''Cửu lang, thứ này gọi là gì? Dùng thế nào vậy, nó đẹp quá!"
"Tên nó là Phi Hỏa Lưu Tinh trong tam giới chỉ có phu quân của muội mới chế tạo được, nhìn sơ giống như trâm cài tóc, khi muội chạm vào viên ngọc lưu ly ở giữa sẽ khiến hóa ra một luồng hỏa khí mang theo sức nóng của lửa thiên thượng thay ta bảo vệ muội. Phàm là tiên, nhân, yêu chưa đạt đến độ kiếp đều bị nó đốt thành tro."
"Lợi hại quá... Nhưng mà vừa rồi huynh nói phu quân cái gì... Gì.. Đó, muội nghe không hiểu, nói lại!"
"Tiểu Hy. Kiếp này không lấy được muội ta sẽ không lấy ai nữa đâu."
"Cửu Anh những gì huynh nói phải nhớ cho kĩ, đời này kiếp này chỉ được yêu một mình Hy Hòa ta!"
"Cửu Anh... Cửu Anh!" - Tiểu Ngọc bàng hoàng tỉnh giấc, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nàng vẫn còn rất hoảng loạn sau sự cố ở Thiên Ma thành.
Hứa Phàm nghe tiếng vội vã bê vào một bát cháo trắng. "Tiểu Ngọc muội tỉnh rồi à? Có huynh đây đừng sợ."
''Cửu Anh, Cửu Anh... Cái tên này muội đã nghe ở đâu rồi."
Thấy nàng vẫn lẩm bẩm không ngừng cái tên lạ, y đặt bát cháo xuống bên cạnh rồi nhẹ nhàng hỏi han. ''Muội đang lo lắng cho yêu quái tiểu ca à? Từ lúc tỉnh lại ta không thấy huynh ấy đâu cả, không biết có bị làm sao không."
Tiểu Ngọc:
"Huynh nói vị đại nhân cứu chúng ta tên là Cửu Anh?!"
''Ừm tên huynh ấy là Cửu Anh. Lần đầu gặp gỡ chính miệng huynh ấy nói với ta."
Ngoài cửa một cụ già tóc bạc phơ bị thối rửa nửa khuôn mặt lộ cả xương trắng ra ngoài trông rất khủng khiếp, chống gậy bước vào.
"Cô nương, cô tỉnh rồi à?"
''Á!!" - Tiểu Ngọc giật mình ôm chặt lấy Hứa Phàm, hắn không ngừng vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi.
Hứa Phàm:
"Đừng sợ, bà ấy là Ngưu thẩm. Lúc tỉnh dậy ta và muội bị vây quanh bởi một đám yêu thú, chính thẩm ấy đã cứu chúng ta đấy."
''Đa tạ bà bà đã cứu mạng." - Nàng nói líu ríu hai mắt vẫn nhắm chặt không dám nhìn vào thẳng vào khuôn mặt kinh dị của bà lão.
Còn bà ta thì ngó như dán mắt vào hai người họ. Không vòng vo mà vào thẳng vấn đề. ''Hai ngươi là người của xà tộc phải không?"
Hứa Phàm:
"Xà tộc? Không phải đâu ta chỉ là người thường thôi, Chẳng giấu gì bà bà ta đến ma giới vì tìm Tiểu Ngọc, muội ấy được gả cho ma tôn, nghe nói phàm là người gả vào ma giới đều một đi không trở lại cho nên mới liều mạng đến đây."
"Vậy nếu chỉ là người thường thì không thể giữ ngọc nhãn ma châu lâu đâu, sẽ gây ảnh hưởng đến tính mạng của cô ấy. Đưa cho ta, ta sẽ giữ nó cho hai người, mau đưa đây." - Vừa nói bà lão bước đến gần làm Tiểu Ngọc sợ đến mức khóc thét.
Hứa Phàm cũng sợ không kém, y cố sức bình tĩnh hỏi lại. ''Bà bà có phải có hiểu lầm gì không? Ngọc nhãn ma châu là thứ gì bọn ta thậm chí còn chưa thấy qua."
Bà ta bật cười quỷ dị vứt luôn cây gậy sang một bên xoa hai tay vào nhau rồi chỉ vào thứ đang phát sáng trong tay của Tiểu Ngọc.
