Ma Giới Đích Nữ Tế

Chương 96: Chương 96: Đáng sợ! Cực quang đạn bị cắt như dưa hấu.






“U Linh Long là do ngươi làm ra à?”

Người đó một bên chỉ lo uống rượu, một bên ngữ xuất kinh người:

“Mạng của hai ác ma cấp cao giai cũng hủy trong tay ngươi, à không, còn thêm một con chó nữa.”

Trần Duệ trầm mặc, tên gia hỏa này không những tốc độ kinh người, tư duy cũng rất nhanh. Sự kiện U Linh Long xảy ra khi hắn và Athena đến mỏ quặng ngày đầu tiên, nếu tình báo của đối phương nắm rõ mọi chuyện, sẽ ngay lập tức hoài nghi đến điều này.

Vấn đề ở đây là thực lực của tên “Lười biếng” vương tộc quá dọa người, có thể chạy thoát khỏi tay hắn đã rất may mắn rồi, chắc chắn không thể đánh lại.

“Không trả lời là đã chấp nhận rồi! Tuy ta cảm thấy ngươi dường như không giống như một tà pháp sư biến dị, nhưng có thể sử dụng một con rồng đã tử vong, năng lực rất đáng khen ngợi.”

Người đó tấm tắc tán thưởng, bỗng nhiên đổi giọng:

“Nhưng, cự long nhất tộc đều là bọn gia hỏa cứ tự cho mình là đúng. Dù là long tộc đang tọa lạc trong Ma giới, động một tí lại lôi cái gọi là tôn nghiêm của long tộc ra treo bên miệng. Chỉ cần tuyên truyền khắp nơi là chỗ này có một tên lợi dụng tà phép điều khiển hài cốt của cự long đi sinh sự, e rằng sẽ có rất nhiều cự long đích thân đến núi Tây Lang “tiếp đãi” ngươi a.”

Mồ hôi lạnh của Trần Duệ tuôn ra. Xem ra hắn đã đánh giá thấp độ âm hiểm của gã này rồi, tuyệt đối tương đương với thực lực của hắn.

“Vốn ngươi giết sạch bọn đạo tặc ta cũng không xen vào, chỉ là bổn đại gia không thích mấy tên gia hỏa giả thần giả quỷ. Với lại, ngươi quấy rầy sự nghỉ ngơi của ta, nên ta quyết định dạy dỗ ngươi một trận nhớ đời.”

Dạy dỗ em gái ngươi a! Trần Duệ lặng lẽ chửi một câu. Gã này chắc đang nghỉ ngơi ở sườn núi hoặc dưới chân núi, rõ ràng tự chạy lên đây kiếm chuyện mà.

“Từ từ đã!”

Óc Trần Duệ lóe lên, chợt nghĩ ra một biện pháp giải quyết tạm thời:

“Không phải ngươi thích đánh cuộc sao? Có gan đánh cuộc một lần không?”

“Muốn ta tha cho ngươi một mạng? Mấy loại quỷ kế vặt vãnh này đừng lấy ra bêu xấu.”

Người này tuy nói vậy, ánh mắt lại sáng lên:

“Nói trước xem đánh cuộc thế nào?”

“Đánh cược xem hôm nay ta có thể chạy thoát khỏi tay ngươi được không.”

Miệng Trần Duệ vừa nói, tâm niệm ra lệnh cho DiuDiu chạy trước, sau đó gặp lại ở sở quáng vụ.

Người đó cho rằng đối phương sẽ đánh cược bằng mấy chuyện vớ vẩn ít đề phòng để đổi lấy tính mạng, nào ngờ lại là cược chuyện này, liền cảm thấy có hứng thú:

“Dùng gì để đánh cược?”

“Rất đơn giản!”

Trần Duệ lộ ra tiếng cười khàn khàn:

“Giữ bí mật chuyện tối hôm nay.”

Người đó sững sờ, lại cười:

“Được, dù sao đạo tặc đoàn cũng không có quan hệ gì tới ta. Có điều, nếu ngươi thua, mạng của ngươi sẽ thuộc về ta.”

“Không thành vấn đề! Có điều ta có thể tin vào uy tín của ngươi hay không?”

Trần Duệ cố tình nói một câu.

