Đến bây giờ Trần Duệ mới hiểu được, Samuel sở dĩ "lỗ
mãng" hành thích Garfield là vì có liên quan trược tiếp đến hoàng tử
"Arthur" hắn. Nếu như Samuel không nhận hắn làm chủ thì tự nhiên sẽ
không ra tay với Garfield vào thời điểm quan trọng này.
"Đi theo ta, chúng ta rời khỏi nơi này." Trần Duệ thầm cười khổ, liếc
mắt nhìn chung quanh một cái. "Long cốc có một tên nhóc gọi là Andrew
vẫn đang lo lắng cho sự an toàn của ngươi. Ta từ miệng hắn mới biết
Kemplott gia tộc xảy ra chuyện. Ta có thể giả mạo trưởng lão long tộc ra tay cứu ngươi, Rex đại đế cũng không có cách nào truy cứu quá nhiều,
chỉ có thể bỏ mặc."
"Lần này chỉ sợ đành cô phụ ý tốt của điện hạ..." Samuel chậm rãi lắc
đầu. "Chuyện của Garfield liên quan tới mặt mũi hoàng thất, hơn nữa gia
tộc Kemplott hiện tại cũng đang nằm trong khốn cảnh, nếu như ta tự ý rời đi, Kemplott gia tộc hoàn toàn xong!"
"Nhưng ở lại đây quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể đánh giá thấp sự ngoan độc của Garfield."
"Điện hạ không cần lo lắng, đây cũng là một loại ma luyện. Một tháng nữa là thương mậu hội sẽ diễn ra, đây hẳn vẫn là thời gian an toàn. Thực ra đoạn thời gian này ta đã có một chút đột phá, cũng là nhờ tu hành
Nghịch Cốt chi thuật do lão sư truyền thụ. Đau đớn của thân thể là để
'rèn luyện' của linh hồn, tin tưởng không bao lâu nữa ta sẽ đột phá
thánh cấp. Nếu như có thể đột phá... trở thành một long kỵ sĩ thánh cấp, tin rằng bệ hạ sẽ coi trọng thêm mấy phần, chí ít việc bảo toàn tính
mạng cá nhân không còn vấn đề!"
Trần Duệ biết Samuel nói thật nhưng nếu trực tiếp rời đi thì thật không
thỏa đáng. Hắn trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói: "Một thời gian trước
ta ở Long cốc đánh bại hai vị trưởng lão cấp bán thần Gro Elias và
Stanwell!"
Samuel không tin nổi vào tai mình: siêu giai cường giả cấp bán thần!
Không ngờ lại bị điện hạ đánh bại! Nhớ lần trước ở đảo Bạo Phong, điện
hạ chỉ có thể đối kháng với cường giả quốc độ hóa.
"Như vậy, ngươi còn trung tâm hay không? Ngươi còn có quyết tâm và lòng tin trở thành tùy tùng của ta hay không?"
Câu nói này khiến Samuel chấn động, cả cơ thể kích động đến phát run. Hắn dùng hết lực lượng toàn thân để hét lên: "Có!"
"Rất tốt, Samuel Kemplott, ngươi có nguyện ý trở thành trùy tùng của
Arthur Roland... cũng chính là 'Trần Duệ' ta hay không? Cho dù ta có là
hoàng tử, cho dù ta có lực lượng hay không, ngươi cũng không thể từ bỏ!"
Nhìn đoàn quang mang khế ước trước mắt, Samuel cố gượng thân thể đầy
thương tích, quỳ một chân xuống. "Điện hạ, chủ thượng của ta, có thể
theo đuổi bước chân của ngài là vinh hạnh cả cuộc đời này!"
"Tốt, hãy nhận lấy thứ này, không cần kinh ngạc cũng không cần hỏi cái gì!"
Sau khi hoàn thành khế ước chính phụ, Trần Duệ lập tức thông qua tinh
thần liên tiếp tiến hành "tinh cấp cường hóa" với Samuel, sau đó hòa tan một khối mảnh vụn pháp tắc vào thể nội của hắn.
