Chủ soái hai quân đối chiến cũng không phải chuyện tình hi hãn gì nhưng mọi người đều biết, Hắc Diệu là đỉnh phong ma đế, mà Mejia từ lúc ở lãnh chủ chiến thì mới chỉ là ma hoàng sơ đoạn. Hai bên có thực lực khác biệt như thế, căn bản không cùng một đẳng cấp. Loại "khiêu chiến" trông như không có gì đặc biệt thế này căn bản là ra vẻ ta đây, đả kích sĩ khí của Ám Nguyệt.
Chẳng qua, lần này Hắc Diệu thật sự không phải chỉ là hư trương thanh thế. Từ trước, hắn vẫn luôn một mực quan sát tình hình Mejia ở bên kia, xác định được bên người nàng không còn ẩn tàng cường giả nào thì mới không chút kiêng dè xông qua.
Chỉ cần đánh chết hoặc bắt sống vị trưởng công chúa này thì cả thảy đại quân Ám Nguyệt sẽ không chiến mà thua.
Quân bốn phía Ám Nguyệt biết thống soái mình gặp nguy hiểm, liền quên sống quên chết đánh tới. Hắc Diệu không muốn dây dưa cùng mấy tên lâu la này, hóa thân thành lưu quang đánh tới Mejia. Ven đường hắn đi, huyết quang tung bay, nhuộm đỏ một vùng trời.
Khi lưu quang sắp tiếp cận mục tiêu, không gian tiền phương bỗng trở nên hỗn loạn, vặn vẹo. Một thiếu nữ mặc hắc giáp nháy mắt ngăn cản lưu quang đang đánh tới: "Hắc Long pháo!"
Một hắc cầu to lớn tràn đầy lực lượng hủy diệt được bao bọc trong ám lam sắc phun ra từ đầu ngón tay thiếu nữ, nhanh chóng bay về phía lưu quang. Trong cự ly ngắn như vậy, lưu quang đã không có cách nào né tránh, đụng trúng hắc cầu năng lượng.
Mặt đất chung quanh chấn động mãnh liệt, lưu quang bị hắc cầu đẩy lùi, tạo thành một cái rãnh to lớn trên mặt đất. Trong vòng bán kính trăm thước, những binh sĩ có thực lực hơi yếu bị năng lượng khủng bố biến thành khói nhẹ, tan biến trong hư không. Lưu quang đột nhiên dừng thế bị đẩy lùi lại, người phụ cận có thể cảm giác được quang tuyến trở nên ảm đạm. Hắc Long pháo không ngờ "oành" một tiếng, hóa thành hư vô.
Giữa lưu quang hiện ra thân ảnh của Hắc Diệu. Trên nắm tay phải của hắn hẵn còn một làn khói nhẹ chưa tan hết, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Quả nhiên không ngoài sở liệu, bên người Mejia chỉ còn chừa lại mình hắc long. Con hắc long này là ma đế trung đoạn, cách ma đế đỉnh phong một quãng dài, đứng trước mặt một ma đế đỉnh phong lâu năm như hắn thì căn bản không có cơ hội thắng.
Olivia cả kinh, Hắc Long pháo không ngờ lại bị địch nhân dùng một tay hóa giải! Nếu chỉ nói về lực lượng thì Hắc Diệu đã đuổi kịp Pagliuca.
Olivia chỉ hơi ngập ngừng một chút, lại phi thân lên trước. Hắc Diệu vẫn một mực dùng một tay để ứng đối.
Ở thế giới này, đấu tay không luôn lấy nguyên tắc đơn giản thực dụng, không cần nhiều chiêu thức hoa lệ. Nắm tay được dùng nhiều nhất, bộ pháp thì không được chú ý nhiều lắm. Phương thức công kích giống như "Đạn chỉ thần thông" của ma đế nguyên lão gia tộc Kaun thì càng hiếm thấy. Cước pháp của Olivia so sánh ra lại có vẻ vô cùng hoa lệ, tốc độ cũng cực nhanh, chân đảo như gió xoáy. Hắc Diệu được chăm sóc kỹ, xương gò má bị một cước xẹt qua, có cảm giác đau rát. Cánh tay hắn nhanh chóng bắt lấy một chân của Olivia. Khí thế kinh người bạo phát ra khiến thân thể Olivia bay ngược trở lại, phải xoay tròn mấy vòng trên không trung mới hãm được xung lực.
