Hắn định không quan tâm nhưng đứa nhỏ phát hiện khuôn mặt có chút quen mắt. Có lẽ đã gặp ở đâu đó không dưới mười lần. Cửu Anh phóng từ cành cây xuống đất lại gần nó.
''Hình như chúng ta quen nhau thì phải?''
''Thế huynh có đoán được ta là ai không?'' - Không lộ sớm vậy chứ.
Hắn bật cười nhe răng, sau lưng vương ra hai cái đầu rắn to lớn thè lưỡi đỏ lòm. ''Tiểu huynh đệ phụ mẫu ngươi có dạy là trẻ con không được đùa giỡn với người lớn không? Nhất là người lớn không được tốt tính như ta."
''Tiểu Cửu ca ca, huynh ở đây làm bọn ta tìm mãi, lúc nãy huynh nói thích nên ta về lấy thêm trái rừng cho huynh này..."
Vừa hay Tiểu Hồ và Hắc Lang đến tìm hắn bọn chúng lại mang đến rất nhiều trái cây rừng. Nhìn thấy trẻ con Tiểu Hồ rất vui mừng chạy đến hỏi han, hắn vội bế đứa trẻ trên tay rồi giải thích một mạch về sự xuất hiện của nó. Không quên trừng mắt cảnh cáo đứa trẻ kì lạ.
Cửu Anh:
''À... Ừ. Mà sao lại đến tìm ta nữa vậy? Định lấy thân đền đáp thật à?"
Đứa nhỏ giương mắt liếc hắn. "Đúng là Cửu Anh ca ca trọng sinh rồi, ngoài huynh ấy ra không ai nói được mấy lời vô sĩ như thế."
Tiểu hồ ly kéo vạt áo khẽ thì thầm. ''Đại ca tối nay tuyết rơi huynh đừng ngủ trên cây nữa, vào hang bọn ta ngủ đi. Chỗ ta và Hắc Lang đại ca rộng lắm."
Đứa trẻ đưa mắt nhìn hắn: ''Ca ca, huynh ngủ trên cây sao?''
Cửu Anh: ''Ừ, ngươi chưa thấy ai nằm trên cây à?''
''Vậy chắc ngủ không được thoải mái lắm phải không?"
Vừa nói gương mặt nó thoáng phảng phất biểu cảm đau lòng, lại nhớ chuyện ở Vạn Cổ chiến trường Cửu Anh từng đỡ hộ nó một chưởng của linh quỷ nát hết mười bảy khúc xương ở vai và lưng. Hại hắn phải nằm sấp ngủ trong một khoảng thời gian rất dài.
Hắn kế sát tai đứa trẻ thì thầm những lời đủ dọa chết người. ''Nói! Ngươi đến đây có mục đích gì?''
Nó để mặc lời đe dọa ngả người vào lòng hắn: ''Một chút nữa ta sẽ kể với huynh để bọn trẻ ngủ hết đã."
Sau đó hai tiểu yêu sau khi chìm vào giấc ngủ. Trời càng về đêm càng đẹp, những vì sao lấp lánh nhô cao trên đỉnh đầu. Vài tiếng côn trùng ù ì khắp không gian tĩnh lặng yên bình của khu rừng, Cửu Anh buông tay ném đứa trẻ xuống, ánh mắt hắn đáng sợ thấy rõ.
''Giờ ngươi nói được rồi chứ? Không thì ta không đảm bảo ngươi toàn thây đâu."
''Tiểu ca ca, chúng ta đến một nơi trống trải hơn đi.''
Cửu Anh đi theo sau nó đến khoảng đất trống ở cách đó khá xa để tránh đá động đến hai đứa trẻ đang ngủ, đến nơi trên tay hắn liền biến ra một thanh quỷ kiếm hắn bắt đầu tấn công đứa trẻ bí ẩn bằng những nhát chém rất quả quyết.
Từng đường kiếm khí gây ra địa chấn nhỏ làm Vu Sơn cũng ảnh hưởng theo, quan sát tình hình bất ổn thấy cứ mãi né tránh chỉ khiến hắn nổi trận lôi đình đứa trẻ ngừng di chuyển làm tư thế hạ người một chân chống xuống mặt đất chỉ giơ một cánh tay lên đỡ.
