Lola chậm rãi mở mắt ra, nàng cảm giác được có chút mơ hồ, thân thể tựa như đang phập phồng đong đưa, vừa định thần nhìn lại, hóa ra là bị Lý Sát ôm vào lòng đi về phía trước.
Nam nhân đáng chết, dám động vào bản tiểu thư?
A, thân thể mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, cả nguyên tố cũng bị rối loạn, trong thời gian ngắn là không thể ngưng tụ… Xem ra, câu phù ngữ vừa rồi hẳn là phân giải nguyên tố và không gian chuyển dời? A… Còn có một chút công kích nữa, những thứ này nếu đơn độc thì không mạnh, nhưng dung hợp lại thì còn sinh ra hiệu quả hạn chế nữa…
Ai, hiện tại nghĩ nhiều như vậy làm gì, còn là mau nghĩ biện pháp hóa giải phân giải nguyên tố đi, rồi đốt tên sắc đảm bao thiên này thành tro!
Tên này kỳ thực cũng thuận mắt, bình thường chịu khó làm việc, nấu ăn cũng ngon nữa, lại còn là ma pháp trận và chế khí đại sư, cũng rất có thiên phú phương diện thượng cổ phù ngữ, cũng là thực nghiệm phẩm khó tìm, nếu như hóa thành tro có đáng tiếc quá không? Hay là than cháy, không thì nước quả đi…
Tư duy của tiên nữ long tiểu thư còn đang tập trung ở việc nên xử lý nam nhân cẩu đảm bao thiên này như thế nào, do nguyên tố bị lực lượng phù ngữ phân giải nên nàng không thể ngưng tụ, cho nên nàng chỉ có thể giả bộ ngất đi, mặc cho tên này ôm nàng vào phòng.
Lúc này, nguyên tố tan vỡ đã bắt đầu ngưng tụ lại, suy xét đến thân thể kỳ dị kháng ma của tên này, còn cần phải nhẫn nại vài phút nữa mới có thể nhất cử chế địch.
Trần Duệ cũng không biết tiên long tiểu thư trong ngực đã tỉnh lại, hắn cẩn thận đặt nàng lên giường, khẽ đặt tay lên trán nàng rồi nhíu mày nói: “Sao lại nóng vậy? Ài, thật là ngốc mà, vừa rồi nguy hiểm như vậy còn không chịu dừng lại…”
Tự nói mấy câu rồi hắn giúp nàng đắp chăn, che đi trang phục rách nát lộn xộn sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đôi lông mi dài của Lola dần dần mở ra: đáng chết! Không ngờ dám nói bản tiểu thư thiên tài là ngốc? Lại còn dám sờ trán bản tiểu thư!
Tiếng bước chân lại đến gần, lúc này tiên nữ long tiểu thư đã khôi phục hơn phân nửa lực lượng, muốn giải quyết con sói giả cừu này dễ như bỡn, chẳng qua nàng vẫn giả bộ ngất, dự mưu bạo phát miểu sát khi hắn để lộ ý đồ bất chính.
Một bàn tay dần đến gần. nhưng là không phải vươn về phía y phục của nàng, mà là trán nàng, cảm giác mát mát, hóa ra là một cái khăn ướt… Hình như không còn sau đó.
Ma pháp cường đại Lola tiểu thư súc thế đã lâu không thể phát ra, phảng phất quyền đánh vào bông, đột nhiên nàng có cảm giác tức giận – có lầm không vậy? Bản tiểu thư đẹp như vậy, tên này lại không chút thừa cơ chiếm chút tiện nghi? Chẳng lẽ bản tiểu thư không có mị lực sao? Thật là không có mắt nhìn mà!
Trần Duệ hoàn toàn không biết tâm lý mâu thuẫn của vị tiểu thư nào đó, trên thực tế, nếu chỉ luận sắc đẹp và vóc người, chỉ có Katherine mới có thể sánh với Lola, khi hắn ôm lấy vị “tiểu thư hấp dẫn” này, nói hoàn toàn không động tâm là bố láo!
Chỉ là nghĩ đến ngày thường nàng tích uy, đặc biệt là ám ảnh khi thí nghiệm, ý niệm nào đó vừa ngo ngoe động đậy đã bị sợ hãi xua đuổi không còn bóng dáng nữa!
Nếu như không phải vì thượng cổ phù ngữ, cho dù cho Trần Duệ mấy cái lá gan, hắn cũng không dám đụng vào phần tử khủng bố đến cả Pagliuca cũng kiêng sợ ba phần này.
