Vạn Phát Bảo có bốn tầng lầu để khách nhân ngự tọa, chính vì ở ma giới xem trọng thực lực nên tầng cao thì tu vi càng mạnh, những người như bọn Lục Phượng và Cửu Anh được xem là khách nhân xếp ngồi ở tầng thấp nhất.
Ở đây linh lực của mỗi kẻ lướt qua họ đều tương đương Trúc Cơ ở nhân tộc. Yêu tộc cùng ma tộc đối với nhân tộc không mấy thiện cảm.
Lục Phượng khẽ chạm vào Cửu Anh: "A Cửu huynh bọn họ sẽ không làm gì chúng ta chứ?"
Cửu Anh:
"Đương nhiên là không rồi, một khi đã đến đây thì cái mà yêu tộc cần là linh thạch và đan dược. Mạng của các ngươi vốn không đáng giá bằng những thứ đó."
Những tầng ở phía trên họ, thấy cái tên sừng trâu ngang ngược ban nãy ngồi ở tầng ba cùng mấy tên yêu nô đứng hầu, cùng tầng đó còn có rất nhiều kẻ ăn mặc đẹp kẻ hầu người hạ xung quanh nói cười vui vẻ, trên nữa thì chỉ có hai người che mặt ngồi im lặng.
Vô Thiên:
"Tầng thấp nhất là khách nhân, tầng hai là ma tướng, tầng ba dành cho hộ pháp, vương giả và gia chủ của những gia tộc lớn. Vậy tầng bốn là chỗ của yêu vương?"
Cửu Anh chớp mắt nhìn lên trên đó. "Tầng bốn có mười hai vương tọa hình đầu lâu là chỗ ngồi của yêu vương, nhìn vị trí thì hai người ngồi trên kia chắc là Nhất điện chủ và Tam điện chủ."
Lục Phượng đổ mồ hôi: "Hai trong Thập Nhị yêu vương không ngờ lại có thể gặp ở đây. Ai trong hai người họ đều có tu vi kinh người, một chiêu có thể lấy mạng trong tích tắc."
Tiểu Huỳnh Tử:
''Vậy còn cái vương tọa hình chín con rắn ở phía sau họ cao hơn một chút là của ma tôn phải không?"
''Các vị đoán đúng rồi đúng đấy, chỗ đó dành cho tôn thượng nhưng chỉ đặt cho có theo lễ nghi thôi, tôn thượng không bao giờ lui tới những nơi thế như thế này bao giờ. Tuy vậy nó cũng rất đẹp phải không?"
Vị cô nương mắt phượng mài ngài xinh đẹp muôn phần mĩm cười hữu lễ, hồng y mỹ nữ trên tay cầm cái quạt lông khổng tước đi đến bước chuyện, bên cạnh cô ấy còn có một tiểu nha đầu theo hầu.
Đôi mắt đa tình của nàng ném cho chúng cái nhìn cuống hút bất tận, mái tóc màu tím nhạt được tếp thật tỉ mỉ, ma văn của ma tộc sau đuôi mắt nàng có hơi nhạt nhưng lại rất cầu kỳ.
Nữ nhân này chỉ dùng từ đẹp thôi thì rất khó hình dung.
Lục Phượng cúi người:
"Đúng vậy rất đẹp, ta cùng các sư đệ tu tiên đạo ở nhân giới đọc không ít thiên thư viết về điển tích và truyền kỳ ở nơi này nên nghe nói Cửu U mở cửa đặc biệt đến nhìn tận mắt thành trì tráng lệ của ma giới, dám hỏi cao danh quý tánh của cô nương."
Nàng nhìn đám tiểu hài tử bị hút hồn đến ngẩn người ra có vẻ rất hài lòng nhẹ nhàng lấy tay vuốt từ khuôn ngực đầy đặn của mình xuống mông dọc theo đường cong tuyệt mỹ khiến chúng và mấy yêu nhân người xung quanh nuốt nước bọt thèm thuồng.
