Trong mắt Trác Thiết, "Charles" có nghị lực kiên định, thậm chí không tiếc liều mạng vì gia tộc, đám lừa đảo cỏn con sao có thể sánh bằng chứ? Có Kanita xác thực, lại có Samuel làm con tin, trọng yếu hơn cả là song phương còn kí kết bình đẳng khế ước vì thế Trác Thiết không chút do dự giết chết người hầu, để kí kết khế ước mới.
Có khế ước này, trong một trăm năm, quan hệ song phương là hợp tác bình đẳng, nếu "Charles" không làm theo như khế ước, sẽ phải chịu quy tắc xử phạt nghiêm khắc.
Cho nên, Trác Thiết ra tay rất hào phóng, làm lãnh chủ thống trị Xích U lãnh địa nhiều năm, tích lũy của hắn không phải Kanita có thể so sánh. Cũng không cần đập nồi bán sắt, năm ngàn vạn hắc tinh tệ rất nhanh đã xuất hiện trước mắt Trần Duệ.
Nhìn thấy lượng tiền lớn sáng lấp lánh này, Trần Duệ rất muốn nói cho vị lãnh chủ đại nhân này biết, đôi khi chủ nghĩa kinh nghiệm rất dễ phạm sai lầm, hắn sẽ dùng thực tế sau này để dạy Trác Thiết điều này.
Kanita ngoài ý muốn lại lấy ra năm trăm vạn, Trần Duệ vốn chỉ cần năm ngàn vạn, để tránh tổn thất lợi nhuận nhưng Kanita lại nhiều lần yêu cầu nên Trần Duệ đành miễn cưỡng đáp ứng lần này mang đi năm nghìn năm trăm vạn, mỗi tháng phải trả lãi, kỳ một trả lãi hai ngàn vạn, kỳ hai là bốn trăm ngàn vạn, kỳ ba là ba nghìn ba trăm năm mươi vạn, tổng cộng chín nghìn ba trăm năm mươi vạn hắc tinh tệ.
Trần Duệ nhận lấy tiền, sau đó trước mặt Trác Thiết dùng “đạo cụ” mở ra thời không chi môn nối thông đến thế giới loài người, tiến vào, chốc lát liền biến mất không thấy tăm tích.
Trác Thiết có thể thấy được, thời không chi môn này đúng là cái Charles triệu hồi ra khi hai người giao thủ, huyền diệu vô cùng. Nhân loại lúc trước quả nhiên buông tha cơ hội đào tẩu, thành ý bực này, thêm vào khế ước, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì, hiện tại có thể an tâm chậm rãi chờ đợi.
Trần Duệ trên thực tế là thông qua tinh không chi môn về tới Ma Linh trấn, vừa rồi đối mặt với áp lực cường đại sinh tử quan đầu từ Trác Thiết, hắn tựa hồ lại có một chút lý giải đối với lực lượng hủy diệt, cần tìm một nơi tĩnh lặng để lãnh ngộ một phen.
Hắn vốn định lập tức trở lại lữ quán hẻo lánh để tiếp tục tu luyện, nhưng lại thấy lữ quán có thêm rất nhiều khách nhân, mấy ngày qua Trần Duệ bao hết một phòng, luôn luôn ở bên trong ngây ngốc tu luyện, còn bố trí ma pháp trận cách âm, cơ hồ không đi ra ngoài. Buổi sáng lúc hắn rời khỏi lữ quán đi tìm Kanita đã phát hiện cảnh tượng náo nhiệt, chẳng qua bởi vì chính sự quan trọng hơn, nên chưa có hỏi, hiện giờ có tâm hỏi cho rõ chuyện này, miễn cho khi tu luyện gặp phải quấy nhiễu không cần thiết.
“Hai ngày sau, là Xích U mậu dịch hội ba năm một lần” Nữ mị ma phục vụ lữ điếm đánh mị nhãn với tên đại ác ma này, lơ đãng lộ ra khoảng trống trắng ngần phía trên ngực và cái rãnh sâu hun hút về phía hắn, đáng tiếc cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, người ta ngay cả nhìn cũng chưa nhìn qua một chút.
“Mậu dịch hội? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói, nói cho ta biết nó là cái gì?”
