Con rắn nâng họ đến trước cổng lớn rồi nhanh chóng rời đi. Hắn hòa trong đám đệ tử chưa chính thức đứng đằng xa quan sát thấy tỷ tỷ dắt theo Hứa Phàm, Tiểu Ngọc nói gì đó cùng với lão chưởng môn, phỏng đoán có lẽ muốn nhờ ông ấy đưa họ về nhân giới trong lòng nhẹ nhỏm.
Khoan đã! Theo lời Tam Thiên nếu không bổ sung long huyết cho tiểu hài tử đang tượng hình nó sẽ sớm bị ma chướng trong người hắn thôn phệ. Nói vậy trước khi Hứa Phàm rời đi nhất định Cửu Anh phải gặp riêng y một lần.
Nghĩ đến chuyện ân ái kia có chút ủy khuất, cho dù nam hay là nữ lần nào trong mấy chuyện giường chiếu này cũng đều gặp đối tượng trên cơ.
Lần trước Vương Phàm mạnh sức hơn nhưng hiện giờ thì khác rồi y còn trong lớp phàm nhân. Nếu hắn đè y ở dưới chắc không thành vấn đề đâu.
"Tiểu bảo bối chàng đang nghĩ gì vậy? Có phải đổi ý muốn tạ lỗi với ta không? Chúng ta về Bích Du cung nhanh lên, nhìn chàng lâu một chút nữa ta liền không kiềm chế được." - Lãnh Nương chớp mắt, nàng lại gần ghì chặt cánh tay của Cửu Anh ôm vào người.
Hắn ngó nghiêng ngó dọc để cảnh báo rằng họ vẫn ở chỗ đông người. Bích Ba vừa rời khỏi một Lãnh Nương liền đến. Bây giờ hắn thú nhận thân phận ma tôn cô ta sẽ không có cách nào giở trò. Nhưng còn việc lẻn trốn đến đây phải giải thích thế nào với Bạch Anh?
Không thể nói cho nàng biết chuyện hắn đã nhìn thấy tương lai, chỉ khiến mọi việc rối tung rối mù lên chứ phỏng có lợi ích gì. Vừa trước vừa sau đều là hai nữ nhân khó nhằn.
Bí đường Cửu Anh đành hạ giọng dỗ ngọt cô gái bên cạnh trước. "Lãnh nhi! Hay là đợi ta xong chuyện sẽ đến tìm muội. Quả thực ta có chuyện rất quan trọng cần làm bây giờ không có tâm trạng vui vẻ."
"Hứ! Cửu Anh chàng cho ta là trẻ lên ba hả? Vì quan tâm đến thực lực của các đệ tử ma tộc mà đến đây thì bịa chuyện mặt trời mọc từ dưới đất lên mọi người sẽ dễ tin hơn. Chắc chắn vì mấy con tiện nhân lần trước Tinh Ảnh trưởng lão dẫn đến thì có."
Lãnh Nương lộ ra nét mặt khó chịu, bảo hắn cùng nàng ân ái một lát liền viện trăm phương ngàn kế né tránh, tức giận cô nàng quay sang cắn một phát rõ đau trên tay Cửu Anh.
"Aaa..." - Hắn giật mình vô thức hét lên, tiếng la đánh động sự chú ý của đám người tham gia khảo thí đi đằng trước khiến họ đồng loạt nhìn vào hắn và cô ta. Cả hai làm ra khuôn mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì, Lãnh Nương hầm hầm đi nhanh lên trước.
Cửu Anh trợn mắt với chúng. "Lạ lắm sao? Chưa thấy ai tự cắn vào tay mình à? Móc mắt các ngươi bây giờ." - Ả đàn bà điên này khi không sao lại cắn ta chứ? Đau chết được.
"Lãnh trưởng lão sao bỏ đi rồi, vậy... Vậy chúng ta phải khảo thí với ai đây?"
"Sao lại có vị trưởng lão thất thường như vậy chứ? Bảo dẫn mọi người đến cửa ải tiếp theo liền biến đi đâu mất. Giờ chúng ta làm sao đây?"
"Các ngươi là những kẻ báo danh năm nay sao? Lãnh trưởng lão có một số việc riêng chưa giải quyết xong, chưởng môn bảo ta tạm thời thay cô ta đến để hướng dẫn mọi người."
