Y đặc biệt lấy hai cái bánh to nhất gói gém cẩn thận muốn tự mình mang đến chỗ Lãnh Nương.
Tiểu Ngọc đứng một bên lưỡng lự xem có nên nói ra tiếng lòng, việc tên nàng nằm trong danh sách tế vật gả đến ma giới là chủ ý của thái tử và phụ thân Hứa Phàm ở kiếp này muốn tách cả hai người họ ra xa nhau.
Bây giờ về nhân giới hai cha con nhân tôn cũng không bỏ qua. Trốn khỏi cung cũng không biết phải đi đâu. Hơn nữa từ khi được Cửu Anh cứu mạng, nàng hiểu rằng hóa ra thứ tình cảm trước giờ với Hứa Phàm có lẽ không phải tình yêu.
Vẻ mặt lo lắng đó làm thiếu niên ngốc nghếch tưởng mỹ nhân bất an khi phải ở một nơi âm u như ma giới suốt thời gian dài, y trấn an bằng cách nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia.
"Tiểu Ngọc bây giờ ta đưa bánh đến chỗ Lãnh tỷ tỷ tiện thể từ biệt tiểu ca. Sau đó chúng ta cùng nhau về nhân giới."
"Muội rất cảm kích việc huynh ngàn dặm xa xôi đến đây cứu muội nhưng mà... Muội nghĩ muội không muốn về nữa." - Nàng từ từ rút tay ra.
Hứa Phàm:
"Muội lo lắng thái tử ca ca hay là phụ thân ta? Ta sẽ xin họ..."
"Không phải!" - Nàng cắt ngang lời y. - "Huynh tốt với muội, muội hiểu nhưng mà muội... Muội đối với huynh có lẽ không phải là loại tình cảm kia."
Câu nói bỏ lửng khiến Hứa Phàm khó hiểu: "Tình cảm kia?"
Nàng bặm môi: "Muội nghĩ muội đối với Phàm ca tôn trọng như huynh trưởng. Không phải loại tình cảm nam nữ.."
Y phá lên cười xoa đầu nàng, hóa ra tiểu cô nương này nghĩ hắn vừa muốn lấy mình mới đến đây.
"Hahaha... Cứ ấp úng mãi làm ta cứ tưởng chuyện gì?! Trong cung ngoài mẫu thân chỉ có muội bên cạnh, trong lòng ta lúc nào cũng xem muội là muội muội của mình nên mới bất chấp nguy hiểm cứu muội."
"Mà sao lại không về với ta? Hay là muội thích tiểu ca?" - Hứa Phàm hỏi thêm.
"Huynh đừng có mà đoán bừa." - Tiểu Ngọc vội quay mặt giấu đi nét thẹn thùng.
"Vậy là thích tiểu ca rồi! Một lát nữa ta sẽ nói cho huynh ấy biết!!!" - Hứa Phàm nháy mắt trêu chọc rồi vơ vội mấy tay nải bánh chạy vụt đi.
Tiểu Ngọc:
"Phàm ca, huynh đi cẩn thận!"
"A!! Huynh biết rồi mà."
Vừa bước ra khỏi cửa đã gặp ngay Cốc Tử đi tới, ông ta tiếp cận ngỏ ý dẫn đường đến chỗ Lãnh Nương. Linh tính mách bảo cho y, lần đầu gặp lại mà lại niềm nở một cách thái quá như thế rõ ràng là bất bình thường.
Cốc Tử khá kiên nhẫn dẫn dắt câu chuyện một cách tự nhiên về đủ các chủ đề khác nhau, cuối cùng lại nói trúng việc mà Hứa Phàm để tâm nhất.
"Hứa công tử, lão phu có nghiên cứu một ít về quá trình luyện thể của tiên nhân chi lộ. Công tử có hứng thú trao đổi về chuyện này không?"
Hứa Phàm:
"Vãn bối thể chất bẩm sinh không thể tu luyện. Sợ là bàn về đại đạo sẽ làm tiền bối mất hứng."
