Ma Giới Đích Nữ Tế

Chương 326: Chương 326: Quyết định của minh hữu.






Ám Nguyệt thành, cạnh kỹ trường.

Đèn dầu sáng rực rỡ tại cạnh kỹ trường cũ kĩ, ngay cả những phần đã bị tàn phá cũng được tu phục đổi mới lại. Bên trong ngồi đầy người, kể cả lần tổ chức trận chiến giữa cao giai ác ma mạnh nhất, Guile đấu với Araujo Alex cũng không có nhiều người xem tới vậy.

Kể từ bốn trăm năm trước, sau khi trải qua lần chiến họa ở Ám Nguyệt, cạnh kỹ trường này lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, không biết cảnh tượng tràn đầy sinh cơ này có phải là biểu hiện cho việc lãnh địa phồn hoa nhất một thời của Đọa Thiên Sứ đế quốc bắt đầu phục hưng hay không?

Trong trường cũng không phải một chọi một giống như trước kia mà là một đám người đá bóng với nhau. Khoảng hai tháng trước, cạnh kỹ trường cử hành một lần thi đấu miễn phí, do cấm vệ quân đấu với thủ vệ quân. Bắt đầu từ lần đó, người dân Ám Nguyệt thành bắt đầu ưa thích cái loại vận động đầy kích thích mà nhiệt huyết phun trào này. Có phối hợp đoàn đội, có cá nhân nổi bật, đủ loại đặc sắc, tất cả đều có trong một trận bóng.

Trận đấu đó, đội của thủ vệ quân vốn không được xem trọng lại bất ngờ dẫn một bàn, thắng hiểm đội của cấm vệ quân, sau đó nhận được giải thưởng lên tới năm mươi bộ khải giáp thượng phẩm. Sau đó, mỗi tuần đều có một trận bóng được cử hành tại cạnh kỹ trường, hai bên có thắng có thua, mỗi trận đều rất hấp dẫn. Đá bóng cũng dần dần phổ biến ra cả Ám Nguyệt thành, trưởng công chúa Mejia đặc ý sử dụng mấy khu vực bị vứt bỏ ở góc thành để tu kiến thành những sân bóng giản dị, lại thiết lập ma pháp trận cho người dân sử dụng miễn phí.

Trừ thể thức thi đấu đội hình lớn mười một người, đá bóng còn có thể thi đấu ba người, năm người một đội. Nhất thời đá bóng trở thành loại thể thao phổ biến nhất trong Ám Nguyệt thành, thậm chí còn bạo phát tình trạng tranh giành sân bãi, làm cho Mejia không thể không phái thủ vệ quân ra duy trì trật tự và đảm nhiệm vai trò trọng tài. Một thời gian, trong phố lớn hẻm nhỏ đều nhìn thấy được hình ảnh của trái bóng.

Công Chúa phường và thương điếm ma pháp của Áo Choàng hội cũng cùng lúc bán ra các loại bóng phổ thông và cao cấp, có loại để thi đấu, có loại bình dân, giá cả đều ưu đãi nên khá dễ bán. Đá bóng cũng rất dễ tiến bộ, nhưng muốn chơi giỏi thì không dễ, nhất là quả bóng kia còn hấp thu lực lượng, đá lâu dài cực kỳ hao phí thể lực, vô hình trung đã rèn luyện chiến đấu lực cùng thể chất của cư dân Ám Nguyệt thành.

Tiền đạo ám tinh linh của thủ vệ đội tiếp nhận đường chuyền của đồng đội, hạ chân xuống một cái đã bay người lên, ở trên không trung xoay người một cái, vặn eo phi cước, một cú đá móc đã đưa bóng bay thẳng đến góc phải của cầu môn. Thủ thành đại ác ma của cấm vệ đội phản ứng chậm nửa nhịp nhưng lại kịp phát động kỹ năng thiên phú, trong nháy mắt đã di động, xuất hiện phía trước quả bóng, kịp thời đấm bóng bay ra ngoài.

Nhìn thấy quả bóng vạch thành một đường cong bay ra xa cầu môn, một mảng lớn các thanh âm thương tiếc vang lên trên khán đài, đặc biệt là những người mua cấm vệ đội thắng. Họ nắm chặt phiếu cược trong tay, chỉ hận không thể mang cái quả bóng chết tiệt kia ném thẳng vào cầu môn. Vừa lúc đó, trong buổi biểu diễn, hai tay của một giác ma của thủ vệ đội nâng chân của một tên đồng đội đại ác ma lên, toàn lực ném một nhát, tên đại ác ma nương theo lực ném của đồng đội nhảy cao lên. Vừa nhảy một cái đã cao hơn ba thước, nếu như không phải chịu trọng lực của ma pháp trận thì có lẽ còn nhảy được cao hơn nữa. Đại ác ma tung một cước trong không trung, hung hăng lăng không sút thẳng vào quả bóng đang bay cao cao trên trời.

