Thải Hồng sơn cốc, thực nghiệm thất, nam nữ kích tình cùng triền miên vẫn đang tiếp tục.
Cho đến bây giờ, ai ở trên, ai ở dưới, động hay là không động… tiên nữ long tiểu thư đã không để ý những thứ này rồi, ham muốn tăng vọt làm cho đau đớn và sự khó chịu đã sớm biến mất, hơn nữa trước mắt nàng chỉ còn lại cảm giác kỳ diệu. Được rồi, thành thật mà nói, đó hẳn là khoái cảm.
Trần Duệ tại phương diện này có được thể chất đặc thù sánh bằng long tộc, nếu như đổi nữ nhân khác, cho dù là Athena, dưới tình huống lần đầu phá thân cũng không cách nào thừa nhận “chiến đấu” bền bỉ được.
(Lần đầu cùng nữ hoàng bệ hạ tại U Dạ thấp địa chiến đấu lâu dài là vì dục hỏa bị niết bàn lực đè nén.)
Chẳng qua Lola thân là long tộc, có năng lực duy trì tác chiến liên tục hơn xa ma nữ bình thường. Mà thể chất của tiên nữ long hơi đặc thù, dần dần, tiên nữ Long tiểu thư càng lúc lại cảm thụ được càng nhiều vui sướng ở trong đó, âm thanh kiều mị trong cổ họng không thể ức chế mà phát ra.
Lực lượng phù ngữ cuối cùng bắt đầu tiêu biến, Lola vốn bị dục hỏa che đậy thần trí cũng đã khôi phục từng tia thanh tỉnh. Chỉ là, mặc dù phương diện thần trí đã hơi hơi khôi phục, nhưng mà loại sung sướng cả tâm linh cùng nhục dục này cũng làm cho nàng có cảm giác khó mà tự kiềm chế, trước đó chưa từng có.
Trần Duệ vẫn đắm chìm trong đó như cũ, vui mà không mệt tiến hành động tác kịch liệt nhất, lúc thần kinh bị khoái cảm không ngừng xung kích, cũng đẩy tiên nữ long tiểu thư dưới thân lên từng đợt sóng cao trào giống như vậy.
Chẳng qua cảm giác của hắn bây giờ lại không phải là khoái cảm nguyên thủy nhất, mà là một loại cảm giác kỳ dị chân chính. Một nửa ý thức đắm chìm trong kích tình va chạm với tiên nữ long, một nửa ý thức khác không bị khống chế mà tan vào siêu cấp hệ thống.
Trong siêu cấp hệ thống, không biết bắt đầu từ lúc nào, cả hằng tinh tinh hệ bị bịt kín bởi một dải lụa mỏng kỳ dị, giống như sương mù mờ mịt trôi trong không gian vũ trụ vậy.
Trong đó có một viên tinh cầu màu lam đang mờ mờ phát ra quang mang kỳ dị, loại quang mang này tuy rằng kém “thái dương” trong việc nóng nực cùng chói mắt, nhưng lại có một loại mỹ lệ cùng mị lực khác, phảng phất như đang thai nghén cái gì đó.
Rất lâu, quang mang mỹ lệ ngày càng trở nên lộng lẫy, sự mờ mịt trong cả thảy tinh hệ dần dần mỏng manh, dường như loại năng lượng đặc thù nào đó đều bị tập trung lại.
Trong hiện thực, thân thể và tâm tình của Trần Duệ đã đạt tới giới hạn, tần suất của động tác đạt tới tốc độ cao trước đó chưa từng có, mặc dù tiên nữ long cơ bản đã khôi phục thanh tỉnh, nhưng vẫn ôm sát cổ hắn trong loại khoái cảm mạnh mẽ khôn tả này, trong miệng phát ra âm thanh cao vút không ức chế được.
Sự mờ mịt hoàn toàn tan biến, quang mang màu lam trên tinh cầu đột nhiên sáng rực lên, gần như vươn dài đến mỗi một ngóc ngách của tinh hệ. Trong giây phút, lửa nóng chói lọi của hằng tinh đều được chiếu xuống.
Cùng lúc đó, dục vọng của Trần Duệ cũng đã hoàn toàn tiết ra rồi, thần trí cũng từ trạng thái mê muội nửa ngủ nửa say mà thanh tỉnh hoàn toàn.
