Ma Giới Đại Lộ

Chương 54: Chương 54






Trước khi vào kiểm tra tư chất Dã trưởng lão tặng cho họ một chuyến thăm thú khắp mọi nơi để làm quen với điều kiện sinh hoạt ở ma tông, ông ấy hướng dẫn từng người cách vận dụng linh khí thế nào cho dễ đến những cấm địa chỉ dành cho nội môn đệ tử.

Từ sân luyện võ, lôi đài, nhà ăn, dược đường, đan phòng, chỗ ngủ, tàng thư các... Mọi thứ nơi này làm mọi người rất phấn khích. Tài phú của Thánh Huyền tông hiện tại được liệt vào bậc nhất.

Nằm bên phải tòa đại điện là mười ngọn núi lớn hùng vĩ, chỗ ở của mười vị trưởng lão ngự dụng, tương truyền mỗi tuyệt học các đời trưởng lão đều được khắc lên những phiến đá trên núi và chỉ có đệ tử thân truyền của họ mới được bước chân đến đó, vào đó tu luyện là ước mơ của tất cả đệ tử.

Đi ngang qua vườn dược càng khiến họ mở rộng tầm mắt, cánh đồng ngập tràn thảo dược từ loại tầm thường như kim ngân thảo cho đến băng hoa quý hiếm.

"Này đừng có động vào!" - Từ xa một đệ tử khuôn mặt hớt hải trên người thanh y xộc xệch trầy xước thấy có người lạ vào vườn liền chạy đến, trên tay cầm theo một vài gói đồ nhỏ, ngay khi nhìn thấy Dã trưởng lão y mới bình tĩnh trở lại.

Dã trưởng lão: "Mặc Y ngươi bị phạt trông coi vườn dược lại dám bỏ chơi. Có phải muốn bị trục xuất khỏi đây không?"

"Đệ tử đi xin bánh hoa quế ở chỗ thực phòng." - Y bẽn lẽn dúi vào tay của Dã trưởng lão một cái bánh. "Phần này là để hiếu kính sư thúc."

"Bánh hoa quế? Đó là gì thế?" - Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, riêng Dã trưởng lão hai mắt sáng rỡ lúi húi giấu ngay vào tay áo, ông ta gặng hỏi tiếp giữa loại bánh đó và loại hôm trước món nào ngon hơn, sau khi biết số lượng chỉ có mấy trăm cái liền căn dặn bọn họ ở lại đây chờ mình rồi ba chân bốn cẳng chạy ngay về phía thực phòng.

Cửu Anh: "Bánh hoa quế..."

"Nhân tộc làm thì liệu có đầu độc chúng ta không? Ở Thập Tam Thiên nhân tộc cũng dám đến. Ta nghĩ thịt hai tên đó ngon hơn bánh nhiều...." - Một vài tên tỏ ra thèm thuồng thịt người khi được nhắc tới.

Đệ tử trông nom vườn dược lúc bấy giờ mới nhìn đến bọn họ: "Khôn hồn thì đừng mạo phạm đến bọn họ, một người là tân nương được gả cho tôn thương và một người thì là bằng hữu. Các ngươi nhắm nuốt nổi không?"

"Lần đầu tiên ta nghe tôn thượng có bằng hữu là nam nhân đó!"

"Ngươi nói có khi nào ngài ấy có sở thích đó không?"

"Nếu tôn thượng thích nam nhân thì ta có cơ hội không nhỉ?" - Họ cười đùa cùng nhau và di chuyển đến chỗ ôn tuyền ở gần vườn dược.

Cửu Anh lại gần tên tiểu tử trông vườn dược đang ăn bánh ngon lành hỏi thăm vài câu. Y vô cùng nhiệt tình trả lời những câu hỏi còn tiện miệng khen lấy khen để tài nấu nướng của nhân tộc.

"Hứa công tử làm bánh ngon lắm nhưng mà chỉ làm có mấy trăm cái thôi, ta phải chen lấn nài nỉ mãi các vị sư huynh mới chịu nhường hai cái, lại phải đi chia cho sư thúc. "

"Hứa công tử?!" - Hắn nhìn cái bánh mà gã đệ tử nội môn kia đang ăn. "Vương Phàm làm bánh. Không biết mùi vị thế nào nhỉ..."

