Ma Giới Đại Lộ

Chương 56: Chương 56






Khí tức từ trên người ông ta bốc ra có hơi thở rất mỏng của Vương Phàm trong đó, hắn nhẹ nhàng đẩy tay lão huynh đệ đang vắt trên vai mình xuống rồi gọi Đế Á, muốn cùng nó đưa Tiểu Ngọc rời khỏi đó.

Lúc bước ngang qua chỗ Cốc Tử thì Cửu Anh đã dừng chân lại. Trước khi quyết định chấm dứt một mối quan hệ hắn vẫn luôn muốn cho đối phương một cơ hội.

"Cốc Tử! Lão có giấu ta chuyện gì không?!"

Lời hắn làm mọi người có mặt đều rất tò mò. Quan hệ thân phận Cốc Tử của Chúc Cửu Âm cùng Cửu Anh so với nghĩa đệ tam đầu long chỉ có hơn chứ không kém.

Chúc Cửu Âm vẫn không hiểu, trong mắt y thiên đế cùng Cửu Anh chẳng có giao tình thậm chí là bất hòa vì giành giật một nữ nhân mà đấu đá. Cho nên chuyện ông ta bắt Vương Phàm hoàn toàn không có sức ảnh hưởng đến hắn và ma giới.

Vì nghĩ thế nên Chúc Cửu Âm thản nhiên khẳng định: "Ta không giấu ngươi bất cứ chuyện gì."

"Tốt! Tốt lắm. Gặp ông ở chỗ bọn thương nhân." - Cửu Anh cười lớn, hắng cùng Đế Á, Tiểu Ngọc biến mất không lưu lại chút khí tức nào.

"Lão gia chủ cùng tôn thượng hình như có hiểu lầm gì à?" - Chưởng môn Thánh Huyền tông hỏi.

Cốc Tử: "Không có gì, cáo từ trước!" - Cửu tiểu tử!!

Chớp mắt tất cả đều bỏ đi. Thế là cả một yến tiệc nhỏ chưởng môn đích thân chuẩn bị không có ai dự, ông ta nhìn qua các đệ tử trong tông môn chép miệng.

"Hôm nay hời cho các ngươi rồi."

Chúc Cửu Âm vẫn không biết về mối quan hệ hiện tại của Cửu Anh với Vương Phàm, y nghĩ có thể hắn đã biết thân phận Vu yêu của mình mới nói như vậy.

Phải khó khăn lắm y mới tái sinh, Đế Giang tổ vu dựa vào mối quan hệ với Cửu Anh thuận lợi gửi Chúc Cửu Âm đến ma giới nhưng vẫn không cho sư đệ biết thân phận của họ, Vu tộc đều là tinh huyết Bàn Cổ hóa thành, xung quanh ma giới là huyết hải giúp ít cho việc tu luyện rất nhiều.

Thời gian ở Thập Tam Thiên đã từng có lúc thay đổi mục đích sống của Chúc Cửu Âm nhưng cứ nghĩ đến các huynh đệ, tộc nhân ngã xuống. Y chẳng thể nào mãi mãi trốn trong hình hài Cốc Tử được.

Cửu Anh đưa tiểu tình nhân kiếp trước về Huyết Ảnh điện, không khí tan điều giăng khắp lối, nàng bước theo hắn. Hai người không ai nói với ai câu nào. Đế Á biến vươn vai mệt mỏi rồi nằm lại bên ngoài cổng canh giữ như một thói quen.

Cửu Anh:

"Chỗ này nhìn có hơi âm u một chút nhưng tuyệt đối an toàn."

Tiểu Ngọc giấu không được xúc cảm trực tiếp hỏi về hoài nghi trong lòng:"Chúng ta đã từng quen biết?"

Cửu Anh: "Chỉ là đã từng thôi."

Hắn nhìn thấy ánh sáng đỏ yếu ớt từ con mắt lúc trước mình móc ra đưa nàng hộ thể khi cùng nhau đối đầu với Bát điện chủ ở Hoàng lăng đang nằm trong tay áo.

"Nàng vẫn còn giữ con mắt của ta ư? Thứ này ở đây hay trên nhân giới cũng đều bị coi là vật báu. Giữ lâu bên người sẽ khơi dậy lòng tham của kẻ khác."

"Vật quý giá như vậy tiện nữ không dám nhận." -Tiểu Ngọc vội lấy con mắt của hắn đưa ra, bây giờ nó đã trở thành một viên huyết châu đỏ lòm.

Cửu Anh nhỏ một ít tinh huyết màu vàng lên nó rồi huơ trước mặt nàng. Ngay lập tức viên huyết châu biến thành màu vàng rực rỡ chui tọt vào trán.

Tiểu Ngọc hoảng hốt đưa tay lên trán sờ soạng. Phía sau lưng lờ mờ hiện lên nguyên thần Hy Hòa kim quang rực rỡ, phượng vũ trang nghi, tóc cài trâm vàng.

Hốc mắt phượng hoàng tràn ngập chân khí, khả năng tái tạo từ ma huyết thượng cổ đã phục hồi lại đôi mắt cho Hy Hòa, năm đó nàng tự móc mắt mình để dày vò bản thân, không nghĩ đến còn có thể nhìn lại ánh sáng một lần nữa.

"Viên ngọc đó đâu rồi ạ?" - Tiểu Ngọc ngây thơ hỏi.

Cửu Anh:

"Đừng bận tâm đến nó, hãy ở đây đợi ta tìm ra Hứa Phàm sẽ đích thân dẫn cả hai người về nhân giới."