Samuel cảm thụ lực lượng trong cơ thể bị phong ấn nhưng đồng thời với
nó, một loại lực lượng cường đại khó nói thành lời không ngừng được áp
súc vào thể nội. Thứ lực lượng này tiến hành tôi luyện từng điểm một với linh hồn. Samuel cảm thấy bản thân mình đang bị bọc trong một cái kén,
chỉ cần phá kén trọng sinh, hắn tất được thoát thai hoán cốt, thực lực
đạt tới độ cao chưa từng có.
"Trong vòng một tháng, lực lượng của ngươi sẽ chậm rãi khôi phục. Loại
khôi phục này sẽ một quá trình tích lũy cơ sở và tẩy luyện hoàn toàn
mới. Ngươi nhất định phải tập trung cảm ngộ. Vì thời gian có hạn cho nên có một số bước trong đó đã bị ta lược bớt, hiệu quả có khả năng bị giảm đi. Nhưng mà cái bị giảm mất kia vẫn có thể bù đắp, tương lai ta sẽ ban cho ngươi một loại 'tinh vị'..."
"Lược bớt" mà Trần Duệ nói là việc đưa mảnh vụn pháp tắc vào luôn lúc
này. Hắn muốn Samuel vừa lĩnh ngộ tinh cấp cường hóa vừa hấp thu mảnh
vụn, làm thế quả thật có chút vội vàng. Nhưng mà trong tay Trần Duệ đâu
chỉ có một khối mảnh vụn pháp tắc, đợi Samuel đạt tới thánh cấp (ma đế
cấp) vẫn còn có thể hấp thu tiếp.
Nhìn vẻ mặt kinh dị của Samuel, Trần Duệ khẽ cười nói: "Tùy tùng của
ta... thánh cấp vẫn là chưa đủ. Thực ra, ở trước mặt cường giả chân
chính, thánh cấp chỉ là thứ nhỏ bé không đáng kể. Mục tiêu ta cho ngươi
là siêu giai. Đến lúc đó, ngươi sẽ phát hiện ra, đây mới chỉ là bắt
đầu."
"Tuân mệnh, chủ thượng." Samuel đè nén sự kích động và kinh ngạc trong lòng, không hỏi gì nhiều.
"Ta có việc khẩn cấp, cần rời khỏi Hierro Mogadishu ngay. Nếu một tháng
sau thương mậu hội mới mở thì chắc hẳn ngươi còn an toàn được một tháng
nữa. Ta sẽ để cho long tộc ở ngoài kia tận lực bảo vệ ngươi. Đợi một
tháng sau, ta sẽ trở về... Đến lúc đó, ta sẽ tìm cách trợ giúp ngươi và
gia tộc Kemplott thoát khỏi nguy cơ. Ai đánh gãy tay chân hoặc dùng tư
hình với ngươi, ngươi đều phải đánh lại hết!"
"Chủ thượng, chẳng lẽ ngài muốn..." Hai mắt Samuel cháy rực lên. Tam
điện tử vẫn luôn mất tích nay rốt cục cũng quay về đế quốc sao?
Cho dù lấy thân phận luyện kim tông sư hay siêu giai cường giả cấp bán
thần thì cũng đủ chấn động cả Long Hoàng đế quốc. Đám người Garfield ở
trước mặt chủ thượng chẳng qua chỉ là mấy con kiến hôi bé nhỏ không đáng kể.
Trần Duệ nhíu mày: "Không nên đoán mò! Việc hiện tại ngươi cần làm là
nắm chặt thời gian lĩnh ngộ, tránh phân tâm. Ta nhắc ngươi một câu, nếu
như đến lúc đó ngươi còn chưa đạt tới thánh cấp, thì ta vĩnh viễn sẽ
tước bỏ tư cách trở thành tùy tùng của ngươi!"
