Ma Kiếm Lục

Chương 167: Chương 167: Thiên Chi truyền thuyết, tây bắc chi Di vong sâm lâm






Nếu như ái tình không xuôi chèo mát mái, lại luôn lẩn tránh bạn, hãy dùng một thứ tình cảm khác như cừu hận, ham muốn để thay thế, để phát tiết những bất mãn trong lòng, hoặc có thể tạm thời quên đi.

Liễu Dật nghe Lang Vương nói, tiếp tục hỏi: “Lão sư, lời ông có thật không?”

Lang Vương đáp: “Đó là một truyền thuyết, còn chân giả thế nào, nơi Thiên Chi Chương rơi xuống thì thần không được rõ mà chỉ có thể suy đoán. Thiên Chi Chương bị Bàn Cổ phong ấn từ trên Thần giới nên rất hiếm khi xuất hiện tại phàm gian, lại thêm thời gian thất lạc cũng tương đồng, do đó thần mới tính ra được kết quả như thế.”

Liễu Dật nghĩ một chốc đoạn nói: “Tức là lão sư cũng không dám khẳng định trong đó có hay không có Thiên Chi Chương?”

Lang Vương gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa trên Thiên Chi Chương có ghi lại thần công cao thâm mạc trắc, Bàn Cổ từng nói rằng bằng vào Thiên Chi Chương này hoàn toàn có thể độc chiến với Niết nhân.”

Không hiểu sao Liễu Dật nghe đến hai chữ Niết nhân lại cảm thấy đó là mình, quát to: “Hừ, lớn lối quá nhỉ, ta hiện giờ đã đột phá được tầng thứ 13 của Lan Nhĩ Phi Na Thanh, tu vi không còn như bảy ngàn năm trước, ta muốn thử xem cái gọi là Thiên Chi Chương rốt lại lợi hại đến đâu.”

Lang Vương vừa nghe, vội nói ngay: “Ma chủ, không thể coi nhẹ Thiên Chi Chương, thần công do Bàn Cổ cùng chúng thần tham ngộ ra tự nhiên có thể tranh hơn kém với Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, bất quá Thiên Chi Chương này vẫn chỉ là truyền thuyết, chưa có ai lấy được.”

Liễu Dật gật đầu: “Lão sư nói rất đúng, nhất thiết phải tính đến trường hợp xấu nhất, nếu Thiên Chi Chương này lợi hại đến vậy, xem ra ta phải nhanh chóng thu phục Bát Hoang thần long để Bi Mộng Kiếm tiến hóa.”

Lang Vương nghe qua liền hỏi: “Bát Hoang thần long? Là gì mà thần chưa từng nghe qua?”

Liễu Dật tiếp lời: “Đó là chuyện của bảy ngàn năm trước, trừ thủ hộ thần thú do Bàn Cổ sáng tạo ra, Đại trí giả tính đến việc cân bằng các nguyên tố trong tự nhiên, đem tám chủng loài của thiên địa vùi xuống Bát Hoang cho hấp thu linh khí và tinh hoa nhật nguyệt mà hình thành tinh linh, theo thời gian, tám loại tinh linh này diễn hóa thành long hình, chúng không phải do Bàn Cổ sáng tạo, chỉ có một vài người biết được rằng mỗi con hoang long đều có sức mạnh riêng, chỉ cần đem tám thứ sức mạnh này tề tụ, Long Hoàng mới biểu hiện được sức mạnh chân chính.”

Lang Vương lại hỏi: “Long Hoàng có quan hệ thế nào với chuyện này?”

Liễu Dật đáp: “Long Hoàng vốn không thuộc về Bát Hoang thần long, sức mạnh của Bàn Cổ biến nó thành thủ lĩnh của Bát Hoang thần long, khi nó bị giết Bi Mộng Kiếm mới xuất hiện, chỉ cần dựa vào Long Hoàng có thể đem toàn bộ Bát Hoang thần long nhập vào trong kiếm, lúc đó mới là Bi Mộng Kiếm chân chính…”

Lang Vương chỉ biết gật gù.