Một vị trưởng lão khác đầu tóc bạc trắng nhưng ngoại hình cao bằng đứa trẻ lên mười cưỡi trên một cái hồ lô khổng lồ xuất hiện. Tất cả đều ồ ạt phấn khởi hẳn, với họ thì miễn không phải là Lãnh Nương thì chắc chắn tất cả vẫn còn cơ hội. Tuy nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ông ta tự giới thiệu bản thân là Dã Trưởng lão, như Lãnh Nương trên tay cũng cầm theo một bảng danh sách bí mật, lão ta lẩm bẩm gì đó rồi đưa mắt nhìn qua từng người, tiếp theo còn gọi ra một yêu thú lớn thuộc họ rùa, di chuyển họ tiến vào khu vực nơi diễn ra đợt thí luyện tiếp theo.
Toàn bộ người tham gia khảo thí bị đưa đến Hắc sơn, nơi này nối liền bốn dải đồi và ba ngọn núi bí ẩn âm u bậc nhất ở Thập Tam Thiên.
Dừng lại trước mặt lối vào khu rừng.
"Tất cả nhìn lên đây."
Dã trưởng lão dùng linh lực vẽ trong không khí mười loại dược thảo, hình ảnh mỗi thứ chỉ tồn tại được ba khoảng ba khắc. Đám đông phía trước che khuất gần hết tầm nhìn, họ lại đứng ở vị trí khá xa nên không thấy rõ.
Sau đó ông ta yêu cầu tất cả chia nhóm với nhau để tiến vào trong tìm ra những loại thảo dược này. Nhóm nào tìm được nhiều hơn năm loại sẽ coi như là thông qua. Trên bảy loại là ưu tú, chín loại sẽ tính như đệ tử nội môn mà tiếp đãi.
Nghe thế nhiều kẻ bối rối nhìn nhau, rất nhiều trong số đó còn chưa kịp ghi nhớ hình ảnh loại đầu tiên thì loại thứ hai đã biến mất. Mấy loại cây này giống cỏ dại đến bảy tám phần, ít nhất phải tìm hiểu về dược thảo mới phân biệt nổi.
Một thiếu niên bước ra thưa chuyện cùng Dã trưởng lão. "Trưởng lão, dám hỏi loại ải này có phải quá khó với những người mới nhập môn hay không vậy?"
"Sao mấy thử thách năm nay lại khó như thế. Đó giờ ở Thập Tam Thiên có ai tìm hiểu về dược thảo đâu."
Dã trưởng lão nhìn chúng lo lắng bàn tán, ông ta tiếp:
"Các ngươi cũng không cần quá lo lắng, tuy nói là trên năm mới được thông qua nhưng đây cũng chỉ là một ải phụ của chưởng môn đặt ra thôi. Như đã nói mấy ngàn năm qua ma giới chúng ta không có ai tu luyện về đan thuật, đó là một khiếm huyết lớn. Năm nay Thánh Huyền tông muốn tìm trong đám tiểu tử các ngươi một vài người am hiểu dược liệu để bồi dưỡng thành luyện đan sư."
Lạc Thiên:
"Bồi dưỡng luyện đan sư. Ma giới cũng đã bắt đầu để ý đến chuyện đan dược rồi."
Lục Phượng: "Mục đích của họ không chỉ là muốn bồi dưỡng đơn giản như thế."
Cả hai đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì, ma tộc chú trọng việc bồi dưỡng luyện đan sư của riêng họ chính là muốn cắt đứt dần dần sự lệ thuộc vào đan dược với nhân tộc và thần tộc.
Riêng Cửu Anh nghe xong rất hài lòng với quyết định này của lão chưởng môn, hắn bắt đầu nhìn nhận mọi việc ở một khía cạnh tích cực hơn, trước đây rất muốn đề xuất chuyện này vào các cuộc thảo luận với thập nhị yêu vương nhưng đa số họ đều cướp lời không cho nói.
Cái mười hai tên yêu vương quan tâm chỉ xoay vần vấn đề liên quan đến chiến tranh tam giới.
Những lần ấy khiến Cửu Anh chán nản, hắn dần dần không quan tâm đến chính sự nữa vì lời nói của yêu tôn với chúng như chỉ nói cho có, đa phần không để vào mắt.
Mọi thiếu niên ma tộc từ nhỏ đề chỉ chú trọng thực lực và sức mạnh, lần đầu nghe nói đến đan thuật chúng có vẻ không mấy hưởng ứng.