Lola không nhớ rõ đã trải qua bao nhiêu lần cao trào sau khi tiếp thụ một đợt xung kích sau cùng này, nàng nằm im mềm nhũn trên mặt đất, da thịt trắng như tuyết toàn là vết đỏ do bị dày vò, khuôn mặt đỏ ửng tràn đầy vẻ hưng phấn cực độ. Mặc cho Trần Duệ áp trên người, cảm thấy khí lực để động một ngón tay cũng không có.
Cường độ và thời gian Trần Duệ ác chiến cùng Lola đủ để khiến cho một mãnh nam ma giới xấu hổ. Lola tuy có thể chất long tộc, nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm chiến trận, huống hồ tên nam nhân nào đó lực lượng quá cường hãn, ngoại trừ thể chất sánh bằng với long tộc, lại còn có cái tinh thể có thuộc tính khôi phục thể lực ăn gian thế này, cho dù là Lola tiểu thư cũng ăn không tiêu.
Kỳ quái chính là, án theo lẽ thường mà nói, thời gian hai người triền miên dài như vậy, Trần Duệ hẳn là phải nhanh chóng thoát lực và mệt nhọc mới đúng, nhưng mà hắn lại cảm giác được thể nội tràn đầy một loại lực lượng cường đại hoàn toàn mới. Cả người hắn dường như đã phát sinh lột xác, hiện lên vẻ thần thanh khí sảng.
(Lại thêm một đêm bảy lần nữa cũng không có vấn đề a…)
Trong lòng Trần Duệ biết chắc chắn là có quan hệ với triền miên kích tình vừa mới phát sinh, nhưng trước mắt không rảnh đi nghiên cứu lực lượng siêu cấp hệ thống mới giành được. Hắn muốn đối mặt chính là, tiên nữ long tiểu thư sau khi bị “ba ba ba”. (ba ba ba là thanh âm… độc giả tự hiểu nhé )
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ xxx Lola! Mà lại là tình hình này.
Không cần biết lúc đầu Lola kiên trì muốn lấy đoạn cao cấp phù ngữ này ra như thế nào, lại cấp phiếu bảo chứng không việc gì ra sao, không quản sự kiện này có phải là do lực lượng của phù ngữ dẫn phát hay không, cũng không quản là ban đầu nàng ở phía trên… a, cái này hình như là không lâu sau đã đổi lại… Cho dù có ngoài ý muốn như thế nào, bây giờ hắn ấy ấy người ta đã là sự thật.
Ánh mắt của Trần Duệ đối diện với nhãn thần đủ để giết người của Lola, lập tức rùng mình một cái, cuống quýt bò dậy, lấy ra một cái quần dài luống cuống tay chân xỏ vào ống.
Đào tẩu? Lola cũng không phải là con cừu non, sau khi bị xxoo liền một lòng một dạ cùng theo hắn. Hiện tại lục nguyên ấn ký cũng chỉ là đếm ngược thời gian, chưa thực sự tiêu trừ, huống hồ không biết trên người hắn ngoại trừ lục nguyên ấn ký kia còn bị động tay chân gì khác hay không.
Nếu như trốn về Ám Nguyệt, chỉ sợ cả thảy lãnh địa sẽ bị tiên nữ long phẫn nộ mà nhổ tận gốc, nói không chừng, lấy cá tính của Lola, cho dù Athur hắn có trốn về thế giới mặt đất cũng sẽ bị truy sát đến biến thành bã mà thôi.
Trừ phi… lại xuyên việt… Làm thế nào bây giờ?
Lola bây giờ thật sự muốn giết người: Thí nghiệm đáng chết! Đoạn chữ phù ngữ đáng chết! Còn có… tên nam nhân đáng chết kia nữa!
(Khiến người ta thống hận nhất chính là, còn lộ ra nhãn thần ủy khuất kiểu này! Phải biết, chịu thiệt chính là bản tiểu thư!)
Đúng rồi, bản tiểu thư không ngờ lại bị tên nam nhân này chiếm hữu như thế, nhất định phải băm hắn thành vạn mảnh! (Phản ứng này dường như chậm chạp hơn so với lúc trước)
(Khắp người không có một chút khí lực, chẳng qua lực lượng nguyên tố đã trở về, nhất định phải đem hắn… đem hắn…)
Không biết tại sao, trong đầu Lola lại hiện ra tình cảnh trong lĩnh vực hủy diệt, nam nhân này toàn thân máu tươi vẫn như cũ không chịu vứt bỏ nàng, không biết tại sao, cảm giác ấm áp này lại hòa tan sát khí vừa sinh ra. Sau đó khoái cảm chưa từng trải nghiệm khi hai người xích lõa triền miên lại một lần nữa hiện lên ở trong đầu, trong lòng lại càng nhiều ngượng ngùng chứ không phải là tức giận.