Liễu Dật tiếp tục: “Theo lời lão sư nói lúc nãy, ta nên phá bỏ phong ấn của Bàn Cổ lấy Thiên Chi Chương ra, sau đó dùng nó dụ cho chính, ma lưỡng đạo sa vào vòng phân tranh, rồi chúng ta từ từ thu thập Ma đạo.”

Lang Vương gật đầu: “Chẳng rõ kế này có được thông đồng bén giọt hay không, cũng chưa ai biết phong ấn này là gì, thần chỉ dựa vào thời gian mà suy đoán. Hơn nữa nếu là Thiên Chi Chương thật thì dùng nó làm mồi dụ có phần nguy hiểm, ngộ nhỡ có kẻ nào đạt được…nhiều khả năng sẽ thành địch nhân lớn nhất của chúng ta.”

Liễu Dật gật đầu: “Cần phải tính đến khả năng này, vấn đề chủ yếu nhất hiện giờ là xác định xem Thiên Chi Chương bị Bàn Cổ phong ấn ở đâu, nếu là sự thật chúng ta mới tính xem có biện pháp lưỡng toàn kì mĩ nào không.”

Lang Vương gật đầu, cầm tấm địa đồ tam giới lên, chỉ vào một điểm phía tây bắc nói: “Chỗ này…gọi là Di vong sâm lâm, là một nơi rất kì quái, bản địa đồ tam giới chỉ vẽ được đến đây là ngừng, thần từng tiến vào dò tìm, phong ấn của Bàn Cổ ở tại nơi cao nhất trong sâm lâm, bất quá lúc đó thần không xem xét cẩn thận.”

Liễu Dật không nén được hiếu kì hỏi: “Sao lại không xem xét kĩ?”

Lang Vương cười: “Mật thần vốn nhỏ, ban đầu phát hiện xung quanh phong ấn có sức mạnh to lớn, do một loại quái vật không thuộc thú, yêu thủ hộ, nên không thuộc quyền quản hạt của thủ hộ thần thú, thành ra…hì hì.”

Chàng thấy điệu bộ giải thích lúng túng của ông, không nén cười được, nói: “Được, bây giờ đường lối đã rõ, nơi chốn cũng đã quen thuộc, ta xuất phát đây.”

Lang Vương chau mày: “Vội vàng vậy ư?”

Chàng đáp: “Tự nhiên là càng nhanh càng tốt, ta có cảm giác Thần giới sẽ tìm đến ta nhanh thôi, mà ta vẫn chưa thu phục được Bát Hoang thần long.”

Lang Vương nói: “Được, tất nhiên phải thế, thần đi cùng Ma chủ.”

Chàng lắc đầu: “Không, Vĩnh Hằng Chi Thành cần lão sư làm chỗ dựa, không có lão sư ắt sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa, mong lão sư thay tôi chiếu cố cho Thất Nguyệt.”

Lang Vương gật đầu: “Cũng được.”

Liễu Dật dặn: “Về chuyện tôi đi đâu xin đừng nói với Thất Nguyệt, nếu không nha đầu ngốc này sẽ lại bám theo.”

Lang Vương buông ra một tràng cười: “Được mà.”

Chàng dặn lại: “Mọi việc trông cả vào lão sư.” Đoạn quay người bước ra ngoài …

Đối với Di vong sâm lâm, Liễu Dật chưa từng nghe qua, chỗ này cũng là nơi không dò được được trong tam giới địa đồ, tựa hồ khu rừng này vô cùng đáng sợ, biết bao nhiêu người đến nhưng đều không dám vào, chính vì vậy mà tam giới địa đồ vẫn chưa xác minh chính xác được vùng ngoại vi của nó.

Suốt dọc đường, chàng bay giữa tầng tầng phù vân hướng thẳng về tây bắc, trong lòng tịch mịch, lại nhớ đến Cát Lợi Nhi, nhớ đến câu nói tàn nhẫn của nàng: “Tôi không biết ngài, mời ngài đi cho.” Đầu óc chàng không ngừng hồi tưởng lại giọng nói ấy, lúc nghe xong khiến chàng gần như suy sụy.

