Trời tối dần, gió nhẹ mơn quan thân thể, hai người không nói gì, giữ yên lặng tại khoảnh đất khoáng đãng, nhưng câu chuyện giữa họ thực sự đã bắt đầu.
Thất Nguyệt nhẹ nhàng rút thanh Vũ Nguyệt Kiếm lấp lánh ánh bạc ra vuốt ve, đột nhiên nàng hỏi: “Mười năm trước nếu Cát Lợi Nhi không xuất hiện, huynh có yêu muội không?”
Câu hỏi của nàng, Liễu Dật không biết phải trả lời sao, im lặng một chốc, chàng đáp: “Đã thành quá khứ rồi mà, tương lai thì chúng ta có thể thay đổi còn đã thành kí ức thì cải biến thế nào được? Xin cô hãy quên tôi đi.”
Thất Nguyệt lại tiếp: “Nhưng Cát Lợi Nhi đã qua đời rồi, chả lẽ huynh định ôm bóng hình nàng ấy mà sống ư?”
Chàng lắc đầu: “Không, nàng không chết…Nàng vẫn luôn ở trong lòng tôi, tuy không thể có cảm giác chân thực nhưng mỗi ngày qua đi, tình yêu trong lòng tôi lại đầy thêm, tôi không tính toán đến chuyện cứ sống mãi thế này, nếu như không phải trong lòng còn cừu hận, vận mệnh trêu đùa thì tôi muốn đi đến thế giới bên kia tìm nàng.”
Thất Nguyệt quay đầu lại nhìn vào đôi mắt tang thương của chàng, nỗi bi thương tăng lên gấp đôi, nói: “Huynh tính sao? Giết phụ thân muội ư?”
Chàng lắc đầu: “Người tôi phải giết rất nhiều, Ám môn nhất định phải bị quét sạch, vì kim tiền chúng đã lấy đi sinh mệnh người khác, vận mệnh của tôi bắt đầu tahy đổi cũng do chúng, còn có Vi Phong, nếu như Ngạo Thiên không nhúng tay vào tôi cũng không muốn làm khó ông ta, hơn nữa còn Thần giới, dù hiện giờ tôi không biết lối vào Thần giới ở đâu nhưng…tôi nhất định phải đi tới.”
Thất Nguyệt nhè nhẹ gật đầu: “Xem ra cuộc đời huynh còn quá nhiều việc phải làm.”
Chàng không trả lời nàng, chỉ thấy trong lòng phiền muộn, không rõ vì sao…
Thất Nguyệt tiếp nối bằng một câu, không biết nói với Liễu Dật hay với chính nàng: “Muội không biết muội làm thế là đúng hay chỉ vì mình, nhưng huynh lại càng tàn nhẫn hơn, mười năm luyến ái cũng không đổi được một chút thương hại, không phải huynh không yêu muội mà căn bản huynh không cho mình một cơ hội nào để yêu muội.”
Thất Nguyệt quay đầu lại, trên gương mặt lã chã mấy giọt lệ, dịu dàng hỏi: “Thư sinh, nếu như có một ngày, muội vì yêu huynh mà làm thương hại đến huynh, huynh có lượng thứ cho tôi không?”
Liễu Dật không hiểu ý nàng muốn nói, càng lấy làm kì quái hơn: “Ý cô muốn nói gì?”
Thất Nguyệt dịu dàng lắc đầu: “Huynh không cần biết ý muội là gì, chỉ cần trả lời muội, nếu như muội gây thương hại cho huynh thì huynh có lượng thứ không?”
Liễu Dật nhìn nàng, dừng lại một lát đoạn nói: “Tôi thiếu cô quá nhiều, hạnh phúc của cô vì tôi mà mất đi, dù cho có một ngày tôi chết dưới kiếm của cô thì tôi cũng không trách, bởi vì tôi còn nợ cô một món không thể trả nổi.”
Thất Nguyệt lắc đầu: “Huynh không nợ gì muội cả, nguyện ý hay không nguyện ý thì tất cả những gì muội làm vốn do muội yêu huynh, một lòng tình nguyện mà làm, muội không oán hận ai, cũng không hối hận, huynh không cần phải đền đáp.”
Liễu Dật không biết phải nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe…
Thất Nguyệt nói tiếp: “Thư sinh, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì xin huynh hãy nhớ lời huynh đã nói trong buổi tối nay, đừng trách muội, được không?”
Nhìn dòng lệ của nàng cùng bóng đêm ôn nhu, chàng nhớ lại những lời vừa qua nhưng không hiểu ý nàng muốn nói, đành gật đầu: “Tôi sẽ ghi nhớ rõ.”
