Chờ đợi luôn là một việc vô cùng buồn chán, nhất là đối với
những người xem bình thường, thế nhưng dưới "vận luật" được hai vị tông sư thi triển, thời gian tựa như trôi qua rất nhanh, khán
giả còn chưa kịp cảm thụ cảm giác kỳ diệu kia thì hai giờ đã trôi qua.
Đài chế khí trước mặt Trần Duệ và Salman đều
đặt một thanh kiếm. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có
lẽ ai cũng sẽ cho rằng hai thanh kiếm này được chế tác bởi
cùng một người, bởi vì từ chiều dài cho đến hình dáng, thậm
chí là cảm giác mà hai thanh kiếm này đem lại có thể nói là
giống nhau như đúc. Cho dù vật phẩm chỉ ở cấp trác tuyệt nhưng lại
không khác gì mãnh hổ ẩn tàng. Nó giống như một vị vương hầu đi vi hành
trong nhân gian, có mặc quần thô áo vải thì trong xương cốt vẫn tỏa ra
khí chất siêu quần trác tuyệt.
Hai thanh kiếm sỡ dĩ đem lại
cảm giác tương tự nhau hoàn toàn là vì hai vị tông sư phán
đoán và lựa chọn giống nhau đến kinh người, như vậy trong vòng
hai giờ hai thanh kiếm này hẳn có thể đạt tới trạng thái tốt
nhất.
Chỉ là trong hai người chỉ có một người được sống, vậy hai thanh kiếm này cũng chỉ có một thanh được giữ lại.
Việc cần làm lúc này là chờ đợi kết quả của ván đấu quyết định này.
Hai thanh kiếm chậm rãi lơ lửng trong không trung, tác động tâm tình của vô số người xem. Chúng hóa thành hai đạo quang mang nhanh
như chớp giao chiến với nhau, hoa lửa bay tứ tán xuống dưới, tâm tư của mọi người cũng không ngừng rung động lắc lư theo nhịp
đấu.
Sau hơn mười lần va chạm, rốt cục một tiếng "đinh"
vang lên, một thanh kiếm bị gãy làm hai, rớt xuống mặt đất bụi bặm, thanh còn lại tuy ảm đạm nhưng vẫn kiên trì tới cùng.
Nó từ từ bay đến trước mặt Trần Duệ, khán giả đồng loạt hô lên, là thiên tài đại sư tinh thông tam hệ... à không, phải là tông
sư "Arthur" thắng!
So với độc nhãn tông sư thần bí khó
lường kia, vị thiên tài tông sư này từng vô cùng nổi danh tại ma giới, hiển nhiên là càng dễ được khán giả tiếp nhận và ủng
hộ hơn.
Trận đầu, quyết đấu chế khí, Arthur thắng!
Quy tắc lực lập tức phát huy tác dụng, Trần Duệ cảm giác được
một cổ sinh mệnh lực từ Salman truyền sang người mình. Tinh
quang trong độc nhãn của Salman ảm đạm một mảnh, cả người tiều tụy đi rất nhiều.
Không ngờ hắn lại thua trận đầu! Cánh tay Salman khẽ run rẩy, đã năm nghìn năm, kể từ lần đánh cuộc
đầu tiên kia hắn chưa bao giờ thất bại lấy một ván, tất cả
đều nằm trong sự khống chế của hắn, thế nhưng hôm nay hắn lại
bị đánh bại ngay trận đầu tiên bởi một kẻ còn chưa đến ba mươi tuổi!
"Vì cớ gì!" Salman gào lên: "Chất liệu, thủ pháp, thuộc tính gần như giống nhau như đúc, vì cớ gì mà kiếm của
ta bị chém gãy!"
