Ma Giới Đại Lộ

Chương 17: Chương 17




''Đương nhiên là ta biết thượng cấp đan dược và trung cấp khác nhau thế nào, tóm lại ngươi có đổi không?"

Những khách nhân khác như nhìn thấy ma, bọn chúng hầu hết đều là những kẻ có tiếng trong bát đại ma tộc nhìn thấy yêu vương như thấy phụ mẫu, tên đụng trúng ở cửa ban nãy vừa hay là Quảng Tinh cháu của Tam điện chủ, đi cùng hắn là Thiết Phiến con trai của con trâu nước Bát điện chủ cũng đang quan sát nhất cử nhất động của họ.

Quảng Tinh:

"Bọn chúng mà có thực lực có được ba mươi viên thượng cấp đan dược thì vừa rồi đã không khép nép như một con chó tránh đường cho chúng ta."

Thiết Phiến liếc mắt nghiêng đầu về hướng Vũ Nương và Tú Anh, một trong thập đại mỹ nhân xinh đẹp nhất của ma giới.

''Chắc chắn mấy tên tiểu tử đó làm bộ làm tịch ra dáng có bản lĩnh để lấy uy trước mặt hai ả ngực to não phẳng ngồi đằng kia. Tí nữa không mang ra được đan dược thì đại la thần tiên xuống cũng không cứu được chúng."

Quảng Tinh:

"Nói mới nhớ hai nàng ấy cũng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương sao ngươi lại không hứng thú thế. Bình thường những nữ nhân khác đều không thoát khỏi con mắt của ngươi mà."

''Con ả Hồ tộc và tiện nhân hoa yêu kia không biết đã bao nhiêu kẻ nhúng chàm qua. Bổn đại gia tuy háo sắc nhưng không có hứng thú với loại yêu nữ như thế."

''Hóa ra là vậy. Sở thích của Bát điện thiếu chủ vẫn rất có chọn lọc."

Người chủ trì buổi đấu giá nói lớn. "Được rồi bao mươi viên thượng cấp đan dược lần thứ nhất."

''Ba mươi viên thượng cấp đan dược lần thứ hai."

Đại điện chủ tức giận ném xuống kim bài: "Khoan đã ta trả ba mươi lăm viên thượng cấp đan dược." - Khốn kiếp, đã hứa với lão Tam là mang cho được về rồi, không biết từ đâu xuất hiện tên tiểu tử nâng giá này. Rất có thể là cùng một giuộc với tên bán.

Cửu Anh: "Bốn mươi viên."

Đại điện chủ:

''Ngươi.... Ngươi... Tức chết lão phu rồi. Ta ra giá bốn mươi mốt viên."

Cửu Anh mỉm cười:

"Ta nói này, đại nhân đường đường là yêu vương không thể trả giá cao hơn một chút à? Năm mươi viên." - Lão già xem bổn tôn cho ông tức chết.

Lời hắn vừa nói xong Đại điện chủ tức đến phát lồng lộn lên ngã ạch xuống vương tọa. Tam điện chủ hơi bất ngờ nhưng cũng hừ lạnh một tiếng rồi giơ lên thẻ xám để từ bỏ kêu giá.

Ngươi bán và kẻ trung gian giao dịch đứng đó hí hửng, ra giá càng cao họ càng có lợi, tuy nhiên nhìn dáng vẻ của hắn họ vẫn không cười nổi. Đan dược rất có ý ít cho gia tăng tu vi và thực lực, nếu thực sự đối phương có rất nhiều đan dược tại sao vẫn không có dao động linh lực.

Người bán: "Khách nhân này, đã thành giá rồi. Ngươi thật sự có năm mươi viên thượng cấp đan dược?"

Cửu Anh: "Ta đương nhiên là có rồi nhưng mà không phải là sau khi đấu giá kết thúc mới tiến hành giao dịch à? Hay là sợ ta không trả nổi?"

Thiến Phiến và Quảng Tinh từ lầu trên nói vọng xuống: "Đúng là bình thường thì chờ đến kết thúc mới tiến hành nhưng lần này có người kêu giá tận năm mươi viên, ai biết ngươi thật sự có số đan dược đó hay là nói cho sướng miệng rồi một hồi kiếm chuyện chuồn mất."

''Năm mươi viên không phải là ít. Mau mang ra đi."