“Lennon đại thiếu gia ta thiếu tiền thiếu nữ nhân, nhưng không hề thiếu uy tín.”

Người đó hừ lạnh:

“Hơn nữa ngươi chỉ có thể tin tưởng ta, không có lựa chọn khác đâu.”

“Thật ra ngươi đoán đúng, ta quả thật không phải tà pháp sư. Ta còn có hai loại năng lực. Nếu ngươi tự tin ta có thể cho ngươi nhìn một chút...”

Trần Duệ vừa dứt lời đã tung người lên không. Hai tay hắn nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, chém xuống đầu Lennon.

Dưới Phá Nguyên Đao, thân ảnh của Lennon bỗng nhiên tách thành hai mảnh. Trần Duệ cũng không cảm thấy vui mừng, vội vàng quay đầu lại. Quả nhiên như giải tích nhãn sở liệu, thân ảnh đối phương đã xuất hiện ở sau lưng, vừa rồi chỉ là tàn ảnh do tốc độ cao lưu lại mà thôi.

Đều là tàn ảnh, ám tinh linh Jess so với vị Lennon này chỉ là trò con nít.

“Có thể chém được cả tàn ảnh...”

Giọng nói của Lennon lộ ra vẻ kinh ngạc:

“Kỹ xảo công kích rất tốt, tiếc là lực lượng hơi yếu. Nếu thực lực của ngươi có thể tăng lên một cảnh giới, ta sẽ rất hứng thú đấu một trận với ngươi.”

“Ta có thể đảm bảo, ngươi sẽ có cơ hội này... Trước hết hãy dùng thân thể của ngươi cảm thụ một chút đã.”

Miệng Trần Duệ nói nhưng tay hắn không hề ngừng, Phá Nguyên Đao tiếp tục chém xuống. Giờ này chẳng biết DiuDiu đã biến trở thành thứ gì, lặng lẽ chuồn mất lâu rồi.

Lennon dường như phát hiện ra hướng đi của DiuDiu, nhưng không để ý. Ánh mắt hắn sáng rực nhìn vào Phá Nguyên Đao của Trần Duệ, bình rượu đã biến mất, hai tay hợp lại nhanh như tia chớp, lấy cứng đối cứng kẹp lấy Phá Nguyên Đao, giống như tay không tiếp đao trong tiểu thuyết võ hiệp ở kiếp trước của Trần Duệ.

Nhưng ảo diệu của Phá Nguyên Đao không hề đơn giản như thế. Sau khi Trần Duệ trải qua nộ hải tu hành, vận dụng tinh lực càng lúc càng tự nhiên, lực lượng của Phá Nguyên Đao càng ngưng tụ, uy lực lại càng mạnh mẽ. Cái Lennon tiếp được chỉ là đao hữu hình, luồng khí bén nhọn vô hình đã phá thể tiến lên.

Đồng thời, trước “đao khí” vô hình đã có xuất hiện thêm một lưỡi đao đỡ lấy.

Một thanh đao thật.

Dưới ánh trăng, thân đao màu lam hiện lên mờ ảo như có như không.

Không biết thanh lam đao xuất hiện như thế nào, trong nháy mắt, đao khí của Phá Nguyên Đao đã chém lên lam đao.

Lam đao tựa như rất mỏng. Khi bị đao khí chém lên, trên thân nhẹ vang lên tiếng “ong ong”, nhưng tay nắm lam đao của Lennon vẫn vững như bàn thạch.

Tay Lennon đang kẹp Phá Nguyên Đao không biết từ lúc nào đã cầm thanh lam đao ấy, ánh mắt toát ra tia kì dị, lướt mắt nhìn bàn tay phát ra quang mang nhàn nhạt hình đao của Trần Duệ, thốt lên:

“Đao tốt!”

Nhưng vào lúc này, đối phương mạnh mẽ bắn người ra, kéo giãn khoảng cách. Bàn tay đó bỗng thay đổi, năm ngón tay duỗi ra, lòng bàn tay hướng về phía hắn.

“Lại nhìn cái này!”

Cùng với âm thanh vang lên, một quả cầu ánh sáng trắng cực lớn, chói mắt bắn ra bằng tốc độ rất nhanh.

Quầng sáng thoắt cái đã tiến đến gần Lennon, nhưng hắn lại không hề muốn tránh đi. Bạch quang chói mắt cũng không thể che dấu cặp mắt lấp lánh nóng bỏng kia.