"Cho dù nhân phẩm của ngươi khiến người
khác chán ghét đến mức nào đi nữa thì ngươi rốt cục vẫn là
một vị đại tông sư, ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu." Trần Duệ
lạnh nhạt nói: "Mặc dù tài liệu, thủ pháp của hai ta gần như
tương tự nhưng ta lại có một thứ vô cùng quan trọng mà ngươi
không có, đó là lý giải về kiếm. Cái ngươi có là lý giải về vũ khí, mà ta không chỉ có những cái đó mà còn có những
hiểu biết tự thân lĩnh ngộ được về "kiếm", bởi vì, vũ khí
của ta chính là kiếm! Cho nên, kiếm do ta tạo ra có sinh mạng
lực mạnh mẽ hơn hẳn của ngươi. Chính xác mà nói, chênh lệch
giữa hai ta là không đáng kể, nhưng chỉ cần một chút như vậy
thôi cũng đã đủ để phân thắng bại."
Những chế khí đại
sư ngồi dưới chỉ cảm thấy lời nói này ẩn chứa chí lý của
tông sư cấp, mặc dù có nhiều chỗ còn không rõ nhưng vẫn lắng
nghe say sưa. Một vị đại sư hình như còn nắm bắt được linh cảm
gì đó, vui vẻ vô cùng.
Thực lực tông sư cấp của Salman
không phải là hư danh, rất nhanh hắn liền hiểu rõ nguyên nhân
thất bại của mình, hít sâu một hơi, độc nhãn lộ ra thần sắc
cực kỳ ngưng trọng: "Ta thừa nhận lúc trước đã xem thường
ngươi. Thực lực của ngươi vượt xa Tetema, ngay cả ta cũng không
thể không thừa nhận. Ngươi đích thực là một thiên tài, cũng là một vị tông sư cường đại. Nhưng đáng tiếc, ngươi chỉ có thể
trở thành đá lót đường cho ta mà thôi, tính mạng của ngươi,
vinh dự của ngươi, tất cả của ngươi đều sẽ thuộc về ta."
"Cái duy nhất có thể 'thuộc về ngươi' chính là thất bại." Trần
Duệ cười nhạt nói: "Tiếp đến là dược tề chiến, ngươi không
cần nghỉ ngơi một chút ư? Salman tông sư các hạ?"
Salman
hừ lạnh nói: "Không nên đắc ý quá sớm, tuy ngươi không có danh
tiếng gì về dược tề học nhưng là ta tin chắc ngươi cũng đã
đạt đến cảnh giới tông sư giống Tetema. Tạo nghệ của ta ở lĩnh vực này hơn xa chế khí thuật, ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ
hội nào, sinh mệnh lực mới mất đi khi nãy ta sẽ thu hồi lại
ngay thôi!"
Kỳ thật rất nhiều người đều đã đoán được,
"Arthur" không chỉ là chế khí tông sư mà còn là dược tề tông
sư. Toàn hệ tông sư, vài chục vạn năm mới có thể có một
người, vậy mà hiện tại thoáng cái đã có ba người, hơn nữa
lại còn có quan hệ thầy trò và tử thù, lại còn đang quyết
đấu sinh tử. Cho dù kết quả có thế nào đi nữa thì đều có
thể lưu danh trong sử sách ma giới.
Hôm nay đã quá nhiều rung động rồi, khán giả hiện tại chỉ chờ mong kết quả của trận chiến sắp tới mà thôi.
"Loại chiến thuật tâm lý ngây thơ này cũng chỉ để người khác thấy
ngươi đang chột dạ mà thôi, hay là ngươi đang cố ám thị bản
thân?" Phía sau mặt nạ truyền ra tiếng cười của Trần Duệ: "Có
cần ta nhắc nhở là ngươi không thể thua thêm một trận nữa
không?"
Salman không nói gì thêm, hít sâu một hơi, tập trung tinh thần, ổn định tâm tính rồi mở dược tề chiến ra.
Cũng vẫn là quy tắc đấu ba thắng hai, ván đầu tiên là phối phương
của hắc sắc dược tề "Vĩnh hằng lực", người nào hoàn thành
trước thì thắng.