Quả bóng dưới tác dụng của cú sút tăng hai lần lực đạo, hóa thành một đường thẳng, giống như lưu tinh gào thét bay thẳng về phía cầu môn. Thủ thành của đối phương vừa mới sử dụng kỹ năng thuấn di, trong thời gian ngắn còn chưa thể khôi phục, không có sức mà ngăn cản, cuối cùng cũng đã chậm một bước, bị quả bóng mãnh mẽ xuyên thủng cầu môn. Quả bóng vượt qua giới tuyến của cầu môn giống như một mồi lửa phát ra quang mang chói mắt, tỏ rõ rằng thủ vệ đội cuối cùng đã dẫn trước một bàn, tỉ số 5 - 4.

Một bàn thắng đã làm cho toàn trường sôi trào lên, có tiếng hoan hô, có tiếng thương tiếc, có cả âm thanh cổ vũ và thậm chí cả tiếng mắng chửi đều đan xen một chỗ. Cả cạnh kỹ trường đều tràn ngập không khí cuồng nhiệt.

Trên dãy ghế dành cho khách quý, Joseph đã thu tất cả những điều đó vào trong mắt, lông mày hắn cau lại: Cái trò đá bóng này quả nhiên là một loại phiền toái, không ngờ có thể mang tới không khí náo nhiệt thế này. Từ biểu hiện nay không như xưa của thủ vệ quân, hẳn sau khi trải qua sự huấn luyện của Athena thì lực chiến đấu đã tăng mạnh. Trong khoảng thời gian hắn tranh đấu cùng Kanita tại Ma Đa trấn, Ám Nguyệt dường như đã biến hóa rất lớn, không chỉ là chiến lực, thực lực kinh tế cũng tăng trưởng thần tốc. Điều này đối với nhiệm vụ làm suy yếu và khống chế Ám Nguyệt của Xích U lãnh địa là một việc cực kỳ không ổn.

Không chỉ như thế, do sự tham dự của gia tộc Custer ở Âm Ảnh để quốc, Đọa Thiên Sứ đế đô vốn dĩ đủ để bóp chặt việc chế tài lương thực của Ám Nguyệt, bây giờ dường như lại không tạo được ảnh hưởng gì. Gia tộc Custer là đệ nhất thương nghiệp gia tộc của Âm Ảnh đế quốc, rất có thể là làm theo ý của Âm Ảnh đại đế Katherine. Nhìn ngoài sáng, thực lực nhiếp chính vương Hắc Diệu rõ ràng không bằng người nên vẫn còn chưa có biện pháp nào tốt để khống chế tình hình này.

Chẳng qua Ám Nguyệt thành là vùng đất cằn cỗi, nếu muốn chính thức thoát khỏi sự phụ thuộc lương thực là không thể, mà với tài trí của Mejia thì hẳn nên biết Âm Ảnh để quốc thông thương hoặc "viện trợ" cho Ám Nguyệt chắc chắn có mục đích sâu xa, những chuyện này chắc là kế hoạch tạm thích ứng.

Đang trong lúc suy tư, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm nhỏ bé: "Bằng hữu của ta, ngươi dường như lại bị quấy nhiễu bởi một ít chuyện?"

Âm thanh này đã quen thuộc từ lâu làm cho Joseph chấn động, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn xung quanh một chút nhưng lại không phát hiện ra thân ảnh nào mặc áo choàng.

Joseph hơi suy nghĩ một chút, không tiếp tục xem thi đấu nữa mà đứng thẳng người lên, xoay người rời khỏi. Rời khỏi cạnh kỹ trường đang náo nhiệt vang trời, Joseph rẽ trái rẽ phải trên đường, cho đến khi tới một cái ngõ hẻm hẻo lánh không có bóng người hắn vẫn không hề cảm giác có người bám theo. Nhưng dưới ánh trăng màu tím, có thể thấy được một cái bóng bị kéo dài xuất hiện phía sau hắn, phải chăng là ảo giác? Hay là…

Joseph không hề có phản ứng mãnh liệt, khi nhìn lại phía sau quả nhiên có một bóng đen mặc áo choàng, Joseph đạp mạnh một cái đã phi thân lên không trung, nắm tay tỏa ra ánh sáng rực lửa, lao về phía bóng đen kia nhanh như chớp.

