Ma Kiếm Lục

Chương 132: Chương 132: Tà ác âm mưu, thiện ý đích di hồn hoán phách






Những người giàu tình cảm thường kì quái, có thể bạn yêu thương một người, hi vọng người đó hạnh phúc, nhưng sau khi hạnh phúc của bạn trải qua khảo nghiệm thì bạn lại không từ thủ đoạn nào để có được tình yêu đó. Có lẽ bạn không phải vậy nhưng – Thất Nguyệt thì đúng là người con gái như thế.

Cơn điên cuồng của Liễu Dật làm cho Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp không ngừng thôi động chân nguyên mãnh liệt. Cũng vì tâm pháp tầng thứ 12 liên tục vận hành càng khiến thiên hỏa thiêu đốt mãnh liệt hơn, khoảnh khắc, chàng cảm thấy máu cuộn sôi lên, da như nứt nẻ ra, trong óc chỉ còn một ý nghĩ: máu, chàng cần máu tươi để dập đi thiên hỏa trong tim.

Tuy gặp phải tình trạng cuồng điên cũng như lối công kích vô chương vô pháp của chàng nhưng hắc y nhân không phải chỉ biết đứng mà nhìn, y nhích động bộ pháp, thân thể hơi chuyển, dễ dàng tránh được kiếm quang. Chàng đang điên cuồng, không thể xuất kiếm với tốc độ nhanh nhất, cùng lúc song thủ của hắc y nhân mạnh mẽ tế khởi thanh bảo kiếm màu trắng bạc, tiếng “keng keng” vang lên mang theo một dải bạch quang.

Thanh bảo kiếm màu trắng đánh Bi Mộng Kiếm trong tay Liễu Dật rơi xuống đất rồi ngừng công kích, nhanh chóng quay lại tay hắc y nhân. Bi Mộng Kiếm rớt xuống, hắc y nhân lập tức di động thân thể, chớp mắt đã đến trước mặt Liễu Dật, chàng đã điên cuồng nên không có phản ứng, rất nhiều yếu huyệt trên thân thể bị chế trụ, trước mắt tối sầm, trong trí nhớ của chàng vào lúc cuối cùng này chỉ xuất hiện hai con mắt tà ác, những chuyện sau đó…chàng không sao hiểu được.

Thấy chàng ngã xuống, Thất Nguyệt tựa hồ không sợ hắc y nhân, chầm chậm bước đến, mấy giọt lệ dịu dàng từ mắt nhỏ xuống: “Xin chàng hãy tha thứ cho thiếp…”

Lúc đó, bốn hắc y nhân đứng riêng biệt sau lưng người vừa công kích Liễu Dật, một tên lên tiếng: “Thánh chủ, thần có một câu này không biết có nên nói ra hay không.”

Hắc y nhân thủ lĩnh nhè nhẹ vuốt ve thanh trường kiếm trong tay, thuận miệng: “Nói đi.”

Hắc y nhân phía sau nói: “Thánh chủ, người này đã điên cuồng mà còn đáng sợ như vậy, y mà tỉnh lại chắc sẽ thành đại địch lớn nhất của Ma môn chúng ta, nhổ cỏ nên nhổ tận gốc, nếu không giết y thì hậu hoạn vô cùng.”

Không đợi cho hắc y nhân thủ lĩnh lên tiếng, Thất Nguyệt đã đứng dậy, hai tay dang ra chắn trước mặt y nói: “Phụ vương, chúng ta chẳng phải đã thỏa thuận rồi sao? Cha không được giết chàng.”

Hắc y nhân thủ lĩnh nhẹ nhàng thu thanh trường kiếm lại, cởi tấm khăn che mặt màu đen xuống, dưới ánh trăng, người này chính là thủ lĩnh Ma tộc Ma môn: Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên nhìn những người sau lưng đoạn nhìn Thất Nguyệt, cười nhẹ thốt: “Đương nhiên, ta đã đáp ứng Thất Nguyệt không giết y, hơn nữa ta còn có cơ hội khiến hắn quay đầu.” Tuy ông ta cười nhẹ nhưng Thất Nguyệt biết trong nụ cười đó ẩn chứa âm mưu.

Cùng lúc, cả bốn hắc y nhân phía sau đồng loạt quỳ xuống, hắc y nhân đứng đầu nói: “Thánh chủ, xin hãy suy nghĩ, nhất thiết phải lấy đại cục làm trọng không cần vì một lời hứa của bậc tôn chủ mà đưa Ma môn vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu không giết người này thật hậu hoạn vô cùng.”

Nghe được lời của hộ pháp sau lưng, lại nghĩ đến Thất Nguyệt đứng trước mắt mình, Ngạo Thiên im lặng…tựa hồ đang suy tư, cân nhắc.

Thấy được biểu tình của ông ta lúc đó, Thất Nguyệt hình như đã quyết định, rút mạnh thanh Vũ Nguyệt Kiếm tùy thân, chớp mắt một đạo quang hoa màu hồng hoa lệ quấn quanh thân thể nàng, dưới ánh trăng bàng bạc, nàng tựa như tinh linh trong chốn rừng sâu, tung ra ngón đòn cuối cùng: “Phụ vương, người đã đáp ứng với con thì không nên sai lời, ba mươi năm nay con luôn một mực nghe lời người, cả đời này nữ nhi chỉ có một yêu cầu, nếu bức bách quá, thôi thì nữ nhi đành theo chàng chết trước mặt người.”