Đề mục này khiến phần lớn người xem
mở to mắt, nếu như nói chân hệ hắc sắc dược tề là dược tề
nhập môn của tông sư thì vĩnh hằng hệ dược tề lại chính là
dược tề tiến giai. Thời gian tác dụng của chân hệ dược tề chỉ là tạm thời, hiệu quả đem lại gấp đôi so với bạch sắc dược
tề lại không có tác dụng phụ, còn vĩnh hằng hệ dược tề thì
tăng thêm thuộc tính được chúc phúc vĩnh viễn. Phục hoạt dược
tề và Diên thọ dược tề là dược tề cao cấp nhất, chỉ có đại
tông sư trong truyền thuyết mới có thể phối ra. Thủ đoạn của
đại tông sư chân chính đã không còn giới hạn trong vài loại hắc sắc dược tề này, nghe đâu còn có thể phối ra thần cấp dược
tề đến cả chư thần cũng phải kiêng kị nhưng mà những điều này
là truyền thuyết được lưu truyền rất lâu từ thời thượng cổ,
tính chân thật chưa được kiểm nghiệm, vĩnh hằng hệ dược tề
trước mặt mới là thứ hấp dẫn sự chú ý nhất bây giờ.
Lạc ấn không gian cung cấp rất nhiều tài liệu, song phương có thể
tự mình lựa chọn cách điều phối, cách điều chế dược tề cũng không phải là không thể thay đổi, ngoại trừ một vài bước căn
bản thì rất nhiều công đoạn khác đều có thể có sự khác biệt và cải tiến, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến sự bất đồng trong độ tinh khiết của dược tề. Cùng một loại dược tề nhưng do
những dược tề sư khác nhau phối trí thì cách điều chế cũng
sẽ thay đổi, hắc sắc dược tề cũng như vậy, điểm mấu chốt là
hiệu quả của thành phẩm mà thôi.
Lần tỷ thí này khác
với tinh luyện. Tinh luyện là đem tài liệu mà không gian cung
cấp vào siêu cấp hệ thống để xử lý, còn lần này nếu không
sử dụng tài liệu của không gian lạc ấn mà trực tiếp đổi ra
dược tề, rất có thể sẽ không được quy tắc của không gian thừa
nhận. Huống hồ Trần Duệ cũng có chút tâm đắc về vĩnh hằng
hệ dược tề, tâm niệm thay đổi thật nhanh, hai tay cũng bắt đầu
phối thuốc.
Dược tề tông sư coi trọng một chữ "cảnh", khi toàn bộ dược tề hòa trộn với nhau giống nhau nó vốn được
tạo ra như thế, chỉ là do dược tề sư tự tay vạch trần từng chút một
chiếc khăn che phủ lên nó. Khi Trần Duệ tỉnh lại từ trong cảnh
giới đó, "Vĩnh hằng lực" cũng đã hoàn thành, thế nhưng hắn
lại phát hiện Salman ở bên kia không ngờ sớm đã kết thúc.
Dược tề chiến ván đầu tiên, "Arthur" bại!
Từ thời gian mà không gian cung cấp, tốc độ của Salman nhanh gấp
đôi hắn, nói cách khác khi Trần Duệ mới làm được một nửa,
Salman đã xong việc.
"Loại tốc độ này vướt quá quy luật
bình thường..." Ánh mắt Trần Duệ rơi vào tài liệu trước mặt
Salman, hắn phát hiện chủ thể tài liệu của phối phương lần
này dường như chưa từng được đụng tới, nháy mắt liền hiểu rõ: "Tên này trước khi quyết đấu đã dự đoán các loại dược tề sẽ xuất hiện? Loại gian lận này cũng có thể ư?"
"Không ngờ nhanh như vậy đã bị ngươi nhìn ra." Salman nở một nụ cười âm
hiểm: "Chuẩn xác mà nói, ngày hôm qua ta đã sớm sắp xếp, bởi
vì tác dụng của dược tề bị hạn chế về thời gian, vượt quá
sẽ mất đi hiệu lực. Nhưng theo quy tắc của lạc ấn, chỉ cần
thành phẩm làm ra ở bên trong không gian thì có thể được thừa
nhận. Không thể không khen một câu, tốc độ của ngươi quả thật
rất nhanh, nếu như chân chính so đấu, tỷ lệ thua của ta không
nhỏ chút nào."
