Vị kia vừa rời đi thì A Quân đã mang đến cho Cẩm Đào một cái ghế nhỏ, hoa quả cùng quần áo ấm.
“Cô nương đừng quá lo lắng, mau đi thay qua bộ y phục này đi, là do muội muội ta kêu ta mang đến a. Còn có chút hoa quả này nữa, đi từ bên trên vách núi kia xuống được đến ngôi làng này cũng không đơn giản, bên ngoài trời còn mưa to gió lớn như vậy”
A Quân vừa nói vừa thu dọn đồ đạc xung quanh, nhẹ nhàng đặt hoa quả cùng y phục lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
“Đa ta ngươi....A Quân”
Cẩm Đào chỉnh lại chăn bông trên người cho Mạc Vi Nhã, lại cẩn thận lật đi lật lại tờ giấy hướng dẫn của vị thần y kia.
“Vậy...ta đi trước đây, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm ta”
A Quân nói xong liền mau chóng rời đi, cả người cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Bóng dáng chàng ta vừa khuất thì tất cả mọi ánh nhìn trong căn phòng đều đổ dồn vào góc của Cẩm Đào.
“Cô nương...A Quân là người tốt!”
Một bà lão mỉm cười hiền từ nói với nàng, ý tứ trong câu nói đó tất nhiên Cẩm Đào hiểu được. Nhưng mà trong tim nàng chỉ có hình bóng của Tôn Hiên, không thể có thêm bất kì ai khác.
_________
Một đêm dài đằng đẵng chậm chạp trôi qua, Mặc Thịnh cùng Lương Bác Văn vẫn cho người ra sức tìm kiếm xác của Tôn Diệm và Mạc Vi Nhã. Nhưng kì lạ một điều rằng, dù có làm đủ mọi cách để tìm thấy hai người kia, bọn họ cũng không thể nào nhận ra được thôn làng kia.
Cẩm Đào vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy Tôn Diệm khẽ động một ngón tay, lại quay sang nhìn Mạc Vi Nhã bên cạnh mình. Nàng ấy vẫn cứ yên ổn nằm đó, không hề tỉnh dậy. Cẩm Đào cảm thấy vô cùng bất an, có khi nào Mạc Vi Nhã đã thật sự không thể qua khỏi hay không?
Nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu ớt, trước đây lại bị trượt chân ngã vào hồ sen khiến cho thể chất càng lúc càng kém. Khi đó chiến đấu với người của Mặc Thịnh bị thương đến mất nửa cái mạng như vậy, còn có thể dùng chút hơi tàn duy trì mạng sống đến bây giờ, sẽ chẳng ai có thể tin được.
Nhân lúc mọi người vẫn còn chưa tỉnh, Cẩm Đào nhanh chóng quay trở về trại tập trung ở ngoại thành Hạp Mã. Nàng cần nhanh chóng thông báo cho Tôn Hiên chuyện này.
Chàng ấy sẽ hạnh phúc lắm đúng không? Vì nàng cuối cùng cũng đã tìm thấy được Tôn Diệm và Nhã tỷ. Tiết trời sáng sớm se se lạnh, mà Cẩm Đào từ đầu đến cuối đều cứ giữ nguyên bộ dạng kia, một khắc cũng không đụng vào y phục mà A Quân mang đến. Không phải là nàng chê bai gì, chỉ là lúc đó Cẩm Đào hoàn toàn không có tâm trạng để tâm đến những thứ đó.
Nàng một đường quay trở về lều trại, vừa đến nơi chưa kịp nghỉ lấy lại sức thì đã vội chạy đi kiếm tìm Tôn Hiên.
“Sư tỷ! Tỷ đi đâu vậy chứ? Tỷ có biết điện hạ lo cho tỷ lắm không vậy?”
Nguyệt Nha vừa mang thau ra lấy nước thì gặp được Cẩm Đào quay trở về, trong lòng như trút được gánh nặng.
Điện hạ lo cho ta sao?
Cẩm Đào thẫn thờ nhìn về phía lều của Tôn Hiên, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, vô cùng ấm áp.
“Ngài ấy đang ở đâu vậy?”