''Cửu Anh huynh ấy đang dùng sức mạnh của thể chất vậy còn linh khí đâu? Đan điền hình như cũng không còn linh khí lung chuyển."
Nó hét lên để dừng lại cuộc chiến khi phát hiện mồ hôi và sức bền của hắn đang giảm đi.
''Cửu Anh ca ca dừng lại, là đệ Tam Đầu Long đây mà.''
Cửu Anh từ mất tình tĩnh chuyển sang trạng thái ổn định hơn khi kẻ khom người ở phía dưới đường kiếm của hắn trong nháy mắt đã biến thành một thiếu niên cao ráo vạm vỡ, y phục và phục sức thuộc ma tộc đính trên cơ thể tràn trề ma khí của kẻ này khiến hắn chùn tay. Quỷ kiếm kia còn một khoảng nhỏ chỉ nhét đầy một sợi chỉ thêu sắp chém vào yếu hầu đã dừng lại.
Thấy hắn không xuống tay nữa thiếu niên kia mới từ từ ngước đôi mắt vừa lạ vừa quen nhìn lên, Cửu Anh liền kề thanh kiếm lên cổ y chất vấn trong cơn giận đã giảm bớt phần nào.
"Con hắc long này ngươi hết chuyện làm dám lên đây trêu chọc ta.''
Tên kia nhìn hắn bằng một bộ mặt vui vẻ rồi bật người chạy đến ôm chặt lấy Cửu Anh khóc nức nở.
''Ca, ta cứ nghĩ huynh chết mất xác ở đâu rồi.''
Cửu Anh:
''Cái mồm của đệ mấy trăm năm nay không nói được câu nào dễ nghe hơn hả?''
Tam đầu long lém lỉnh hỏi ngược lại: "Cái miệng của huynh cũng không khác gì lúc trước, càng ngày càng khó nghe hơn."
''Ai bảo ta là ca ca của ngươi haha."
''Ca!"
Cửu Anh:
''Đệ!
"... Mau trả cho ta bốn ngàn linh thạch hạ phẩm và bảy ngàn linh thạch trung cấp."
Đối phương đang ôm ấp thì bị hắn nói đến ho sặc sụa mấy tiếng. ''... Khụ.. Khụ... Ca à huynh thật sự xem tình huynh đệ của chúng ta bằng mấy đồng linh thạch lẻ đó thôi sao?"
''Đùa thôi ta sao có thể là người như thế." - Tên tiểu tử này vừa rồi ôm hắn không ngửi thấy mùi tiền và đan dược, ắt hẳn là lại ăn hại như trước. Đành chờ từ từ rồi đòi vậy.
Họ rồi bật cười khanh khách. Thời gian cách biệt cả ngàn năm gần như xóa hết, đêm ấy họ cùng nhau ngồi cùng truyện ngắm trăng ở Vu Sơn đến tận sáng.
Tam đầu long là huynh đệ kết nghĩa của hắn ở nhân gian, cả hai hầu như đã trải qua hầu hết khoảng thời gian niên thiếu bên nhau, trước khi gặp Côn Bằng và được y mang về nuôi Cửu Anh đã có một cuộc sống không khác gì địa ngục ở nhân giới. Chính bản thân cũng nhiều lần giật mình giữa đêm khi nghĩ về chuyện lúc nhỏ.
Với hắn thì con hắc long này còn hơn cả huynh đệ ruột thịt.
''Bây giờ đệ không còn là tên tiểu tử chỉ cao tới thắt lưng huynh nữa rồi. Giờ đệ có thể một tay dời núi một tay lấp biển như thế này. Nhưng mà... Ca à tu vi của huynh, sao ta không cảm nhận được ba động tu vi của huynh?''
Hắn cố tình né tránh câu hỏi. ''Đệ... Tại sao lại đến đây tìm ta?''
