Tiểu tử ma tu đó căn bản không mảy may nghi ngờ.
Còn bọn nhân tộc khác thì nhìn họ đầy nghi hoặc. ''Từ khi bước vào đây bọn ta gặp đủ loại ma thú, theo lý mà nói các ngươi vừa hóa hình, chính là mồi ngon, ăn thịt các ngươi tu vi của chúng trực tiếp thăng một bậc, sao các ngươi còn sống đến được đây vậy?"
Vô Thiên nhìn Cửu Anh:''Bọn ta có bùa hộ mệnh, ngươi nói phải không?"
Không cần phải làm gì hết, trong mắt bọn ma thú ở quanh đây chỉ cần nhìn thấy bóng Cửu Anh thôi là đã bị dọa cho chết khiếp, đặt một lão quái vật chín đầu mười mấy vạn năm tuổi xòe cánh đi qua đi lại khắp nơi giữa một bầy yêu thú mấy trăm tuổi thử hỏi có đáng sợ không chứ?
''Gràoooo... Gràooo"
Cơn gió mang theo tiếng gầm gừ chói tai của ma thú từ cách đó rất xa, những tàn cây lay động dữ dội tút kèm theo âm thanh rợn người, tiếng thét vang xa thế này thuộc về những ma thú đã sắp bước vào giai đoạn hóa hình thành người.
Sau tiếng thét đó sương mù cũng bắt đầu tan ra, con ma thú đó có lẽ là nguyên nhân gây nên lớp sương, ở giai đoạn chuẩn bị hóa hình ma thú rất yếu dễ bị tấn công, cách tốt nhất là chúng sẽ nấp ở một nơi nào đó để tạo kết giới tự bảo vệ cho đến khi hóa thành hình người.
Nhân tộc hồ hởi như bắt được vàng. Thông thường thì những ma thú sắp hóa hình chắc chắn có rất nhiều loại bảo bối để trợ công, chúng không bỏ qua cơ hội liền kháo nhau đi tranh đoạt.
''Các huynh đệ có lẽ thứ gây ra huyễn cảnh sương mù này bị hạ rồi, chúng ta đi xem đi. Biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ."
Đám người kia theo tiếng ma thú hứng khởi bỏ đi. Ngoài Lục Phượng, Lạc Thiên còn rất nhiều phàm nhân cả gan vào bí cảnh.
Ma thú có quan hệ mật thiết với ma tu nên lần này đám nhóc không biết trời cao này ra tay với ma thú hóa hình sẽ gặp rắc rối lớn. Những ma tộc hậu duệ nhanh chóng nóng lòng tiến theo sau.
Vương Phàm:
''Cửu Anh, ngươi vào U Sương trong khi tu vi không có không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Vào đó không chắc gì ta có thể ở chung một chỗ để bảo hộ ngươi. Ta không an tâm lắm. Đệ đệ ngươi cũng bỏ về rồi vị trí ma tu thánh tử này liệu có còn quan trọng để ngươi mạo hiểm."
Cửu Anh:
''Quan trọng chứ, nhưng là thứ khác. Ta phải lấy được hỗn độn thanh liên để tái tạo bản thể."
Vương Phàm: "Hỗn Độn Thanh liên thật sự tồn tại?"
Vô Thiên:
''Hỗn Độn thanh liên ở giữa Hắc thủy. Bông hoa sen đó được nuôi dưỡng bởi cổ khí, Cửu Anh lại là cổ thú. Mang nó luyện thành thân thể cũng không phải không được."
''Cửu Anh tái tạo thể xác xong ta sẽ mang hắn về Thần giới!'' - Vương Phàm nghe thế rất vui, tâm trạng cứ thế ở trên mây cả buổi. Suốt dọc đường không ngừng cười một mình.
Cửu Anh: ''Hắn ta sao thế? Ta cứ cảm thấy hắn có gì đó không bình thường!"
Vô Thiên: ''Để ý làm gì, ta thấy từ khi gặp lại ngươi hắn có bao giờ bình thường đâu.''