Bóng đen kia không tránh né mà vươn một ngón tay ra để nghênh đón nắm tay của Jopseph, tròng mắt của Joseph lóe lên dị sắc, đột nhiên biến đổi thành trạng thái chiến đấu, khắp người hắn cháy lên hỏa diễm, lực lượng của một quyền này đột nhiên tăng mạnh.

Bóng đen kia không hề có phản ứng gì đối với biến hóa của Joseph, vẫn chỉ có một đầu ngón tay giơ ra nghênh tiếp, trong chớp mắt nắm tay tiếp xúc với ngón tay, một thân ảnh đột nhiên bay ngược ra, loạng choạng vài bước mới có thể trụ vững thân hình, đó chính là Joseph.

Trên mặt Joseph hiện rõ biểu tình kinh hãi, khó mà tin được, bản thân mình biến đổi thành hình thái chiến đấu, lại dồn toàn lực vào một quyền mà lại bị đối phương đánh lui chỉ bằng sức của một đầu ngón tay.

Một quyền này của Joseph không hề có ý muốn giết chết tên khốn đang mặc áo choàng này mà mang ý nghĩa dò xét và lập uy, không ngờ rằng lại bị đối phương dọa cho sợ đến biến sắc mặt.

"Ngươi là ai?" Joseph lộ ra vẻ cảnh giác, thực lực của người này đã vượt quá xa tưởng tượng của hắn, nếu ứng phó không tốt mà để hắn nổi lên tâm niệm xấu thì chỉ sợ chính mình sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm vô cùng.

"Bằng hữu của ta, ngươi hình như đã quên mất ta rồi?" Trong lớp áo choàng truyền đến thanh âm quen thuộc: "Thật là một việc làm người ta thương tâm a!"

“Guile!” Joseph chấn động, quả nhiên là hắn! Nhưng mà lần trước, tên vương tộc Beelzebub này mới xấp xỉ thực lực ma vương cấp, cũng không hơn kém mình nhiều, bây giờ lại…

"Ma vương cấp đỉnh phong, quả nhiên ngươi đã đề thăng được một cảnh giới nhỏ" Người mặc áo choàng mở miệng khen một câu: "Xem ra hiệu quả của quả ác ma thực sự không tồi, chỗ tốt của nó lại là giúp đột phá đại cảnh giới, tin rằng sau này ngươi còn có thể tiến thêm một bước nữa."

Câu xưng tán này lọt vào tai Joseph lại càng giống với một lời châm chọc, nhưng đối phương lại rất nhanh giải thích: "Cũng với kiểu giác tỉnh lực lượng đã có sẵn của ta thì tiến bộ của ngươi đã là vô cùng nhanh rồi."

Joseph rất nhanh khôi phục lại sự lạnh lùng, lộ ra vẻ mỉm cười theo thói quen: "Xem ra các hạ sau khi giác tỉnh thì thực lực đã đạt đến đại ma vương, thật sự là một việc đáng chúc mừng."

"Càng giác tỉnh thượng tầng lại càng khốn khó, ta hiện tại đang mắc lại phong ấn của ma hoàng cấp" Trần Duệ thở dài một hơi, thuận miệng đổi chủ đề: "Thời gian này, ngươi ở Ma Đa trấn đúng là quá bận rộn, thật lâu không trở về Ám Nguyệt rồi, đối với sự cải biến của Ám Nguyệt có ý kiến gì không? Ta đã thi triển một ít thủ đoạn nhỏ, cho dù có người đi qua cũng không nghe thấy chúng ta nói gì đâu."

Joseph nghe được “Guile” thật sự đã đạt tới đại ma vương cấp đỉnh phong, đang là lúc xung kích phong ấn ma hoàng cấp. Một khi đạt đến ma hoàng cấp thì cũng la lúc chân chính bước vào hàng ngũ cường giả, đến cha hắn là Trác Thiết bây giờ cũng chỉ là một ma hoàng mà thôi. Xem ra lơ đãng mà tìm được một minh hữu thật khó lường, tuyệt đối có thể là đối tượng rất tốt để lợi dụng.

