Trần Duệ cũng không phải nhà đại triết học, nhà đại tư tưởng, hoặc là cuồng nhân tôn giáo để có thể sáng lập ra một bộ giáo điều tín ngưỡng. Chẳng qua, hắn là một kẻ xuyên việt, có được ký ức và tri thức của cả kiếp trước.
Khổng Tử từng nói: Lãnh đạo dân bằng pháp luật đều dùng hình phạt, dân có thể tránh được sai phạm nhưng mất lòng tự trọng. Lãnh đạo dân bằng đức độ và lễ khiến người ta biết xấu hổ mà tự cảm hóa. (Đạo chi dĩ chính, tề chi dĩ hình, dân miễn nhi vô sỉ. Đạo chi dĩ đức, tề chi dĩ lễ, hữu sỉ thả cách.)
Hình phạt chỉ có thể ngăn ngừa con người phạm tội, không thể khiến người ta hiểu đạo lý phạm tội là đáng xấu hổ, mà đạo đức giáo hóa lại cao minh hơn hình phạt nhiều lắm. Tín ngưỡng cũng giống như thế, sự kính sợ và sợ hãi trừng phạt đối với thần linh chỉ có thể áp chế hành vi của người ta một cách bị động, mà thông qua đạo đức, công đức có thể làm cho người ta hiểu vì sao không thể làm, tự giác điều chỉnh hành vi của mình.
Trong tín ngưỡng chi nguyên xuất hiện mười chữ.
Nhân lễ nghĩa trí tín, trung hiếu liêm sỉ dũng.
Nhân - lòng người, ái nhân, nhân ái.
Nghĩa - đại nghĩa, chính nghĩa, công bình, công chính, công đạo.
Lễ - minh lễ, lễ mạo, lễ nhượng, lễ tiết, lễ nghi, lễ chế, tôn trọng người khác.
Trí - trí giả, trí tuệ, cơ trí.
Tín - thành tín, tín nhiệm, tín dụng.
Trung - trung thành, trung lương, trung thứ, trung với tín ngưỡng, trung với cương vị.
Hiếu - hiếu tâm, hiếu kính cha mẹ, tôn lão kính hiền.
Liêm - liêm khiết, thanh liêm, liêm chính, liêm minh.
Sỉ - biết bị sỉ nhục, biết xấu hổ, biết sai có thể sửa.
Dũng - dũng cảm, kiên cường, cương nghị.
Trong lý giải của Trần Duệ, con cháu Viêm Hoàng sở dĩ có thể từng bước chiến thắng khổ nạn và suy sụp, thậm chí chiến thắng nguy cơ sinh tử tồn vong, một đường đi đến hiện tại, không tách khỏi được những văn hóa chủ chốt đã ăn sâu vào trong máu này.
Trừ bỏ những thứ cặn bã mà giai cấp thống trị dùng để cầm cố tư tưởng và củng cố nền thống trị, tinh túy chân chính của nho gia, có lẽ giống kỳ danh vậy, “nhân nhu” - cần có nhân tính (nhân tính sở nhu).
Có lẽ trong lòng mỗi một người đều có loại thế giới, loại tín ngưỡng này, chỉ là, trong hiện thực lại làm ra sự lựa chọn khác nhau mà thôi.
Tri thức của Trần Duệ dù sao cũng có hạn, chính mình cũng chỉ là một người bình thường chứ không phải là con người hoàn mỹ như thánh nhân, không biết lựa chọn này là đúng hay sai, cũng không biết tương lai sẽ phát triển thành bộ dạng gì.
Hắn cũng không hi vọng xa vời có thể kiến lập một quốc độ lý tưởng, những nhân loại này đều có ý thức độc lập, huống hồ nơi đâu có người chỗ đó có phân tranh, tương lai chắc chắn sẽ xuất hiện loại tín ngưỡng giả thờ phụng giết chóc, dục vọng. Có một số việc là không thể tránh khỏi, quang minh trước nay đều cùng tồn tại với hắc ám. Việc hoàn toàn theo ý người là không thể, không thẹn với lương tâm là được.
Sau khi mười chữ này tiến vào tín ngưỡng chi nguyên thì bắt đầu phát ra quang mang kỳ dị. Trên tín ngưỡng tháp xuất hiện mười loại đồ đằng cùng phù hiệu kỳ quái, phát ra quang mang kỳ dị. Trên tinh cầu màu lam, một cái trụ đồ đằng kỳ lạ xuất hiện, có không ít nhân loại bắt đầu quỳ xuống cầu khẩn.
