Chân tướng này mang đến kinh hãi không hề nhỏ cho Trần Duệ. Bàn tay của
giáo hội thần bí không ngờ đã lan tràn tới tận tộc thú nhân!
Chuẩn xác ra thì tất cả thú nhân đều là kẻ bị hại, bị người lừa gạt. Tín
ngưỡng tuyệt đối của bọn họ với Thần Thú đều bị chuyển hóa, cấp cho Tà
Thần.
Tục ngữ nói, băng dày ba thước không chỉ do một ngày lạnh.
Từ tình hình của điện Thần Kỳ thế này là có thể thấy kế hoạch lừa gạt đã thực thi từ rất lâu rồi.
Lúc này, thần tứ vũ khí chỉ còn thừa
lại mỗi hư ảnh, thân thể ba người kia thì tan biến không còn, có mỗi tên Bí Thị được lực lượng Xuân chi vực bảo vệ là không sao. Lực lượng Xuân
chi vực dường như rất có tác dụng, liên đới đến cả tốc độ tan biến của
hư ảnh cây roi cũng được làm dịu. Do đó, Bí Thị này nhất thời sẽ không
bị tan biến.
"Không ngờ các ngươi lại là Hắc Tử Đồ! Nơi này có lẽ là Đông Nam Bộ của đại lục. Tên Longmeidier kia chắc hẳn là đại giáo
chủ của Nam khu. Không đúng, chức vị chắc hẳn phải cao hơn đại giáo
chủ..."
Bí Thị kinh hãi vô cùng, thất thanh nói: "Ngươi... Ngươi
rốt cục là kẻ nào! Không ngờ lại biết nhiều bí ẩn của giáo hội đến vậy!"
"Nói ra tung tích của Longmeidier và bán tinh linh." Ánh mắt của Trần Duệ
trở nên rét lạnh băng hàn, lóe ra lực lượng kỳ dị khiến cho linh hồn run rẩy. "Nếu không hiện ta sẽ rút linh hồn của ngươi ra, sau đó chậm rãi
khảo vấn. Cho dù ngươi là tín đồ của Thâm Uyên, mất đi linh hồn rồi thì
sẽ không có khả năng trọng sinh nữa! Sau đó, ta sẽ giao linh hồn ngươi
cho Quang Minh giáo hội, ngươi chắc hẳn là rõ thủ đoạn của bọn họ đối
với Hắc Tử Đồ. Đến lúc đó, tử vong đối với ngươi sẽ là một điều vô cùng
xa xỉ, sẽ không thể nào với tới được!"
Mấy câu này tuy là đe dọa
nhưng Trần Duệ từ chỗ Tu La biết rất nhiều nội tình bí ẩn của giáo hội
thần bí, tỷ như giải thích về việc linh hồn trọng sinh trong giáo nghĩa
của Hắc Tử Đồ. Mấy câu nói vừa rồi chính là để đánh vào điểm yếu của đối phương. Thân thể của Bí Thị kia lập tức run lên. Nhìn bàn tay dần dần
tới gần mình của Trần Duệ, hắn nhịn không nổi mà kêu lên: "Đại vu sư
mang theo bán tinh linh kia tới hang Máu rồi!"
"Hang Máu? Ở chỗ nào?"
"Hang bí mật ở núi lửa Ác Mộng! Là nơi tế tự tối cao của phân hội này... Phía sau thần tượng có truyền tống trận trực tiếp nhưng chỉ có Longmeidier
mới có thể khai mở." Bí Thị cắn răng nói: "Ta đã nói hết bí mật rồi, cho ta một cái chết thống khoái đi!"
"Một vấn đề sau cùng, vì sao
Longmeidier muốn bắt bán tinh linh thiếu nữ kia?" Trong tay Trần Duệ đã
hiện ra thêm một khối năng lượng hủy diệt."
"Huyết tế phụng biến
cấp chủ thần cần có chú tể phẩm. Longmeidier đại nhân từng thi triển bí
thuật Con Mắt Huyết Hải, cảm ứng được thiếu nữ bán tinh linh có thể chất đặc biệt, là chủ tế phẩm tốt nhất cho nên mới phát bố lệnh treo thưởng.
