Ma Giới Đại Lộ

Chương 25: Chương 25






"Ể ai kia không phải ma tôn đại nhân sao? Mau lên!"

"Đúng rồi là Cửu Anh đấy! Tiền của lão phu, nhất định đừng để hắn chạy thoát!"

"Mau lên!"

Mấy kẻ ăn mặc quyền quý như đang đi đâu đó cùng nhau nhìn thấy Cửu Anh liền ba chân bốn cẳng chạy đến quỳ gối tung hô nịnh nọt. Bản mặt mấy tên này vừa nhìn qua không thấy có gì tốt lành.

"Ma giới tôn chủ vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!''

Muốn trốn cũng không trốn được Cửu Anh giấu lại quả trứng vào trong thức hải, mấy tên bất tử này đã kiềm chặt xung quanh, hai tên quỳ đằng trước ba tên quỳ đằng sau, còn một tên bên trái, một kẻ bên phải. Rõ ràng là không phải thỉnh an bình thường.

Hắn thở dài chấp nhận sự số phận: "Thì ra là nhị vị gia chủ của các tộc, xa lạ gì nhau đâu mà... Không cần đa lễ!"

Một kẻ trong mấy lão già đó râu tóc dài tới tận bụng xuýt xoa cọ người lại gần Cửu Anh làm hắn muốn ớn lạnh: "Mỗi câu mỗi chữ của tiểu nhân đều là tận tâm can ngưỡng mộ người như nước sông Hoàng Hà mà nói ra chứ không phải do lễ tiết."

Tên lại vừa nói vừa ôm chân, tên khác nữa phô trương đến mức lấy nước bọt thoa lên quanh mắt rồi rút từ đâu ra một cái khăn tay để phụ họa vừa la hét vừa kêu gào thê lương không tả.

"Ma tôn đại nhân cuối cùng cũng đã trở về. Bọn ta nhìn thấy người trong lòng muôn vạn hoan hỉ."

Cửu Anh:

"Được rồi các ngươi muốn nói gì nói thẳng ra xem nào! Đừng nói mấy câu buồn nôn đó nữa. Sáng giờ bổn tôn chưa ăn gì đâu."

Bọn họ mỉm cười bí hiểm với nhau rồi lại gần hắn tâu lên. "Không giấu gì tôn thượng, bọn ta định hỏi người có còn nhớ những tháng ngày chúng ta cùng ''chinh chiến'' hay không đó mà!"

Cửu Anh ngó lên trời rồi ho vài tiếng: "Chinh chiến gì chứ? Dạo này trí nhớ không tốt lắm. Không hiểu, không hiểu."

"Tôn thượng, người không nhớ cũng không sao, bọn ta nhắc cho người nhớ!"

Lão gia chủ Bạch Lộc búng tay một phát biến ra một mái đình rồi mấy lão già đó đè hắn ngồi xuống từ từ tính sổ, gia chủ Miêu tộc moi ra một bàn tính ngồi kéo đầy chuyên nghiệp. Còn mấy lão già khác liên tục trấn an Cửu Anh và hối thúc lão ta.

Cửu Anh: "Nè mấy lão già các ngươi... Tuyệt tình như vậy sao? Không nể mặt ta à?"

"Tôn thượng đại nhân, tiền rượu, tiền đánh bạc ngài nợ ta vừa trước vừa sau là mười hai vạn tám ngàn sáu lẻ hai linh thạch. Nể tình ngài là ma tôn. Ta lấy lãi một phần thôi. Vị chi trong gần một ngàn năm tổng cộng là một trăm bảy mươi lăm vạn linh thạch. Số lẻ coi như tặng ngài."

Hắn giơ tay lên hỏi lại: "Gì? Từ mười hai vạn thành một trăm bảy mươi lăm vạn! Sao ông không ăn cướp luôn đi!"