Cảm nhận được khổ tâm của đối phương Tam Đầu Long không hỏi nữa, y lấy thanh kiếm giắt ở thắt lưng được quấn kín ra đưa lại cho hắn. Ma kiếm liền tỏ ra dao động, dường như nó nhận ra tàn hồn trước mặt chính là chủ nhân của mình.
''Huyết Ngục... Đệ tìm được nó ở đâu thế?''
Tam đầu lòng kéo tay hắn. ''Tìm được ở đâu không quan trọng, được rồi huynh theo ta, chúng ta cùng nhau về ma giới. Mọi người biết huynh còn sống sẽ vui mừng lắm.''
Cửu Anh rút vội tay ra, từ lúc trọng sinh đến giờ hắn đã đắn đo rất lâu mới hạ được quyết tâm không trở về ma giới nữa thì bị đệ đệ đến đây làm dao động.
''Thì ra đệ đến vì chuyện này, nếu thế thì phí công vô ích rồi. Đệ về đi, ta không về ma giới nữa.'' - Hắn quay đi ngay lập tức ném lại thanh kiếm cho y.
Kẻ kia ngạc nhiên tột cùng và không tin vào những gì vừa nghe thấy.
''Huynh không về Huyết Ảnh điện nữa? Huynh là Ma tôn đứng đầu mười ba đại lục của ma giới vì sao lại không muốn về?''
''Ta sớm không còn bất cứ luyến tiếc gì cái nơi đó. Ta muốn cuộc sống của riêng ta.''
''Chỉ vì một nữ nhân mà từ bỏ tín đồ của mình sao? Huynh có theo chính đạo huynh cũng không thể biến thành thần tiên đâu. Cô ta cũng không vì thế mà hồi tâm chuyển ý.''
Hằn quát: ''Đủ rồi không liên quan đến cô ta.''
Cửu Anh nổi giận phóng ra cột nộ khí xung người đẩy lùi y, tuy tu vi đã không còn bao nhiêu nhưng khoảng cách cảnh giới của yêu thú trong tam giới và thượng cổ hung thú là quá lớn, áp lực hoàn toàn đè ép lên tinh thần của đối phương khiến y không thể nhúc nhích.
Hắn nói thêm:
''Ta không về vì ta không thích chứ không phải vì bất cứ ai tác động cả. Còn tiếp tục nói nữa cả đệ ta cũng không nể mặt đâu.''
Tam đầu long trừng mắt:
''Huynh không nể mặt thì huynh làm gì đệ? Huynh sẽ giết đệ sao? Trước đây huynh chưa bao giờ nói thế với đệ cả. Tất cả những lý tưởng trước đây huynh dạy ta, một lòng một dạ vì ma giới tất cả đều là gạt trẻ con. Đều là gạt ta.''
Cửu Anh: ''Ta... Ta...''
''Huynh thế nào? Từ khi Hy Hòa rời đi, cô ta mang cả linh hồn huynh đi luôn rồi. Ta ghét cô ta, ta ghét huynh.''
Hắc long kia biến thành một con rồng đen ba đầu, gầm gú trước mặt hắn rồi nhanh chóng bay đi.
Cửu Anh thở dài: . Truyện Sủng
''Quả thật đã lớn rồi còn biết nói ra những lời cay nghiệt như thế, đợi lát nữa nó quay lại phải kiếm vài câu an ủi thôi.''
Quả nhiên một lát sau Tam Đầu Long đã quay lại, trên trán còn u thêm mấy cục.
''Cửu ca, ngọn núi chết tiệt này tại sao ta không ra khỏi đây được vậy? Là huynh cố tình chơi ta phải không.''
Cửu Anh: ''Chỗ này có kết giới, đã luyện tới sắp tới thần cảnh còn không nhìn ra à tiểu tử thúi.''
''Ta mặc kệ huynh mau mở kết giới ra. Ta phải về ma giới xử lý một đống tấu chương nữa.''
Cửu Anh bật cười nhìn biểu cảm dễ thương của y. ''Tên nhóc ngươi đang năn nỉ ta mở kết giới ra cho ngươi đấy, không phải nên thành khẩn một chút hay sao?''
