Không chỉ Salman, những người xem cũng sửng sốt không kém. Họ không
biết "Arthur" động thủ ra sao mà trên bàn từ lúc nào đã xuất hiện nhiều
hắc sắc dược tề đến vậy!
Những bình dược tề này mà đưa tới hội
đấu giá của thương điếm ma pháp thì nhất định sẽ dẫn đến nhưng cuộc
tranh đua sứt đầu mẻ trán...
Lúc trước đã phối trí tốt sau đó mới lấy ra từ trong không gian giới chỉ! Đúng vậy, nhất định là thế!
Salman cười lạnh: quy tắc của không gian lạc ấn có lỗ thủng là không sai nhưng mà điều này không đại biểu cho việc có thể làm bừa. Nếu như thời hạn
cho ván này là hai giờ, vậy thì thành phẩm hoàn thành trước cái hai giờ
đó sẽ không được chấp nhận.
Thời gian so đấu hai giờ kết thúc, không gian đưa ra bình phán.
Số lượng hoàn thành của Salman: mười bình.
Số lượng hoàn thành của Arthur: Năm mươi hai bình.
Ván thứ hai, Arthur thắng.
Salman triệt để kinh hãi, suýt chút nữa còn lòi cả mắt duy nhất ra ngoài. Cho
dù quá trình thế nào thì quyết định của không gian sẽ không sai. Năm
mươi hai bình hắc sắc dược tề, không ngờ lại có thể phối trí tốt trong
vòng hai giờ! Hơn nữa, toàn bộ phẩm chất đều đạt tới ngoài chín mươi
phần trăm!
Ăn gian! Nhất định là ăn gian!
Nhưng mà Salman
không thể nào tưởng tượng ra, năm mươi hai cái bình này làm sao lại có
thể làm ra được trong vòng hai giờ. Cho dù chính hắn chuẩn bị tốt tất cả nguyên liệu từ trước thì có làm được mười mấy bình là cao lắm rồi, làm
sao lại có thể nhiều đến vậy?
Một trận chiến vốn đã nắm chắc
thắng lợi, thế nhưng ai mà ngờ được đối phương lại dùng phương thức mà
mình am hiểu nhất để đánh bại mình!
"Chỉ còn một bước sau cùng
nữa thôi là ngươi sẽ bại một cách triệt để." Thanh âm của Trần Duệ vang
lên: "Ván thứ ba, ta sẽ dùng sinh mạng ti liệt của ngươi để tế điện cho
vong hồn của tông sư Rosen và những tiền bối đã bị ngươi lừa gạt."
Nhìn viên xúc xắc rút thăm trôi nổi trên không trung, sắc mặt Salman trở nên xanh đen, khuôn mặt vặn vẹo. Nhưng quy tắc của không gian sẽ không để ý tới những thứ này, rất nhanh, viên xúc xắc bắt đầu chuyển động.
Ván thứ ba hoặc có thể nói là ván cuối cùng của dược tề chiến chính thức hé lộ nội dung.
Thi đấu tử vong:
Dược tề sư phải sử dùng dược tề do đối phương chế tạo ra trong thời gian hạn định. Trừ khi có bên nhận thua hoặc có người tử vong, nếu không sẽ tiếp tục vòng đấu.
Loại so đấu này kỳ thực là lối chiến đấu sinh tử
thường thấy giữa các dược tề sư. Lúc đầu, Aldas quyết đấu sinh tử với
Sandru cũng là như thế.
Thần sắc của Salman trở nên cực kỳ ngưng
trọng. Bởi vì hắn đã bị bức đến mép vực rồi, nếu như bị độc dược giết
thì chính là bỏ mạng; nếu như nhận thua thì ấn theo quy tắc của cuộc
quyết đấu, hắn cũng bỏ mạng. So ra thì, "Arthur" có nhiều lựa chọn hơn.
Nếu không nắm chắc thì có thể trực tiếp nhận thua, hai bên tiếp tục tiến hành trận quyết đấu cuối cùng sau trận thứ ba.