Chàng biết nói gì? Tất cả dường như đều được chú định rồi, ngày đó chàng không chết, nàng cũng không chết, cả hai người chỉ là đã lỡ làng mất nhau, phải làm gì đây? Dùng kiếm ư? Dùng cây kiếm tùy thân để đoạt lại ái tình chăng? Nếu thế có lẽ nàng sẽ hận chàng suốt đời.

Không biết chàng phi hành với tốc độ nhanh như vậy bao lâu chợt phát hiện trăng sao trên trời đang chuyển đổi, tốc độ của chàng hiện giờ hoàn toàn sánh được với lưu tinh.

Buổi sáng sớm ngày thứ hai, chàng đến Di vong sâm lâm tại cực tây bắc. Khu rừng này không giống với tam giới, những cây cổ thụ cao hàng chục trượng chạm tới trời xanh, thân cây xù xì phải rất nhiều người ôm mới xuể, dây leo chằng chịt nên chàng căn bản không nhìn thấy trong rừng có gì, đành hạ xuống ngoài bìa rừng.

Chàng nói thầm: “Không biết trong rừng ẩn tàng quái vật đáng sợ đến mức nào mà khiến cho Lang Vương không đủ đảm lượng tiếp cận phong ấn?” Nghĩ đến đây, chàng lại nhớ đến hắc đàm nhược thủy trong Hỗn Độn tiên cảnh, lòng máy động, nhủ thầm: “Chả lẽ lại có hoang long?” Ý nghĩ này không hề vô duyên vô cớ, đương kim trên đời này ngoại trừ sức mạnh của hoang long, các loại yêu thú khác có tư cách gì để sánh với thủ hộ thần thú?

Miên man suy nghĩ, chàng vô tình bước liền mấy bước về phía trước đi vào trong rừng, một đạo bạch quang lóe lên khiến chàng hoa mắt, còn cho là mình nhìn nhầm nhưng quan sát kĩ thì quả thật có một người đang đứng nhìn, là ai? Tốc độ của người này tuyệt đối khiến chàng kinh ngạc, bằng vào tu vi hiện giờ của bản thân mà trong tam giới lại có người xuất hiện bất tri bất giác ngay cạnh, làm sao không kinh ngạc cho được.

Chàng dừng bước, chăm chú quan sát, cảm giác thật quen thuộc, hảo cảm vô tình dâng lên: “Xin hỏi…”

Đột nhiên bạch y nhân quay người lại, cười nói: “Ha ha, thư sinh, chúng ta đã lâu không gặp.”

Chàng hơi ngây ra, khuôn mặt này quen thuộc, thân cận đến vậy, mắt sáng như sao, mày kiếm nhướng cao, sống mũi thẳng thớm, tuổi còn khá trẻ, trường sam trắng như tuyết càng tôn thêm vẻ tiêu sái, tự nhiên, khiến người khác có cảm giác thư thái, bèn buột miệng: “Lãnh Kiếm đại ca.”

Lãnh Kiếm nghe vậy liền nói: “Ha ha, sao rồi, đã nhớ ra ta rồi chứ.”

Kí ức ngàn năm qua đã được khai thông, tự nhiên là nhớ được chuyện luận kiếm ngày trước, liền nói: “Đương nhiên, chúng ta lâu quá không gặp.”

Lãnh Kiếm ngắm nhìn chàng, bật cười: “Xem ra kí ức của huynh đệ đã khôi phục rồi, sao còn gọi ta là đại ca, huynh đệ nhiều tuổi hơn ta mà.”

Liễu Dật cười: “Tình nghĩa ngày xưa đệ không quên, trên đường xuống hoàng tuyền có huynh đưa tiễn, trong chén rượu có tình nghĩa nam nhi, một tiếng đại ca, cả đời xưng hô.”

Lãnh Kiếm nói: “Được lắm, có được huynh đệ thế này, Lãnh mỗ không sống uổng trên cõi đời, ha ha, huynh đệ sao lại đến Di vong sâm lâm?”