Ông ta bắt đầu lại gần.
"Hay là để lão phu xem cho công tử. Ở ma giới có một loại công pháp gọi là tái cốt, nói không chừng sẽ giúp được công tử thoát thai hoán cốt bắt đầu bước chân vào tiên đạo."
"Có thật không? Tiền bối có thể giúp ta." - Nghe đến việc tái tạo lại linh căn, Hứa Phàm háo hức ra mặt. Kiếp này phàm xác không được phụ hoàng sủng ái vì cái phế linh căn, nếu có thể tái tạo gân cốt nói không chừng sẽ khiến Hứa Ly Hoặc thay đổi cách nhìn.
Cốc Tử:
"Đương nhiên là có thể. Bây giờ công tử đi theo ta đến một nơi. Ta sẽ giúp ngươi tái tạo lại gân cốt."
Hứa Phàm cẩn thận gặng hỏi lý do ông ta giúp mình. Sau một lúc trò chuyện Cốc Tử tiết lộ rằng lão với Cửu Anh là chỗ quen biết và do hắn nhờ nên ông ta mới ngỏ ý giúp y. Không mảy may nghi ngờ, cậu thiếu niên liền tin tưởng.
Hứa Phàm: "Đợi ta mang bánh đến chỗ Lãnh tỷ tỷ xong sẽ đi với tiền bối."
Cốc Tử:
"Hứa công tử. Bây giờ chúng ta nhanh chóng đi tái tạo lại gân cốt cho công tử trước rồi trở về đưa bánh cho quỷ nương cũng không sao mà."
Không đợi đối phương trả lời, Cốc Tử nắm lấy tay Hứa Phàm biến mất, rơi vãi trên đất là túi bánh thơm lừng.
Sau một lúc ông ta mang theo Hứa Phàm đến một nơi ẩm thấp vô cùng tăm tối xung quanh chi chít hài cốt nằm chồng chéo lên nhau dựng nên thành lũy xương xẩu dài vô tận.
Không thời gian ở chỗ này quỷ dị lạ kì, bầu trời hay mặt đất dưới chân cũng chỉ một màu đỏ tươi của máu.
Lão lôi theo thiếu niên đang kinh hãi lướt nhanh qua bức tường thi thể, linh đài rất lớn hiện ra trước mặt, bốn bề là những ngọn đuốc sống được thắp bằng cơ thể người cháy âm ĩ, ném y ở giữa một vòng tròn kì lạ vẽ bằng thứ dịch lỏng màu xanh bốc mùi tanh hôi ở Linh đài.
Ngay khi ông ta vừa buông tay ra Hứa Phàm hớt hải toang chạy đi liền bị bức tường vô hình giữ lại bên trong phạm vi vòng tròn.
"Tiền bối! Đây là đâu? Mau thả vãn bối ra."
Cốc Tử: "Nơi này nằm bên dưới Huyết hải sẽ không có ai tìm được ngươi đâu."
"Tại sao chứ? Ta có làm gì tiền bối?"
Vài tiếng nói lạ réo lên trong khi xung quanh không có lấy một bóng người, tiếng động rục rịch kéo theo vài tràng cười man rợ bủa vây.
"Thần hồn và cơ thể của những tên này sắp cháy hết rồi, lão đệ chỉ mang đến một tên phàm nhân làm sao đủ để bọn ta ăn đây?"
Để ý mới thấy làn khói tím bốc ra từ những ngọn đuốc bằng thây người xung quanh Linh đài chuyển động như vật sống, chúng xoáy vào nhau đông đặc lại hình thái con người dưới dạng hư ảnh của lửa.
Cốc Tử: "Tên này không phải mang đến cho các ngươi ăn!"
Những cỗ hắc khí kia rung ring: "Không phải để ăn?"
Cốc Tử nói:
"Hồi phục đến đâu rồi? Ta có chuyện nghiêm túc muốn bàn bạc đây!"