"Hai ngươi cứ khéo đùa, ngọc nhãn ma châu chẳng phải đang trong tay vị cô nương kia sao? Ta cứu các ngươi khỏi bị bị thú dữ xé xác thì ít nhất cũng phải biết điều một chút chứ? Mau đưa ngọc nhãn cho ta."
Tiểu Ngọc nghe thế khẽ mở bàn tay ra nhìn lại, con mắt của Cửu Anh móc ra trao cho nàng lúc trước đã biến thành một viên huyết châu đỏ như máu, nó không ngừng tỏa ra một thứ năng lượng lạ kì. Hứa Phàm cảm nhận được nguy hiểm liền chèn người lên trước bảo vệ Tiểu Ngọc.
"Bọn ta không biết ngọc nhãn ma châu bà nói là thứ gì, ơn cứu mạng khắc cốt ghi tâm tuy nhiên vật này của huynh đệ ta liều chết trao cho tuyệt đối không mang cho ai cả."
"Các ngươi dám trộm bảo vật của ma giới còn dám ngụy biện, bất luận có muốn hay không đây cũng không phải thứ phàm nhân có tư cách đụng vào. Ta tốn nhiều công sức làm người tốt như thế, rượu mời không uống thích uống rượu phạt à?"
Cơ thể Ngưu thẩm bất giác toác ra làm hai, hình tượng bà lão già nua ban nãy biến thành một con trâu lớn dậm người thật mạnh thổi bay cả căn nhà chồi toang lao đến đè nát cả hai. Hứa Phàm nhắm mắt ôm chặt người bên cạnh chờ chết.
Một làn gió thổi qua mang theo rất nhiều đoán hoa lưu ly bay theo đến, cơn gió lạ ấy quấn quanh người hai kẻ phàm nhân yếu đuổi bao bọc lấy họ, mụ trâu già kia thấy thế gầm lên giận dữ. "Diệt Lăng, ngươi muốn chống lại ngưu tộc phải không? Dám xen vào chuyện của lão nương."
Diệt Lăng vương cưỡi trên ngọn gió nhẹ nhàng bước xuống, phong thái kia nhẹ tựa lông hồng. Thanh thoát tao nhã.
"Ngưu bà bà bớt nóng, một trong hai kẻ phàm tục này là dù sao cũng là thê tử của tôn thượng được nhân giới gả đến, tùy tiện lấy mạng họ để tôn thượng biết chuyện thì không hay cho lắm."
Bà ấy cười lớn:
"Hahaha... Con thỏ nhép kia nghe cho kỹ đây! Ta là nghĩa muội của Bát điện chủ, ta thích giết ai thì giết kẻ đó. Huống hồ cái gì mà thê tử, con quái vật chín đầu đó mà thèm quan tâm đến mấy con sâu kiến từ nhân giới cống nạp à? Ta thấy ngươi cũng để mắt đến ngọc nhãn ma châu... Mà cái loại nhãi nhép thì nên biết thân phận một tí."
Diệt Lăng quay qua hai kẻ đang run rẫy đằng sau. "Quả nhiên là ngọc nhãn ma châu thật, nếu vậy càng chứng minh hai người này có quan hệ gì đó với tôn thượng, Ngưu bà bà nghĩ xem. Họ chỉ là người thường thì làm sao trộm thứ trân quý như vậy. Trừ khi là do tôn thượng đích thân ngự ban."
Ngưu thẩm: "Có như thế thì cũng dính dáng gì đến lão nương?!"
Diệt Lăng vương gật gù: "Sao lại không, nếu vậy thì rất có thể....!"
Hắn vừa nói chưa dứt câu bà ta đã nhanh như cắt lướt qua người lao đến chỗ hai người họ động thủ, ngay trong khoảng khắc hàm răng của Ngưu bà chuẩn bị găm vào người Tiểu Ngọc thì đã bị cây quạt của Diệt Lăng vương chặt đứt đầu rơi lăn lóc dưới đất.
Máu bắn tung tóe ra xung quanh, Hứa Phàm lấy tay bịt mắt Tiểu Ngọc lại tránh cho nàng chứng kiến cảnh tượng ám ảnh đó.