Cái tên cổ quái suốt ngày rút cổ trong phòng này thật là chẳng có một chút gì phong lưu của đại ác ma cả, không phải là phương diện kia có vấn đề đấy chứ? Mị ma ác ý suy đoán, nhưng cũng không dám đắc tội với tên cao giai ác ma này, nàng cười quyến rũ giải thích.
Mậu dịch hội của Xích U lãnh địa từ xưa đến nay cứ ba năm cử hành một lần, có thể giao dịch hoặc trao đổi hàng hoá, có thể là đặc sản, tài liệu, trang bị các loại, mỗi lần đều hấp dẫn đại lượng người từ ngoài đến. Vốn là tổ chức tại Xích U thành, nhưng bởi vì Kanita nên từ hai mươi năm trước bắt đầu mở tại Ma Linh trấn.
Cái này xem như Trác Thiết chiếu cố tiểu nhi tử, cho nên với tiềm lực kinh tế của Joseph càng mạnh mà nói, cũng là một thủ đoạn cân bằng.
Đại hội mậu dịch là một loại tập trung hàng hoá để trao đổi, ở ma giới là một loại hình thức mậu dịch được tổ chức long trọng. Ma giới còn không có phách mại hành hoặc là đấu giá hội, Trần Duệ vốn muốn mở một cái phách mại hành ở Ám Nguyệt thành, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp.
Trần Duệ nghĩ lần trước ở Thủy Tinh sơn cốc lừa gạt không ít thứ tốt, phần tài liệu luyện chế "Lôi Âm" thứ hai trên cơ bản đã gần đầy đủ, chỉ thiếu hai loại tài liệu quý hiếm. Hơn nữa hắn còn đang tính chế tạo một món lân giáp, cần không ít tài liệu phụ trợ, không biết có thể đổi được ở lần mậu dịch hội này không. Vốn là hắn có thể đi tới chế khí sư đồng minh nhận lấy “phúc lợi”, hoặc là dùng điểm cống hiến do phá giải ma pháp trận lần trước đổi, chỉ là hiện tại "Arthur đại sư" đã mất tích, tạm thời không thích hợp tái xuất hiện.
Ý tưởng lân giáp này nảy sinh khi hắn giao thủ với Trác Thiết, tài liệu chủ yếu là thủy tinh long lân thượng hạng được thủy tinh long Jacob tặng cho. Thủy tinh long lân thượng hạng này là lúc ấy Jacob chủ động đưa cho Trần Duệ, nếu như thủy tinh long đại nhân mà biết được nhất định sẽ tức đến hộc máu, đương nhiên nếu so sánh với thượng cổ phù ngữ thạch phiến, phục hoạt chi tuyền thì giá trị của thủy tinh long lân này nhỏ bé không đáng kể.
Thủy tinh long thiên phú dị bẩm, có thể miễn dịch tất cả lực lượng ma pháp, lân giáp này sẽ hạ thấp uy lực của ma pháp nguyên tố trên diện rộng, nếu như có thể chế tạo thành công, cùng với bản thân thân mình có đặc tính kháng ma và dẫn linh, đối phó người tu luyện ma pháp như Trác Thiết thì càng nắm chắc phần thắng.
Mậu dịch hội hai ngày sau sẽ bắt đầu, trước mắt vẫn phải nắm chặt lấy linh cảm quý báu này, tìm hiểu khí tức của tia lực lượng hủy diệt. Sau khi bảo với chưởng quỹ không được quấy rầy, Trần Duệ lập tức đi vào phòng, không thèm để ý đến nữ mị ma cố ý trêu trọc, làm cho nữ mị ma kia trong lòng thầm mắng nam nhân bất lực.
Hai ngày sau, Trần Duệ đi ra, tinh thần sảng khoái, quả nhiên áp lực là động lực lớn nhất, hiện tại thu hoạch không nhỏ, hắn đã tiến một bước dài trong việc nắm giữ lực lượng hủy diệt.
Bởi vì nguyên do mậu dịch hội nên Ma Linh trấn người qua kẻ lại đông hẳn lên, ngã tư đường phi thường náo nhiệt. Trần Duệ đi đến địa điểm tổ chức mậu dịch hội, đó là một khoảng đất trống thật lớn, từ xa nhìn lại thì thấy chật kín người, có bốn cửa ra vào, cửa ra vào nào cũng có binh lính thủ vệ, ở trong còn có binh lính tuần tra duy trì trật tự.