Ông ta đưa tay lên mặt xé rách lớp da dày ngụy trang, rũ bỏ khối thịt nhăn nheo xấu xí bám dính trên người kia là một thân sinh khí, vảy rồng dựng lên dọc hai mạn sườn xuống thắt lưng, da xanh mắt đỏ.
Ẩn mình lâu như thế, ít ai ngờ dưới mặt nạ lão già Cốc Tử tầm thường kia là một trong thập nhị tổ vu có khả năng chi phối thời gian - Chúc Cửu Âm.
Ngọn lửa từ mấy cái xác đang cháy quanh đó bị hút vào bên trong mấy cỗ hắc khí, dưới ánh sáng mập mờ chớp tắt làn da đỏ thẫm cùng mái tóc dựng ngược lên trời như ngọn đuốc của hắn hiện ra rõ rệt trong mắt Hứa Phàm.
"Mười phần được một." - Chúc Dung tổ vu nói.
Tiếp theo là Cộng Công, hóa ảnh tên này trông không quá chói mắt, da trắng, mài phượng, nhãn cầu xanh ngọc, Cộng Công nắm trong tay sức mạnh hệ thủy xét về ngũ hành có phần khắc chế Chúc Dung nhưng công lực y vẫn thua kém đối phương, nhiều năm trước cả hai từng vì bất hòa trong cách làm việc mà ra tay với nhau.
Kết quả thủy thần bại trận, vì quá tức giận Cộng Công đập đầu vào Bất Chu sơn khiến trời sập xuống, cắt đứt sự liên kết giữa trời đất, đường lên trời từ đó khó khăn hơn, trừ kẻ mang thần thông nhiệm màu chưởng quản phép tắc mới có thể lên thiên giới.
Hai kẻ còn lại lần lượt là Xa Bỉ Thi, Nhục Thu tướng mạo các vị tổ vu chung quy đều mang hỗn độn linh khí dị hình đáng sợ.
Hứa Phàm không dám ngước mặt và thở mạnh. Bình thường chỉ tiểu yêu thôi đã làm y kinh sợ, bây giờ lại rơi vào tay cả đám quỷ thần.
Chúc Cửu Âm bên này đi đi lại lại, hắn cho rằng tốc độ phục hồi của bốn người họ đều đã tiến triển rất nhanh, tất cả chỉ giả vờ chưa ổn để trốn tránh thực tại mà thôi.
"Ta gần đây có bắt được khí tức của Thái Nhất."
"Ta cứ nghĩ hắn chết cùng Đế Tuấn rồi!" - Chúc Dung.
Trong lòng ai cũng dư biết câu trả lời là gì, bọn họ bị Đông Hoàng chung hủy diệt còn có thể tái sinh, Thái Nhất sinh ra từ thái dương tinh, tu hành ở thái dương tinh. Cũng được coi là con cưng của thiên đạo, làm gì chết dễ như vậy.
Cộng Công: "Có chắc là hắn không?"
Chúc Cửu Âm:
"Mấy hôm trước thiên uy đột ngột từ trên cửu trùng thiên giáng thẳng xuống Côn Luân. Khí tức của thiên đạo này hết chín phần là Thái Nhất."
Chúc Dung:
"Đừng nói muốn bọn ta đánh nhau với Thái Nhất nha trời. Quên đi Cửu Âm, quên chuyện đó đi. Không phải ngươi năm đó đánh về hướng con tiểu thập kim ô khiến Thái Nhất phân tâm thì Đế Tuấn đã không chết. Ta cá là hắn hận không thể lột da ngươi luôn đấy. Bỏ ý định tìm hắn đi."
Nghe đến đoạn đánh nhau với Đông Hoàng Thái Nhất, Xa Bỉ Thi hóa lại làm ngọn lửa bay chập chờn xung quanh mấy cái xác khô trong Linh Đài.
"Chừa phần ta ra luôn đi nha."
