Ma Giới Đại Lộ

Chương 12: Chương 12






Y xuất hiện trước mặt đưa tay đỡ lấy cả người hắn. Cửu Anh đưa tay lộ ra móng vuốt sắc nhọn định chọc thẳng vào yết hầu Hứa Phàm thì lại bị y dễ dàng chặn lại. Hứa Phàm cầm lấy bàn tay của hắn từ từ đưa lên miệng ngậm.

Hứa Phàm:

''Từ đã, đừng động, nguyên thần chấn động rồi. Để ta giúp ngươi độ khí."

Móng vuốt Cửu Anh biến mất. Lòng kiêu hãnh của hắn nổi lên, bản thân đâu phải nữ tử yêu đuối tùy tiện để người ta ôm ấp.

''Hỗn đản. Ngươi biết mình đang cợt nhả ai không?!''

''Đừng nóng, ngươi xem ta là ai."

Luồng ánh sáng từ trong ngực Vương Phàm phóng ra bao bọc lấy hắn tái tạo lại dung mạo. Trên đầu biến hóa chín hồn rồng lấp lánh liên tục vận chuyển khắp chân thân, thoáng chốc đã biến thành một nam nhân tuấn mỹ kim mão trên đầu, đôi mắt phượng châu cùng ngoại trang xa hoa, trên trán hiện ra ấn ký long tộc.

"Đế Vương Phàm, sao lại là ngươi." - Hai người họ đồng loạt kêu lên.

Nghe câu này đột nhiên khiến hắn có chút bất mãn. ''Tại sao không phải là ta? Ta đã tìm ngươi rất lâu. Một chút cảm động cũng không có sao?."

Cửu Anh đưa tay ra sau lưng kéo giật tóc hắn ra sau. ''Cảm động cái gì? Dám giả thần giả quỷ lừa gạt tiếp cận bổn tôn. Còn không mau bỏ ta xuống."

''Cửu Anh ngươi nhẹ tay chút đi, đừng cào vào mặt ta."

Vô Thiên nhìn cháu y bị ức hiếp liền không thuận mắt nghĩ ngay đến cái chuyện lúc này bị hắn tấn công.

''Đế Vương Phàm lúc nãy ngươi chủ động tấn công bọn ta dù đã biết rõ thân phận! Ngươi cố ý phải không?"

Vương Phàm trừng mắt cười ngạo nghễ vào mặt y: "Đúng là ta cố ý tấn công lão già ngươi đấy! Ai bảo ngươi xuất hiện ở chỗ này cùng với ái nhân của ta."

Cửu Anh: "Ai là ái nhân của ngươi."

Vô Thiên nhận ra tên nhóc con thiên đế này đang dấm chua. Đánh y đến nặng như vậy, không chọc tiểu tử này thì đúng là có lỗi với bản thân.

''Tại sao ta không thể xuất hiện ở đây? Hắn là..."

Vương Phàm: "Là gì chứ? Hắn thì liên quan gì đến ngươi."

Cả hai người họ đều rất không vừa mắt nhau nên vài câu đã lao lên đánh. Giới tôn giao đấu không hề lưu tình, mỗi một chưởng lực đều tấn công chí mạng vào những nơi hiểm huyệt, thần lực của Thần tộc cao nhất trong lục giới nên có phần nhỉnh hơn.

Các chiêu thức của Vô Thiên đều không xuyên qua được kiên cố của lớp vảy rồng cửu long bên ngoài cơ thể Vương Phàm, hắn lại kém Vương Phàm ít nhất là ba đại cảnh giới trong trận chiến này thực sự là đang trêu đùa đối thủ.

Mọi công kích đều bị hộ thể thần tộc phản lại làm chính mình bị thương, Vô Thiên đưa tay lau đi máu đang chảy ra từ thất khiếu rồi tụ khí từ những mảng khói đen dày đặt thành hình thanh kiếm.