''Ta là Vũ Nương, con gái của Nhị điện vương. Các vị tiên nhân ở nơi khác đến đây tạm thời chỉ có thể ngồi ở tầng dưới cùng, hy vọng không trách ma giới bọn ta tiếp đón không chu đáo."
Tiểu Huỳnh Tử: "Không đâu, không đâu! Bọn ta nào dám trách mỹ nhân như Vũ Nương tỷ."
Nữ nô bên cạnh phụ họa thêm: "Vũ nương tiểu thư của bọn ta là mỹ nữ xinh đẹp nhất ở Thập Tam Thiên đấy."
Nàng vội lấy quạt che miệng cười rồi vờ quay đi hướng khác:"Coi kìa tiểu Vũ sao lại nói thế. Cái gì mà mỹ nữ xinh đẹp nhất chứ? Ta không dám nhận đâu."
Vô Thiên hỏi nhỏ hắn: "Lúc trước ngươi không bao giờ đến những công hội đấu giá à? Ta tưởng một kẻ đam mê pháp bảo như ngươi sẽ thường xuyên đến đây để mua những món bảo vật. Không phải là ngại mấy cô nương này quấn lấy đó chứ?"
Hắn nhún vai: "Những chỗ này trao đổi bằng linh thạch, ta làm gì có nhiều linh thạch mà mua?"
''Lại là chuyện tiền nong. Ngươi từng là ma tôn ở đây thật đó hả?'' - Vô Thiên hỏi lại.
Cửu Anh:
"Cái tên này, ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Ma tôn chứ đâu phải phú hào. Ma giới không sưu thuế như ở phàm giới thì đào đâu ra linh thạch cho ta tiêu chứ? Ngươi tưởng là làm ma tôn thì ngồi không người ta cũng dâng tiền tận chỗ cho xài à?"
Vô Thiên: "Luyện đan được, bày trận pháp thì khỏi nói, kể cả mật tịch hay bí bảo đều có thể tự sáng chế ra để bán. Ta không biết sao ngươi lại than không có linh thạch tiêu."
''Việc này... Hỏi nhiều như thế làm gì."
Hắn khó chịu quay mặt đi hướng khác, hình như Vô Thiên quên mất Cửu Anh từng mượn linh thạch của y để đi đánh bạc, hắn có một biệt hiệu nổi tiếng ở ma giới - Thiên hạ đệ nhất đen đủi, không bao giờ thắng nổi một ván cờ bạc nhưng lại là con nghiện thật sự, trên thực tế thì đan dược luyện ra không đủ để trả nợ.
Lại có tiếng nữ nhân ở gần đó vang lên. Người này nhắm vào Vũ Nương mà công kích. Ngồi ở tầng ba là vị cô nương hắc y toàn thân tỏa đầy sát khí cũng mỹ lệ không kém.
''Thật là khó coi, đến ưỡn ẹo khoe thân trước mặt mấy đứa trẻ chưa kịp lớn rồi tự nhận mình là người đẹp nhất Thập Tam Thiên, Hồ tộc nhị tiểu thư cô cũng thật là mặt dày."
Vũ Nương:
''Ta cứ tưởng tiếng chó sủa ở đâu hóa ra là ngươi. Cho dù mắt chó của Tú Anh tiểu thư đây không nhìn thấy dung mạo như hoa của ta thì xung quanh cũng có rất nhiều người thấy. Đi thôi tiểu Vũ không hơi đâu chấp nhất loại tiện nhân."
''Vũ Nương ngươi câm miệng cho ta. Đừng nghĩ ở đây ta không dám đánh ngươi."
''Một con tiện nhân tu vi có bảy trăm năm đòi đánh ta? Còn không biết xem lại bản thân mình."