"Mấy lão bất tử các ngươi... Nói năng thế có xứng đáng làm tổ vu không? Nhưng mà ta có nói là muốn đánh với Thái Nhất đâu! Ta muốn nói về chuyện khác cơ." - Chúc Cửu Âm đáp, chớp mắt không gian ở Linh đài liền thay đổi.
Dưới thần thông của hắn cơ cấu hiện tại của Thần giới hiện ra chi tiết đến từng li, Đông thiên môn, Tây thiên môn, Bắc thiên môn, Nam Thiên môn hiện ra. Khắp nơi thần cảnh đều có khí tức nhân tộc, yêu tộc có lẽ chỉ có mỗi long tộc là có tiếng nói.
Thiên đế cũng chẳng có thực quyền gì, là một bù nhìn không hơn không kém.
Hai tộc Vu - Yêu tổn thất ngã xuống, nhân tộc hưng vượng âu cũng thường tình, chỉ là các vị tổ vu không nghĩ đến phàm nhân yếu đuối lại quật khởi đến vậy. Số lượng nhân tộc chứng đạo mang so với yêu tộc năm đó có hơn chứ không ít.
Xa Bỉ Thi nhướng mắt: "Thiên đế của chúng là nhân vật nào vậy?"
Chúc Cửu Âm:
"Hậu nhân của con tiểu thập kim ô chạy thoát khỏi tiễn của Hậu Nghệ năm xưa."
Xa Bỉ Thi:
"Ồ, để con cháu Đế Tuấn làm Thiên đế ư? Hồng Quân đang nghĩ gì thế nhỉ? Tam túc kim ô không phải yêu tộc tầm thường, sức mạnh dựa vào việc hấp thụ nguyên khí mặt trời không ngừng gia tăng, đến một lúc nào đó... Thực lực khó tưởng tượng được nha."
Nói đến đây Chúc Cửu Âm bước lại chỗ Hứa Phàm dùng bàn tay đặt lên đầu y thi triển diệt hồn. Công pháp ảnh hưởng có chủ đích đánh vào nguyên thần bên trong, long hồn chân thân thiên đế hiện ra bọc lấy cơ thể tạo thành lớp chắn.
"Long giáp?" - Nhục Thu cùng mấy vị tổ vu vẫn chưa hiểu gì.
Chúc Dung sốt ruột: "Này Cửu Âm, rốt cuộc tiểu tử này là ai?"
"Thiên đế hiện tại chứ ai? Bộ tưởng ta rãnh rỗi đi tìm một tên phàm nhân tới hát tuồng cho các ngươi xem à?" - Chúc Cửu Âm nói.
Các vị tổ vu tỏ ra khó hiểu. Nếu là cháu của Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất thì phải có huyết mạch Kim Ô nhất tộc chứ?
"Sao hắn lại là long chi thể?"
Chúc Cửu Âm:
"Hồng Quân lưu lại hậu nhân của Đế Tuấn nhưng chỉ cho phép một mình hắn tồn tại với tư cách là Kim Ô nhất tộc cuối cùng để duy trì Thái Dương tinh, nếu nhiều hơn một kim ô lão sợ sẽ lại có cảnh mười mặt trời trên nhân gian."
Nhục Thu:
"Kim Ô nhất tộc tinh lực dồi dào. Cắt đứt huyết mạch cũng tốt nhưng lỡ như con tiểu thập kim ô cuối cùng chết đi thì sao? Thái dương tinh phải mất bao lâu mới thai nghén ra một kim ô khác?"
Chúc Dung:
"Thiết nghĩ lão già Hồng Quân đã tính đến chuyện Đông Hoàng Thái Nhất trở lại.... Ể! Cửu Âm vừa rồi ngươi nói là chỉ cho phép một kim ô tồn tại, ý ngươi là tiếp theo Hồng Quân sẽ giết một trong hai chú cháu hắn để duy trì quy tắc của thiên đạo sao?"