Tình hình này làm Trận Duệ nhớ đến địa cầu, hàng năm tổ chức triển lãm bán hàng, thương nhân khắp nơi đều đến, nhưng đa số là hàng giả! Trần Duệ từng mua cho ông nội một đôi giày da, kết quả không đến hai tháng đế giày đã bị rách.
Đi vào bên trong hội trường mậu dịch, bên trong quả nhiên có không ít tiểu thương, thanh âm rao hàng vang lên khắp nơi, có đủ loại hàng hóa cần bán hoặc đổi.
Trần Duệ đi một hồi, tản mát ra một chút khí tức, dọa lui hai tên tiểu tặc bám theo hắn, rồi dừng lại trước một quầy hàng vắng vẻ. Chủ quầy là một hắc ám Địa Tinh, đồ vật linh tinh không ít, có vài cái đã là đồ cổ. Trần Duệ không có hứng thú với mấy thứ lỗi thời này, hắn nhắm trúng chính là một lọ tử kinh giao, có thể chế tạo chất kết dính cần cho lân giáp.
“Đại nhân tinh mắt thật, bình tử kinh giao này có từ tử kinh cổ thụ thượng hạng năm mươi năm, chỉ cần ba hắc tinh tệ”.
Cây tử kinh tuổi thọ càng lâu thì tính dai dịch triết càng mạnh, đối với Trần Duệ thì năm mươi năm là đủ dùng. Nhưng là tên hắc ám địa tinh này kêu giá cũng không thấp, tuy rằng hai ba hắc tinh tệ đối với Trần Duệ hiện tại mà nói căn bản không tính là cái gì, nhưng hắn đột nhiên lại có chút hoài niệm với thời kỳ cò kè mặc cả vì một bó cải trắng trước kia, liền lắc lắc đầu: “Ba hắc tinh tệ thì mắc quá, nhiều nhất chỉ là một hắc tinh tệ”.
Hắc ám địa tinh lập tức trọn tròn mắt: “Đại nhân, giá tiền này thật quá thấp, tối đa tiểu nhân chỉ có thể lời được mười tử tinh tệ, đây đã là giá cho khách quen rồi”.
“Ba hắc tinh tệ thì phải tính cả một ít cây hắc linh xà cân mới được”.
“Đó chính là xà cân đầy đủ hiếm thấy! Còn dai hơn cân cửu đầu xà mà đại nhân! Thôi thì, coi như tiện nghi cho người, tổng cộng bảy hắc tinh tệ, không thể ít hơn nữa!”
“Bốn hắc tinh tệ, không bán thì thôi, ta tìm quầy hàng khác” Trần Duệ nói xong, bộ dáng như muốn rời đi.
“Đợi một chút! Đại nhân, ta bán!” Hắc ám địa tinh thở dài: “Đại nhân còn tinh minh hơn cả hắc ám địa tinh tinh minh nhất a!”.
Trần Duệ lấy ra bốn hắc tinh tệ, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của tên hắc ám địa tinh, hắn biết mình mua hớ rồi. Trình độ mặc cả của hắn không phải là cao, nhớ tới cái cô bạn thân cùng phòng ở đại học mới gọi là lợi hại, nếu nàng ở đây thì phỏng chừng nhiều nhất là hai hắc tinh tệ.
Nhưng là, đừng nói là bốn hắc tinh tệ, có thêm bốn mươi hắc tinh tệ thì cũng chỉ là mưa bụi mà thôi. Bảo tàng của độc long, tinh quáng của thủy tinh long và khoản tiền đầu tư của cha con Trác Thiết, dù cho không gian thương khố bốn sao đã rất lớn, lại có thể xếp vật phẩm cùng loại lại “áp súc”, nhưng không gian bên trong cũng chỉ còn lại một nửa.
Nếu Trần Duệ muốn bỏ trốn ngay bây giờ thì dù là mấy trăm mấy ngàn năm sau hắn vẫn sống tốt sống khỏe, nhưng mục tiêu của hắn lại cao hơn nữa, đã làm thì phải làm một lần ăn cả đời.