Diệt Lăng:
"Ngưu bà bà ta còn chưa nói xong mà bà đã gấp gáp như thế! Rất có thể vị cô nương này là ma hậu, vì vậy cho nên hành thích ma hậu cũng tính là tội bất kính với ma tôn. Yên nghỉ đi."
Hốc mắt bà ta trợn lên rồi từ từ lịm dần. Diệt Lăng thu lại cây quạt, hắn phủi nhẹ một chút vết máu trên đó liền như làn khói bốc hơi bay mất rồi quay qua với họ.
''Không làm hai người sợ chứ?" - Hắn mỉm cười.
"Đa tạ đại nhân ra tay cứu giúp." - Lời nói của Hứa Phàm đầy ngờ vực, Tiểu Ngọc cũng sợ hãi nắm chặt viên huyết châu trong tay không buông, hai người như nín thở chờ đợi động thái tiếp theo của kẻ không ngần ngại giết hại đồng tộc trước mặt họ.
Hắn đứng dậy ra hiệu cho họ đi theo. "Có lời giao phó của phụ thân ngươi Hứa Ly Hoặc thì ta sao có thể để con trai của ông ta gặp nguy hiểm được chứ? Theo ta!"
Hứa Phàm chợt nhớ đến những lời dặn dò của phụ thân rồi cúi đầu hành lễ: "Việc phụ thân giao ta sẽ hoàn thành sau, hiện tại ta còn đi tìm một người nữa."
Bước trước vài bước người đằng sau vẫn bất động. Hắn hỏi tiếp. "Không cần tìm nữa, Các ngươi có muốn tìm chủ nhân của ngọc nhãn ma châu đó không?"
Hứa Phàm: "Chủ nhân ma châu... Người đại nhân nói là yêu quái tiểu ca sao? Ngài biết huynh ấy ở đâu à? Hiện tại vẫn ổn chứ?"
Diệt Lăng liếc mắt: "Ma tôn đại nhân là chủ thượng của Thập Tam thiên Cửu U giới đương nhiên là ở ma cung."
Hứa Phàm nghe xong liền đứng không vững. "Thập Tam điện - Cửu U vương... Tiểu ca huynh ấy là Cửu U điện chủ? Không đâu, không thể nào. Người như thế không thể là nhất đại thiên ma...!"
Diệt Lăng xếp lại cây quạt mỉm cười nhìn y:
"Có gì mà không thể chứ? Ngoại hình cửu đầu xà hiện giờ tàn hồn phân ảnh linh lực tiêu tán nhìn như tiểu thiếu niên vô hại, nhưng mà lúc hắn ở thời kì đỉnh phong một sải cánh thôi cũng che cả bầu trời nhân giới nhỏ bé."
Tiểu Ngọc ôm tay Hứa Phàm hỏi nhỏ: "Phàm ca, vậy không lẽ người hoàng thượng muốn huynh giết là vị yêu quái đại nhân đã cứu chúng ta."
Hứa Phàm liên tục lắc đầu phủ nhận:
"Không đâu, không phải đâu! Nhất định có hiểu nhầm gì đó! Tiểu ca huynh ấy chỉ là yêu quái ở nhân gian thôi, chính ta được huynh ấy cứu mạng. Sao có thể???? Sao có thể được."
Diệt Lăng:
"Sao thế Hứa hoàng tử? Ngươi bây giờ đang mềm lòng? Chẳng phải lúc trước khi nhờ ta cứu những tân nương bị gả đến ma giới ngươi từng nói Ma tôn tội ác tày trời thiên thư cũng không ghi hết, hận không thể giết hắn trừ họa cho nhân gian sao?"
"Ta... Ta...!"
Trong khi đó ở Tứ Thiên Cửu Anh đang nằm nằm vắt vẻo dưới góc cây Tử Đằng để ngắm cảnh. Đế Á chuyển cho hắn một phần tu vi khiến thần hồn cũng ổn định hơn, ngoại hình bắt đầu biến chuyển rõ rệt.
Chiều cao lẫn nét mặt trưởng thành lên đôi chỗ, nhất là mái tóc trắng buốt chuyển sang màu đen huyền. Tinh thần cũng sảng khoái hơn, lúc này hắn đang đắn đo suy nghĩ đến việc sẽ đi đoạt xác để dưỡng hồn.