Trần Duệ tuy không quá rõ Con Mắt Huyết Hải làm sao mà tìm đến Blanchett
nhưng tính ra thì cũng biết tiền nhân hậu quả. Trước mắt, hắn phải nhanh chóng chạy tới hang Máu của núi lửa Ác Mộng để cứu thiếu nữ bán tinh
linh ra. Tâm niệm vừa động, lực lượng của Xuân chi vực lập tức được thu
về.
Mất đi sự bảo hộ của Xuân chi vực, sinh mệnh của Bí Thị bắt
đầu trôi đi một cách nhanh chóng. Hư ảnh "cây roi" cũng bắt đầu chở nên
mờ ảo, thân thể của Bí Thị kia sẽ rất nhanh tan biến giống như ba đồng
bạn của mình.
"Không kịp đâu, giai đoạn thứ nhất của huyết tế chắc hẳn đã hoàn thành..."
Câu nói trước khi bị chôn diệt của Bí Thị khiến trái tim Trần Duệ thắt lại. Hắn tăng nhanh cước bộ, chạy tới phía ba tầng phù điêu kia. Sau một hồi mò mẫm, hắn mở ra một cánh cửa ngầm. Trong bóng tối quả nhiên có một
truyền tống trận.
Bí Thị từng nói chỉ có mình Longmeidier mới có
thể mở truyền tống trận nhưng tinh thần lạc ấn Longmeidier lưu lại bị
Trần Duệ cắn nuốt còn chưa "tiêu hóa" hết. Giảng từ mặt lý luận thì hắn
có thể coi như là một Longmeidier, có "quyền hạn" tự nhiên ra vào đầm
lầy Vận Hạn.
Sự thực chứng minh, lý luận này hoàn toàn phù hợp
với thực tiễn. Khai mở truyền tống trận không mất nhiều thời gian của
Trần Duệ. Rất nhanh, hắn đã thông qua truyền tống trận để tới hang Máu.
Nếu như nói đầm lầy Vận Hạn là hiểm địa của Ngạc Mông chi nguyên thì núi
lửa Ác Mộng có thể xưng là tuyệt địa của bình nguyên này. Gần như không
có một sinh mạng sống nào có thể sinh tồn trong núi lửa. Và hang máu
chính là tuyệt địa của núi lửa Ác Mộng. Bốn phía đều là dung nham, nhiệt độ cao đến nỗi khiến người ta ngạt thở, ngay cả tầm nhìn cũng bị vặn
vẹo.
Trần Duệ bước tới từng bước, đi qua hai ngõ quành, tới trước một cái hang lớn. Ánh mắt hắn lập tức ngưng trệ.
Thi thể, đầy mắt đều là thi thể. Tất cả đều chồng chất một chỗ, gần như bưng kín hết bình địa.
Bình địa có đủ thao trường lớn nhỏ, giống như cô đảo bị hải dương dung nham
bao bọc. Trên mặt đất lây dính đầy những vết máu khô cạn, trông màu sắc
mặt đất thì có thể thấy địa phương này là nơi đã kết liễu vô số sinh
mệnh. Do nhiệt độ quá cao gây bốc hơi, những thi thể kia đã mất đi hơi
nước, trở thành khô héo quắt queo, nhìn qua càng thêm hung tợn. Nhưng
Trần Duệ vẫn có thể nhận biết chủng tộc của họ, có nhân loại, có thú
nhân và cả bán thú nhân nữa.
Điều kỳ lạ là nơi này không có khí tức sinh mạng gì, cũng không nhìn thấy bóng dáng của đại vu sư Longmeidier.
Những thi thể này bị loại hoa văn kỳ dị nào đó trên mặt đất vây vào giữa. Gắn trên những vết lõm của hoa văn là các tinh thể huyết hồng như tinh hoa
của máu tươi. Chúng nó gắn bó liền mạch, giống như kết thành từng văn
tự.