Cả hai có vẻ không ưa nhau nên tranh cãi kịch liệt cuối cùng bị tiếng nói của những người đứng đầu buổi đấu giá làm cho im lặng ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi.
Sau khi ổn định mọi thứ phiên đấu giá đã bắt đầu, tuy những thứ họ mang ra đấu giá là những bí kỹ và pháp bảo cấp cao mà bất cứ yêu quái nào cũng ham muốn nhưng đối Cửu Anh lại là đồ bỏ đi, chẳng bao lâu đã khiến hắn ngủ gà ngủ gật.
''Kính thưa chư vị tiếp theo thứ đưa lên sàn đấu giá lần này sẽ là thứ bất cứ ai cũng thèm muốn. Tinh huyết của yêu vật tu luyện mười vạn năm. Chỉ cần một giọt có thể gọt rửa linh căn."
Ngay lập tức bên dưới mang lên một lọ thủy tinh trong suốt, trong đó là một loại dịch lỏng màu vàng lấp lánh. Tuy nhìn bề ngoài rất giống tinh huyết của yêu quái tu luyện mười vạn năm nhưng mà chính vì quá quý hiếm không ai dám tưởng tượng đến nên ai cũng dấy lên nghi hoặc, tiếng bàn tán huyên náo cả hội trường.
''Cái gì? Thật luôn?"
''Có phải thật không hay gạt người vậy?"
''Các người kiếm đâu ra máu của yêu vạn tu luyện mười vạn năm chứ?"
''Tu vi vạn năm không phải là thực lực sánh ngang với thập nhị yêu vương sao? Khó tin quá."
Tên đeo mặt nạ mang lên đấu giá mỉm cười nhìn lên tầng bốn. "Chẳng phải ở đây có hai vị yêu vương tu luyện vạn năm sao? Mọi người ai cũng nghi ngờ lọ tinh huyết này của ta chi bằng nhờ hai vị giám định xem thật giả."
Đại điện chủ ở phía trên nhìn chằm chằm vào kẻ đeo mặt nạ rồi liếc qua Tam điện chủ.
Tam điện vương lên tiếng:
"E là không cách nào kiểm tra được, ngoài tôn thượng ra không ai ở hạ giới có thể đoán biết tu vi qua máu cả. Nhưng mà lọ huyết tinh trong tay ngươi có màu vàng lại nhìn rất tinh khiết khá giống máu của bọn ta. Hay là kiếm người nếm thử đi."
Tên kia lưỡng lự đôi chút: "Việc này... Không phải không được nhưng mà huyết tinh mười vạn năm chỉ cần một giọt có thể biến chó thành cường giả, vậy thì quá lợi ích cho kẻ được thử rồi."
''Ta thử, ta thử nếm cho."
''Ta cũng muốn cho ta nếm thử đi."
''Cả ta nữa."
Đại điện chủ:"Khoan đã, ai nói các người thử thuốc sẽ tốt chứ?" - Sau câu đó tất cả dường như nín thở để lắng nghe tiếp, ông ta nói thêm.
''Mấy câu của vị huynh đệ kia chỉ nói đúng một phần, cái gọi là biến chó thành cường giả chỉ dành cho loại tinh huyết thuần túy, lỡ như huyết tinh của yêu thú mười vạn năm này thực sự có vấn đề uống vào người không chỉ làm phản phệ thôi đâu, khéo tẩu hỏa nhập mà thất khiếu chảy máu đến chết."
''Đáng sợ như vậy, thế thôi ta không thử nữa. Ai biết đâu máu này có phải hàng thật hay không."
''Các người mang con dao hai lưỡi này ra đấu giá lỡ như có chuyện gì thì sao?"
Người lạ mặt cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai yêu vương ngự ở tầng bốn, rõ ràng mỗi câu mỗi từ của họ đều cố tình làm khó hắn.
''Chẳng hay nhị vị điện chủ có cách gì khác để phân biệt huyết tinh thuần túy hay không?"
