“Vậy...bọn họ đang ở đâu? Ông có thể dẫn ta đến đó được không? Ta...”
“Được, được chứ! Cô nương mau đi theo ta”
Ông lão dẫn đường phía trước cho Cẩm Đào, thỉnh thoảng lại quay xuống nhìn nàng, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Dọc đường đi ông lão tường thuật lại vô cùng chi tiết sự việc cùng tình trạng của Mạc Vi Nhã và Tôn Diệm bây giờ.
“Cô nương...mạn phép cho ta hỏi một câu được chứ...?”
“Được chứ, có chuyện gì sao?”
“Cô nương có người nhà ở thành Mãn Châu không? Người nhà họ Cẩm...đã bị thảm sát nhiều năm trước đây!”
Cẩm Đào kinh ngạc nhìn ông lão trước mắt, bắt đầu trở nên đề phòng. Sao ông ta lại biết được chuyện nhà họ Cẩm?
“Cô nương đừng quá lo lắng...chỉ là trước đây ta có trông nom cho tam tiểu thư nhà họ Cẩm- Cẩm Dung. Nhưng trước khi xảy ra thảm sát năm đó, ta đã xin quay về quê để thăm sinh mẫu. Đến lúc quay lại thì...”
Ông lão cứ nhớ đến câu chuyện thương tâm năm đó thì cả người đều run rẩy đứng không vững, trong tim nhói đau. Ông đã gắn bó với Cẩm gia từ khi còn nhỏ, được gia chủ của họ đối xử như con cháu trong nhà, rồi cùng lớn lên với phụ thân của Cẩm Dung. Ông cũng coi Cẩm Dung như con cháu trong nhà, thương yêu nàng như con của mình vậy.
“Nghị...thúc? Là thúc sao?”
Cẩm Đào dắt ngựa theo sau vô cùng kích động, chạy đến bên cạnh ông lão giữ chặt lấy tay ông. Nàng mất phụ mẫu từ nhỏ, sau đó lại một mình trải qua một khoảng thời gian dài lưu lạc khắp nơi, không có chỗ nương tựa. Chỉ đến khi gặp được Tôn Hiên.
“Dung Dung!”
Cẩm Đào xúc động ôm chặt lấy ông lão, nàng vốn coi Nghị thúc không khác gì thân phụ của mình, vô cùng kính trọng ông. Cứ ngỡ rằng nàng cả đời này sẽ chẳng còn thân thích nào bên cạnh, không ngờ cuối cùng cũng chờ được đến ngày gặp lại ông.
“Dung Dung, đã đến nơi rồi. Con chỉ cần vào trong tìm kiếm một chàng trai trẻ tên A Quân, nó sẽ dẫn con đến chỗ của hai người kia. Đừng quá lo lắng, bọn họ đã sớm được thần y cứu chữa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ta phải quay lại giữ cổng đây!”
“Thúc, con có thể nhờ thúc một chuyện không?”
“Con mau nói đi Dung Dung, thúc nhất định sẽ giúp con!”
“Xin người, nếu như có bất kì ai đến đây hỏi về tung tích của con và hai người kia, người nhất định không được nói ra đó! Người có thể...giúp con không?”
Nghị thúc mỉm cười hiền hậu nhìn Cẩm Đào, lão còn tưởng chuyện lớn gì cơ chứ.
“Tất nhiên rồi Dung Dung, ta sẽ giúp con, mau vào trong đi!”
Nghị Thúc quay lưng rời đi, đầu khoé môi vẫn treo một nụ cười hạnh phúc sung sướng. Cuối cùng thì lão cũng đã gặp lại được người nhà Cẩm gia rồi, trong lòng đều là vô cùng mãn nguyện.
Cẩm Đào đứng nhìn bóng lưng của Nghị thúc, cho đến khi thấy bóng ông khuất dần sau bên kia cây cầu, mới chậm chạp đẩy cửa vào trong.
Một nam nhân anh tuấn cao lớn vừa nhìn thấy Cẩm Đào bước vào thì niềm nở bước ra chào đón nàng.
“Cô nương muốn tá túc qua đêm sao?”
“Ngươi là A Quân sao?”
A Quân khó hiểu nhìn Cẩm Đào, chẳng phải ở bên ngoài ghi rõ rồi sao? Cô nương này là bị làm sao vậy?
“Phải, ta là A Quân, cô nương có chuyện gì sao?”
“Phiền ngươi đưa ta đến chỗ của hai người rơi từ vách núi xuống mà ngươi đã cứu được không?
A Quân nghiêm trọng nhìn Cẩm Đào một lượt, một khắc sau liền phóng khoáng mời nàng theo sau. Chàng ta mở cửa đằng sau, thông đến một hậu viện nhỏ. Cẩm Đào cảnh giác theo sau, vô cùng mong mỏi được gặp lại Mạc Vi Nhã.
“Cô nương nhớ cẩn thận bậc thang”
A Quân tốt bụng quay đầu nhắc nhở, quay người dẫn trước đi xuống dưới hầm. Ở bên dưới hầm, không ít người đều đang nằm đó dưỡng bệnh, mùi thảo dược thơm nồng khiến Cẩm Đào quên mất phải cảnh giác đề phòng.
“Cô nương, là bọn họ sao?”
A Quân chỉ tay vào phía góc trong cùng, một ông lão đang ngồi đó bắt mạch cho nữ nhân diễm mĩ tuyệt luân yên ổn nhắm mắt nằm bên cạnh.
“Nhã tỷ! Nhã tỷ!”
Cẩm Đào kinh ngạc chạy đến bên cạnh Mạc Vi Nhã, vui sướng đến chẳng thể kìm nén.
“Cô nương này hãy bình tĩnh, người đó vẫn còn rất yếu, từ đầu đến cuối chưa hề tỉnh lại, đôi khi nhịp thở còn có chút không rõ. Cả người đều là những vết thương lớn nhỏ, ta đã tìm đủ mọi cách để cứu chữa, nhưng tình trạng này, e là...”
Cẩm Đào nắm chặt lấy tay của Mạc Vi Nhã, vô cùng thương xót. Nàng ấy cơ thể vốn đã yếu ớt, chống cự được đến lúc này, thật sự là một kì tích!
“Vậy còn hắn ta?”
Cẩm Đào chỉ tay về bên phía Tôn Diệm, tuy không muốn để tâm đến hắn, nhưng dù sao thì Tôn Diệm cũng là thân phụ của Tôn Hiên. Nàng ắt phải bày tỏ lòng kính trọng a.
“Chàng ta thì không có gì đáng lo, vì lấy thân mình che chắn cho nữ nhân kia nên bị thương cũng không hề nhẹ, một bên tay đã bị phế, nhưng không phải là do di chứng ngã từ trên cao xuống. Một canh giờ trước chàng ta vừa tỉnh dậy, ta đã cho dùng thuốc rồi. Hắn ta và nữ nhân kia đến giờ còn duy trì được sự sống đến tận bây giờ âu cũng là kì tích, cũng may là có thần linh phù hộ cho a. Vậy ta xin phép đi trước”
“Đa tạ ngài, đây là chút thành ý của ta, mong ngài sẽ nhận lấy!”