Hắn được Tam Thiên sắp xếp riêng cho một chỗ rộng rãi thoáng mát, từ cửa sổ dễ dàng nhìn thấy ngút ngàn mây xanh và dòng thác mát lạnh, nữ tì hầu hạ cũng đều là những mỹ nhân sắc nước hương trời, tất cả đều rất tốt trừ việc y cho người mang đến một bộ đồ màu đỏ mỏng manh đính đầy linh thạch, cẩn nạm ngọc lấp lánh bắt hắn mặc.
Cầm bộ áo lên quan sát hắn biến sắc cả gương mặt, mấy nữ tì đó lén nhìn thử cũng thẹn thùng không kém, mặc thứ này vào có khác gì không mặc bởi thế liền lập tức bị ném qua một bên.
Một nữ nô lo lắng lắc đầu liên hồi. Nàng ta chạy đến ôm chặt lấy chân hắn khóc lóc. Thấy thế một vài người cũng làm theo không do dự.
"Công tử mong người nghĩ lại, nếu người không mặc Tam điện vương xử tội bọn nô tì mất."
Cảnh tượng nữ nhân khóc lóc khiến hắn khó xử tuy nhiên họ làm khó chịu một thì bộ y phục quái gở kia lại khó chịu mười. Tam thiên phải biến thái lắm mới mang tới những loại đồ này.
Cửu Anh chỉ vào bộ đồ đan xen những vòng ngọc và viên châu. "Nhìn thử đi. Loại y phục này che đúng hai tiểu nhũ thân trên, còn quần thì khỏi nói, xẻ cao hai bên hông lộ gần hết nội y. Các cô là nữ nhân mặc còn coi được chứ ta sao mà mặc đây? Mang đến cho Tam Thiên, hắn dám mặc thì lão tử mặc."
Hai nữ tỳ nhìn nhau khóc to hơn: "Công tử không mặc bọn ta sẽ bị đuổi khỏi Thượng cung, ở Thập Tam Thiên này phàm là yêu nô hay là tiểu thiếp của yêu vương đều phải mặc như thế. Đó là quy tắc từ cổ chí kim rồi."
Hắn cau mặt: "Quy tắc ai đặt?"
Hai nàng ấy mếu máo nhìn nhau không dám nói ra, Tam Thiên từ ngoài cửa đã loáng thoáng nghe qua một phần câu chuyện. Y bước vào nhặt lấy bộ đồ treo lên tấm hoành phong.
"Luật đích thân tôn thượng ban ra mà lại không nhớ gì à?"
"Ta??" - Cửu Anh tròn mắt đưa tay lên chỉ vào mình rồi giả vờ lờ đi ngay, nghĩ lại hình như đúng là lúc trước hắn quy định vậy thật nhưng mà là nhắm vào nữ nô hoặc nữ tù bắt được trong những trận chiến long trời lở đất của các nhánh yêu tộc nổi loạn.
Cửu Anh:
"Ta có từng đưa ra cái quy tắc điên khùng như thế sao? Lâu quá rồi ai nhớ được chứ!"
Tam Thiên nói với hai nữ tỳ đang quỳ gối run sợ.: "Ở đây hết chuyện của hai ngươi rồi."
Một cái lườm mắt của y sắc lạnh như dao làm đám thị nữ kinh sợ lập tức lui ra ngoài. Cửu Anh còn định trò chuyện thêm một tí thì khuôn mặt lạnh như tiền kia làm hắn mất hứng, chỉ đành ngoái nhìn theo bóng dáng mỹ nhân đầy luyến tiếc.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và y, bầu không khí đột nhiên có chút u ám, để bớt gượng gạo Cửu Anh vớ lấy bình trà rót uống rồi vu vơ bắt chuyện.
"Trong phủ ngươi nhiều mỹ nhân thật, cô nương thủy tộc đúng là nghiêng nước nghiêng thành."
Tam Thiên: "Người thích họ?"
Cửu Anh:
"Nam nhân trong thiện hạ có ai lại không rung động trước cái đẹp."
Lúc đầu có phần hơi khập khiễng nhưng nói đến nữ nhân thì lại có hằng hà sa số chủ đề để bàn, với lại thoáng nghĩ chắc y cũng không lạ gì tính háo sắc của mình nên mạnh miệng chia sẽ rất nhiều cách lấy lòng nữ nhân.