Thành lũy bao quanh ma cung rộng thênh thang, bức tường nhuốm màu thời gian cùng rong rêu trên đó, dù thế cũng to hơn gấp mấy trăm lần điện nhân hoàng. Chỗ này lúc trước đã trùng tu qua không ít lần.

Tài nguyên linh thạch, chân thạch đổ vào không ít.

"Tiện nữ sẽ ở lại đây chờ ngài, ngoài ra ta có thể dọn dẹp chỗ giúp ngài" - Đôi mắt nàng sáng rỡ lên.

Cửu Anh: "Dọn dẹp.. Ở đây rộng lắm."

Tiểu Ngọc:

"Không ngại, tiện nữ là nô tì trong cung. Những chuyện thế này làm rất giỏi. Mong đại nhân hãy cho phép đi ạ, ít nhất tiện nữ thấy bản thân vẫn có thể làm gì đó."

Cửu Anh:

"Lần gần đây nhất nó được lao dọn đã hơn một ngàn năm trước rồi, nàng có thể nhờ hắn phụ một tay." - Hắn chỉ về phía Đế Á đang nằm ngoài cửa.

Hỏa khuyển đang nằm ngoài trước ưỡn bụng ra định ngủ, Cửu Anh bước lại gần vỗ nhẹ lên đầu nó rồi bước ra ngoài.

"Ngươi trông chừng nàng ấy. Ta ghé qua Tứ Thiên xem hai đứa nhỏ ra sao đã."

"Gâu!"

Đế Á hóa hình ngao ngán đứng dậy ngáp ngắn ngáp dài, cứ tưởng bản thân về đến nhà sẽ được ngủ một giấc.

Hắn dẫn Tiểu Ngọc vào trong dạo qua một vài nơi, đại điện bám đầy bụi, trần nhà chăn rất nhiều tơ nhện, cả vương tọa của ma tôn cũng rất lâu chưa sử dụng đến.

Đế Á gợi ý:

"Đi thẳng cuối hành lang trái có vườn hoa lưu ly hỏa, lưu ly thủy, cạnh là ôn tuyền, phía sau ôn tuyền là phòng khách, nàng có thể nghĩ ngơi ở đó. Hành lang phải có phòng luyện đan, bên cạnh là tẩm cung của chủ nhân. Nếu ta là nàng sẽ đến phòng khách ngủ một giấc... Óap~!"

Tiểu Ngọc:

"Đế Á đại nhân tiểu nữ nhớ đường rồi nhưng ngài có thể tìm cho ta cây chổi không? Sau đó ngài liền sẽ đi nghỉ ngơi."

Đế Á:

"Chổi?! Đó là thứ gì vậy. Nếu là pháp bảo thì đến Phong La thành tìm. Chủ nhân của ta cất giữ các pháp bảo trong đó."

Tiểu Ngọc che miệng cười: "Chổi là thứ mà phàm nhân dùng để quét dọn."

Đế Á:

"Định lau dọn ở đây? Huyết ảnh điện rộng không tưởng tượng. Lần trước để có thể quét dọn chỗ này A Tỳ tiểu thư và Lãnh tiểu thư đã mất hết một tuần trăng đấy."

Tiểu Ngọc: "Tiểu nữ không ngại ạ, nếu không thể làm hết thì được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chúng ta đi tìm chổi thôi."

Đế Á thở dài nhìn lên trần nhà đầy bụi: ".... Được rồi! Nếu vậy ta sẽ giúp nàng một tay." - Đằng nào mình cũng là nam nhân, không thể bỏ đi ngủ trông khi cô nương ta dọn dẹp được.

Bất Chu Sơn.

Mục Chước cầm theo bức hoạ sơn thủy mặc đồ. Lần trước khi chuẩn bị rời khỏi đạo tràng tình cờ phát hiện ra bức tranh giam giữ Đông Hoàng Thái Nhất cùng Hỗn Độn chung mà Bồ Đề tổ sư lưu lại là một không gian mở, chứa đựng huyền cơ trận pháp.

Đáng nói là cốt lõi chỉ dùng dưỡng hồn cho Thái Nhất, vì thế những lời Đông Hoàng nói bản thân bị Bồ Đề tổ sư ngược đãi chính là tự mình thiêu dệt lên.

"Đông Hoàng, trước mặt là Bất Chu Sơn." - Mục Chước nói.

Thái Nhất ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, hắn liên thuyên kể về kí ức xa xôi thuở nào cho một người lạ hoắc vừa mới gặp không lâu nghe còn tiện tay miêu tả lại.

Mục Chước dùng đầu óc đơn giản của mình để ngẫm, nhân sinh không thể nhận định phải trái bằng việc nghe lời người khác hoặc sách vở nói mà phải tự thân trãi nghiệm.

Đông Hoàng Thái Nhất cũng không đáng sợ như những gì dân làng ở khắp Côn Luân dọc đường họ đi kể lại.

Lại nhớ đến Vô Tà, người tự nhận là đồ đệ kiếp trước. Nếu quả thật những lời Đế Thích Thiên là đúng thì để đồ đệ của mình nhập ma. Y ít nhiều cũng có lỗi rất lớn.

Bất ngờ Thái Nhất đến gần vỗ vai Mục Chước rồi đi thẳng. - "Nè huynh đệ, ta có việc đi một lát. Ngươi đợi được thì đợi."

"Tại sao lại nói đợi được thì đợi. Không phải Đông hoàng muốn tách ra đấy chứ." - Mục Chước ngớ ra phỏng đoán ý tứ Thái Nhất.

