Mặc Liên tao nhã nâng chén trà lên ngắm nhìn, ý cười lại chẳng lan đến đáy mắt.
Nếu như A Uyên đã phản bội nàng ta, phản bội gia tộc, vậy thì giữ lại làm gì cơ chứ?
“Hồi nương nương, Nguỵ lão nói rằng để tạo “cổ trùng” phải đem tất cả những loại côn trùng có độc, bỏ vào một cái vò, sau đó để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng sẽ còn lại một con sống sót thì lấy con côn trùng ấy làm cổ. Lão còn nói, người trúng cổ trùng sẽ đau đến chết đi sống lại, cảm giác như hàng vạn con côn trùng cắn xé cơ thể!”
Tố Cẩm rụt rè nói nhỏ, ánh mắt lo lắng liếc nhìn chung quanh phòng.
Chuyện này nếu như kẻ khác biết được, Hoàng hậu nương nương sử dụng cổ thuật, đến lúc ấy chẳng phải một nhà Mặc gia đều rơi đầu hay sao?
“Tốt, vậy ngươi mau đi chuẩn bị đi, đừng để kẻ khác phát hiện!”
Mặc Liên lạnh nhạt nhìn Tố Cẩm, từng ngón tay thon dài miết nhẹ miệng chén.
Đừng trách ta tàn nhẫn, A Uyên! Đây là ngươi tự làm tự chịu, nếu như cứ an phận làm một con cẩu trung thành chẳng phải tốt hơn sao?
“Nô tì cáo lui”
Tố Cẩm hành lễ lui xuống, toàn thân lạnh toát, loạng choạng bước ra ngoài cung điện xa hoa.
Nương nương cũng thật mạo hiểm, vậy mà lại trực tiếp sử dụng cổ trùng! Nếu như để Thánh thượng biết được, e là....
Nàng khẽ lắc đầu không dám nghĩ tiếp, khuôn mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc.
.............
“Ám vệ sao rồi?”
Nữ nhân tuyệt diễm ngồi bên đình phẩm trà thưởng hoa, từng ngón tay xinh đẹp lướt nhanh trên dây đàn, một khúc “Trường Hận Ca” lại càng não nề.
“Bẩm Quận chúa, Lục tiểu thư đã an bài ổn thoả. Mặc Thịnh hoàn toàn tin tưởng hắn, không chút nghi ngờ”
A Mục cung kính đứng một bên bẩm báo.
“Tốt lắm, bên Dã quốc như thế nào rồi?”
Mạc Vi Nhã liếc nhìn A Mục, ngón tay miết nhẹ lên dây đàn, Mặc Thịnh này tâm tư cũng thật lớn, vậy mà thực sự lại dám gửi thư sang Dã quốc tỏ ý liên minh cùng xâm chiến kinh thành, lật đổ hoàng vị.
Mạc Vi Nhã tất nhiên mong muốn Tôn Diệm phải trả cái giá đắt nhất sau những gì hắn gây ra cho nàng, nhưng mà phải là nàng khiến cho hắn mất hết tất cả, sống không được chết không xong chứ không phải nhờ những kẻ khác.
Không bằng mượn tay Tôn Diệm diệt trừ đi những mối hoạ đối với Mạc gia trước, tiếp đến mới là Mặc Liên và hắn. Kể từ khi bước trên con đường trả thù này, nàng biết đã không thể quay đầu.
“Bẩm Quận chúa, Thái tử Dã quốc đã chấp thuận Mặc Tể tướng. Tuy Dã quốc còn nghèo khổ, nhưng nhiều trai tráng khoẻ mạnh, nếu như được huấn luyện tốt, nhất định sẽ trở thành đội quân hùng mạnh! Người của ta ở Dã quốc cũng đã bắt đầu thâm nhập vào những gia tộc nòng cốt và Hoàng tộc, rất được tin tưởng, trọng dụng. Ngoài trừ....dòng tộc Ô Cáp Nhĩ Xích vẫn còn nhiều nghi ngờ thì người của ta đã thám thính được không ít bí mật từ Hoàng tộc Dã quốc và các đại gia tộc”
A Mục chậm rãi nói, ánh mắt vẫn đề phòng chung quanh. Đây vốn là chuyện hệ trọng, liên luỵ đến hàng vạn mạng người, nếu như để lộ ra ngoài, thực sự không thể nào mà có thể nghĩ tiếp mà. Sẽ bao nhiêu người phải đổ máu đây? Máu có thể nhuộm đỏ cả sông Tam Hà, tiếng ai oán bi thống tha thiết như cứa từng nhát vào tâm can.
Vi Nhã gật đầu đã rõ, phất tay cho người lui xuống. Cả đình viện rộng lớn, đẹp tựa như tiên cảnh cũng chỉ còn mình nàng.
Phải rồi, Tôn Hiên cũng đã sắp quay lại rồi.
Tôn Hiên cùng Lạp Thái hậu đến chùa Tuý Kim Cúc ở Thanh Đại cầu mưa thuận gió hoà, bách tính an cư lạc nghiệp cũng đã được hơn một tháng, cũng đã sắp đến ngày trở về.
Dân chúng đồn thổi truyền tai nhau kể từ ngày Phương Hậu tạ thế, Đại Hoàng tử Tôn Hiên liền từ mặt Hoàng thượng, ngày tháng đều là du ngoạn tứ phương tám hướng, mở được không ít tửu quán, trà các, hơn nữa sản nghiệp nhà thân mẫu Phương thị của hắn trải dài khắp từ Bắc đến Nam, chính là không cần nhờ vào cái danh Hoàng tộc cũng có thể sống một đời hạnh phúc, sống trong nhung lụa hào nhoáng.
Tôn Hiên hào hoa phong nhã, tài hoa xuất chúng khiến cho biết bao quý nữ hào môn say đắm, mong muốn được gả cho chàng, thế nhưng lại có tin đồn rằng. Tôn Hiên cùng Đại tiểu thư Mạc gia Mạc Vi Nhã đã đính ước với nhau. Cũng có người đồn rằng, Tôn Hiên Đại hoàng tử vậy mà lại nhất kiến chung tình với Trầm gia tam tiểu thư Trầm Y Thư.
Mạc Vi Nhã quả thực vô cùng tò mò về vị Trầm gia tiểu thư này. Nói không ngoa thì Trầm Y Thư cũng là một đại mỹ nhân sắc nước hương trời, thông minh khéo léo, nho nhã điềm đạ, chính là hình mẫu lý tưởng của mấy vị công tử thế gia trong thành.
“Đại tiểu thư, hôm nay là hội đèn hoa đăng, nghe nói Trầm gia tiểu thư Trầm Y Văn và Trầm Y Thư cũng sẽ đi đó tiểu thư!”
A Huyên nhanh nhảu bước vào đình viện, khoa chân múa tay trước mặt Mạc Vi Nhã. Dẫu biết là không phải phép nhưng biết làm sao đây, hội đèn hoa đăng nghe nói thú vị lắm, hơn nữa còn có rất nhiều loại đồ ăn ngon a!
“A, vậy sao? Vậy thì ngươi mau đi chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta đi chơi hội vậy. Ta thực mong được gặp Y Thư cô nương đó!”