Tín ngưỡng lực trên tín ngưỡng trụ bắt đầu xảy ra biến hóa, 1, 2, 10, 20… Có chút tín ngưỡng chỉ là một “chữ”, có chút tín ngưỡng là hai chữ. Tương ứng với đó, đồ đằng trên tín ngưỡng tháp trong tinh thần điện cũng phát sáng. Lúc tích lũy đến một mức độ nhất định, tín ngưỡng tháp sẽ hồi lại một lực lượng nhất định cho tín ngưỡng trụ trên tinh cầu, hoặc có thể nói là hiển lộ “thần tích”.
Điều kiện của ngự tinh biến là mười vạn linh khí và một ngàn tín ngưỡng kết tinh, từ kiểu tiêu hao thế này, xem ra đó hẳn là một chiêu thức cường đại chưa từng có trước đó. Chỉ là lấy tiến độ trước mắt, chỉ sợ không có cách nào thử nghiệm được.
Sau khi Trần Duệ xây dựng tín ngưỡng chi trụ thì cũng đã tới gần địa giới của Ám Nguyệt, vì cẩn thận, hắn xuống khỏi giác dực thú, chuyển thành đi bộ.
Lúc đi qua trấn Dike ở bắc bộ Ám Nguyệt, Trần Duệ phát hiện nơi đây đã hoàn toàn bị đại quân Xích U chiếm cứ, theo sự phân bố của quân doanh và sự quan sát của hắn, có đến trên dưới tám, chín vạn người, xem ra chính là chỗ quân chủ lực của Xích U.
Binh lực mà Lam Dong lãnh địa xuất động lần này cũng không ít hơn so với Xích U, mà lực lượng quân sự của Ám Nguyệt do chịu đủ loại hạn chế, còn xa mới phát triển đến mức mạnh mẽ như thế. Cấm vệ quân và thủ vệ quân sau khi tăng cường quân bị và chỉnh đốn cộng lại cũng không quá bốn vạn, tuyệt đối nằm trong hoàn cảnh xấu. Trần Duệ cũng không biết tây lộ phòng vệ đội của Tim đã trở thành tây lộ phòng vệ quân, chẳng qua do thời gian thành lập quân còn quá ngắn, chủ lực vẫn là phòng vệ đội nguyên bản, quân đội có thể lấy ra chiến đấu không đến một vạn.
Từ trên số lượng mà xem, năm vạn người đối trận với gần hai mươi vạn quân địch, mà thế bất lợi trên chiến đấu lực vô cùng rõ ràng, dường như không có người nào xem trọng Ám Nguyệt, đều nhận định bại chắc không cần nghi ngờ.
Rất nhiều thương gia đã rút toàn bộ đầu tư và vật tư trong Ám Nguyệt về, bao gồm cả thành viên của một vài gia tộc cũng lục tục trốn khỏi Ám Nguyệt.
Trong chiến tranh ở thế giới này, lực lượng của số ít người có thể ảnh hưởng đến kết cục của chiến tranh, chủ yếu thể hiện ở việc lấy đầu thượng tướng trong thiên quân vạn mã rồi toàn thân lui lại, có tác dụng mấu chốt đả kích. Quan trọng hơn đó là cổ vũ sĩ khí và chỉ huy quân đội, nhưng không thể đại biểu rằng những người này có thể tự mình dùng sức nhẹ nhàng toàn diệt cả quân đội, nếu như vậy thì tồn tại của quân đội cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Nếu như không suy xét các nhân tố trang bị, tố chất, sĩ khí, đơn thuần chỉ lấy chính diện đối kháng mà nói, cường giả quả thực có thể một mình diệt sạch số lượng quân đội khá lớn, nhưng sức lực cuối cùng cũng có hạn, một khi sức lực hao hết, đối mặt với những “con kiến” không sợ chết cứ ào ào như thủy triều, cho dù là đại tượng cũng chỉ có thể lùi lại. (đương nhiên, cường giả ở đây cũng chỉ là nói đến trong phạm trù những cường giả thông thường, không bao gồm mấy trường hợp đặc biệt như ma đế đỉnh phong, thậm chí là cường giả bán thần và thần cấp). Nếu như lúc đó, xuất hiện cường giả có cùng đẳng cấp đánh lén thì càng là dữ nhiều lành ít.