Chúc Cửu Âm:
"Đúng, nếu suy luận này là chính xác. Hồng Quân chắc chắn sẽ ra tay với cháu của Thái Nhất vì nó là chim nuôi trong lồng dễ bóp chết hơn là đối đầu với tiên thiên sinh linh cùng chí bảo Hỗn Độn chung, chẳng bao lâu sau sẽ xảy ra đại chiến lớn hơn cả Vu - Yêu năm đó."
Nhục Thu khoái chí vỗ tay một phát rõ to: "Hay đấy! Chúng ta thuận tiện tìm một chỗ đẹp để vừa xem Nhân - Yêu đại chiến."
Cộng Công:
"Xem cái đầu của ngươi. Cửu Âm hiện giờ yêu tộc và ma tộc đã hợp thành một phe, nhân giới thì có Tam thánh chống lưng. Vậy chúng ta có vai trò gì trong lần đại chiến này?"
Chúc Cửu Âm: "Chúng ta cũng tính là yêu tộc! Ta nói thế các ngươi hiểu được bao nhiêu thì hiểu a."
"Ngươi... Chúc Cửu Âm ngươi muốn đầu quân Đông Hoàng Thái Nhất à? Não ngươi hỏng rồi hả?" - Bốn vị tổ vu hốt hoảng.
Chúc Cửu Âm:
"Bình tĩnh lại nào, các ngươi có tuổi hết rồi đừng có la toáng lên như thế."
Chúc Dung:
"Bình tĩnh cái rắm, khắp thiên hạ ai chả biết Thập nhị tổ vu là kẻ thù không đội trời chung của Đông Hoàng Thái Nhất, cho dù ngươi có lòng cũng chắc gì hắn chịu nghe ngươi nói."
"Vì thế cho nên ta mới bắt tên tiểu tử này." - Chúc Cửu Âm chỉ tay vào Hứa Phàm nửa tỉnh nửa mê rồi đánh thức hồn phách sâu bên trong.
Bị đánh thức nguyên thần Vương Phàm thức tỉnh đưa mắt nhìn cảnh quang nơi đây, trận pháp đang kìm hãm dưới chân hoàn toàn chưa từng thấy qua, tu vi của những kẻ trước mặt cũng không tài nào nhìn thấu.
Vương Phàm:
"Các người muốn gì ở ta?" - Nơi này chỗ nào? Một chuẩn thánh cùng bốn tàn hồn có lẽ cũng là chuẩn thánh... Mấy tên này là ai sao lại nhắm vào mình?
"Tỉnh rồi ư?" - Chúc Cửu Âm mỉm cười: "Ta làm người tốt, sẽ dẫn ngươi đi gặp tổ thúc."
Bên này bốn vị tổ vu không tin vào mắt mình, họ không hiểu Chúc Cửu Âm bị sao. Mặc cho hắn ra sức giải thích muốn hợp tác cùng người kia để đổi lấy điều kiện phóng thích cho nguyên thần những tổ vu còn lại bị kẹt bên trong Đông Hoàng chung thì bốn người này vẫn không đồng ý.
Trong lúc đó bên ngoài thời gian cũng đã qua khá lâu Tiểu Ngọc không thấy Hứa Phàm quay lại liền chạy đi hỏi thăm khắp nơi. Vài đệ tử nội môn trong Thánh Huyền tông cũng giúp đỡ đi tìm, nhớ lại lời y trước lúc mất tích, nàng lân la đến chỗ Lãnh Nương rồi nhặt được tay nải đựng bánh rơi vãi ở gần cửa.
Đúng lúc bên trong Cửu Anh nghe tiếng động ngoài cửa tưởng Đế Á liền khó chịu quát tháo.
"Lấp ló cái gì ngoài đó vậy! Còn không mau vào đây giúp lão tử?"
Tuy vô cùng sợ hãi nhưng cuối cùng nàng cũng bước vào trong, hắn ngước nhìn dáng người nhỏ nhắn đang bước từng bước tiến đến hình như có gì đó không đúng. Đế Á sao có thể đi tướng đi yểu điểu thục nữ này.
