Hắn cúi người quỳ xuống bên cạnh Côn Bằng:
''Sư tôn người xem có thể cho phép con xuống núi tìm chúng được không? Con sẽ không gây chuyện đâu.''
Côn Bằng khoanh tay trước ngực, hai mắt thu về khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. Cửu Anh thoáng chút bối rồi hai tay đan vào nhau nhìn chằm chằm vào y với thái độ khá thành khẩn.
''Sư tôn... Một lần thôi!"
Y thở nhẹ ra, hắn có thể không gây chuyện mới là lạ đó. Nhưng vẫn như trước, y không nỡ từ chối bất cứ thỉnh cầu gì của đứa trẻ này. ''Vì hai con tiểu yêu đó sao?''
Hắn khẽ đưa tay kéo nhẹ ống tay áo Côn Bằng, miệng thốt ra âm thanh nỉ non nhẹ nhàng làm nũng, bây nhiêu cũng khiến nội tâm y dậy sóng.
''Tiểu súc sinh nói được làm được, nhớ kỹ đừng gây chuyện.''
Hắn hớn hở cười tít mắt lập tức nhảy chân sáo tỏ ra rất vui vẻ rời đi dù không ít lần hắn đã trốn khỏi đây bằng một đường mật đạo tự đào xuyên qua lòng đất để tránh cấm chế của sư tôn mình ở phía trên.
Côn Bằng thở mạnh ra một tiếng. ''Tên nghiệt đồ này... Cả làm bộ làm tịch cũng giống y hệt Mục Chước."
Y nói với theo. ''Anh Anh dịch dung đi, đừng để phàm nhân thấy dung mạo của ngươi... Đứa trẻ này đã chạy xa thế rồi sao?"
Sau một hồi trấn tĩnh y như chợt nhớ ra chuyện gì rồi ho khẽ mấy tiếng, gọi ra một luồng sáng trắng từ trong đan điền của mình. Nguồn sáng rọi trên mặt đất biến thành hình một con vật dị biến, hình hài như hổ trên đầu có sừng, trên lưng lại có đôi cánh lớn. Hàm răng sắc nhọn đến mức rợn người.
Tuy nhiên vừa nhìn thấy xung quanh chỉ có Côn Bằng và hắn, hung thú liền thu lại nanh vuốt rồi lăn ra nằm ngửa lên như một con mèo lớn vô hại.
''Sư tôn người gọi con ra làm gì?'' - Chỗ này là hạ cảnh!?
''Cùng Kỳ vết thương của con ra sao rồi?"
''Sư tôn có gì cần giao phó cứ nói thẳng không cần giả vờ quan tâm một nghiệt đồ như con." - Đột nhiên gọi ta ra chắc chắn không có gì tốt lành.
Hắn thở khì một cái rồi hóa thành hình người. Từ ánh mắt cho đến thái độ đều không để bất kì ai vào mắt. Bản tính hắn lại hung tàn hoàn toàn không tiếp nhận bất kì thiện tính nào của ân sư nhưng lại là đại đệ tử kế thừa toàn bộ chân truyền thần lực của Côn Bằng vượt xa toàn bộ những đồng môn sư huynh đệ khác.
Cùng Kỳ nhân hình tuấn mỹ một cách tà mị huyền bí. Dáng người hắn có thể hơi mỏng manh một chút nhưng tuyệt đối là một đại ma đầu.
Côn Bằng:
''Ta sắp bế quan, muốn nhờ con để mắt đến tiểu sư đệ."
Cùng Kỳ liền cắt ngang lời:
''Sư đệ? Xin hỏi người là vị sư đệ nào? Bạch Trạch, Đào Ngột hay Hỗn Độn hay là Thao Thiết, Kỳ Vân, Bạch Hổ, Huyền Vũ... Những tên ngụy quân tử đó lúc đại sư huynh của chúng lâm nạn liền một câu cũng không nói giúp. Bây giờ thì tốt rồi. Có chuyện liền nhờ sư tôn đến nhờ vả con."
Côn Bằng: "Con vẫn còn để bụng chuyện cũ hay sao?"
''Để bụng thì sao không thì sao? Cả sư tôn người cũng mắt nhắm, mắt mở để làm vui lòng của Hồng Quân tổ thần mà nhốt con vào trong đan điền hết bảy trăm năm, người mặc kệ đám đệ tử của ông ta lăng nhục đồ đệ của mình, người chỉ quan tâm đến thể diện của người thôi." - Cùng Kỳ tức giận hét lên đầy phẫn nộ.
''Nếu lúc đó ta không nhốt con lại, con nghĩ ông ta sẽ tha cho con tiếp tục sống hay sao? Tu vi của con đã bị Tán Tiên cốt tổn hại một nửa. Ngoài bên cạnh ta ra thì trên đời này làm gì còn chỗ nào an toàn hơn?"
