Ma Giới Đại Lộ

Chương 27: Chương 27






"Tam Thiên, không thể để ta tự đi được hả? Lão tử có chân."

Tam điện chủ: "Không được, bỏ ra ngươi sẽ chạy mất!"

Hắn trợn mắt vùng vẫy:

"Giới liệt quấn như thế chạy bằng lỗ mũi hay sao? Lần tới kiếm cái lí do nào dễ nghe đi. Bỏ ta... A! Tay, cái tay ngươi chạm vào đâu thế kia."

Tam điện chủ: "Còn la hét ta không ngại chạm thêm chỗ khác đâu."

Cửu Anh:

"Được được được... Xem như ngươi giỏi." - Lạy trời đừng có ai nhìn thấy bộ dạng này của ta. - Rõ ràng là thuộc hạ mình một tay đào tạo, càng nghĩ cục tức này quả thật nuốt không trôi.

Lý Trầm Loan đưa tay che miệng cười, hắn trông thấy liền không vui. "Này tên kia ngươi cười cái gì?"

Lý Trầm Loan quay mặt đi: "Ai cười? Ta có cười đâu."

Tam Thiên mang Cửu Anh trở về ma cung, từ sân lớn đã trông thấy các thị nữ trong phủ ra xếp hai hàng hai bên cổng lớn để bái kiến, ma địa nơi này địa hình hiểm trở, vạn dặm đều là núi cao thẳng đứng cùng vực sâu vô tận.

Nếu Tứ Thiên là đồng bằng rộng lớn non nước hữu tình thì Tam Thiên núi đồi nguy nga, ngũ sơn, tứ động, thủy tộc nơi này đều thuộc phạm trù quản lí của Tam điện vương. Cung điện đặt nơi cao nhất trên đỉnh ngọn hắc sơn cao vời vợi.

Đứng từ đó có thể nhìn thấy toàn bộ tam thiên ma địa ở dưới chân, nhìn thấy cả ma tông ở phía xa, kiến trúc ma cung nằm len lỏi giữa sườn núi, bên trái là thác dữ đổ xuống ầm ĩ tựa tiếng trống trận đêm ngày không dứt. Bên phải là rừng xanh ngút ngàn.



"Người đâu, mau đến đại điện nhanh lên, yêu vương hồi cung."

"Đại vương đã về! Cung thỉnh đại vương."

"Bái kiến đại vương."

"Tam Thiên bỏ ra." - Hắn hét lên lớn tiếng khi nhìn thấy quanh họ là cả đám người.

Tam điện chủ nhẹ nhàng đặt Cửu Anh xuống, thị nữ bên cạnh không dám hó hé lấy một lời dù nét mặt ai cũng cực kì căng thẳng nhìn chằm chằm vào sợi xích liệt màu đỏ quấn quanh thân. Hắn khép mình thu người vào một góc mặc kệ ánh mắt soi mói của vô số kẻ tò mò.

Lý Trầm Loan rất hồi hợp, trong Tam Thiên cấm địa thì đại kỵ chính là ồn ào, ngay cả bọn thuộc hạ của tam điện vương vào chầu cũng không dám bước đi thành tiếng, y lấm lét một lúc rồi nhắc lại vụ việc ở sòng bạc.

"Việc ban nãy thuộc hạ xử lí tắc trách, tên cầm đầu không có ở đó. Cả... " - Như chờ đợi trách phạt. "Cả kẻ chịu trách nhiệm cũng để xổng mất."

Y chủ tháo bớt phục sức rồi đứng yên để người hầu gỡ đi chiến bào, không quên quan sát bảo bối mình vừa nhặt về. Nét mặt Cửu Anh thờ ơ nhìn xa xăm hoàn toàn không để ý đến khung cảnh ma cung Tam điện chủ đặc biệt trang trí theo sở thích của hắn.

Tam điện chủ: "Được rồi tất cả lui hết đi."