Tam Thiên làm như chăm chú lắng nghe nhưng thật ra thứ làm y chú ý là biểu cảm vui vẻ thoải mái của hắn ở khoảng cách gần như vậy khi kể về sở thích của mình. Lúc trước giữa họ chẳng hề có một điểm chung nào, số lần gặp gỡ cũng tính trên đầu ngón tay.
Thời gian đó Cửu Anh hành tung vô định ít khi ở trong ma cung, hắn dành hầu hết một ngày dài cho các nữ nhân ở bên ngoài. Chỉ khi ma giới có chiến sự hoặc là đại hội mới thấy mặt.
Cửu Anh trước giờ vẫn luôn có một thắc mắc, khuôn mặt và thân hình Tam Thiên đều không tệ thậm chí còn vượt trội hơn Vương Phàm, dù sao cũng là đại hoàng tử của long tộc. Sa sút đến đâu cũng không lý nào lại không có nữ nhân ái mộ.
Tuy nhiên từ lúc y theo hắn về ma giới đừng nói đến liếc mắt đưa tình với nữ nhân, ngay cả nhìn họ y cũng không buồn nhìn, bỗng nhiên nhớ lại mấy lời đồn đại Tam Thiên bị đoạn tụ khiến hắn rất tò mò liếc mắt đến phần hạ bộ của y.
Với hắn không thích nữ nhân chỉ có thể là chỗ kia có vấn đề. Nghĩ vậy nhìn đăm chiêu vào vùng ''cấm địa'' của y thầm đánh giá, Tam Thiên ngồi đối diện bắt gặp ánh mắt kì lạ của hắn liền ý tứ khép hai chân lại.
Tam Thiên: "Tôn thượng đang nhìn đi đâu vậy?"
Hắn bị câu hỏi của y đánh động, Cửu Anh bật cười tinh quái gõ mấy ngón tay xuống bàn. không quên đá xéo Tam Thiên. "Ta thấy kích cỡ tiểu huynh đệ kia của ngươi cũng không tồi. Vậy thì tại sao xung quanh nhiều mỹ nhân như thế mà không nhìn trúng ai, không phải ngươi lực bất tòng tâm đó chứ?"
Tam Thiên: "Lực bất tòng tâm?? Ý người là nghi ngờ bổn yêu vương bị vô dụng à?"
Cửu Anh:
"Tiểu đệ của ngươi không bất lực thì tại sao không thấy ngươi gần gũi nữ nhân. Biết bên ngoài thiên hạ dị nghị ra sao không? Cả tam giới đều đồn ngươi bị đoạn tụ. Bộ mỹ nhân thủy tộc không đẹp à?"
Tam điện vương đưa tay đặt lên mu bàn tay Cửu Anh trên bàn. Y nhìn chằm chằm vào tận đáy mắt hắn, hoàn toàn không cho đối phương né tránh.''Cô nương thủy tộc có đẹp vạn thủy thiên sương đi nữa không thể so sánh với người."
Động thái bất ngờ khiến của y làm hắn giật mình đánh ra rơi chén trà ở tay còn lại rồi nhanh chóng rút tay kia về lộ rõ nét mặt bối rối. Cửu Anh lần này đã hiểu rõ ý của Tam Thiên. Thế gian một ngàn năm sau thật khó sống.
"Tay lập tức thu về... Không thích ta sao?" - Tam Thiên tỏ ra thất vọng gục mặt nhìn xuống sàn nhà trong đầu đầy rẫy nhiều suy nghĩ tiêu cực. Hai tay đưa lên mặt vuốt thật mạnh rồi hít thở sâu để đảm bảo mình vẫn ổn, y đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cửu Anh: "Ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện lại."
Tam Thiên:
"Có phải vì ta là giao long nên chúng ta không thể?"
"Không! Cho dù ngươi là chân long thiên đế cũng thế. Ta không thích nam nhân."
Tam Thiên hét lên: "Nói dối!! Người còn muốn gạt ta? Người không thích nam nhân nhưng thích Vương Phàm đúng không? Người để hắn vi hạ phạm thượng còn cố tình che dấu cho hắn... Tại sao vậy?"
Cửu Anh câm nín trong giây lát. Hắn cũng rất muốn biết câu trả lời. Thái độ của hắn khiến y ngậm ngùi cười nhạt trong lòng, một vài giọt nước mắt lăn dài trên má. Kẻ hưởng trọng phước báu trên thế gian này từ xưa đến nay đều là Vương Phàm, cuộc sống của Tam Thiên lúc nào cũng bị cái bóng đó tác động.