Thất Nguyệt lúc này vô cùng hối hận, chỉ tại nàng sơ sẩy một câu nói khiến Ngạo Thiên nghĩ ra mưu kế thương tổn Liễu Dật, điều kiện ông ta đưa ra là không giết chàng mà giao cho nàng xử trí, vì một ý nghĩ sai lầm rằng nàng có thể có được chàng nên đã nghe theo ông ta.

Phải biết rằng tâm pháp tối cao của Ma môn là Lan Nhĩ Phi Na Thanh, tuy nhiên tại Ma môn chỉ có môn chủ mới được tu luyện, nhưng truyền thuyết về tâm pháp này Ngạo Thiên khá tường tận.

Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp vốn thuộc về Niết nhân, sau khi y chết đi thứ tâm pháp này chỉ được truyền lại trong Ma môn, là nguyên nhân giải thích tại sao Ma môn trong vòng ngàn năm nay lại mạnh đến thế. Ngạo Thiên rất rõ rằng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp có tất cả 13 tầng, Diệt Thế tầng là cao nhất, nhưng trong Ma môn chỉ truyền lại có 9 tầng, khi nghe được câu nói của Thất Nguyệt khiến ông ta nảy ra ý nghĩ là Liễu Dật có khả năng luyện đến một cảnh giới khác của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp thì mới mãnh liệt đến vậy. Ông ta đoán rằng chàng đã luyện đến tầng thứ 12, Nghịch Thiên tầng, vì lẽ đó, ông ta và Thất Nguyệt đã vạch ra âm mưu trên.

Tầng thứ 13 Diệt Thế, ngay cả Niết nhân hồi bảy ngàn năm trước cũng không cách nào luyện được, vì vậy ông ta chỉ đoán Liễu Dật luyện đến tầng thứ 12 chứ không nghĩ rằng mọi chuyện lại thật sự như vậy. Vốn hành động của ông ta có thể thành, cũng có thể không nhưng trời cao dường như đố kị chàng khiến âm mưu của ông ta đắc thành.

Ngạo Thiên nhìn thanh trường kiếm đặt ngang ngực Thất Nguyệt đột nhiên cười to: “Ta đã đáp ứng Thất Nguyệt không giết tên tiểu tử này, nay nhắc lại là không giết y, con gái ngoan, buông kiếm xuống đi, cha không giết y đâu.”

Thất Nguyệt lắc đầu: “Con không thể tin cha được, các người sau này lại nuốt lời…”

Tuy nàng do Ngạo Thiên sinh ra nhưng nên nhớ khi một người bị dục vọng tràn lấp thi sẵn sàng lục thân bất nhận. Dẫu vậy Ngạo Thiên là một con cáo già, ông ta nhìn nàng rồi nói: “Được, trước mặt Chân ma cha xin phát thệ nếu như giết y sẽ phải chịu nỗi khổ trời phạt, vĩnh viễn không được luân hồi.”

Những người phía sau đồng thanh kêu: “Ma quân, không được.”

Ngạo Thiên hất mạnh đầu, tức giận quát: “Câm miệng!”, bốn người phía sau liền cúi đầu xuống.

Thất Nguyệt nghe xong lời thề của Ngạo Thiên, từ từ buông thanh kiếm trong tay xuống: “Thật vậy chứ!”

Ngạo Thiên gật đầu: “Đương nhiên là thật nhưng nếu con muốn sống cùng y thì con đã suy nghĩ nên làm gì chưa? Y mà cứ thế này tỉnh lại sẽ vĩnh viễn không bao giờ ở bên con đâu.”

Thất Nguyệt dường như sa vào mây mù, Ngạo Thiên nói không sai, chỉ cần chàng tỉnh lại thì chàng lại là chàng, vĩnh viễn yêu thương Cát Lợi Nhi, làm sao mà tiếp thụ nàng được đây?

Ngạo Thiên lại vừa cười vừa nói: “Con gái, vi phụ có một cách khiến y vĩnh viễn ở lại bên con, không biết con có muốn nghe không?”

Vĩnh viễn…vĩnh viễn…vĩnh viễn…hai chữ mà cả đời này Thất Nguyệt muốn nghe nhất, phút giây kề vai nhau đã vĩnh viễn qua mất dường như chỉ có thể là kí ức thoáng qua, làm sao để trở thành sự thật đây? Ngước mắt nhìn Ngạo Thiên, trong mắt nàng hiện lên vẻ kiếu kì.

Ngạo Thiên nhẹ bước về phía Liễu Dật, nói tiếp: “Thất Nguyệt, con chắc đã nghe vi phụ nói qua rằng Ma môn có một thứ võ công là Di Hồn Hoán Phách chi thuật, đó là tâm thuật thượng thừa của Ma môn chúng ta. Nếu như cha sử dụng Di Hồn Hoán Phách với y sẽ khiến hồn phách y điên đảo, quên đi kí ức kiếp này, con có thể vĩnh viễn trở thành thê tử của y, còn y…cũng vĩnh viễn ở lại bên con.”

Ông ta tiếp tục: “Y không còn kí ức nữa, trong đầu sẽ chỉ có mỗi mình con, còn con có thể vĩnh viễn làm thê tử của y, các con có thể tìm một nơi thế ngoại đào viên, mãi mãi sống cuộc đời hạnh phúc…không còn phải quan tâm đến những phân tranh trong chốn giang hồ.”

Thất Nguyệt dường như bắt đầu mơ mộng, chìm sâu vào ánh hào quang mĩ lệ nên không để ý thấy trên môi Ngạo Thiên nở một nụ cười đầy tà ý, nụ cười biểu hiện điều gì? Ông ta vì sao lại có lòng tốt giúp nàng? Chỉ vì nàng là con gái ruột ư? Hoặc giả, ông ta còn âm mưu khác đáng sợ hơn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.