Ông ta chau mài cười khẽ: "Tôn thượng à! Giấy nợ là đích thân ngài kí mà. Với lại tiền thì phải đẻ lãi chứ. Đó cũng là chuyện thường tình thôi."

"Ông... Ông! Ta thấy rõ ràng là..." - Hắn hoàn toàn đơ họng không nói được gì thì tên kế bên vỗ nhẹ vào vai.

Chủ linh dược đường:

"Tôn thượng! Còn phần ta là bảy mươi viên trung cấp đan dược ngài cá cược ở đỗ phường. Sau một ngàn năm..."

Cửu Anh tức giận trỏ ngón tay vào mặt lão: "Này lão già đan dược cũng dám nói đẻ lãi thì ta sẽ cắt cái lưỡi của ông đấy!"

Ông ấy chụp lấy ngón tay của hắn đè xuống: "Ta nói ngài nghe, đan dược đúng là không thể đẻ lãi nhưng mà số thảo dược luyện đan thì lại khác, hồi đó mười cây Kim ngân thảo chỉ có thể luyện được một viên hạ cấp nhưng mấy năm trước đã có một người nghĩ ra cách điều chế Kim ngân thảo, bây giờ một cây Kim ngân thảo nếu được luyện đúng cách sẽ luyện ra đỉnh cấp đan dược đó!"

Hắn bật cười lớn nhéo lỗ tai ông ta: "Ông cho ta là tên ngốc hả? Trong tam giới này luyện đan thuật của ta chỉ thua sư tôn, cả ta còn không nghĩ được cách điều chế thì làm gì có chuyện kim ngân thảo, một loại phế thảo luyện ra được đỉnh cấp đan dược."

Chủ của thủy tộc đến nài nỉ hắn: "Ma tôn vuốt giận, quả thật có phương pháp luyện chế đan dược dùng kim ngân thảo làm thuốc dẫn mà. Mà kẻ viết ra phương pháp đó chính là đứa trẻ mấy ngày trước người bắt về Tứ thiên á!"

Cửu Anh bỏ tay ra:"Thật sao?"

Lão ta thở dài: "Không thể thật hơn, tuy tu vi của nó rất bình thường nhưng luyện đan thuật quả thật là kì nhân trong ma giới, phương pháp nó viết ra hoàn toàn mới lạ và áp dụng được. Tôn thượng không tin bọn ta cũng phải tin con mắt nhìn người của Tam điện chủ chứ?"

Hắn giật lấy cái bàn tính: "Coi như ta tin ông đi nhưng mà không vì kim ngân thảo có giá mà bắt lão tử trả thêm đan dược được! Vô lí vừa thôi!"

"Chuyện này... " - Ông ta bắt đầu bối rối quay qua cầu cứu đám người còn lại. "Này! Các ông nói giúp ta với!"

"Xin phép tôn thượng bọn ta hỏi ý một chút!" - Mấy lão đầu đó bắt đầu tụm đầu lại xì xầm to nhỏ với nhau. Hắn đảo mắt liên hồi định thừa cơ hội chuồn đi vì số nợ lần này không phải nhỏ. Bỗng dưng lão gia chủ Bạch Lộc nói với Cửu Anh một đề nghị vô cùng hấp dẫn.

Chủ hiệu buôn vải:

"Khoan đã, khoan đã tôn thượng, đi đâu mà vội thế bọn ta vừa hội ý với nhau rồi. Vì tấm lòng trung thành sâu sắc đối với người nên cả bảy người bọn ta quyết định sẽ cược với ngày một ván. Tôn thượng thắng số nợ lập tức xóa hết."

Cửu Anh: "Còn nếu ta thua?"

Tên khác nói đốc thêm: "Nếu ma tôn thua, cũng xóa hết nợ lun! Nhưng phải đến bữa tiệc rượu vào ngày rằm ở tư phủ vì đó là ngày lễ đính ước của hài nhi ta. Hy vọng ma tôn hạ cố đến tham dự."