Hắn quay lưng đi:
"Cho dù không không nhắc chuyện cũ thì cũng như người nói, tu vi của con bị tổn hại tụt xuống một nửa thì làm sao mà giúp đỡ ai, đừng nói là bọn Hỗn Độn, Đào Ngột. Sợ là không đánh được mấy tên cảnh giới Hóa Thần với Luyện Hư ở phàm giới cho nên con từ chối."
Côn Bằng: "Nếu con từ chối thì Cửu Anh sẽ rất khó bảo toàn tính mạng. Tu vi của nó sau khi trọng sinh hoàn toàn tan biến hết rồi."
''Sư tôn nói người cần giúp là Cửu đệ? Đệ ấy... Đệ ấy chưa chết à?"
''Sau nó có thể chết được. Mỗi đứa đều là tâm can bảo bối của bổn yêu sư. Còn ta ở đây không ai có thể tổn hại đến tính mạng các con."
Cùng Kỳ nghe qua có chút động lòng, những lời nói này nếu như là bảy trăm năm trước sẽ khiến tiểu hài tử như hắn vui vẻ đến quên ăn quên ngủ. Hắn từ bé đến lớn mỗi một hơi thở đều vì ân sư mà phấn đấu đáng tiếc y không bao giờ hiểu. Sau chuyện của bảy trăm năm trước hình tượng của Côn Bằng trong lòng hắn cũng sụp đổ hoàn toàn.
"Nếu là đệ ấy thì con đi. Cáo từ."
Côn Bằng nhìn theo đại đệ tử y đích thân bồi dưỡng, quả thật trong lòng vẫn còn thấy rất ái náy với hắn.
''Cùng Kỳ con cũng phải chú ý bảo vệ bản thân. Ở phàm giới hay là thượng giới máu của hung thú vẫn luôn là một thứ gì đó khiến người ta rất thèm khát.''
''Sư tôn không cần lo cho con, dù gì người cũng có tận mười đệ tử thân truyền, một trăm lẻ tám đồ tôn. Chết đi một kẻ không biết nghe lời cũng không ảnh hưởng gì cả."
Hắn vừa nói xong thì cả bóng dáng đều không thấy đâu, Côn Bằng lập tức hối hận ngay. Tính tình của Cùng Kỳ không khác gì một trăm tên lưu manh ác bá dồn lại thành một.
''Đứa trẻ này. Từ chuyện đó đến nay lời nói lúc nào cũng khó nghe."
Sau khi bước ra khỏi đan điều và thức hải của Côn Bằng mấy sợi xích vô hình giăng ra đã không còn hiệu lực, cơ thể hắn cảm thấy thoải mái tột cùng, phía chân trời tia nắng cuối ngày le lói dần.
Vu Sơn khá rộng với địa hình gắn liền những con đường mòn huyết mạch nối liền biên giới của Giang Hà quốc và Thiên Hoa quốc.
Dưới chân Vu Sơn là Vu Bạc trấn nơi này thuộc khu tự trị đủ các thành phần quy tụ, đa số là bọn người bị cả hai đại quốc kia trục xuất hoặc truy nã, phần còn lại thảo khấu hoặc lũ tiên tu biến chất.
Trấn Vu Bạc hình thành ra sao không ai rõ, xung quanh lưu truyền rất nhiều truyền thuyết quỷ dị như ngọn Vu Sơn này vậy.
Thả bộ thong dong trên con đường mòn gió mát chớp mắt thì đã nhìn thấy ánh đèn mờ ảo đằng xa. Phía trước vang vẳng vài tiếng ồn ào của người và tiếng binh khí chạm vào nhau, tất cả như phần còn lại của bãi chiến trường, người ngựa máu me đầy cả ra đất.
Thì ra là nhóm thảo khấu giết người cướp đang vây bắt một đoàn khách qua đường, tất cả hầu như đã bị chém hết chỉ còn lại duy nhất một người dáng vẻ thư sinh tướng mạo không nổi bật lắm, trên người mặc bộ y phục màu nâu sườn cũ nắm chặt một cái tai nải nhỏ.
''Lão đại lục soát khắp nơi không thấy vàng bạc châu báu gì đáng giá có nên chém chết luôn hắn không.''
Chúng khoảng hơn mười tên cầm đao, cầm kiếm bước ra dáng vẻ bậm trợn hung hãn, ngước nhìn tất cả đều là bá tánh bình thường. Kì lạ thật, bình thường Cửu Anh đi đi về về ở đây không thấy chúng bao giờ.
Thấy tên thiếu niên kia chỉ im lặng đứng đó một tên mặt sẹo bước ra hất hàm:''Tiểu tử trên người ngươi còn vật thì giá trị mau bỏ lại đây rồi cút. Ta sẽ rủ lòng tha mạng cho ngươi.''