Tam điện chủ đứng dậy cởi áo choàng trùm đầu ra, hắn chân thần là một con giao long hơn mười vạn năm tu vi, khuôn mặt tựa băng sơn cứng đờ đầy lãnh đạm không lộ ra bất cứ tia xúc cảm nào.
''Thế này đi. Dù sao những kẻ ở đây đều không dám thử qua. Bất quá bổn yêu vương đưa ra một cái giá ngươi đồng ý liền bán lại cho ta. Với tu vi của bổn vương dù là tạp huyết hay thuần huyết đều có thể dung hòa được."
Người bán nghe thế chỉ cười nhạt đáp lời: "Tam điện vương đang công khai ép giá ta đó sao?"
Mấy kẻ giảo hoạt nịnh bợ ở những tầng dưới nghe thế liền nhân cơ hội gây sự chú ý của Tam điện chủ, liên tiếp ra mặt ép giá dùm cho hắn.
"Hỗn xược, Tam điện vương là ai chứ? Cần thiết phải ép giá ngươi hay sao? Ngươi không bán cho yêu vương thì ở đây cũng không ai dám mua đâu."
''Đúng vậy có ai dám mua chứ? Với lại Tam điện vương chưa ra giá sao ngươi dám nói ngài ấy ép giá?"
Tên công tử lúc nãy đụng độ với họ ngoài cửa khẽ mỉm cười đắc ý, Tam điện vương là sư phụ của y, nếu không có ai dám mua thì cư nhiên có thể ép giá dành được một món hàng tốt.
Cửu Anh hé mắt ra nhìn về phía lọ thủy tinh, ma nhãn của hắn mở ra, dung dịch đậm đặc màu vàng trên tay người bán không đổi sang màu đen khi nhìn dưới mắt hắn. Đích thị là hàng thật.
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói nhỏ vào tai của Lục Phượng. "Tiểu huynh đệ, thứ kia là hàng tốt. Tuy không có ít cho nhân tộc nhưng ngươi có thể mua về làm thuốc dẫn để luyện chế đan dược đột phá khi đạt tới Nguyên Anh cảnh."
Lục Phượng:
"Nhưng mà... Huynh cũng nghe tên yêu vương kia nói rồi đấy, lỡ là tạp huyết thì hậu quả khôn lường."
"Tin ta. Bảo mua thì mua đi." - Cửu Anh.
''Để xem hắn ra giá bao nhiêu đã." - Lục Phượng.
''Ba mươi viên thượng cấp đan dược, nếu được thì huyết tinh là của ngài." - Người bán giơ tay lên ra giá.
"Ngươi nói cái gì? Đòi ba mươi viên thượng cấp đan dược? Cho dù là huyết tinh của tôn thượng cũng không có giá đó đâu! Tam điện chủ chịu mua là xem trọng ngươi rồi còn dám đưa ra cái giá đó."
Đại điện chủ nghe thấy nộ khí xung thiên đứng dậy, một làn sóng linh lực tuôn trào ra đè ép mọi người trong hội trường, kẻ lạ mặt kia cũng bị linh lực của y ảnh hưởng khụyu gối xuống sàn, trào ra máu ở mũi.
Cửu Anh nhìn thấy Vô Thiên vẫn tỉnh như sáo liền đưa tay véo vào eo y rồi kéo xuống giả vờ ngã ra cho giống mọi người xung quanh.
''Tam điện chủ, Đại điện chủ! Hai người làm vậy có khác gì bắt nạt người khác." - Hai con cáo già này này. Coi ta là trẻ lên ba chắc, ma huyết năm đó Cửu Anh gán nợ cho ta còn bị ta ép giá xuống bốn mươi viên. Nói cái gì không được bao mươi viên.
Đại điện chủ rất nóng tính. Ông ta lấy trong túi trữ vật không gian ra mười bốn viên đan dược thượng cấp trong chuyến đi lần trước đến nhân giới dùng thảo dược vạn năm đổi với mấy tên luyện đan sư.