Và rồi khi hai người họ nhìn thấy nhau. Tiểu Ngọc lập tức lấy tay nải bánh trùm lên đầu gượng chín mặt.
Cửu Anh: "Là nàng hả, ta cứ nghĩ là tên thuộc hạ của mình."
"Yêu quái đại nhân! Ta không phải cố ý đâu, ta chẳng nhìn thấy gì hết."
Cửu Anh:
"Nếu không nhìn thấy gì thì có thể lại gần để nhìn kỹ hơn..." - Biểu cảm thẹn thùng của nàng làm hắn không giấu được cảm xúc buộc miệng trêu ghẹo.
"Tiểu nữ vô ý quá!" - Nàng dập đầu xin lỗi ráo riết.
Cửu Anh:
"Mà tại sao nàng và Hứa Phàm còn ở đây? Ta nhớ đã ra lệnh cho bọn họ trả tự do cho nàng rồi mà? Hay là ai cố tình giữ cả hai lại."
Tiểu Ngọc:
"Xin đừng làm khó họ, tiểu nữ và Phàm ca lưu lại đây vì muốn gặp huynh để nói một tiếng cảm ơn thôi."
Hắn chống tay lên cằm: "Vậy à? Bây giờ thì nàng cũng đã nói xong, có thể trở về nhân giới được rồi. Nơi này không thuộc về hai người."
Lời nói tuyệt tình dứt khoát của nam nhân trước mặt khiến Tiểu Ngọc cảm thấy lồng ngực đau nhói, tự trách bản thân đang trông mong cái gì? Chỉ là một nữ nhân phàm tục dựa vào đâu muốn hắn giữ mình lại.
"Vâng! Tiểu nữ tìm được Phàm ca... Sẽ lập tức trở về nhân giới."
Cửu Anh:
"Hứa Phàm ư? Tên tiểu tử đó đi đâu mà nàng phải tìm? Không phải cả hai lúc nào cũng đi cùng nhau à?"
Tiểu Ngọc:
"Lãnh tỷ tỷ có ghé thực phòng nhờ Phàm ca làm vài cái bánh mang qua đây, nhưng mà không hiểu vì sao tiểu nữ đợi mãi không thấy huynh ấy trở lại nên đến đây tìm, vừa rồi trước hàng lang nhặt được túi bánh, huynh ấy thì chẳng thấy đâu."
Hai mắt hắn mở to:
"Tên ngốc đó! Ở đây là ma giới dám tự tiện đi lại một mình như thế. Có thể hắn đi đâu đó quanh đây chẳng hạn?! Nàng đã tìm hết những chỗ hắn có thể đi chưa."
"Huynh ấy không quen ai ở đây ngoài đại nhân cả! Tiểu nữ đã nhờ mọi người tìm được một lúc rồi vẫn không thấy đâu."
Cửu Anh:
"Chắc không sao đâu."
Phàm xác có bị làm sao nguyên thần cũng không ảnh hưởng, Vương Phàm là long hồn đang lịch kiếp, nếu xảy ra chuyện gì nguyên thần trở về thần giới, nói không chừng thế là chuyện tốt.
"Cửu Anh! Ta biết ngay mà. Đôi cẩu nam nữ chết tiệt này dám ở chỗ lão nương mà hú hí với nhau!" - Từ ngoài cửa Lãnh Nương tức giận vung roi đánh vơ vào một cây cột trụ khiến nó nát gãy.
Tiểu Ngọc giải thích, Lãnh Nương đương nhiên không tin cứ như vậy mà ra tay, Cửu Anh trừng mắt cảnh cáo yêu nữ, trong cơ cuồng ghen cũng trấn tĩnh lí trí vài phần không dám trực tiếp bạo thương thiên hậu mà chỉ đánh vào đồ đạc xung quanh để xả tức giận.
