chúng.

Cửu Anh:

''Cũng hết cách, số lượng ác linh trên thế gian này quá nhiều, sát nghiệp lại quá nặng. Nếu ta không mang những thứ không sạch sẽ đó về đây để chúng ở nhân giới thì sẽ loạn mất."

Những oán linh xung quanh bắt đầu ca thán, chúng rít lên từng giọng hét thê thảm hòa trong gió. Đôi khi lại là tiếng cười quỷ dị đáng sợ. Tuy là mắt của họ trong bóng tối có thể nhìn rất rõ nhưng ở Thập Tam điện không có kim quang thạch thắp sáng không khí rất nặng nề.

Trước mặt xuất hiện một hồ nước đen ngòm phát ra tiếng hát du dương thu hút. Trước gì Vô Thiên chưa nghe âm thanh nào hay đến thế. Y tò mò lại gần nhìn xuống mặt hồ. Tiếng càng ngày càng du dương truyền cảm.

Từ dưới hồ một bóng dáng dữ tợn đen ngòm lập tức bổ nhào lên định kéo y xuống đáy. Cửu Anh nhanh tay chụp lấy bàn tay đầy nanh vuốt của nó khiến quái vật tức giận gào thét một loạt âm thanh chói tai.

Thứ đó đen ngòm trong rất dữ tợn. Nhanh như chớp liền cắn vào tay của hắn rồi lặn ngay xuống đáy hồ. Dấu răng vô cùng sắc nhọn để lại hai vệt máu dài trên tay.

Vô Thiên: ''Ngươi không sao chứ? Đó là thứ gì vậy?''

Mặt nước sôi ùng ục thành tiếng, thứ đó lại từ từ ngoi đầu khỏi mặt nước. Nó đưa đôi mắt đen kịn quan sát họ. Trên miệng nó vẫn còn lưu lại một ít máu của hắn.

''Sủng vật ta nuôi."

Nó trườn nửa người lên thành hồ cái đuôi cá đập thật mạnh tung tóe cả mặt hồ, bộ răng nanh đáng sợ khi nãy cũng thu hồi về.

Vô Thiên: ''Nhân ngư?"

Lúc trước đến nhân gian nhìn thấy phàm nhân nuôi cá đâm ra vui thích cứ nghĩ tiện tay bắt một con nhân ngư về nuôi lúc không thích nữa tùy tiện ném xuống sông hoặc về biển thì sẽ xong rồi. Thậm chí lúc bỏ đi còn không nhớ đến sự hiện diện của nó ở đây.

Hắn bình tĩnh xem xét vết thương rồi khom người xuống thành hồ.

''Cẩn thận!"

Hai tai Vô Thiên giật nhẹ, nhanh như cắt phóng đến ghì chặt cả người Cửu Anh té xuống né tránh khỏi đốm sáng chói lòa lướt ngang qua ở trên đầu. Phản ứng trễ xíu nữa có lẽ đã bị cắt thành hai khúc.

Nghe tiếng động nhân ngư theo phản xạ lập tức lặn sâu xuống hồ. Cửu Anh ngồi dậy đưa mắt ngó quanh quất, hai cây phi đao tỏa ra linh khí đang run lên dưới đất, đạo lực vừa rồi phóng ra thổi bay mất một loạt thân cây khô và bia mộ phía sau.

''Không sao chứ?" - Vô Thiên nhìn qua Cửu Anh dấu vết để lại sau đòn tấn công bốc lên một ít khí màu xanh lam. Mặt của Vô Thiên cũng bị nó chém trúng để lại vết hằn dài.

Cửu Anh: ''Ra đây!"

Ngoài hai người họ nơi này còn sự xuất hiện của kẻ khác, nhưng tại sao từ lúc bước vào cả Vô Thiên và Cửu Anh đều không cảm nhận được.

Vô Thiên:

''Pháp khí chứa lửa bát hoang đã phóng ra thì mau cút ra đây. Đừng lấp ló trong tối rồi đánh lén hèn hạ như thế nữa."

''Đánh lén? Ngươi không xứng để ta phải đánh lén. Vô Pháp Vô Thiên tại sao ngươi ở đây?"

Bóng người trong bóng đêm từ từ đi ra. Trên thân thể y bộc lộ một nguồn chân khí vô cùng mạnh mẽ. Người trước mặt không ai khác chính là Hứa Phàm linh khí bao quanh cơ thể y cuồn cuộn không ngừng.

Vô Thiên: ''Ngươi biết thân phận của ta? Ngươi là ai"

Cửu Anh: ''Hứa... Hứa Phàm sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi bước qua Nại Hà hồi dương rồi sao?"

Hứa Phàm đưa mắt nhìn Cửu Anh, y không nhận ra hắn dưới lớp dịch dung chỉ biết là tên yêu quái đã cứu y hai lần còn chuyện khác thì lại không có ấn tượng.

Hứa Phàm:

"Thì ra là ngươi, sao ngươi lại đi chung với A tu la tộc? Nể tình ngươi lúc trước từng cứu ta, cả hai ngươi có thể cút khỏi đây được rồi."

Y càng nói Cửu Anh càng mơ hồ, người này thái độ dõng dạc lời lẽ đanh thép hoàn toàn khác xa với Hứa Phàm nhát gan hắn từng gặp, thực lực kia lại càng không dễ đối phó. Nhưng mấu chốt vấn đề là tại sao Hứa Phàm lại xuất hiện ở đây. Không lẽ y không phải phàm nhân.

Cửu Anh:

''Ngươi rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao có thể bước chân vào Tử địa mà không cần khống chế bị ác linh thôn phệ?"

