Ma Hậu Yêu Cơ Phục Thù

Chương 24: Chương 24




Nàng nằm trên trường kỉ, thất thần nhìn bức hoạ được treo đối diện, trong lòng một mảnh rối loạn.

Tất cả những gì nàng đang làm là đúng ư? “Phương Tình” đã thực sự biến mất rồi, chẳng còn sự nhân nhượng, thiện lương của quá khứ. Chỉ còn Mạc Vi Nhã cùng thù hận chồng chất.

Trăm mạng Phương gia, còn có An Viên, A Nguyệt, A Vũ, bọn chúng cướp đi hài tử của nàng, tất cả của nàng, nàng còn có thể tha thứ hay sao?

Không! Những nỗi đau đến tâm tê liệt phế, tất cả những tủi nhục uất ức mà nàng phải hứng chịu, nàng sẽ từ từ trả cho bọn chúng, khiến cho bọn chúng sống không bằng chết, mà muốn chết...cũng không xong!

............

“Lục tiểu thư đến rồi”

Lục Đình chậm rãi bước vào phòng bao, ngạc nhiên nhìn hai nữ nhân đang đánh cờ thưởng trà trước mắt. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

A Uyên?

Chẳng phải nàng ta là tì nữ thân cận của Mặc Liên sao? Rốt cuộc tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Hơn nữa còn có vẻ thân thiết với Vi Nhã?

“A, A Đình ngươi mau vào đi”

Vi Nhã cong môi cười nhẹ nhìn Lục Đình đang ngơ ngác. Khi mới bước vào phòng bao, chẳng phải nàng cũng ngơ ngác như Lục Đình, không tin vào mắt mình đấy ư.

Ai mà biết được vậy mà A Uyên lại muốn lật đổ Mặc gia, lật đổ Mặc Liên cơ chứ? Mặc gia đây cũng thật đáng thương, vậy mà lại là nuôi ong tay áo.

“Lục tiểu thư”

A Uyên chủ động vịn tay nô tì đứng lên chào hỏi Lục Đình, nụ cười đầu khoé môi bất giác khiến cho Lục Đình cảm thấy lo lắng.

Rốt cuộc là nàng ta muốn gì đây?

A Uyên sớm đã nhìn ra sự cảnh giác mà Lục Đình dành cho mình, chỉ đành cười khổ một tiếng. Cũng thật đúng thôi, chẳng phải trước đây nàng cũng đã tiếp tay cho Mặc Liên gây ra biết bao tội nghiệt sao? Biết bao nhiêu sinh mạng đã bị nàng tước đi?

“Lục tiểu thư, mời”

A Uyên cười nhẹ hướng Lục Đình làm động tác mời ngồi, bản thân sau đó cũng nhanh chóng vịn tay nô tì ngồi xuống ghế đối diện Lục Đình cùng Mạc Vi Nhã.

“Như hai người đã biết, ta là A Uyên, từng là tì nữ hồi môn bên cạnh Hoàng hậu nương nương. Tuy nhiên.....bây giờ thì đã không phải nữa rồi. Hiện tại ta đã được sắc phong là Uyển tần, hơn nữa....ta còn tứ tiểu thư phủ Mặc gia, là nữ nhi thân sinh của Mặc phu nhân!”

Lời vừa dứt như tiếng sét đánh giữa trời quang.

Nàng ta...vậy mà lại là bào muội của Mặc Liên?!

“Ngươi...a nương....nương nương nói thật sao?”

Lục Đình hoảng hốt nhìn A Uyên, như không thể tin vào những vì nàng vừa nghe thấy.

“Tất cả đều là sự thật, ta là bào muội của Hoàng hậu nương nương. Hơn nữa...ta cũng biết kế hoạch của hai ngươi”

A Uyên bình thản nhấp một ngụm trà, mắt phương sắc bén liếc nhìn hai nữ nhân xinh đẹp kiều diễm trước mắt. Kế hoạch của bọn họ cũng đủ ngoan độc!

“Ý nương nương đây là...?”

Mạc Vi Nhã thản nhiên hỏi ngược lại A Uyên, thần sắc vẫn không hề thay đổi, không một chút lo lắng.

“Ta biết các ngươi muốn âm thầm phò trợ phụ tử Mặc thị cùng bè phái lão ta tạo phản đoạt quyền, mặt khác lại âm thầm hiến kế cho bệ hạ đánh tan đám quân phản loạn ấy. Hơn nữa sau đó Mạc Vi Nhã ngươi không những chiếm được ưu ái của Thái hậu, còn có thể chiếm được cả thánh ân, lập chiến công cho Mạc gia lưu danh muôn thuở. Chẳng phải một mũi tên trúng hai con nhạn sao?”

A Uyên chậm rãi đáp lời, từ đầu chí cuối vẫn luôn giữ một nụ cười dịu dàng nơi khoé môi.

Lục Đình thoáng chốc hoảng hốt nhìn A Uyên, sau đó đảo mắt nhìn sang Mạc Vi Nhã vẫn đang bình thản im lặng.

A Nhã không lo lắng sao?

“Ta biết nương nương đến đây cũng không phải để vạch trần ta cùng A Đình. Chẳng phải người cũng muốn lật đổ một nhà Mặc thị sao? Giành lại những gì đáng lẽ nên thuộc về người?”

Vi Nhã nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đồng tử xinh đẹp lấp lánh nhìn A Uyên. Tâm tư của A Uyên này cũng thật lớn, chỉ e sau này nàng ta quay lại cắn một nhát.

“Ta biết quận chúa đang lo lắng điều gì. Yên tâm, ta tuyệt sẽ không phản bội hai người, bọn họ đã nợ ta quá nhiều!”

A Uyên căm hận siết chặt khăn tay, tia hận thù không chút che giấu. Suốt những năm qua, nàng phải sống bần hèn, khổ sở, thấp kém đến mức nào. Trong khi đó bọn họ vẫn không một chút hối hận, vẫn kiêu ngạo ngồi bên trên mà sai bảo, hành hạ, đánh đập nàng.

“Chẳng phải kẻ thù của kẻ thù là bạn sao? Ta tin tưởng nương nương”

Lục Đình luôn im lặng đột nhiên cười tươi nhìn A Uyên. Nếu như nàng ta dám phản bội lại kế hoạch này, vậy thì đừng trách nàng tàn nhẫn.

“Mong nương nương giữ lời”

Vi Nhã nâng chén trà ý mời A Uyên cùng Lục Đình, ánh mắt liếc nhìn nữ nhân đối diện.

Nàng ta....có thể tin sao?

..............

“Nương nương”

Tố Cẩm quỳ xuống bên cạnh Mặc Liên, hai tay cẩn thận bưng chén trà ngọc thượng hạng vừa được tiến cống.

“Chuyện ta sai ngươi đến đâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.