Thí nghiệm của Lola có liên quan trực tiếp đến phong ấn của Pagliuca, cho nên lúc này Trần Duệ tuyệt không hy vọng phát sinh sự cố ngoài ý gì, cho nên tự nhiên phải cẩn thận phục vụ.
Trần Duệ vừa muốn lật khăn, đột nhiên nhìn thấy con ngươi mở lớn của Lola, hắn bị dọa nhảy dựng, bàn tay dừng khựng giữa không trung, chỉ thấy biểu tình tiên nữ long tiểu thư như muốn nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Lật khăn giúp nàng thôi mà, vừa rồi nàng ngất trong lúc thí nghiệm” Trần Duệ vội vàng giải thích, hiện tại tình hình này quả thực dễ làm người ta hiểu lầm, nếu như bị Lola hiểu là loại bỉ ổi nào đó, thì dù cho nhảy vào tử vong chi hải cũng không rửa sạch được a.
“Là sao?” Lola cầm lấy khăn ướt trên trán, một bộ hoài nghi, “Vừa rồi ngươi không làm gì đấy chứ?”
“Ta chỉ cõng nàng đến nơi này thôi mà, kính của nàng ta giúp nàng để trên bàn” Trần Duệ lo sợ nàng đa tâm, vội vàng chuyển ôm thành cõng. Hắn nào biết tiên nữ long đã sớm tỉnh lại.
“Cõng?” Ngữ khí của tiên nữ long tiểu thư càng thêm hoài nghi.
“A… Là vậy mà!”
“Hiện tại, lập tức tới thực nghiệm thất, cầm bản ghi chép của ta tới đây! Trong vòng một phút, nếu ta không thấy bản ghi chép thì nhất định ngươi có ý đồ bất lương với ta!”
Quá không khoa học! Nhận định của ngươi cũng quá không khoa học! Trần Duệ mãnh liệt thầm oán trong lòng, nhưng dưới chân nào dám chậm trễ, nháy mắt đã tan biến.
Lola chỉnh chu lại y phục, giờ nàng mới phát hiện đã quá rách nát, vừa rồi khẳng định tên này đã nhìn sướng mắt rồi, nàng thuận tay lật mặt khăn, cảm giác man mát, thật thoải mái a… Hừ, còn đỡ, coi như bản tiểu thư miễn cưỡng quên đi cử động vô lý của hắn đi, nhiều nhất sau này “chiếu cố” thêm cho hắn trong thí nghiệm là được.
Chẳng qua đây là lần sau cùng, nếu như dám đụng hoặc nhìn thân thể bản tiểu thư lần nữa thì nhất định phải biến hắn thành than cháy! Nước quả!
Đúng rồi, hình như lần trước khi mình tắm bị hắn không cẩn thận nhìn thấy, lúc đấy hình như cũng hạ quyết tâm như này thì phải? Điều này… thôi quên đi, coi như đây là lần sau cùng, coi như vì cái khăn mát lạnh này đi! Được rồi, đây là lần sau cùng!
Đang nghĩ ngợi, Trần Duệ đã đầu đầy mồ hôi cầm bản ghi chép đi vào. Lola vừa nhìn thấy bản ghi chép, lập tức dẹp bỏ tâm tình lung tung, nàng ngồi dậy, theo thói quen đeo mắt kinh lên rồi bắt đầu ghi chép.
“Sau ba phút bắt đầu phát sinh biến hóa, đặc hiệu phân giải nguyên tố, không gian chuyển dời… Như vậy đoạn văn tự vừa rồi hẳn là hợp lại! Đúng rồi, điểm này nhất định có thể…” Lola chăm chú ghi chép và phân tích, hồn nhiên quên mất nghi phạm mưu đồ bất lương bên cạnh.
“Được rồi, cuối cùng cũng hoàn thành!” Lola nhảy dựng lên, cũng không để ý đến y phục, hưng phấn vẩy vẩy ma pháp bút: “Mau tới đây xem!”
Trần Duệ vội vàng đi qua, Lola tỉ mỉ giảng giải ý nghĩa câu nói cho hắn, hắn như được đại ngộ, lia lịa gật đầu.
Trần Duệ không thể không thừa nhận, Lola quả thực là thiên tài trong thiên tài, dù cho hắn có độ sâu phân tích, kỹ năng đại bug, nhưng ở phương diện linh cảm và lĩnh ngộ, cũng chỉ có thể ngưỡng vọng tiên nữ long tiểu thư!