Y sợ sệt cúi đầu: ''Ta chỉ là một kẻ nghèo không có tiền đâu, có giết thì cứ giết.''
''Ngươi..." - Tên đầu xỏ vô cùng tức giận. Xem ra đêm nay bọn hắn tập kích chờ đợi đều thành công cóc cả rồi.
Cửu Anh đứng ngẫm nghĩ lưỡng lự một lát, nếu giúp tên phàm nhân này thì không tránh khỏi chém giết, bông hoa bỉ ngạn của hắn nếu rụng thêm một cánh nữa không khéo sẽ bị sư tôn lột da luôn cũng không chừng.
Nghĩ thế định nhắm mắt bước ngang qua làm lơ bỏ đi nhưng lại nghe vài lời bàn tán từ phía bọn thảo khấu về việc hôm qua.
Cùng Kỳ treo người trên một gốc cây gần đó cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động của sư đệ hắn.
''Cửu đệ đúng là tu vi mất hết rồi, đợi đã! Đệ ấy sẽ không nhúng tay vào những chuyện bao đồng này đó chứ?"
Tra hỏi rất lâu coi bộ không moi ra thêm được gì mấy tên thảo khấu nổi trận lôi đình.
''Tiểu tử chết tiệt làm phí thời gian của huynh đệ bọn ta.''
Tên đóng khố sơ sài trông bộ dạng rất bẩn thỉu, tay vác đao lớn liền ngăn y lại.
''Lão đại à dù gì cũng tốn mớ tiền dò la tin tức của cái đoàn người này rồi. Giờ mà không thu lại được chút lợi ích thì lỗ cho chúng ta quá rồi. Hay là mang hắn xuống Vu Bạc bán làm nô bộc đi.''
Kẻ cầm đầu vừa nói vừa đảo mắt xung quanh trong như cố tình xem có ai ở gần đó không.
''Ngươi bị điên sao? Mấy hôm trước chúng ta giết cả đoàn người đi ngang qua đây xử lý không khéo để mấy tên chạy mất giờ hình chúng ta dán đầy trong trấn. Xuống nạp mạng à?''
Tên khác nói thật to chen vào như sợ người khác không nghe thấy, hắn thấy cách chúng nói chuyện với nhau rất có vấn đề. Nhưng mà lại không nhìn ra là vấn đề ở chỗ nào.
''Nếu vào trấn không được hay là chúng ta cùng nhau vượt qua ngọn núi này đến Thiên Hoa quốc, có tiền rồi thì làm ăn gì không được.''
''Ngươi thì biết cái gì, trên núi này có yêu quái. Bọn tiên nhân hôm qua lên núi điều tra vụ án kiệu hoa mất tích đến giờ vẫn chưa trở ra, ta thấy chúng lành ít dữ nhiều rồi. Bây giờ chúng ta chờ ở đây khi lệnh truy nã của triều đình lắng xuống sẽ vào trấn.''
''Lão đại, liệu họ có điều tra ra chuyện kiệu hoa và mười mấy mạng người đó là chúng ta giết để đổ lỗi cho yêu quái trên Vu Sơn không?''
Cửu Anh đứng đằng xa chắt lưỡi: ''Thì ra là các ngươi... Xong rồi, các ngươi xong với ta rồi.''
Lão đại tái mặt, tuy là mở miệng chém giết nhưng đao của y còn chưa rút ra khỏi vỏ.
''Câm miệng, ngươi không sợ tai vách mạch rừng à? Chúng chết rồi là coi như xong, ai ai cũng nghĩ do yêu quái làm.''
''Vậy bây giờ tên tiểu tử chết tiệt này tính sao?''
''Có lẽ nên giết phách đi rồi.''
Thiếu niên kia mặt đầy bụi bặm và vết thương, y bị bọn chúng dùng chân đạp lên đầu, thở dài tiếc nuối.
Đến nước này hắn không thể xem như không có chuyện gì được, thì ra lão tiên nhân và đám đệ tử của ông ta bị hắn giết hôm qua là đến để tra án chứ không phải vô duyên vô cớ gây chuyện, nếu vậy hắn đây là đã giết oan người tốt, còn hại đóa hoa bỉ ngạn giữa trán hắn lại mất đi hai cánh.
Người chết thì cũng đã chết rồi, những oan hồn đó trước sau gì cũng tìm chúng đòi mạng nhưng hiện tại lại định giết thêm một mạng người, Vu Sơn có thêm oán khí không khéo sẽ kinh động đến các tông môn xung quanh.
Cửu Anh: ''Phàm nhân các ngươi có biết đã đặt chân đến địa bàn của ai không?''
''Ai? Là ai nói đó."