Thông thường mà nói, trong chiến tranh đều là tướng đấu tướng, binh đấu binh, việc đấu tướng sẽ ảnh hưởng lớn đến chiến cuộc, dù sao, binh sĩ cũng không muốn trực tiếp đối mặt với vị tướng dễ dàng diệt sát mình.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Trần Duệ trước mắt không nắm được tình báo chuẩn xác của cả cuộc chiến, vì tránh đả thảo kinh xà, nhất định không được khinh cử vọng động. Hắn trực tiếp rời khỏi trấn Dike, một đường đi qua trấn Lôi Tư và trấn Cự Ma, toàn tốc chạy tới Ám Nguyệt thành.
Nhất định phải về bên cạnh Athena và Cơ Á, về bên người Mejia một cách nhanh nhất!
Càng tới gần Ám Nguyệt thành lại càng cảm nhận được rõ ràng khí tức khẩn trương, rất nhiều yếu đạo lộ khẩu được tu kiến thành công trình phòng ngự tạm thời. Cư dân ngoại thành Ám Nguyệt hầu hết đều chuyển vào trong thành, tạo nên những quan khẩu nặng nề, còn có vài khu vực cấm nhập đang được bố trí và gia cố bẫy rập ma pháp. Chúng binh sĩ mỗi người đều có biểu tình ngưng trọng, nghiêm khắc kiểm tra những người ra vào.
Trần Duệ khôi phục lại diện mạo của trị an quan, không, hiện tại là tài chính quan mới đúng, nhưng lại bị binh sĩ của thủ vệ quân ngăn lại, bởi vì đã lâu không nhìn thấy vị tài chính quan nhân loại này nên hoài nghi là gian tế biến hóa thành. Cho đến khi phụ trách Araujo Alex bị kinh động rồi tiến lại mới có thể thuận lợi thông qua trạm gác.
“Chủ nhân, tình thế trước mắt của Ám Nguyệt rất không ổn, trưởng công chúa lệnh cho phu nhân Athena mang theo một tiểu đội tiến về hướng trấn Tác Thác ở nam bộ ngăn chặn đại quân của Lam Dong, tính toán tập trung lực lượng đánh vỡ đại quân của Xích U ở bắc bộ trước. Nhưng ngoại trừ trận chiến mà Tim đánh bại Kanita, hai lần chúng ta đánh lén đều thất bại. Một trận chiến ở trấn Dike, thủ vệ quân tổn thất hai ngàn người, phó thống lĩnh thủ vệ quân là tộc trưởng Assad của gia tộc Lotter cũng bỏ mình.”
Trần Duệ nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ngươi vừa nói là, Athena chỉ mang một tiểu đội đi trấn Tác Thác?”
“Đúng thế” Araujo Alex nói: “Nhưng mà Pagliuca đại nhân, Lomond đại nhân và Delia phu nhân cũng đi cùng.”
Trần Duệ yên lòng, có độc long và hai vợ chồng Lomond, Athena dù gặp nguy hiểm gì cũng có thể toàn thân thoát đi.
“Chủ nhân, còn có một tin tức… sau khi người nghe được nhất định phải bình tĩnh.”
Phải bình tĩnh? Là tin tức xấu? Trần Duệ cả kinh, hỏi: “Là tin gì?”
Araujo Alex dùng cách ngắn nhất để giải thích tình huống Joseph bị giết ngày đó, lại nói: “Đại quân Xích U chiếm cứ trấn Dike, ngay ngày hôm qua còn tuyên bố đòi trưởng công chúa giao ra hung thủ sát hại Joseph là Cơ Á, huyết tế bảy ngày. Trong bảy ngày này sẽ không phát động thế công gì, có thể cho Ám Nguyệt một cơ hội để chính đốn quân đội triển khai quyết chiến. Nếu không sẽ lập tức phát động tổng tấn công Ám Nguyệt thành.”
“Hừ!” Trong mắt Trần Duệ lóe lên sát khí, Cơ Á là nữ nhân của hắn, tuyệt không cho phép có người làm tổn thương tới một sợi tóc của nàng!
Dù thế nào đi nữa, lần này nhất định phải tính sổ toàn bộ với Trác Thiết.
“Trưởng công chúa… đã đáp ứng” Lời tiếp theo của Araujo Alex làm Trần Duệ giật mình trong lòng.
Mejia, không ngờ lại đáp ứng! Nàng rõ ràng biết Cơ Á là nữ nhân của hắn!
Trong lòng Trần Duệ nháy mắt tràn đầy lo lắng, trầm mặt nói: “Bây giờ ta lập tức đến vương cung, ngươi lập tức thông tri cho Royce và Sasha, tìm cách bí mật bảo vệ Cơ Á, không cho phép bất cứ người nào mang nàng đi!”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, thân ảnh của Trần Duệ đã tan biết trong tầm mắt.