"Mấy thứ trái cây ngươi cho ăn ban nãy đau bụng quá, ta đi giải quyết một chút." - Thái Nhất ngoáy đầu nhìn lại bức ảnh trong tay Mục Chước đang chứa Đông Hoàng chung. Tiên thiên chí bảo vạn người cầu mà không được.

Mục Chước:

"Vậy thì người giải quyết nhanh lên, nơi này âm u quá!"

"Ngươi sẽ vô sự." - Thái Nhất khẳng định. Hắn sớm cảm nhận được khí tức của Vô Pháp Vô Tà đằng sau.

Kẻ kia dùng thiên thư nói là trở về U Linh giới. Kỳ thực vẫn luôn bám theo sau bảo vệ Mục Chước. Đông Hoàng ung dung rời khỏi.

Bị Đông Hoàng phát giác, Vô Tà cũng bước ra từ trong bụi rậm làm Mục Chước hết cả hồn, hóa ra hắn chưa hề rời đi thật.

Mục Chước:

"Nhật Nguyệt Đế quân.... À không phải, ngươi đi theo bọn ta à?"

Vô Tà: "Sư tôn một mình rất nguy hiểm, ta không an tâm."

Mục Chước: "Ta đi cùng với Đông Hoàng ngươi không cần lo đâu."

Thấy Thái Nhất đã đi rất xa Mục Chước đuổi theo liền bị Vô Tà chắn trước mặt. - "Ngươi muốn làm gì? Ta la lên đó nha."

Vô Tà tỏ ra thích thú, mấy loại câu nói này lúc trước toàn là y nói. Bây giờ đến phiên ân sư thốt ra.

"Sư tôn, ở đây rừng sâu núi thẳm người có la rát cổ cũng không ai nghe."

Mục Chước:

"Khoan! Khoan lại gần, đệ tử của ta phải không? Ngươi cũng biết ta đã mất trí rồi, vậy giờ chúng ta nói chuyện một chút. Ngươi tên là gì?"

Vô Tà:

"Đồ nhi là Dương Huyền. Người gọi Vô Tà cũng được."

Mục Chước ồ lên một tiếng rồi chạy đến hớn hở nhìn hắn. "Ồ! Dương Huyền? Không lẽ ngươi là nhân tộc kỳ tài lưu tên trong thiên thư mà ai ai cũng biết. "

Vô Tà cúi đầu: "Chính là đồ nhi."

"Ta kiếp trước thật sự dạy dỗ ra một đồ đệ xuất chúng như ngươi... Mà tại sao ngươi lại nhập ma vậy? Rồi lại ở trong thể xác của Nhật Nguyệt đế quân."

"Người có muốn nghe ta kể chuyện không?"

Vô Tà nắm lấy tay của Mục Chước, thân cây nhỏ sau lưng họ lớn như thổi chẳng mấy chốc đã lan rộng tán che phủ một bóng râm giữa trưa nắng oi bức.

"Đông Hoàng không mang theo Hỗn Độn chung có lẽ không đi xa, chúng ta ngồi trò chuyện đợi ngài ấy trở lại."

"Lỡ Đông Hoàng xảy ra chuyện...."

Vô Tà chỉ tay vào cái chuông nhỏ trong bức họa mà Mục Chước đang cầm khư khư trong tay.

"Sẽ không sao đâu có thể người không biết, thời thịnh thế không ai dám đơn thân khiêu chiến với Đông Hoàng Thái Nhất, Sư tôn muốn bắt đầu nghe kể từ đâu?"

Mục Chước: "Thế bắt đầu kể về lúc ta nhận người làm đệ tử trước đi."

Đông Hoàng Thái Nhất tiến về nơi cao nhất ở Bất Chu Sơn, nơi đây thật sự thay đổi quá nhiều. Ngọn núi này từ vụ Cộng Công húc gãy đã hoang tàn đổ nát. Cỏ cây thổ nhưỡng chẳng còn dạt dào linh khí như thuở hồng hoang.

Tuy vậy nó vẫn là con đường duy nhất thông đến tam thập tam thiên thiên. Những bậc thang lên trời lúc trước dựng lên bằng thần tích và công đức đã chẳng còn ở đó.

Thái Nhất ngồi xếp bằng dưới một tán cây bắt đầu thiền định. Trong khoảng khắc ánh mặt trời đỏ thẳm như máu phóng ra những mảnh thiên thạch rực lửa xuống nhân gian.

Không hổ là con cưng của thiên đạo, sinh ra đã là thần linh mệnh cách tương liên cùng mặt trời, Thái dương tinh treo trên hư không cảnh cách không biết bao nhiêu vạn dặm mở ra vì hắn mà giáng xuống linh khí.

Chỉ cần còn mặt trời, Thái Nhất không bao giờ hết linh lực sử dụng.

Thái Dương tinh mạnh mẽ trút xuống linh hỏa dị biến kéo theo thiên tượng, thiên thạch như mưa rơi vào tam giới càn quét thảm khốc. Phàm là nhà cửa đất đai, điều cháy thành tro dưới sức nóng của thái dương chân hỏa.

Tứ đại bộ châu được nhân tôn Hứa Ly Hoặc trấn giữ, cộng thêm các điện thờ tam thánh bổ sung khí vận nhân tộc, nên các thành trì lớn không bị ảnh hưởng, các vùng đất ngoại thành không được may mắn, hết thảy đều bị thiên tượng tàn phá, tiếng ai oán khắp nơi.