''Chỗ ta chỉ có mười bốn viên nhưng ta dám đảm bảo với ngươi là không ai ở đây có nhiều hơn con số này đâu. Ngươi có đổi hay là không?"
Lục Phượng nhìn Cửu Anh rồi lấy trong túi ra, bọn chúng chỉ mang theo phòng trường hợp khẩn cấp có mười viên thượng cấp nhưng có hơn bốn mươi bảy viên trung cấp đan.
''Cửu huynh, ta chỉ có mười viên thượng cấp thôi làm sao tranh với người ta bây giờ, mà lỡ có đủ ta cũng không có gan tranh đâu."
Cửu Anh ngẫm một chút rồi tặc lưỡi như hối tiếc chuyện gì đó, hắn đứng lên ra giá:
''Ba mươi viên thì ba mươi viên, ta đổi với ngươi."
"Cái gì?"
Toàn bộ người trong công hội đổ dồn ánh mắt về chỗ hắn, ai cũng há hốc mồm kinh ngạc, có kẻ không biết sống chết muốn tranh đồ với yêu vương. Người bí ẩn kia cũng liếc nhìn qua, hai mắt của y tròn xoe lên kinh ngạc, kẻ vừa lên tiếng hoàn toàn không có linh khí hay miếng ma khí nào hết.
Đại điện vương bật cười: "Haha tiểu tử từ đâu đến không biết bổn tọa là ai hay sao má dám ra vẻ trước mặt ta."
Cửu Anh:
"Biết ngài là ai chứ, nhưng mà ở đây là hội đấu giá. Ai ra giá cao hơn thì thuộc về người đó thôi. Mà ngài đường đường là Nhất đại điện chủ danh chấn tứ hải chắc không so đo với một tên không có tu vi như ta đâu."
"Ngươi.... Tam Thiên mau bỏ tay ra, tên nhóc chết tiệt này dám tranh đồ của đệ để ta cho hắn biết thế nào là sức mạnh của Yêu vương." - Ông ta định tụ khí ra oai nhưng liền bị Tam điện chủ cản lại. Nhất điện chủ là Trư tinh nên đầu óc của ông ta khá đơn giản, nói nổi nóng liền nổi nóng. Trái lại không đáng sợ bằng Tam điện chủ lầm lầm lì ít nói kia.
Tam điện vương quay về chỗ ngồi. ''Lão đại bình tĩnh một chút, hắn ngồi cạnh với bọn nhân tộc đến đây. Rất có thể là chó săn của lũ tiên nhân nếu ra tay sẽ vướng phải không ít phiền phức. Với lại lời hắn nói quả thực là không sai nhưng mà ta không tin chó săn của nhân tộc có nhiều đan dược hơn số lượng chúng ta đổi được."
''Tam đệ nói có lý." - Đại điện chủ tức giận bỏ về chỗ ngồi: ''Hừ... Tiểu tử kia ta chống lên coi ngươi có thể ra giá bao nhiêu."
Người bán hỏi lại: "Vị huynh đệ này giá khởi điểm là ba mươi viên thượng cấp đan dược, không phải trung cấp." - Tên này dám ăn nói thế trước mặt của Đại điện và Tam điện. Không phải có bệnh đấy chứ?
''Cửu huynh...''
Lục Phượng càng nói càng thêm hoảng sợ, mấy sư huynh đệ còn lại cũng mặt cắt không ra miếng máu nào, số lượng đan dược đó là để phòng ngừa ma tộc tấn công có thể cứu mạng mà các trưởng lão đưa cho chúng phòng thân. Chưa kể để luyện ra thượng cấp đan dược là một chuyện cực kì khó khăn, tỉ lệ gần như là mười viên thì chỉ thành công có hai viên còn lại trở thành phế đan.