Những đồ văn này cho Trần Duệ cảm giác rất quen mắt! Đúng rồi, thạch bản ma pháp trận ở Tinh Quang học viện của đại sư Soukra!
Khối tinh bản này cho tới hiện tại vẫn còn nằm trong tay tinh linh tông sư
Feinuoya. Thì ra mấy vết lõm vào trên hoa văn kia mới chính là bí ảo
thật sự...
Giáo hội thần bí này dùng loại văn tự để tiến hành tế tự. Những văn tự này có lẽ còn có thể xưng là... Thâm Uyên chi ngữ!
Trái tim Trần Duệ vẫn thắt chặt. Hắn tiến tới tìm kiếm thi thể của bán tinh
linh nhưng may mắn là không thấy. Hắn đi một mạch tới tòa tế đàn đỏ máu ở phía trước.
Dưới tế đàn cũng có mấy cỗ thi thể, lạ một cái này
những thi thể này không hề khô héo như những cái ở ngoài mà trông sống
động như chưa chết. Nhìn qua nó không có chút nào giống một thứ cực kỳ
khủng bố cả.
Từ trang phục có thể thấy thân phận của những thi
thể này chắc hẳn là thị vệ và phụ trợ của vu sư. Chẳng lẽ nói vì tế tự
cần cho nên Longmeidier nhẫn tâm hy sinh cả thuộc hạ của mình?
Trần Duệ bước từng bước lên tế đàn. Bỗng dưng, thân thể hắn khựng lại, ánh
mắt hắn tập trung lên một cỗ thi thể trên tế đàn, không phải Blanchett
mà là... một nữ nhân có vóc người cao ráo. Nàng mặc một bộ áo choàng hắc sắc, khuôn mặt gầy gò, bên người còn có một cây pháp trượng màu bạc.
Đỉnh pháp trượng có tạo nhìn xương sọ thú hai sừng.
Xem bề ngoài và trang phục của nữ nhân này thì có vẻ nàng chính là Longmeidier!
Longmeidier chết rồi?
Lần huyết tế này là phụng hiến cho "chủ thần". Chủ thế phẩm là Blanchett,
như vậy hiện tại làm sao giải thích cho việc Longmeidier tự kết liễu
sinh mệnh mình?
Giống như những hộ vệ kia, trên người Longmeidier không có vết thương gì, rất giống như linh hồn bị hút mất trong một
tích tắc. Chỉ là biểu tình của nàng có chút kỳ quặc, trừ kinh hãi không
thể tin nổi thì dường như còn có vài phần hoảng sợ?
Có lẽ là ảo giác! Trần Duệ lắc đầu, như vậy thì Blanchett đâu?
Blanchett ở nơi nào?
Trong lòng Trần Duệ bắt đầu cháy lên hy vọng, bắt đầu tìm kiếm tung tích của
thiếu nữ bán tinh linh. Vừa lúc đó, đồng tử của hắn mạnh mẽ co rút lại.
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt đất bên cạnh dung nham, chỗ đó có một thứ: mắt kính.
Đó chính là mắt kính ma pháp lúc đầu hắn tặng cho Blanchett.
Nó là một kiện chuẩn thần khí, có thể cầm cố dị biến của Blanchett. Nếu
như thiếu nữ bán tinh linh không nguyện ý thì sẽ không có ai có thể lấy
nó xuống!
Từ thái độ lần trước của Blanchett mà xem thì mắt kính
chắc hẳn là một vật cực kỳ quan trọng với nàng, tuyệt đối không dễ vứt
bỏ.
Mắt kính rơi ở đây, vậy thì...
Trần Duệ chạy vội tới
bên cạnh, nhìn về phía dưới dòng nham tương. Nhưng mà nơi đó không có
tăm hơi của Blanchett, chỉ có dung nham đang sôi ùng ục.
Trong
đầu hắn như hiện ra một tình cảnh, Blanchett trong giây phút sinh tử
liền tháo mắt kính ra, dùng huyết nhãn dánh chết đám người Longmeidier.
Bản thân nàng thì lại bởi vì đối phương phản kích hoặc là vì nguyên nhân nào đó mà trượt chân ngã vào dung nham...