Tam Thiên:
"Khó trả lời quá nhỉ? Không sao! Dù sao cũng quen với việc trở thành kẻ không ai thích... Bây giờ ta phải đến Tứ Thiên một chuyến mang cái xác ở Hồng Mãng lâu về cho người dưỡng hồn. Hy vọng tôn thượng ở yên trong hoàng thành."
Cửu Anh:
"Cái xác thịt máu lẫn lộn nặn hình giống ta ở Tứ Thiên ngươi muốn ta sử dụng nó?"
"Đúng vậy."
Nhớ đến cái di thể Vô Thiên cho hắn xem ở trước sân Thường Mãng lâu, số người bị giết tế lễ hắn mỗi năm đến những cô nương vô tội bị bỏ mặt đến ở sâu thẳm nơi Thiên Ma thành. Những oán hồn vô tội đó mãi mãi không thể đi vào lục đạo.
Hiện khối thịt đó cũng không chưa thể hoàn chỉnh, muốn trưng dụng ít nhất phải giết thêm mấy mạng nữa để hoàn chỉnh kinh mạch, tội càng thêm tội.
Hắn lắc đầu từ chối dù biết mình đánh mất cơ hội lần này sẽ không dễ kiếm một chân thân hoàn chỉnh như vậy.
Cửu Anh:
"Tam Thiên ta thấy hay là thôi đi, số lượng nhân mạng để tế sống quá nhiều rồi. Ta sợ..."
"Sợ? Tôn thượng không sợ trời không sợ đất, rốt cuộc người sợ thứ gì." - Cửu Anh thay đổi đến nổi ta không còn nhận ra nữa.
Hắn vén tóc ra để y nhìn rõ hoa bỉ ngạn ở giữa trán mình. "Sợ thứ này!" - Ấn kí mong manh ẩn hiện giữa trán hắn phát sáng, chỉ còn không đến mười hoa, loại phong ấn này một khi rơi hết cánh thì thần hồn tận diệt.
Trái với thần thú thu nạp linh khí trời đất tu hành, hung thú trời sinh đã quen mùi máu tanh, bản tính hung tàn thông qua việc hấp thụ máu thịt của kẻ khác để tồn tại và luyện thể. Đặt loại ấn này lên một ác thú đúng là quá tàn nhẫn.
Tam Thiên:
"Người để ta giết. Tội nghiệt và oán khí để ta nhận. Chỉ cần lệnh ban xuống hủy thiên diệt địa có Tam Thiên làm thay người."
Hắn ngoáy tai: "Thế ngươi mở kết giới đi không cần hủy thiên diệt địa."
"Không được, người không có tu vi thì có thể làm được gì? Ngộ nhỡ Bát điện vương và Lục điện vương có ý đồ gì đó thì sao."
Cửu Anh bỏ đi lại gần cửa sổ giọng nói đầy bực tức:
"Kẻ có ý đồ? Đại ca à, không phải đang tự nói mình sao? Vô Thiên đang ở đây thì ta có thể có chuyện gì được?"
"Vô Thiên? Có cả Linh tôn ở đây à!..." - Trong tam giới này chẳng thể tin tưởng bất kì ai. Cả Côn Bằng yêu sư thần thông cái thế còn để hắn chết một lần thì một Vô Pháp Vô Thiên có thể làm được gì?
"Bẩm yêu vương, bên ngoài có Diệt Lăng cầu kiến." - Tiếng bẩm báo phía dưới vọng lên.
Tam Thiên: "Diệt Lăng? Hắn đến đây làm gì? Không tiếp!"
Lý Trầm Loan đi đến quỳ trước y. "Bẩm, thuộc hạ thấy lúc nãy hắn có mang theo hai phàm nhân, một trong hai người đó giữ trong tay ngọc nhãn ma châu."
Thái độ Tam Thiên thay đổi ngay tức thì khi nghe nhắc đến ma châu. Y ra lệnh cho Trầm Loan truyền họ đến điện lớn. Diệt Lăng đi trước, theo sau là Hứa Phàm và Tiểu Ngọc, vừa nhìn thấy họ y nổi trận lôi đình lướt đến chỗ Vương Phàm dùng tay bóp chặt cổ họng hắn nhấc bổng cả người lên không.
Lúc đó thần sắc của Tam Thiên thật đáng sợ, cả khuôn mặt ngập trong thịnh nộ vô thức. Hàm răng y nghiến thật chặt vào nhau, tia lửa trong đáy mắt như muốn thiêu mọi thứ nơi này thành tro bụi.