Tới khi y thu lại giới liệt hắn mới liếc mắt qua. Tam điện chủ cho mọi người lui hết ra ngoài. Trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ, một nữ tì bên trong bê ra một cái khai đựng bộ trang phục mỏng manh màu đỏ dành cho yêu nô quỳ gối đặt trước mặt Cửu Anh rồi cũng lui đi.

''Tôn thượng thỉnh thay y phục, quần áo bẩn hết rồi."

Nghe đến đây Cửu Anh nổi trận lôi đình: "Hỗn đản đã biết ta là ai mà còn dám vô lễ như vừa rồi. Đế Vương Thiên ngươi muốn tạo phản đúng không?"

Tam Thiên trợn mắt hai tay nắm chặt:

"Đừng gọi ta bằng cái tên đó. Tam Thiên không phải họ Đế. Chữ lót cũng không phải là Vương."

Hắn chưa đủ bình tĩnh để ý thức lại bản thân vừa nói gì, đúng là vừa rồi quá kích động những lời không nên nói đều nói ra cả. Tam điện chủ cũng từ từ trầm lặng xuống.

"Vừa rồi tránh khỏi tai mắt nên không thể để lộ ra ngoài thân phận của người cho Trầm Loan, hơn nữa thuộc hạ không nghĩ tôn thượng lại không phá được giới liệt."

Cửu Anh trỏ tay vào y rồi rụt về. "Ngươi... Hầy! Thôi bỏ đi. Ta có việc cần giải quyết không thể lưu lại nơi này lâu."

Nói một chút về lai lịch của Tam điện chủ, cả tam giới đều biết y là con của Đế Thích Thiên và Dao Trì tiên nữ tuy nhiên vì lúc phá vỏ chui ra không phải là long hình toàn mỹ như Vương Phàm và Vương Sát nên mang thân phận con trưởng cũng bị Đế Thích Thiên ghẻ lạnh.

Long huyết thuần túy mang mấu chốt rất quan trọng trong việc sử dụng cửu long chân khí. Năm đó nghe lời kẻ xấu tự hủy đi linh căn để thoát thai hoán cốt, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma bị trục xuất khỏi thần giới.

Tam Thiên: "Bát điện chủ và Lục điện chủ ra điều kiện với ta. Bọn họ muốn cái ghế ma tôn và ma huyết hung thú."

Cửu Anh:

"Cái ghế ma tôn thích thì ta nhường. Còn ma huyết một giọt cũng không có đâu, ngươi đi nói với bọn chúng như thế với lại mau trả lại Đế Á đây."

Tam điện chủ đến gần hắn. "Người vẫn không hiểu sao? Bây giờ người không thể đi được. Sau này cũng thế. Đế Á càng không thể trả."

Cửu Anh:

"Ý ngươi là gì? Không lẽ ngươi đồng ý với điều kiện của Bát vương và Lục vương? Tam Thiên, ngươi đừng quên chính ngươi đã từng nói sẽ đời đời kiếp kiếp trung thành với lão tử lúc được ta cứu mạng."

Tam điện chủ đưa tay bóp chặt hai bên vai Cửu Anh bắt đầu chất vấn hắn:

"Đúng là ta từng nói mang mạng mình dâng cho ma tôn, nhưng kết quả thì sao? Đổi lại người chưa từng một lần để mắt đến ta, có phải vì ta chỉ là chân giao không phải chân long như Đế tộc ở thần giới?"

Cửu Anh:

"Tam Thiên ta cảnh cáo ngươi, mau bỏ tay ra. Ngươi có là giao hay là rồng cũng không liên quan tới bổn tọa. Còn nói cái gì mà không để mắt đến, không phải đã cho ngươi làm yêu vương chưởng quản Tam địa thiên sơn nắm trong tay binh quyền ma đạo coi ngươi như huynh đệ. Ngươi rốt cuộc còn muốn gì nữa?"

Tam điện chủ:

"Ai muốn làm huynh đệ của người. Từ đầu chí cuối vẫn không nhìn ra à? Tại sao đều dòng máu hỗn huyết bị thần giới chối bỏ mà ngươi cứ năm lần bảy lượt dấn thân vào đám người thiên tộc chứ? Ngươi một lần nhìn ta khó như vậy?"