''Ồn ào quá!." - Y thở mạnh một tiếng, không nói câu nào đã vung tay phóng ra cuồng phong thổi bay họ văng ra gần tới bờ vực. Cả hai người Cửu Anh và Vô Thiên không thể chống chịu lại nguồn linh khí của Hứa Phàm ở thế bị động hoàn toàn.

Cửu Anh:

''Lý nào lại như thế chứ? Đến tận hành cung của ta để phục kích. Xem ta thật sự chết rồi sao."

Hứa Phàm: ''Ta không biết ngươi đang nói gì, mau cút khỏi đây cho ta! Tuyệt đối không cho phép bất cứ ai ở đây làm loạn."

''Ai phải cút còn chưa biết đâu!"

Cửu Anh dùng tay tự cào ra một vệt dài gần xương quai xanh khiến máu tuôn ra ướt đẫm bên vai, hắn nhắm nghiền mắt lại bắt đầu đọc khẩu quyết. Hắc phong thổi mạnh oán hồn xung quanh Huyết Ảnh điện theo mùi máu lập tức có phản ứng.

Hứa Phàm chớp mắt. ''Ta bảo các ngươi cút khỏi đây chứ không kêu ngươi tự sát làm bẩn nơi này."

Vô Thiên hiểu ý liền tạo một kết giới bao bọc lấy y và Cửu Anh, Hứa Phàm bấy giờ hai mắt mở to như ngờ ngợ ra thứ gì đó. Xung quanh bốc lên mùi tanh nồng. Y nhìn lại máu của hắn đột nhiên chuyển thành một màu đen sậm rồi biến thành khói đen bốc lên không hóa thành rất nhiều huyết tự bay lở lửng, chúng xoay quanh người Cửu Anh rồi tan ra biến thành rất nhiều hạt bụi rơi lả tả khắp nơi trên mặt đất.

Hứa Phàm hai mắt mở to, miệng lắp bắp: ''Huyết tinh... Huyết tinh trận..."

Cửu Anh lại đọc thêm một dòng khẩu quyết, mặt đất rung lắc dữ dội kinh động đến toàn bộ ma địa. Ác thú dị tộc khắp nơi ở ma giới đều chấn động, xuất hiện hằng hà sa số oán linh và quỷ thi từ dưới đất đội mồ chui ra.

Ở Thường Mãng Lâu đám người Lạc Thiên và tất cả những thần tộc nhân tộc nghỉ ngơi ở đó đều bị chấn động làm kinh sợ, họ hốt hoảng chạy khỏi đó thì nhìn thấy trên bầu trời ma giới xuất hiện một lớp sương dày đặc khổng lồ xoay vần thành hình xoắn ốc khiến ai ai cũng khiếp hãi.

Gần đó Sát Thần thiên tôn cùng Hạo Thiên thần tôn ngồi uống trà ở một tửu quán trong Thất ma điện tỏ ra rất bình thản.

''Hạo Thiên ngươi có nghe không? Là hơi thở của con hung thú đó!"

''Ta đã sớm biết Côn Bằng hắn sẽ không để tên nhóc đó chết dễ như thế mới kêu ngươi đến đây chờ hắn mấy trăm năm qua! Rốt cuộc cũng chờ được thằng ranh con đó chuyển sinh rồi."

Sát Thần Thiên tôn cầm ly trà lên ngửi qua:

''Mấy con yêu quái thần cấp bắt được căn bản không chịu nổi mấy tu vi của chúng ta. Mãi đến hiện tại bổn thiên tôn cũng chưa có tọa kỵ."

Hạo Thiên:

''Lần này nếu hắn vẫn không chịu quy thuận chúng ta, trực tiếp dùng hình."

''Hồng Quân sư tổ nói hắn đã không còn tu vi còn muốn dùng hỗn thiên tác đánh thì sẽ hỏng mất thần hồn. Thêm nữa cũng là sư tổ cứu hắn, ngươi ra tay ngài ấy sẽ không vui đâu."

Hạo Thiên nhíu mắt: "Sợ gì chứ? Miễn chúng ta đừng ngược chết hắn là được. Ta rất vừa ý với con rắn chín đầu đó. Nhất định phải bắt làm tọa kỵ, đi thôi Sát Thần."

Sát Thần: ''Ậy gấp gáp làm gì. Cứ chờ ít hôm nữa đã."

''???"

''Bảo chờ thì chờ đi! Hung thú lần đến không phải chỉ có một con đâu."

Hạo Thiên mừng rỡ: ''Ý ngươi là còn nghe thấy hơi thở kẻ khác nữa à?" - Cùng Kỳ, ta nhớ ngươi chết đi được. Lần trước dám dùng móng cào chảy máu mặt của bổn Thần tôn, lần này ta ta sẽ từ từ tính với ngươi.

Ma khí xung quanh Cửu Anh cũng càng ngày càng dày ra. Một khi trận khởi sẽ phải đổ máu mới dừng được. Hứa Phàm chủ động đánh vào lớp phòng ngự bao quanh lúc hắn đang hoàn thành đoạn cuối của khẩu quyết triệu hồi.

Toàn bộ ngoại lực tác động đến đều bị cản lại không thể vượt khỏi lớp phòng hộ, Hứa Phàm quan sát một chút rồi đánh động qua phía Vô Thiên. Quả nhiên Cửu Anh phát giác được dừng đọc ra tay chặn đứng.

Bị gián đoạn giữa chừng trận pháp bị hủy, chấn động cũng vì thế nên mất đi, tuy nhiên những lá bùa được vẽ ra không tìm được mục tiêu quay lại tấn công người khởi trận khiến nguyên thần hắn bị tổn thương nặng nề.

Vô Thiên: ''Cửu Anh!"

Hứa Phàm: ''Cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi. Cửu Anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.