“Lola tiểu thư” Nam nhân kia sau khi phủ một tấm áo choàng mỏng lên người nàng, đột nhiên hạ quyết tâm, làm ra một tư thế kỳ quái.
Tư thế này có chút quen mắt, không ngờ lại là lễ nghi của long tộc, lại còn là… lễ nghi cầu ái!
(Hóa ra, tên gia hỏa này đã sớm biết thân phận của bản tiểu thư! Nhưng hắn hẳn không phải là long tộc mới đúng…)
Cái lễ nghi này là lúc trước khi Trần Duệ ở Lam Ba hồ, học được từ tên Pagliuca nhàm chán tới cực điểm kia, không nghĩ đến lại có một ngày phát huy công dụng, mà đối tượng lại là Lola.
“Chuyện vừa phát sinh… chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng mà, đó chỉ là một đoạn ngắn để nói trước tương lai của chúng ta mà thôi. Tiểu thư mỹ mạo mà tràn ngập trí tuệ, hoa ngôn xảo ngữ gì cũng không thể biểu đạt cụ thể sự ái mộ của ta đối với tiểu thư…”
Hiện tại Ám Nguyệt trước mắt đã gấp đến lửa sém lông mày, tất phải lập tức trở về. Nhưng hết lần này tới lần khác lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn thế này, chuyện cho tới bây giờ, Trần Duệ cũng chỉ có thể dùng biện pháp trấn an để làm ổn định tiên nữ long tiểu thư. Để sau khi giải quyết hoàn toàn nguy cơ của Ám Nguyệt, lại dùng biện pháp mưa dầm thấm lâu thu phục nàng, mặc dù có đủ tính xấu nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhân của mình.
Nói đến chuyện này… sau khi vừa mới tự thân biến nàng thành nữ nhân chân chính, hai người đều đắm chìm vào trong cảm giác giao dung kỳ diệu này. Trong nháy mắt kia, phảng phất quên mất các loại than cốc, hồ gạo, tương quả… Không thể không nói, ý thức trách nhiệm nào đó của nam nhân… a, kỳ thật là dục vọng chiếm hữu, là tương đối mạnh, tuyệt đối có thể dùng bốn chữ “sắc đảm bao thiên” để hình dung.
Loại bỏ một ít khuyết điểm ra, mị lực của Lola cũng rất động lòng người, chỉ riêng mỹ mạo cũng đã đủ để sánh với Katherine.
Huống hồ Pagliuca còn bị phong ấn thượng cổ phù ngữ khống chế, nếu như có thể kết thành bạn đời thân mật nhất của Lola thì còn có thể hóa giải ân oán năm đó của độc long và tiên nữ Long… Coi như là hy sinh vì tên “cơ hữu” đáng chết này a…
Đối mặt với lời ngon tiếng ngọt của Trần Duệ, nhãn thần của Lola vẫn sắc bén như cũ, tâm lý lại cảm thấy rất thoải mái. Hừ, tên khốn này chưa hẳn đã nói lời thật tâm, nhưng mà nghe vào miễn cưỡng cũng không tồi…
“Làm một nam sĩ thật lòng ái mộ tiểu thư, ta không nghĩ đến chuyện lừa gạt tình cảm của nàng, tất phải giải thích rõ ràng, ta đã có thê tử.”
Lời của Trần Duệ làm tròng mắt của Lola trong chốc lát trợn tròn: khốn nạn! Nếu như đã có nữ nhân, còn cùng bản tiểu thư… thật đáng chết!
“Bây giờ, nữ nhân của ta đang gặp phải sự nguy hiểm to lớn, ta phải chạy đi cứu nàng ấy thật nhanh. Cũng giống như… trước kia trong không gian, ta vứt bỏ tính mạng cũng không nguyện ý vứt bỏ nàng vậy…” Suy nghĩ của Trần Duệ chuyển thật nhanh, lập tức liên hệ với sự tình mới phát sinh không lâu trước.
Quả nhiên, nhãn thần của Lola hòa hoãn một chút, Trần Duệ vừa thấy có cơ hội, lập tức bỏ thêm một câu: “Nếu như phát sinh thêm một lần nữa, ta cũng sẽ không chút do dự làm giống như vậy.”
Lola nghĩ đến tiếng rống giận của hắn, máu tươi của hắn, cái ôm ấp ấm áp lúc đó, lồng ngực rộng rãi lại có cảm giác an toàn, tâm lý căng thẳng cuối cùng cũng bắt đầu mềm dịu trở lại.