Giây phút gặp lại kẻ kia ám ảnh tâm lý một thời của y lại trỗi dậy mãnh liệt. Trong đầu liên tục vang lên âm thanh cười nói khúc khích của trẻ con vang vẳng kéo dài như vọng lại từ cõi địa ngục xa xăm nào đó.
"Đại ca, huynh thật vô dụng. Cả long khí cũng không phóng ra được. Đệ mà là huynh đã tự rút gân mình để đầu thai lại rồi."
"Muốn làm thiên đế đời tiếp theo? Ngươi đủ tư cách hả? Mau quỳ xuống cho gia."
"Một đạo lôi đã chịu không nổi! Sao ta lại có đứa con trai vô dụng như ngươi, cũng may là còn Vương Sát và Vương Phàm."
Trong những thanh âm phỉ báng, y còn nghe rõ tiếng kêu cứu của chính mình và giọng nói vô tình từ phụ mẫu của ngày hôm đó. Tuyệt vọng giơ tay ra nhưng chẳng ai nắm lấy. Chẳng một ai.
Tam Thiên siết cổ tay càng lúc càng chặt khi ngửi ra mùi long khí trong hồn phách của Hứa Phàm.
"Vương Phàm. Ta đã nói là có ta sẽ không có ngươi."
Hứa Phàm tuyệt vọng túm lấy cổ tay rắn chắc của y: "Lại Vương Phàm, đó là ai chứ? Ta không phải Vương Phàm. Khụ Khụ."
Diệt Lăng:
"Tam điện vương phàm nhân này là con trai nhân tôn Hứa Ly Hoặc, hắn không thể chết ở đây được, sẽ rắc rối lắm."
Tiểu Ngọc:
"A Phàm, Đại vương xin tha mạng, huynh ấy là Họ Hứa tên Phàm, là phàm nhân, tuyệt đối không phải người ngài vừa gọi."
Tiểu Ngọc cô nương liều chết quỳ xuống van xin y, Diệt Lăng vương không ít lần nhìn thấy Tam Thiên thịnh nộ nên không dám can dự sâu vào, hắn cũng có vài phần hiếu kỳ muốn biết Vương Phàm là ai, có thân phận gì.
"Tam Thiên có chuyện gì ồn ào thế? Tiểu Ngọc, Hứa Phàm tại sao vẫn còn ở đây. Hai ngươi không phải đã về nhân giới rồi sao?"- Cửu Anh đứng trên lầu cao vội vàng bước xuống từng bậc thang tới chỗ họ. Ngay lúc này Tam Thiên chỉ cầu bản thân đủ tuyệt tình siết tay bóp nát cổ họng kẻ phàm nhân trên tay, đáng tiếc một ít thâm tình còn sót lại đã ngăn chặn y.
Diệt Lăng:
"Tham kiến ma tôn đại nhân. Hóa ra người ở chỗ tam điện chủ, Tứ điện chủ và thập nhị yêu vương nóng lòng tìm người khắp nơi."
Tam Thiên tức giận ném Hứa Phàm xuống đất rồi trừng mắt với Diệt Lăng: "Nói bậy, đây là yêu nô của ta, không phải chủ thượng." - Cửu Anh nhất định ngươi không được nhận trước mặt hắn, nếu không ta rất khó hành sự.
Hứa Phàm bò dậy vui mừng đưa tay quẹt máu chảy ra ở mũi. Nhìn thấy hắn mọi đau đớn của y tan theo gió. "Tiểu ca, tiểu ca ta ở đây, huynh có sao không?"
Hắn thở dài như thể trời đất sụp xuống. "Ta không sao! Nhưng bây giờ thì sắp có sao rồi." - Sao lại là hai ngươi vậy. Ông trời, ông chê ta chưa đủ phiền phức hả.
Cửu Anh bắt đầu lưỡng lự nếu giờ thừa nhận chắc chắn Tam Thiên buộc phải lập tức thả hắn ra, có điều hiện giờ chín hồn vẫn chưa tái tạo xong, lúc trước muốn hành sự thế nào cũng được nhưng lúc này hắn đã không còn một mình nữa rồi.
Lại vướng thêm Tiểu Ngọc, Hứa Phàm. Thân phận ma tôn một khi đã xác lập không thể bảo vệ được họ trước mặt Bát điện chủ và yêu chúng của hắn vốn căm thù nhân tộc tận xương.