Chỉ một lát sau một vầng ngũ sắc kim quang giăng ngang bầu trời ngăn chặn thiên thạch. Xuất hiện giữa tinh không là một lão nhân râu tóc bạc phơ, da rẻ hồng hào tươi sáng, ánh mắt từ bi.

Toàn thân đạo bào bạch y, sau lưng tỏa ra vầng hào quang ẩn hiện muôn đóa hoa sen ngũ sắc chớm nở sinh động vô cùng, trên tay ông ta mang theo cây gậy gỗ mộc mạc đơn sơ cùng một bình hồ lô ở thắt lưng.

Xung quanh nơi Thái Nhất đang ngồi cỏ cây xanh trở nên tốt trở lạ thường. Sức mạnh đến nổi sinh linh thực vật vô tri vô giác nhìn thấy cũng giác ngộ thành linh này trong thiên hạ chỉ có một người.

Thái Nhất mở mắt ra, kim sắc đồng tử sáng rực tinh quang. Ấn ký giữa trán hừng hực khí thế. Chân hỏa xung quanh nhảy múa không ngừng.

"Đạo tổ không hổ danh là thiên đạo thánh nhân, Thái Nhất chỉ vừa động nhẹ đến nhân tộc một chút người đã đến để ra mặt cho họ rồi."

Ngữ khí của Thái Nhất thập phần cao ngạo nhưng Hồng Quân vẫn cảm nhận được sự run rẫy của đối phương.

"Thái Nhất có gì không hài lòng có thể nói với ta, giáng thiên tượng xuống nhân gian để tàn sát sinh mệnh, đi ngược thiên đạo."

Thái Nhất lặng người, người hắn nên đến đòi công đạo là Hồng Quân chứ không ai khác, chuyện cháu hắn thập đế tử từ thái cổ thiên đình trốn xuống hồng hoang thế giới du ngoạn là do thiên đạo an bài sắp xếp.

Thập đế tử năm đó trẻ người non dạ vậy mà thông qua kết giới hắn dày công bố trí để vượt ngoài thiên môn rồi nhận lấy xạ nhật thần tiễn vong mệnh hết chín, nói ai tin chứ? Còn không phải là Hồng Quân nhúng tay để Vu - Yêu chi tranh khởi hay sao?

Thái Nhất:

"Đạo tổ muốn Thái Nhất tính mọi chuyện lên đầu thập nhị tổ vu? Vu yêu trách nhiệm ngài quả thật không dính dáng gì?"

Hồng Quân nghe thế chống gậy lại gần. "Chất vấn ta ư. Nếu ta dính dáng Thái Nhất làm được gì?"

Hỏa khí kìm nén bên trong, ông ấy nói không sai, hắn bây giờ vô lực.

Hồng Quân lại gần Thái Nhất nói như ra lệnh.

"Thái Nhất trở về Thái Dương tinh đi làm tốt việc duy trì kim quang chiếu sáng đại địa. Tam giới thế sự nhân tộc thời thế, phân tranh không cần để ý."

Hắn nghiến răng nhìn trừng trừng đạo tổ buông xuống lời trách móc.

"Lúc cần thì đến cửa Thái dương cầu Kim Ô bình định vạn tộc hồng hoang mở ra vân đỉnh, lúc hết giá trị liền một tia nhìn đến cũng không có. Đạo tổ thật quá vô tình."

Hồng Quân nhìn lên cao mắt hướng về Thái dương cung treo trên vạn dặm, đối diện với chất vấn của hắn ông ta không mảy may dao động.

"Là hai huynh đệ ngươi lúc hóa hình phát nguyện trong trời đất mang thái dương chiếu sáng chư thiên vạn giới, thiên đạo vì thế mới giáng kim quang công đức. Các ngươi cùng Vu tộc chiến sự đều là lão phu xuất hiện chiếu cố, yêu tộc khí vận tận thì phải chịu, quay sang trách lão phu? Ngươi đây là muốn bội ước với thiên đạo?"

"Cháu trai ta Tiểu Thập bị các ngươi tính kế hủy đi huyết mạch, lưu lại nó trên thiên đình như một vật dẫn liên kết với Thái Dương tinh, còn bắt bẻ Tam túc kim ô không xứng đáng với công đức kim quang?" - Thái Nhất tức giận hét lớn.

Hồng Quân sở dĩ muốn Thái Nhất trở về Thái dương tinh cũng là tốt cho hắn. Đại Nhật Kim Ô đáng lẽ Vu yêu đại kiếp phải bỏ mình, xảy ra biến số hắn sống lại.

Thiên đạo không muốn Thái Thái bỏ mình ắt hẳn có cái lý của thiên đạo, Hồng Quân hợp vào thiên đạo dĩ nhiên cũng phải để mắt tới tiểu kim ô.

Nhưng Kim Ô trước sau vẫn cứng đầu.

Hồng Quân nói. - "Ta đã nói hết lời nếu không thuận ý sau này ở thiên đình lão phu cũng khó bảo toàn cho tiểu chất nhi của ngươi."

"Lại lấy tính mạng tiểu Thập ép ta? Thiên đạo đến cùng muốn ép chết Kim Ô?!" - Đông Hoàng khóe miệng khẽ cười. Triệt để chết tâm không còn hy vọng vào thiên đạo.

Quanh người hỏa diễm trào ra, triệu hoán thái dương chi lực, mặt hướng lên trời phát nguyện.