Vô tình ma khí đánh gãy cột trụ có bố trí trận pháp giam hãm nguyên thần đổ ra. Trận pháp bị hủy xích sắt cũng vì thế mà biến vào hư không, Cửu Anh thoát ra nhặt lại y phục mặc vào trước khi các vị trưởng lão và chưởng môn Thánh Huyền tông kéo đến.
Đúng là vận đen bám lấy, mỹ nhân chưa được hưởng dụng lại bị cuốn vào chuyện khác.
"Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" - Các vị trưởng lão cùng đệ tử nội môn kéo đến đông đủ. Bích Du cung trước mặt sụp đổ một phần, Lãnh Nương hậm hực cầm lấy ma cụ của cô ả thở hổn hển một trận.
Chưởng môn vừa nhìn thấy hắn đã vội vàng hành lễ. "Ma giới tôn chủ vạn thọ vô cương."
Đám người sau lưng nghe vậy cũng quỳ xuống theo. Vài người mới lúc nãy tham gia thí luyện đi chung với Cửu Anh nhận ra hắn, lại nghe thấy chưởng môn xưng hô cũng sợ xanh cả mật. Hóa ra suốt dọc đường bọn họ bàn tán về ma tôn mà hàng thật đi bên cạnh mà không biết.
Cửu Anh đưa lên tay vuốt vài ba sợi tóc mai rủ rượi trước mặt, lớp dịch dung biến mất.
Chưởng môn: "Tôn thượng đến đây, lão nạp không nghênh đón chu đoán xin người trách phạt."
Cửu Anh liếc mắt nhìn Dã trưởng lão đang quỳ bên dưới nói với Chưởng môn:
"Ta định ghé chỗ Lãnh trưởng lão trước rồi sang chỗ ông để xem qua đệ tử mới. Thiết nghĩ lần sau cũng không cần thiết tuyển chọn người thông qua các khảo thí rườm rà, Dã trưởng lão tu ma nhãn ở đâu thật lợi hại liếc nhìn thôi cũng biết được tư chất siêu việt của Ngưu gia - Bát điện trực tiếp cho vào vòng trong."
Chưởng môn nhìn liếc xéo đám trưởng lão, bọn họ bây giờ một chút cũng không động. Vậy là chuyện đã bại lộ hết ra, tất cả đều im lặng chờ đợi cái chết.
Chưởng môn:
"Đệ tử là cội nguồn cốt lõi của tông môn, trong chuyện này tội nặng nhất là lão phu quản lí không nghiêm, mong tôn thượng ban cho cái chết."
Cửu Anh:"Chuyện này sẽ xử lý sau! Cốc Tử đâu?"
"Huyết tộc gia chủ không phải là đi tìm người à?" - Ông ta hỏi lại hắn.
Cửu Anh: "Không?! Ta gặp hắn rồi thì hỏi ông làm gì?" - Cả Cốc Tử và Vương Phàm đều mất tăm, chỉ là trùng hợp thôi phải không?
Linh tính mách bảo không lành, Cửu Anh phát giác ra Cốc Tử tìm hắn, Vương Phàm cũng đi tìm hắn, bây giờ cả hai cùng mất tích có khi nào họ gặp nhau không?
Cốc Tử vượt khỏi phạm vi thần thông của Đế Thích Thiên, có khi nào cũng nhìn ra nguyên thần của Hứa Phàm là thiên đế.
Việc ông ta cố tình tạo ra ảnh giác từ Nghịch Luân bảo ngọc giả chỉ đơn giản để tinh thần hắn bị dao động hay còn mục đích khác, càng nghĩ đến càng Cửu Anh càng hồi hợp. Có thực sự Vương Phàm sẽ an toàn không?
Ông ta liệu có làm ra chuyện gì nguy hiểm.
"Sao vậy? Mọi người tụ tập ở đây làm gì thế?"- Cốc Tử cầm trên tay hay cái bánh bước tới tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Cửu Anh: "Lão Cốc Tử Ông đã đi đâu?" - Hắn liếc mắt nhìn mấy cái bánh trên tay ông ta.
Cốc Tử:
"Lão phu đi tìm ngươi."