Họ đi theo tiếng gào lúc nãy đến một khoảng đất trống trước mặt là một con kim quy chuẩn bị tu luyện biến thành người trên miệng nó vẫn còn ngậm chặt cỏ vạn tuế. Thứ cỏ này rất có lợi cho việc trị thương.
Kim quy khắp người đều là thương tích còn bị vây hãm bởi rất nhiều người tu vi cao nên toàn thân sớm đã kiệt sức. Nó đang ở giai đoạn cuối cùng của ma thú, một khi trải qua cửa tử này có thể bắt đầu quá trình tu luyện vì thế nên khi bị hạ độc thủ liền không cam tâm giao ra cỏ vạn tuế. Sức tàn lực kiệt cũng chống trả đến cùng.
Cửu Anh đứng im lặng quan sát tình hình, hắn quyết định quay lưng bỏ đi. Nhìn thấy kim quy kia đang vận sức dồn hết ma lực về phía đầu xem ra để chuẩn bị bộc phát tung đòn tự bạo hủy diệt cả cỏ thiên tuế và những tên khốn kiếp đang nhắm vào nó.
Sau khi tự bạo nhờ có lớp mai rùa cứng trên lưng có thể nó sẽ giữ lại được phần nào nguyên thần, chỉ cần còn nguyên thần là còn hy vọng, trải qua trăm năm sau bắt đầu hấp thụ linh khí để tu lại từ đầu.
Vương Phàm: ''Ngươi không cứu con kim quy đó sao?"
Cửu Anh:
''Không cần đâu, giờ tay ra tay chính là cứu lũ phàm nhân kia. Ta thì lại không có lí do gì để giúp chúng cả, phàm nhân chính là loại tạo vật vô ơn nhất trong tam giới. Đi thôi."
Vô Thiên:
''Thế ngươi cũng không nên đứng nhìn hắn hủy đi tu vi cực khổ lắm mới có được. Ở ma giới ma thú có thể thuận lợi luyện tới hóa hình không đếm được trên đầu ngón tay đâu, ngươi nỡ sao?"
Những yêu thú nhỏ bé vô tri như thế để có thể tu luyện đến mức độ này quả không dễ, hầu hết đều mất mạng vào miệng những ma thú khác, cuối cùng quay mặt đi về chỗ hỗn loạn đó.
Chỉ với vài câu nói đã lay động Cửu Anh, Vương Phàm khiên Vô Thiên thật sự lo lắng, cháu trai y trở nên mềm lòng như thế sớm muộn gì cũng hại bản thân.
"Phải tách nó ra khỏi Vương Phàm càng sớm càng tốt."
Phía đó những đạo tu kia bắt đầu bố trận để áp chế nó, ma lực của kim quy phải tốn nhiều thời gian hơn chút nữa mới đủ nội lực để phóng thích ra. Đám người kia vẫn chưa giải quyết xong vấn đề tranh chấp chiến lợi phẩm chưa nhìn ra hiểm cảnh trước mặt.
Dễ nhìn ra nhất là hai tông môn lớn có trang phục màu tím gọi là Tử Cực tông và một bên y phục màu vàng nhạt viền đen Vân Hà tông. Còn những thế lực rải rác khác chỉ bao gồm vài người không đáng để lưu tâm.
''Rõ ràng là bên Tử Cực tông bọn ta đến trước, ngươi lấy cái quyền gì mà bảo cỏ thiên tuế của ngươi?"
''Ăn nói hàm hồ, lúc Vân Hà tông bọn ta bố trận đánh vào động phủ của nó thì đến trước như các ngươi làm được gì?"
''Này tên kia cho ngươi nói lại đấy!"
''Bọn ta mới là người nói câu đó, cỏ thiên tuế của Vân Hà tông!''
Bọn chúng tranh cãi ầm ĩ cả lên khiến hắn muốn tìm cơ hội để nói tình hình hiện tại của chúng cũng khó. Cửu Anh trông con kim quy kia đã tích tụ gần đủ khí để phát bạo. Chợt trên đầu họ kéo đến một trận cuồng phong, bên trên là một người ngồi trong tọa kỵ màn phủ kín vải lụa xanh xung quanh và hai vị hộ pháp đứng hầu cạnh.
Đám nhóc kia có vẻ bị áp lực của kẻ đến ảnh hưởng đến.