Dòng thác nước từ trên núi chảy xuống mang đầy linh khí đổ vào cái hồ bên dưới tạo thành một ôn tuyền nhỏ, có một con rùa lớn nằm im thinh thích nhắm nghiền hai mắt đang nằm bên trong đó.

Trên cái mai còn vác theo cả cỗ vương tọa cẩn đầy linh thạch quý báu làm ai ai cũng lóa cả mắt. Đám người tham gia khảo thí di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể để ngắm nhìn báu vật liên thành trên lưng con rùa mà không làm phiền nó.

Vài tên không tự chủ được đã chủ động di chuyển lên phía trước để được nhìn rõ hơn, Dã trưởng lão lúc này đã quay lại nhìn thấy khẽ nhắc nhở:

"Huyền Vũ đại nhân đang tu luyện, đừng làm phiền ngài ấy."

Con rùa này trước đây từng là tọa kỵ của Cửu Anh, không ngờ giờ nó vẫn cõng theo vương tọa và còn lưu lại chốn này. Ngoài Đế Á ra bây giờ lại thêm một Huyền Vũ độ kiếp xong không chịu đến thần giới tu luyện.

"Trưởng lão, thứ trên lưng Huyền Vũ đại nhân là vương tọa của ma tôn phải không?" - Có tiếng hỏi.

Dã trưởng lão hối thúc: "Cũng có hiểu biết lắm, cho nên các ngươi đừng có hòng dòm ngó số lượng linh thạch trên đó, tu vi của Huyền Vũ đại nhân không thua kém Đế Á đại nhân đâu. Thôi! Chúng ta đến ghi danh rồi mau chóng đi đến chỗ Linh căn thạch để kiểm tra nữa."

Bọn họ vừa rời đi Huyền Vũ liền mở mắt ra, vì đang trong giai đoạn lột xác nên không thể di chuyển nhiều, vừa rồi rõ ràng cảm nhận được mùi hương nguyên thần rất quen thuộc tuy nhiên thể trạng không cho phép y phản ứng lại.

Chuyện Cửu Anh trở về Huyền Vũ đã sớm nghe ngóng được nhưng vẫn chưa có cơ hội đến gặp.

Tất cả người mới đi đến mỏi cả chân mà chưa xong đều đề nghị bỏ qua vụ thăm thú, Dã trưởng lão đồng ý, ông ấy dẫn họ vòng ngược ra ngoài cửa lớn để làm một số thủ tục, đến cửa một nam tử đang nằm ngủ gật trên cái bàn gỗ dài, bị đánh thức y đưa đôi mắt khó chịu nhìn đến.

"Gì đây? Yêu thú trong bãi săn lần trước ăn nhiều thịt người quá nên bây giờ phế vật cũng dễ dàng thông qua nhỉ?"

"Vị sư huynh này sao lời nói của ngươi lại khó đến như thế." - Họ đáp lại.

Tên đệ tử ghi chép kia chỉ chờ có thế, đứng dậy phóng thích ma công ra ngoài để ra oai với người mới.

"Mấy năm trước đệ tử ngoại môn trúng tuyển đều là thể chất ưu việt, không thì cũng luyện thể tứ tầng trở lên. Nhìn lại các ngươi xem? Có ai vượt qua nổi tam tầng đâu, tông môn phải nuôi dưỡng các ngươi đến khi luyện khí rồi tới trúc cơ. Ta thấy ít nhất cũng ba bốn trăm năm."

"Ngươi nói ai chưa Trúc Cơ?!!" - Một người mình mảy đầy thương thế do lúc vượt bãi săn linh khí cuộn trào, xem ra đã chuẩn bị đột phá Trúc Cơ nghe vậy cũng không nhịn nổi định sấn tới đáp trả, ai nấy đều đứng ra cản.

Đối phương mặc áo tím, trang phục của đệ tử nội môn. Linh lực vừa thi triển thì ít nhất cũng đã Trúc Cơ tầng hai hoặc ba gì đó, đám nhóc này xông lên chỉ có nước mang nhục.

"Đừng nóng, hắn là đệ tử nội môn đấy. Ngươi muốn chưa vào cửa đã đắc tội với toàn bộ nội môn?" - Một kẻ khác tốt bụng nhắc nhỏ.