Thi đấu tử vọng bắt đầu. Hai bên tập trung phối trí dược liệu của mình, sau đó rút thăm xem ai phục dụng dược tề trước.
Cho dù thời gian phối dược có hạn nhưng Trần Duệ cũng không vội vàng làm
gì. Hắn chỉ đưa mắt nhìn thân ảnh bận rộn của Salman. Hắn đứng nhìn một
lúc rồi mới bắt đầu động tay phối dược.
Lúc này, hai vầng trăng
đã bị nhiễm một màu tím đậm, sắc trời cũng bắt đầu tối, cạnh kỹ trường
phải mở thiết bị chiếu sáng. Trận chiến tông sư này đã kéo dài hơn sáu
giờ, những người xem không có một ai rời khỏi cả. Mejia ngay lúc đó hạ
mệnh lệnh mang tới rất nhiều thức ăn để phân phát cho người xem. Nhưng
mà mọi người không có tâm tư ăn uống, đại đa số đều chăm chú theo dõi
tình cảnh trong trường quyết đấu.
Thời gian quy định phối dược là ba mươi phút, thử dược là mười phút. Thời gian kết thúc, hai bên hoàn
thành từng sản phẩm phối trí, bắt đầu rút thăm quyết định xem ai thử
trước.
Salman bất hạnh rút phải số một, trở thành người thử dược
đầu tiên. Thứ Trần Duệ điều chế là một bình dược tề màu xanh đen. Bình
dược tề bay đến trước mặt Salman, tất cả ánh mắt đều tập trung vào nó.
Salman nhìn bình dược tề trong tay. Hắn mở nắp bình ra, đưa lên mũi ngửi thử.
Lông mày hơi nhíu lại sau đó liền tự điều chế và tự uống một bình thuốc
giải độc rồi mới ngửa đầu uống hết bình độc dược của Trần Duệ vào.
Trong tích tắc uống bình độc dược kia xuống, cả người Salman run lên, giống
như là bị hư hóa, tùy thời có thể tiêu tán thành khói. Một lúc sau, thân hình mới ổn định lại, không ngờ hắn vẫn bình yên vô sự.
Trần Duệ một mực quan sát tình hình của Salman, Tà đồng lóe ra ánh sáng nhàn
nhạt. Sau khi Salman khôi phục lại thân hình, nhìn qua như không có
chuyện gì nhưng nếu quan sát kỹ thì thấy râu tóc hắn đã hóa thành làn
khói nhẹ, phiêu tán trong không trung. Có thể thấy, độc tính của bình
dược tề vừa rồi khá mạnh, dù có giải dược trung hòa nhưng vẫn khiến lông tóc bị tổn thương.
Khuôn mặt Salman hiện vẻ vui mừng. Bình dược tề màu xám đậm hắn phối ra được đưa tới trước mặt Trần Duệ.
Thời gian thử dược có mười phút, trong lúc này có thể phối trí một bình dược để giải độc. Nhưng Trần Duệ không hề gấp gáp động thủ, cũng không hề
nhìn qua bình độc dược kia, chỉ bình tĩnh nhìn Salman: "Thật khiến cho
người khác phải kinh ngạc..."
Salman hừ lạnh nói: "Kinh ngạc ta
không bị độc dược của ngươi giết chết? Không thể phủ nhận, bình dược tề
vừa rồi xác thực là có độc tính mãnh liệt, chủ tài của nó dường như là
một loại kịch độc của long tộc. Đáng tiếc, nếu muốn độc chết ta thì còn
chưa đủ."
Salman phán đoán không sai. Dược tề Trần Duệ vừa phối
trí có thành phần chủ yếu là độc dịch của Pagliuca. Độc dịch này từng
khiến cho thiên tài dược tề cấp đại sư Sandru tan thành tro bụi trong
nháy mắt. Nhưng giờ phút này, nó không hề làm tổn thương đến Salman,
khiến cho độc long đang ngồi trên ghế khách quý có chút kinh ngạc.