Kiếm này gọi là Hắc Diệt luyện ra từ bàn cổ khí trấn bảo vật của Linh giới, mấy ngàn năm nay chưa hề động qua. Lệ khí từ nó tỏa ra công phá thần hồn hộ vệ của Vương Phàm khiến nó vỡ nát tức thì, y cảm thấy sảng khoái vô cùng đưa tay thu lại long khí rồi mở cánh cổng thời không thông lên thiên cung kéo từ trong nguồn ánh sáng trắng ra Trảm Tiên Phi Đao.

Cửu Anh đứng cạnh cái đầm nước trong khuôn viên ngó lên quan sát trận chiến của bọn họ, hắn không có ý định xen vào. Mấy khi được nhìn thấy hai tiên thiên chí bảo trong trời đất.

Mà dù có lòng cũng không dễ gì mà khuyên can hai tên giới tôn hăng máu thiện chiến có tiếng.

Vô Thiên chân đạp trên hư không, Hắc Diệt đã cầm sẽ không cất vào khi chưa thấy máu, Trảm Tiên đao trên chém thần nhân dưới đả yêu nghiệt cả hai thần binh thế mà lại chạm mặt trong hoàn cảnh này.

''Ngay cả Đế Thích Thiên tại vị còn không tùy tiện khai chiến với ta. Vương Phàm ơi Vương Phàm ngươi thật đem lại cho bổn Linh tôn không ít kinh hỉ." - Vô Pháp Vô Thiên thì không nói đến vì cái tên của hắn đã nói lên được phần nào, về Vương Phàm trước giờ suy nghĩ thấu đáo lần này e là đã đi quá giới hạn.

Y nghe vậy cân nhắc lại một hồi. Dù sao địa vị của bọn họ nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến muôn vạn chúng sinh dưới quyền, thêm phần nhắc đến phụ thân Đế Thích Thiên khiến Vương Phàm có chút dè chừng.

Rõ ràng ý thức bản thân chỉ mới lên làm Thiên Đế chưa được một ngàn năm nếu gây chiến với Linh giới sợ là sẽ truyền đến tai phụ thân hắn và Hồng Quân lão tổ trách phạt.

Y ho một vài tiếng thanh minh:

"Là ta lỗ mãng rồi. Nhưng mà Linh tôn còn mang ra Hắc Diệt, nếu ta không bồi ngươi thật tốt vậy chẳng phải coi thường ngươi quá rồi?"

Vô Thiên: ''Càng nghe ngươi nói ta càng muốn cắm Hắc Diệt vào ngực ngươi."

''Nếu có thể liền làm đi! Nói thì ai nói không được."

Thanh Hắc diệt kiếm xoay vòng liên tục như một mũi khoan lao về phía trước. Điều khiển nó bằng cách tương thông giữa kiếm và linh lực cuộn chảy trong người, hắn liên tục đổi chiều tấn công, phía bên kia thiên đế cũng không kém cạnh, xét về năng lực chiến đấu trong lục giới Đế Vương Phàm chỉ ngại một mình đại ca hắn Đế Vương Sát.

Tu la vương tháo áo ngoài ném đi, hào quang hai mắt chuyển hẳn sang màu đen hun hút, cơ thể bắt đầu giãn nở ra, các khối cơ trở nên căng tràn, mạch máu in hằn rõ mồn một trên da thịt, đây chính là ngoại hình thực chiến của tu la tộc, ngoài việc có được sức mạnh vạn cân và thân hình cao lớn sức chống chịu cũng tăng hẳn lên.

Thấy hắn bắt đầu nghiêm túc, Vương Phàm từ ngực phóng ra bốn đạo hồn long hồn hóa thành vạn kiếm trận uyển chuyển mềm mại, y chấp tay lại vận linh khí, đằng sau lưng hằng hà sa số thanh kiếm xuất hiện thẳng tấp thành một vòng cung vô tận xoay quanh người.

Vô Thiên: ''Tiểu tử, hôm nay là ngày chết của ngươi!"

''Lão già đừng quá tự tin, đối với ngươi bốn đạo long hồn là đủ rồi."

Vô thiên:

''Ngươi bảo ai già hả?"

Vương Phàm: ''Nói ngươi đấy."

Cả hai lao vào một cuộc chiến long trời lở đất, thần lực của Vương Phàm mang theo tiên khí chí tôn áp đảo, mặt khác khả năng chịu đòn của tu la tộc là vô hạn.