Thay vì thông cảm với đám tân binh Cửu Anh lắc đầu thất vọng, đã thực lực yếu hơn người ta thì thôi đi, chịu một chút đả kích cũng không nhịn được. Đám tiểu yêu này lỡ mà xảy ra đại chiến tam giới hắn phải gồng gánh chúng thế nào đây?

Cửu Anh nhắc khéo:

"Thiếu niên, ngươi xem tên nội môn đó hống hách lớn tiếng như kia mà Dã trưởng lão này cũng không ra mặt. Có phải hơi kì lạ."

Tiểu tử bị què đứng kế bên hắn hỏi liền nhận ra:

"Ý đại ca là hắn ta rất có thể là đệ tử của Dã trưởng lão hoặc đệ tử của một người nào đó mà ông ta không muốn chuốc phiền phức."

Cửu Anh: "Ừm. Đại loại thế." - Đầu óc không tệ, thảo nào có thể ở bên cạnh Tam Thiên.

Sau một hồi phân nặng nhẹ lại mọi chuyện người thiếu niên nóng tính kia đã im lặng đứng qua một bên. Thấy tất cả đã không dám hó hé gì nữa Dã trưởng lão mới ho lên vài tiếng.

"Bọn họ vượt qua bãi săn đó là sự thật. Mau chóng ghi chép tên và sắp xếp chỗ ở. Ta còn dẫn chúng đi kiểm tra tư chất và linh căn."

Y vẫn mặt mài cau có miễn cưỡng bắt đầu làm việc. "Dạ sư thúc. Bắt đầu từ ngươi. Tên gì? Gia tộc nào?"

Lần lượt từng người tiến đến phía trước báo danh, sắp tối phiên đứa nhỏ bị tật ở chân, nó rất hồi hợp. Hai bàn tay đan vào nhau, cả người thi thoảng run lên.

Cửu Anh đặt tay lên vai trấn an: "Đừng quá lo lắng."

Nó e ngại đáp lại:

"Đệ vốn ở nhân giới được Tam điện chủ mang về đây, không thuộc gia tộc nào ở Thập Tam Thiên. Vị sư huynh kia trông khó tính quá, không biết có được nhận không."

Cửu Anh:

"Nhận hay không cũng không do một đệ tử nội môn nhỏ nhoi như hắn quyết định, chuyện xuất thân càng không đáng ngại, lần trước Tam điện chủ trước mặt bao nhiêu người đứng ra nói giúp ngươi với ma tôn, cứ khai bản thân là người của Tam địa là được."

"Huynh cũng biết chuyện hôm đó hả? Kể từ hôm đó đến Gần đây Tam điện chủ đột ngột biến mất, có khi nào là do ta...."

Cửu Anh: "Chuyện Tam Thiên không liên quan đến ngươi. Mà ngươi là giống loài nào nhỉ?"

"Đệ là người của hồ tộc."

Cửu Anh sợ mình nghe không rõ liền ngoáy tai hỏi lại: "Ngươi là hồ ly?" - Xem ra không phải con hồ yêu nào cũng khuynh quốc khuynh thành.

"Vâng!" - Nó gục mặt xuống.

"Này hai tên kia, nhanh chân lên đến lượt các ngươi kìa." - Đám đông sau lưng sốt ruột hối thúc cắt ngang câu chuyện của cả hai.

Tiểu hồ yêu bước lại chỗ sư huynh ghi chép mặt mài cau có khó ở kia mà lòng đầy lo sợ, nhìn người mới bị què lại ăn mặc rách rưới, mặt mũi nhem nhuốc sinh chán ghét ra mặt.

"Tên gì? Từ đâu tới?"

Nó trả lời không trôi trải như lúc nãy. Giọng điệu luống cuống thấy rõ. "Đệ... đệ..."

"Đệ cái gì? Tên cũng không có hả?" - Y hét.

Cửu Anh nghe không lọt tai, hắn nể tình đứa trẻ này có thiên phú luyện đan lại là người bên cạnh Tam Thiên nên bước đến nói đỡ: "Đứa trẻ này ở chỗ Tam điện."

"Ta hỏi hắn hay hỏi ngươi? Đứng qua một bên đi." - Tên Đệ tử ghi chép khó ở kia cảm thấy bị xúc phạm khi kẻ khác nói leo vào liền lớn tiếng quát.