Trần Duệ một đường chạy như bay, chạy về hướng vương cung, ma tộc ở ven đường chỉ cảm thấy một đám khói nhẹ lướt qua, căn bản không thấy rõ bóng người. Đi tới vương cung, vừa hay nhìn thấy Khách Cổ Long phân phó cho cấm vệ quân cái gì đó ở cửa lớn.
“Trần Duệ đại nhân? Đã lâu không gặp, người đã khỏi bệnh rồi?” Khách Cổ Long tuy là thân tín Mejia nhưng cũng không hiểu biết về kế hoạch của Trần Duệ và ẩn tình bên trong, người ở bên Mejia mà biết những chuyện này chỉ có một mình lão Gauss mà thôi.
Trần Duệ không có hàn huyên với hắn: “Khách Cổ Long, ta muốn gặp trưởng công chúa.”
Khách Cổ Long cau mày lại: “Trưởng công chúa thảo luận quân tình cùng lão Gauss tại phòng nghị sự, phân phó không cho bất cứ người nào làm phiền…”
“Ta muốn gặp trưởng công chúa” Trần Duệ lại nói một câu, ngữ khí rất chắc chắn.
Trong khoảnh khắc, trong lòng Khách Cổ Long nổi lên một cỗ run sợ kỳ dị, dường như có cảm giác không có cách nào kháng cự. Lúc này cả kinh: nhất định là ảo giác, nhân loại này chẳng qua là được Aldas đại sư truyền thụ, cũng chỉ có một chút độc thuật mà thôi, làm sao mà làm cho mình có loại cảm giác này được.
Khách Cổ Long cũng không phải là kẻ não phẳng, biết Trần Duệ là thân tín của Mejia, hiện tại lại là thời kỳ đặc biệt, nhân loại nhất định có tình báo quan trọng nào đó muốn báo cáo, nghĩ đi nghĩ lại, đành cho một cấm vệ quân vào trong thông báo.
Không lâu sau, cấm vệ quân vội vã chạy lại báo cáo: “Trưởng công chúa mời tài chính quan đại nhân lập tới tới phòng nghị sự.”
Trần Duệ tiến thẳng tới phòng nghị sự, nhìn thấy ngay Mejia đang ngồi đó, xem lão Gauss giải thích cái gì đó ở trên một bức bản đồ quân sự, trên bàn còn có thiết bị giống như sa bàn.
Vẻ mặt của vị trưởng công chúa này hao gầy, có vẻ tiều tụy không ít, xem ra chiến sự lần này đã cho nàng áp lực tương đối lớn.
“Ngươi đã trở về!” Trong mắt Mejia lướt nhanh qua một tia kinh hỉ.
“Vừa trở về, ta muốn hỏi chuyện của Cơ Á là thế nào” Trần Duệ không dong dài, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Mejia nhíu lông mày lại: “Gauss, ông đi ra trước một chút được không?”
Lão Gauss cung kính khom người, lại gật gật đầu với Trần Duệ, đi ra ngoài.
Sau khi lão Gauss rời đi, Mejia nhàn nhạt hỏi một câu: “Ngươi biết rồi sao?”
Trần Duệ vẫn giữ vấn đề kia, ngữ khí càng nặng nề: “Ta muốn hỏi nàng! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra với Cơ Á?”
“Ngươi dường như rất vô lễ, tài chính quan các hạ” Nhãn thần của Mejia hơi lạnh xuống: “Ta cũng không muốn giao Cơ Á ra, nhưng tình thế trước mắt quá nguy cấp, Xích U phát động lãnh chủ chiến là mượn cớ nàng ta giết chết Joseph, mà vị nhiếp chính vương ở đế đô kia đã đặc biệt đồng ý chiến tranh lần này. Trước mắt Ám Nguyệt vừa bại, nếu như bây giờ Xích U lại tấn công, ta không chỉ không có một chút cơ hội thắng, mà là một ít động tác chuẩn bị cũng không làm kịp!”
Lúc mà được Mejia chính miệng chứng thực, lòng nhiệt tình muốn đến bên người nàng lúc trước của Trần Duệ đã hoàn toàn lạnh xuống: “Ta không quản nàng có lý do gì, ta chỉ biết Cơ Á là người của ta, ta quyết không để nàng ấy chịu một chút tổn thương nào!”
