Một đám đệ tử Phiêu Miễu Thiên Cung cùng hai vị lão giả thủ hộ Liệt
Dương Lô, sau khi mặc lại quần áo, nhìn lên bầu trời không thấy bóng
dáng của Liệt Dương Lô, tất cả đều há hốc mồm hồi lâu, thật đúng như cha mẹ chết vậy.
- Chết tiệt! Tại sao Liệt Dương Lô lại đột nhiên
thăng cấp vậy? Các chủ từng nói rõ ràng ít nhất cũng phải ba ngàn năm
nữa nó mới có thể thăng cấp cơ mà!
Chỉ chốc lát sau, một gã thủ hộ lão giả tức giận nói.
- Phong Liệt! Nhất định là Phong Liệt! Liệt Dương Lô này không sớm không
muộn, nhằm đúng lúc Phong Liệt tới mà thăng cấp, không phải do Phong
Liệt còn do ai?
Thiếu niên họ Trịnh tàn nhẫn nói.
- Đúng
vậy! Tiểu tử Phong Liệt kia ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay bổn công
tử, nếu không chắc chắn ta sẽ nghiền xương hắn thành tro, bầm thây vạn
đoạn!
- Được rồi! Trước hết chúng ta nên thử nghĩ xem sẽ bẩm báo
việc này với Các chủ thế nào! Thánh bảo Liệt Dương Lô do chúng ta bảo
quan bay đi, trách nhiệm này không ai trong số chúng ta có thể thoát
được!
...
- Khanh khách khanh khách! Phong Liệt, ngươi đúng là một tên xấu xa!
Ở hậu viện Phiêu Miễu Các, tiểu ma nữ nhớ tới một màn lúc trước, không
khỏi ôm bụng cười tới cười lui. Nếu không phải nàng đang ôm cánh tay
Phong Liệt, cơ hồ cũng muốn ngã xuống đất.
Phong Liệt bất đắc dĩ
lắc đầu, cảm nhận một cặp vú to lớn mềm mại cọ tới cọ lui trên cánh tay
mình, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Hơn nữa, Thương Sinh Đại
Ấn luyện chế vô cùng thành công, tâm tình không tốt không được.
- A Ly! Người là cô bé! Chú ý hình tượng một chút có được không?
Mộc Thiên Tình ở bên cạnh nhìn không thuận mắt, tách Băng Ly ra khỏi Phong Liệt, ánh mắt đề phòng nhìn Phong Liệt một cái.
Phong Liệt thật thà cười một tiếng, tiếp tục giả vờ ngu.
- A? Tại sao Đại sư tỷ? Chẳng lẽ người ta không được cười sao? Cái tên
Phong Liệt này rất biết... giả thần giả quỷ. Khanh khách khanh khách!
Tiểu ma nữ cười lớn nói.
- Cười cũng được, nhưng ngươi... Ngươi cũng không nên để Phong Liệt chiếm tiện nghi a?
Mộc Thiên Tình lắc đầu, thấp giọng nói.
- A? Chiếm tiện nghi? Phong Liệt cũng không phải là người ngoài. Huống chi, loại tiện nghi này hắn chiếm được nhiều...
Tiểu ma nữ nói không chút che đậy, khiến cho Phong Liệt không bước hụt mã
cũng cảm thấy "khực"một cái, còn Mộc Thiên Tình thì hận là không tìm
được một cái lỗ để chui vào.
Lúc này đã quá nửa đêm, chỉ cách hừng đông một lát nhưng người trong Phiêu Miễu Các vẫn đi lại hết sức náo nhiệt.
Điều khiến tiểu ma nữ và Mộc Thiên Tình không giải thích được chính là Lăng
Cô Thành vẫn chờ ở trong các. Thấy mấy người đi ra ngoài, hắn vội vàng
tiến lên đón.
- Nhị sư huynh, làm sao ngươi còn chưa trở về?
Tiểu ma nữ kinh ngạc nói.
- Ta... Ta nhàn rỗi, cũng không có việc gì, đang đi dạo trong Phiêu Miễu Các.
Lăng Cô Thành ngượng ngùng nói. Nhưng ngay sau đó, hắn chắp tay hướng Phong Liệt nói:
- Phong huynh, không biết luyện khí có thuận lợi không?
- Hoàn hảo?
Phong Liệt lạnh nhạt nói.
- Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!
Lăng Cô Thành cười làm lành nói.
Thấy Lăng Cô Thành và Phong Liệt hành xử vô cùng hài ước, Mộc Thiên Tình và
tiểu ma nữ không khỏi cau mày. Hai nàng liếc nhau một cái, trong đôi mắt đẹp đều lộ ra vẻ hồ nghi.
Trong ấn tượng của hai nàng, Phong
Liệt và Lăng Cô Thành là một cặp oan gia. Mặc dù không tính là thù sâu
như biển nhưng ân oán cũng không cạn.
Có điều, bất kể thế nào, hai người này có thể ở chung là chuyện tốt, đỡ tránh phải khó xử.
- Phong Liệt! Ta đói bụng, chúng ta đi Phi Long Trai kiếm một bữa cơm thật no đi!
Tiểu ma nữ lười suy nghĩ nhiều, ôm bụng hét lên.
- Tốt! Chúng ta đi thôi!