Họ đánh nhau rất lâu Cửu Anh đứng ngồi không yên ở bên dưới, cách bố trận này mà dám bảo là kiểu cọ sát bình thường, hắn giơ tay lên miệng hô lớn:

''Vô Thiên. Vương Phàm dừng lại đi! Vừa nãy ta khởi động Huyết Tinh trận đã kinh động toàn bộ Thập Tam Thiên rồi, hiện tại ở xung quanh đây có rất nhiều nhân tộc và thần tộc. Các ngươi muốn gây rắc rối cho ta à?"

Dường như không nghe thấy sát khí cả hai ngày càng bàng trướng, Vô Thiên đưa hai tay lên trời rút linh khí của đám mây sương màu đen dày đặt do Huyết Tinh trận chấn động ban nãy tạo ra luyện hóa thành khối cầu khí đầy những đóa hoa sắc nhọn hơn ám tiễn.

Vương Phàm cả vừa nể sức mạnh da thịt của tu la vừa tức giận. Ba hồn ứng long bao bọc quấn quanh tạo thành hộ thể bậc cao.

Cửu Anh:

''Hai tên điên này đánh nhau càng lúc càng hăng, kết giới ngăn với bên ngoài vỡ nát thì mấy tên đi dự đám giỗ của ta kéo đến xem... Thế lúc đó chẳng phải rắc rối to rồi sao."

Cửu Anh nhắm hai mắt đọc khẩu huyết triệu hồi hung binh Huyết Ngục, pho tượng đặt ở Thường Mãng Lâu rung lắc đánh động tất cả mọi người gần đó. Ma giới yêu tộc đều cùng nhau chạy ra xem chuyện lạ.

Kể cả Bạch Tử đang ở trong Tứ điện luyện công cũng vô cùng lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà tức tốc chạy ra ngoài. Bên ngoài bầu trời ma giới chuyển sắc thành màu đỏ như máu.

Dư chấn càng ngày càng rõ ở phía của Thường Mãng lâu đám đông vây quanh bức tượng ma tôn. Thần binh trong tay pho tượng không ngừng phát quang khiến ai nấy đều kinh hãi.

''Chuyện gì thế này?"

''Nhìn xem Huyết Ngục đang phát sáng kìa."

"Mọi người nhìn kìa."

''Huyết Ngục này không phải là từ linh thạch tạc ra sao? Không lẽ hàng thật."

''Huyết Ngục dịch chuyển rồi."

Sau một tiếng nổ lớn khói bụi mù mịt xông lên che phủ toàn bộ Thường Mãng lâu rung lắc dữ dội, tất cả chìm vào trong đó lớp bụi dày không nhìn thấy gì khác. Khi mọi thứ lắng xuống là lúc họ không còn nhìn thấy Huyết Ngục ma binh nữa.

Bạch Tử: ''Phong tỏa toàn bộ nơi này cho ta, có kẻ đã trộm trấn bảo của Ma giới."

''Huyết ngục đó không phải là đồ thật đó chứ?"

''Trời ạ! Thì ra hung binh trong tay bức tượng là hàng thật."

''Lớn chuyện rồi!"

''Cái gì? Huyết Ngục làm sao?" - Bạch Anh thánh nữ từ đằng xa hớt hải chạy đến.

Đám đông nhìn thấy vội dạt ra hai phía, một vài tên canh giữ quanh đó hoảng sợ bẩm tấu

''Bái kiến Tứ điện chủ."

"Tứ điện chủ vạn tuế."

Bạch Tử sắc mặt tái mẹt cúi đầu trước nàng: ''Mẫu thân... Huyết Ngục, Huyết Ngục mất rồi."

''Bốp." - Một cái tát như trời giáng của Bạch Anh đánh mạnh vào mặt của Bạch Tử với ánh mắt vô cùng tức giận. Những nhân tộc và thần tộc xung quanh im lặng.

Bạch Anh:

''Vô dụng, có mỗi chuyện trông chừng thần binh của cửu cửu ngươi mà cũng không làm xong. Kỷ vật duy nhất mà đệ ấy lưu lại trên thế gian này cũng bị trộm mất. Cút về Tứ điện sám hối cho ta..."