Đám thảo khấu khiếp hãi nhìn xung quanh, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo một bóng dáng hắc y xuất hiện cùng với một luồng gió lạnh đến tận xương thổi qua. Chiếc mặt nạ màu đen che nửa mặt càng khiến bản thân thập phần huyền bí.
Chân hắn đạp nhẹ trên cành trúc lơ lửng giữa không trung, thoắt cái bước xuống trước mặt họ. Mấy tên kia tay chân run rẩy lùi ra sau.
''Lão đại, ở cái nơi sơn cùng hẻm cốc này ban đêm sau lại có người xuất hiện chứ? Ta thấy tám phần là quỷ hai phần là ma rồi.''
Thiếu niên bị đánh bầm dập dưới đất ngước mặt nhìn lên. Giây phút đó dáng người lẫn phong thái của hắn khiến y bị mê hoặc ngay lập tức. "Có người đến cứu ta... Tiên tử!?"
''Im mồm cho ta! Yêu quái con mẹ nhà ngươi. Ăn nói như thế muốn chết sao?'' - Tên cầm đầu bọn cướp đấm vào mặt cái kẻ vừa nói ra những lời đó rồi nhe răng cười nham nhở thành khẩn lại gần hắn.
''Vị thần tiên này đừng nghe lời tên khốn kia nói bậy, vừa nhìn đã biết ngài là tiên nhân ở trên núi này. Huynh đệ bọn ta đã mạo phạm rồi. Chẳng hay ngài đến đây có việc gì?''
Cửu Anh mơ hồ nhìn được trong mắt kẻ quỵ lụy bên dưới lại có một tia sát ý lại tưởng mình nhìn lầm, vừa van xin vừa thù hận không phải hắn chưa từng thấy qua tuy nhiên nhân loại chưa qua tu hành tính tình nhút nhát có thể gán sát ý lên người yêu tộc thì không có khả năng.
''Tiên nhân? Ta ghét nhất là thần tộc. Bổn đại gia là yêu quái ở đây. À phải rồi, ta là kẻ bị các ngươi đổ lỗi là giết chết mấy chục mạng người đưa kiệu hoa hôm nọ đấy.''
Mấy tên kia xanh mặt: ''Lão đại, hắn nghe những lời lúc nãy rồi chúng ta tính sao bây giờ? Lão đại...?"
''Trời ơi là trời im mồm đi. Ai bảo ngươi nhận thế?'' - Y bị chính tên cầm đầu đá cho một cái ngã nhào cắm đầu xuống bụi cây.
Cửu Anh: ''Tính ra các ngươi làm thật nhỉ?"
Tên lão đại cúi đầu sát xuống: ''Yêu quái đại vương tha mạng, bọn ta có mắt như mù nhưng cũng là vì trên có mẹ già dưới có con nhỏ xin ngài hãy rủ lòng thương."
''Đúng vậy đúng vậy, xin hãy rủ lòng thương cho chúng tôi."
''Van xin ngài." - Cả băng thảo khấu đều cúi đầu van vái, hắn hơi mủi lòng một chút. Nghĩ đến không cần giết người cũng có thể đỡ được bị trách mắng vừa cứu được tên phàm nhân kia nên hắn gật đầu chấp nhận.
Cửu Anh:
''Thôi được rồi đứng dậy đi, các ngươi thả tên kia ra là được. Đằng nào đám tiên nhân kia và mấy kẻ trong đám cưới hôm nọ cũng chết rồi."
Bọn chúng đồng thanh: ''Yêu quái đại nhân chưa cho phép bọn ta không dám đứng lên."
Hắn thở dài đi gần hơn về phía chúng: ''Ta bảo đứng lên đi."
Ngay lập tức tên cầm đầu băng cướp vung ra một thanh kiếm chém lướt qua mặt Cửu Anh khiến mặt nạ của hắn vỡ nát ra. Hắn vô cùng kinh ngạc phi thân nhảy ra xa. Để có thể đả thương được tàn hồn hay linh hồn thì kiếm đó ắt hẳn phải là tiên kiếm.
Cùng Kỳ nhướn mài: "Thần khí..."
Cửu Anh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất sau mấy vòng nhào lộn. ''Ô hô, đúng là thật sự làm cho người ta bất ngờ đấy. Đám sâu mọt như các ngươi cũng có thể sở hữu thần khí."
''Yêu quái khốn kiếp mau đền mạng cho Tôn trưởng lão và các vị huynh đệ của ta."
Tên cầm đầu đưa tay xé rách lớp mặt nạ da người của mình, nhìn y phục và cách nói chuyện có thể đoán được y là đồng môn với mấy tên tiên tu hắn giết hôm trước. Sát tâm của đối phương quá lớn.
Mỗi đòn đánh và nhát kiếm của y đều điên cuồng bất chấp hậu quả.