"Chỉ cần thành phẩm là vừa mới được
'phối trí' ra thì sẽ được công nhận?" Trần Duệ chậm rãi gật
đầu. "Ta hiểu rồi, ván này, là ngươi dùng quỷ kế mà thắng
được."
"Ngươi là đối thủ mạnh nhất mà ta từng gặp, không chỉ thực lực mà cả phản ứng và tâm kế." Độc nhãn của Salman mị lên, tươi cười càng đắc ý: "Đáng tiếc, ngươi mới tham gia
quyết đấu lần đầu, trong khi ta đây đã trải qua mấy ngàn năm,
đã hoàn toàn nắm rõ quy tắc trong lòng bàn tay, có thể tự
nhiên lợi dụng quy tắc để đạt được ưu thế lớn nhất. Ngươi nói
ta gian lận cũng không sao, kẻ thắng được ưu tiên, nếu như ngươi
có thể thủ thắng thì ta có chết cũng không oán hận."
"Hiện tại mới hiểu rõ quy tắc cũng vẫn kịp..." Trần Duệ nở nụ
cười, trong tiếng cười tràn đầy ý vị thâm trường. "Ta sẽ cho
ngươi 'chết mà không oán'."
"Hiện tại còn kịp? Không lẽ
ngươi muốn nói ngươi định cho người ra ngoài phối trí?" Salman
cười lạnh nói: "Phối trí chủ thể dược tề là hao tốn thời gian nhất, hơn nữa để quá một ngày thì sẽ mất tác dụng. Loại dược tề
nào cũng được ta chuẩn bị kĩ lưỡng, cho dù là dược tề chiến
hay trận quyết chiến thứ ba, người chiến thắng dược tề không
nghi ngờ gì sẽ là ta! Ngay cả chế khí thì thắng bại giữa
chúng ta cũng rất khó nói, điều duy nhất ngươi có thể làm
chính là cầu nguyện cho trận thứ ba có thể rút trúng đề thi
chế khí ở mỗi ván. Chỉ là ta muốn nhắc nhở ngươi một điều,
nếu thua ngươi sẽ mất đi một nửa tính mạng của mình, ngươi không có quá nhiều may mắn để thử đâu."
"Cho ngươi câu nói
cuối cùng kia kèm theo điều kiện tiên quyết, nếu như ngươi có
thể kiên trì đến trận thứ ba." Trần Duệ nhún nhún vai. "Được
rồi, bắt đầu ván thứ hai đi."
Cán cân may mắn dường như
có khuynh hướng nghiêng về phía Salman, ván thứ hai Trần Duệ
rút thăm trúng thi đấu tốc độ. Trong vòng hai giờ yêu cầu phối
trí ra hắc sắc dược tề có độ tinh khiết trên 90%, không giới
hạn chủng loại.
Sau khi thời gian kết thúc, người nào có nhiều thuốc đạt độ tinh khiết yêu cầu hơn thì thắng.
Salman mừng thầm, với hắn mà nói, quy tắc này có thể phát huy cực hạn thủ đoạn gian lận của mình!
Dù sao cũng đã bị đối phương biết được, Salman lấy dược tề chủ
thể đã được phối trí từ trước trong không gian giới chỉ ra,
bắt đầu nhanh chóng điều phối, không đến một giờ hắn đã chế
xong bốn bình chân hệ dược tề. Cùng lúc đó Salman nhìn thoáng
qua đối thủ của mình, chỉ thấy "Arthur" đang luống cuống điều
phối. Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt nhưng Salman vẫn có thể
thấy được tâm tình khẩn trương của hắn, ngay cả một bình cũng
chưa làm xong.
Salman âm thầm đắc ý đồng thời cũng tăng nhanh tốc độ.
Hai giờ chẳng mấy chốc đã hết, Salman pha chế ra được mười bình
chân hệ dược tề, mỗi bình đều đạt phẩm chất 90%, đây đã là
trạng thái đỉnh phong của hắn. Song khi hắn nhìn về phía bàn
của Trần Duệ, tròng mắt duy nhất kia thiếu chút nữa rớt luôn
ra ngoài. Trên bàn để đầy hắc sắc dược tề, nhìn sơ cũng có
ít nhất năm mươi bình!