"Còn tất cả các vị vui lòng ở yên tại chỗ, trấn bảo của Ma giới vừa bị trộm hy vọng các vị hợp tác."

Bạch Tử cúi mặt lạy tạ rồi nhanh chóng trở về. Bạch Anh thánh nữ đích thân ra mặt bọn họ dù muốn dù không đành ưng thuận theo. Về thanh Huyết Ngục kia không tự nhiên biến mất, nó trong tích tắc đã xuất hiện trước mặt Cửu Anh đáp lại lời kêu gọi của hắn.

Cửu Anh nắm chặt Huyết Ngục đặt mạnh xuống đất. ''Muốn ta dừng trận chiến dùm các ngươi hay là tự dừng lại?"

Vương Phàm và Vô Thiên nhìn nhau rồi thu lại linh khí, từ từ hạ người xuống đất. Hắn dù đang bị thương do Huyết tinh trận phản phệ vẫn cố gọi ra Huyết Ngục khiến họ đều không yên tâm.

'Vương Phàm: ''Ngươi muốn ta dừng, ta liền dừng!"

Cửu Anh:

''Thế từ đầu không phải tốt hơn sao? Được rồi, được rồi dĩ hòa di quý... Nhưng Vương Phàm ngươi thế nào lại ở đây vậy?" - Không phải tính sổ chuyện ta dụ dỗ thê tử hắn chứ?

Vương Phàm không hiểu sao lại cảm thấy bực mình, y bước đến nắm tay hắn. Vô Thiên nhìn thấy cũng không mấy hài lòng. Hai người họ nhìn nhau theo cái kiểu muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Vương Phàm tay chỉ vào Vô Thiên: ''Giải thích cho ta. Hắn tại sao lại ở cùng ngươi?"

Vô Thiên nhẻn miệng cười: ''Bọn ta hả? À là cái loại quan hệ thằng nhóc như ngươi không tưởng tượng ra đâu, tại sao lại không thể ở cùng nhau, ngươi nói phải không?" - Lại nhìn qua Cửu Anh.

Cửu Anh: ''À ừ... Việc này. Hình như thế."

Vương Phàm nắm tay chặt đến nổi gân xanh hiện lên thành từng đường rõ rệt trên cánh tay y: ''Hình như là thế nào?"

Vô Thiên cũng bực mình không kém. ''Đúng rồi, tại sao lại có chữ hình như? Ngươi không dứt khoát được à?"

''Hai ngươi bị làm sao đấy? Ta nói gì sai hả?" - Hắn bị hai người kia dọa cho đổ hết cả mồ hôi, chỉ là một câu nói mà làm ra thái độ như kia rốt cuộc nên trả lời thế nào đây.

Không để ý nữa, Vô Thiên ho khan vài tiếng rồi ôm chặt thương thế ngồi xuống thiền định, Hắc Diệt được Vô Thiên mang biến mất vào hư không. Một luồng khí lực màu xanh thẳm vây lấy y từ từ tái tạo lại miệng của vết chém.

Vương Phàm cau mặt bắn thêm ba luồng khí lực vào người Vô Thiên xoa dịu phần nào xung động giữa hai luồng khí tiên - quỷ xem như trị liệu.

Vương Phàm: ''Hôm nay đến đây thôi, Anh Anh chúng ta đi."

Cửu Anh:

''Này làm gì thế? Bỏ tay ra. Ngươi có bệnh à? Lôi ta đi đâu vậy."

''Đúng rồi, ta bị bệnh đấy! Giờ ta phát bệnh đây.'' - Y trực tiếp ôm lấy eo hắn mang đi, cả hai biến mất trong màn sương đen tăm tối của ma cung. Mọi thứ nhanh đến mức Linh tôn đang điều khí chưa kịp mở mắt ra thì dấu vết linh lực của hai người họ đã biến mất.

Tiếng cửa mở ken két của Huyết Ảnh điện khiến các oán linh xung quanh tòa thành lay động, bóng dáng hai người họ vào trong rồi cửa tẩm cung chậm rãi đóng lại. Vương Phàm trích ra ít máu làm phép ngăn mọi tác động bên ngoài.