“Đại nhân, không biết ngươi còn cần gì? Có vài thứ tốt ta không tiện bày ra” Hắc linh xà cân và tử kinh giao kỳ thật đã làm tên gian thương này lời không ít, hiện tại lại tiến cử một ít đồ cổ có giá trị cho hắn, ví như cổ vật mà vị đại đế nào đó đã từng dùng … Đáng tiếc Trần Duệ lại không có hứng thú với những thứ này nên nhanh chóng đứng dậy.
“Đại nhân! Xin chờ một chút!” Hắc ám địa tinh không muốn khách hàng khó có được rời đi như vậy, liền lộ ra bộ dáng thần bí, cẩn thận nhìn xung quanh, từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp, bên trong có ba viên cầu lớn nhỏ cỡ quả cây hạch đào.
“Cái này gọi là bạo liệt đạn, nghe nói phát hiện được ở một di tích cổ đại, chỉ cần dùng lực lượng kích hoạt viên hoàng sắc tinh thể này, thì có thể tạo ra vụ nổ đáng sợ, người bán cho ta từng thí nghiệm một viên, có thể làm mặt đất tạc ra một hố to mấy chục thước, cường đại hơn ma pháp bình thường nhiều, ba viên này chỉ cần mười hắc tinh tệ”.
Mìn? Nhưng là ở thế giới này, thứ này cũng không có tác dụng quá lớn, cường giả chân chính chỉ cần một phát năng lượng đạn hoặc là một ma pháp, hiệu quả đều vượt xa thứ này. Dưới những lời nhắc nhở không được kích nổ của tên địa tinh, Trần Duệ cầm lấy một viên, vừa nhìn, ánh mắt hắn nhanh chóng ngưng trọng.
Trên bề mặt "tạc liệt đạn" này có chạm khắc rậm rạp vô số chữ nhỏ, là long ngữ minh văn! Chữ khắc trên đồ vật hiệu quả rõ ràng là áp chế, cũng chính là nói, nổ thành hố to mấy chục thước chỉ là hiệu quả khi một minh văn áp chế bị kích động!
Đây không phải tạc liệt đạn, dựa theo chữ khắc trên đồ vật, hẳn tên là "Trạch Lôi”. Nếu phá bỏ toàn bộ minh văn áp chế thì uy lực phải tăng gấp mấy chục lần!
Không biết là tên long tộc nào nhàm chán chế tạo ra thứ đồ chơi đáng sợ này, cũng không biết bị những kẻ không biết hàng lãng phí bao nhiêu viên rồi, thứ này nếu vận dụng thích đáng, có lẽ có thể trở thành bảo bối hộ mạng.
Ánh mắt Trần Duệ dừng ở hộp lót thấy phần đáy da bị cuốn lên, có vẻ là cổ lắm rồi, mở ra nhìn nhìn, trong mắt xẹt qua tia dị sắc, tiện tay thả lại chỗ cũ. Hắc ám địa tinh vội vàng giới thiệu nói: “Tàng bảo đồ này là từ tổ tiên ta truyền xuống, nghe nói ghi lại nơi cất giấu bí tàng trong tử vong chi hải, bí tàng này chính là nơi ở của hắc ám long hoàng mười vạn năm trước tung hoành ma giới, bên trong có vô số tiền bạc châu báu và thần khí…”
Trần Duệ lộ ra vẻ lơ đễnh: “Chỉ là một cái bản đồ không trọn vẹn thôi, cho dù là thật sự, nhìn dạng này thì ít nhất còn phải năm sáu tấm nữa thì mới có thể đầy đủ, nếu như là bản đầy đủ, thì có lẽ còn có thể hù dọa người ta a”.
Hắc ám địa tinh lộ ra thần sắc xấu hổ tươi cười: “Đây là sự thật mà, nếu ta có bản đầy đủ thì còn ở đây bày quầy hàng sao?”.
Trần Duệ gật gật đầu: “Tạc liệt đạn còn có hay không?"
“Lúc mua về, cũng chỉ còn lại ba viên sau cùng này”.