Thất Nguyệt cười nhẹ gật gật đầu rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nói: “Thư sinh, huynh xem…vầng trăng tròn đêm nay đẹp quá, cũng lạnh lẽo quá.”
Câu nói này khiến chàng trong lòng hoảng sợ, lần này chàng đã quên mất một chuyện, tầng thứ 12 của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, Nghịch Thiên tầng mỗi khi đến độ trăng tròn lại phải chịu nỗi khổ Thiên hỏa thiêu đốt trái tim. Thất Nguyệt vừa nói xong, chàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn.
Gió nhẹ mơn man, phù vân trên thiên không từ từ tan đi, vầng trăng lại vành vạnh hiện ra, bạch quang chiếu sáng bốn bề, dường như muốn tẩy sạch những bụi bặm chốn phàm thế.
Lúc đó, hai mắt chàng hồng quang lấp lóe, đứng bật dậy, hốt hoảng nói: “Tôi phải về đây.” Chàng giờ không suy nghĩ được gì vì chàng biết thiên hỏa đã đến lúc rồi, nỗi đau đớn thiêu đốt trái tim khiến chàng máu chàng sôi lên điên cuồng, nếu không nhanh chóng quay về gặp Lang Vương lấy máu tươi thì chàng sẽ mất đi lý trí, điên cuồng cả đêm, thậm chí bị thiên hỏa thiêu đốt đến mang thương thế.
Thất Nguyệt thấy chàng lắc lư thân mình, hai mắt đỏ rực như máu bèn hỏi: “Huynh sao vậy? Sao lại quay về?”
Liễu Dật lắc mạnh đầu cố giữ tỉnh táo nhưng dưới vầng trăng tròn, mái tóc trắng của chàng lại dựng lên, hai mắt đỏ rực trông càng hung tợn hơn. Chàng cố vận sức hét: “Cô đi mau, tránh xa tôi ra.”
Thất Nguyệt không hiểu nên hỏi: “Vì sao, rốt lại đã xảy ra chuyện gì?”
Chàng lại lắc đầu, trong lòng bắt đầu dâng lên nỗi thèm khát máu mãnh liệt, thân thể dần dần phát nhiệt, phảng phất như toàn thân bị lửa bao phủ. Còn lại một tia lí trí, chàng gào lớn: “Cô mau đi đi, đừng lo lắng gì cả.” Chính chút cảm động còn lại trong lòng giữ cho chàng loáng thoáng minh mẫn.
Thất Nguyệt không những không nghe lời mà tiến tới, nhẹ nhàng hỏi: “Huynh sao vậy? Sao lại nóng quá? Có cần tôi giúp gì không?”
Hai tròng mắt chàng lúc đó hoàn toàn bị hồng quang che mất, nhìn Thất Nguyệt mà không nói gì, song thủ vươn ra kéo nàng lại, há rộng miệng nhắm yết hầu nàng mà cắn. Chàng đã không còn lí trí, chỉ cần có máu, cần máu tươi, đó là nỗi thống khổ gặp phải khi luyện ma công đến tầng 12.
Dường như Thất Nguyệt biết rằng chuyện xảy ra, tịnh không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại…
Cũng lúc đó, những chiếc bóng màu đen liên tục loáng lên, 5 bóng người bao vây lấy Liễu Dật.
Chàng mất hết lí trí nên nhanh chóng bị đám hắc y nhân làm cho hoảng sợ, hai tay buông lỏng, thả Thất Nguyệt ra, tay phải theo bản năng rút ra trường kiếm đen nhánh, song thủ giơ cao lên chém mạnh xuống, chớp mắt một đạo hào quang đỏ như lửa chém vào một hắc y nhân đứng gần nhất.
Bi Mộng Kiếm của chàng người thường không cách nào tránh được, đáng giận là hắc y nhân trước mặt lại không phải là người thường, thân thể y xoay ngang trên không, nhanh chóng lùi lại, dễ dàng tránh thoát đạo kiếm quang. Dứt khoát hắn không phải người bình thường.
Bốn hắc y nhân đứng quanh được lớp áo choàng đen che phủ, đôi mắt lấp lóe bất định, bọn họ không động đậy, chỉ bao vây chàng. Lúc đó hắc y nhân đối diện từ từ rút kiếm, đó là một thanh trường kiếm cực tốt, thân kiếm phát ra hào quang trắng bạc, sáng lấp lánh, dường như bên trong có quang hoa lưu động.
Liễu Dật còn lòng nào mà hân thưởng thanh thần kiếm, thanh trường kiếm đen nhánh trong tay không ngừng chém bừa, không theo chương pháp nào, dưới tác động của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tầng thứ 12, chân nguyên mãnh liệt thông qua thân kiếm hóa thành kiếm khí sắc bén xạ ra…