Trần Duệ chỉ cảm thấy quang cầu khổng lồ bị cản lại, hơi run rẩy chốc lát liền lập tức vỡ thành vô số mảnh màu lam sẫm, trông như một quả dưa bị một món vũ khí lợi hại chém thành trăm ngàn mảnh. Vô số “hạt” ánh sáng lấp lánh rơi lả tả vẫn duy trì hình dạng quang cầu, cuối cùng tiêu thất vô hình. Khoảnh khắc này, dù là Trần Duệ cũng cảm nhận được một luồng nhuệ khí sắc bén vẫn còn tung hoành trên Phá Nguyên Đao, hơn nữa có đến hàng trăm, nghìn tia.

Trần Duệ từng chứng kiến Pagdarius dùng một tay bóp vỡ cực quang đạn, cũng thấy Arnoux cắt cực quang đạn thành hai mảnh, nhưng chưa từng thấy người nào phá giải nó như vậy.

“Lực phá hoại rất đặc biệt, rất tuyệt vời.”

Lennon nhắm mắt lại, dường như đang thưởng thức một loại rượu ngon. Lam đao trong tay hắn chẳng biết khi nào bị chia thành hai thanh, mở mắt cười nói:

“Nhưng ta vẫn thích một đao trước đó hơn.”

Vừa dứt lời, Lennon đã thấy kẻ áo choàng đối diện, hai tay vốn đang hợp lại tạo thành hình dáng thanh đao bỗng thay đổi. Trên ngón tay trái của hắn có một vật lóe lên huỳnh quang nhàn nhạt, hình dáng cả người bắt đầu mơ hồ vặn vẹo, thanh âm khàn khàn cũng truyền đến:

“Ngươi thua rồi!”

Lennon lập tức vọt đến trước mặt Trần Duệ, nhưng có lẽ đã chậm một bước. Hắn chỉ có thể chộp vào hư không.

“Mẹ, chó thật! Đáng lẽ không nên đùa giỡn!”

Lennon mắng một câu:

“Bản đại gia thế mà thua thật rồi!”

Dưới núi tựa hồ vang lên một tia động tĩnh, đã có đạo tặc canh gác bắt đầu lên núi, cẩn thận tiến gần đến.

“Tên gia hỏa này có chút thú vị. Tuy hai đòn công kích vẫn không đã ghiền, nhưng rất tuyệt.”

Lennon không hề quan tâm đến bọn đạo tặc đang tiến gần đến, bình rượu lần nữa xuất hiện trong tay. Hắn uống một hớp lớn rồi tự nói với mình:

“Lúc nãy hắn giống như không bị ảnh hưởng uy áp chiến tranh của vương tộc. Đúng rồi, còn vật ma pháp có thể truyền tống đó nữa... Chẳng lẽ là Lucifer vương tộc?”

Đợi đến khi đám đạo tặc thám thính cả gan mò lên núi, thân ảnh của Lennon đã biến mất.

Có lẽ do lần đầu sử dụng công năng truyền tống “hắc ám ý chí”, Trần Duệ cảm thấy cả người bị bao bọc bởi một loại lực lượng huyền ảo, phân giải thành vô số “hạt”. “Hạt” này giống như bị không gian trước mắt bài xích, bị chuyển dời đến một vị trí khác rồi lập tức tụ hội thành hình người như cũ.

Thật ra chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt. Sau một hồi váng đầu hoa mắt hắn đã xuất hiện ở một địa phương khác.

Nhìn lên bản đồ ma pháp, dường như vẫn đang ở nguyên tại vùng núi Tây Lang. Theo như biểu hiện trên bản đồ có lẽ chỗ này cách cửa hầm mỏ khoảng mười km. Loại truyền tống này có sự hạn chế về cự li, không thể nào truyền tống một lần liền trở về Ám Nguyệt thành, hơn nữa có tính ngẫu nhiên rất lớn. Đương nhiên không nên trực tiếp rơi vào khu của địch nhân, nếu không thật có thể được tuyển chọn làm vị vua bi kịch của năm nay mất.