Nhãn thần của Mejia càng lạnh lùng: “Ngươi có biết không, lần này đế đô còn phái đặc sứ tới, trong đó chí ít cũng có một cường giả ma đế cấp! Mục đích chân chính của mấy tên đặc sứ treo danh nghĩa điều đình trên đầu này không cần nói cũng biết, đó là muốn hiệp trợ đại quân đánh tan Ám Nguyệt! Ta biết Cơ Á là nữ nhân của ngươi, ta cũng biết ngươi có tài năng, có mưu lược, có lẽ còn có năng lực khác mà ta không biết. Nhưng mà, ngươi nói cho ta, ngươi có thể đánh bại ma đế hay không? Có thể đánh bại đại quân hay không?”
Không ngờ đế đô lại phái ra ma đế! Xem ra lần này là tình thế bắt buộc.
Trần Duệ lắc lắc đầu: trước mắt lực chiến đấu của hắn đấu với ma hoàng hẳn là có cơ thắng tương đối, nhưng do tín ngưỡng kết tinh của ngự tinh biến không đủ, không thể kích hoạt được, đấu với ma hoàng đỉnh phong hoặc là cường giả cấp ma hoàng có năng lực đặc thù chỉ sợ cũng không có cách nào thủ thắng. Còn về cấp ma đế thì càng không phải là đối thủ. Chẳng qua, đối thủ của ma đế cấp, cũng không cần hắn tự thân đối phó. Còn về đại quân, cũng không phải không có biện pháp.
“Dưới sự trợ giúp hắc sắc dược thủy của ngươi, ta đã hấp thu tất cả lực lượng mà phụ thân lưu lại, hiện tại đạt đến ma hoàng cấp sơ giai, quân lực của Ám Nguyệt cũng cường đại hơn trước đây rất nhiều, còn có quân đoàn phi long bí mật, nhưng thế thì sao chứ? Đối mặt với ma đế, đối mặt với hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ, vẫn tất bại không thể nghi ngờ như trước!” Thanh âm của Mejia tràn đầy bi thương và bất đắc dĩ: “Ta đã sớm phát thệ cùng tồn vong với Ám Nguyệt, điều có thể làm bây giờ chỉ là đem tất cả lực lượng ra liều mạng, đổ cả giọt máu cuối cùng lên chiến trường mà thôi! Ta có thể chết, nhưng Alice thì không thể, ta cần có thời gian, không chỉ là chỉnh đốn sĩ khí một lần nữa, mà còn phải hộ tống Alice an toàn ra khỏi Ám Nguyệt, cho nên… chỉ có thể hy sinh Cơ Á.”
“Vì Alice… mà hy sinh Cơ Á?” Trong lòng Trần Duệ càng nguội lạnh, kế hoạch cũng tốt, bố trí cũng tốt, đều bị mắc lại trong cổ họng.
“Ta biết nàng là nữ nhân của ngươi, nhưng mà Cơ Á cũng chỉ là một thị nữ nho nhỏ mà thôi, làm sao sánh được với Alice? Làm sao sánh được với ta?” Mejia đột nhiên đứng lên, trong ngữ khí hiện lên sự kích động chưa từng có.
Trần Duệ chấn động trong lòng, đây là lần đầu tiên, Mejia chân chính thổ lộ cõi lòng của chính mình trước mặt hắn.
Có lẽ biết rằng đây là lần cuối cùng, bây giờ không nói, có thể sau này không có cách nào nói nữa.
“Trần Duệ, ngươi bây giờ có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là lập thức cưỡi song túc phi long tiến về hướng trạm gác Leon được tu kiến tạm thời ở Tây Lang sơn, Tim và Alice đều ở đó, ngươi hộ tống nàng đi tới Âm Ảnh đế quốc, tới nương tựa Custer gia tộc! Lựa chọn thứ hai…” Trong mắt Mejia hiện ra sự tha thiết rất hiếm thấy: “Ngươi ở lại cùng với ta, cho đến lúc cuối cùng.”
“Mejia, ta hiểu rõ nàng, thậm chí còn hiểu rõ hơn chính nàng nữa” Trần Duệ bình tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm vào tròng mắt của nàng, cũng là lần đầu tiên hắn gọi trực tiếp tên nàng: “Nói sự thật cho ta, nàng chẳng qua là muốn lợi dụng chuyện của Cơ Á để kích ta bỏ đi, làm cho ta rời xa khỏi chiến trường nguy hiểm này, đúng không?