"Vâng!" Samuel giật mình, vội vàng thu liễm tâm tư.
Trần Duệ không ở lại lâu, dặn dò Samuel mấy câu rồi rời khỏi nhà giam.
Hồng long ở ngoài thấy "trưởng lão đại nhân" đi ra, vội vàng tiến tới cung kính cúi người: "Trưởng lão đại nhân!"
"Trong vòng một tháng này, ta không hy vọng có bất cứ người nào quấy
nhiễu hắn, hiểu chưa?" Lời của Trần Duệ ẩn chứa một tia lực lượng Tà
đồng. Dever Yarrow cảm thấy linh hồn mình chấn động, ngấm ngầm kinh hãi, vội vàng lĩnh mệnh.
"Dever Yarrow, thứ này là cực phẩm mỹ tửu ta thưởng cho ngươi, trân quý
vô cùng. Ngươi hãy chậm rãi mà hưởng dụng." Trần Duệ ném cho hồng long
một bình rượu vàng. "Thuận tiện nói cho ngươi một việc, lần này trong
đại hội trưởng lão, Meiliya đại nhân được sự ủng hộ nhất trí của Long
Hoàng và các trưởng lão, tiếp tục liên nhiệm chức vị đại trưởng lão.
Long Hoàng còn lấy Long thần khởi thệ, chỉ cần một ngày ngài còn tại vị, Meiliya đại nhân vĩnh viễn là lãnh tụ của hội trưởng lão, là kẻ chỉ dẫn của Long tộc."
Hồng long kinh ngạc, trên khuôn mặt xuất hiện niềm vui mừng. Hắn là hậu
bối từng tiếp nhận chỉ điểm của Meiliya, cũng tính là một người thuộc
phe phái của đại trưởng lão. Hiện tại nghe được chuyện mừng thế này, hắn tất nhiên là hớn hở. Chẳng qua, vị trưởng lão không biết tên này cũng
quá keo kiệt rồi. Chỉ một bình rượu nhỏ thế này, gì mà cực phẩm mỹ tửu
trân quý vô bì?
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng hồng long không dám nói ra miệng, chỉ liên thanh cảm ơn.
"Đến khi nào ngươi trở về Long đảo, ngươi có thể trực tiếp tới ngọn Thải Hồng tìm đại trưởng lão Meiliya nhận phần thưởng... hoặc có thể là
trừng phạt! Hiểu chưa?"
Hồng long đã hiểu, ý của trưởng lão đại nhân là có thưởng có phạt. Nếu
một tháng tới này có người quấy nhiễu Samuel thì hắn phải chịu phạt. Xem ra cho dù thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ này cho thật
tốt.
Đúng rồi... vị trưởng lão này không ngờ có quan hệ với đại trưởng lão
Meiliya, xem ra nhất định là một tiền bối bế quan ẩn cư lâu năm.
Đợi khi "trưởng lão đại nhân" rời đi, Dever Yarrow mở bình rượu ra, ngửi ngửi một chút, tròng mắt đột nhiên sáng rực lên. Hắn chưa từng ngửi
thấy mùi rượu nào nồng nặc thế này.
Nếm thử một ngụm, Dever Yarrow say mê lập tức tán dương trưởng lão đại
nhân là một người tốt. Long thần ở trên! Quả thật là một bình cực phẩm
mỹ tửu trân quý vô cùng!
Sau khi rời khỏi Lôi ngục, Trần Duệ trực tiếp trở về lữ quán. Ngày thứ hai, hắn ngồi xe ngựa đi về phía thành Long Dực.
Thành Long Dực là một trọng địa quân sư, hoặc có thể nói mỗi một thành
thị có điểm truyền tống giáo hội Quang Minh đều có đại lượng quân đoàn
đồn trú. Mục đích của việc này tất nhiên là để bảo vệ thành thị và giáo
hội khỏi sự tấn công của dị giáo đồ. Đương nhiên, trong đó còn có một
chút nguyên nhân không tiện nói.