Đế Á trong nghe thấy có kẻ bất kính với chủ nhân nó liền đứng dậy, gầm gừ tức giận định xông lên cắn yêu cho y một cái lại nhận được cái vỗ đầu của hắn nên thôi.

Cửu Anh:

"Y cứ ấp úng mãi làm tốn nhiều thời gian của mọi người."

"Đúng đó để hắn đứng đó lắp bắp hoài chắc ngày mai mới tới phiên bọn ta mất." - Phía dưới nhôn nhao. Nghe cũng có đạo lý. Tên kia thôi không làm khó dễ Cửu Anh nhưng rồi cũng lấy tiểu hồ yêu ra trút bực tức.

"Ngươi là tên nhãi bên cạnh Tam điện chủ sao? Ngươi có thiên phú về mặt nào?"

"Đệ có biết một chút về luyện đan." - Trả lời một cách kém tự tin. Cứ như thế nếu sau này thực sự có thể vào được ngoại môn cũng sẽ bị kẻ khác bắt nạt

Dã trưởng lão:

"Dù cho có bản lĩnh vượt qua bãi săn thì với bộ dạng này cũng chưa chắc có cung nào chịu nhận ngươi làm đệ tử. Luyện đan thì càng khó."

Cửu Anh:

"Hắn có tài luyện đan, nếu được bồi dưỡng tốt thành tựu không nhỏ."

Dã trưởng lão: "Nói thì nghe hay lắm, ai sẽ bồi dưỡng đây? Luyện đan sư duy nhất ở đây chỉ có Lãnh Nương trưởng lão. Nhưng cô ta thì các ngươi biết rồi đó. Chỉ nhận những ai hợp mắt cô ấy. đứa trẻ này ngoại hình như thế, ngươi bảo nhận là nhận à?"

Tiểu hồ yêu cúp tai nhỏ xuống rất thất vọng. Nếu là Lãnh trưởng lão thì coi như xong rồi. Cô ta chỉ nhận những tiểu thịt tươi. Vẻ ngoài của nó lại không có ưu thế đó.

"Lãnh trưởng lão là người dạy luyện đan thuật?" - Kéo hắn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bây giờ tình hình thật sự khó nhằn rồi. Ban đầu còn định ra mặt giúp, cơ mà nếu là Lãnh Nương thì thật sự là không còn cách khác.

Cửu Anh thở dài:

"Lần này ta muốn cũng không thể giúp được ngươi. Lãnh trưởng lão kia quả thật rất khó tính."

"Sao lại không giúp được. Tiểu huynh đệ này. Ngươi muốn liền có thể giúp hắn mà." - Lãnh Nương cầm cây quạt bước ra. Nhắc người, người liền tới.

Cô nương ta quay qua nhìn đứa nhỏ một lúc rồi cầm lấy bàn tay của nó để xem xét.

"Hỏa lực cũng không tệ. Có thể bồi dưỡng được."

"Nói vậy trưởng lão chịu nhận con?!" - Đôi mắt đứa trẻ trở nên tràn đầy hy vọng.

Lãnh Nương nháy mắt với Cửu Anh: "Được hay không thì dựa vào vị huynh đệ bên cạnh ngươi có thành ý hay không kìa."

"Lại là ta?" - Hắn vội lùi lại giữ khoảng cách. Dường như câu nói của nàng khiến nhiều con mắt đổ dồn về hắn.

Lãnh Nương đến gần ôm chặt lấy hắn thì thầm đủ nhỏ chỉ để hai người nghe. "Ta vừa chuẩn bị một số thứ rất thú vị ở Bích Du cung."

Dã trưởng lão cùng mọi người có mặt ở đó trước mấy lời sỗ sàng người phụ nữ này thốt ra, ông ấy cân nhắc một hồi mới dám đánh tiếng nhắc nhở.

"Lãnh Nương cô thu liễm lại một chút, thân là trưởng lão ở đây đông người như thế ôm ấp đệ tử mới còn mặt mũi nào của Thánh Huyền tông nữa?"

Lãnh Nương liếc mắt đưa tình với Cửu Anh, không quên dùng tay nâng nhẹ lại đôi gò đảo bồng bềnh làm không ít thiếu niên đỏ cả mặt.