"Tìm hiểu về đan dược thì được gì chứ? Đánh nhau không lại người ta chỉ biết tự chế thuốc uống thôi sao?"
"Học luyện đan nghe nói rất mệt mỏi. Dã trưởng lão!? Cho ta hỏi nếu là ải phụ thì không tham gia được không? Ta không có hứng thú với luyện đan."
"Ta cũng vậy. Không theo học đan thuật đâu. Cha ta muốn ta có năng lực chiến đấu mạnh mẽ để sau này thống lĩnh ba quân."
"Ai mà muốn ru rú trong xó để ôm cái lò luyện. Ta không tham gia."
"Ta cũng không tham gia."
Rất nhiều thiếu niên không muốn tiếp tục ải này, sự thiếu hiểu biết của chúng khiến Dã trưởng lão phẫn nộ.
"Im lặng, chuyện tham gia lần này là bắt buộc. Huống hồ nhóm đứng đầu lần khảo thí này sẽ được thưởng một trăm viên đan dược thượng cấp và một viên Trúc Cơ đan."
Một thiếu niên vui mừng thốt lên, y đưa tay lay áo người bên cạnh. "Là Trúc Cơ đan, để đột phá trúc cơ kỳ."
Người kia thở mạnh đầy tiếc nuối. "Thì sao? Cửu chuyển hoàn hồn đan cũng không tới lượt chúng ta đâu, nhìn qua bên kia đi."
Trong đám đông ở hàng đầu họ để ý thấy vị tiểu cô nương và người thiếu niên Cửu Anh gặp lúc nãy trong tửu quán. Những thiếu niên ma tộc ở đây ai cũng nhìn mấy người đó với thái độ vừa sợ hãi vừa ganh tị.
Tiểu Huỳnh Tử lại gần hai người đang trò chuyện hỏi thăm về nhân vật đứng bên đó thì được biết đa số đều là hậu nhân của những gia tộc lớn.
"Thấy cô gái mặc đồ đỏ kia không? Tam tiểu thư Thiết Cầm, một trong hai mươi bốn đứa con gái của Bát điện chủ. Đệ đệ của cô ta - Thiết Phiến cũng là một trong tứ tú của Thánh Huyền tông đó, còn là gia chủ tương lai của Ngưu tộc."
Lạc Thiên khoanh tay lại gần: "Chẳng phải nói dựa vào thực lực à? Gia thế hiển hách thì được gi chứ?"
Y run sợ đưa tay lên miệng ra dấu cho họ nói nhỏ. "Khẽ thôi, công khai tranh giành vị trí và quyền lợi với Ngưu tộc sẽ không có kết quả tốt đâu. Ta nói ngươi nghe, cả đệ đệ của Yêu tôn cũng bị Bát điện chủ cô lập tước bỏ binh quyền thì còn ai lão ta chừa."
Cửu Anh lập tức lại gần túm áo thiếu niên nọ lôi xệch đi. "Ngươi nói Bát điện vương tước binh quyền của Thất điện vương? Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Thiếu niên bị hắn dọa cho chết ngất la lớn. "Ngươi... Ngươi làm gì vậy, chuyện đó cả Thập Tam Thiên đều biết mà, bỏ ta... Bỏ ta ra."
Vô Thiên: "Bình tĩnh lại."
"Bên kia ồn ào gì thế? Ở đây là cái chợ à? Mau tiến hành chia nhóm đi. Ba canh giờ sau tất cả quay lại đây cho ta. Ai không gom đủ năm thứ xem như bị loại." - Dã trưởng lão nói xong liền rời đi bỏ lại bọn thiếu niên ngơ ngác nhìn nhau.
Họ bắt đầu tiến hành chia tổ đội, những gia tộc có quyền uy được nhiều người chọn theo nhất. Trong đám đông nhốn nháo kia Cửu Anh ánh mắt đỏ rửa lửa căm thù nhìn về phía con gái của Bát điện chủ.
Đương nhiên Cửu Anh Vô Thiên và đám người Lục Phượng thành một đội.
Lạc Thiên tò mò:
"Những loại thảo dược khi nãy chắc không làm khó ma tôn đại nhân đâu. Chung đội nhóm với luyện đan sư đỉnh cấp của tam giới xem ra thử thách này chúng ta ngủ một giấc rồi đi làm cũng dư nhiều thời gian."
Vô Thiên: "Cái đó chưa chắc."