Cửu Anh: "Gì? Thắng cũng xóa nợ, thua cũng xóa nợ. Còn mời uống rượu. Có chuyện tốt vậy sao?"

Tên chủ hiệu cầm đồ than thở: "Được ma tôn chúc phúc là phần phước của nhi tử nhà lão... Với lại... Với lại đằng nào người cũng có trả đâu."

Cửu Anh tròn mặt: "Nè nè ý ngươi là gì! Ngươi nói bổn tôn ăn quỵt à?"

"Tôn thượng nghe nhầm rồi! Vừa rồi lão già này bị ngọng ấy!" - Mấy tên kia dùng tay thúc nhẹ vào bụng lão ấy rồi quay qa bịt miệng lại không kịp.

Năm lão già kia bay vào đánh ông chủ hiệu cầm đồ tới tấp, còn tên chủ sòng bạc hỏi lại lần nữa. "Vậy tôn thượng có muốn tham gia vụ cá cược này không?"

Hai mắt hắn lóe sáng lên rồi không gian quanh họ như ngưng đọng thời không. Một phần thần thức của những kẻ đứng trước mặt đều bị khấy đảo, cả bảy người đều cảm thấy máu trong cơ thể tựa băng tuyết, tất cả choáng váng trong giây lát.

Cửu Anh chắp tay ra sau lưng nhẻn miệng cười: "Nếu các ông đã có lòng như thế thì ta nể mặt đến một lần vậy!" - Dám cả gan cấu kết với con trâu già Bát điện chủ để giăng bẫy ta. Được rồi để bổn tôn xem các ông vì ta chuẩn bị những trò gì!!



Bọn họ nhìn thấy nụ cười kì lạ kia đều lạnh sống lưng hai chân đứng không vững nhìn nhau.

"Ông nói xem, hắn có biết mình giở trò không vậy... Ta thấy hình như không ổn cho lắm!"

Chủ sòng bạc nuốt nước bọt cúi mặt thì thầm: "Nếu hắn biết thì ông nghĩ ông còn đứng đó để hỏi ta câu này sao?"

"Sao hắn nhìn chúng ta lâu vậy! Cái loại áp lực này lão già có tuổi như ta chịu không nổi đâu!"

Cửu Anh xua tay quay đi:

"Không nhìn các người nữa! Kẻo lại nói bổn tôn bắt nạt hậu bối. Xương cốt các ông già rồi thì về phủ nghỉ ngơi đi. Nói lại với con trâu già kia bổn tôn chủ sẽ đến đúng hẹn. Kêu hắn chuẩn bị tốt vào."

"Sao cơ... Vậy tôn thượng biết hết rồi à.....!" - Bọn họ nghe xong hồn vía muốn lên mây. Hóa ra từ nãy giờ trong đầu bọn họ nghĩ gì đều đã bị ma nhãn của hắn nhìn thấy hết. Không ai bảo ai đều mặt mài tái mét chỉ muốn rời đi thật nhanh khỏi đó.

Cửu Anh: "Vậy cá cược các ông nói là cá cược gì?"

"Bẩm tôn thượng, hôm đó cá cược sẽ xảy ra trong yến tiệc! Người cứ đến là được ạ!"

Hắn hỏi lại:

"Được! Vậy ai là người đưa ra điều kiện và thể lệ vụ cược."

Chủ sòng bạc nhìn mấy kẻ kia rồi nói:

"Nếu ma tôn đã nhìn thấu thì cũng không giấu được nữa, là Bát điện vương! Có điều bọn ta đều là hành xử theo lệnh thôi. Mong ma tôn tha mạng."

"Tất cả bọn ta đều bị ép, mong người minh giám!" - Cả sáu lão già còn lại đồng thanh. Hắn cũng không muốn làm khó những kẻ này, họ là thương buôn gió chiều nào theo chiều nấy là dĩ nhiên, trong thời gian qua Bát điện vương cũng đã cho họ không ít lợi ích.