Tiên long: Đoạn này có thể chia thành ba phần…
Trần Duệ: Ừm.
Tiên long: Như vậy văn tự này hẳn là dùng “thế”.
Trần Duệ: Ừm.
Tiên long: Văn tự phía sau nếu như nghịch chuyển sẽ có hiệu quả bất đồng, đây hẳn là một đoạn chủ thể trong phong ấn…
Trần Duệ: Ừm.
Tiên long: Vừa rồi có phải ngươi có ý đồ với ta đúng không?
Trần Duệ gật đầu: Ừm.
Tiên long (cười lạnh, phát ra khí tức cường đại): hừ hừ hừ!
Trần Duệ (không phải a… Trời đất chứng giám!)
Cho tới nay, đều là Trần Duệ dùng ngôn ngữ lừa người, hôm nay cuối cùng bị lừa lại. Quả nhiên, đi đêm lắm có ngày gặp ma.
“Không phải…” Câu này còn chưa nói xong, chỉ thấy điện quang lượn lờ, cả người bay lên rồi ngã phịch trên mặt đất, kiểu tóc đã đổi thành nổ tung!
Gian xảo! Quá gian xảo mà! Người nào đó ngầm bi phẫn, ngấm ngầm phát thệ sau này tuyệt đối không thể lơ là ẩn tàng thuộc tính đáng sợ này được!
Cũng may là tiên long tiểu thư đã khống chế lực lượng, tuy ngoại hình có chút nghệ thuật hun khói, nhưng thực chất không bị thương lớn.
Lúc trước ôm bản tiểu thư coi như không tính, sau còn dám mắng bản tiêu thư là ngốc? Lại còn… dám thờ ơ với sắc đẹp của bản tiểu thư nữa! Hừ hừ!
“Quyết định! Từ bây giờ, mỗi khi thí nghiệm thượng cổ phù ngữ, ngươi phải vào cùng bản tiểu thư!” Tiên long tiểu thư khẽ nâng kính mắt, ngữ khí kiên định vô cùng nói.
“…” (Cả khí lực kháng nghị cũng không có)
Có lẽ có được có mất, trong khi Trần Duệ mạo hiểm sinh mạng học tập thượng cổ phù ngữ, một kế hoạch khác của hắn đang tiến hành thuận lợi.
Ngày này, các lãnh chủ lớn nhỏ của Đọa Thiên Sứ đế quốc tụ tập tại đế đô, tham gia hội nghị lãnh chủ khẩn cấp do nhiếp chính vương Hắc Diệu triệu tập.
Trong đại điện hoàng cung, Hắc Diệu đội mũ thân vương, mặc trường bào uy nghi, dùng ánh mắt kẻ thống trị nhìn những vị lãnh chủ ngồi quanh rồi hài lòng gật đầu. Sau mấy câu khách sáo lấy lệ, Hắc Diệu trực tiếp vào chủ đề.
“Lần này triệu tập chư vị lãnh chủ đến là vì có một việc vô cùng quan trọng, có thể nói là có liên quan một chút đến ma giới dược tề sư đại tái sắp tổ chức” Hắc Diệu dừng một chút, “Bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù, ta cần các vị lãnh chủ tài trợ lần đại tái này.”
Vừa nghe thấy cần tiền, vài vị lãnh chủ lập tức cụp mặt xuống, lãnh địa mỗi năm đều phải nộp thuế lên đế đô, đặc biệt là tiểu lãnh chủ, tiền trong tay cũng không dư dả gì, nên lập tức không ai lên tiếng, ai cũng không nguyện ý làm chim đầu đàn.
Phản ứng của những vị lãnh chủ này sớm trong dự liệu của Hắc Diệu. Trong mắt những kẻ này, chỉ có bản thân, hắc tinh tệ bị nắm chặt trong tay, một kẽ hở cũng không có!
“Các ngươi đầu tiên phải rõ một chuyện, lần này không phải ta đòi tiền các ngươi, mà là cho các ngươi tiền! Chính là sẽ có hồi báo sau này!” Ngữ khí của Hắc Diệu tràn ngập ngạo khí và tin tưởng, trên thực tế, đây cũng là những lời trong tâm lý hắn, một khi hắc sắc dược thủy xuất hiện, lợi ích sẽ ùn ùn kéo đến.