Lục Phượng:
"Cửu huynh, huynh có nhớ được những loại thảo dược khi nãy ông ta vẽ không?"
Cửu Anh vẫn đang tức giận chuyện của phản thần, bị gọi bất ngờ hắn liền quên mất những gì ban nãy nhìn thấy.
"Lúc nãy đám người phía trước đứng che chắn hết tầm nhìn ai biết hắn vẽ thứ gì chứ? Dược thảo thì có hơn một trăm tám mươi vạn bảy ngàn hai trăm sáu mươi sáu loại khác nhau."
Lục Phượng quay qua Lạc Thiên: "Cửu Anh ca ca không nhớ à? Chết thật! Sư đệ, lúc nãy ngươi nhìn chăm chú nhất. Ngươi có nhớ không?"
Y ấp a ấp úng một lát rồi lắc đầu, tiếp theo là cái thở dài thất vọng tràn trề của mọi người. Vậy là bọn họ thay vì là đội nhàn nhất lại trở thành khổ cực nhất. Đến cả hình dáng dược thảo cũng không có thì tìm ra sao.
Cửu Anh:
"Có gì khó đâu, chỉ cần đủ năm loại là được chứ gì? Tận ba canh giờ, bây giờ còn sớm hay là ngủ một giấc đi."
Tiểu Huỳnh Tử: "Hay quá, vậy nằm ngủ thì tự động thảo dược sẽ bay đến chỗ chúng ta phải không?"
Cửu Anh: "Ngươi bị điên à?"
Lạc Thiên: "Vậy mọi người đi tìm còn chúng ta lại đi ngủ? Thế không ổn lắm."
Hắn lấy tay chỉ vào đầu mình: "Thông minh lên một chút nào, đằng nào thì bọn chúng cũng phải đi tìm dược thảo rồi trở lại đây. Chúng ta biến số dược thảo bọn chúng tìm được thành của mình không phải được rồi ư?"
Lục Phượng: "Là cướp rồi? Như thế không phải cách hành xử quang minh chính đại."
Cửu Anh bật cười khanh khách. "Ngươi thấy tên ma tu nào hành xử quang minh chính đại chưa? Được thôi nếu muốn làm chính nhân quân tử thì đi vào đó từ từ mà tìm. Lão tử ngủ một giấc. Mấy hôm rồi ta không chợp mắt được."
"Nhưng mà...." - Lục Phượng.
Tiểu Huỳnh Tử đi đến vỗ vai y. "Lục sư huynh, huynh đi làm chính nhân quân tử của huynh đi. Ở đây là ma giới. Bọn ta làm tiểu nhân cho đỡ mệt."
Lạc Thiên: "Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Huống hồ Cửu huynh là đại yêu ma. Ta cũng đi chợp mắt một lát đây."
Lục Phượng trơ mắt ra nhìn, y ngửa mặt lên trời xin lỗi mấy vị tôn sư của mình ở nhân giới rồi ngáp một hơi dài đi tìm chỗ ngủ.
Các thiếu niên ma tộc cùng nhau tiến vào bên trong Hắc sơn trong khi ma tôn của họ treo người lên cây ngủ ngon lành, những nhóm khác nhìn chỉ bằng nửa con mắt, một vài kẻ càng chắc chắn rằng sở dĩ lúc nãy Lãnh nương chọn hắn là vì ngoại hình.
Lúc này Cửu Anh đang trong không gian thức hải, hắn hóa hình thành một con rắn lớn quấn quanh quả trứng nhỏ của mình một cách âu yếm. Tiểu bảo bối của hắn không biết là nữ hay nam đây? Thầm nghĩ có thể nhìn thấy cảnh nó chào đời thì hay biết mấy.
Như hiểu được nó phát ra một nguồn ánh sáng yếu ớt bên trong hồi đáp lại tâm sự của hắn. Đồng thời thông qua việc quan sát vỏ trứng, Cửu Anh nhìn ra quá trình xâm thực của quỷ khí đến nó càng lúc càng nặng.
Thần Cung thành. - Thần tộc.
"Nhìn kìa, bên kia là Đế Vương Thiên đấy! Tên phế vật mười mấy vạn năm cũng không hóa hình chân long được."
"Hắn chưa chết à? Ta tưởng kiếp lôi đánh chết hắn rồi."
"Nghe nói đọa vào ma đạo."
"Thế còn dám vác mặt về Thần giới hả?"
"Bé mồm thôi người ta là con trai thiên đế và Dao Trì tiên tử đó."