Áo choàng của Hắc Diệu vung nửa vòng về phía sau, phong áp khủng bố khiến những kẻ tới đánh lén phía sau hóa thành mảnh vụn, trong đó có cả một ảo ảnh phân thân của Saipulaier. Hắc Diệu điềm nhiên nói với Olivia: "Lại dám cản trở, giết không tha!"
Đây không phải là do Hắc Diệu nhân từ mà bởi vì cự long cũng không phải những kẻ biết giảng đạo lý. Hôm nay vừa vặn cũng tới mấy người ở Long đảo. Cái người tên Julia kia cũng là hắc long nhất tộc. Từ thái độ đối với hài cốt của cự long lúc trước mà xem thì nếu giết chết hắc long trước mắt này, hắn sẽ thêm nhiều phiền toái. Cho nên, Hắc Diệu chỉ dọa nạt để nàng biết khó mà lui.
Olivia nhìn thảm trạng máu tanh phía sau người Hắc Diệu, trong lòng quả nhiên sinh ra một tia sợ hãi.
"Mama đã từng nói qua, làm rồng thì phải có phẩm hạnh nghề nghiệp." Hắc Long tiểu thư nhớ đến vô số phần thưởng mà cố chủ nhân loại đã hứa hẹn, trong lòng không khỏi dũng cảm hơn. Nàng không ngừng tự cổ vũ chính mình. "Chỉ cần chống đớ cho đến khi Lola hoặc Pagliuca tới nơi là tốt rồi!"
Nghĩ tới đây, Olivia lại dũng cảm lại, đầu ngón tay nhanh chóng rung động. Đây cũng không phải biểu hiện của sợ hãi mà là đang súc lực để chuẩn bị cho công kích mới. Chiêu này là do Pagliuca dạy, lợi dụng thủ pháp ảo diệu tụ tập lực lượng ở năm đầu ngón tay, súc lực công kích để phát ra một kích mạnh nhất.
Hắc Diệu nhìn thấy một nữ nhân che diện sa đang hộ vệ Mejia rút lui về phía sau, không muốn dây dưa cùng Olivia nữa. Hắn đột nhiên tăng tốc, bay về phía Mejia.
Nữ nhân đeo diện sa kia quay đầu, nhìn về phía Hắc Diệu một cái, mắt trái của nàng lóe lên kim quang nhàn nhạt. Hắc Diệu cảm thấy đầu mình đau xót, vội vàng lợi dụng tinh thần lực để chống đỡ, lại nhanh chóng đã khôi phục như thường. Nhưng mà ngay trong tích tắc này, thân ảnh của Olivia đã hiện ra ở sau lưng, giơ cao chân bổ xuống lưng của Hắc Diệu.
Hắc Diệu theo bản năng trở tay chụp tới nhưng lại túm vào hư không. Thì ra đây là hư chiêu, hắc long tiểu thư mượn quán tính của một cước này hạ thấp trọng tâm, hiện ra bên trái Hắc Diệu. Ngũ chỉ lóe ra hắc ti nhàn nhạt, điện quang hỏa thạch bắn tung tóe, chộp đến ngực của Hắc Diệu.
Hắc Diệu vừa dùng tinh thần lực hóa giải xung kích tinh thần của nữ nhân che mặt kia, trong lúc vội vã chỉ kịp đưa tay ra đỡ chiêu của hắc long tiểu thư. Cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến từ cổ tay. Thì ra một trảo này của Olivia suýt chút nữa thì xuyên thấu găng tay, Hắc Diệu rống giận một tiếng, đánh bay Olivia bằng một quyền.
Một kích này ẩn chứa lửa giận của Hắc Diệu nên Olivia bị thương nặng. Nàng thổ ra một ngụm máu, rơi xuống đất, bước loạng choạng mấy bước rồi ngã ngồi trên đất. Trong tay nàng là một cái găng tay trân quý, hắc long tiểu thư tham tiền nhanh chóng thu nó vào trang bị trữ vật của mình.
Hắc Diệu nhìn hồng ngân nhàn nhạt ở cổ tay, lệ khí trên mặt đại thịnh. Nắm tay hắn lóe ra hỏa diễm hắc sắc. Một cỗ khí tức hủy diệt cường liệt lấy hắn làm trung tâm, tỏa ra bốn phía.
Olivia nhảy dựng lên, hóa thân thành hình rồng nỗ lực bay lên trời cao rồi phun một ngụm long tức về hướng Hắc Diệu. Hắc Diệu chỉ lắc mình một cái là đã tránh được long tức. Nắm tay bao bọc hắc viêm hung hăng đấm lên mình hắc long. Người khác chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen chớp động quanh thân mình hắc long. Tiếng vang "bốp bốp" liên tiếp vang lên, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của Olivia. Có không ít lân phiến trên người bị hắc viêm đáng sợ hòa tan.