"Mặt mũi của tông môn thì liên quan gì đến ta! Là mấy lão bất tử các ngươi năn nỉ ta đến đây làm trưởng lão mà?"

Dã trưởng lão: "Ở đây biết bao nhiêu con mắt đang nhìn vào?"

Lãnh Nương trợn mắt: "Tên nào dám nhìn lão nương liền thiến tên đó."

Cửu Anh cũng chịu không nổi thái độ lòi lỏm của mỹ nhân, hắn càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi mấy mối quan hệ dây tơ rễ má lúc trước gieo trồng.

"Lãnh nhi ở đây đông người!"

"Lãnh nhi!!!!?? Hắn gọi Lãnh trưởng lão là Lãnh nhi." - Đám thiếu niên há hốc mồm ra, đừng nói là Dã trưởng lão. Đến cả lão chưởng môn cũng không dám gọi thế.

Người đàn bà này ít ai dám chọc giận cô ta. Một khắc trước ngoan ngoãn dịu dàng, khắc sau liền ăn thịt của người tình, thời trẻ bôn ba chiến trận chỉ với vỏn vẹn một trăm quân đã đánh bại ba ngàn tu la chiến sĩ đột phá vòng vây mở đường cho Cửu Anh trên chiến trường với Vô Thiên năm nào.

Các yêu vương đều gọi ả là ''Quỷ Nương''.

Trong mắt họ cô ta thân phận đến như vậy mà cái người thiếu niên này ngang nhiên trêu đùa. Dã trưởng lão không muốn xảy ra chuyện nữa, ông ta vội quở trách.

"Tên tiểu tử ngươi lại dám dùng cách gọi cợt nhã trưởng lão như thế đáng tội gì?"

"Ông tránh ra ông già!! Ai khiến ông ra mặt dùm ta." - Lãnh Nương đẩy ông ấy qua một bên lao đến ôm chân hắn. Yêu nữ nghe gọi nổi cơn hứng tình, cả người như thể có mấy trăm con kiến đang bò khắp nơi. Lồng ngực trở nên bức bối.

"Gọi thật thống khoái, ta muốn nghe nữa. Ta muốn nghe nữa."

Cơ thể Cửu Anh từ lần phát tình lúc gặp đại sư huynh Cùng Kỳ ở lầu xanh khiến hắn dấy lên không ít lo lắng. Thế nào nhìn nữ nhân không cảm giác mà nhìn đàn ông lại chẳng thể kiềm chế nổi.

Tất cả không lẽ bắt nguồn từ cái lần ân ái lúc cùng Vương Phàm, một lần thử cảm giác mới lạ thì thích đàn ông luôn à?!

Hay là nhân dịp này hoan hợp cùng Lãnh Nương để kiểm tra xem nguyên nhân do kì phát dục hay là do sở thích thay đổi rồi.

"Ngộ nhỡ lát nữa chỗ đó... Không lên thì sao?!" - Hắn bắt đầu cân nhắc suy nghĩ một lúc.

Lãnh Nương cắt ngang dòng suy nghĩ đó, nàng đưa tay chạm vào khuôn ngực rắn chắc trước mặt. "Quên con ả phượng hoàng kia đi, thiên hạ giai nhân đâu phải chỉ tiên giới mới có."

"Nàng nói đúng!"

Dứt lời Cửu Anh cúi người xuống dùng đôi tay vững chãi bế bỗng cả cơ thể Lãnh Nương lên, khuôn mặt giả vờ e thẹn nàng ngã đầu vào hắn đầy sung sướng.

Cách đó không xa. Tiểu Ngọc - phàm xác kiếp này của Hy Hòa đang bê trên tay một khai bánh đứng nấp. Nhìn hóa ảnh lang yêu hiện tại giống với lần đầu được hắn cứu ở trong Hoàng lăng liền nhận ra ngay.

"Người kia có phải yêu quái đại nhân lần trước cứu mình không?"

Dĩ nhiên Lãnh Nương cũng cảm nhận được sự có mặt của người khác, khuôn mặt Hy Hòa tuy có thay đổi nhưng yêu quái đặc biệt nhạy cảm với linh lực tỏa ra từ nguyên thần. Yêu nữ bắt đầu cảm thấy ất ức, nàng ta nghĩ hắn thân mật với mình để chọc tức Hy Hòa.