Tuy rằng sinh mạng của Long tộc vô cùng dài lâu, nhưng cũng không phải mỗi người con gái long tộc đều sẽ gặp được một nam nhân cam nguyện hy sinh tính mạng vì chính mình giống như thế này. Có lẽ, cả đời cũng không gặp được ai.
Trong chuyện xưa lưu truyền tại long tộc, có không ít ngụ ngôn có cảnh quan hệ tới việc long tộc bị lừa tình cảm thậm chí là bị giết để cướp đoạt tài phú.
“Do loại nguyên nhân đặc thù nào đó, sinh mạng của ta có thể sẽ kéo dài tới mấy vạn năm. Ta nhất định sẽ làm bạn với nàng, bảo vệ nàng, trân trọng nàng, khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nếu như nàng nguyện ý tiếp nhận tình cảm của ta… như vậy, xin hãy thu lấy lễ vật trân quý nhất mà ta có thể lấy ra.”
Thọ mệnh mấy vạn năm? Lola cả kinh, dường như cái điều kiện nào đó vốn không đủ cũng đã thỏa mãn… Lúc ánh mắt của nàng đặt lên món lễ vật Trần Duệ lấy ra, nháy mắt không rời đi được, đó chính là bốn phiến đá thượng cổ phù ngữ cuối cùng mà nàng đã thất lạc!
Hóa ra tên khốn nạn giảo hoạt này một mực gạt người! Những phiến đá kia hoàn toàn nằm trong tay hắn!
Có bốn phiến đá này, như vậy thì tự phù cơ sở của thượng cổ phù ngữ cũng đã hoàn chỉnh, rất nhiều đoạn văn tự trước kia không hiểu đều có thể giải quyết dễ dàng, có ý nghĩa vô cùng trọng đại với nghiên cứu tương lai!
Vấn đề là, những phiến đá này hắn lấy được ở đâu?
Trần Duệ dường như nhìn thấu nghi ngờ của nàng: “Những phiến đá này là ta dùng kế lừa được ở chỗ thủy tinh long Jacob, một vị bằng hữu của ta còn làm hắn thụ thương không nhẹ, ngay cả vảy rồng cũng đều rơi vào tay ta. Bây giờ ta biết hắn là kẻ thù của nàng, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ giúp nàng xử lý hắn.”
Lola nhìn Trần Duệ lấy ra vài mảnh vảy rồng nứt vỡ bán trong suốt, vừa nhìn đã nhận ra là vảy của kẻ thù Jacob. Từ bộ vị cùng tổn thương của lân phiến mà xem, Jacob chắc chắn là ăn thiệt lớn.
“Lola tiểu thư, ta ở đây chân thành thỉnh cầu nàng, tiếp nhận lễ vật của ta, làm thê tử của ta, được không?”
Mặc dù long tộc có sự truy cầu khó mà tưởng được đối với tài phú, nhưng mà loại lễ vật trong lễ nghi cầu ái này cũng không thể thu bừa, một khi nhận lấy là đại biểu việc tiếp nhận đối phương.
Trần Duệ thấy nàng không nói chuyện thì hiểu rằng nàng không còn khí lực mà nói: “Nếu như nàng nguyện ý, xin nàng hãy nháy nháy mắt.”
Lola trừng đôi mắt tím lên, cũng không nháy một cái.
(Hừ! Những thứ này vốn là đồ vật của bản tiểu thư, không thể tính là lễ vật cầu hôn được!)
(Thế mà cũng không đổi một cái khác? Ví như… nhẫn khảm đầy bảo thạch?)
Bất tri bất giác, Lola đã trở thành nhân vật người được cầu ái.
Trần Duệ không có độc tâm thuật, làm sao mà hiểu được loại tâm lý mâu thuẫn này của nữ nhân, thấy nàng không chịu nháy mắt, trong lòng hơi nôn nóng. Thừa cơ hội hiếm có vị tiểu thư xấu bụng này mềm lòng, nếu như không thể nhân cơ hội thu phục thì chỉ có cuốn gói làm tốt công tác chuẩn bị chạy trối chết khắp nơi mà thôi.
Trần Duệ ý nghĩ xoay chuyển, lại đổi phương pháp khác: “Lola, nếu như nàng không nguyện ý, xin hay nháy nháy mắt a.”