Lực lượng của Lennon khá đáng sợ, hai sát chiêu lớn nhất Phá Nguyên Đao và Cực Quang Đạn bị phá giải một cách đơn giản. Tốc độ thật sự khủng khiếp mang lại cho Trần Duệ một ấn tượng sâu sắc, không chỉ thân pháp mà còn có tốc độ đao. Có thể khẳng định Lennon chưa sử dụng toàn bộ lực lượng, sự chênh lệch giữa hai cảnh giới quả nhiên rất lớn.

Hiện tại khẳng định không phải đối thủ của cường giả ma vương cấp. Nhưng đợi sau khi vượt qua Arnoux, Lennon sẽ là mục tiêu tiếp theo.

Quyết tâm của Trần Duệ rất vững chắc, nhưng chỉ có thể tiến từng bước trên con đường này. Việc trước mắt cần làm là chuẩn bị sẵn sàng, tránh mọi nguy cơ. Tuy đánh cược thắng Lennon, nhưng đây chẳng qua chỉ là chạy trốn và thủ đoạn dò xét mà thôi, không thể nào đặt mọi hy vọng lên “uy tín đánh cược” của Lennon được.

Dưới sự trợ giúp của bản đồ ma pháp và la bàn ma nhãn, Trần Duệ thật vất vả mới tìm được Mãnh Đát ở đỉnh núi, lên đường bay về sở quáng vụ. Lúc này DiuDiu vẫn chưa về, nhưng nó có “tiền vốn” bất tử, năng lực biến hình và ý thức chạy trốn giữ mạng siêu mạnh, chắc là không thành vấn đề.

Trần Duệ không vào lều nghỉ ngơi mà trực tiếp đi xuống, tới trước lều của Athena.

Dù trời đã khuya nhưng tính cảnh giác của Athena vẫn rất cao. Nàng lập tức mở mắt. Tất nhiên Trần Duệ cũng không muốn ẩn dấu tiếng bước chân.

“Athena!”

Vừa nghe âm thanh của Trần Duệ, bàn tay nắm chuôi kiếm đã lập tức thả lỏng.

“Chuyện gì?”

Trái tim của Athena đập thình thịch. Đã trễ vậy rồi, bỗng nhiên lại đến đây, hắn muốn làm gì?

Bất tri bất giác, nàng bỗng nhiên nhớ Alice từng kể một câu chuyện. Nghe nói là đoạn nào đó trong một quyển tiểu thuyết nổi danh, không nhớ rõ tình tiết lắm nhưng vẫn nhớ mang máng. Hình như là một vị cô nam thừa dịp tối trời tập kích một vị quả nữ, sau đó... kế đó... lại tiếp đó... cuối cùng hai người ở chung một chỗ với nhau.

“Ta có thể vào trong một chút không?”

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Athena đã trở nên đỏ ửng, trong ngực tim đập như trống trận, càng lúc càng dồn dập. Tên gia hỏa này, sao bỗng nhiên lại đưa ra yêu cầu như thế. Dù sao... cũng không thể làm vậy được! Xem Athena Wales ta là loại nữ nhân gì chứ.

“Có thể cho ta vào trong nói chuyện không?”

Hỗn đản! Chẳng lẽ thật sự có ý đồ này, vậy... đá một cước cho hắn bay xuống núi? Hay là cho hắn một kiếm đây?

Athena lại nắm lấy chuôi kiếm.

“Athena!”

Thanh âm của Trần Duệ lại vang lên. Athena càng khẩn trương, ngay cả vỏ kiếm cũng rút ra, vén màn lên:

“Vào đi!”

Athena vén màn lên lại thấy hối hận, thầm mắng mình yếu đuối. Thấy hắn chui vào lều ngồi xuống, nàng cảm thấy tay chân luống cuống, không tự chủ nắm chặt kiếm. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, nếu tên gia hỏa này thật sự có gan làm loạn, lập tức sẽ dùng kiếm đánh hắn văng ra ngoài.

Khoan đã, vì sao lại chỉ là “đánh” mà không phải “đâm”?

Ánh sáng rất yếu, Trần Duệ cũng không chú ý đến bộ dạng khẩn trương của nàng:

“Thật có lỗi. Ta quấy rầy nàng muộn như vậy là có một chuyện vô cùng khẩn cấp.”

Athena nghe được ngữ khí nghiêm trọng của hắn, khẽ giật mình hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.