Tam đầu long:
''Huynh còn ra vẻ gì chứ? Đây vốn là việc của huynh ta làm hộ mà. Được rồi nếu huynh không mở kết giới ta sẽ bảo thuộc hạ mang tấu chương đến đây lúc đó người phê duyệt đương nhiên không phải là ta rồi.''
''...'' - Hắn ngớ người ra một lát nhớ lại việc bản thân không biết chữ, lúc trước ở ma giới toàn là tiểu tử này đứng một bên đọc từng tờ cho hắn nghe hoặc là phê duyệt hộ. Sau đó liền đổi ý mở cổng kết giới.
''Tiểu long, đệ giúp ta giữ bí mật chuyện ta ở đây được không?''
Tam Đầu Long bước ra khỏi kết giới nhưng vẫn lưu luyến không muốn rời, không dễ gì mới gặp lại hắn bây giờ lại phải tay không trở về nên có chút không cam tâm.
''Đệ không hứa.''
Cửu Anh: ''Ta hứa với đệ sẽ suy nghĩ lại chuyện trở về Thập Tam Thiên. Đừng có mang cái khuôn mặt giận dỗi trẻ con đó làm nũng với ta nữa.''
''Dù gì thì ca cũng không còn giống năm đó nữa.''
Cửu Anh: ''Đệ nói thế không sợ ta đau lòng sao?"
Y không nói gì thêm chỉ rời đi. Nhìn bóng dáng kia khuất dần Cửu Anh rất hối hận, hắn nhìn lại bản thân rốt cuộc đã trở thành người như thế từ lúc nào. Sư tôn nói Hy Hòa chỉ là tình kiếp trong con đường tu hành của hắn còn việc vượt qua hay dừng lại là sự lựa chọn của bản thân.
Trái tim hắn tuy đã nguội lạnh từ bao giờ nhưng những kỉ niệm của bọn họ lại sâu đậm đến mức khó nhạt nhòa.
Hắn lắc đầu thầm phỉ báng chính bản thân. Tiếc cho một thời hoa mộng hay là tiếc cho lòng tin của mình.
Trời đã chớp sáng Cửu Anh bước nhanh trở vào phía sâu trong khu rừng, những tia nắng hiện giờ cũng ảnh hưởng phần nào đến tàn hồn.
Quay về hai huynh đệ Tiểu Hồ chúng đã đứng ngồi không yên chờ hắn từ rất lâu, vừa nhìn thấy cả hai chạy đến không thấy đứa trẻ hôm qua liền có ánh mắt không ổn.
''Đại ca, tiểu đệ đệ hôm qua đâu rồi? Huynh không phải đã ăn thịt nó rồi hả.''
Hắn nắm áo Hắc Lang nhấc bổng nó lên. ''Còn nhắc tên đó nữa là ta ăn cả ngươi đấy, ta có chuyện cần nhờ các ngươi đây, cả hai có thể xuống trấn ở chân núi mua dùm ta một cái ô được không?''
Tiểu Hồ:''Ô à? Huynh cần ô để làm gì?''
''Ta cần rời khỏi Vu Sơn mấy ngày để tìm một thân xác thích hợp, lần trước bị lôi động bọn tiên tu kia đánh trọng thương tàn hồn còn yếu không thể trực tiếp ra ngoài vào ban ngày được nên ta cần một cái ô.''
Hắc Lang:''Thì huynh có thể ra ra ngoài vào ban đêm mà.''
''Ban đêm ta bận ngủ. Không lẽ cứ phải sống trong bóng tối hoài. Các ngươi đi vào trấn phải cẩn thận đấy.''
Hắc Lang:
''Ban ngày không phải huynh ngủ đến mặt trời khuất núi mới dậy sao?''
Hắn nghiêm mặt: ''Hết cách rồi, ta cứ buồn ngủ suốt bản thân cũng không thể kiềm chế được.''
Hắc Lang xòe tay ra, đương nhiên muốn đi mua ô thì phải có linh thạch, Cửu Anh gãi đầu một lát rồi quay về lối mòn trong khu rừng.