Hắn bị Tam Thiên đè cả người vào thân cây cột trụ vô phương vùng vẫy, trong đầu mơ hồ nghe được vài từ kì lạ liền nhanh miệng hỏi lại.

Cửu Anh:

"Ngươi nói cái gì mà thần giới chối bỏ? Ta thì có thể dính gì đến thần giới.''

Tam Thiên lắc đầu nhẹ giọng: "Xem ra tôn thượng vẫn chưa biết chuyện gì, Mục Chước cổ thần đúng là người của hồng hoang nhưng ông ấy còn là Ca lâu la - Hỏa hoàng đại đế của điểu tộc. Phượng Hoàng thánh mẫu là muội muội của ông ta. Ngươi và Hy Hòa thiên hậu là huynh muội."

Nhân cơ hội lúc Tam Thiên sơ hở hắn dồn sức nơi chân đá thẳng vào bụng y, tích tắc thoát khỏi khống chế nhưng cũng bị cơ thể cứng như thép kia làm chân bị đau đến ra mặt ngay lập tức đứng không vững ngồi bệch dưới đất.

"Đau chết đi được, Tam Thiên toàn thân ngươi là đá hả?"

Cửu Anh kéo lớp y phục ra xem chỗ bị đau, cả bàn chân hắn đã sưng đỏ lên hết. Vảy của long tộc đúng là danh bất hư truyền.

Thấy vết thương ửng cả da thịt kia ánh mắt tam điện chủ liền dịu xuống, y tỏ ra hối hận liền xoăn tay áo lên tiến về chỗ Cửu Anh. Hắn trườn người thụt lùi ra phía sau nhe nanh cảnh giác.

"Đừng có qua đây nha, ta ăn thịt ngươi đó."

Tam Thiên: "Người sợ gì chứ? Dù có làm gì thật tôn thượng cũng không chạy được."

Cửu Anh: "Ta mà sợ ngươi..."

Tam Thiên không để tâm những lời này y đến gần quan sát chỗ bị thương rồi phồng má phun ra một ít chất dịch màu xanh từ trong miệng lên tay, sắc mặt Cửu Anh kinh hãi tột độ nhìn cái thứ nước nhầy nhụa kia, y thoa đều ra xung quanh vết thương trên chân rồi xoa bóp nhẹ.

Hắn nhăn mặt kêu lên ra sức đẩy y ra: "Tam Thiên. Đó là cái thứ gì vậy???"

Đối phương nhẹ giọng:

"Nước bọt của long tộc rất có ít cho việc giảm đau, tuy lúc nãy là do ta nhưng mà tôn thượng cũng không nên làm vậy, lỡ ra đòn nhích xuống hạ thân một chút thì người chịu trách nhiệm chắc rồi."

Cửu Anh:

"Nói chơi hoài! Chân ta gãy làm hai thì ngươi cũng không bị trầy da đâu... A! Đau thật."

Mấy lời lẽ thế mà cũng nói được, rõ ràng là da thịt long tộc rắn chắn như vậy thì làm sao có chuyện gì. Bụng là nơi không có nhiều vảy mà còn cứng như thế chắc hạ bộ cũng không kém cạnh.

Hắn trông bộ dạng tỉ mỉ nhẹ nhàng từng li từng tí của y xoa bóp cho mình thì cơn giận cũng vơi bớt phần nào. Từ Từ hỏi lại chuyện ban nãy.

"Chuyện ta và Hy Hòa là huynh muội. Ngươi biết lúc nào?"

Tam Thiên:

"Là thật, năm đó ta còn nhỏ đã từng nhìn thấy bức hoạ Mục Chước đại đế, dung mạo tôn thượng giống người như tạc sao có thể không nhìn ra. Có đỡ đau hơn không?"

Hắn lặng người đi khi nghe nhắc về người sinh thành không thấy mặt được một lần. Lại chợt nghĩ về có lẽ năm xưa Hy Hòa vô tình biết được sự thật nên đã trở mặt vô tình. Nếu vậy thì thật đau lòng biết bao nhiêu, cả hai người họ đều là trò đùa của số mệnh.