Giọng nói ghê rợn từ trên tọa kỵ vang xuống, Bát điện vương thân chinh đến đây vì một con kim quy hay là còn chuyện gì khác.
''Cửa bí cảnh chưa mở sao các vị nhân tộc, tiên tu lại ở đây tập trung ở đây, không phải để giết ma thú cướp thảo đấy chứ?"
Một thiếu niên rõ ràng rất run sợ vẫn bước ra nói chuyện: ''Bát điện chủ bọn ta bị màn sương trong giới trận của con kim quy này làm cho mù đường nên tìm nó tính phải quấy thôi."
Bát điện chủ cười phá lên thích thú:
''Nếu mục đích là thế thì chuyện này bỏ qua đi. Con kim quy này là cháu của thuộc hạ Bát điện ta. Nó sắp hóa hình nên muốn tự bảo vệ bản thân.''
''Bọn ta không biết là người nhà của Bát điện chủ, thật thất lễ, thế thì nếu không còn chuyện gì thì bọn ta tiếp tục tìm đường vào bí cảnh."
''Các vị nhớ cho rõ. Ma tôn bọn ta. Không thích người ngoài động thủ trên ma địa đâu" - Tọa kỵ lơ lửng thêm một lát biến mất trong làn khói đen. Đôi mắt Bát điện chủ nhìn xuống chỗ Cửu Anh nhưng không có động tĩnh gì tiếp theo, ông ta xoay người trở về Bát điện.
Câu nói úp mở vừa rồi khiến hắn chột dạ, rõ ràng Bát điện vương không chỉ đơn giản đến để múa may vài câu ra mặt với đám trẻ nhân tộc. Y vốn là một con trâu nước, năm đó Cửu Anh thân chinh dẹp loạn thống nhất Cửu U đã đánh con trâu này đến thương tích đầy mình, vì xem trọng sức mạnh của y nên hắn đã cưỡng ép làm thuộc hạ của mình. Lão ta không có lấy một phần thuần phục.
Vừa rồi chắc chắn đã cảm nhận khí tức và tu vi của hắn không còn nhưng lại dửng dưng như không. Kể cũng lạ.
Trên đường quay Bát điện chủ không ngừng mỉm cười, tên hộ pháp đứng kệ tọa kỵ bèn cất giọng hỏi:
''Bát điện chủ, khí tức vừa nãy là của Ma tôn đúng như lời Diệt Lăng nói. Vừa rồi sao ngài không phản ứng gì cả?"
Bát điện chủ:
''Không nhận ra sao? Vừa rồi nếu là hắn của một ngàn năm trước đã bước ra nói mấy lời khó nghe rồi."
Tên hộ pháp còn lại: ''Hiện tại chúng ta có nên hoãn lại kế hoạch không.''
Trong tọa kỵ vang ra tiếng ho khan:''Người thật hay giả thì không biết, nhưng mà không có tu vi thì là thật. Ngươi nói xem một con rắn không có nanh thì có thể làm được gì?"
Hộ pháp như chợt hiểu ra, y đan hai tay vào nhau cười với lão. ''Vậy chỉ cần giết chết hắn thì... Ngôi vị Ma tôn là của Bát điện chủ ngài rồi."
Bát điện vương cười sảng khoái. Cái danh ma tôn này hắn thèm muốn cũng đã lâu rồi, không những vậy còn muốn trả thù Cửu Anh.
''Giết? Nếu vậy thì quá dễ cho hắn rồi, lúc trước ta đánh không lại bị hắn ức hiếp bẻ mất một sừng. Ta đã từng thề nếu có cơ hội trở mình, bổn đại vương sẽ triệt để chà đạp tôn nghiêm của tiểu tử đó để nửa đời còn lại hắn không thể ngẩng đầu nhìn ai được nữa."
''Vậy tiếp theo chúng ta nên làm sao đại điện chủ?"
Bát điện vương:
''Mau gọi Thiết Phiến đến. Bổn điện chủ có chuyện cho nó làm đây."
Tên hộ pháp ấp úng một lát cân nhắc xem có nên nói hay không, y nhẹ giọng: ''Thiếu chủ... Thiếu chủ đang ở Thường Mãng lâu."