“Điện hạ đang ở trong lều, may mà kịp thời được muội sắc thuốc cho, nếu không e là đã nhiễm phong hàn rồi. Còn cả Phúc Lâm và mọi người nữa”
Nguyệt Nha đặt thau nước xuống bên cạnh, khuôn mặt xinh xắn không ngừng cau có than trách bọn họ cứ khiến nàng ấy phải lo lắng.
“Ta tìm thấy Nhã tỷ và bệ hạ rồi”
Cẩm Đào vừa buông lời thì Tôn Hiên mệt mỏi bước từ lều ra. Nhìn chàng chỉ qua một đêm trở nên tàn tạ như một cái xác không hồn khiến Cẩm Đào vô cùng đau lòng.
“Điện hạ, ta tìm thấy Nhã tỷ và bệ hạ rồi!”
Tôn Hiên kinh ngạc nhìn Cẩm Đào, vội chạy đến bên cạnh ôm lấy nàng vào lòng. Cả người đều là run rẩy lo lắng không thôi.
“Ngươi không sao là tốt rồi. Ta cứ tưởng...ngươi xảy ra chuyện gì rồi cơ chứ”
“Mau chóng thu dọn đồ đạc rời đi thôi, nơi này đã không còn an toàn nữa rồi”
Cẩm Đào vừa nói vừa đẩy Tôn Hiên ra, chỉ tay vào đám người của Mặc Thịnh và Lương Bác Văn đã bị nàng xử lí trước cửa doanh trại.
_________
Cẩm Đào dẫn đầu đoàn người đi trước, một đường yên lặng dẫn đến trước thôn làng đêm qua. Thế nhưng kiếm tìm mãi lại chẳng thể thấy được đường vào làng khiến nàng vô cùng hoảng sợ.
“Chuyện này là sao cơ chứ? Sao lại không tìm được đường vào làng chứ?”
Đúng lúc này Nghị thúc từ phía xa bước đến, trên lưng còn vác theo rất nhiều củi.
“Nghị thúc!”
Nghị thúc vừa quay đầu nhìn thấy Cẩm Đào và đoàn người phía sau thì giật mình lo sợ. Chuyện này là thế nào vậy?
“Thúc thúc, vì sao con có tìm thế nào cũng không tìm thấy được làng vậy?”
“Hahaha con đừng quá lo lắng, làng của chúng ta khi đến sáng sớm thì sẽ đột nhiên trở nên khó kiếm như vậy a. Lão cũng không biết phải giải thích cho con như thế nào. Mau đi theo ta nào!”
Nghị thúc mỉm cười nói với quân binh đằng sau, dẫn bọn họ đi tiếp một đoạn vô cùng xa đến phía đông của ngôi làng.
“Các ngươi có thể dựng lều trại ở đây, tuyệt đối an toàn!”
Tôn Hiên ngờ vực nhìn lão già trước mặt, có chút không tin vào những gì lão nói. Nhưng lại thấy lão ta và Cẩm Đào vô cùng thân thiết thì mới buông lỏng cảnh giác.
“Điện hạ đừng quá lo lắng, thúc ấy cũng như sinh phụ của ta vậy. Thúc thúc, người có thể dẫn con đến thôn làng một lần nữa hay không?”
_________
Nghị thúc dẫn Cẩm Đào, Tôn Hiên, Nguyệt Nha và Phúc Lâm quay trở lại thôn làng, còn quân lính thì giao cho biểu đệ của Phúc Lâm cùng dựng lều trại.
A Quân vừa nhìn thấy Cẩm Đào thì vô cùng vui vẻ, nhưng lại thấy nam nhân bên cạnh nàng trong lòng liền trùng xuống.
“A Quân, mau dẫn họ xuống hầm đi. Lão sẽ trông quán cho ngươi”
“Vâng”
A Quân dẫn cả bốn người đi xuống hầm, lúc này vị thần y kia đã đang ngồi sắc thuốc cho Tôn Diệm.
“Cô nương quay lại rồi đấy à? Nam nhân kia vừa mới tỉnh lại không lâu, nhưng sau đó lại ngất đi mất rồi. Còn nữ nhân nằm bên cạnh thì vẫn không có dấu hiếu sẽ tỉnh lại”
Tôn Hiên kinh ngạc nhìn hai người đang nằm trước mặt, bọn họ vẫn còn sống, bọn họ sẽ không bao giờ rời bỏ hắn!
“Hiên nhi...?”