"Ừ! Mau lui đi!"

"Vâng!!! Vâng bọn ta lập tức cút ngay ạ!"

Nếu là lúc trước đối với phản đồ hắn đều cho họ chọn giữa tự sát và bị ăn thịt, có thể thấy sau khi trọng sinh tính tình Cửu Anh đã phần nào thay đổi tích cực hơn.

Sau khi cùng bọn họ tách nhau ra, Cửu Anh vừa rồi nghe nhắc đến cờ bạc đã bắt đầu ngứa ngáy tay chân đi tìm chỗ để giải tỏa. Để tránh bộ dạng hiện tại sẽ bị người khác nhận ra bèn biến thêm hai cái tai sói trên đầu.

Nhìn thấy chủ nhân như thế Đế Á không khỏi phấn khích hóa thành nguyên hình nhảy luôn ra ngoài liên tục ngoắc đuôi đi quanh hắn.

Cửu Anh:

"Đế Á ngươi làm cái trò gì thế? Đừng lộn xộn nữa, tí nữa bổn tôn đánh bạc mà thua sẽ hỏi tội ngươi."

"Gâu!!!!"

Khác với những ma địa khác thu lợi nhuận từ những sòng bạc lớn nhỏ khắp nơi, Tam Thiên đặc biệt cấm các trò đỏ đen nhưng mà ở đâu có phép tắc thì cũng có những kẻ luồn lách ngoài vòng phép tắc.

Hắn là người trong nghề đương nhiên hiểu rõ chuyện này, không khó để Cửu Anh tìm được một sòng bạc trá hình tửu lâu.

Bên ngoài họ đề biển hiệu ''Túy Lầu" Hắn bước vào ngồi bắt chéo chân, trong tích tắc tiểu nhị đã nhanh chóng đến gần, nhìn thấy con chó bên cạnh, y có phần e dè.

"Khách quan, ngài muốn dùng gì?"

Cửu Anh ngó nghiêng ngó dọc ra dấu gọi hắn đến gần thì thầm: "Huynh đệ, chỗ này của các người có bán món đen đen, đỏ đỏ không vậy?"

Y ngó hắn từ trên xuống dưới: "Công tử à chỗ này của bọn ta là nơi lành mạnh không có bán mấy món khó nuốt như vậy đâu. Mà nhìn người bộ dáng của công tử chắc không nuốt được mấy món nóng bức như thế."

Hắn nhìn trước nhìn sau: "Nuốt được hay cũng là ta nuốt, liên quan gì ngươi, mà này... Vậy có biết chỗ nào bán món cái đen đen đỏ đỏ không?"

Tiểu nhị thở dài trề môi: "Thật ra chỗ bọn ta không phải không có nhưng mà vấn đề là món đó khó chế biến lắm á!! Lửa kia rất khó đốt."

"Khó đốt?" - Cửu Anh đưa lên bàn ba viên linh thạch trung cấp: "Thứ này dễ bắt ''lửa'' lắm, không biết đã đủ để mua lửa chưa?"

"Đủ đủ đủ đủ.... Mua tiểu nhân cũng đủ nữa. Đại gia! Mời theo ta!" - Y vội vàng cầm ba viên linh thạch nhét vội vào tay áo rồi đi trước dẫn hắn ra phía sau sảnh đi thẳng vào bếp. Bên trong nhà sau không khác gì bếp ăn bình thường là mấy, tiểu nhị dẫn Cửu Anh đến trước cánh cửa nhỏ ở một góc được ngụy trang như bếp lò.

"Công tử... Món đen đen đỏ của người ở bên trong, từ từ mà chơi!"

Tên tiểu nhị ghé tai tên cự nhân thân thể cao lớn giữ cửa nói nhỏ. "Mau báo với Nhị Cẩu, là cừu non."

