Trong lúc nhất thời, trừ tiểu ma nữ và Mộc Thiên Tình là không có cảm
giác gì ra, đám sáu tên đệ tử Phiêu Miễu Cung cùng toàn bộ nội thị đều
không chút đề phòng, đều "Phù phù phù phù", quỳ rạp xuống đất, sắc mặt
cả đám thảm biến, khiếp sợ dị thường.
- Điều này... Điều này sao có thể?
Nhóm sáu người Tống Ngọc đều nhìn Phong Liệt với ánh mắt khó tin, sắc mặt
kinh hãi muốn chết. Trong lúc nhất thời đều quỳ trên mặt đất, quên cả
chuyện phản kháng.
Lúc này, vẻ mặt của tiểu ma nữ mà Mộc Thiên
Tình cũng hết sức kinh ngạc, hiển nhiên là không thể giải thích được
hành động của đám đệ tử Phiêu Miễu Cung, bởi vì hai nàng không cảm nhận
được khí thế của Phong Liệt.
Phong Liệt cười lạnh, cũng lười để ý đến sự khiếp sợ của sáu người, hắn kéo đôi bàn tay nhỏ bé của tiểu ma
nữ và Mộc Thiên Tình, chậm rãi đi thẳng về phía trước.
- Phong... Phong Liệt tiền bối! Xin đừng giết tôi!
Thiếu niên họ Trịnh đang đứng chắn ở trước mặt ba người Phong Liệt, thấy
Phong Liệt đi về phía mình, sắc mặt không khỏi trắng bệch, kinh hãi muốn chết, tay chân luống cuống vội vàng quỳ xuống xin tha tội.
Phanh!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Phong Liệt không nói một lời, một cước đạp tiểu tử cản đường này bay về phía
góc tường, sau đó không chút dừng lại, tiếp tục đi về phía Truyền Tống
Trận. Tử mang chợt lóe lên, ba người liền mất tăm mất tích.
Đúng lúc này, đại điện đột nhiên có thêm khí thế hùng hồn của hai đạo thân ảnh, chính là hai lão giả Hóa Đan Cảnh đỉnh cấp.
Trong đó có một vị lão giả tinh mang nhấp nháy, quét mắt qua mọi người một cái, cung kính nói:
- Mấy vị công tử, đã xảy ra chuyện gì?
Cả đám ngươi đang quỳ trên mặt đất không khỏi sửng sốt, sau đó cuống quít đứng lên. Sắc mặt của cả đám người khó coi muốn chết.
- Là... Là Phong Liệt! Không ngờ hắn ẩn tàng tu vi! Uy áp mạnh mẽ như
thế, sợ rằng ít nhất cũng là cường giả Long Biến Cảnh đỉnh cấp!
Đại sư huynh Tống Ngọc sắc mặt bất định nói.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Không nghĩ tới Phong Liệt lại mạnh mẽ như vậy! May
mà bổn công tử thông minh, nếu không thật sự đã chết trong tay Phong
Liệt!
Thiếu niên họ Trịnh bị Phong Liệt đạp bay đến góc tường kia cũng đã đứng dậy, trong lòng vừa sợ hãi vừa cảm thấy may mắn, mừng rỡ
vì mình vừa nhặt lại được cái mạng nhỏ.
- Phong Liệt? Không thể
nào! Phong Liệt chẳng qua chỉ là Hóa Đan Cảnh nhất trọng thiên mà thôi,
sao có thể là cường giả Long Biến Cảnh?
Ánh mắt của lão giả kia lóe lên, giọng không tin.
- Uy áp vừa rồi mạnh mẽ như vậy, sao có thể là do Hóa Đan Cảnh tạo ra? Bổn công tử tận mắt nhìn thấy, có thể là giả sao?
Sắc mặt Tống Ngọc rất khó coi, lên tiếng phản bác.
- Khụ khụ!
Lúc này, Trình Hổ làm ra hai tiếng ho rồi nói:
- Mấy vị công tử, thuộc hạ từng nghe nói Phong Liệt gặp được kỳ ngộ,
không duyên cớ nhận được một thân uy áp vô cùng mạnh mẽ, tu vi chân thực đích xác là Hóa Đan Cảnh nhất trọng thiên. Một tháng trước, ở Long
Huyết Đấu vũ tràng, mọi người cũng đều chứng kiến rõ ràng.
- Cái gì? Đồ đáng chết! Sao ngươi không nói sớm?
Thiếu niên họ Trình giận giữ, chỉ vào lỗ mũi Trình Hổ mắng một câu, sau đó
liền muốn lập tức xông đến Truyền Tống Trận truy đuổi Phong Liệt.
- Đứng lại!
Lúc này, Tống Ngọc đột nhiên lên tiếng quát bảo thiếu niên họ Trịnh.
- Đại sư huynh, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho tên súc sinh Phong Liệt?
Thiếu niên họ Trình không cam lòng, kêu ầm lên.
- Bỏ qua cho hắn? Hừ! Điều này có thể sao?