Trần Duệ khom lưng,
cẩn thận nhặt mắt kính kia lên, giống như đang nắm trong tay thiếu nữ
vừa kiên cường vừa nhu nhược ngày nào. Hắn ôm theo chút tâm lý may mắn
cuối cùng, tìm kiếm mỗi một ngóc ngách ở chỗ này. Đáng tiếc, cuối cùng
thì Trần Duệ vẫn không thu hoạch được gì cả.
Cái hang tiến hành
tế tự bí mật này có địa hình vô cùng đơn giản, trừ truyền tống trận ra
thì căn bản không còn cái gì khác. Nhìn cái ngõ cụt trước mắt, Trần Duệ
không thể không vứt bỏ chút hy vọng cuối cùng.
Hắn hùng hục chiến đấu một đường, bất chấp tất cả đuổi tới nơi này, kết quả lại là như vậy...
Thực ra, từ khi quen biết đến này, số câu mà hắn và Blanchett đối thoại với
nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Thiếu nữ bán tinh linh rất kiệm
lời, càng kém trong việc biểu đạt tình cảm của mình. Chỉ là ba chữ vô
cùng kiên định kia của nàng vẫn còn lưu mãi trong lòng Trần Duệ.
Ta chờ chàng.
"Blanchett!" Trần Duệ cảm giác lòng mình đau xót như nứt ra. Hắn rống lên một tiếng
đầy tức giận và đau đớn. Nắm đấm nện mạnh trên mặt đất. Bề mặt đá cứng
rắn được tắm gội nham tương bao nhiêu năm tháng bị sụp đổ một diện tích
lớn.
Hắc Tử Đồ! Giáo hội thần bí! Trần Duệ gầm gào bay ra ngoài.
Năm ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch. Nhất định phải diệt trừ tận
gốc tà giáo kia! Vì báo thù cho Blanchett! Vì báo thù cho tất cả những
người vô tội!
Sau khi thân ảnh Trần Duệ tan biến trong truyền
tống trận, dung nham trong hang Máu đột nhiên cuộn trào, hình thành một
vòng nước xoáy to lớn.
Trung tâm vòng nước xoáy là một khối nham
tương đỏ lửa đang chầm chậm thăng cao, sau đó từ từ nở rộ giống như một
đóa hoa. Trung ương của đóa hoa lóe ra huyết mang cực kỳ thuần túy. Dần
dần, toàn bộ nham tương đình chỉ chuyển động, bắt đầu đọng lại thành
tinh thể. Quả là hiện tượng lạ!
Đoàn huyết mang kia nhanh chóng
vận chuyển, hóa thành hình người. Đó là một thân thể nữ tính xích lõa
toàn thân. Làn da nàng màu đỏ, có những vết rạn như lưới nhện mang màu
vàng và đỏ, giống như bên trong thân thể này không phải huyết dịch mà là dung nham.
Ngũ quan của nữ tử khá thanh tú, đôi mắt một lam một đỏ vẫn đang nhìn về phía truyền tống trận.
Nàng chầm chậm thu hồi tầm mắt, cúi thấp đầu, nhìn làn da tay đáng sợ và
móng tay sắc như lưỡi dao của mình. Đôi mắt màu lam nhỏ xuống một giọt
nước mắt hỏa diễm.
Giọt "hỏa diễm" kia rơi xuống rồi đọng lại
thành tinh thể. Trong tích tắc, tất cả mọi tinh thể đều đồng thời vỡ
vụn, khôi phục về dòng nham tương dâng trào.
Nham tương dường như nương theo loại tâm tình kịch liệt nào đó mà cuồn cuộn dậy sóng, nuốt
sống cả hết tất cả truyền tống trận và đài tế tự.
Sau khi tất cả
đều hóa thành tro tàn, nữ tử chậm rãi nhắm mắt lại. Cột máu vừa dâng cao từ từ chìm xuống dòng nham tương, giống như một thiên sứ gẫy cánh đọa
lạc xuống địa ngục.