Bên trong tẩm cung không có ánh sáng, Vương Phàm ôm chặt tàn hồn của hắn ném ngã sấp xuống giường, Y vung tay một phát xung quanh sáng bừng lên bởi những viên dạ minh châu lấp lánh.

Vương Phàm trườn lại giường bò lại gần chỗ Cửu Anh, tiên thuật của y khiến lớp dịch dung trên mặt hắn tan chảy lộ ra nét mặt kinh diễm nhưng nhợt nhạt và thân thể trắng ngần ẩn hiện dưới hắc y mỏng manh.

Hắn thoáng chút lo sợ, hai mắt liên hồi dò xét, hô hấp mạnh mẽ, khuôn ngực phập phồng lên xuống bày ra trước mắt y như mời gọi. Trên người Cửu Anh tu vi đều không còn, nghĩ đến cùng lắm là Vương Phàm đánh mình vài cái sẽ bỏ qua.

Đầu liên tục tìm câu trả lời cho việc y xuất hiện ở đây và làm những hành động không đúng mức này với mình. Không lẽ vì trả thù hắn việc dụ dỗ Hy Hòa.

Cửu Anh nhắm mắt lại, từ bỏ phản kháng nghiêng đầu sang một hướng.

''Ta cũng đã chết qua một lần rồi chuyện Hy Hòa không thể cho qua sao?"

Vương Phàm ngạc nhiên:

''Hy Hòa? Sao lại nhắc đến muội ấy? Việc đó chẳng phải kiếp trước ta đã bày tỏ rõ ràng cho ngươi biết rồi. Ta đến nơi này để tìm ngươi. Ta thật lòng yêu thương ngươi."

''Ngươi rốt cuộc có phải Đế Vương Phàm không?'' - Cửu Anh.

Kiếp trước y là kiểu người thánh nhân vượt xa tam thương ngũ thường trong lời đồn, không tùy tiện thể hiện tâm tư ra mặt, không có tình cảm. Kiếp này lại ăn nói thẳng thừng không ngượng mồm.

Vương Phàm:

''Hôm nay ta đến không phải để tranh cãi với ngươi."

Ánh mắt thẳng thắng đến ngây người làm hắn ám ảnh, chả lẽ đây thực sự không phải đùa sao? Vương Phàm dùng hai tay giữ chặt mặt hắn để cả hai đối mặt với nhau.

Vương Phàm:

''Ngươi có thể đáp lại tình cảm của Hy Hòa tại sao không thể đáp lại ta? Ta vì ngươi đọa vào lục đạo, vì ngươi chín kiếp trầm luân."

Cửu Anh: ''Ta đâu có ép ngươi lịch kiếp chứ?"

Vương Phàm:

"Ngươi nói vậy nghe được à? Ta uống bao nhiêu chén canh Mạnh Bà cũng không quên được một khoảng khắc nào của chúng ta, mỗi một kiếp đều mang theo bức họa của ngươi khắc trên da thịt chấp niệm một đời. Như thế vẫn chưa đủ hay sao?"

Y vén tay áo lên quả thật nhìn thấy huyết họa trên cánh tay khiến hắn có chút động lòng. Nhưng bắt chấp nhận vẫn một chuyện hoàn toàn khác. Những ám ảnh đời trước sao có thể nói xóa nhòa là xóa nhòa tất cả.

Cửu Anh:

''Ngươi không phải từng nói kẻ đứng đầu thiên giới không bao giờ bị vấy bẩn bởi tình cảm trần tục."

Vương Phàm: ''Ta không quan tâm nhiều những thứ đó nữa. Ta quyết định rồi ngươi chính là kim ngọc lương duyên của ta."

Cửu Anh:

''Ngươi giỡn đủ chưa? Đế Vương Phàm, ta không thể thích ngươi. Càng không thể thích nam nhân được."