''Chắc chắn là bốc phét. Mau đem ra."

''Ai nói huynh ấy không có được năm mươi viên thượng cấp đan dược, đây là nhẫn trữ vật thiếp thân giữ giúp huynh ấy. Không biết có đủ để trả không?" - Bích Ba tiên tử từ ngoài sảnh lớn đi vào trên tay cô ta là chiếc nhẫn trữ vật không gian chứa đựng vô số linh thạch và đan dược.

"Xem ra không cần ta rồi." - Vô Thiên đưa tay cất đi cái vòng trữ vật, ban đầu dự tính lấy đan dược của mình ra cho hắn dùng nhưng quên mất đứa cháu trai này còn có rất nhiều hồng nhân.

Đại điện vương:

"Bích Ba tiên tử, sao tiên tử lại đến đây?" - Nữ nhân này không phải lần nào đến cát kỵ cũng quanh quẩn xung quanh Tứ điện cùng Bạch Anh hàn quyên chuyện của tôn thượng hay sao? Sao năm nay lại đến chỗ này.

Tam điện vương đứng dậy chuẩn bị rời đi. - "Xem ra tên tiểu tử kia thật sự có năm mươi viên thượng cấp đan dược, dù sao ta cũng là mua tặng Thiết Phiến để nó nâng cao tu vi, không nên xích mích với thiên tộc, đi thôi lão đại! Bát điện chủ lúc nãy có cho người mời chúng ta qua chỗ ông ấy."

Đại điện chủ: "Sao ta cứ có cảm giác tên tiểu tử đó chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi."

"Có sao? Ta không có ấn tượng với bọn vô danh tiểu tốt, nhanh đến chỗ Bát điện chủ rồi còn quay về Tứ điện. Từ khi trở về từ đại hội Tiên - Ma chưa kịp thắp nhang cho tôn thượng."

''Lão tam chờ ta với."

Thiết Phiến nhìn thấy mỹ nhân ở tiên giới vội vã rời khỏi ghế ngồi ở tầng ba nhanh chóng đi đến trước mặt Bích Ba tiên tử.

"Tiên tử có nhã hứng đến Vạn Phát Bảo từ lúc nào? Sao không nói với ta. Ta có thể đưa nàng đi."

Bích Ba tiên tử:

"Tránh ra, ta đi đâu liên quan gì đến ngươi... Cửu lang." - Chàng đó, tưởng dịch dung rồi là trốn được thiếp thân sao? Lần sau dám bỏ lại ta, ta sẽ không tha cho chàng đâu.

Nàng vui vẻ ôm lấy tay Cửu Anh nũng nịu đưa chiếc nhẫn trữ vật cho hắn. Thiết Phiến bên này giận đến sắc mặt xám xịt vẫn giữ phong thái điềm đạm trước mặt Bích Ba, Cửu Anh vừa nhìn đã biết tiểu tử này có ý với nàng ta.

Thiết Phiến:

"Bích Ba tiên tử, thì ra vị này là bằng hữu của nàng. Lúc nãy ở ngoài cửa thất lễ rồi. Mong huynh đài bỏ qua cho."

Bích Ba tiên tử: "Cái gì mà bằng hữu không phải đâu, rõ ràng huynh ấy là..."

''Ta không phải bằng hữu mà là biểu đệ của cô ấy. Là biểu đệ. Phải không Bích Ba biểu tỷ." - Trước khi nàng kịp nói ra những lời không nên đã bị hắn bịt chặt miệng. Nghe hai từ biểu đệ ánh mắt của Bích Ba có chút ấm ức. Hai người họ cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau rất căng thẳng.

Tiếng xì xầm từ những người xung quanh khiến Bích Ba tiên tử vội chỉnh trang lại phong thái của mình, chợt nhớ ra họ đang ở chỗ đông người.

Nàng choàng tay qua tay hắn. - "Huynh ấy... À không, hắn là biểu đệ của ta."

Thiết Phiến:

"Thì ra là lệnh đệ. Mong đệ bỏ qua cho chuyện lúc đầu." - Cũng may lúc nãy kẻ ăn nói thô tục ngoài cửa là Quảng Tinh.

Cửu Anh:

''Không sao, không để bụng..."