Ông ta tức giận đổi sắc mặt, Bát điện vương có tận mười bốn thê tử cùng tiểu thiếp nhưng chỉ có một mụn con trai này.
''Thằng nghịch tử đó, suốt ngày đến mấy nơi trăng hoa không lo tu hành. Đã hơn mấy trăm tuổi rồi mà không đứng đắn chút nào hết. Mau gọi nó đến đây cho ta."
''Tuân lệnh."
Cửu Anh quay về chỗ Vô Thiên, y đang ngồi tọa thiền dưới ánh sáng ít ỏi, nhìn thấy hắn trở lại liền mở mắt ra đứng dậy chuẩn bị tiếp tục lên đường, phía bên kia Vương Phàm y đã tựa đầu vào một gốc cây ngủ say từ bao giờ. Khuôn mặt vừa ngủ vừa cười khiến hai người họ tò mò giấc mơ kì lạ mà y đang chìm đắm vào.
Vô Thiên ngồi xuống bên cạnh lấy ngọn cỏ chọt chọt vào mũi của Vương Phàm như một cách trả thù nhẹ nhàng.
''Cần gọi hắn dậy không? Tới phía trước chút nữa có thể là cửa bí cảnh. Ta cảm nhận được rất nhiều khí tức bên đó."
Cửu Anh đứng dậy:
''Không cần đâu, ngủ đến ngon như thế khuôn mặt còn gợi đòn thế kia. Kêu dậy sợ sẽ hỏng mất mộng đẹp của hắn. Cứ để lại đây đi, ta trở về tìm Tam đầu long và Bích Ba."
''Ta đi với ngươi."
''Ừ."
Trong giấc ngủ mơ màng Vương Phàm thấy mình lúc nhỏ cùng Cửu Anh ngồi cạnh gốc cây lưu ly hỏa hoa ngắm cảnh nhân gian giữa không gian trải đầy ánh sáng.
Bỗng nhiên cảnh sắc dao động, từ xa có bóng người đi đến. Y hốt hoảng đứng dậy hành lễ, không ai khác có thể trực tiếp xâm nhập mộng cảnh của Vương Phàm chính là Đế Thích Thiên.
''Phụ thân."
Đế Thích Thiên trước giờ luôn rất tự hào về đứa con này nhưng mà chuyện Vương Phàm tự ý kháng lệnh thiên đạo thạch hủy hôn với thiên hậu đã khiến kẻ coi trọng thiên luật như hắn rất phẫn nộ.
Đế Thích Thiên: ''Ngươi định thế nào với Hy Hòa?."
''Thế nào là thế nào ạ? Người cho rằng nàng có tình cảm với con sao?...''
''Tiểu Hy và ma tôn kia đã đứt duyên, lẽ ra ngươi phải thuận theo để kết tóc với nó... Thế mà ngươi tùy tiện thắt sợi tơ tình với kẻ cướp thê tử của mình. Rốt cuộc ngươi đã làm ra cái chuyện gì thế này."
Hắn quỳ rạp cúi người sát đất. ''Phụ thân. Từ bé đến giờ con đều sống cho phụ thân, sống vì thiên đạo. Đến đây, hài nhi muốn sống cho chính bản thân mình."
''Ngươi... Ngươi muốn bổn thần đế tức chết đúng không?" - Đế Thích Thiên nén giận. Biết không cứng rắn được với con trai, hắn quay qua nhỏ nhẹ thuyết phục.
''Cửu Anh là đệ tử Côn Bằng, con đường Côn Bằng hướng đến cho đệ tử mình chính là trở thành thánh nhân. Đợi khi hắn trở thành thánh nhân rồi có thể vướng bận yêu đương với ngươi sao? Hài tử ngốc."
Cuối cùng lại nói mấy lời rất tổn thương con trai mình: ''Phàm nhi, hắn là nam nhân thì đối với ngươi sâu nặng được bao nhiêu."
Y cúi đầu bất lực nhưng cũng không muốn từ bỏ nhân duyên này.