“Ta biết, rất nhiều lãnh chủ cũng không phải dư dả, tiền trong tay đều là chậm rãi tích lũy, hiện tại có một cơ hội tuyệt hảo, khiến tài phú trong tay tăng gấp bội trong thời gian ngắn! Nếu như không nắm lấy, ta cũng không cần phải tổ chức hội nghị lúc này! Có những chuyện ta không tiện để lộ, các ngươi cũng đừng hỏi nguyên nhân, chỉ cần tin tưởng ta, Hắc Diệu Lucifer là được!”
Tăng gấp đôi? Nhất thời, những lãnh chủ khẽ thì thào bàn tán, nhưng nguyên nhân không rõ, liệu có vấn đề gì không? Nếu như chỉ là đại tái dược tề sư, còn không phải là lấy tiền sao, còn kiếm ở đâu về được? Chỉ là, ngữ khí của nhiếp chính vương vừa rồi, rất là chắc chắn!
“Bạch Linh lãnh địa ủng hộ hai trăm vạn hắc tinh tệ” Lãnh chủ Bạch Linh, Sicari sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng nói trước. Kẻ này ngoài mặt ủng hộ Mejia nhưng kỳ thực lại bám đuôi Hắc Diệu, trong lòng hắn thầm nghĩ lần này có thể dẫn đầu, nhất định sẽ được nhiếp chính vương khen ngợi.
Hai trăm vạn đối với bình dân mà nói là một con số vô cùng lớn, nhưng đối với kế hoạch đầu tư kia, thì không đủ nhét kẽ răng, Hắc Diệu nhíu nhíu mày, đang định nói thì một thanh âm vang lên: “Hai trăm vạn mà cũng lên tiếng? Đối với hiệu triệu của nhiếp chính vương điện hạ, Xích U lãnh địa nguyện dốc hết sức hưởng ứng, Trác Thiết ta ủng hộ mười ức hắc tinh tệ!”
Câu nói này làm toàn trường tĩnh lặng. Là mười ức? Không phải mười vạn sao?
Rất nhiều lãnh chủ đều tưởng mình nghe lầm, nhưng Xích U lãnh chủ Trác Thiết chỉ ngạo mạn nhìn quanh, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lấy cảm giác nhạy bén của Trác Thiết, hắn ngửi được chuyện này nhất định có liên quan đến Charles.
Những việc gần đây phát sinh ở đế đô, Trác Thiết đều biết rõ, trên thực tế, sau khi Charles gây án, đệ đệ Samuel là được hắn giúp che giấu, chứ không phải chạy trốn. Ý của Trác Thiết là quan sát một thời gian, nếu như Charles không thể xoay người, như vậy dâng Samuel lên đế đô lập công cũng không muộn, dù sao người cũng trong tay hắn.
Kết quả là khi Charles xuất hiện lần nữa ở đế đô, lấy một tư thế không thể vặn ngã quật đổ nguyên lão gia tộc và quân vụ đại thần, nhanh chóng trở thành nhân vật phong vân.
Trác Thiết không khỏi thầm may mắn vì mình lão mưu thâm tính, thời gian này dưới chỉ giúp và không tiếc bí thuật tương trợ, Samuel cuối cùng thành công đột phá đến ma hoàng, lợi dụng không gian lực kỳ dị quay về thế giới nhân loại.
Samuel khẳng định sẽ nói với “ca ca” hắn về việc Trác Thiết nhiệt tình giúp đỡ, từ việc ở đế đô, có thể thấy Charles là người có ân báo ân, có thù báo thù, hiện nay chính mình cũng có ân với Kemplott gia tộc, khẳng định sẽ nhận được hồi báo lớn lao.
Charles sở dĩ có thể được Hắc Diệu ủng hộ, khẳng định liên quan đến kế hoạch đầu tư này, nên Trác Thiết không chút do dự đưa khoản lớn vào.
Hắc Diệu biết Charles đã hợp tác cùng Trác Thiết, nên hẳn Trác Thiết sẽ đoán được ít nhiều, bất kể như nào, hiện có chim đầu đàn, cũng được tán thưởng một phen.
“Tốt! Trác Thiết lãnh chủ không hổ là cánh tay đắc lực của ta, không lâu sau, ngươi sẽ thấy vui mừng vì quyết định hôm nay! Ta có thể đảm bảo, không quá nửa năm, mười ức hắc tinh tệ chí ít biến thành mười lăm ức, thậm chí là hai mươi ức! Đợi thống kê hoàn tất, ta sẽ lệnh chuyên gia hạch toán, chậm nhất vào ngày mai sẽ tuyên bố kế hoạch trả tiền theo đợt!”