Hắc long tự biết thân rồng sẽ trở thành mục tiêu quá lớn nên lại biến về nhân hình, đang muốn đào tẩu thì bị một quyền của Hắc Diệu kích trung, bắn thẳng xuống đất ở phía xa xa, không đứng dậy nổi nữa.
Thân ảnh của Hắc Diệu chậm rãi rơi xuống, đang muốn hạ sát thủ thì tinh thần lại bị tập kích lần nữa. Lần này Hắc Diệu đã phòng bị, không chịu ảnh hưởng của đợt công kích kia nữa. Hắn bật ngược người, bắt lấy đoản kiếm mà cô gái che mặt kia ném tới, hừ lạnh một tiếng: "Thật là to gan, không ngờ còn dám..."
Lời còn chưa nói xong, đoản kiếm trong tay đột nhiên bạo liệt. Một cỗ sương khói lục sắc nhanh chóng lan tràn. Hắc Diệu cảm thấy trong màn sương khói này ẩn chứa nguy hiểm to lớn nên vội vàng vận khí hộ thân rồi bay ngược về.
"Chạy mau!"
Nữ tử quát một tiếng. Bên kia, Mejia đã ôm được Olivia.
Thần trí của Olivia vì bị trọng thương mà trở nên mơ hồ. Thanh âm vừa rồi khiến cho nàng nhớ về một cái ký ức đã phủ bụi. Cũng là câu nói đó: "Chạy mau!"
Thời gian gần đây, nàng vẫn luôn mơ về giấc mơ này.
"Nữ nhân đáng chết!" Bàn tay trái vừa nắm đoản kiểm bắt đầu run rẩy. Phía trên tay có vô số vết rách thật nhỏ đang bắt đầu ăn mòn. Đây chắc là độc dịch của tên độc long kia!
Nếu như vào vài phút trước, cho dù đoản kiếm bạo liệt thì cũng sẽ không cách nào làm tổn thương đến Hắc Diệu. Nhưng găng tay phòng hộ của hắn vừa vặn đã bị Olivia lấy mất cho nên mới bị một chiêu này đả thương.
Hắc Diệu kiệt lực ngăn cản độc tính đang lan tràn ở tay trái. Trong lòng hắn hận nữ nhân che mặt đã ám toàn hắn đến thấy xương. Hắc Diệu lăng không kích tới một quyền về phía nữ nhân kia. Nữ nhân kia đang chạy trốn nhưng một quyền này phát trước mà tới sau. Bất kể là khoảng cách khá xa, không cách nào phát huy hiệu quả của hắc viêm nhưng bên trong nó vẫn ẩn chứa lực lượng đáng sợ của ma đế đỉnh phong. Nữ tử kia bị đánh trúng, máu tươi phun mạnh ra. Cả diện sa đều bị nhuộm đỏ một mảng lớn nhưng nàng lại mượn lực này để nhanh chóng chạy trốn.
Hắc Diệu không đuổi theo nữ tử này mà dời ánh mắt đến Mejia đang ôm Olivia chạy trốn. Hắn lắc mình một cái, nhanh chóng bay tới bên đám người Mejia.
Một hộ tráo hình tròn nửa trong suốt xuất hiện, bảo vệ một vùng này. Thì ra chỗ Mejia đang đứng chính là quân đoàn ma pháp sư do Munroe cầm đầu. Chín trăm ma pháp sư còn lực chiến đấu đã hợp sức phát ra ma pháp hộ tráo này, cho dù là Hắc Diệu cũng không cách nào phá ra trong thời gian ngắn.
Trong lòng Hắc Diệu hận hắc long tới cực điểm. Nếu như không phải tại Olivia thì vừa rồi hắn đã có thể bắt giữ hoặc đánh chết Mejia rồi, nào có nhiều trắc trở như vậy!
Chuyện cho tới bây giờ, tất phải tiêu diệt Mejia trong thời gian nhanh nhất, bằng không đợi cho tên độc long hoặc là nữ nhân càng khủng bố kia xuất hiện thì chỉ sợ là sẽ không còn cơ hội. Sắc mặt Hắc Diệu sầm xuống. Sau lưng hắn hiện ra ba đôi thánh quang dực, rồi không chút do dự kích xuống một quyền về phía hộ tráo.