Hắn túm chặt cổ Vương Phàm tung cước bật người phóng ra khỏi giường. Nhìn lại y phục không chỉnh tề của mình mà hú hồn, sống hàng vạn năm nay chỉ có hắn đè người khác lần đầu bị người ta hung bạo đòi ăn sống khiến hắn cảm thấy tôn nghiêm đều bị vứt sạch.

Y đáp lại bằng khuôn mặt lạnh băng: ''Vì sao đến bây giờ vẫn cự tuyệt ta? Không lẽ ngươi hoàn toàn không có cảm giác gì?"

Hắn đáp lại: ''Một chút hứng thú cũng không có, ta chỉ có cảm giác với nữ nhân."

Vương Phàm:

''Ta không tin nhưng trước giờ cũng không quen ép người khác, ngươi có muốn đánh cược với ta một ván không? Nếu ngươi thắng ta sẽ để ngươi đi."

''Ngươi muốn cược thế nào?"

Vương Phàm:

''Không phải ngươi chế được đệ nhất xuân dược Mộng bồng lai sao? Loại đó chỉ có tác dụng nếu ngươi thật sự có dục vọng với ta, ngươi nói trước giờ ngươi không có ý nghĩ đó chi bằng chứng minh đi."

''Cược thì cược, sợ ngươi sao?"

Cửu Anh lập tức mang nguyên liệu ra luyện dược, sau khi luyện thành cầm lấy nuốt vào trước mặt Vương Phàm. Hắn không có lựa chọn, nếu đánh cược còn có khả năng thoát, không cược Vương Phàm nổi cơn điên lên sợ rằng còn khó coi hơn.

Kì phát dục của hắn một khi bước vào đỉnh điểm sẽ nảy sinh tạp niệm với bất cứ ai nên chắc chắn Mộng bồng lai sẽ phát huy tác dụng vốn có của nó ngay khi hắn bắt đầu cảm nhận.

Đêm đó cơ thể chuyển biến run rẩy lạ thường, hắn nép người vào một góc tối khuất tầm nhìn để không nhìn thấy y, bóng lưng Vương Phàm đang ngồi thiền cũng làm hắn cảm thấy hưng phấn, một phần lí trí mỏng manh cuối cùng không cho phép hắn nhìn tiếp. Cửu Anh nhắm mắt lại hy vọng có thể trụ lại qua đêm nay.

Lát sau Vương Phàm mở mắt ra thì thấy hắn khuôn mặt tình ý miên man đang nhấp nháy khỏe miệng đứng trước mặt y. Cửu Anh cuối cùng cũng không chịu nổi chủ động nhào lên giường ôm lấy cả người Vương Phàm.

"Mẹ kiếp... Ta khó chịu quá." - Hắn nói khẽ, hai mắt nhắm hờ. Cả khuôn mặt đỏ ửng lên. Bàn tay sờ loạn trên thân người.

''Ta cứ tưởng ngươi cứng rắn lắm? Cũng biết khó chịu rồi à."

Cửu Anh: ''Đúng vậy toàn thân bổn tôn đều cực kỳ khó chịu. Vừa ý ngươi rồi chứ?"

Hứa Phàm:

''Đúng là rất vừa ý ta nhưng mà chẳng phải ta thừa nước đục thả câu, phải xác định lại đã."

''Chết tiệt... Chết tiệt thật, còn xác định gì nữa." - Cửu Anh thở dốc nhào đến ghì chặt lấy Vương Phàm đầu lưỡi trực tiếp đưa vào miệng y. Vương Phàm không mấy bất ngờ hôn ngấu nghiến đáp lại. Hai tay không lưỡng lự đặt ngay lên tấm lưng hắn vuốt ve theo đường cong.

Vương Phàm mang lưỡi rời khỏi môi hắn, đối phương nhìn theo với vẻ mặt hụt hẫng, y mỉm cười giơ ra hai ngón tay tiến vào trong miệng Cửu Anh, hắn không hề do dự dùng lưỡi quấn chặt ngón tay một cách ngấu nghiến.

''Ma tôn bình tĩnh lại, ngươi mãnh liệt như thế chính là nguyện ý song tu với ta?"

Cửu Anh: ''Là ta nguyện ý. Nguyện ý."

''Thật sao?!" - Y hỏi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.