Dã trưởng lão xui xẻo nhảy ra trước mặt ngăn cản:

"Tiểu tử ngươi suy nghĩ lại đi." - Ông ta dùng thiên lý truyền âm để khuyên. -"Theo ả ta từ chết tới liệt giường đó. Lão đây muốn tốt cho ngươi."

Cửu Anh: "Trưởng lão không cần lo cho ta. Ta biết bản thân đang làm gì!"

Lãnh Nương trút giận lên rồi chửi ông ta một tràng: "Dã lão tặc rốt cuộc muốn nói gì? Có tin lão nương cắt lưỡi ngươi không. Ta thấy ngươi chê mình sống thọ quá rồi đó."

Dã trưởng lão: "Cô dữ dằn như thế làm gì chứ?... Vậy thì có nhận đứa trẻ này không?" - Ông ấy chỉ tay vào tiểu hồ yêu đang đứng cạnh.

Lãnh Nương:

"Đứa trẻ này ta nhận. Ghi danh xong đến quản sự phòng nhận y phục dành cho đệ tử nội môn đi."

Nó nở nụ cười rạng rỡ nhưng lập tức lại chuyển sang lo lắng cho Cửu Anh.

"Nhưng mà đại ca, huynh vì ta đồng ý đến Bích Du cung với Lãnh trưởng lão như vậy... Liệu có mất mạng không?"

Lãnh Nương:

"Này tên tiểu tử thúi, ta là sư phụ tương lai của ngươi. Bích Du cung cũng đâu phải lò mổ mà mất mạng được."

Cửu Anh: "Sau này ngươi cô gắng mà luyện đan thuật đừng phụ kì vọng của ta và Tam điện chủ."

"Đại ca tên của ta là Lam Tuyết."

"Hy vọng lần sau gặp lại ngươi sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với người khác."

Hắn bế Lãnh Nương đi bộ về phía ngọn núi thứ sáu ngang qua chỗ Tiểu Ngọc, lần trước giấc mơ kì lạ đã gợi lại không ít kí ức của cô ấy về tiền kiếp cả hai. Nhìn Cửu Anh ôm ấp nữ nhân khác tâm can nàng tựa vạn tiễn xuyên qua.

Đến Bích Du cung, hắn thả Đế Á xuống để y tự do một lát rồi cùng Lãnh Nương vào trong. Nàng cho tất cả moi người lui ra rồi ở trong điện lớn tạo ra một kết giới, quỷ nương rút ngắn khoảng cách một ngàn năm ly biệt của họ bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.

"Cửu Anh, nô gia nhớ chàng đến phát điên. Ta có chỗ nào không tốt bằng ả ta chứ?"

Sau câu trách móc là tiếng khóc thút thích, chả mấy chốc bờ vai hắn đã ướt đẫm lệ.

"Ả nào? Hy nhi? Ta không còn quan hệ gì với cô ấy nữa." - Hắn thở dài.

Lãnh Nương:

"Hy nhi, Hy nhi... Gọi đến thân mật như vậy, nếu chàng không có cảm giác với cô ta tại sao lại cố tình diễn kịch cho cô ta xem? Còn chuyện cô ta tại sao lại ở ma giới thì chàng giải thích thế nào đây?"

Cửu Anh chợt giật mình. Việc đầu tiên nghĩ đến không phải là chuyện Hy Hòa ở gần đó mà là Vương Phàm có nhìn thấy hay không.

Lãnh Nương:

"Không sao, còn nhiều thời gian mà. Chàng có thể từ từ bịa ra chuyện gì đó để lấp liếm vào. Bây giờ chúng ta vui vẻ một chút."

Linh lực từ khắp nơi dưới sàn nhà tỏa ra quấn xung quanh cổ và hai tay rồi hóa thành xích sắt ghì chặt cả cơ thể Cửu Anh xuống. Hắn đã quá quen thuộc với cái tính nết kì quái này nên không phản kháng lại.

Nàng ta từ từ trèo lên người cởi bỏ y phục. Họ hôn nhau rồi làm ra vô số hành động âu yếm, mỗi cử động của cả hai đều kéo theo tiếng leng keng của xích sắt vang khắp Bích Du cung.