Cửu Anh ngó nghiêng ngó dọc khẽ cử động chân, cảm giác đau đúng là có bớt đi, coi ra tay nghề xoa nắn của tam điện chủ cũng lợi hại thật. Bình thường nhìn y băng hàn lãnh đạm như kia ai mà đoán được những chuyện như thế này cũng biết.

Hắn líu ríu:

"Dù sao quay trở lại cũng là chuyện không thể nào. Ta không còn quan hệ gì với Hy Hòa nữa."

Tam Thiên ngước mặt lên: "Hừ! Không phải nói chuyện của Hy Hòa, ta đang nói chuyện của người và Vương Phàm."

Hắn tròn mắt giật mình khi nhắc đến kẻ mình không muốn nhắc nhất. Tự nhiên bầu không khí trở nên ngượng gạo. Cửu Anh mỉm cười ra mặt nhưng trong lòng rối như tơ vò.

"Ngươi nói gì? Ta không hiểu. Sao liên quan đến Vương Phàm?"

Tam Thiên gầm gừ một tiếng trong cổ họng, tay kia biến ra giới liệt nghiêm túc nói từng chữ một.

"Tôn thượng còn muốn giấu ta. Quả trứng trong thức hải của ai?"

Cửu Anh:

"Trứng... Trứng... Trứng nào, trứng gì... Ta không hiểu gì hết" - Toi rồi!! Không lý nào hắn nhìn được không gian thức hải của mình. Không được nhận, chết cũng không được nhận!

Tam điện chủ:

"Người đừng hòng qua mặt bổn vương, ta là người trong long tộc không lẽ không cảm nhận được hơi thở của tộc mình, tuy có một chút long huyết nhưng cơ thể nó phần lớn là quỷ khí hỗn loạn."

Cửu Anh: "Có nghĩa là sao?" - Quỷ khí, không lẽ số quỷ hồn mình nuôi ảnh hưởng đến nó?

"Còn sao nữa, long huyết không hoàn chỉnh. Quỷ khí thì quá nhiều. Không nhanh chóng cân bằng lại quỷ khí sẽ thôn thệ hết linh trí. Tới lúc đó có ra đời cũng chỉ là một cỗ thi thể rỗng vô thức."

Hắn sốt ruột túm chặt áo Tam Thiên: "Vậy ta phải làm sao để cân bằng lại huyết mạch của nó? Mau nói đi."

Y đưa tay đặt lên bàn tay hắn giọng nói và hành động đều tỏa ra sát khí: "Trước tiên nói cho ta biết đó là con của ai?"

Cửu Anh gãi đầu: "Giờ ta nói là ngủ một giấc dậy thì phát hiện có nó chắc ngươi không tin đâu nhỉ?"

"Tin chứ! Người nói vậy thì cứ coi là vậy đi." - Tam Thiên bỏ tay ra đứng dậy đi vào trong.

"Gì?" - Hắn tin dễ dàng như thế? - "Khoan đã Tam Thiên, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết cách để điều hòa cân bằng lại huyết mạch của nó?"

Y dừng bước nhưng vẫn quay lưng về phía hắn nói một câu đầy ẩn ý. "Tạo ra nó như thế nào thì điều hòa lại như thế ấy, huyết mạch của long tộc phải thông qua linh khí của long tộc mới dưỡng huyết cho tiểu hài tử được."

Tam Thiên rời đi bỏ lại một mình Cửu Anh ngồi nghệch mặt ra ở đại điện, cổng lớn đã bị một kết giới vô hình phủ ngang. Y nói không cho hắn ra khỏi đây xem ra không phải đùa.

Vương Phàm lúc có long khí lúc lại không, hắn đã từng nghe qua chuyện lịch kiếp sẽ bị phong ấn khóa chặt linh lực và linh trí, lần trước dù không hiểu vì sao y lại phá được ấn đó nhưng giờ chưa chắc làm được.