Bạch Tử:
"Cữu cữu! Hóa ra ở đây. Xà lão đang tìm người để bàn về cách bày trí và thể lệ của đợt thí luyện trong U Sương vực lần này. Không ngờ người lại ngồi ngắm cảnh."
Cửu Anh nghiêng đầu một phía ngoáy mũi: "Thiệt tình... Mọi người cứ làm như lúc trước là được, đằng nào thì ta cũng chỉ đến ngồi cho có thôi. Còn hỏi ý nữa?!"
"Cữu cữu hình như đối với những hoạt động ở ma giới không được hài lòng chỗ nào sao?"
"Một từ thôi! Nhàm chán!!!! Ta trước giờ đối với mấy cái vụ tỉ võ hay là thí luyện gì đó, kể cả đại hội lớn của ma giới đều phân ảnh ra để đến dự chứ hoàn toàn không có hứng thú!... Tiểu Bạch đỡ ta!" - Cửu Anh vịn chặt vào thân cây tử đằng khó khăn nhảy xuống. Bạch Tử liền chạy đến đỡ hắn.
Hắn thở dài đưa tay đấm lưng: "Dạo này cỗ thi thể này xuống dốc quá. Ngồi lâu một tí đứng dậy lại không có sức. Đau lưng đau cổ, chỗ nào cũng mỏi."
Bạch Tử:
"Nếu cữu cữu chán ghét như thế thì để tiểu điệt nói lại xà lão, người không cần đến nữa! Thử vận linh lực điều hòa cơ thể xem có bớt đau nhức hơn không? Ta đấm bóp cho người nhé."
Hắn xoa đầu y tỏ vẻ hài lòng, đứa trẻ này lớn lên hiểu chuyện đến như thế, lúc trước Cửu Anh còn rất lo lắng phải làm gì mới có thể trở nên thân thiết với y như lúc nhỏ, xem ra giờ không cần bận tâm nữa rồi.
"Đứa cháu ngốc nếu bổn đại gia không đến thì mấy lão bất tử kia sẽ kiếm cách bắt lỗi ta." - Lúc sáng mình chỉ ra vẻ trước mặt người khác thôi, làm gì còn linh lực để xài nữa.
"Ấy đúng rồi! Mạnh tay lên, thoải mái thật đấy! Bây giờ mới hiểu thấu cảm giác của sư tôn tại sao lúc trước ngày nào cũng bắt đại sư huynh xoa bóp." - Cửu Anh quay mặt ra sau: "Chuyện gọi Tam đầu long đến cho ta thế nào rồi?"
Bạch Tử:
"Tiểu điệt đã chuyển lời nhưng... Thất điện chủ nói còn giận người lâu lắm."
"Con hắc long chết bầm đó, thích thì cứ để nó giận đi, lọ tinh huyết mười vạn năm này tặng ngươi vậy." - Đang tận hưởng cảm giác thư giãn bất chợt hắn nhíu mài khó chịu rồi cảm thấy nhói ở bụng dưới. Từ đâu đến một cơn đau quặng làm hắn nhăn cả mặt khó coi.
Lờ mờ hiểu ra từ lúc động tình với Vương Phàm đến giờ đã hơn mười ngày. Vỏ trứng có lẽ đã sớm tụ hình rồi.
"Cữu cữu?! Người sao vậy? Ta làm người khó chịu sao?"
Cửu Anh xua tay ra dấu cho Bạch Tử dừng lại: "Ta hơi đau bụng một lát, không phải lỗi của ngươi."
"Vậy cữu cữu người chờ một tí, điệt nhi đi gọi mẫu thân đến."
"Đừng đừng đừng đừng.....Ta nghỉ một chút là khỏe ngay. Để ta yên tĩnh là được." - Gọi tỷ ấy đến không phải lộ hết rồi sao?
Bạch Tử cúi thấp người hành lễ. "Vâng, vậy điệt nhi xin phép tránh mặt."
''Ừ lui đi lui đi!"