Lola? Tiên nữ long tiểu thư lần đầu tiên nghe hắn bỏ đi cách xưng hô khách sáo kia, trong lòng có một loại cảm giác ngọt ngào kỳ lạ. Nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Trần Duệ, bộ dạng chỉ sợ nàng cự tuyệt, cuối cùng nhịn cái xung động muốn nháy mắt xuống, chỉ là ánh mắt vẫn trừng lên nhìn hắn không có ý gì tốt cả.
(Bản tiểu thư một mình cô đơn nhiều năm như vậy, tùy tiện tìm được một nam nhân miễn cưỡng hợp yêu cầu, tạm coi như xong…)
Trần Duệ cuối cùng cũng thấy nàng không nháy mắt lại, thở dài một hơi, nhớ lại Pagliuca hình như đã nói qua, sau khi cái lễ nghi truy cầu kia thành công, quan trọng là phải hôn phái nữ…
Trần Duệ lớn gan tiếp cận Lola, Lola biết hắn muốn làm gì, không khỏi nảy sinh căng thẳng trong lòng. Hai người dường như đều quên, tiếp xúc vừa mới tiến hành còn “thâm nhập” hơn so với hôn.
Cuối cùng, lúc mà bốn phiến môi chạm nhau, trong khoảnh khắc, cảm giác kỳ lạ từ chỗ tiếp xúc nhanh chóng khuếch tán đến toàn thân, đây chính là dưới tình trạng hoàn toàn thanh tỉnh.
Hôn nhẹ dần dần biến thành miệng lưỡi giao lưu, Trần Duệ nhạy bén cảm giác được nhịp tim của nàng đập nhanh kịch liệt, sự ngượng ngùng bên trong hoan hỉ, hóa ra tiên nữ Long tiểu thư cũng không phải… rất phản cảm với hắn? Mà lại còn có một chút… ưa thích?
Không riêng gì việc ngoài ý muốn vừa rồi? Không riêng gì nhìn thấy lễ vật không cách cách nào cự tuyệt kia? Không riêng gì…
(Nói nhảm, bản tiểu thư nếu phản cảm mà nói, sớm đã diệt ngươi thành bã rồi!)
Trần Duệ đột nhiên nhớ tới một ít chi tiết trong dĩ vãng, bao gồm cả lần trước tiên nữ long tiểu thư vô duyên vô cơ tức giận, bỗng dưng hiểu rõ cái gì. Hóa ra, thật đúng là ưa thích.
Dù sao cũng đã đến nước này, gan bé thì chết đói!
Nữ nhân đều có “thiên phú thuộc tính” giỏi biến đổi, đặc biệt là vị này, dứt khoát phải một lần thu phục ngay, miễn cho hậu hoạn vô cùng, nếu không có khi còn dẫn tai họa giời ơi đến Ám Nguyệt nữa.
Trần Duệ quyết định một cái, sắc đảm bao thiên nhè nhẹ xốc tấm áo choàng trên người Lola lên, nắm chặt một khối tròn trịa trắng như tuyết gần như không cách nào nắm hết kia. Sắc mặt của Lola càng thêm hồng, thân thể run nhẹ, lại không thi triển ma pháp kháng cự, trên thực tế, nàng không có hư nhược giống như nhìn bên ngoài, nàng sớm đã có thể sử dụng nguyên tốt rồi.
Dưới sự ngầm đồng ý này, lá gan của Trần Duệ càng lúc càng lớn, bàn tay đang vuốt ve dần dần dời xuống, chui vào khu rừng màu tím lầy lội đã chịu đủ giày vò kia…
Không lâu sau, cái bộ phận cứng rắn nào đó lại trở lại chốn cũ, một lần nữa hưởng thụ loại tư vị mỹ diệu được bao bọc trong chật hẹp này.
So sánh với sự kịch liệt điên cuồng trước kia, động tác của nam nhân tất nhiên là nhẹ nhàng cẩn thận hơn nhiều lắm, dưới sự vui sướng cao trào của thể xác và tinh thần, tiếng rên rỉ của tiên nữ long tiểu thư lại vang lên một lần nữa, nhãn thần cũng trở nên mê ly.
Một lần này, không có kích thích từ bên ngoài của thượng cổ phù ngữ hoặc thôi tình dược, dưới tình huống chỉ còn lại sự tình nguyện của song phương, nam nữ đã chân chính dung hợp cả về tâm linh và thể xác.
Âm thanh ưm ưm hự hự gì gì đó tràn đầy kích thích lại vang lên, bên trong đó không những chỉ có dục vọng, mà còn có thêm cả tình cảm chân thành nữa.