Tam Thiên trở về thần giới không lâu được Đế Thích Thiên ban cho Phong Vũ điện, nơi cao nhất ở Thần Cung thành chỉ xếp sau Lăng Tiêu Điện của Thiên đế. Y rất ít khi ra ngoài gặp người khác. Chỉ đến thỉnh an Đế Thích Thiên rồi lại nhốt mình trong điện cả ngày từ chối luôn cả việc gặp thân mẫu.
"Bẩm đại hoàng tử, có Dao Trì tiên tử muốn gặp."
"Không gặp." - Tam Thiên vẫn đang suy mê vẽ tranh, việc duy nhất làm y có hứng thú ở nơi này.
Thị nữ tỏ ra khá bối rối: "Dạ... Tiên tử đã chờ ở đó được hai canh giờ rồi. Người nói nhất định phải gặp đại hoàng tử nếu không sẽ không về."
"Vậy cứ mặc bà ấy."
"Nhưng mà..."
Sát khí phảng quất trong không khí, thị nữ nọ hoảng sợ lập tức ngậm miệng lại quay ra truyền lời, bên ngoài vọng đến tiếng bà ấy kêu khóc. Tam Thiên mặt không biểu lộ ra bất cứ biểu cảm gì khác. Y đang chăm chú hoàn thành mấy nét vẽ cuối cùng của bức tranh.
"Thiên nhi, Thiên nhi. Tại sao nó lại không muốn gặp ta? Thiên nhi." -Dao Trì tiên tử liên tục kêu gào trong bất lực. Một vài thị nữ thân cận vội đỡ bà ấy quay về, họ thì thầm bàn nhau về cách hành xử của hắn cùng mấy lời chửi mắng mà thường ngày Tam Thiên đã nghe đến quen tai.
Bức tranh chứa tất cả những tâm sự ẩn giấu, của những hồi ức đẹp nhất ở đời này. Chuyện đã xảy ra từ hơn tám vạn năm trước từ từ hiện ra như vừa mới hôm qua.
Côn Luân Sơn - Phù Sinh đỉnh. - Tám vạn năm trước.
Trời nóng chói chang như thiêu đốt, tiếng cười nói râm ran gần thân cây lớn, một tiểu hài tử có dáng người nhỏ nhắn đang trèo cây để hái đào, bên dưới là những đứa trẻ khác đang reo hò cỗ vũ, bất ngờ bị trượt chân vất ngã khỏi một cành lớn may sao bám được vào cành nhỏ hơn bên dưới đu qua đu lại trước khi rơi xuống đất.
Nó hốt hoảng nhìn xuống:"Đại ca. Đỡ đệ, đỡ đệ!"
Vương Thiên ngước nhìn lên trên, phía trên cây là Vương Phàm lúc nhỏ với nét mặt lo lắng. Đây là chuyện gì thế này? Mới khắc trước vẫn y ở trong điện vẽ tranh mà bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này còn Vương Phàm đang lịch kiếp và kẹt ở ma giới lí do gì cũng ở đây.
Quá nhiều chuyện dồn dập xảy đến làm y ngây người ra. Thấy Vương Thiên không có phản ứng những đứa bên cạnh dang tay ra như đang muốn đỡ lấy.
"Vương Phàm ném xuống đây đi. Ném mấy trái đào xuống nhanh."
"Đúng rồi ngươi ném xuống nhanh lên, Bồ Đề lão sư phát hiện ra chúng ta trốn ra đây thì tiêu cả bọn đấy." . ngôn tình sủng
Đứa trẻ tỏ ra tức giận và rất ấm ức nó cầm quả đào quả cắn một nửa rồi vứt trúng đầu một đứa khác bên dưới.
"Các ngươi thật đáng ghét. Ta bị trượt tay sém ngã cũng không thấy các ngươi lo lắng gì cả. Đây nè ăn cho đã đi. Đại ca huynh đón cho trúng đấy, ta thả tay xuống đây."
"Vương Thiên, Vương Phàm!???! Hai tên tiểu quỷ này lại trốn đâu nữa rồi?"
Tiếng lão sư hét lên làm mấy đứa trẻ đứng ở dưới gốc cây hốt hoảng quay mặt về phía ông ta, Vương Thiên giật mình quên mất mình đang đỡ đệ đệ. Và thế là Vương Phàm ngã oạch xuống đất chổng hai chân lên trời.