Hoang long ba màu thể hiện cho ba loại sức mạnh, ba loại nguyên tố khác nhau, tạo thành một luồng sáng ngoằn nghoèo lấp lánh, trông rất chậm nhưng lại không cho người ta một chút thời gian nào để phản ứng, vô số bạch quang xung quanh tam long chớp mắt đã tan sạch, hoặc bị đập vụn, hoặc bị dung hóa, hoặc bị hấp thu. Ba con hoang long xạ vào quang cầu, một đạo hồng quang hình bán nguyệt lóe lên rồi biến mất…
Đấy là lưỡi kiếm, đạo hồng quang lúc cuối cùng chính là khí tức của kiếm do chân lực thôi động nguyên hình của hoang long tạo thành, tiếng “sạt sạt” vang lên, Liễu Dật đã tra kiếm vào vỏ, liếc nhìn bạch quang tản ra, rốt cuộc quang cầu bị chặt đứt, dừng hẳn công kích.
Chàng biết rằng quang cầu không còn năng lực công kích nữa, gió nhẹ lay động, quang cầu hóa thành quang hoa phiêu tán vào trong khu rừng già, lòng chàng chấn động, chả lẽ…quang cầu này không thể diệt được, cho dù hóa thành quang hoa cũng có thể ngưng tụ trở lại?
Nếu sự tình là thế, khẳng định là Lãnh Kiếm cũng gặp phải ngăn trở giống với chàng, chỉ là ông ta cho rằng đã giết chết quang tinh linh nên không cần thiết phải giải thích với chàng, có lẽ mọi việc như vậy mới hợp lí.
Chàng không nghĩ ngợi nhiều vì còn có việc quan trọng hơn phải làm, Thiên Chi Chương chàng tất phải giành lấy, mang ra làm mồi nhử sẽ dụ cho chính, ma lưỡng đạo đại loạn nhưng nếu thống nhất được ma đạo thì cũng làm vậy cũng đáng. Trong lòng chàng một mực không tin rằng vật do Bàn Cổ sáng tạo ra lại sánh được với kiếm của chàng.
Liễu Dật vừa đi vừa nghĩ không biết được bao lâu, chỉ thấy trước mắt sáng lòa, không gian thoáng đãng hẳn ra, những cây cổ thụ cao vút sắp theo quy tắc ba gốc một hàng tạo thành hình bốn mặt vây chặt lấy không gian chung quanh, một khoảng đất rộng 6 trượng dài mười trượng tựa hồ được thiết kế theo quy luật hiện ra trước mắt, tất cả có ý nghĩa gì?
Giữa một hình bát quái trên mặt đất là khối bát giác lập phương bao phủ một chiếc hộp kì quái, phải lớn gấp 10 lần Liễu Dật, trên bề mặt cao nhất có một viên châu màu trắng to cỡ quả trứng gà, ánh dương quang từ trên không chiếu thẳng xuống, bạch châu tỏa ra quang mang chói lọi, chiếu sáng bốn bề.
Liễu Dật phát hiện thấy bên ngoài hộp có vẽ rất nhiều tấm bùa kì dị, trên bùa không có chữ mà là hình vẽ, chàng nhủ thầm: “Chẳng lẽ đây là phong ấn của Bàn Cổ…trong chiếc hộp lớn đến vậy có phải Thiên Chi Chương? Nếu đúng thì võ học do Bàn Cổ sáng tạo dĩ nhiên không ít tí nào.”
Trục hào quang dần tăng lên, bạch châu càng lúc càng sáng, Liễu Dật đâm ra hiếu kì, ngay cả dạ minh châu cũng không lớn như thế, viên châu này dường như có thể hấp thu ánh sáng, quyết không phải là phàm vật, khiến chàng lại càng tò mò.
Chàng từ từ tuốt Bi Mộng Kiếm, nói thầm: “Đã là phong ấn của Bàn Cổ nhất định rất mạnh, không cần biết bên trong có gì, ta cứ khai mở phong ấn ra đã, không rõ kết quả sẽ thế nào?” Lúc này chàng không suy đoán mà muốn xem sự thật trả lời ra sao?
Kiếm ý vừa động, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp lập tức đề thăng lên tầng tối cao, sát lục chi tâm cháy lên trong lòng mang lại cho chàng sức mạnh sung mãn, gió thổi lồng lộng, ma khí trên đời đều ngưng tụ lại, chớp mắt đã lập lờ quanh thân mình, từng đám mây hồng cuồn cuộn chuyển sang màu máu biểu hiện rằng Chân ma giáng lâm, ánh mắt chàng bị ngăn lại, quả cầu lúc đó không phát ra quang mang, dường như cảm giác được nguy hiểm đang đến gần nên từ từ co lại.