Phong Liệt khẽ mỉm cười, hớn hở đồng ý. Hắn cũng không quên chào hỏi Lăng Cô Thành một tiếng:
- Cô Thành, cùng đi chứ?
- Là... Ngạch! Tốt! Tốt!
Lăng Cô Thành rùng mình một cái, vội vàng đáp ứng.
Mộc Thiên Tình thấy tiểu ma nữ hăng hái như vậy, cũng không có cự tuyệt.
Đoàn người ra khỏi Phiêu Miễu Các, hướng tửu lầu Phi Long Trai lớn nhất
Hoàng Thành đi tới.
- Công tử, mấy ngày hôm trước Tề Vân Hạc trở
về Băng Vực một chuyến, sau khi trở lại mang theo cực phẩm chí bảo Băng
Phù Lệnh, uy lực cực mạnh. Hơn nữa còn có thể trong thời gian ngắn phong bế binh khí của địch nhân, chủ yếu là vì đối phó với công tử.
Vừa đi, Lăng Cô Thành vừa âm thầm truyền âm nói với Phong Liệt.
- Ừm! Biết rồi!
- Ai da! Hóa ra là Trương huynh! Nửa năm không gặp, không nghĩ tới Trương huynh đã tấn nhập Cương Khí Cảnh trung kỳ! Thật khiến tiểu đệ bội phục
a! Lần này Trương huynh cho rằng danh sách tiến vào Thiên Long lãnh thổ
là điều bắt buộc sao?
- Ha ha ha ha! Quá khen, quá khen! Mặc dù
Trương mỗ có may mắn trúng cử, chỉ sợ cũng chỉ đứng vào hàng ngũ áp
chót. So với đám người Phong Liệt, Kim Sở Ngạn vẫn còn khoảng cách khá
xa.
- Trương huynh quá khiêm tốn rồi! Ta cho rằng, danh tiếng của Phong Liệt, Kim Sở Ngạn được lưu truyền bất quá cũng chỉ là tin đồn bậy mà thôi. Hai mươi mấy tuổi có thể tiến vào Hóa Đan Cảnh? Đây đúng là
nói giỡn! Nói không chừng nếu thật sự xuất hiện trước mặt Trương huynh,
có ngăn được một chưởng của Trương huynh hay không cũng khó nói a!
- Ha ha ha ha! Cũng có thể!
...
Trong hoàng thành, trời còn chưa sáng, vô số cao thủ trẻ tuổi cũng đã đi lại
trên đường, ba người một đám, năm người một nhóm, dáng vẻ hối hả, rất
náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều biết, hôm nay chính là thời điểm
mở ra đại chiến. Mặc dù cũng chỉ có khoảng ba trăm người được chọn nhưng sự kiện này đã hấp dẫn từ mấy chục đến hơn trăm vạn tuổi trẻ tuấn kiệt
trong thiên hạ đến theo dõi.
Đối với ba trăm người đứng đầu thế
hệ trẻ trên đại lục, đại đa số cũng chưa từng gặp nhau, nhưng chỉ cần
được tham gia vào trong đó, vậy chính là cơ hội không tệ để lộ diện,
cách thời điểm dương danh lập vạn chỉ một bước chân. Đây cũng là nguyên
nhân hấp dẫn vô số thiếu hiệp trẻ tuổi tới tham gia.
Bên trong
căn phòng hào hoa xa xỉ bậc nhất Phi Long tửu lầu trong Hoàng Thành, bốn người Phong Liệt, tiểu ma nữ, Mộc Thiên Tình, Lăng Cô Thành ngồi trong
một căn phòng trang nhã ở tầng trên cùng, một bên thưởng thức thức ăn
ngon và men rượu thế gian hiếm có, một bên nhìn đám người hối hả ở phía
dưới lầu, không khỏi thích ý.
- Ừm! Món ngon, món ngon! Món ăn
chiêu bài của Phi Long Trai quả thật là đệ nhất thiên hạ! Phong Liệt,
nói trước là ngươi mời đấy nha! Cửu Dực Tuyết Long Ngư này phải đến một
trăm hai mươi vạn long tinh, người ta cũng không có nhiều long tinh như
vậy. Ô... Ngon quá!
Tiểu ma nữ vừa vừa vừa nói, một bên khen không dứt miệng, không hề cố kỵ ánh mắt cổ quái của khách nhân bàn bên cạnh.
- A Ly! Ăn chậm lại một chút có được không? Có ai tranh đoạt với ngươi đâu?
Mộc Thiên Tình ở bên cạnh, cử chỉ ưu nhã, chỉ lướt qua là dừng lại, cũng
không quá lưu luyến chuyện ăn uống. Lăng Cô Thành lại càng lộ ra vẻ có
chút câu nệ.
Phong Liệt nhìn tướng ăn của tiểu ma nữ liền cảm thấy buồn cười. Hắn uống cạn chén rượu trong tay, khẽ cười nói:
- Yên tâm đi, hôm nay là ta mời, muốn ăn cái gì cứ gọi lên.
- Có thật không? Thật tốt quá! Đây cũng là ngươi nói nha, đừng có đổi ý
đấy! Tiểu nhị, cho ta thêm mười đầu Tuyết Long Ngư, gói lại!