Trần Duệ ngây người ở thành Long Dực hai ngày, ngụy trang thành tín đồ
trung thành tới Quang Minh điện cầu khấn. Trong quá trình này, hắn cũng
làm quen được với một vài tín đồ đi vào Thánh Sơn triều thánh.
Trước thời điểm mở truyền tống, trong điện Quang Minh có tụ tập một
lượng lớn tín đồ, trừ người bản địa Long Dực thành ra còn có rất nhiều
tín giả chạy tới hành hương.
Lúc này, Trần Duệ đã "thay" một vị tín đồ râu rậm tiến vào Quang Minh
điện, giành được huy chương Kiền Tín để tiến vào cửa truyền thống.
Lần trước vì khảo hạch thánh kỵ sĩ và phong bế Thánh Sơn mà cửa truyền
tống tại Long Nha thành chỉ đi một chiều. Lần này, cửa truyền tống Long
Nha thành là hai chiều, có nghĩa là có thể tự do đi về.
Trần Duệ theo các tín đồ khác, cùng đi về phía cửa truyền tống chuyên dụng của điện Quang Minh.
Chiếc huy chương Kiền Tín kia tương đương với vật nghiệm chứng thân phận của môn đồ, giá trị không nhỏ, bình thường những tín đồ kia phải quyên
góp không ít tiền mới có thể có được. Huy chương dung hợp một ít máu
tươi của tín đồ để làm "chìa khóa" chứng minh thân phận. Nhưng thứ này
đặt trước chế khí tông sư như Trần Duệ thì chẳng có gì là khó khăn cả,
muốn phá giải rất dễ. Trần Duệ mang theo huy chương Kiền Tín, thành công thông qua thủ tục nghiệm chứng, tiến vào cửa truyền tống.
Sau một hồi vặn vẹo, Trần Duệ và các tín đồ khác nhìn thấy cảnh vật trước mắt đã biến đổi. Họ đã tới nơi cần đến.
Đám người Trần Duệ đang đứng trên một bình đài lớn như một quảng trường
nhỏ, chung quanh có từng đội Quang Minh kỵ sĩ thủ hộ. Những "quảng
trường" như vậy còn có tới mấy cái, cũng đang xuất hiện rất nhiều tín đồ truyền tống tới.
Phía trước là dãy núi trùng điệp, đại đa số đều là đá màu trắng, cho nên được xưng là Bạch nhai. Trong dãy núi có một ngọn núi lớn, đỉnh núi
nguy nga chọc thẳng vào mây trời, trông như hạc giữa bầy gà, khiến người ta chú ý.
Mục đích của chuyến đi lần này chính là Quang Minh Thánh Sơn.
Các tín đồ chung quanh hoặc là kích động hoặc là thành kính, dồn dập quỳ xuống, thậm chí có không ít kẻ cứ đi một bước là quỳ một cái.
Đây là lần thứ hai Trần Duệ tới Quang Minh Thánh Sơn, nơi này còn cách
Thánh Quang thành dưới chân Thánh Sơn một khoảng khá xa, cho dù cưỡi
ngựa cũng phải mất nửa ngày. Những tín đồ kia không ngờ lại một bước một quỳ, không biết lúc nào mới tới nơi.
Trần Duệ vì không muốn bị hoài nghi cho nên cũng học theo một ít tín đồ, đi vài bước liền khom người nhắm mắt cầu khấn, nhưng mà tại lúc hắn cúi thấp đầu bỗng dưng phát hiện ra điều dị thường.
Điều dị thường này xuất hiện ở trên cổ hắn.
Trên cổ hắn có một cái vòng đang xuyên qua một chiếc nhẫn, nó đang tỏa
ra sắc trạch nồng nặc. Từ khi đi đến thế giới trên mặt đất, đây là lần
đầu tiên nó phát ra tín điệu nồng nặc thế này.
Điều này có nghĩa là Tiffany đang ở ngay trong Bạch nhai!