Chẳng qua Joseph cũng tự biết rõ thực lực của hắn và đối phương bây giờ đã khác biệt một đại cảnh giới. Một khi đối phương đạt đến ma hoàng thì việc lúc đó còn thừa nhận một minh hữu nhỏ bẻ giống như hắn hay không cũng chưa biết được. Cho nên dưới tình huống đối phương có giá trị lợi dụng cực kỳ lớn thì cũng phải duy trì được giá trị của bản thân mình với đối phương, có như thế mới giành được càng nhiều lợi ích.

"Vô luận là chiến đấu lực hay là thực lực kinh tế thì Ám Nguyệt đều phát triển tương đối nhanh chóng, may mà vấn đề đất đai cằn cỗi chung quy cũng không có cách giải quyết. Nếu không Xích U lãnh địa của phụ thân ta cũng không có cách nào không chế được rồi" Joseph lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Theo ta được biết, chợ đêm đang cực kỳ phát triển chính là bắt nguồn từ Áo Choàng hội, bằng hữu của ta, cho ta hỏi một câu, kế hoạch của ngươi rốt cuộc là gì? Ta không muốn chúng ta xuất hiện xung đột trong những sắp đặt này."

"Ta đã từng nói qua, bước thứ nhất của kế hoạch là nắm được Ám Nguyệt, ta đương nhiên không muốn căn cơ của chính mình lại là một nơi tan nát, cằn cỗi, càng cường đại và giàu có thì đối với ta lại càng có lợi" Thanh âm của Trần Duệ tràn đầy tự tin: "Tuy quyền sở hữu Công Chúa phường và chợ đêm trước mắt vẫn còn nằm trong tay trưởng công chúa, chỉ cần thời cơ chín muồi, ta hoàn toàn có thể tiếp thụ hết thảy tư nguyên trong tay Mejia, thậm chí còn có thể nắm giữ cả vị trưởng công chúa cao ngạo này trong tay mình."

"Chỉ là thân phận bên ngoài của ta là thủ lĩnh của Áo Choàng hội, tạm thời không nên dễ dàng để lộ ra, ta cần có một người phát ngôn ngoài ánh sáng, bằng hữu của ta, ngươi chính là nhân tuyển thích hợp nhất."

Người phát ngôn? Ánh mắt của Joseph sáng lên, nhưng lời tiếp theo của đối phương lại khiến cho tâm trạng của hắn trở nên kinh hoàng: "Nhưng mà mấy hôm trước ta nhận được một tin tình báo khá là trọng yếu phải nói cho ngươi biết. Minh hữu của ta, kẻ có cơ hội lớn cai quản Xích U lãnh địa trong tương lai, hiện tại có một vấn đề rất khó khăn đặt trước mặt ngươi, nếu như ngươi không giải quyết được vấn đề này… chỉ sợ ngươi sẽ hoàn toàn mất đi sức cạnh tranh với Kanita.”

"Đoạn thời gian trước có phải Kanita đặc biệt hống hách? Mà ngươi lại hết lần này đến lần khác chọn sách lược tránh lui, thậm chí kho lương bị hủy cũng nhịn xuống, mục đích ngươi làm như thế có phải là để kéo sập đối thủ bằng cách lợi dụng thực lực kinh tế của mình đúng không?" Trong lòng đã lường trước, Trần Duệ nhìn vào sắc mặt âm tình bất định của Joseph mà nói: "Không cần nghi ngờ năng lực tình báo của ta, ta là một người ngoài cuộc, tất nhiên là thanh tỉnh hơn hai người trong cuộc các ngươi. Đừng trách ta không khách khí mà nói câu này, nguy cơ lớn nhất của ngươi đã đến, bằng hữu của ta."

Joseph ngấm ngầm kinh hãi hỏi: "Ta thừa nhận đã lợi dụng chiến thuật kéo dài, nhưng nguy cơ lớn nhất mà ngươi nói có phải đã quá lời rồi rồi hay không?"

"Không hề!" Thanh âm của Trần Duệ trở nên nghiêm túc: "Nguyên nhân của chuyện này là một nhân loại, một nhân loại đi tới ma giới! Người này đã mang đến một cơ hội cho Kanita, có thể cho hắn dành được tài phú ùn ùn không dứt. Theo tình báo của ta phân tích, trong tháng gần nhất, có khả năng thu nhập của Kanita đã vượt quá một trăm vạn hắc tinh tệ, đấy mới chỉ là tính sơ sơ bên ngoài, thực tế có khi còn nhiều hơn gấp bội! Nếu như tình hình này cứ tiếp tục diễn ra thì ngươi hẳn phải rõ ràng hậu quả gì sẽ xảy ra hơn cả ta."