Mái tóc bạc dựng dứng, tà áo da đen lật phật, hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe lên, song thủ nắm chắc trường kiếm, từ mặt đất quét lên một đường mang theo một làn bụi mỏng, kiếm quang lấp lánh chém trực tiếp lên chiếc hộp bát giác to lớn, “phụp” một tiếng, chung quanh hộp xuất hiện một vòng hào quang, khơi khơi khiến cho đạo hồng quang tan biến trong vô hình. Liễu Dật cau mày, thầm nói: “Phong ấn rất hay, tuyệt đối không phải do sức lực của một mình Bàn Cổ kết thành, dẫu cho ông ta mạnh mẽ cũng không tạo nổi phong ấn mạnh cỡ này, nhưng là vật gì mà khiến cho chúng thần phải cùng lập ra phong ấn?”
Vòng hào quang vừa tan đi, trong chớp mắt chiếc hộp bát giác đã khôi phục nguyên trạng, Liễu Dật cuối cùng cũng hiểu vì sao Lãnh Kiếm lại phải li khai, nguyên lai bằng vào tu vi của bọn họ căn bản không có khả năng mở được phong ấn này, nhưng chàng không cam tâm, chả lẽ vạch ra một kế hoạch hay ho đến vậy mà chỉ gặp một chút khúc mắc đã rút lui?
Đột nhiên chàng nghĩ đến Long Viêm, khí tức của nó có thể dung hóa được mọi thứ, dĩ nhiên chỉ bằng vào tu vi của bản thân không thể mở được nhưng thử dựa vào sức mạnh của Long Viêm cộng thêm tu vi của chàng, pháp khí hỏa nguyên tố cộng thêm tầng thứ mười ba ma công có khi thành công.
Chàng tức khắc đem chân nguyên mãnh liệt của tầng mười ba Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tập trung trên Bi Mộng Kiếm, dùng chân nguyên thôi động Long Viêm, chớp nhoáng sau, thanh kiếm trong tay chàng phát ra hoàng quang, chân nguyên liên tục quán thâu, hoàng quang trên lưỡi kiếm biến thành màu đỏ rồi từ màu đỏ biến thành màu tím đỏ, thân kiếm truyền lại cảm giác ấm áp.
Do Long Viêm quá mãnh liệt, mặt đất bắt đầu nứt ra, nhiệt khí khiến cho không gian chung quanh méo mó, nhưng không biết Di vong sâm lâm này kết cấu bằng thứ gì mà mọi cây cổ thụ cao lớn quanh đó tịnh không bốc cháy, hiển nhiên những đều là vật đặc thù. Đối với Di vong sâm lâm, chàng lại càng hiếu kì, khí tức nóng đến thế này mà vẫn không đốt nổi mấy cây cổ thụ, thật sự là chưa từng thấy!
Chân lực không ngừng tập trung, vốn có thể trong chớp mắt xuất ra Long Viêm nhưng Liễu Dật lại một mực kéo dài thời gian, chàng cần đem vô thượng chân lực của bản thân phối hợp với Long Viêm cùng phá phong ấn, do đó cần phải mất thời gian khá dài mới tập trung đủ.
Thời gian một khắc đồng hồ không phải là dài nhưng đối với việc ngưng tụ chân nguyên mà nói lại rất hiếm khi phải dùng đến ngần ấy thời gian. Toàn thân Liễu Dật do Long Viêm khí tức mãnh liệt biến thành màu tím đỏ, ma khí trên thinh không liên tục xoáy tròn ngưng tụ quanh thân thể chàng, lửa điện tím sẫm lóe qua đỉnh đầu, bạch phát bay bay, song nhãn của chàng chuyển thành màu máu, lúc này chàng đã đạt tới cực hạn, tay phải vung lên, Bi Mộng Kiếm hóa thành một đạo tử quang lấp lánh lao lên trời cao, chàng quát lớn: “Hóa.”
Toàn bộ Bi Mộng Kiếm liền hóa thành một con hoang long màu đỏ tím, chính là Long Viêm, quanh thân thể ngập ngụa hỏa diễm, chỉ còn nhìn được mỗi đôi mắt đỏ rực, nó kêu lên một tràng dài, mang theo sức mạnh có thể đốt cháy mọi thứ trực tiếp bổ xuống chiếc hộp hình bát giác lăng trụ, xạ chéo vào viên bạch châu trên mặt.