“Như vậy đi, ta mua ba viên tạc liệt đạn và tấm bản đồ này, tổng cộng là ba hắc tinh tệ”.
Hắc ám địa tinh vội vàng đưa tay cướp lại cái hòm kia: “Như thế không được! Ta mua ba viên này đã là ba hắc tinh tệ rồi, đừng nói là tổ truyền tàng bảo đồ, thật tâm mà nói, mười hắc tinh tệ, tuyệt đối không thể ít hơn nữa”.
Trần Duệ thấy hắn lại thi triển công phu sư tử ngoạm, cười lạnh một tiếng: “Tên luyện kim sư làm ra đồ vật này phi thường bất ổn, cho dù không kích phát cũng có thể nổ mạnh! Vạn nhất có vấn đề gì, cả mậu dịch hội sẽ vì vụ nổ mạnh này mà hỗn loạn! Ngươi bán loại đồ chơi nguy hiểm này, chỉ cần ta hô lên một tiếng, thì vệ binh tuần tra sẽ lập tức bắt ngươi lại”.
Nói xong, Trần Duệ nhìn thoáng qua về phía vệ binh tuần tra, hắc ám địa tinh lắp bắp kinh hãi, vội vàng muốn cướp lại cái hóm kia, nhưng lại nắm vào khoảng không.
Gian thương gục đầu bộ dạng ủ rũ: “Đại nhân, bán, ta bán! Coi như bản thân ta thiệt còn không được sao? Mộc Mộc này tham gia mậu dịch hội cũng có mười mấy năm, nhưng là lần đầu gặp khách nhân như đại nhân a”.
“Đừng giả bộ ủy khuất" Trần Duệ tỉnh bơ thu lấy cái hòm rồi rời khỏi quầy hàng. Nhưng trong lòng hắn lại là mừng như điên - lần này tuyệt đối là kiếm lớn, ba viên "Trạch Lôi" chỉ cần cởi bỏ minh văn khắc chế phía trên, uy lực khẳng định tuyết đối kinh người, cho dù là ma hoàng thậm chí ma đế cũng phải kiêng kị.
Không chỉ như thế, tàng bảo đồ cũng là kinh hỉ ngoài ý muốn, bởi vì hiện tại hắn đã có hai tấm, một là đạt được từ tay Đâu Đâu tại Âm Vũ tùng lâm, hẳn là tên long tộc kia chết đi lưu lại, một tấm khác là trong lúc gặp được tiểu hắc mã thì Kanita dâng lên, cùng với cái này là đã có ba tấm.
Tử vong chi hải ở cực bắc của ma giới, hải vực bao la, nguy hiểm trùng điệp, là hiểm địa mà ai cũng biết, cái bảo tàng của hắc ám long hoàng kia cũng không biết là thật hay giả, nhưng là nếu để ba tấm tàng bảo đồ này lại gần như thì không phát hiện một khe hở nhỏ nào. Xem lớn nhỏ, tựa hồ còn hai tấm nữa mới hoàn chỉnh, hiện tại Trần Duệ cũng không có thời gian đặt tinh lực ở tấm bản đồ này, hắn còn có rất nhiều việc phải làm. Có khi càng cố tìm lại càng không thấy, khi có vận khí tốt, thì nó sẽ tự động xuất hiện ở trước mặt thôi.
Trần Duệ dạo qua một vòng ở mậu dịch hội, mua một ít tài liệu rồi về tới khách sạn. Tài liệu cần để chế tạo "Lôi âm" rất quý hiếm, không tìm được ở mậu dịch hội, nhưng lân giáp kia thì ngược lại, đã gom đủ tài liệu, chỉ chờ chế tạo nữa.
Tiếp theo vẫn là thời gian tu luyện. Tu luyện, ăn, ngủ, tu luyện... cứ thế tiếp diễn, buồn tẻ mà đơn điệu, nhưng hắn không có chút ý niệm buông tha nào trong đầu.
Trác Thiết nói rất đúng, từ trước đến nay không có chuyện không làm mà hưởng. Nhất là lực lượng, nếu muốn đạt được nó, nhất định phải làm những việc người thường không làm được.
Nếm trải khổ trong khổ, mới là người trưởng thành. Bất kỳ thế giới nào cũng đều như thế!