Vậy đi đâu để tìm huyết mạch long tộc cứu mạng tiểu hài tử chưa thành hình của hắn? Còn không phải chỉ có thể dựa vào Tam Thiên hay sao? Rõ ràng không cho hắn được lựa chọn.

Cửu Anh:

"Vô Thiên, các vị sư huynh! Ai cũng được mau đến mang ta đi lẹ đi. Cả sư tôn nữa. Đồ nhi chừa rồi. Người mau rước con về Vu Sơn."

Hắn nằm ngửa ra giữa điện đi vào không gian thức hải. Bên trong là cả một biển linh thạch lấp lánh sáng rực cùng vô vàn kì trân dị bảo, ở giữa đống châu báu quả trứng đang nằm im lìm một góc nhưng bên ngoài ở một vài chỗ của nó đã xuất hiện vết nứt.

Mặt ngoài vết nứt quả nhiên có màu đen hắc ám bốc lên, Cửu Anh ôm chặt quả trứng vào lòng xoa tay lên. "Bảo bối. Ngươi cũng đã hơn một tuần tuổi rồi phải không? Theo như xà tộc của chúng ta thì bây giờ nghe được ta nói rồi? Đừng lo lắng. Có ta ở đây tiểu quỷ ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

Như nghe thấy hắn, quả trứng khẽ động một tí, chỉ một tí thôi nhưng hắn vẫn cảm nhận được. Cửu Anh nở nụ cười rất tươi. Hắn áp sát tai vào nó để lắng nghe.

"Bảo bối, ngươi nghe hả? Ta là nương.. Không không ta là phụ thân của ngươi. Cửu Anh, là Cửu Anh đó! Dễ gọi đúng không? Ngươi phải nhớ kỹ tên ta đó. Sau này phải gọi thật to và rõ chữ."

"Ta nên đặt tên ngươi là gì nhỉ?"

"Hủy Thiên, hay là Diệt Thiên? Không được mấy cái tên này không đủ oai phong... Sau này ngươi lớn phụ thân sẽ mang ngươi đi chinh nam dẹp bắc. Không được mấy cái tên này vẫn không ổn, ầy! Tên gì bây giờ? Nếu là nữ nhi thì sao?"

Hắn cứ như vậy ôm chặt quả trứng lăn qua lộn lại trong đó tự nói chuyện với chính mình.

Tam điện chủ lúc nãy bước ra khỏi chánh điện, hơi thở dồn dập cùng mồ hôi nhễ nhại đã đến chỗ hậu sơn trầm mình xuống dòng ôn tuyền ấm áp.

Khuôn mặt y thoáng hưng phấn, mí mắt khép hờ, bàn tay nhẹ chạm vào côn th*t căng cứng nơi hạ thân, sau đó nhắm mắt lại nhớ đến khung cảnh mấy khắc trước rồi lấy ngực áo ra mảnh vải y phục của Cửu Anh đưa lên mũi.

Y nghĩ đến xương quai của hắn rồi đến khuôn ngực thở phập phồng dưới sợi giới liệt chằn chịt, tiếp đó lên đến eo rồi... Tam Thiên mở to hai mắt ngước nhìn lên nền trời, không nhớ bản thân đã nghĩ đến cảnh này rồi tự thỏa mãn mình bao nhiêu lần.

Kẻ đáng thương rung người nhướn mắt rời tay khỏi côn th*t còn đang căng tràn, bỗng nóng giận đập nước thật mạnh nâng nửa thân dưới nâng lên khỏi mặt nước. Vẫn là giao hình, hơn mấy ngàn năm trôi qua không có cách nào độ kiếp để thoát thai hoán cốt thành rồng.

Tam Thiên bật cười đầy man rợ:

"Lão thần đế, ông chờ đi. Một ngày nào đó bổn vương hóa thành long hình đến lúc đó ta sẽ đòi lại tất những gì thuộc về ta... Bao gồm cả vị trí thiên đế. Còn Vương Phàm, Vương Sát! Mặc kệ ai trong hai người các ngươi là kẻ ra tay ra tay với Cửu Anh. Từ đây về sau có ta sẽ không có hai ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.