Cửu Anh: ''Ngươi đánh không lại ta đâu chi bằng về cướp thê tử sinh con đi có phải tốt hơn không?"
''Câm miệng nếu hôm nay ngươi không giết chết ta thì ta còn một hơi thở cũng sẽ san bằng Vu Sơn giết hết tất yêu tử yêu tôn của các ngươi." - Y vừa nói vừa nghiến răng rồi lấy trong ngực áo ra mấy cái đầu thú vứt lăn lóc ra đất. Có rất nhiều xác với dấu máu còn rất mới.
Trong đó còn có một bộ lông sói màu xám đầy máu, chợt nghĩ đến Hắc Lang và Tiểu Hồ ly vẫn chưa về. Hắn dài liền rút lại lòng trắc ẩn ban nãy. Dù gì thì cũng còn tận mười hai cánh hoa. Đám cặn bã này không thể không giết.
Cửu Anh:
''Đúng là không thể nói lý với các ngươi, lên chỗ ta sát sanh hại mạng thì được còn ta ra tay phản kháng thì không được. Mạng người là mạng vậy mạng thú vật không phải mạng sao?''
"Im đi đồ nghiệt súc." - Tên tiên tu hét lên.
''Ta không đánh với ngươi, nhưng mà ngươi chắc chắn phải đền tội."
Hắn đưa tay thu lấy một bộ da rắn đẫm máu dưới đất bóp chặt rồi hóa nó thành bột khí thổi bay theo cơn gió đi khắp cánh rừng, mùi bột khí đánh động tất cả rắn rết xung quanh, âm thanh khì khè của lũ mãng xà càng ngày càng to rền vang như tiếng trống trận, đám thảo khấu hoang mang cầm đao cầm kiếm phát hoảng nhìn quanh nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Trong bụi rậm ven đường lao ra hai con Hồng Tuyến Xà trăm năm toàn thân đỏ rực, mắt trắng dã há họng bê bếch nước bọt nhìn đám người đang kêu la, nó tiến lại gần phía trước đưa mũi ngửi ngửi tên đầu trọc khiến hắn kinh hãi tè luôn ra quần.
Hàng vạn con rắn nhào đến dùng nanh xé toạc cơ thể tên tiên tu. Y vung kiếm chém loạn xạ nhưng hết con này thì con khác thay nhau lao đến, chớp mắt y đã bị ăn sạch.
''Cứu mạng... Cứu mạng!"
"Đại vương tha mạng, vi hạ phạm thượng là tiên nhân đó không liên quan bọn ta, tha cho bọn ta đi.''
''Bọn ta chỉ nhận tiền của hắn đến đây diễn kịch cho ngươi xem thôi."
''Cứu Mạng! Cứu mạng''
Tên thiếu niên bị chúng đánh ban đầu người đầy thương tích cũng khiếp hãi không kém. Y hoảng sợ bịt tai che mắt. Ngửi thấy mùi máu quỷ hồn trên người Cửu Anh phóng thích xuất ra lao đi truy sát chúng khắp ngóc ngách của Vu Sơn, như những con chuột đáng thương chúng vừa khóc vừa van xin trong vô vọng tất cả những gì còn lại dưới ánh trăng là thấy bóng của quỷ hồn đói ăn ngấu nghiến linh hồn con mồi trong đêm. Mùi máu tanh bay xa ngàn dặm.
Ấn ký hoa bỉ ngạn lại rơi đi hai cánh, Cùng Kỳ xem đến đây vội vã lấy tay bịt mũi lại để tránh mùi máu tươi làm hắn mất kiểm soát rồi lẳng lặng tránh mặt đi.
Khung cảnh hỗn loạn chỉ còn lại Thiếu niên bị dọa sợ trắng bệch. Cửu Anh quay mặt lại, trên mặt hắn toàn máu người y bị dọa cho hoảng sợ ngã nhào ra đất lắp ba lắp bắp.
Cửu Anh: ''Ngươi là đồng bọn của chúng? Cùng hợp tác để dụ ta ra?"
''Không phải, Ta tên Hứa Phàm... Ta chỉ là khách vãng lai đi ngang thôi. Ta hoàn toàn không quen biết họ."
Hắn dùng âm dương nhãn nhìn thấu vào trong ánh mắt kẻ đang run sợ nhưng lại một lực cản vô hình đất bật ra. Tuy nhiên phát hiện y không nói dối. Quả thật chỉ tình cờ đi ngang nhưng mà lại tình cờ nhìn thấy tư chất hắn cũng không tệ, liền nảy sinh tà tâm muốn đoạt xác.
Đối phương quỳ gối dưới đó tay chân đều run bần bật. Toát đầy mồ hôi trên trán.