Hồi đáp hắn là tiếng cười hiếm thấy của Mejia, chỉ là trong tiếng cười này tràn đầy băng lãnh cùng chẳng đáng.
“Ngươi quá đề cao chính mình, lại còn quá ngây thơ rồi, hơn nữa ngươi căn bản chưa từng thực sự hiểu rõ ta…” Tiếng cười dần dừng lại, sự tha thiết trong đôi mắt tím cũng theo đó rút đi: “Ngươi trải qua bao nhiêu chuyện như thế, bao gồm cả lần này ở đế đô… hẳn nên hiểu rõ cái gọi là thượng tầng quyền quý. Bên dưới cái vỏ bọc hoa lệ kia ẩn chứa bao nhiêu lãnh khốc, tàn nhẫn, vô sỉ, mục nát, dơ bẩn, xấu xa… Rất tiếc, ta cũng là một thành viên trong đó. Mặc dù ta cũng đã từng trải qua sự thiện lương vô vị và ngu xuẩn, nhưng cũng đã đều chôn vùi trong những hắc ám kia rồi. Nếu như không như thế, ta, Mejia Lucifer làm so có thể trở thành lãnh chủ của lãnh địa này? Còn đối với ngươi, nếu như trước kia không phải ngươi để cho ta sử dụng thì ta đã lập tức giết chết ngươi rồi! Rất nhiều lúc, ta không thể không lựa chọn hy sinh một chút! Biết vì sao ta muốn đi Bạch Linh lãnh địa không? Chẳng qua là muốn lợi dụng sự thèm thuồng của Bạch Linh lĩnh chủ đối với ta, lợi dụng sự mập mờ như có như không này! Lúc cần thiết, không chỉ Cơ Á, kể cả Athena, thậm chí chính ta cũng có thể đem ra làm vật hy sinh.”
“Ta vẫn không tin” Trần Duệ lắc lắc đầu: “Ta cần nàng cho ta một đáp án chân chính, điều này ảnh hưởng rất rất nhiều đến tương lai của chúng ta…”
“Đáp án chân chính là…” Ngữ khí của Mejia càng trở nên băng lãnh: “Sáng sớm hôm nay Cơ Á đã bị ta khống chế, bây giờ đã bị Khách Cổ Lệ giam giữ tại trấn Cự Ma, đang chuẩn bị giao cho đại quân Xích U.”
Trong mắt Trần Duệ đột nhiên lóe lên hàn quang, dùng ánh mắt băng lãnh chưa từng có liếc Mejia một cái, không nói hai lời đã quay người đi luôn.
“Đứng lại! Ta ra lệnh cho ngươi!” Mejia quát một tiếng, Trần Duệ chỉ cảm thấy sát khí thấu xương ở sau lưng, nhưng dưới chân lại không dừng lại chút nào.
Mejia hiện lên vẻ phẫn nộ: “Chẳng lẽ ngươi cho là, một thị nữ hèn mọn có thể so sánh với ta hay sao?”
Nhãn thần của Trần Duệ càng lạnh, vẫn không nói một câu đi về phía trước, cảm giác một thứ gì đó rất trân quý trong lòng đột nhiên tan vỡ.
“Đợi đã! Ở lại đi, được không? Thật sự ta rất muốn chàng ở bên cạnh ta” Thanh âm của Mejia đột nhiên trở nên nhu hòa: “Chẳng lẽ chàng đã quên lần đầu tiên ta cười với chàng? Đã quên chúng ta cùng khiêu vũ ở dưới ánh trăng? Còn có… ba chữ kia?”
“Ta hiện tại mới hiểu được, hóa ra ta càng tới gần nàng, khoảng cách của chúng ta lại càng xa” Trần Duệ đã đi tới cửa thì dừng chân lại, nhưng không hề quay đầu: “Còn về ba chữ kia… ta đã quên rồi.”
Có một số thứ, đã quên thì sẽ không nhớ lại nữa. Vốn trong tâm lý của hắn đã thật sự quan tâm tới Mejia, cũng không phải là sự miễn cưỡng để bảo vệ tính mạng như lúc ban đầu. Nhưng mà, lúc này hắn tình nguyện trước nay chưa từng quan tâm đến, và sau này cũng không bao giờ tái diễn nữa.
Bây giờ, phải cứu Cơ Á ra!
Sau đó, từ sự hứa hẹn với tướng quân George … hắn sẽ trợ giúp Mejia hóa giải nguy cơ một lần này. Rồi sau đó… hẳn là lúc hắn thật sự rời khỏi Ám Nguyệt này!