“Choang choang”, tiếng va chạm vang lên, thân thể Long Viêm dần dần mờ đi, hỏa diễm từ từ lụi tắt, hóa thành Bi Mộng Kiếm găm vào trên viên ngọc.
Trong lòng Liễu Dật không nén nổi vui mừng, thân kiếm xuyên qua vòng hào quang, cắm vào viên bạch châu, thể hiện rằng đã phá giải được phong ấn của chúng thần, bên trong chiến hộp to lớn này có thứ gì chàng sẽ lập tức được biết ngay.
Chàng không kịp nghĩ ngợi, cất bước tiến lên nhưng mới được vài bước, chàng phát hiện rằng dưới chân rung lên kịch liệt tựa hồ cả mặt đất lúc lắc, bèn dừng phắt lại, quan sát bốn bề, nhưng không phát hiện được tình huống dị thường nào.
Khi ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp cự đại, chàng đột ngột nhận ra rằng viên bạch ngọc có găm Bi Mộng Kiếm đang chầm chậm vỡ toác, tạo thành một vết nứt lớn trên chiếc hộp, mặt đất liền rung lên. Chàng hơi kinh ngạc, vật bị phong ấn bên trong tuyệt đối không phải Thiên Chi Chương.
Tay phải phất lên, Bi Mộng Kiếm đằng không bay về trong tay Liễu Dật, chàng tra kiếm vào vỏ, đứng thẳng dậy chờ đợi xem vật gì xuất hiện. Bởi suy từ vết nứt thì vật bị phong ấn bên trong chiếc hộp chắc chắc phải là vật còn sống, không có quan hệ gì với truyền thuyết về Thiên Chi Chương.
Chàng đang tính toán thì chiếc hộp bát giác bất ngờ nứt toác ở giữa, bạch quang từ phía dưới tỏa ra tứ tán, hào quang chói mắt khiến tầm nhìn của chàng hơi mơ hồ, từ trong hộp một vật vọt lên, bay thẳng lên không, thân thể chàng động theo ý thức, chớp mắt tạo thành một đạo tàn ảnh lùi lại.
Chàng đột nhiên cảm thấy trước mắt có một cỗ sức mạnh phi thường, kèm theo lệ khí ngập ngụa và ý muốn giết chóc bèn nhủ thầm: “Chẳng lẽ vật bị phong ấn bên trong cũng thuộc loại diệt thế như Cửu U Ma Thần?” đoạn đưa mắt nhìn lên đạo bạch quang trên không.
Chớp mắt từ trong chiếc hộp to lớn, một con quang long khổng lồ uốn lượn rồi đứng thẳng trên không, toàn thân nó bao phủ hào quang màu trắng, chỉ nhìn được đôi mắt đỏ lòm. Liễu Dật không nén được kinh ngạc, thốt lên: “Long Huy.” Theo truyền thuyết Long Huy là đại diện của ánh sáng, là hoang long có sức mạnh hơn cả, thậm chí có thể so bì với Long Hoàng, chỉ không biết tại sao đột nhiên biến mất trong một thời gian.
Chàng cảm thấy có điểm không hợp lí, việc hoang long này bị phong ấn tại Di vong sâm lâm là sao? Có lẽ do sức mạnh của nó vượt hẳn Thần nên bị các thần hợp lực phong ấn.
Chàng còn đang do dự thì một giọng nói vọng lại, dường như hơi có chút nghi hoặc: “Là ngươi đã mở phong ấn cho ta.”
Chàng càng kinh ngạc hơn, những toan tính trong lúc mơ màng dứt ngay, con hoang long này đang nói với người duy nhất là chàng, nếu thế sức mạnh của nó dường như siêu việt hơn cả Long Hoàng, không thì Thần giới phải phong ấn làm gì.
Chàng ngẩng đầu nhìn con cự long đang uốn lượn trên không, nói: “Đúng.”
Đôi mắt đỏ lòm như máu của Long Huy quan sát chàng rồi nói tiếp: “Ngươi là ma?”
Chàng gật đầu, đồng nghĩ với câu trả lời: “Đúng thế.”
Long Huy đột nhiên cười rộ, tiếng cười ẩn chứa những tình cảm giống như con người, lại có chút bối rối: “Buồn cười thật, thật sự đảo điên hết rồi, Thần giới phong ấn ta, Ma giới lại giải cứu, thiên địa thay đổi, Thần, Ma cũng biến chuyển.”
Liễu Dật hỏi: “Vì sao Thần giới phong ấn ngươi?”
Long Huy nói: “Vì sao à? Lâu quá rồi ta cũng quên mất, dường như bọn họ sợ ta nhiễu loạn trật tự của tam giới nên đem ta phong ấn, bọn họ không giết nổi ta mới bày ra âm mưu hết sức vô sỉ.”