"Thứ ta kinh ngạc không phải điều này... ta kinh ngạc là vì bí mật thể chất
của ngươi." Ánh mắt của Trần Duệ như xuyên thẳng vào nội tâm của Salman, khiến hắn có cảm giác không rét mà run. "Ta cuối cùng cũng hiểu rồi.
Thì ra thân thể ngươi đã có chín mươi phần trăm đã chuyển sang trạng
thái vong linh. Có lẽ đây là chỗ thiếu hụt khi ngươi ký kết khế ước với
tên bạn vong linh sinh vật của ngươi. Nhục thể của ngươi hiện tại đã mục nát gần hết, tùy thời có thể vứt bỏ, chỉ cần linh hồn không bị tổn
thương thì độc dược có kịch liệt hơn thế nữa cũng không chết. Trận thi
đấu tử vong này, bất tử chi thể như ngươi đã đứng ở thế bất bại."
Lòng Salman lập tức trầm xuống. Hắn đâu có thể nghĩ đến, tên đối thủ này lại có thể dễ dàng nhìn thấy bí mật lớn nhất của hắn.
"Khi ngươi rút được nội dung thi này, có lẽ trong lòng rất là vui mừng đúng
không? Vậy nên vừa mới bắt đầu, ngươi đã diễn trò phối trí thuốc giải
độc giả, tâm trạng khẩn trương và ngưng trọng biểu lộ ra ngoài cũng là
giả, mục đích là để cho ta và ngươi tiếp tục đấu xuống chứ không phải là trực tiếp nhận thua cuộc. Bình độc này của ngươi nhất định là kịch độc
cường đại đã nghiên cứu qua vô số năm, nếu như ta uống vào rất có thể sẽ chết trước khi nhận thua. Như vậy thì ngươi có thể trực tiếp nhận thắng lợi, thực hiện được cú lội ngược dòng ngoạn mục đầy kỳ tích."
Trần Duệ ngừng một chút rồi lại khinh miệt lắc đầu: "Đáng tiếc, kỹ năng diễn của ngươi quá kém, vừa nhìn đã thấy là làm bộ..."
"Quả thực là dở! Quá mức để ý đến biểu diễn, trông qua thì rất hoa lệ nhưng
mà lại không có nội hàm, khuôn mặt chưa biểu lộ được sự chân thực." Tiểu la lỵ ngồi trên hàng ghế khách quý, hai chân bắt chéo, hai tay khoanh
lại, bĩu môi phê bình kỹ thuật diễn của diễn viên Salman. Thiếu nữ naga
ngồi bên cạnh nghe thấy lời bình đó liền nhìn tiểu la lỵ bằng ánh mắt
sùng bái.
Sắc mặt của Salman càng trở nên lãnh lệ: "Đồ yếu hèn!
Chẳng qua là ngươi muốn tìm một cái cớ để nhận thua thôi chứ gì, ngươi
căn bản không xứng được gọi là tông sư!"
"Phép khích tướng ấu trĩ kiểu này càng chứng minh sự vội vàng của ngươi! Nhưng mà..." Trần Duệ
nói đến đây, không ngờ lại nắm lấy bình dược tề kia sau đó mở nắp nó ra. "Ta cũng không muốn lãng phí trận chiến thứ ba này."
Dưới ánh
mắt kinh dị của Salman, Trần Duệ tháo mặt nạ của mình ra, để lộ khuôn
mặt của "thiên tài chế khí đại sư Arthur". Hắn dốc ngược bình dược tề
vào cổ họng.
Hành động này khiến cho tất cả mọi người đều ồ lên:
đã biết rõ quỷ kế của đối phương mà còn đi uống kịch độc vào! Đúng rồi,
hình như "Arthur" còn chưa phối trí giải dược!
Thiếu nữ naga kinh hô một tiếng, không nhịn được đứng thẳng người lên, lại bị tiểu nhân ngư công chúa kéo lại.
"Adeline, đừng khẩn trương!" Tiểu nhân ngư công chúa bĩu môi. "Không thấy tên kia rất là bình tĩnh như không có việc gì hay sao?"