Đám người lập tức xì xào nghị luận, nửa năm có thể kiếm nhiều như vậy? Là thật hay giả đây?
Vưa nghe thấy mấy từ trả tiền theo đợt quen thuộc, trong lòng Trác Thiết càng thêm chắc chắn, hắn cung kính khom người: “Tuy lấy hết tiết kiệm cả mấy trăm năm của lãnh địa, nhưng có điện hạ đảm bảo, trong vòng mười ngày, khoản tiền này sẽ hiện ra trước mặt điện hạ!”
“Rất tốt!” Hắc Diệu không chút che dấu ý tán thưởng của mình: “Công huân của Trác Thiết lãnh chủ hẳn sắp đạt tới công tước, hy vọng ngươi có thể tiếp tục phấn đấu, tin rằng không lâu sau Xích U lãnh chủ sẽ có vị công tước đầu tiên, ta mong đợi ngày có thể tự tay trao huân chương và quyền trượng công tước cho ngươi.”
Tước vị ở ma giới chia làm thân vương, công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước, trong tứ đại lãnh chủ chỉ có Mejia là có phong hào công chúa, còn lại là hầu tước, cũng chỉ có mấy nguyên lão gia tộc và đệ nhất tướng quân George mới có tước vị công tước.
Nghe được ám thị này, Trác Thiết vô cùng vui mừng cung kính khom người hành lễ rồi ngồi xuống. Sicari dẫn đầu hoàn toàn bị đưa vào quên lãng, hai trăm vạn không thể so với mười ức được!
Không ít lãnh chủ lập tức đắn đo: mười ức hắc tinh tệ dù là đối với Xích U lãnh địa cũng không phải con số nhỏ! Xưa nay, Trác Thiết nổi tiếng là lão mưu thâm tính, nếu như không năm chắc, sẽ tuyệt không vung tiền, nay lại làm như vậy, khẳng định có ẩn tình, huống hồ còn có nhiếp chính vương đảm bảo.
Lúc đó, vệ trường Lance tới báo: “Lão Gauss đại biểu Ám Nguyệt lãnh địa đang ở ngoài điện cầu kiến.”
Ám Nguyệt lãnh địa từ sau khi Cách Lâm thái tử làm lãnh chủ, mỗi hội nghị lãnh chủ đều là do lão Gauss đại biểu tham dự, để tránh công khai hóa mâu thuẫn, Hắc Diệu vốn vẫn mắt nhắm mắt mở với việc này.
Nhưng mà lần này, thái độ của Hắc Diệu khác hẳn, hừ lạnh nói: “Hắn còn có mặt mũi tới sao? Không phải ta đã nói lần này Ám Nguyệt không có tư cách tham dự sao?”
Ánh mắt của Hắc Diệu quét qua Bạch Linh lãnh chủ Sicari, chủ yếu là giải thích với những vị lãnh chủ khác: “Hiện tại quản lý lãnh địa Ám Nguyệt yếu kém, xảy ra nhiều lỗi lầm, lần trước Alan Caron chết còn chưa trách phạt. Dựa vào gì mà tham dự hội nghị trọng yếu phúc lợi này chứ? Nói cho hắn, để cháu ta Mejia tự thân đến, cầu xin khoan thứ, có lẽ ta sẽ suy xét giảm đi chút chế tài đối với Ám Nguyệt! Hiện tại, lập tức đuổi lão Gauss ra cho ta! Đuổi ra đế đô!”
“Dạ!”
Vệ trưởng Lance sau khi rời đi, những lãnh chủ còn lại tiếp tục bàn tán, thái độ của nhiếp chính vương vô cùng cường ngạnh, rõ ràng không muốn Ám Nguyệt tiến vào hội nghị, hẳn xem ra không muốn vị trưởng công chúa kia được chỗ tốt, có lẽ lần này hẳn chứa tài phú vô cùng lớn.
Nghĩ đến đây, những lãnh chủ còn lại quyết định chủ ý.
“Lam Dong lãnh địa ủng hộ mười ức!”
“Bạch Linh lãnh địa ủng hộ tám ức!”
“…”
Trên gương mặt lãnh tuấn của Hắc Diệu cuối cùng cũng mỉm cười, phảng phất nhìn thấy tương lai thắng lợi.