"Người nói thế nào con cũng không thể thuận theo được. Huống hồ người biết cả con và Hy Hòa muội muội hoàn toàn không có chút tình ý nào với đối phương.''
Đế Thích Thiên:
"Song tu là cùng nhau thúc đẩy tu vi tiến bộ, chuyện có hay không chữ tình quan trọng lắm à?"
Vương Phàm: ''Phụ thân năm xưa yêu mẫu thân ta - Một người phàm không có căn cốt, chẳng thể tu tiên không lẽ cũng vì tu vi của bà ấy?"
"Ta...!!" - Bị con trai nói trúng tim đen, Đế Thích Thiên nổi giận giải phóng một nguồn năng lượng cực nhiệt bước về phía Vương Phàm.
"Được lắm, lão tử nói không lại tiểu tử ngươi, thiên thư có viết lúc lịch kiếp không được phép nhớ về bất kì hồi ức nào của bản thể cũng như không thể sử dụng linh lực tác động lên mọi chuyện ở nhân giới. Ngươi bất ngờ nhớ ra thân phận của mình ở kiếp này là hoàn toàn ngẫu nhiên vì thế..."
Vương Phàm hốt hoảng: ''Phụ thân người rốt cuộc muốn làm gì?"
Đế Thích Thiên cũng có nỗi khổ, huyết mạch của Hy Hòa chính là một phần của ''người đó'' năm xưa, dung hợp với Vương Phàm chắc chắn sẽ có biến hóa, nói không chừng hóa giải được cấm chế Hồng Quân áp đặt lên.
''Bổn thần đế làm gì cũng đều nghĩ cho con. Những kẻ như chúng ta không thể tồn tại chữ tình được." - Tiểu Phàm, xin lỗi.
Y nói rồi lấy tay điểm nhẹ lên trán của Vương Phàm kéo ra một phần thần thức, Đế Thích Thiên lắc đầu tỏ vẻ thất vọng ngoảnh mặt biến mất vào trong hư không. Giọng nói của y vang vẳng thật lớn trong thần thức của Vương Phàm.
''Ta sẽ thu hồi lại đoạn kí ức của ngươi, để ngươi sống với thân phận một người phàm đúng nghĩa, tự sám hối về những chuyện mình làm đi."
''Phụ thân người không thể đối xử với con như thế." - Vương Phàm hoàn toàn tuyệt vọng. Tiếng kêu của hắn chìm dần vào bóng tối.
Đế Thích Thiên trên đường trở về đã không giấu nổi xúc động đưa tay lau đi một giọt nước mắt trên mặt mình. "Phàm nhi, thời gian tại thế của ta không còn nhiều. Những kẻ như ta và con, vốn dĩ không thể nghịch thiên mà đi, suy cho cùng chỉ là hạt bụi trong dòng chảy sinh mệnh vô tận."
* Thường Mãng Lâu. - Tứ Thiên.
Bí cảnh còn mấy ngày nữa là mở. Lạc Thiên mấy ngày nay chuyên tâm tu luyện không để ý xung quanh. Lục Phượng cùng Tiểu Huỳnh Tử thì đưa chúng huynh đệ dạo chơi khắp nơi trong Tứ điện.
Hôm nay có vài tên trong Thường Mãng Lâu chỉ họ đến chợ đen với ngụ ý có rất nhiều bảo vật. Thế là Lục Phượng cùng đám sư huynh đệ của mình đi vào không mải mai nghi ngờ. Đến nơi chúng mới biết con phố tấp nập người ở đây đều bán các loại hình cụ kì lạ, khắp các gian hàng lớn nhỏ đều là những món đồ khiến người ta đỏ mặt.
Lục Phượng kéo Tiểu Huỳnh Tử đi chỗ khác nhưng nội dung ngoài bức bìa liền nhanh chóng thu hút hắn. Đập vào mắt họ là mấy quyển sách đen có hình ảnh tươi mát bày biện trên trong một góc kín đáo.
''Này ông chủ mấy quyển này..." - Tiểu Huỳnh Tử.