Đằng sau cánh cửa nhỏ ở gian bếp là cảnh tượng khó ai ngờ tới. Vừa bước vào hai mỹ nữ xinh như mộng đã nhanh chóng tiếp cận khách nhân. Trên thân họ chỉ quấn sơ sài một manh vải mỏng dính đủ che đậy khuôn ngực quá cỡ.

"Công tử! Lần đầu tiên đến đây phải không? Để ta hướng dẫn người nha!"

"Thật hiếm thấy một nam nhân yêu tộc lại khôi ngô như thế? Người thuộc lang gia nhị tộc sao? Đẹp trai quá đi."

Không từ chối, Cửu Anh hai tay bên siết chặt eo họ nhét hai đỉnh linh thạch vào giữa khuôn ngực nhấp nhô trước mặt: "Hầu hạ ta cho tốt, tí nữa có lợi ích sẽ không thiếu phần các cô."

Mỹ nữ hai mắt sáng lên: ''Đại gia vừa tuấn mỹ vừa có tiền! Ta muốn gả cho chàng."

"Ta cũng vậy!"

Bản thân trước đây cực kì háo sắc, đừng nói là loại bánh bao nóng hổi nhấp nhô trước mặt như thế này, chỉ cần nữ nhân chủ động đụng chạm thôi cũng đủ khiến Cửu Anh liền kéo nàng ta lên giường lăn lộn đủ các tư thế.

Có điều bây giờ chính hắn cũng không biết bản thân bị làm sao, lại gần nữ sắc cảnh xuân lồ lộ thế này cũng không hề động tâm.

"Nói cho ta biết chỗ chơi tài xỉu ở hướng nào?"

Mỹ nữ thấy khách nhân ở bên chỗ tài xỉu quá đông liền nũng nịu:

"Là bên đó! Công tử muốn chơi tài xỉu sao? Một ván cược là mười viên hạ cấp linh thạch luận đó! Với lại năm bàn bên đó đều đông khách hết rồi! Chúng ta sao chen vào được."

Hắn đắc ý rút trên người ra một túi đầy linh thạch dạng viên nhỏ lấp lánh tung lên không: "Một ván có mười viên hạ cấp!! Sợ bổn đại gia không đủ tiền thua sao? Hừm! Ta mua cả cái Tửu lầu này cũng không thành vấn đề đâu! Đi! Qua đó chơi tài xỉu."

"Linh thạch! Là linh thạch hàng thật đấy! Mau đến nhặt đi!"

"Tránh ra linh thạch của ta, ta thấy trước!" - Đám người đang chơi bài nhìn thấy rải linh thạch thì chen chúc nhau đến nhặt chẳng mấy chốc mấy tên đang đánh tài xỉu cũng hớt hải chạy qua chia lợi ích. Năm bàn đó giờ đã trống rồi.

Hành động phô trương vừa rồi không qua khỏi một tên râu tóc xồm xàm đứng lắc lư chén rượu đưa mắt nhìn về phía hắn ở đằng cửa. Vài tên thuộc hạ của y sau khi đã quan sát trước sau liền quay lại báo cáo.

"Lão đại! Hắn không phải là người của Tam Thiên cũng không phải người của chấp pháp đường. Có lẽ là thế gia công tử của gia tộc nào đó ở Thập Tam địa."

Ông ta nốc một ngụm rượu: "Vậy thì như cũ! Thả cho hắn ăn vài ván, đến khi say máu đặt lớn! Lột sạch túi cho ta."

"Vậy nếu hắn thua hết! Có cho mượn nợ như bọn công tử thế gia khác không?"

"Dĩ nhiên! Ngươi hỏi đần độn vậy. Với lại trông tiểu tử này khuôn mặt được lắm. Gài hắn kí khế ước bán thân luôn đi. Loại mặt hoa da phấn này các vị đại nhân cũng rất thích."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.