Liễu Dật thoáng nghĩ rồi đáp: “Vì phong ấn của Bàn Cổ, cho nên…”

Lãnh Kiếm ngạc nhiên: “À, thì ra là vì phong ấn này, đối với nó ta cũng có chút hiểu biết.”

Liễu Dật gật đầu: “Xin đại ca chỉ dạy.”

Lãnh Kiếm nói: “Đó là phong ấn chủ chốt của Bàn Cổ nên sức mạnh bao quanh mạnh mẽ dị thường, không giống phong ấn thông thường của Thần giới, ta từng cố gắng mở ra nhưng không được, xem ra ta và vật bị phong ấn hữu duyên vô phận.”

Liễu Dật hỏi: “Lãnh đại ca ra đây làm gì? Muốn đi ư?”

Lãnh Kiếm gật đầu: “Đúng, ha ha, ta có việc cần làm nên giờ phải đi, cũng không ngờ lại được gặp huynh đệ tại đây.”

Liễu Dật nói: “Đó đều do ông trời an bài, lần trước đệ nghe Lăng huynh nói rằng Lãnh đại ca đã đạt đến cảnh giới hư không, hôm nay gặp gỡ quả nhiên là thật, ha ha.”

Lãnh Kiếm mỉm cười: “Lãnh mỗ một đời ái kiếm, cũng chỉ mới bập bõm bước vào kiếm đạo, toàn là hư vô, vô thức mà thôi, lần này đi du lịch cũng vì muốn tiến thêm một bước trên đường tham ngộ.”

Liễu Dật bất giác bội phục con người đứng trước mặt, không chỉ si mê kiếm mà ngộ tính cao đến đáng sợ, chỉ bằng mấy trăm năm ngắn ngủi mà đạt được tu vi như thế.

Cùng lúc, Lãnh Kiếm lại nói: “Huynh đệ, lần sau gặp lại chúng ta sẽ dùng binh khí tương giao, huynh đệ phải chuẩn bị cho tốt, đại ca lâu rồi chưa cùng huynh đệ so kiếm, huynh đệ không được chối từ.”

Liễu Dật gật đầu: “Hay lắm, có cơ hội đệ nhất định phải kiến thức cây kiếm của Lãnh đại ca.”

Lãnh Kiếm cũng gật đầu: “Chúng ta hậu hội hữu kì.” Nói đoạn phất tay, kiếm hóa bạch quang, người hóa thành cơn gió lướt theo hào quang đi mất, trên không trung chỉ lưu lại bóng hình.

Liễu Dật buông tiếng thở dài, thế gian lại có mấy người đạt đến tu vi như vậy ư? Trừ Lãnh Kiếm, còn có ai? Chàng kính trọng Lãnh Kiếm như người trời, đột nhiên phát hiện rằng sở học của mình còn kém xa ông ta, lần so kiếm tới đây…chàng tuyệt đối không nắm chắc phần thắng, nghĩ như vậy không khỏi cảm thán cho sự thâm sâu của kiếm đạo.

Suy tưởng chất chồng, chàng hướng vào bên trong Di vong sâm lâm cất bước. Trước mắt chàng phải thu phục Bát Hoang thần long, nếu có ngày thu gom đủ tám con, đem Bát Hoang chi lực để tham ngộ kiếm đạo tất sẽ nhanh chóng nâng cao tu vi bản thân.

Vào đến trong rừng, chàng bỗng phát hiện rằng khu rừng giống như một mê cung, những cây cổ thụ cao ngất chặn hết ánh dương quang ở ngoài, bên trong chỉ toàn một màu đen, chàng chỉ dựa vào tu vi mà nhận đường. Khoảng cách giữa các các cây cổ thụ rất hẹp nên không thể phi hành, chàng cảm thấy hối hận vì đã không bay lên phía trên tán rừng.