Hắn vốn định mang đang dược thần cấp ra cho mấy tên tiểu tử này lóe mắt rồi tranh thủ kiểm tra xem người bán có phải là lão bằng hữu cũ hay không thì lại bị Bích Ba đến quậy nên lũi thủi cất đi mấy viên đan dược thần cấp vào thức hải.

Thực sự hắn không nghèo như miệng vẫn nói, trước khi lên thiên giới ở kiếp trước đã dự tính rất chi là chu toàn, mang toàn bộ pháp bảo và đan dược, linh thạch bản thân tích cóp được phần lớn cất hết vào không gian thức hải.

Cùng lắm hắn chết thì toàn bộ của cải đều tan biến theo thần thức. Cái gì mà nói chết rồi thì không mang theo được. Cho dù không xài được tuyệt đối cũng không cho ai xài. Cũng may Cửu Anh chưa chết nên số bảo vật tiêu mười kiếp cũng không hết đó vẫn còn.

Lục Phượng: "Thiên huynh, Cửu huynh có tỷ tỷ xinh đẹp như thế à?"

Vô Thiên bật cười: "Ừ, xét về phương diện tỷ tỷ và muội muội của hắn thì ngươi đếm ba ngày ba đêm cũng không hết nổi đâu."

Cửu Anh:

"Các vị cũng nghe rồi đấy, có biểu tỷ ta ở đây còn sợ ta không trả nổi năm mươi viên thượng cấp đan dược nữa hay không?"

''Nếu là Bích Ba tiên tử thì không có vấn đề gì, buổi đấu giá tiếp tục."

Hai mỹ nữ ma giới ngồi trên kia lòng dạ hẹp hòi, tính xấu nhất của nữ nhân cả hai đều có, dung mạo của Bích Ba tiên tử thu hút hết ánh nhìn của những nam nhân ở hội trường nên khiến các nàng ghen ghét.

Tú Anh cứ nhìn về phía này, thấy Bích Ba quấn lại một yêu tộc có ngoại hình bình phàm như Cửu Anh thì không giấu được ngạc nhiên: "Kì lạ, cô ta năm nào cũng ở Tứ điện mang vẻ mặt u sầu không rời khỏi nửa bước. Lúc tang lễ của tôn thượng còn ôm bức họa khóc đến chết đi sống lại. Bây giờ lại chạy theo nam nhân khác."

Nữ nô bên cạnh liếc mắt dè bĩu:

"Tiểu thư xem, mắt nhìn người của ả đấy thật chẳng ra làm sao, bám theo một tên tiểu yêu không có tu vi, mua đồ còn phải bỏ đan dược ra mua cho hắn. Đúng là bị đàn ông làm cho điên đảo. Mà tên đó cũng đâu có gì đặc biệt."

Tú Anh:

"Một kẻ tầm thường như thế mà cô ta thích đương nhiên là có gì đó rất thú vị đằng sau rồi. Hắn là yêu tộc nào? Ngươi đi điều tra xem hắn là ai. Hình như không phải người của Thập Tam Thiên."

''Nô tì tuân lệnh."

Vũ Nương của Hồ tộc cũng có ý định tương tự, nàng ta thấy yêu nô bên cạnh Tú Anh rời đi liền đến chỗ cô ấy. Không để đối phương lên tiếng đã tự ý ngồi cạnh.

"Tú Anh tiểu thư cũng có hứng thú với nam nhân của người khác sao?"

"Liên quan gì đến cô? Đến gần ta làm gì?"

Vũ Nương:

"Đều là yêu tộc với nhau hà tất phải tương tàn, con ả Bích Ba kia nô gia đã sớm không vừa mắt, không ngại liên thủ cùng nhau chứ? Ta có một số thông tin về hắn đây, nam nhân kia không những có quan hệ mật thiết với Thất điện chủ mà cả A Tỳ hộ pháp cũng từng có cử chỉ thân mật với hắn."

Tú Anh tròn xoe mắt:

"Ngươi nói hắn có quan hệ mật thiết với hắc long ca ca và A Tỳ hộ pháp? Hắc long thì không nói đi, A Tỳ hộ pháp đến cả phụ thân ta còn không để ý sao lại thân mật với một kẻ như thế?" - Con ả Vũ Nương, ai đẹp hơn đều không vừa mắt.

Vũ Nương: ''Ngươi hỏi ta làm sao mà ta biết. Càng lúc ta càng thấy nam nhân kia có gì đó rất hấp dẫn."