Dưới ánh trăng rằm sáng rực, thư sinh trong cơn hoảng loạn run rẫy nhìn những xác chết la liệt ngổn ngang xung quanh mà sợ đến thần hồn điên đảo, y tự trấn tĩnh lại tinh thần bản thân đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi không được mất bình tĩnh nói năng hàm hồ nếu không sẽ nhận kết cục như những tên này.
Nhưng mà trước mặt y là yêu quái, giết hết bao nhiêu người như thế không lẽ lại tha cho mình. Thư sinh hít lại một hơi thật sâu từ từ ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Khuôn mặt Cửu Anh không phải dạ xoa hay quỷ lưỡi dài như tưởng tượng của Hứa Phàm trái lại ngũ quan vô cùng xinh đẹp.
Ngoại trừ bộ y phục màu đen đẫm máu thì tướng mạo và phong thái của hắn đều khiến người đối diện nảy sinh hảo cảm. Một vẻ ngoài anh tuấn hiếm thấy toát lên nét đẹp tựa trăng sáng.
Tay chân Hứa Phàm run rẩy theo từng nhịp tim đập trong lồng ngực. Một lát sau y mới lấy lại trấn tĩnh từ từ nói với hắn.
''Yêu quái đại vương ta không phải cố tình xâm phạm nơi này. Xin tha mạng.''
Cửu Anh vẫn im lặng nhưng hai mắt đảo qua nhìn kỹ bộ dạng của tên thư sinh. Đối phương sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh dẫn đến cho hắn một cảm giác kích thích tột cùng của kẻ săn.
"Tiểu tử tốt nhất ngươi đừng có bộc lộ cảm giác sợ hãi như thế, càng run rẩy ta càng muốn ăn tươi nuốt sống ngươi. Muốn bổn đại gia tha mạng thì nói câu gì đó khiến ta cảm thấy hài lòng đi." - Cửu Anh ngồi xuống đưa tay nâng càm Hứa Phàm lên thưởng thức vẻ mặt tái mét của y. Lời hắn vừa nói khiến tim của kẻ phàm nhân này như ngừng đập.
Hứa Phàm đổ rất nhiều mồ hôi: ''Đại vương có... Có khuôn mặt rất đẹp.''
''Ngươi!?... Nghiêm túc đó hả?" - Cửu Anh đơ mặt.
Hắn lại nhìn Hứa Phàm và không biết nên phản ứng ra sao với lời khen bất chợt như thế, ai mà không thích nghe người khác tán dương mình dù khuôn mặt này chỉ là dịch dung, mặt thật của hắn đẹp hơn vạn phần.
''Nghĩ khen ta vài câu thì ta sẽ không giết ngươi sao?"
Hứa Phàm nuốt nước bọt:
''Mẫu thân ta thường nói tâm sanh tướng. Người có khuôn mặt đẹp thường không phải lệ quỷ vô tình.''
Hắn hơi đỏ mặt, gằn giọng ho một tiếng rồi bỏ đi:
''Cũng biết ăn nói lắm nhưng ngươi tưởng những lời lẽ giảo hoạt đó sẽ lọt tai ta sao? Cửu Anh ta được người khác tán dương mà lớn, dung mạo của bổn tôn thượng dĩ nhiên là thiên hạ đệ nhất rồi."
''Đại vương không giết ta nữa?" - Cửu Anh! Yêu quái tiểu ca tên là Cửu Anh!
''Ta lâu rồi không ăn thịt người, cút đi xa ra một chút đừng để ta thấy ngươi nữa."
Y lòm còm bò dậy nói với theo: "Đại vương hướng đó là trấn Vu Bạc, có phải người đến đó tìm bằng hữu không? Ta có thể... Có thể giúp người tìm."
''Sao ngươi biết ta muốn tìm người? Lỡ như ta đến đó giết sạch cái trấn đó thì sao?"
Hứa Phàm: ''Vừa rồi ta thấy người không có ý giết chết họ nhưng vừa nhìn thấy đống xác của yêu thú kia thì liền nổi trận lôi đình, có vẻ như người đại vương muốn tìm là vật nhỏ đi lạc ở chỗ người phàm. Ta có thể giúp."
Cửu Anh: "Ngươi cũng thông minh đấy nhỉ? Nhưng mà không sợ ta thật à, tứ chi còn run rẩy như thế mà dám xin đi theo."
Hứa Phàm phủi bụi bậm trên người rồi nhanh chóng đứng dậy đuổi theo sau lưng hắn, tuy nhiên vẫn giữ một khoảng cách đủ an toàn.
''Không sợ, nếu ngài muốn đã ăn rồi."
Cửu Anh: "Nhưng tại sao bổn tôn phải dắt ngươi theo?"