Tính ra đây là lần đầu tiên tên tiểu tử như y chú ý đến mấy quyển sách loại này. Ở nhân giới những thứ này là hàng cấm kị nhưng với Ma giới thì khác. Chủ hiệu là một tên kì lạ ăn mặc rách rưới nhưng thái độ lại vô cùng niềm nở. Nhìn thấy tiểu gia hỏa này nói năng ấp úng hắn bèn nói thật khẽ.
''Đây là những ''bí kỹ'' cần thiết dành cho những nam thanh nữ tú ở ma giới... Gọi là xuân họa. Được chọn lọc tỉ mĩ vô cùng. Công phu sống động như thật. Tiên nhân ở nhân giới không biết có hứng thú hay không?"
Tiểu Huỳnh Tử nhìn mấy quyển sách rồi nhìn qua Lục Phượng, mấy tên huynh đệ đi sau lưng cũng giả vờ ho khan rồi quay mặt đi không thấy. Y nhanh chóng cầm lấy một quyển lật xem rồi nuốt nước bọt ừng ực cất ngay vào áo.
''Ta... Ta muốn nghiên cứu một vài bí kỹ ở đây... Mấy thứ này, toàn bộ đều gói lại hết đi."
Lục Phượng lấy tay che mặt: ''Có mấy quyển long dương ngươi cũng...?"
''Thiếu niên đào hoa rồi yêu nữ cô cô bên dòng suối truyền công, cả tiểu lang quân và hoàng đế... Đều lấy... Đều lấy hết." - Tiểu Huỳnh Tử đưa ra trữ vật không gian thu hết vào bên trong.
''Hehe vâng vâng, đều theo ý đại gia cả. Có tiền là được mà." - Tên chủ sạp mừng rỡ vội vã lấy cả ra cho hắn. Vài tên sư đệ che miệng cười không ngờ khẩu vị của hắn nặng như thế này.
Cửu Anh cùng Vô Thiên tìm khắp nơi không thấy Tam đầu long nhưng có nghe nói Bích Ba tiên tử từng hỏi đường đến hội đấu giá nên cả hai trở về Vạn Phát Bảo tìm. Hội đấu giá lớn này nằm lẫn giữa chợ đen.
Lục Phượng: ''A Cửu huynh ở đây à? Mấy ngày nay huynh đi đâu thế bọn ta tìm mãi."
Cửu Anh sém chút quên mất mấy tiểu tử này, hắn lấy làm lạ không mấy đứa nhỏ lại ở đây.
''Nơi này đây ngoài Vạn Phát Bảo ra thì là chợ đen. Đám tiểu hài tử các ngươi đến đây định làm những chuyện không đoàng hoàng đứng đắn à?"
Tiểu Huỳnh Tử:
''Chợ đen là gì? Bọn ta rất là đoàng hoàng mà, mua đồ đều trả linh thạch chứ có gì mà không đứng đắn."
Lục Phượng đỏ mắt láo liên rồi quát y:''Đệ im miệng. Vấn đề không phải ở chỗ đó."
Cửu Anh bật cười chỉ tay về phía chỗ có rất nhiều người đang tranh nhau mua các loại hình cụ. - "Sở dĩ gọi là chợ đen vì ở đây bán các loại hình cụ để thỏa mãn dục tính như ngọc thế, dây xích, roi da, nến và xuân dược. Tiểu đạo hữu ngươi muốn mua cái gì gọi là đoàng hoàng ở đây thế?"
Vô Thiên liếc mắt: "Các ngươi đi đi lại lại ở đây không sớm hay muộn cũng bị hiểu lầm là nhân nô hoặc nam kĩ."
Mấy tên đệ tử khác thấy thế quay qua hỏi:''Vậy còn hai ngươi? Không phải ngươi với hắn định..."
Vô Thiên trừng mắt: ''Ăn nói hàm hồ, bọn ta đến vì hội đấu giá."
Lục Phượng và bọn trẻ nghe nói đến đấu giá liền tròn xoe mắt hớn hở.
''Chỗ này cũng có hội đấu giá à? A Cửu huynh có thể dắt bọn ta theo để mở rộng tầm mắt không?"
''Phía trước tránh ra nhường đường cho Bát điện thiếu chủ và Quảng Tinh công tử."