"Kim Ô đồng sinh huynh đệ cùng nhau tuân theo thiên đạo chấn nhiếp vạn tộc, ổn định hồng hoang, vì thiên hạ mang thái dương tinh thần phổ chiếu khắp nơi, đổi lại thiên đạo lạnh lùng vô tình vô nghĩa... Đông Hoàng Thái Nhất ở đây phát nguyện. Ngày mà tam túc kim ô cuối cùng trong thế gian tắt đi hơi thở, thái dương tinh tâm mạch ngụi tắt, cả vạn giới không còn mặt trời."

"Ầm Ầm!!!!"

Lời hắn vừa dứt mênh mông thiên không giáng xuống lôi động, nguyện này đã được thiên đạo chứng giám và ghi nhớ lại, âm thanh vang qua tầng tầng thời không khiến cho Hồng Quân sắc mặt hốt hoảng. Tỉ tỉ sinh linh trong chư thiên đều nghe được phát nguyện từ Thái Dương thần.

Hồng Quân:

"Đông Hoàng Thái Nhất! Lời này có thể tùy tiện nói sao? Ngươi đến cùng có suy nghĩ không? Quả thật nghĩ ta không dám ra tay mang ngươi nhốt lại trăm vạn năm trong Thái Dương tinh?"

"Hahaha!... Haha! Đạo tổ cứ việc, cho dù diệt hồn Thái Nhất không một lời oán trách. Tiểu Thập cháu ta thế gian chỉ còn mình nó là kim ô sinh mệnh, các người dám xuống tay với cháu ta. Tất cả đều cùng chết đi."

Đông Hoàng Thái Nhất triệu hồi Đông Hoàng chung. Bức tranh trong tay Mục Chước bị một lực khủng khiếp xé rách thành trăm mạnh. Pháp bảo bay ra theo hướng Thái Nhất mà đến.

Hồng Quân lông mài co giật, nguyện đã tuyên xong còn có thể làm được gì? Có tính thế nào cũng không tính được hắn lại đi bước đường này, chỉ muốn một chưởng đánh nát hồn phách Thái Nhất cho hả dạ.

Tuyệt nhiên nhớ đến Đế Thích Thiên mệnh khí đã vào hồi suy tàn, không sớm thì muộn cũng sẽ cạn kiệt mệnh nguyên mà chết. Sau này chỉ còn duy nhất một đại nhật Kim Ô Đông Hoàng Thái Nhất để duy trì tinh quang, bây giờ đánh nát chết thì đúng như hắn vừa nguyện. Tam giới sẽ chôn theo, Hồng hoang cũng chôn theo.

"Chúng sinh có phúc của chúng sinh."

Lửa giận của yêu hoàng bộc ra, chốc lát hừng hực Thái Dương Chân hỏa quét qua cháy một khoảng rộng Bất Chu sơn, bên trong biển lửa đè nén khí tức tứ phương thái dương chân hỏa ngưng tụ thành Tam túc Kim Ô hình dáng.

Đông Hoàng chân thân một đời cường thể, phía dưới Hỗn Độn chung lần nữa xuất hiện. Mặt trời trên cao lại tiếp tục phóng xuống thiên thạch, lần này mạnh hơn liền xé nát kết giới che trời ban nãy của Hồng Quân, dội như vũ bão xuống nhân giới.

Hồng Quân đối với Thái Nhất vẫn hết lòng hướng đạo, ông ấy tiếc cho một cường giả chân chính, không lẽ muốn hắn một lòng hồi quy Thái dương tinh là sai sao?

"Thái Nhất, lão phu khuyên ngươi một câu, cừu hận nên giải không nên kết. Ngươi bẩm sinh là thần, tuyệt đối đừng để oán hận lôi vào ma đạo."

Nhập ma càng tốt, Thái Nhất còn cầu mà không được. Cứ như thế này bao nhiêu công đức kim quang sẽ bị tiêu tán. Rơi vào sân hận sẽ triệt để ma hóa.

Kim Ô vẫy cánh hỏa diễm ngập trời.

Keng! Keng! Keng.

Hồng Quân: "Kim Ô ngươi còn muốn gì nữa? Nhanh thu lại Kim chung!!"

Hỗn Độn Chung lở lửng trên đỉnh đầu Thái Nhất, khí tức Thái Dương chân hỏa càng thêm bành trướng, âm thanh uy hùng như quân vương giáng thế từ tam thập tam thiên.

Kim Ô:

"Đương nhiên hủy Bất Chu sơn. Thi thể chín tiểu chất nhi của ta ở nơi đây vĩnh viễn nằm xuống. Một mạng sâu kiến của Hậu Nghệ đủ đền sao?"

Mạch núi bị động, ngay lập tức ba luồng khí lực cường giả rất nhanh tìm tới Bất Chu sơn, Kim ô khoảng khắc nhìn thấy ba kẻ kia lại không biết bày ra bộ mặt nào. Thế mà lại là ba vị tổ Vu Xa Bỉ Thi, Chúc Dung, Cộng Công.

"Tiên thiên chí bảo Hỗn Độn chung." - Chúc Dung sửng người. Xuất hiện ở chỗ Bất Chu Sơn của bọn họ lại là cừu nhân Đông Hoàng Thái Nhất. Xa Bỉ Thi vừa mừng vừa lo, đúng như đã nghe từ chỗ Chúc Cửu Âm. Đông Hoàng Thái Nhất đã trùng sinh, không ngờ đến lại gặp nhanh như thế.

Xa Bỉ Thi:

"Thái Nhất! Bất Chu sơn là địa bàn của Vu tộc. Ngươi lại đến phóng hỏa."