Chờ y đi khỏi hắn đưa tay vào phía dưới sờ ở hạ đan điền, trong đó cư nhiên lại có cảm giác ấm nóng. Thứ ấm nóng đó liên tục dịch chuyển trong cơ thể. Bây giờ trứng đã tụ hình nếu cứ tiếp tục giấu trong người cũng không phải là cách.
"Tiểu quỷ ngươi muốn ra ngoài cũng đâu cần làm bổn đại gia đau như vậy." - Có lẽ nên mang nó ra rồi ném vào huyết trì ấp là tốt nhất.
Nghĩ thế Cửu Anh hóa thành hình dạng giao long chín đầu, hắn rũ đôi cánh xuống khác hẳn dáng vẻ hung tợn ngày thường đưa mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, hồi lâu một luồng khí tận trong dạ dày dội ra đẩy mạnh thứ gì đó in hằn trên da thịt dị thú rồi di chuyển dần dần lên trên cổ.
Một cái đầu đau đớn rung lên đập mạnh liên tục vào gốc Tử Đằng. Tám cái còn lại không ngừng kêu la âm ĩ. Tứ điện chủ chạy ra nhìn thấy cảnh đó vô cùng lo lắng, nàng lưỡng lự không dám lại gần mà chỉ cất tiếng gọi, nghe tiếng động cửu đầu quái trừng đôi mắt đằng đằng sát khí nhe răng cảnh cáo.
"Cữu cữu bị sao thế?" - Bạch Tử sốt ruột định qua đó liền bị mẹ nắm tay ngăn lại tránh nhanh được ngọn lửa băng vừa được hắn phun ra.
Bạch Anh nhìn thấy hóa hình còn một bước nửa tiến vào thần thú của hắn vừa mừng vừa lo.
"Đừng qua đó tiểu Bạch, cữu cữu ngươi đang hóa hình, khi Anh Anh hóa hình khó tự chủ được bản thân. Nói cho ta biết lúc nãy xảy ra chuyện gì? Mau lên."
Bạch Tử kể lại đầu đuôi từ lúc hắn than đau nhức y đến xoa bóp một lát thì lại đau bụng, hoàn toàn không có gì lạ hết tuy nhiên đã khiến Bạch Anh sinh nghi.
Chưa để nàng kịp hiểu ra chuyện gì một tiếng gầm chấn động từ hung thú làm cả hai mẫu tử vội ngồi xuống đất bịt chặt hai tai lại. Có lẽ do quá đau nên trạng thái tâm lí bị rơi vào sự hoảng loạn tột độ, nó quay cuồng một lát rồi phóng xuống dòng nước chảy xiết cạnh đó.
Bạch Anh sững sờ nhìn theo:
"Anh Anh, Anh Anh... Mau lên! Bạch Tử mau chạy đi báo cho xà lão biết. Gọi tất cả mọi người trong xà tộc đến đại điện cho ta. Bất cứ giá nào, bất luận cách gì đều tìm cho ra thánh vương. "
''Vâng!"
''Đợi đã!"
"Mẫu thân còn gì dặn dò?!"
"Chạy qua chỗ Tam điện, mời Tam điện chủ đến ngay." - Anh Anh đệ nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau Cửu Anh tỉnh dậy dưới nửa dạng người ở thân trên còn thân dưới là rắn, hắn nằm cạnh con suối chảy róc rách cùng bộ hắc y ướt đẫm. Trước mặt là một quả trứng dính đầy dịch nhầy.
Sờ vào bụng thì không còn thấy đau rát nữa, Hắn đứng dậy cầm nó lên quan sát một lúc đầy ngờ vực. "Lúc nãy đau thật, cũng may là đã ra rồi nhưng mà.... Thứ này... Thật sư do mình sinh ra..."
Nhớ lại lúc trước đã từng nằm ở ma cung cả ngày để cuộn người ấp trứng của Bạch Anh, kỳ thực thứ tròn tròn nhẵn nhụi này là do hắn nôn ra nhưng mà hoàn toàn không giống chút gì với trứng của xà tộc làm Cửu Anh sinh nghi.
Hắn uốn cong đuôi quấn xung quanh vỏ trứng nâng, dùng tay gõ nhẹ bên ngoài. Không thấy động tĩnh gì, cho rằng bản thân đã sinh ra một quả trứng gà thì thấy rất không vui.