Một một quyền công tới, hộ tráo liền run rẩy một cái. Mặt đất chung quanh nhanh chóng bị rạn nứt. Lomond đang bay trên không trung, phát hiện ra nguy cơ. Hắn lập tức suất lĩnh Phi Long quân đoàn tiến đến cứu viện. Nhưng mà lực lượng của ma đế đỉnh phong quá mức cường đại, song túc phi long lục tục ngã xuống. Xung kích tinh thần của mà Lomond lấy lực lượng của Tà nhãn bạo quân kích phát không có chút ảnh hưởng nào tới Hắc Diệu đang mở thánh quang dực. Ngược lại, lực lượng của Tà nhãn bị quang ám chi tâm phản phệ về. Lomond và phi long vương ngất ngay tại chỗ.
Vòng tròn phòng hộ ma pháp càng lúc càng nhỏ, ngàn người trong ma pháp sư quân đoàn của Ám Nguyệt vốn là thủ hạ tinh anh của Cafu tướng quân. Nếu như vào trạng thái tốt nhất, dựa vào bí pháp phối hợp để phát ra kỹ năng phòng hộ thì cho dù là Hắc Diệu có dùng thánh quang dực và hắc viêm cũng nhất thời khó mà phá vỡ. Nhưng mà chiến đấu cho tới bây giờ, tinh thần lực của ma pháp sư đã gần như khô kiệt, tác dụng tăng phúc của dược tề cũng bị giảm yếu. Phòng hộ tráo run rẩy dần kịch liệt hơn.
"Oanh!" Phòng hộ tráo cuối cùng cũng bị Hắc Diệu kích vỡ. Tất cả các ma pháp sư bị khô kiệt tinh thần lực lảo đảo ngã đầy đất. Mấy chục ma pháp sư ở cạnh biên bị dư ba của quyền cuối oanh thành mảnh vụn.
Nếu như hiện tại Lola ở bên người Mejia thì cục diện khẳng định sẽ khác. Đáng tiếc, hai cự long ở Long đảo kia tới quá bất ngờ, nhất là hắc long gần như miễn dịch hoàn toàn với ma pháp kia nữa. Vốn định để Lola trở thành kỳ binh cũng đành tạm thời bị "trung hòa". Tình hình trên chiến trường luôn biến hóa khôn lường, xác thực khó mà nắm giữ hoàn toàn cục diện.
Ánh mắt Hắc Diệu gắt gao nhìn đến Mejia đang ôm chặt lấy Olivia. Một cỗ uy áp vô hình ẩn chứa lực lượng lĩnh vực nhanh chóng bao chùm tất cả mọi người, khiến họ đều không thể nào động đậy.
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, làm nữ nhân và nô bộc của ta. Ta vẫn có thể suy xét để cho ngươi ngồi vào hậu vị."
"Đời này kiếp này, ta chỉ có một người nam nhân mà thôi!" Mejia thả Olivia xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng có chứa một tia mỉa mai "Hôm nay, chỉ có Mejia tử chiến chứ không có hoàng hậu sống tạm!"
Trên người nàng bắt đầu bốc lên hỏa diễm hắc sắc. Song đồng tử sắc biến thành một đen một trắng, sau lưng hiện ra hai đôi thánh quang dực.
Hắc Diệu lắc đầu: "Hắc viêm, quang ám chi tâm, thành quang dực, tuy đã thức tỉnh đủ tam đại thiên phú nhưng cuối cũng vẫn chỉ có thế mà thôi, ngay cả huyết mạch biến dị cũng không có. Lực lượng của ngươi chẳng qua chỉ truyền thừa từ lực lượng của Green. Ngươi có thể đạt tới ma hoàng đỉnh phong sau trận lĩnh chủ chiến quả là khiến ta kinh ngạc. Nhưng với chút thực lực này thì cho dù người có thiêu đốt sinh mạng cũng chẳng thay đổi được cái gì!"
Nói đến đây, uy áp trên người Hắc Diệu nháy mắt lại lên tới cực điểm: "Quỳ xuống! Suất lĩnh toàn bộ quân đội thần phục ta!"
Sự cường đại của Ám Nguyệt đã là điều rõ như ban ngày. Nếu như Mejia hàng phục thì tất cả tài phú quân lực của Ám Nguyệt có thể nhẹ nhàng đưa vào túi. Hơn nữa, tạm giữ mệnh Mejia thì còn có khả năng có được thừa nhận của Đọa Thiên Sư chi kiếm. Còn nếu như thực sự không có biện pháp thì lấy tình huống hiện tại, muốn giết nàng cũng dễ như trở bàn tay.