"Vu tổ đáng kiếp, ta không tìm ngươi? Lại trực tiếp đến. Đền mạng cho ca ca cùng tẩu tẩu ta." - Kim Ô trở mình phun ra Thái dương chân hỏa.

Keng! Keng! Keng.

Đông Hoàng chung rung lắc liên hồi. Nhật nguyệt tinh thần vờn quanh pháp bảo, ngũ đại nguyên tố bên cạnh cùng phóng ra năng lượng cực đại hướng thẳng đến chỗ ba vị tổ vu.

Thông qua Đông Hoàng chung, Thái Nhất thi triển bản thể, vạn tộc hồng hoang ẩn hiện phía sau.

Kim Ô nguyên thần mỏng manh tựa sương khói không phát huy hết thực lực của tiên thiên chí bảo, công kích chỉ có vài phần phát huy. Không thể so sánh lúc trước mỗi lần chuông vang lên chấn động trời đất, thiên đạo chi uy tạo hóa vô cùng.

Bên này ba vị tổ Vu cũng hợp lại thần lực triển ra kết giới hộ thân. Kim Ô thổi thái dương chân hỏa liên tục, mặc kệ những sinh linh xung quanh, trong mắt Thái Nhất chỉ muốn mang ba vị tổ vu phanh thành trăm mảnh.

Cứ thủ hoài cũng không phải cách hay Cộng Công nhìn chằm chằm vào Chúc Dung. Hai người bọn họ tạm thời gạt đi suy nghĩ đối địch cùng nhau phối hợp đánh lại. Thủy hỏa chi lực xoắn vào nhau công hãm Kim Ô.

Nói về Đông Hoàng chung phương diện phòng thủ trong chư thiên vạn giới không ai phá nổi, nó hấp thụ toàn bộ công kích cho chủ nhân, lớp bảo hộ bất di bất dịch là một trong những thủ đoạn lợi hại của Thái Nhất.

Tuy vậy nó cũng chỉ giúp hắn trụ được một khoảng thời gian nhất định, linh khí Thái Nhất vừa thi triển Đông Hoàng Chung vừa kéo thiên tượng lại còn chống lại ba vị tổ vu sẽ duy trì không quá một ném nhang.

Kim Ô nhìn lên bầu trời tung cánh quạt đến Thái dương chân hỏa bùng lên mạnh hơn.

Nhớ lại những lần chạm trán trong quá khứ, Chúc Dung hối thúc Xa Bỉ thi kéo gió che vòng sáng nhật quang chiếu xuống nhân gian của mặt trời để cắt đứt nguồn linh khí từ Thái Dương tinh bồi vào người Thái Nhất.

Tam túc kim ô là nguyên khí của mặt trời thai nghén ra. Cắt đứt liên kết với mặt trời thì tuyệt nhiên linh lực có hạn từ một nguyên thần không thể trụ lâu.

"Xa Bỉ Thi mau kéo gió che khuất mặt trời, hắn đang mượn sức mạnh của thiên đạo."

Chúc Dung đắc ý: "Con chim nhỏ kia, có gan đừng dùng Hỗn Độn chung. Ông đây đánh tay đôi với ngươi."

Keng!!

Hỗn Độn chung rời khỏi đỉnh đầu Đông Hoàng Thái Nhất lao thẳng đến chỗ ba vị tổ vu rồi bắt đầu tự phóng to ra đè xuống toang nghiền nát bọn họ. Cả ba cùng nhau chống đỡ phản lại sức nặng muôn vạn của Tiên Thiên chí bảo.

Mặt đất dưới chân lún xuống một khoảng. Thái Dương chân hỏa phía trên liên tục bồi vào, từng chiếc lông trên người Kim Ô rơi vãi đầy đất. Không còn linh khí Thái Nhất rút luôn nguyên thần chi mệnh ra chơi với ba tổ Vu.

Cộng Công nhìn dị tượng Kim Ô rụng từng chiếc lông vàng nằm la liệt trên đất, hắn đây là muốn một lần nữa cùng Tổ vu tự bạo hay sao? Chết một mình Thái Nhất thì thôi đi, huynh đệ bọn họ khó khăn lắm mới sống lại. Tuyệt đối không thể thân vẫn lần nữa.

Cộng Công:

"Thái Nhất tiểu nhi, Vu - Yêu năm đó kết cục đã định. Ngươi không cam tâm thì chết một mình đi. Tổ Vu bọn ta huynh đệ ngày tháng còn dài không rãnh chơi với ngươi."

Không chút do dự Thái Nhất tiếp tục rót vào nguyên thần chân khí tế Hỗn Độn chung. Kim sắc tinh huyết chảy ra từ mũi, tai. Hồng Quân nhìn thấy vô cùng sốt ruột rất muốn ra tay ngăn cản lại tuy nhiên lại do dự thu về.

Đạo tổ thân phận không cho phép. Muốn giúp chỉ có thể giúp hắn che khuất tầm nhìn của Tứ Đại thần cung, tránh kéo thêm người đến gây chuyện.

"Thiên địa chi uy, Ta là thiên đế!"

Tam Túc Kim Ô vỗ cánh rống lên, Đông Hoàng chung ngũ đại nguyên tố cuốn lấy đất đá địa hình, bao nhiêu sinh mệnh phạm vi Bất Chu sơn bị cuốn sạch vào biển lửa, hết thảy đều tan vào Thái Dương chân hỏa nhấn chìm bên trong.