Hai người họ lại nhìn xuống tầng bốn, tính ra thì Bích Ba tiên tử là thành chủ của Hoa thành vậy mà lại ngồi ở tầng bốn cười nói vui vẻ như thế. Nhìn ánh mắt nàng ta ngó Cửu Anh tình ý miên man sao có thể là quan hệ giữa người thân với nhau chứ? Chỉ có kẻ ngốc như Thiết Phiến mới không nhìn ra.

Cửu Anh vô tình nhìn lên trên, Đại điện chủ và Tam điện chủ đã bỏ về từ bao giờ. Sau khi buổi đấu giá kết thúc hắn vòng ra phía sau tìm kẻ rao bán huyết tinh lúc nãy. Kẻ bịt mặt đó chuẩn bị rời đi cùng năm mươi viên đan dược thượng cấp thì nhìn thấy Cửu Anh.

''Vị công tử này huyết tinh có vấn đề gì sao?"

Cửu Anh: "Không có."

"Không phải chuyện của huyết tinh thì ngươi cố tình ra đây tìm ta làm gì?"

Cửu Anh: "Lão nhân gia bổn đại gia đến trả lãi cho ngươi."

Ông ta cận trọng nhìn hắn từ trên xuống dưới, hoàn toàn không nhận ra một chút gì của người quen nhưng hai chữ trả lãi làm ông ấy ít nhiều nhớ lại vài chuyện cũ bất giác nặng lòng quay đi.

"Ồ! Ta không nhớ ra mình có con nợ nào ngoài tên tiểu tử yểu mệnh kia cả. Ngươi nhận lầm người rồi."

Cửu Anh búng nhẹ tay, quăng ba viên linh thạch sơ cấp về phía lão. "Lão đầu, không phải nói là muốn ta nợ ông cả đời à? Cứ mười ngày lại đến thu ba linh thạch cho đến khi ta chết. Giờ không muốn thu nữa sao?"

Ông ấy đồng tử mở to hớt hải quay mặt lại nhìn hắn. "Ngươi... Ngươi là...!"

Hắn chạm nhẹ lên gò má của mình, lớp dịch dung biến mất. Ông ấy nhào đến ôm chặt lấy hắn rồi như quên mất gì đó vội vã buông ra quỳ xuống hành lễ.

"Ma giới tôn chủ vạn thọ vô cương."

"Miễn lễ đi, ta ở đây không phải là ma tôn ông cũng không phải là hộ pháp."

Cốc Tử:

"Tiểu tử đáng chết, làm ta khóc biết bao nhiêu nước mắt, nước mũi trong tang lễ của ngươi."

Cửu Anh: "Thôi đi lão già, ông vừa bỏ túi năm mươi viên thượng cấp đan dược đấy, đủ lau nước mắt chưa."

"Cũng tạm hahaha!"

Hai người họ bật cười dùng hai tay thu lại đấm vào nhau như lúc xưa. Cốc Tử là huyết tộc gia chủ. Một trong tứ đại hộ pháp bên cạnh Cửu Anh. Từng không ít lần đổi mạng cho hắn nên cả hai tình như thủ túc.

Sau khi Cửu Anh chết ông ta tự bỏ quyền lực không xen vào chuyện của Thập Tam Thiên và nhường vị trí Thập Nhị điện chủ cho con trai mình.

Nhìn qua gương mặt hiện giờ vàmái tóc trắng muốt của hắn ông ấy buộc miệng hỏi:

"Cửu tiểu tử, tóc của ngươi tại sao lại...?!"

Cửu Anh:

"Băng Phong Thiên Lý nghiền nát hết đan điền của ta. Tu vi không còn thì tự khắc tóc thành màu trắng thôi, mà đỏ hay trắng cũng không quan trọng nữa. Ta nghĩ thông suốt rồi."

Cốc Tử phảng phất biểu cảm tiếc nuối trên khuôn mặt co rúm vì thời gian của mình.

"Thôi chúng ta đi uống rượu nào. Ta còn rất nhiều chuyện muốn kể cho ngươi nghe, hôm nay không say không về."

"Ta không có linh thạch." - Cửu Anh.

Cốc Tử: "Ta mời nhưng mà lão phu sẽ ghi sổ sau này từ từ tính với ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.