Tuy nhiên đã bước vào rồi tất không thể quay lại, trong lúc chàng đang loay hoay tìm cách thoát khỏi vùng u ám này thì từ phía bên vọng lại mấy tiếng kêu kì quái. Hiện tượng này, lúc ở trong Hỗn Độn tiên cảnh, chàng đã thấy nhiều nên không để ý lắm. Càng vào sâu âm thanh càng dữ dội, sau đó tắt hẳn, chỉ là một tiếng kêu kì quái nhưng khiến chàng có cảm giác rất quen, dường như đã nghe ở đâu đó…

Đột nhiên bạch quang lóe lên từ một góc rừng, chàng nhanh chóng quay đầu lại nhưng đạo quang mang đã biến mất, chàng cho rằng mình nhìn lầm nên không quản đến nữa, tiếp tục tiến bước.

Lúc lên đến đỉnh núi, lại vang lên một tiếng quái khiếu, bạch quang từ mé bên lóe lên trong chớp mắt. Chàng khẳng định rằng mình không nhìn lầm, tuy tầm nhìn còn hơi mơ hồ nhưng đó là một quái vật toàn thân phát ra bạch quang, tiếng gầm rất quen tai, trong lòng chàng chấn động, chả lẽ là nó…

Chàng nghĩ đến một quái vật trong Bát Hoang thần long, trí nhớ của chàng có ghi khắc hình ảnh một con rồng với dấu hiệu hào quang đặc thù, toàn thân phát ra bạch quang, nhãn thần đỏ rực, là Long Huy, bèn thầm nhủ: “Không lẽ nó bảo vệ phong ấn này?”

Nhưng chỉ chớp mắt sau lại một tiếng quái khiếu vang lên, quen lắm, chính xác là tiếng kêu của rồng, chàng phấn chấn hẳn lên, thật sự là Long Huy chăng? Nếu thu phục được nó, Bát Hoang thần long có tới 4 con ở trong Bi Mộng Kiếm, sức mạnh của thần kiếm sẽ mãnh liệt hơn nhiều.

Đúng lúc nghĩ ngợi thì một đạo hào quang lóe rạng trước mắt, những suy tưởng lúc trước lập tức bị cuốn trôi, đó tịnh không phải hoang long gì, là một chùm quang cầu chung quanh lập lòe chớp sáng trắng, xem ra sức mạnh cực lớn, chàng nhủ thầm: “Cái gì vậy? Chắc không phải là hoang long! Dường như…âm thanh này, đúng, không phải là rồng, là tinh linh.” Chàng từng gặp qua hỏa tinh linh nên mới ngộ nhận cảm giác này là hoang long.

Đầu óc chàng liên tục chuyển động, chả lẽ tinh linh này trông coi nơi Bàn Cổ phong ấn? Nó chính là yêu thú mà Lang Vương nói đến? Chả trách ông ta không cách nào hàng phục nó, tinh linh vốn do tam giới tự nhiên sinh thành, không thuộc về thú yêu, tất nhiên không thuộc phạm vi quản hạt của thủ hộ thần thú.

Lúc đó, tinh linh phát ra bạch quang chặn đường chàng, hào quang quanh thân thể nó khiến khu rừng sáng rực lên. Chàng buông lỏng tay phải, tay trái nắm chặt Bi Mộng Kiếm, dưới sát ý của chàng, chân nguyên mãnh liệt bố phủ khắp toàn thân, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đề thăng đến tầng tối cao, quanh mình gió thổi lồng lộng, sức mạnh của các nguyên tố thủy, hỏa trong không gian màu đen liên tục ngưng tụ trên thân kiếm, đó là kĩ năng đặc thù của ba con thần long.

Lai giả bất thiện, cứ cho rằng tinh linh này chính là thứ ngăn trở chàng giải khai phong ấn của Bàn Cổ nhưng tại sao Lãnh Kiếm không đề cập đến chuyện này? Chẳng lẽ tinh linh này cố ý đợi chàng?

Đồng thời với lúc Liễu Dật suy tư, quả cầu tròn màu trắng hành động, không hiểu vì sao từ hai bên quả cầu thò ra hai vật hình thù giống cánh tay, song tí giơ lên, hai tiểu viên cầu phát quang xạ vào chàng với tốc độ cực nhanh.