Bất Chu sơn không chịu nổi sụp đổ xuống một lần nữa, động đất rung chuyển cả dãy núi lớn, tâm lửa xuất hiện một hỏa nhân khổng lồ đầu đội mũ ngọc, tay cầm thiên thư bao phủ thế trận đánh xuống ba vị tổ Vu.

Một Đông Hoàng chung vạn trượng đè nặng bên trên đã khó chống đỡ, bây giờ lại thêm thiên uy của Đế Tuấn, khó chồng chất khó.

Hồng Quân nhìn thấy hỏa lực ngưng tụ hình thái Đế Tuấn thì không được vui, ông ta khẩy nhẹ ngón tay, thủy hỏa chi lựa của Cộng Công cùng Chúc Dung mạnh lên gấp bộ.

Nhận thấy trợ lực từ lão tổ, hỏa thần cùng thủy thần được tiếp thêm sức mạnh, thủy hỏa lực pháp hóa hình thành một cây búa lớn, bổ vỡ vụn hóa thân Đế Tuấn không để lại một chút khí tức nào.

Chống đỡ đánh tan hỏa nhân kia sức lực của Cộng Cộng cùng Chúc Dung đã kiệt quệ. Xa Bỉ Thi hốt hoảng nghĩ đến kết cục lại như kiếp trước bị Đông Hoàng chung đè nát thân thể.

Lần đó năm vị tổ vu hi sinh dùng thân thể quấn chặt kìm hãm tách Đông Hoàng Chung ra khỏi Thái Nhất mới có thể giết được hắn.

"Thái Nhất! Là ta giết Đế Tuấn. Ngươi cứ nghiền nát ta đi này, không được động vào huynh đệ ta." - Xa Bỉ Thi cuồng bạo khuếch tán thần thông, sức ép từ gió bóp chặt cơ thể Kim Ô.

Thực ra Thái Nhất cũng đã dồn toàn lực vào thiên đế chi uy vừa rồi nên tuyệt nhiên không thể chống cự lại phong lực của Xa Bỉ thi, cơ thể không sao vùng vẫy.

Xa Bỉ Thi ngó thấy Kim Ô bản thể cùng thái Dương chân hỏa quanh người tan biến, lông mao rơi đầy đất, đồng thời Thái Nhất cũng hóa lại hình người dùng đôi mắt màu vàng giận dữ đầy sát tâm hướng đến.

"Bóp chết hắn đi Xa Bỉ Thi." - Chúc Dung kích động định lao đến.

"Hắn không giết được! Nếu hắn chết khí vận của thiên địa cũng tẩn tán theo. Ta chỉ nói thế các ngươi liệu mà hành sự." - Hồng Quân biến mất.

Xa Bỉ Thi hủy đi pháp lực, Thái Nhất rơi xuống đất. Đông Hoàng chung trên đầu bọn họ cũng hóa nhỏ rơi xuống bên cạnh hắn một cách vô hại. Đúng như Hồng Quân nói hắn nằm gục dưới đất.

Trong đầu hắn liên tục truyền đến những loại âm thanh ầm ĩ. Hai mắt Đông Hoàng mệt đến độ không mở nổi nữa. Chỉ kịp thì thầm lên mấy câu rồi từ từ khép mắt lại, để khởi động ra uy lực vừa rồi của Đông Hoàng chung và thiên đế chi uy đã dùng hết toàn bộ lượng linh khí hấp thụ được trong mấy năm nay.

Thái Nhất nhìn lên trước mặt một mảng mơ hồ, cứ như vậy thân vẫn lần nữa cũng tốt!

Tiếc nuối duy nhất.

Thường Hi muội muội. Đáng tiếc hai lần thập tử nhất sinh đều không nhìn thấy nhau.

Ba vị tổ vu thực ra đến để tìm bắt nhân tộc ăn để dưỡng nguyên thần, tình cờ phát hiện Đông Hoàng chung ở đây khởi động, hiện tại ngơ ngác nhìn nhau không biết nên làm gì.

Cộng Công: "Vậy mà ngất rồi? Vô dụng. Hồng quân đã nói thế vẫn là không cho chúng ta giết hắn."

Chúc Dung kéo Xa Bỉ Thi bỏ đi: "Vứt hắn lại đây ở đây ổn không. Tỉnh dậy có khi phát điên phóng hỏa. Nếu không có lời Hồng Quân trực tiếp mang làm món Kim Ô nướng."

Xa Bỉ Thi: "Hay ta xách về cho Chúc Cửu Âm?"

Chúc Dung: "Ta không thích kế hoạch vớ vẩn đó. Cứ mặc hắn."

Xa Bỉ Thi: Vừa rồi ta ra tay mạnh như thế. Chắc không có chuyện gì chứ?

"Đông hoàng điện hạ, người đang ở đâu? Mau lên tiếng đi." - "Đông hoàng điện hạ." - tiếng gọi của Mục Chước vang vọng trong không gian khói lửa mù mịt.

Chúc Dung: "Đấy! Nghe thấy không? Có người tìm hắn, giao chỗ này cho chúng. Đi thôi."

Đều không ngờ là sau vụ cháy diện rộng do Thái Dương chân hỏa gây ra khói lửa khắp nơi che phủ tầm nhìn, Mục Chước cùng Vô Tà lại đi hướng khác nên không nhìn thấy Thái Nhất.

Mấy canh giờ sau, các vị tổ Vu tìm không tìm thấy nhân tộc tiên tu để hồn dưỡng, chỉ là nhân tộc thường không có tác dụng nhiều nên bọn họ cũng không nỡ xuống tay. Cả ba đi xuống núi lại nhìn thấy Mục Chước cùng Vô Tà thất thiểu đi hướng ngược lại để tìm lần nữa.