"Một tháng một trăm vạn! Trên thực tế còn có thể nhiều gấp bội!" Joseph rất mẫn cảm ở phương diện này, sắc mặt hắn đại biến. Kỳ thật Joseph cũng rất hoài nghi đối với những động tĩnh của Kanita, còn nắm giữ không ít đầu mối. Tình báo của “Guile” hẳn không phải là giả, đã chứng thực được một ít suy đoán mơ hồ trong lòng hắn, một suy đoán làm người ta run rẩy.

Đối phương nói không sai, nếu như tình hình cứ phát triển như vậy, ưu thế lớn nhất của hắn khi đối đầu với Kanita là tài lực thực sự sẽ không đáng được nhắc tới. Cứ như thế thì rất có thể hắn sẽ mất đi sức cạnh tranh ngôi vị lãnh chủ với Kanita.

Joseph miễn cưỡng làm cho chính mình tỉnh táo lại và hỏi: "Nhân loại này rốt cuộc là có lai lịch gì? Vì sao lại trợ giúp Kanita?"

"Ta cũng không rõ ràng cho lắm, hẳn là không phải trợ giúp đơn thuần mà là một giao dịch song phương cùng có lợi. Điều tệ hại nhất là ta lại nhận được tình báo rằng Kanita đã mang nhân loại này tiến đến Xích U thành, dường như còn đến gặp phụ thân ngươi. Ta có thể khẳng định rằng phụ thân ngươi cũng đã trở thành một người được lợi trong vụ giao dịch lớn này. Tình thế của ngươi bây giờ cũng đã cực kỳ nguy hiểm rồi."

Những tin tức này giống như những trọng quyền liên tiếp giáng xuống, làm cho Joseph nhận ra sự ngu ngốc của mình. Với trí tuệ của hắn chắc chắn sẽ không tự lao đầu vào ngõ cụt rồi để đến bây giờ mới nhận ra nguy cơ của mình. Trên thực tế thì bây giờ đã là thời điểm hiểm nguy quan đầu rồi, Kanita đã dành được nguồn kinh tế khổng lồ ngoài ý muốn lại còn cùng hưởng với phụ thân Trác Thiết. Vô luận là lợi ích đem lại hay là phần công lao này đều đã bức Joseph đến bờ vực.

"Nhân loại kia dường như có khả năng qua lại giữa ma giới và thế giới loài người. Ta cũng đã từng gặp gỡ hắn, đáng tiếc với thân phận và địa vị của ta thì không có cách nào dành được sự tín nhiệm của hắn, cũng không có cách nào lấy được nhiều tình báo hơn. Hơn nữa, thực lực của nhân loại kia làm cho ta không dám khinh suất, hắn có lẽ đã đạt được tu vi ma hoàng cấp rồi."

Ma hoàng! Điều này diệt trừ một chút sát ý trong lòng Joseph, trong thâm tâm của hắn chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

"Ta nghĩ rằng hiện nay chỉ có một biện pháp có thể giúp được ngươi thoát khỏi khốn cảnh này."

"Là biện pháp gì? Xin hay nói cho ta biết!" Lời nói của minh hữu đã làm cho trong lòng Joseph lại cháy lên một tia hy vọng.

"Xích U lãnh chủ câu kết với gian tế của thế giới nhân loại, nếu như cho đế đô biết được thì hẳn đó sẽ là một tội danh không thể bỏ qua" Từ trong áo choàng truyền đến tiếng cười tà ác: "Cho dù tội danh này có thể giải thích rõ ràng đi chăng nữa thì lợi ích cũng không thể để cho hai người Trác Triết và Kanita độc hưởng. Một bình rượu nếu như để cho hai người chia nhau thì mỗi người có thể được hai chén, nhưng nếu có tới hai mươi người chia nhau thì mỗi người ngay cả cái một chén nhỏ nhất cũng không được hưởng. Huống hồ vị Hắc Diệu nhiếp chính vương kia khẳng định phải uống ít nhất là một chén, nói không chừng chính ngươi cũng có thể được phân một chén nhỏ, dù có không được chia thì cũng có một công lao to lớn. Nếu như có thể được Hắc Diệu thân vương coi trọng và chống đỡ thì với thân phận con trai trưởng của Xích U lĩnh chủ của ngươi, trong tương lai… Nói đi nói lại, nếu ngươi có thể khống chế được Xích U thì cũng vô cùng có lợi đối với kế hoạch của ta."

Tròng mắt của Joseph ngày càng sáng, trong thâm tâm cuối cùng đã làm ra quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.