''Dư thừa, nếu có ngân lượng thì nói các ngươi cẩn thận làm gì? Mau đi đi.''
Tiểu Hồ:
''Đại ca bọn ta rất muốn giúp huynh nhưng mà với công lực của hai người bọn ta vào trấn không thể giấu được yêu khí sẽ bị tiên gia trấn giữ phát hiện ra mất, sau vụ hàng chục đệ tử của họ và đại trưởng lão kia mất tích ở chỗ chúng ta họ đề cao cảnh giác lắm.''
Nghe cũng rất có lý nhưng hiện giờ chẳng còn cách nào khác ngoài trông cậy vào hai đứa tiểu quỷ này, Cửu Anh tạo ra một ngọn lửa màu tím lơ lửng trong lòng bàn tay đi về phía chúng. Hai huynh đệ hốt hoảng tưởng hắn nổi giận sợ đến mức hai chân run rẩy muốn chạy cũng không chạy được.
''Huynh muốn làm gì?''
Cửu Anh đưa đám lửa đó đến trước mặt chúng.
''Còn phải xem ngộ tính của các ngươi, Quỳ Tuyền hỏa khí này có tác dụng tương đương với tẩy tủy đơn của phàm nhân. Để xem hai đứa vô dụng các ngươi có thể thoát thai hoán cốt hay không đều dựa vào nó.''
Ngọn lửa ma màu tím được truyền vào cơ thể của hai đứa trẻ, chúng la hét vật vả mãi một lúc sau mới tỉnh dậy, toàn thân tràn trề ma lực lung chuyển không ngừng khiến chúng vui mừng không siết, Hắc Lang đột phá một lúc hai cảnh giới khiến cơ thể chậm phát triển của mình liền biến thành một thiếu niên cơ bắp rắn chắc vạm vỡ, trên đầu còn thêm hai cái tay sói cực kỳ đáng yêu, về phần Tiểu Hồ thì mọc thêm ba cái đuôi nữa trở thành yêu hồ Tứ Vĩ vô cùng xinh đẹp.
Cả hai nhào đến ôm chặt hắn như một lời cảm ơn.
''Được rồi, mau xuống núi mua cho ta một cái Ô, có thêm rượu thì càng tốt. Chút thịt người à không... Thịt gà thì heo gì đó. Nhớ cẩn thận đấy.''
''Bọn ta biết rồi.'' - Hắc Lang quay qua thì thầm với Tiểu Hồ. - ''Huynh ấy không đưa linh thạch mà đòi mua nhiều thứ như thế. Đúng là đáng ghét quá đi.''
''Không sao muội còn một ít linh thạch."
''Ở đâu ra thế?"
''Lúc nãy ôm huynh ấy lấy được đấy."
''...''
Hắn ngáp một hơi thật dài sải bước về cái hang nhỏ ngủ một giấc, không biết đã bao lâu mới nằm với tư thế thoải mái như này nên đã ngủ thật say, trở người lăn qua thì đụng phải một cái gì đó cứng cứng Cửu Anh đưa tay chạm vào rồi từ từ mở mắt ra, trước mặt hắn là Côn Bằng đang ngồi thiền bên cạnh từ bao giờ còn tay của hắn thì đang mò mẫn trên đùi y.
Cửu Anh giật mình. Cảm giác xấu hổ trộn lẫn với một chút hoảng sợ.
''Sư tôn người đến lúc nào sao không gọi con?'' - Thứ vừa nãy mình nắm không phải là...
Côn Bằng:
''Thấy ngươi ngủ say quá định để cho ngủ thêm chút nữa nào ngờ cái tay này dám vi hạ phạm thượng, lúc nãy còn chạm vào nơi vạn lần không nên chạm... Ngươi nói xem sư tôn phải phạt ngươi thế nào đây?''
Hắn nhìn chăm chăm vào đũng quần của Côn Bằng vội vã xin lỗi ngay. ''Cái này... Sư tôn con không phải cố ý. Người phải tin con.''