Vô Tà, Xa Bỉ Thi, Chúc Dung Cộng Công đều nhìn ra nguyên thần của đối phương nên chỉ cảnh giác né tránh ở một khoảng cách nhất định.

Đột nhiên Mục Chước nhìn thấy họ liền hỏi: "Ba vị cho hỏi có nhìn thấy một nam nhân cao hơn ta một cái đầu, đặc biệt tóc của y vàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời."

Chúc Dung buộc miệng hỏi:

"Từ nãy giờ các ngươi vẫn không tìm ra Thái Nhất à? Vừa rồi ở khoảng cách gần như vậy ta tưởng phải thấy rồi chứ?"

Mục Chước: "Các vị biết Thái Nhất điện hạ sao? Làm ơn chỉ chỗ cho bọn ta với."

Thế là cả năm người bọn họ đến chỗ Thái Nhất nhưng chỉ còn Đông Hoàng chung nhỏ xíu nằm lẫn trong vũng máu ở đó, người thì không thấy đâu cả.

Mục Chước phát hoảng: "Chết rồi! Đông Hoàng chung ở đây còn Đông Hoàng điện hạ lại không thấy đâu có khi nào bị thú rừng kéo đi đâu không?"

Xa Bỉ Thi: "Không có chuyện đó, thú vật ở Bất Chu Sơn đến gần sẽ bị uy áp yêu hoàng hù chết."

Bọn họ phán đoán Đông Hoàng chung tiên thiên chí bảo bị bỏ lại. Người tu luyện quan sát bằng mắt là phát hiện được hào quang pháp bảo, mà nó thì bị bỏ lại ở đây có lẽ được người phàm đưa đi rồi.

Cộng Công chia sẻ rằng Bất Chu Sơn này của bọn họ quả là có một thôn làng của người phàm ở dưới chân núi, nhưng mà chỗ đó toàn thổ phỉ và sơn tặc.

Bốn người kia càng nghĩ càng thấy không ổn, thổ phỉ, sơn tặc chỉ bắt phụ nữ và trẻ con. Bắt đàn ông làm gì chứ? Không lẽ muốn Đông Hoàng nhập bọn cùng đi cướp bóc.

"Có khi nào bọn chúng nhìn trúng Thái Nhất điện hạ không?" - Mục Chước hỏi.

Nghe vậy Xa Bỉ Thi cũng tỏ ra lo lắng: "Cũng có thể lắm. Nơi này hiếm có nữ nhân."

Chúc Dung nhìn Xa Bỉ Thi như kẻ ngốc, mấy tên này đang nói gì y nghe không hiểu. Không có nữ nhân thì liên quan gì Đông Hoàng Thái Nhất một thân nam nhân. Đầu óc tổ Vu trước giờ đơn thuần như vậy.

Nhìn bọn họ bàn tán đến phát ngốc.

Tam Túc Kim Ô sinh ra từ nguyên khí của mặt trời, đứng đầu hồng hoang vạn tộc trừ thực lực ra còn có ngoại hình vượt trội. Thái dương tinh thọ thai rất lâu mới sinh ra được hai tiểu kim điểu, khắp người kim sắc, sáng chói muôn phần.

Dưới cái nhìn của thánh nhân, phàm là cỏ cây sinh vật, chim chóc động vật tu hành đều là súc sinh hèn hạ, Thái Nhất Đế Tuấn cũng vì lẽ đó bị gán mác yêu tộc.

Kì thực dáng vẻ cùng xuất thân với các loài khác một trời một vực. Gọi bọn họ là Hồng hoang đệ nhất mỹ nam tử cũng không ngoa.



Chúc Dung thấy hai huynh đệ của mình không đứng về phía hắn, liền cáu bẩn muốn lôi họ về ma giới.

"Liên quan gì chúng ta đâu."

Cộng Công:

"Chúc Dung ngươi còn miếng lương tâm nào không? Từ đầu đến cuối đều là ngươi xúi bọn ta bỏ mặc hắn nằm đó đấy."

Chúc Dung liền nổi nóng:

"Mấy tên sơn tặc đó là đàn ông, giữa mấy tên đàn ông có thể làm ra loại chuyện gì được đâu? Các ngươi dở người?"

Cả bốn người họ nhìn chằm chằm vào hỏa thần Chúc Dung, Xa Bỉ Thi có chỗ khó nói chỉ nhìn và nhìn.

Cộng Công: "Chúc Dung, ngươi không biết đàn ông có thể dùng cửa sau à?"

Chúc Dung:

"Có cả loại chuyện này?!!???"

Hai vị tổ Vu phá lên cười, uổng cho vị huynh đệ này của bọn họ sống đến mấy chục vạn tuổi, đến loại chuyện này cũng không biết.

Chúc Dung cả thẹn liếc qua Cộng Công mà kiếm chuyện.:

"Ta quả thật không biết mà. Nhưng so pháp lực thì ta vẫn hơn ngươi."

Nghe đối phượng lại nhắc chuyện cũ, Cộng Công sôi máu tranh cãi. Cái chuyện cả hai đánh nhau hắn bị thua tức giận đụng sập Bất Chu sơn này hình như ngày nào Chúc Dung cũng nhai lại.

"Im miệng, lần đó thua do ta bị trọng thương nặng hơn ở Vu Yêu đại chiến nên tên ngốc như ngươi mới thắng thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.