Y suy nghĩ một lát rồi chợt nghĩ ra:
''Đi chung với phàm nhân ngài cũng đỡ bị nghi ngờ thân phận hơn, dù sao ngài cũng không có tu vi. Vu Bạc trấn là nơi ngọa hổ tàng long. Với lại ở đây nhiều yêu ma quỷ quái như thế... Ta rất sợ bị ăn thịt, ngài đã cứu ta một lần rồi thì có thể làm ơn cho trót mang ta vào trấn luôn được không?''
Cửu Anh trợn mắt xông đến bóp cổ hắn: "Ngươi nhìn ra ta không có tu vi? Ngươi là tiên tu?"
''Hiểu nhầm... Khụ.. khụ hiểu nhầm rồi, ấn ký hoa bỉ ngạn ở giữa trán huynh là loại cấm chế phong ấn trong đạo giới, ta có lòng cầu đạo nên từng đọc rất nhiều sách. Loại cấm chế này chỉ hạ trên người ma đầu vạn ác, đồng thời hút hết tu vi của kẻ đó. Nên... Ta đoán huynh bị nó lấy hết tu vi."
Hắn sốt ruột dồn dập đến những câu hỏi với vẻ mặt đầy hy vọng.
''Ngươi nói gì? Ngươi nói thứ này hút hết tu vi của ta? Không có nó nữa thì tu vi của ta sẽ phục hồi phải không? Có phải không"
''Huynh bình tĩnh, bình tĩnh lại... Theo sách viết thì quả đúng là như thế."
Vậy tu vi của mình có thể khôi phục. Nhưng mà rõ ràng sư tôn nói khác sao bây giờ tên này lại nói thế, không được! Chuyện này bổn tôn phải điều tra lại đoàng hoàng mới được.
Thế là hai người họ tiến vào trong trấn Vu Bạc khi trời đã tối mịt, đường sá vắng lặng tĩnh mịch không còn ai, cánh cửa nhà nào cũng đóng chặt còn dán rất nhiều bùa ngải đủ loại trước cửa, xem ra nên tìm một chỗ dừng chân.
Cửu Anh:
''Kì lạ Vu Bạc sao hôm nay lạc vắng lặng như thế, bình thường buôn bán tấp nập lắm mà." - Làm hại ta đang lên cơn thèm rượu lại không còn chỗ bán.
Hứa Phàm: ''Theo lời mấy tên thảo khấu ban nãy nói trên núi có yêu quái cả đám tiên nhân vây bắt còn bị giết hết, có lẽ người trong trấn sợ hãi nên không dám ra đường mà đóng cửa sớm."
''Cũng có lý."
Sau một hồi quan sát xung quanh không nhà nào mở cửa, bọn họ dừng chân trước một khách điếm còn đang khép hờ cửa. Mọi thứ ở cái trấn Vu Bạc này hôm nay đều rất u ám, Cửu Anh thường xuyên đến cũng không nhớ là có một khách điếm ở con đường này.
Hai người họ vừa định gõ cửa thì nó đã bị đóng lại, tên tiểu nhị nhìn thấy họ vội vàng bày ra vẻ mặt bối rối. Trán hắn đổ đầy mồ hôi trông rất kỳ lạ, miệng lẩm bẩm đủ để bọn họ nghe.
''Các vị là phàm nhân? Sao lại đến vào giờ này? Sáng mai hãy đến đây thuê phòng.''
Hứa Phàm:
''Bọn ta từ xa đến, trong trấn này hàng quán đều đóng cửa cả rồi, phiền ngươi cho bọn ta vào đi, bọn ta có mang theo linh thạch đây.''
Tiểu nhị nhăn mặt nhìn họ: ''Hai ngươi không cần mạng à? Mau cút đi.''
''Nhưng mà bọn ta...''
''Này sao lại đuổi khách, vừa hay dưới bếp còn một ít thức ăn cho họ vào đi.'' - Giọng nói từ trong quán vang ra, tên tiểu nhị thở dài rồi mở cửa cho Cửu Anh và Hứa Phàm.
Vừa bước vào trong mùi thức ăn ở bếp bay ra, Cửu Anh ngửi qua đã buồn nôn cực kỳ do tác dụng của ấn ký kì lạ trên trán kia, trong tiềm thức cũ loại mùi tanh đến mức này chỉ có thể là thịt phàm nhân sơ chế. Quán này xem ra không sạch sẽ.
Nhìn thấy họ lão chủ quán từ trong bếp đi ra cầm theo một cái đèn dầu le lói, lão ấy y vui vẻ bê ra thêm một bình rượu cùng một dĩa thịt bắt chuyện, không quên dùng ánh mắt đe dọa nhìn tiểu nhị.
''Khách quan. Hai vị dùng gì?''
''Chỗ các người có món gì đó ngon mang hết ra đây.'' - Hứa Phàm.