Nói đến Côn Bằng rất khó để diễn tả bằng những mỹ danh bình thường, đôi mắt phong tình, mái tóc đen nhánh đầy huyền bí, chỉ là Cửu Anh hắn trước giờ chưa thử qua mùi vị nam nhân nếu không thì khó mà cưỡng lại được.
''Ta mặc kệ ngươi có cố ý hay là không? Bỏ tay ra đi. Ta cũng không phải nữ nhân.''
Cửu Anh tựa người vào Côn Bằng: ''Sư tôn nếu người là nữ nhân đương nhiên đồ nhi không khách sáo rồi. Mỹ nhân như sư tôn con cũng có đôi lần nghĩ đến mấy chuyện hợp hoan trong giấc mơ nhưng mà người thật sự đồng ý cùng con...''
Y nghe xong buông tay hắn ra đứng lên bước ra khỏi động.Trong lòng cảm thấy không yên cứ đi tới đi lui rồi lại chỉnh trang lại y phục như có chuyện gì đó muốn nói nhưng rất khó mở lời, lát sau y lấy tay xoa đầu hắn.
"Cố gắng trở nên như thế trước mặt ta để làm gì? Ta có thể không nhìn ra bản chất và nội tâm yếu đuối của ngươi hay sao? Càng làm thế càng không khiến ta an tâm chút nào."
''... Sư tôn. Con..."
Côn Bằng:
''Cửu Anh sắp tới là chu kỳ hai ngàn năm sắp đến, nước ở Bắc Minh sẽ lại cạn kiệt. Lần này ta vẫn phải duy trì nguồn nước như trước. Nhưng mà con... Con lại mất hết tu vi, vi sư không thể mang tàn hồn của con vượt ra khỏi tam giới đến thượng cảnh ở Bắc Minh cùng ta nếu không sẽ khiến con hồn phi phách tán."
Hắn trầm mặc một lúc rồi bật cười: "Sư tôn đừng lo quá, không có tu vi con cũng có ba kỳ bảo. Ai có thể bắt nạt được con chứ?"
''Cửu Anh, phàm nhân không biết rõ có thể không tổn thương được con nhưng mà Ma tộc và Thần tộc biết rõ nhược điểm của ba kỳ trận, chỉ cần họ khóa chặt thất khiếu khiến con không nhìn thấy và không đọc được khẩu huyết thì lấy gì kết trận?"
''...''
Côn Bằng:
''Con mang trong người cổ huyết, bọn chúng hạ dã tâm với máu của con. Vi sư sao có thể yên lòng rời đi. Hay là... Hay là ta mang con gửi đến chỗ Hồng Quân lão tổ, ông ấy tuy cùng một giuộc với đám Thần tộc nhưng có ủy thác của ta cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của con."
Cửu Anh chợt nhớ đến đám đồ tử đồ tôn của Hồng Quân, lúc nhỏ hắn còn lưu lạc ở phàm giới đã từng nếm trải qua cảm giác bị bọn chúng chà đạp, hành hạ mà những chuyện đó chưa từng kể cho Côn Bằng. Những tháng ngày đó sống không bằng chết.
''Sư tôn quên rằng con lớn lên ở nơi này sao? Còn cay đắng gì chưa từng nếm trải qua. Người cũng đâu thể mãi mãi ở bên bảo hộ con được. Thay vì để người mang ơn lão tặc Hồng quân chi bằng để con ở tam giới tự sinh tự diệt coi như lịch luyện."
''Nhưng mà... Thôi được rồi chuyện này theo ý con vậy, Hai tiểu yêu ở cùng với con đâu? Trời cũng sắp tối rồi vẫn không thấy chúng.''
''Trời sắp tối rồi sao?'' - Mình đã ngủ lâu như thế rồi.
Hắn nhìn về tây mặt trời đã bắt đầu khuất dạng và dệt nên những mảng mây màu cam nhuộm cả không gian mờ ảo trước mặt. Nếu chỉ đơn giản là xuống trấn mua ô thì đi từ lúc mặt trời mọc đến lúc xế tà với đoạn đường không xa lắm kia mà vẫn chưa về thì e là có chuyện gì rồi.