"Sao nó lại màu vàng? Trứng rắn không phải đều mà trắng à? Giống trứng gà vậy...?"
Nghĩ thế bèn cầm theo quả trứng vừa đi vừa tung hứng, dọc đường nhìn thấy một nữ nhân đang giặt đồ bên suối, cạnh nàng là một đứa bé rất đáng yêu đang ngồi trong thúng hắn cất giọng hỏi.
"Cô nương ở đây là chỗ nào?"
Nữ nhân nghe tiếng định trả lời, nhìn thấy dáng người hắc y trước mặt thất hồn bát đảo run rẩy vô cùng.
"Bẩm... Bẩm ma tôn đại nhân. Nơi này... Là Tam Thiên."
Cửu Anh:
"Ngươi là kê tinh. Đứa trẻ này...." - Hắn vừa nói vừa liếc mắt qua đứa trẻ trong thúng.
Nữ nhân nghe đến đây liều mạng bật khóc ôm chân hắn:
"Trăm lạy tôn thượng, ngàn lạy tôn thượng. Tiểu hài tử của ta vẫn chưa tròn hai tuổi. Xin ma tôn tha mạng, tiện nữ nguyện lấy mạng mình thay thế cho con trai. Mong người thương xót."
Cửu Anh:
"Làm sao vậy! Ta chỉ muốn hỏi lúc trước trứng của nó thế nào thôi mà!! Đứng dậy đi. Bổn tôn tạm thời không còn cái sở thích ăn thịt thai nhi với trẻ con nữa."
"Tôn thượng.. Không phải muốn ăn thịt nó sao?" - Cô nương nước mặt giàn giụa ngẩng mặt lên.
Hắn thở dài từ từ đưa tay ra sau lấy trứng cho nàng ấy xem, thiếu phụ vô cùng ngạc nhiên: "Quả trứng này tôn thượng nhặt được sao?"
Cửu Anh ấp úng:
"Phải phải! Là nhặt được, không phải do ta sinh ra đâu. Ý ta là... À! Nó nhìn... Nhìn giống trứng của kê tộc các ngươi lắm phải không?"
Nữ nhân thận trọng quan sát:
"Không giống, trứng của kê tộc tiểu nữ đúng là màu vàng nhưng nhạt hơn, với lại không có ma văn màu đỏ quấn quanh như thế này. Trông giống trứng rồng lắm!"
Cửu Anh: "Vậy à? Bổn tôn cứ nghĩ nó giống trứng gà."
''Thúc thúc! Bế! Bế" - Đứa trẻ ngồi trong thúng bất ngờ giơ tay về phía hắn đòi bế, mẫu thân nó đổi sắc mặt lo lắng nhưng khi nàng nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt tràn đầy hắc khí của hắn lại không muốn nói lời ngăn cản.
Nàng ta run rẫy: "Con à, đừng có như thế!"
Hắn mỉm cười cúi người xuống đưa tay nựng mặt nó:
"Ể! Không sao đâu, bé con muốn ta bế sao? Tiểu quỷ... Đáng yêu thật!"
Cửu Anh cẩn thận xoa tay tẩn tán bớt âm khí của oán hồn trên người rồi nhẹ nhàng giơ tay bế đứa trẻ lên ghì nhẹ trong lòng ngực. Thứ cảm giác ấm nóng và tiếng cười của đứa trẻ làm lòng hắn dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Tiếp xúc chưa được lâu, ác tính bên trong Cửu Anh bỗng trỗi lên khi ngửi được mùi thịt non, nhận ra bất thường hắn bèn đưa lại đứa bé cho nương nó rồi cầm lấy quả trứng nhanh chóng rời đi trước khi tạp niệm của mình không kiểm soát được.
Hắn chau mài ủ dột nhìn vào quả trứng bắt đầu nghĩ đến việc mang nó trao lại cho Long tộc, từ khi bắt đầu luyện Vạn hồn trận đã có thói quen ăn thịt bào thai và hài nhi vừa ra đời. Hồn con nít tương đối bổ dưỡng với ác linh nên Cửu Anh cứ đến gần trẻ con sẽ phát ác tâm, đó là tác dụng phụ của trận pháp.