Chủ quán nhìn Hứa Phàm, nước bọt chảy dài dài không kịp ngăn lại. Nhìn thấy cảnh đó y hơi nổi da gà còn Cửu Anh không vừa mắt cho lắm. Lão ta nhanh chóng lau miệng.
''Khách quan đừng để ý, ta sẽ mang ngài làm món ăn ngon nhất, không phải, không phải là mang món ăn ngon nhất cho ngài.''
''Còn vị huynh đệ này, ngài dùng gì?'' - Vừa nói vừa cười ông ta ngước mắt nhìn Cửu Anh. Ma quang đỏ rực trong đồng tử hắn phóng ra khiến ông ta cả người run rẩy, người trần mắt thịt như Hứa Phàm bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người họ đang liếc mắt đưa tình.
Cửu Anh: ''Ta không hợp những món ở đây.''
''Vị công tử này, nếu người không ăn được những món trong bếp để ta dọn những món khác hợp khẩu vị hơn, để ta đi chuẩn bị.'' - Ông chủ vội vàng đi nhanh khuất dạng phía sau bếp.
Y nhìn theo bóng lưng của ông ta Hứa Phàm quay qua khen ngợi hắn. ''Tiểu ca vừa rồi có phải ông chủ bị huynh hớp hồn không?''
''Không dọa chết lão là tốt rồi.''
Cửu Anh cầm chén rượu lên lại là loại mùi tanh tưởi khôn cùng xông thẳng vào mũi, tức giận hắn ném nó về phía tên tiểu nhị đang lau chùi ở quầy, cái chén phóng nhanh đến mức xước qua mặt trong gan tấc khiến mặt tiểu nhị bị rách một mảng da rướm máu.
Cửu Anh: ''Mang rượu chưng cất đoàng hoàng ra đây cho ta. Còn nữa tốt nhất mang lên thức ăn ta có thể ăn được.''
Tiểu nhị sợ đến nổi tè cả ra quần, mặt toát đầy mồ hôi nhưng vẫn cố cười. ''Ta hiểu rồi.''
Hứa Phàm:
''Họ chỉ buôn bán nhỏ thôi đừng làm khó họ.''
''Có những chuyện ngươi không thể nhìn bằng mắt.'' - Nói rồi dùng tay cầm nguyên vò rượu trên bàn vứt ra cửa, Hứa Phàm nhìn theo lắc đầu tiếc nuối, y đâu biết vò rượu kia là máu tươi.
''Ta chịu huynh đấy, miễn không giết họ là được.''
Cửu Anh chống tay lên bàn nhắm nghiền hai mắt lại bước vào trạng thái thần thức truy quét, ở trong trạng thái này thần hồn của hắn hòa vào từng cơn gió có thể lướt qua từng ngóc ngách trong vòng bán kính năm dặm, kì lạ là hoàn toàn không có lưu lại mùi hay bất cứ khí tức nào của hai huynh đệ Tiểu Hồ.
Bên ngoài cửa có tiếng xì xầm rộn lên. Hắn vội thu lại thần thức che đi hồn khí của mình, thì ra là có thêm mấy tên tiểu tử ăn mặc sang trọng vào làm khách, y phục của chúng hoa văn tinh tế chảy chuốt, toàn là thiếu niên mười sáu mười bảy, trên người chúng tỏa ra linh khí ít ỏi nhưng mà cũng đủ nhận ra chúng là tiên tu.
Tiểu nhị:
''Mấy vị tiên nhân không biết từ đâu hạ cố đến đây, các vị dùng gì để ta chuẩn bị?''
''Dọn đồ chay của quán các người ra đây. Đại sư huynh với nhị sư huynh của bọn ta đang trong giai đoạn ăn thanh đạm.''
Hứa Phàm nhìn thấy chúng ánh mắt ngưỡng mộ trùng trùng. Y từng muốn đến Phiến Hoa thành học tu tiên thuật phi thăng khỏi nhân giới. Ánh mắt hào hứng đó không qua được mắt hắn.
''Ngươi biết mấy tên này?''
Hứa Phàm:
''Đều là đệ tử của Yên Vũ sơn. Huynh xem trên thắt lưng có giắt theo lệnh bài của tông môn, còn hai người mặc bạch y kia càng lợi hại hơn vì màu sắc trang phục cũng là dùng để phân biệt cấp bậc đệ tử trong tông môn của bọn họ, màu trắng dành cho đệ tử chân truyền.''
Hai người mặc bạch y thần sắc rạng ngời đó lai lịch không đơn giản, một người là Lạc Thiên tứ hoàng tử của nước Thiên Hoa được gửi đến Yên Vũ đài học tập từ nhỏ. Còn người kia tên gọi Lục Phượng con cháu phượng hoàng tộc em họ xa của Hy Hòa thiên hậu.