Dưới áp lực vượt qua đại cảnh giới thế này, hai đầu gối của Mejia bắt đầu run rẩy. Nàng liều mạng dùng kiếm chống đỡ mặt đất, quật cường đứng vững.
Hắc viêm thiếu đốt bằng sinh mạng càng ngày càng nóng rực. Tóc vàng bay múa, hai con mắt màu hắc bạch bắt đầu phát ra quang mang kỳ dị. "Hô" một tiếng, hắc viêm hóa thành một viêm cầu, bọc Mejia vào trong. Tiết tấu thiêu đốt ngày càng trở nên kỳ dị, khiến cho không gian chung quanh đều tràn đầy vận luật huyền dị của thiện địa tự nhiên.
Sắc mặt Hắc Diệu hơi biến: "Đáng chết thật, không ngờ lại đột phá!"
Nhờ "trợ giúp" hắn ban tặng, Mejia không ngờ lại có dấu hiệu đột phá?
"Oành!"
Một quyền của Hắc Diệu oanh kích lên hắc cầu. Hỏa cầu không động, nắm tay cũng bị một cỗ phản lực chấn lui, cả người hắn không tự chủ được mà lảo đảo vài bước. Viên cầu đột nhiên hóa thành hai màu đen trắng, tỏa ra một cỗ khí tức cổ xưa mênh mông.
Khí tức này giống như đánh một quyền vào đầu Hắc Diệu, cứ như một vật vô cùng đáng sợ đã hiện ra trước mắt hắn. Thân thể cũng không ức chế được sự run rẩy.
Khí tức đặc kỳ của quang ám chi tâm này phải nói là Hắc Diệu vô cùng quen thuộc... Bạch Dạ đại đế!
Vị huynh trưởng mà hắn vô cùng sợ hãi, đệ nhất cường giả tung hoàng ma giới không một đối thủ!
Trên người Mejia tại sao lại có khí tức quang ám chi tâm độc hữu đó? Đây không phải là truyền thừa từ Green! Chẳng lẽ... Bạch Dạ chưa chết?
Hắc Diệu giật nảy mình một cái: Không đúng! Tuy không được tận mắt thấy tình hình Bạch Lạc bỏ mình nhưng thi thể của hắn thì đã thấy rồi. Đó tuyệt đối là thực. Theo lão tộc trưởng Mello Aires của Samael nhất tộc, cũng là người còn sống duy nhất đã chứng kiến cái chết của Bạch Dạ thì đại đế đã bị cường giả nhân loại giết chết. Toàn bộ người tại trường gần như chết hết. Bản thân Mello Aires về đến ma giới không lâu sau cũng vì thương thế nặng quá mà qua đời.
Bạch Dạ đại đế đã chết, đó là sự thực. Nếu không thì đại quân ma giới làm sao có thể bị tan vỡ như thế? Chỉ là Bạch Dạ chết lâu như vậy rồi, mấy trăm năm sau, quang ám chi lực của hắn tại sao lại xuất hiện trên người Mejia? Điều này nên giải thích như thế nào đây?
Hắc Diệu cũng không biết, hiện tại quang ám chi lực Mejia tỏa ra là do thổ nguyên tố quân vương thông qua ốc nguyên chi nhưỡng mà kết tinh thành. Năm đó, Glorfin bị lực lượng của quang ám chi tâm làm trọng thương, "thủ phạm" quả thực là Bạch Dạ đại đế.
Hắc viêm dần dần tiêu tán. Thân ảnh Mejia hiện ra ở trung ương. Thánh quang dực ở sau lưng đã hóa thành ba đôi. Đôi mắt đen trắng đã không còn khí tức cổ xưa mênh mông nữa. Lực lượng chung quanh thân thể nhanh chóng phát sinh biến hóa huyền ảo, riêng từ khí tức bề mặt mà xem thì đã có sự bay vọt so với lúc trước.
"Ma đế!" Sát cơ của Hắc Diệu đại thịnh. Mejia mới có hai mươi mấy tuổi đã trở thành ma đế. Tiềm lực bản thân quả thật là không thể hạn lượng, lại thêm loại khí tức tựa như của Bạch Dạ đại đế này nữa, nữ nhân này khiến cho hắn cảm thấy một nguy cơ vô cùng to lớn. Dù có phải trả cái giá thế nào thì hắn nhất định không thể lưu nàng ta lại!