Liễu Dật đột nhiên buông ra một tràng cười: “Ha ha, ôi Bàn Cổ và các thần, bất quá cũng chỉ là mấy vị thần ích kỉ, kì thực họ sợ sức mạnh của ngươi vượt hơn họ nên mới phong ấn để giết ngươi.”
Long Huy nối lời: “Cuối cùng cũng được tự do, ngươi nói đi, vì ngươi phá trừ phong ấn cho ta, ta có thể đáp ứng ngươi một điều kiện, hoặc là giúp ngươi làm một chuyện nào đó.”
Liễu Dật nhìn Long Huy, vung mạnh thanh Bi Mộng Kiếm, nói: “Tốt, nếu ngươi chịu giúp ta thì phục tùng ta, nhập vào Bi Mộng Kiếm, vĩnh viễn theo ta.”
Long Huy hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Điều kiện này của ngươi xem ra hơi quá rồi đấy, vĩnh viễn theo ngươi? Ngươi dựa vào đâu mà muốn ta phải theo ngươi?”
Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe lên: “Ta sẽ không nói ra lí do vì sao ngươi phải theo ta, nhưng ta nhất định phải thu phục Bát Hoang thần long, nếu không còn tư cách gì mà nói đến chuyện đấu với Thần giới.”
Long Huy đáp: “Khẩu khí lớn lối lắm, ngươi muốn thu phục Bát Hoang thần long còn phải xem ngươi có bản sự gì không đã.” Nói đoạn, hai đạo hồng quang từ trong mắt Long Huy xạ ra, bắn thẳng đến hai cây cổ thụ cao vút phía sau Liễu Dật. Là ánh sáng, tuyệt đối là ánh sáng, chàng mới đưa mắt nhìn thì đạo ánh sáng đã xạ tới thân cây, chớp mắt, hai cây cổ thụ đã biến thành đá.
Chàng nói thầm: “Nhanh quá, nếu dùng mắt quan sát thì có cơ hội tránh né không nhỉ?”
Long Huy lại nói: “Ngươi thấy gì chưa? Ngươi nhận thấy mình có năng lực tránh thoát sự công kích liên tục của ta ư? Ngươi có thể vượt cả tốc độ ánh sáng sao? Cứ cho là ngươi có tốc độ hơn ánh sáng thì ngươi có lòng tin tránh được không?”
Liễu Dật suy nghĩ rất kĩ, nó nói dúng, dẫu chàng có tốc độ nhanh hơn ánh sáng nhưng chưa chắc tránh được, trừ phi chàng tấn công trước. Nhưng Long Huy vốn thuộc về ánh sáng, mọi động tác của chàng nó đều có thể phát giác được, nói về chuyện nhanh chậm thì ánh sáng chiếu khắp nơi, mọi vật chung quanh đều nằm trong mắt nó, ai có được cảm giác linh mẫn như ánh sáng?
Nhưng chàng nhất định phải thử một phen, nếu không thể thu phục nổi Long Huy thì nói gì đến chuyện thu phục Bát Hoang thần long…
Liễu Dật cười nói: “Ngươi có thể nhận biết được mọi vật trong phạm vi của ngươi nên đề tỉnh ta, bất quá ta không thu phục nổi ngươi còn nói gì đến chuyện đấu với Thần giới, nếu ngươi hoài nghi bản sự của ta thì bắt đầu thôi.”
Nói xong, chàng từ từ nhắm mắt lại, tay phải chầm chậm tuốt Bi Mộng Kiếm, chúc xuống đất, chàng hiểu rằng Long Huy cực nhanh nên không thể so tốc độ với nó, có điều mắt thường không theo kịp thì chàng dựa vào cảm giác.
Chàng nhắm mắt lại, lập tức ma khí ở chung quanh dần dần ngưng tụ, tùy ý dâng lên, chân nguyên mãnh liệt của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tầng thứ mười ba nhanh chóng phủ khắp toàn thân, long ảnh của ba con thần long quấn quanh thân kiếm. Chàng phong bế hết mọi ý thức, hoàn toàn bằng vào cảm giác mà cảm thụ mọi vật quanh mình: không khí lưu động, cây cỏ sinh trưởng, góc độ của ánh dương quang.
Long Huy thấy thanh kiếm của Liễu Dật, nói: “Xem dáng vẻ của ngươi quả thật cũng có chút bản sự, có thể thu phục Long Viêm cùng Long Trạch, lại phá được phong ấn của chúng thần, không biết là ngươi có thể qua nổi cửa của ta không, nếu được tất nhiên ta sẽ vĩnh viễn theo ngươi.”