''Mau tránh sang một bên." - Cái kẻ gọi là Quảng Tinh công tử khẽ nói khi đi ngang qua Vô Thiên.
Đi trước hắn là một tên khác ăn mặc sang trọng tướng mạo cao lớn trên đầu có cặp sừng đen, trên tay hắn còn cầm theo sợi xích sắt dài nối với cái vòng cổ trên thân một nữ yêu ăn hở hang cơ thể đầy vết bầm. Hai bên là đám thuộc hạ gồm sáu bảy người theo hầu. Có thể thấy thân phận kẻ này tôn quý hơn.
Bị mấy tên vô danh tiểu tốt động vào, Vô Thiên bừng bừng sát khí định phản kháng. Cửu Anh vỗ nhẹ vai hắn. ''Nhường chúng đi trước chúng ta cũng chẳng mất mát gì."
''Ừ theo ý ngươi..."
Hai mắt Cửu Anh liếc xéo qua đã phát giác được đối phương là một con trâu, nhìn lại không quen mắt lắm, đoán chừng Bát điện chủ lại lấy thêm mấy bà vợ đẻ ra mấy đứa con nữa.
Lục Phượng:
''A Cửu huynh tu vi của bọn họ ở cảnh giới gì? Sao mọi người lại có vẻ nể chúng như thế."
Cửu Anh:
''Chó cắn người. Kệ bọn chúng."
Tiểu Huỳnh Tử khoanh tay lại ra vẻ khinh thường.
''Chỉ giỏi khoác lác! Ngươi sợ bọn ta tiện miệng hỏi đến cảnh giới của ngươi thì sẽ bị mất mặt à? Ta thấy đám người đó chỉ cần hắt xì hơi thôi ngươi cũng chết nên mới nể sợ bọn chúng như vậy."
Thiên thư có viết trong trời đất chia ra rất nhiều cảnh giới, tầng thấp nhất là hạ cảnh, tầng trung cảnh. Nếu tu hành tốt có thể đắc quả thăng lên thượng giới, toàn bộ những thiện, ác sau khi độ kiếp đều bị xóa sạch trở thành tiên, thánh tiêu diêu tự tại.
Mỗi cảnh chia làm ba tầng. Thăng đến viên mãn mới có thể đột phá cảnh giới khác. Chỉ cần bọn ta luyện đến Đại Thừa cảnh là có tư cách trở thành Chí tôn nhân tộc rồi.
Cảnh giới:
- Luyện Khí Cảnh: Nhất Tầng --> Cửu Tầng
- Trúc Cơ Cảnh: Nhất Tầng --> Cửu Tầng
- Kim Đan Cảnh: Nhất Tầng --> Cửu Tầng
- Nguyên Anh Cảnh: Nhất Tầng --> Cửu Tầng
- Hóa Thần Cảnh: Nhất Tầng --> Cửu Tầng
- Luyện Hư Cảnh: Nhất Tầng --> Cửu Tầng
- Hợp Thể Cảnh: Nhất Tầng --> Cửu Tầng
- Đại Thừa Cảnh: Nhất Tầng --> Cửu Tầng
Cửa quan - Độ Kiếp Cảnh.
- Tán Tiên Cảnh: Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đại Viên Mãn
- Địa Tiên Cảnh: Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đại Viên Mãn
- Thiên Tiên Cảnh: Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đại Viên Mãn
- Chân Tiên Cảnh: Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đại Viên Mãn
- Huyền Tiên Cảnh: Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đại Viên Mãn
- Kim Tiên Cảnh: Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đại Viên Mãn
- Thái Ất Kim Tiên: Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đại Viên Mãn
- Đại La Kim Tiên Cảnh: Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đại Viên Mãn
- Chuẩn Thánh Cảnh: Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đại Viên Mãn
- Thánh Nhân. - Từ đây dựa theo hành trình tu luyện phát sinh ra nhiều loại thánh nhân khác nhau.
Còn nói hiện giờ có hai người đã vượt khỏi thánh nhân đến cực hạn con đường tu luyện của riêng họ. Hồng Quân tổ thần. Côn Bằng Tổ Yêu.
Có giai thoại kể còn một cảnh giới gọi là Hỗn Nguyên nhưng mà chưa từng nghe nói có ai đạt đến.