"Đúng thế, tên
kia..." Kẻ mở miệng là long đại gia. Hắn tức giận nốc một ngụm rượu:
"Cho dù có chết trên thân nữ nhân thì cũng không thể chết bởi độc dược
được."
Từ khi mà tên "nhân loại giảo hoạt" kia còn chưa có chút
lực lượng nào, độc long đại gia đã từng lĩnh giáo qua thuộc tính "miễn
dịch độc tố" đáng ghét của hắn. Đó là một thuộc tính khiến cho độc long
vô cùng ấm ức.
Trần Duệ uống hết độc dược, tiện tay quăng cái
bình đi rồi chép miệng nói: "Mùi vị chả ra sao. Lần sau ta kiến nghị
ngươi cho thêm một chút chất cải thiện mùi, cho dù không có mùi hoàng
tửu thì cũng phải có chút mùi hoa quả chứ."
Salman nhìn chằm chằm vào mặt Trần Duệ, tìm một chút biểu tình thống khổ hoặc hiện tượng độc
phát nào đó nhưng mà hắn đã thất vọng rồi. Sắc mặt đối phương vẫn như
cũ, không có chút khác thường nào.
Biểu tình chấn kinh của Salman biến thành khó mà tin nổi. Độc dược chính tay hắn phối trí ra có thể
diệt sát cả cự long mạnh nhất, vậy mà nó lại giống như là nước lã, bị
tên địch nhân này nốc hết!
"Được rồi! Nếu vừa rồi đã đấu ngang
tay thì thi đấu tử vong lại tiếp tục đi." Trần Duệ hiện tại đã tháo mặt
nạ nói: "Đây là ván cuối cùng trong đời ngươi đấy."
Hai bên tiếp
tục rút thăm. Lần này, Trần Duệ bị thử trước. Cũng giống như lần trước,
Trần Duệ biểu diễn lại màn không uống giải độc mà uống thuốc độc. Loại
mãnh độc do Salman phối trí ra cứ như sinh tố lọc đá.
Sau đó, đến lượt Salman thử dược. Lần này, Trần Duệ đưa cho hắn một bình hắc sắc dược tề.
Salman mở nắp bình ra, vừa ngửi một chút hắn đã rùng mình. Bàn tay nắm bình dược tề khẽ run lên.
Phản ứng đầu tiên của hắn là không thể tin nổi, sau đó lại cúi mình ngửi
thêm lận nữa. Run rẩy càng trở nên kịch liệt, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên hư hóa.
"Không thể nào..." Salman thì thào nói, thanh âm khàn khàn đột nhiên trở nên bén nhọn: "Ngươi không có khả năng phối trí ra nó!"
"Không có gì là không thể trừ khi mình không thích." Trần Duệ nhẹ lắc đầu: "Ta nói rồi, đây là ván cuối cùng trong cuộc đời ngươi. Nếu như ngươi còn
có thể được gọi là 'người'."
Salman giống như không hề nghe được
lời của Trần Duệ, chỉ điên cuồng gầm thét như cũ: "Nhất định là ảo giác! Đây không thể nào là Phục hoạt dược tề!"
Bốn chữ sau cùng rơi
vào tai mọi người, những khuôn mặt vốn tê liệt vì đã gặp rất nhiều bất
ngờ nay lại lộ ra sự chấn động cực độ. Thậm chí còn có không ít người
đứng bật dậy, ngay cả Raizen và Fo Luncy đều động dung.
Phục hoạt dược tề!
Dược tề tông sư mạnh nhất!
Arthur, cả về chế khí lẫn dược tề... đều đạt đại tông sư?
"Liệu có phải Phục hoạt dược tề hay không, ngươi cứ uống đi khắc rõ." Biểu tình Trần Duệ vẫn bình tĩnh như cũ.
"Mau uống đi!" Gần như tất cả mọi người trong cạnh kỹ trường đều hô lên.
Nếu thực sự là Phục hoạt dược tề trong truyền thuyết thì quả là "độc dược" trí mạng với sinh vật bất tử.