Mọi ý thức khác của Liễu Dật hoàn toàn mở hết ra, cảm nhận được mọi vật quanh mình, động tác của chàng hoàn toàn do ý thức khống chế, dựa vào sức mạnh của ba con thần long tự phản ứng lại mọi công kích.
Đoạn cười: “Bắt đầu đi, ngươi là một cửa ải khó qua nhưng ta buộc phải vượt, đã bước vào cuộc chiến không thắng tất vong, không thu phục nổi ngươi, ta có chết cũng đáng.”
Long Huy cười vang, tiếng cười tràn đầy tình cảm của con người, thể hiện tính cách cuồng ngạo, nó tự thấy tốc độ của mình là nhanh nhất, một Niết nhân làm sao so sánh được? Nó nhìn trời kêu vang, uốn lượn trên không, bạch quang ở chung quanh mãnh liệt hơn hẳn, những đạo quang mang đỏ rực có thể làm hóa thạch xạ vào Liễu Dật một cách vô tình, từ những góc độ bất đồng, số lượng quang mang và tốc độ xạ chiếu cũng khác nhau.
Trong không gian hắc ám, chàng chỉ cảm giác được mấy đạo hồng quang xuất hiện trước mắt, xuất thủ lúc đó đã muộn nên chàng để mặc cho ý thức, hoàn toàn đề kháng một cách tự nhiên, tự phản xạ theo phản ứng để chống lại hồng quang.
Góc độ trên không trung liên tục hoán đổi, quang long uốn lượn theo những góc độ khác nhau, hồng quang không ngừng chiếu xạ xuống phía dưới, với tốc độ của Long Huy nếu là một người bình thường thì đã bị hóa thạch cả ngàn lần rồi.
Nhưng Liễu Dật không phải là người thường, đã đột phá được tầng thứ mười ba Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, lại tiến hóa được Bi Mộng Kiếm, từ góc độ trên không nhìn xuống chỉ thấy một người dựng đứng cây tà kiếm, căn bản không cảm giác được chuyển động, bởi vì mắt thịt không thể nhìn được.
Nhưng chiếc bóng của chàng không ngừng bay lên bay xuống, một bóng, hai bóng…Chân thân chàng đứng trên mặt đất giống như đứng im nhưng mười tám đạo tàn ảnh liên tục biến đổi theo phương vị của kiếm, thanh kiếm giữ thế chúc xuống, quét lên nhắm thẳng vào luồng ánh sáng tử vong của Long Huy. Điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả là chân thân hoàn toàn không động nhưng mười tám đạo tàn ảnh biến hóa không ngừng, không rời khỏi chân thân một thốn nào, liên tục trụ trên mặt đất chống đỡ luồng hào quang.
Chàng vừa chống đỡ vừa suy tưởng, cuối cùng cũng minh bạch. Nếu cách phòng thủ tốt nhất là tiến công thì lúc đó chàng đang làm chuyện ngược lại, phòng thủ tối linh lợi chính là phòng thủ, dùng đột phá tối cao vận động theo tự nhiên, dùng tốc độ nhanh nhất nắm lấy nhược điểm của địch nhân rồi tung ra nhất kích trí mạng.
Long Huy uốn lượn trên không trung, tốc độ mỗi lúc một nhanh, hồng quang xạ xuống người Liễu Dật càng lúc càng dày nhưng tàn ảnh của chàng không cho quang mang tiếp cận dù một phân, từ thân thể xuất ra vô số bóng hình phân tán khắp nơi, tư thế nào cũng chỉ trong nháy mắt là đỡ được hồng quang.
Nhìn thì chàng không động, thật ra vì chàng quá nhanh nên xuất hiện vô số chiếc bóng chống lại quang mang…
Lúc đó thế giới của chàng yên tĩnh dị thường, nhục thể và ý thức hoàn toàn tách rời, thân thể dựa vào cảm giác tự nhiên không ngừng vận động với vận tốc vượt hơn ánh sáng sinh ra vô số hư ảnh, còn trong ý thức chỉ thấy một con quang long uốn lượn, lúc đứng ở vị trí 90 độ phía trước quang long, chàng cuối cùng cũng tìm ra vị trí tốt nhất để xuất kiếm: chính giữa đầu.
Chàng mở bừng mắt ra, song thủ nhanh chóng chuyển động, trường kiếm đưa chéo, chung quanh thân thể cuộn lên một đám bụi đất, thân kiếm vừa quét ra, một đạo hồng quang lóe lên trong đôi mắt Long Huy.