Tu la tộc có bốn giai đoạn, Tụ Linh, Hóa Linh, Giới Linh cuối cùng là Tạo Hóa. Vô Thiên đang ở giai đoạn cuối của Giới Linh. Người duy nhất ở tộc này tiến vào Tạo Hóa cảnh có Vô Pháp Vô Tà, hai huynh đệ ông ta là không phải là thuần a tu la mà là nhân tộc sa đọa thành.
Bọn họ bước vào trong Vạn Phát Bảo thì cách đó không xa đại sư huynh của hắn Cùng Kỳ đang đi dạo, y còn kẹp nách hai ba quyển sách đen cùng một tay nải đầy hình cụ thảnh thơi dạo bước, trên miệng ngậm theo một xâu thịt nướng.
''Tên tiểu quỷ Cửu Anh này, bổn đại gia kiếm khắp Vu Bạc trấn, lật gần hết cái Thập Tam Thiên vẫn không thấy đệ. Rốt cuộc trốn đi đâu rồi. Không tìm ra nó mình ăn nói sao với sư tôn đây."
Trong phút chốc không để ý hắn lướt qua va chạm vào vai hai người lạ khiến mấy quyển sách rơi ra đất. Cùng Kỳ tức giận khom xuống lượm đồ vừa quát lớn.
''Mắt của các ngươi để đâu mà không thấy bổn đại gia?"
''Hạo Thiên, ngươi nhìn xem chúng ta gặp ai này! Cùng Kỳ tiểu đạo hữu đã lâu không gặp rồi."
Bàn chân bước đến đạp trên quyển sách, Cùng Kỳ nhìn bàn chân đó rồi căng thẳng ngẩng đầu lên. Trước mặt hắn là hai kẻ đứng đầu trong vô số đệ tử của Hồng Quân lão tổ. Sát thần thiên tôn và Hạo Thiên thần tôn.
''Cùng Kỳ gì chứ? Hai ngươi nhận lầm người rồi."
Cùng Kỳ tay buông quyển sách vẫn không đứng dậy, hắn đưa tay gãi nhẹ lên mũi rồi quay đầu bò lùi về hướng khác sử dụng công pháp nhanh như chớp chạy mất. Sát Thần và Hạo Thiên đứng đó giơ tay phủi bụi. Trong không khí còn vương lại một vài hạt tinh thể nhỏ màu vàng lơ lửng.
Sát Thần:
"Đã lâu không gặp không ngờ Vi Xuyên bách bộ của hắn tiến bộ như thế! Không phải ban đầu nôn nóng muốn bắt làm tọa kỵ hay sao? Giờ hắn chạy mất rồi còn ngươi thì đứng đây như trời trồng vậy?"
Hạo Thiên cười khảy:
"Ta nói ngươi già lẩm cẩm thì ngươi đâu có chịu, mau nhìn trong hư không có dấu tích tiên khí của bổn thần tôn đi, lần trước ta cắn vào đuôi của hắn vết thương xác định là vẫn chưa lành. Theo dấu vết thì sớm muộn gì cũng mò ra chỗ của hắn được thôi. Không chừng còn tóm luôn con rắn chín đầu kia nữa."
Sát Thần thiên tôn đưa tay ngoáy tai rồi quay qua hỏi lại lần nữa vì sợ mình nghe nhầm. ''Ngươi... Ngươi nói ngươi cắn vào đuôi của Cùng Kỳ à?"
''Không phải ta cố ý đâu."
Y nghe thế gật gù đi theo dấu tiên khí nhưng đồng thời cũng lùi về sau tránh xa ra một chút. Sớm đã nghe danh Hạo Thiên tính tình cổ quái lấy đau đớn của người khác làm thú vui nhưng mà đến mức này thì thật sự khiến đồng môn cũng có phần e dè.
Đối phương trừng mắt: "Ngươi đứng xa như thế làm gì?"
Sát Thần:
''Khụ.. Khụ ta sống mấy vạn năm lần đầu thấy người cắn súc sinh đương nhiên phải đề phòng rồi."
''... Ngươi! Đã nói ta không phải cố ý đâu mà."