Tống Ngọc hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói:
- Nếu như ta đoán không lầm, khối tinh kim kia rất có khả năng là Càn
Khôn Ngũ Hành tạo hóa thiết được ghi lại trong sách cổ. Trong lịch sử
của Long Huyết đại lục, khối tinh kim này mới chỉ xuất hiện có một lần
thôi. Mà lần đó cũng chỉ to bằng nắm tay, sau đó được dùng để luyện chế
Viễn Cổ Thần Khí Băng Hỏa Giám! Ngày hôm nay lại có một khối Càn Khôn
Ngũ Hành Tạo Hóa Thiết xuất hiện, sao có thể để lọt vào tay ngoại nhân?
- Đại sư huynh, vậy chúng ta còn chờ cái gì? Thứ đồ trân quý như vậy,
tuyệt đối không thể để cho Phong Liệt mang ra khỏi đại môn của Phiêu
Miễu Các!
Thiếu niên họ Trịnh lo lắng nói.
- Đúng vậy! Đại sư huynh! Nói không chừng khối thần thiết này có thể tạo ra một thần
khí sánh ngang với viễn cổ thần khí Băng Hỏa Giám! Quyết không thể để
cho Phong Liệt mang đi!
- Đúng vậy!
...
Một đám đệ
tử Phiêu Miễu Thiên Cung cảm xúc sôi trào, lòng đầy căm phẫn. Ngay cả
hai gã cao thủ Hóa Đan Cảnh đỉnh cấp cũng cảm thấy chộn rộn.
- Hồ đồ!
Tống Ngọc quát lớn một tiếng, sắc mặt trầm xuống nói:
- Dù sao nó cũng là đồ vật chúng ta bán đi. Nếu chúng ta cường đoạt lại ở bên trong Các, đây chẳng phải là tự đập vỡ chiêu bài của mình hay sao?
Chỉ là một tên Phong Liệt nho nhỏ mà thôi, chỉ cần chúng ta biết khối
tinh kim đó ở trong tay hắn, sau này nhất định sẽ có cơ hội thu lại.
- Nga! Cũng đúng a! Vẫn là Đại sư huynh mưu tính sâu xa! Tiểu đệ cảm thấy không bằng... A!
- Đúng vậy đúng vậy! Vẫn là Đại sư huynh cao minh!
...
Một đám đệ tử Phiêu Miễu Thiên Cung liên tiếp gật đầu, ra sức vuốt mông Tống Ngọc.
Chỉ có Trình Hổ ở bên cạnh ngập ngừng muốn mở miệng, định nói lại thôi, cuối cùng hoàn toàn ngậm miệng lại.
Hắn vốn định đem quan hệ của Phong Liệt và Thánh nữ báo cho mấy vị sư huynh biết, nhưng suy nghĩ một chút thì cảm thấy hay là thôi đi. Nếu để cho
mấy vị sư huynh này biết mình cố tình đem tinh kim bán cho Phong Liệt,
sợ rằng mình và Đại quản sự đều gặp phải tai ương.
Đúng lúc này, đột nhiên, trong đại điện phát ra một loạt tiếng rung mạnh. Tro bụi từ nóc nhà không ngừng rơi xuống.'
- Ừm? Chuyện gì xảy ra?
- Không tốt? Là Liệt Dương Lô!
Một gã hắc y lão giả đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình nhoáng lên một
cái, đột nhiên chui vào trong không gian của Liệt Dương Lô.
Đám người còn lại cũng không chút do dự, rối rít đuổi theo.
Một khắc sau, sau khi mọi người tiến vào bên trong không gian của Liệt Dương Lô, tất cả đều không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.
Chỉ thấy Liệt Dương Lô ở trên tế đàn vốn luôn bất động, nay đang không
ngừng lay động, muốn thoát khỏi muôn vàn cấm chế, ầm ầm vọt tới bầu
trời.
- Không tốt! Liệt Dương Lô thăng cấp lên thánh bảo, muốn chạy trốn! Mau ngăn cản nó!
Một hắc y lão giả hét lớn, sau đó lập tức phóng về phía Liệt Dương Lô.
Đúng lúc này, đột nhiên, từ bên trong Liệt Dương Lô phát ra một mảng kim
quang vạn trượng, một cỗ khí tức cực nóng không gì sánh được tràn ngập
khắp không gian, khiến cho quần áo mọi người trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi, tất cả đều trần truồng, không mảnh vải che thân.
Ngay
sau đó, chỉ nghe "oanh" một tiếng, một cột hỏa trụ thô to màu vàng bay
thẳng lên trời, trực tiếp mở ra một cái lỗ thông thiên cực lớn.
- Ha ha ha ha ha! Một đám ngu xuất các ngươi cũng muốn quơ tay múa chân
với Liệt Dương Lô ta? Đúng là không biết sống chết! Hôm nay tâm trạng
của thiên gia tốt, sẽ tha cho các ngươi một lần. Nếu dám đuổi theo, hư
hừ! Không quản các ngươi là ai, ta sẽ đốt chết kẻ đó!
Liệt Dương
Lô cười to mấy tiếng, sau đó hóa thành một đạo kim mang, theo lỗ thủng
kia bay thẳng lên trời, trong nháy mắt đã mất tăm mất tích.