Chàng tức thì có phản ứng, thân thể nghiêng đi, tránh ra phía sau một quả viên cầu, chớp mắt tuốt trường kiếm khỏi bao vạch chéo một nhát về trước mặt, “cảng cảng”, quả viên cầu thứ hai bị hất ngược về hướng khác. Nó đập vào thân một cây cổ thụ to lớn, chớp mắt gốc cây đã biến thành tượng đá.

Chàng nhủ thầm: “Đây là công phu gì vậy? Dường như không có tại tam giới, bảo là pháp khí thì không hẳn, tinh linh này thuận tay cũng xuất ra được hóa thạch quang cầu, quả nhiên đáng sợ.”

Chàng hạ sát tâm, chuẩn bị tiến công, quang cầu lại động. Chỉ chậm hơn một bước nhưng đã khiến chàng sa vào thế thủ, không thể tiến công được. Chỉ thấy quang cầu chuyển động chóng mặt, từ hai bên vô số tiểu quang cầu bắn ra theo nhiều hướng khác nhau, tốc độ cực nhanh, số lượng rất nhiều, quả thật rất khó đối phó.

Chàng không ngờ chỉ chậm có một chút mà ngay cơ hội hoàn thủ cũng không có, nhưng sự thật không cho phép nghĩ ngợi linh tinh, nếu không may bị quang cầu đập trúng, bản thân chàng cũng giống như gốc cây kia: biến thành đá trong chớp mắt.

Chàng nắm chặt kiếm, ý tùy tâm, tâm tùy kiếm, quát lớn: “Hóa.” Cùng với tiếng quát, ba đạo quang mang bao phủ thân thể, long ảnh màu lam, tím, đỏ quấn quanh người.

Đó là do ba con thần long được Liễu Dật dùng tâm pháp tối cao Lan Nhĩ Phi Na Thanh thu phục vào trong kiếm thôi động thành hộ thân cương khí, so với hộ thân cương khí trước kia của chàng, ba con rồng đã tăng thêm một tầng sát thương, đặc biệt là Long Viêm thuộc hàng tối mãnh liệt, những quang cầu ở gần bị khí tức dung hóa; nhờ có Long Trạch nên nhiệt khí không thiêu đốt khu rừng chung quanh, chỉ phản ứng lại những gì chạm vào phạm vi một trượng quanh thân thể chủ nhân.

Chàng lại nhanh chóng rút Bi Mộng Kiếm ra, chém đứt nhiều đạo quang cầu, tốc độ quá nhanh, kiếm của chàng sinh ra vô số tàn ảnh, lại thêm hộ thân cương khí do ba con thần long tạo ra, hình thành một bức tường kín mít gió không lọt qua nổi, đẹp mắt vô cùng. Cứ cho là quang cầu tiếp cập được thì trước sự bảo hộ của tam long cũng sẽ bị biến thành tro tàn…

Vừa ngăn chặn chàng vừa tự nhủ: “Cứ thế này cũng không phải là cách, phải làm thế nào phá tan kiểu tiến công chớp nhoáng này.”

Đột nhiên óc chàng thoáng động, nếu chàng có thể hàng phục ba con thần long thành hộ thân cương khí, vì sao lại không biến chúng thành cây kiếm không gì không phá nổi? Được, phải thử một phen.

Trong thoáng chốc chàng tập trung chân nguyên mãnh liệt lên thân kiếm, long ảnh của ba con thần long bắt đầu nhập vào, thấy cơ hội đã tới chàng liên tục chém rụng quang cầu, đồng thời nhảy vọt lên, thân thể chuyển động 180 độ trên không trung, trường kiếm vung ra quát lớn: “Trảm.”

Một tràng long ngâm vang lên, ba đạo quang mang chớp mắt hóa thanh ba con hoang long, thân hình khổng lồ mang theo hỏa diễm, nhược thủy với sức mạnh không thể chống nổi xạ vào bạch quang…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.