Lãnh Nương cầm lấy bàn tay mạnh mẽ của nam nhân đặt lên bộ ngực trần của nàng, tay nàng vươn ra nắm chặt nơi nhạy cảm nhất bên dưới thân Cửu Anh, được một lúc nàng từ từ nới lỏng tay nhận ra đối phương một chút phản ứng cũng không có trong khi bản thân mình đã khó chịu đến cực hạn.

Quá thất vọng vớ lấy cái áo yếm dưới đất mặc lại rồi đứng lên kèm nén lại hỏa dục.

"Chàng đối với thân thể nô gia lãnh cảm đến vậy à?"

Hắn nghiêng đầu sang một bên để né tránh. Dạo đầu cơ bản cũng đã làm hết rồi nhưng mà tiểu đệ bên dưới không động.

"Ta cũng không hiểu tại sao!"

Nàng ta đưa tay véo mặt hắn. "Tên sắc lang chết tiệt, lúc trước vừa động chạm một chút chàng đã lên, nãy giờ chúng ta quấn lấy nhau cả buổi rồi... Đây là cố tình."

Cửu Anh cũng cáu bẩn không kém, có phải lỗi của hắn đâu. Nhưng nói đi cũng nói lại, tại sao một chút khoái cảm cũng không có là thế nào?

Lãnh Nương:

"Ta không biết đâu, chàng ở đó tìm cách đi! Bây giờ ta đi tắm rửa rồi đến chỗ lão chưởng môn tuyển đệ tử. Một lát nữa ta quay lại mà không có tiến triển chàng chết với lão nương."

Cửu Anh cũng chồm người ngồi dậy. "Ít nhất nàng cũng phải tháo mớ dây xích này ra rồi đi đâu thì đi. Nhỡ để người khác trông thấy ta phải làm sao đây?"

Nàng ấy lè lưỡi: "Còn lâu, tháo để chàng chạy à? Trong tâm của Linh khốn trận nguyên thần càng mạnh càng bị áp chế. Cứ ngoãn ngoãn ở đó cho ta."

"Nhưng ta đói rồi."



"Một chút nữa sẽ có người mang đồ ăn đến. Đợi ta về!"

Lãnh trưởng lão rời khỏi Bích Du cung đến chỗ chưởng môn tham dự buổi tuyển chọn đệ tử mới theo yêu cầu. Nàng đi ngang phòng ăn ngó thấy Hứa Phàm đang ngồi trang trí cho mấy cái bánh liền bước vào.

"Hứa công tử không biết có còn bánh quế hoa không?"

"Ta sắp làm xong mấy cái, tỷ cần sao?" - Hứa Phàm vui vẻ.

Lãnh Nương:

"Đa tạ công tử, nếu vậy một lát nữa sẽ có người ở Bích Cung đến lấy. Phiền công tử cho nô gia hai cái."

Hứa Phàm: "Lãnh tỷ tỷ có khách đến chơi à? Mấy cái bánh lần trước mang đến ta nghe Tiểu Ngọc nói tỷ không muốn ăn."

Cô ta mĩm cười: "Không phải chê bánh của công tử, ta không thích cái cô Tiểu Ngọc đó. Công tử cũng phải cẩn thận ả ta, loại nữ nhân xấu xa đó khuyên công tử không nên va vào."

Y nghe vậy chỉ gật gù bỏ qua một bên, lát sau Tiểu Ngọc bước vào trong với khuôn mặt buồn bã.

"Có ai ở đây bắt nạt muội? Hay là Lãnh tỷ tỷ nói gì?"

Tiểu Ngọc lắc đầu rồi vào trong nhào bột, nàng cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu khi nhìn cảnh vừa nãy.

"Phàm ca, huynh định bao giờ sẽ về nhân giới?"

Hứa Phàm:

"Không phải muội muốn gặp Cửu Anh tiểu ca để cảm ơn huynh ấy sao?"

Tiểu Ngọc: "Vừa rồi muội thấy huynh ấy đi theo Lãnh cô nương rất vui vẻ. Có lẽ không cần lời cảm ơn của chúng ta."

Hứa Phàm nghe thế tỏ ra vui mừng. "Tiểu ca ở chỗ Lãnh tỷ tỷ à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.